1

Hiền Trinh mất cũng đã hơn một tháng , sức khỏe Bội Sam lại không có tiến triển gì thêm , mỗi ngày đều phải sống giữa đống máy móc lạnh lẽo . Triêu Chinh kể từ ngày kết thúc tang lễ liền không đến công ty nữa , một mực trầm lặng ở bên cạnh Bội Sam , công việc đều dồn về phía Ân Hy .  Nhiều đến mức chỉ có thể ở lại qua đêm để xử lý .





- Đại tỷ ! Thật sự muốn cùng Bội Sam ra nước ngoài sao ?
Ân Hy từ công ty vội vã trở về khi nhận được tin báo từ Lữ Dã .






- Đám bác sĩ ở đây thật vô dụng !
Triêu Chinh nhàn nhạt đáp lại không rõ tâm tình .






- Như vậy  ..... không biết khi nào mới trở về đúng không ?
Trí Nghiên nghĩ đến việc cả hai đều không biết lúc nào trở về liền có chút không nỡ .





- Đại tỷ ! Phải đợi thêm ! Sam nhi còn quá bé không thể di chuyển bằng máy bay !
Ân Hy mệt mỏi xoa nhẹ giữa trán .



- Đợi ? Mỗi ngày Sam nhi đều sống như vậy ta có nhẫn nhịn được sao ?
Kể từ lúc biết được sức khỏe Bội Sam không tốt Triêu Chinh liền trở nên nóng nảy như vậy . Mỗi ngày đều cùng người bên cạnh phát hỏa .






- Chinh ! Hy nói đúng ! Làm trái luật sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe con bé ! Sam nhi chỉ mới 1 tháng tuổi !
Tôn lão gia từ trên tầng chậm rãi bước xuống , gương mặt cũng mệt nhoài đi nhiều phần .







Triêu Chinh nghe thấy giọng cha liền im lặng nhưng đầy mặt vẫn là nộ khí .






- Đại tỷ ! Đợi thêm một thời gian có được không ?
Lữ Dã đến bên cạnh Triêu Chinh vỗ nhẹ vai cô , nàng biết cô đang sợ .






Triêu Chinh một mặt mệt nhoài ngã người trên ghế lớn , cô đã không bảo vệ được vợ của mình , chẳng nhẽ đến ngay cả con gái của bản thân cũng không thể chăm sóc chu toàn , cô như vậy có xứng là một Alpha không ? có xứng với tình yêu mà Hiền Trinh trao cho cô hay không ? Từ khi nào Đại tiểu thư Tôn gia lại trở nên vô dụng đến vậy ?




Ân Hy cũng thêm phần phiền muộn , Bội Sam vì sinh non cho nên mới yếu ớt như vậy , Đại tỷ thì vẫn chưa vượt qua được nổi đau của bản thân , tính cách càng lúc càng nóng nảy . Chỉ cần là việc của Bội Sam thì sẽ không nhịn được gấp gáp đến cực độ , mất đi dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày .
Công việc bên phía tập đoàn dồn ứ không xử lý kịp . Cô cũng sắp bị đè chết rồi .





Tiếng điện thoại vang lên khiến Ân Hy bừng tỉnh khỏi suy nghĩ , người gọi đến là Tiêu Tiêu .




- Tôi nghe !
Ân Hy hạ giọng xuống ôn nhu vài phần nghe máy , bước chân cũng rời khỏi đại sảnh tiến đên sân vườn .




- Cái đó ..... cô đã ổn chưa ?
Tiêu Tiêu suốt mấy ngày nay đều luôn lo lắng không yên , đến tận hôm nay mới dám gọi điện hỏi thăm .




- Tôi vẫn ổn !
Ân Hy dịu dàng đáp lại , sau những áp lực và đau buồn đè lên vai cuối cùng người khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng nhất cũng chỉ có nàng .






- Vậy thì tôi yên tâm rồi !
Bên kia khẽ thở ra nhẹ nhàng khiến khóe môi Ân Hy cong lên  .



- Lo cho tôi sao ?



- Chúng ta đồng sự , vẫn nên quan tâm một chút !

- Chúng ta không phải !


- Tôi thích em !


Đột ngột tỏ tình có khiến Tiêu Tiêu hoảng sợ không ?
Ân Hy trầm tư một lát rồi xoa nhẹ đầu , quá xúc động rồi .

- Không có gì ! em đừng để tâm

- Tứ tiểu thư !

- Ân

- Tôn Ân Hy

- Tôi ở đây !

- Chúng ta ở bên nhau đi !

