45. Mất Mạng

Tình hình của Đào Hiền đúng như Mạnh Phiên dự đoán, bởi vì một liều lượng lớn thuốc ức chế tương đương với kích thích một cơn nóng nhân tạo, tác động lớn hơn nhiều so với cơn nóng tự nhiên.

Tin tức tố không giảm mà còn tăng lên, cả ký túc xá nhanh chóng tràn ngập mùi khoai môn thơm nồng.

"Cậu ... cậu cũng ra ngoài đi ... giúp tôi gọi 120 ... đừng động vào tôi ... cậu sẽ bị ảnh hưởng ..."

Đào Hiền đã được kiểm tra di truyền là Omega từ khi còn là một đứa trẻ, hiểu biết về sinh lý hơn Mạnh Phiên. Hiện tại, cậu đang phải chịu đựng cơn nóng thống khổ gấp đôi so với trước đây.

Là một Omega, hiện tại lưu lại cũng vô dụng, đương nhiên, cậu sẽ không ngu ngốc đến mức ở lại đây để bị ảnh hưởng. Khi Phí Chuẩn nhắc nhở, cậu liền đã tiêm thuốc ức chế cho chính mình luôn.

"Tôi đã gọi xe, cậu chịu đựng một chút."

Nhanh chóng ra khỏi ký túc xá, Mạnh Phiên không có rời đi, cậu còn việc quan trọng hơn phải làm.

Hiện tại tình trạng của Đào Hiền ngày càng trở nên tồi tệ hơn, ước tính rằng bất kỳ Omega nào ở lại với cậu ta một thời gian cũng sẽ bị ảnh hưởng và có thể kích thích phát tình. Lát nữa khi xe của nhà họ Phí đến, cậu làm thế nào để đưa Đào Hiền ra ngoài đây, vạn nhất trên hành lang có một Omega nào đó đi qua, hoặc phòng ký túc xá nào đó không đóng cửa, nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.

Một khi số Omega phát tình quá nhiều, sẽ thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Mạnh Phiên thường không thêm bất kỳ nhóm nào, không còn cách nào khác ngoài việc gõ cửa từng phòng ký túc xá trên tầng 4 để nhắc nhở họ.

"404 có Omega phát tình, tình huống rất nghiêm trọng, xin chuẩn bị thuốc ức chế, trong vòng nửa giờ đừng ra khỏi cửa ký túc xá!"

"Cậu nhớ cầm thuốc ức chế trên tay, thấy tình huống không ổn phải lập tức tiêm. Trong vòng nửa giờ không được ra khỏi cửa ký túc xá!"

Tình thế cấp bách, Mạnh Phiên không dám chậm trễ, tốc độ rất nhanh, căn bản đã chạy tới chạy lui mấy vòng.

Tuy nhiên, dù tình huống khẩn cấp đến đâu thì cũng sẽ luôn có một hai trở ngại, không biết nghĩ như thế nào, nghe thấy cậu nói vậy rồi mà còn phải một hai mở cửa nhìn xem tình huống như thế nào, bị cậu nghiêm túc mà trách cứ vài câu, liền hung hăng đóng cửa lại.

( Camera hóng hớt never die! Me too :v )

Rất mau, Mạnh Phiên đã dặn dò xong tất cả các phòng ký túc xá trên tầng bốn. Nháy mắt rảnh rỗi, cậu cảm thấy cơ thể có chút không được thoải mái cho lắm, không biết là do Đào Hiền ảnh hưởng quá nhiều hay do quá lo lắng mà tin tức tố lặng lẽ rò rỉ ra ngoài.

Tiêm một liều thuốc ức chế, vấn đề hẳn là không lớn, khả năng chờ lát nữa mình đi thì tốt rồi.

Mạnh Phiên không thể đảm bảo điều gì sẽ xảy ra với mình tiếp theo, biết rằng nếu tin tức tố cứ tiếp tục rò rỉ, sẽ càng nghiêm trọng hơn nếu cậu cứ ở đây trong một thời gian dài, vì vậy cậu liền chạy xuống cầu thang phát ngốc. Phòng khách trong khu ký túc xá chỉ thỉnh thoảng tiếp khách, thông thường sẽ thành phòng tự học của học sinh. Cũng may hôm nay không có ai, Mạnh Phiên sau khi bước vào liền nhanh chóng đóng cửa lại, đi vào góc tường ngồi xuống, trên tay cầm điện thoại chờ tin nhắn của Phí Chuẩn.

Phí Chuẩn không nghe lời Mạnh Phiên, anh vẫn cùng tài xế Beta đến trường.

Không biết ký túc xá hiện tại là tình huống như thế nào, một Alpha như anh cũng không thể trắng trợn mà đi vào ký túc xá Omega. Anh đứng bên ngoài tòa nhà, tiêm thuốc ức chế cho mình. Để tài xế giải thích tình huống cho quản giáo ký túc xá, anh liên lạc với Mạnh Phiên.

Tuy nhiên, mãi vẫn không đợi được phản hồi của Mạnh Phiên.

Ký túc xá của Omega có hai quản giáo, một Omega và một Beta.

Đương nhiên, loại tình huống này chỉ có dì Beta mới có thể xử lý được. Sau khi biết chuyện, cô vội vàng lấy chìa khóa, cùng tài xế lên lầu bốn, đem Đào Hiền xuống.

