Chương 2
Editor: Feng.A
Tựa hồ Văn Đông từ khi sinh ra đều không được hưởng phúc, lúc này được cơ hội, liền dốc hết sức dày vò người.
Cơm không dỗ thì cậu liền không ăn, thuốc có một chút đắng thì cậu liền không uống, thân thể khó chịu muốn khóc liền khóc. Cũng may cậu lớn lên tinh xảo lại đáng yêu, mặc dù ngốc nghếch vẫn như cũ là một mỹ nhân Giang Nam mềm mại, không hề có lực công kích.
Đây là một Omega dịu dàng lại ngốc ngốc, trong xương cốt là một người ôn nhu thiện lương, chính là bạch nguyệt quang trong lòng Lý Phi Phàm.
Ngay cả bộ dáng ngây ngô của cậu, ở trong mắt của Lý Phi Phàm đều thập phần đáng yêu.
------------
Lý Phi Phàm đặt con trai bên cạnh gấu ôm đầu giường, lại đến chiếu cố mỹ nhân của hắn, nhẹ giọng nói: “Đông Đông, hôm nay thời tiết không tồi, anh có muốn ra ngoài chơi không?”
Văn Đông nhìn nhìn Lý Phi Phàm, lại nhìn nhìn con trai, đột nhiên vô cùng đáng thương mà nói: “Anh cũng muốn ôm…”
Tâm Lý Phi Phàm đều bị âm thanh mềm mại làm cho tan chảy, hắn vì thế liền đem một đóa hoa quế lớn Đông Đông ôm vào lồng ngực, cầm khăn lông ôn nhu lau qua bàn tay Văn Đông, tựa như thật lâu trước kia Văn Đông cũng đối với hắn như vậy.
Cậu mặc một bộ áo ngủ màu trắng ngà, ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ có chút mê mang.
“Đông Đông, hôm nay hoa quế đã nỡ, cùng mùi hương của anh rất giống.” Lý Phi Phàm nói, “Anh phải nhanh chóng khỏi bệnh nha, cho em lại ngửi một cái. Chúng ta đời này không cần con cháu đầy đàn ……”
“Em đi buộc ga-rô, Đông Đông.” Lý Phi Phàm cười xem cậu, “Hại anh chịu khổ, là em không tốt. Giả ngốc cũng là em không tốt, nhưng anh vẫn cứ như vậy sủng em, lần này cho em cơ hội chăm sóc anh thật tốt.”
---------------
Dạo gần đây có lời đồn đãi, gia chủ trước kia có một vị hôn phu. Mặc dù cả hai vẫn chưa cưới gả nhưng đã có con. Không may chính là vị kia do xuất huyết quá nhiều trong lúc sinh mà chết. Mọi người nghe xong đều có tư tâm giúp gia chủ tìm người mới.
Bọn họ đứng ở cửa phòng sách đưa một ít album ảnh mỹ nhân cho Lý Phi Phàm chọn, Lý Phi Phàm nhíu mày, nhìn Văn Đông trong phòng, đem album ném cho người hầu phía sau, ngữ khí tức giận quát: “Cút, lần sau lại để tôi nhìn thấy cái này, các ngươi đều đi chết hết đi.”
Là một người vì sống mà nghịch thiên cãi mệnh, hắn ra tay tàn nhẫn độc ác, lại duy nhất đối với một người cả đời ôn nhu.
Nhưng bảo bối của hắn không cho hắn cơ hội bù đắp, hiện giờ hắn đối Văn Đông thực tốt, nhưng Văn Đông cũng không biết hắn là ai.
Ngồi ở trên giường ôm gấu nhỏ Văn Đông đột nhiên bị Lý Phi Phàm phát hoả làm cho giật mình, đôi mắt có chút hoảng sợ, Lý Phi Phàm vội nở nụ cười chạy lại, quỳ gối cạnh đầu giường nói: “Em cả đời chỉ thích anh, Đông Đông.”
Lý Phi Phàm sờ sờ mặt Văn Đông, Văn Đông ôm gấu bông nhỏ thoã mãn nở nụ cười.
Cậu mơ mơ màng màng nhớ tới từng có một người thích ôm cậu từ phía sau, sẽ cho cậu ăn bánh kem nhỏ, tặng cậu gấu bông, trên người nọ cũng có một mùi hương rất dễ chịu.
Ẩm ướt mà tươi mát, giống như những ngày mưa lấp phất của mùa hạ, chậm rãi dạo bước bên bờ biển.
Nhưng cậu nhớ không rõ người nọ là ai, cũng không biết chính mình là ai.
_______________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top