Đại não đình trệ , cả người đều sững lại , Tôn Ân Hy cảm thấy có phải bản thân nghe nhầm rồi không ?
- Em... em nói gì cơ ?

- Em nói ! Chúng ta hẹn hò đi !

- Em.... Không phải đùa đúng không ?

- Chúng ta đều là người lớn !

Tôn Ân Hy chưa kịp ngắt máy liền mở định vị lên tìm kiếm vị trí của Tiêu Tiêu , nàng đang ở Mera , thật may .

- Em có thể ở yên vị trí và đợi tôi 5p không ?

- A được !

Tôn Ân Hy lập tức treo máy , y phục trên người cũng không cần đổi , chiếc xe với biển số riêng biệt của Tôn gia lao vút trên cao tốc hướng về trung tâm thành phố .

"Chết tiệt ! Không bình tĩnh được ! Tiêu Tiêu ! Tiêu Tiêu"

Mọi thứ bây giờ Tôn Ân Hy có thể nghĩ đến chỉ là Trình Tiêu Tiêu .

Rất nhanh chiếc xe bắt mắt đã dừng lại trước cửa tập đoàn thời trang Mera , biển số xe thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác .

- Tiêu Tiêu ! Em có thể xuống cửa chính không ? tôi đang đợi em

- Hả ?????? Đợi một lát !
Đầu dây bên này Tiêu Tiêu bị Ân Hy giật mình không ít  , người này đã dùng tốc độ bao nhiêu để đến đây trong vòng vài phút vậy ?

Nhìn thấy Tiêu Tiêu đột ngột rời khỏi phòng làm việc khiến Hứa Dương còn nghĩ chả lẽ có cháy ? chạy nhanh như vậy làm gì chứ ?

Đang trong giờ làm việc cho nên thang máy cũng không quá đông người , Tiêu Tiêu vừa nhìn những con số đang giảm dần thì lòng cũng căng thẳng theo .

Cửa thang máy mở ra  , Tiêu Tiêu thả chậm tốc độ tiến ra cửa , càng đến gần thì bóng dáng Ân Hy càng rõ ràng hơn , thân người cao gầy tựa vào thân xe , mái tóc đen có hơi lộn xộn vì gió nhưng không ảnh hưởng đến mỹ cảnh trước mặt . Có lẽ là rất vội đến cho nên trên người chỉ đơn bạc chiếc quần tây dài và áo sweater trắng . Thật đẹp mắt .


Tôn Ân Hy cảm nhận được Tiêu Tiêu đang đến gần liền ngước mặt lên , bốn mắt chạm nhau , tình ý nồng đậm .

- Xin lỗi vì đã làm phiền em làm việc !
Bước chân Tôn Ân Hy vội vàng tiến đến chỗ Tiêu Tiêu , cả người đều lầ bộ dạng lúng túng .

- Sao lại mặc ít như vậy ?
Tiêu Tiêu nhíu nhẹ mày đau lòng  , người này đã gầy lại càng gầy hơn , thật đáng lo .


- Cái đó .... ừm em ...
Lần đầu tiên Ân Hy thiếu tự tin như vậy , bàn tay đan vào nhau mạnh đến mức đỏ bừng lên .

- Hửm ????
Tiêu Tiêu chính là cố ý muốn trêu chọc Ân Hy nên giả vờ không hiểu .

- Em...em gả cho tôi đi !

- .....????!!!!!!
Tiêu Tiêu thật sự bị dọa sợ rồi , Ân Hy có phải là phát bệnh rồi không ?

Ân Hy nhìn biểu cảm hoảng hốt của Tiêu Tiêu liền biết bản thân lại nóng vội rồi , cô từ khi nào lại không suy nghĩ mà đã nói .


- Xin lỗi em ! Tôi quá vội vàng rồi !
Tôn Ân Hy giả vờ ho khan để giảm đi phần lúng túng .

Ngay lúc Tiêu Tiêu muốn đáp lại thì liền nhìn thấy thân ảnh giám đốc thân quen bước đên , cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh ,  không xong rồi .

- Tôn tiểu thư ?
Mắt vị giám đốc sáng lên khi nhìn thấy Ân Hy đứng trước cổng công ty .

- Sếp La !
Ân Hy lịch sự chào lại .

Tiêu Tiêu một thân lén lút trốn sau lưng Ân Hy , đang là giờ làm việc , nếu như giám đốc nhìn thấy cô tự tiện rời vị trí chắc chắn sẽ ăn mắng ..

- Tứ tiểu thư hôm nay đến Mera có việc ?
Sếp La nhìn thấy nhân vật to lớn này miệng lưỡi liền trở nên dễ  nghe hơn .

- Tôi đến tìm bạn gái của tôi !
Tôn Ân Hy không hề che giấu mà trực tiếp công khai mối quan hệ .

- Bạn gái ? Không biết vị tiểu thư nào đã lọt và mắt xanh của Tứ tiểu thư đây ?
Sếp La một mặt hớn hở muốn tìm hiểu người nào đã làm vị tổ tông này động lòng .

- Là cô ấy !
Ân Hy tóm lấy tay Tiêu Tiêu kéo đến trước mặt sếp La .


- Trình Tiêu Tiêu ?
Sếp La một mặt nghi hoặc nhìn nàng đang cười ngượng ngùng .

- Sếp .... Sếp  La !
Tiêu Tiêu một mặt hoảng sợ nhìn lão bản của mình , xong rồi , chết mất thôi .

- Hôm  nay có thể mượn cô ấy một lát không ?
Ân Hy mỉm cười lịch sự nhưng ẩn trong lời nói vẫn mang theo cưỡng ép.


- Được ! Được chứ ! Biên tập Trình ! Hôm nay cho phép  cô về sớm  !
Sếp La nào dám làm trái lời nhân vật này, vẫn là chiều theo đi  .

- Cảm ơn Sếp La ! Vậy chúng tôi đi trước đây !
Ân Hy gật nhẹ đầu rồi kéo Tiêu Tiêu vào xe , sau đó liền rời đi .

.....

- Tứ tiểu thư !

- Gọi tôi là Ân Hy !

- Vậy Ân Hy ! Bội Sam thế nào rồi
Tiêu Tiêu cảm thấy đứa trẻ này rất đáng thương , mẹ mất sớm , sinh ra lại yếu ớt , có chút thương cảm .

- Không ổn lắm ! Đại tỷ đang có ý định đưa  Sam nhi ra nước ngoài chữa trị !
Nhắc đến Bội Sam , Ân Hy nặng lòng không ít .

- Sẽ không sao đâu ! Đừng quá lo lắng !
Tiêu Tiêu chạm nhẹ vào tay Ân Hy an  ủi , nàng biết người này đối với gia đình đều luôn hết lòng .

- Cảm ơn em Tiêu Tiêu !
Ân Hy mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay Tiêu Tiêu , người này vẫn luôn khiến trái tim cô an tâm .

Tinh tức tố hương đào lan tỏa khắp xe khiến thần kinh đang căng ra của Ân Hy thư giãn không ít , mùi hương này cô yêu đến nghiện .

- Em biết không ? Có lẽ cả đời này người tôi mong muốn nhất chỉ có thể  là em !
Ân Hy nghiêng đầu ngắm nhìn người bên cạnh , nữ nhân này cô có bao nhiêu khao khát , có bao nhiêu là điên cuồng , đến cả cô cũng không thể tin được bản thân có ngày lại trở nên như vậy , tất cả đều là vì nàng .

- Em ở đây !
Tiêu Tiêu dịu dàng tựa như ánh mặt trời , nàng đem bầu trời tăm tối của cô xua tan , vết thương trong lòng cũng vi nàng mà thôi âm ỉ .

- Đợi đến khi Bội Sam khỏe lại chúng ta sẽ kết hôn !
Ân Hy hôn nhẹ lên lòng bàn tay nàng , cô muốn nàng tin tưởng cô , tin tưởng vào tình yêu mà cô dành cho nàng .

- Cũng không biết là người nào khi chưa được đồng ý đã thô lỗ công bố chuyện này ra ngoài !
Nàng bĩu nhẹ môi , sớm muộn đều phải gả đến Tôn gia , người ngoài có thể không biết nhưng giới thượng lưu cũng  không phải mắt mù tai điếc  .

- Xin lỗi em ! Là tôi vội vàng rồi !
Ân Hy bật cười ngượng ngùng .

- Tứ tiểu thư  đã mở lời em nào dám không nhận !
Tiêu Tiêu lộ ra ánh mắt ranh mãnh muốn đùa giỡn.

- Đại tiểu thư ơi ! Em cứ như vậy thì ngày mai tôi sẽ đem lễ vật đến nhà em mất !
Tôn Ân Hy cười đến dịu dàng nhìn bảo bối nghịch ngợm của mình .

Tiêu Tiêu vì lời này mà vui vẻ không ít , khóe miệng cũng không thể hạ xuống , người này quả thật sinh ra để dành cho nàng.

Cả đoạn đường cả hai đều cùng nhau đùa giỡn đến quen thuộc , dường như mùa Đông cũng không lạnh đến vậy

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top