Phí Chuẩn đợi mãi vẫn không thấy Mạnh Phiên hồi âm, khi thấy chỉ có mình Đào Hiền đi xuống, liền hoảng hốt.

"Mạnh Phiên đâu?"

Đào Hiền đã khó chịu đến điên rồi, nghe vậy, mê man một chút, lẩm bẩm: "Tôi bảo cậu ấy đi rồi......"

Cậu được tài xế cùng quản giáo ký túc xá đặt vào trong xe, quản giáo còn nói: "Trong phòng ký túc xá chỉ có mình em ấy, ngoài ra không còn ai."

Phí Chuẩn hoảng hốt đến da đầu tê dại, một bên để bọn họ đưa Đào Hiền đi bệnh viện, một bên vọt vào ký túc xá.

Quản giáo Omega cũng vừa tiêm thuốc ức chế cho mình, tiêm xong liền thấy một Alpha đang muốn xông vào liền vội vàng ra tay ngăn cản.

"Em học sinh này! Đây là khu ký túc xá của Omega, hơn nữa hiện tại tình huống cũng đặc thù, em càng không thể đi vào!"

"Cô à, em sẽ không vào. Cô giúp em hỏi những phòng ký túc xá khác trên lầu bốn. Mạnh Phiên có ở phòng của họ không? Cậu ấy vừa giúp một người bạn cùng phòng bị phát tình, hiện tại khả năng tình huống cũng không tốt lắm."

Dì quản giáo nghe xong cũng khẩn trương, vừa đưa đi một em, không thể lưu lại một em bị phát tình nữa, nếu để tiếp tục truyền đi, liệu có ảnh hưởng đến cả tòa nhà không?

"Em đừng tiến vào! Để cô đi hỏi một chút!"

Phí Chuẩn không còn cách nào, dù cho trong lòng nôn nóng, cũng chỉ có thể rời khỏi ký túc xá, đứng ở cửa, yên lặng chờ đợi.

Ba phút sau, trên lầu có một đám Omega xuống dưới.

Về cơ bản, KTX được bố trí theo lớp, ngoài học sinh ở lớp 1 còn có các lớp 2, 3 ở tầng 4. Họ được Mạnh Phiên dặn dò, phải ngoan ngoãn ở trong ký túc xá một thời gian. Cho đến khi dì quản giáo đi đến, biết Omega phát tình kia đã được đưa đến bệnh viện, họ mới nghe tin Mạnh Phiên đã mất tích!

Mạnh Phiên ở bên Omega phát tình kia lâu như vậy, còn chạy tới nói cho bọn họ biết tình huống, khả năng chính mình cũng không thoải mái đi? Các bạn học có chút lo lắng.

"Phí Chuẩn, Mạnh Phiên không ở ký túc xá của chúng tôi!"

"Trời, cậu ấy có thể đi nơi nào? Không lẽ đã rời khỏi ký túc xá rồi?"

"Như vậy không phải rất nguy hiểm sao? Dì ơi, hay dì coi camera xem!"

Một Omega lớn như vậy, sao có thể biến mất trong không khí?

Phí Chuẩn đang định gọi cho Mạnh Phiên, thì cuối cùng cũng nhận được tin nhắn QQ của Mạnh Phiên!

Tuy nhiên, nội dung trả lời là: [Lý lý lý lý lý lý lý lý]

Phí Chuẩn: ...

Đây có phải là ... một ám hiệu bí mật nào đó không?

Không tiện để gọi?

Phí Chuẩn bối rối hỏi: [Em đang ở đâu? ! 】

Mạnh Phiên: [Em đang ở đâu! 】

Phí Chuẩn: ...

Anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hỏi một đằng trả lời một nẻo bộ dáng thế này... giống như một người say rượu ...

Thay vì nói lung tung với cậu, lần này Phí Chuẩn trực tiếp bấm điện thoại.

Một lúc lâu sau mới nghe đầu bên kia nhấc máy, giọng điệu rất không kiên nhẫn, giống như đang bị quấy rầy: "Anh gọi cái gì mà gọi?!"

Phí Chuẩn: ...

"Mạnh Phiên, em đang ở đâu?"

"Ừm ... em đang ở ... một cái hộp lớn..."

Phí Chuẩn: ...

Ồ, không sai lại say nữa rồi.

"Có cái gì trong hộp vậy?"

"Có một cái bàn siêu siêu siêu lớn! Không! Em có thể nằm trên đó nè! Đó là một cái giường rất rất rất cao!"

Phí Chuẩn cau mày suy nghĩ, cái bàn lớn như vậy, còn có thể nằm trên đó như giường? Lại còn cao?

"Tìm được rồi! Mạnh Phiên xuống lầu đến phòng tiếp khách!"

Gần như cùng lúc đó, ánh mắt của Phí Chuẩn rơi vào cánh cửa của phòng tiếp khách đối diện.

"Chờ đã, để cô đi, cám ơn em."

Nhìn thấy đám học sinh hăng hái chuẩn bị xông lên phòng tiếp khách, Phí Chuẩn lên tiếng ngăn cản.

Mạnh Phiên nếu say, phòng tiếp khách khẳng định đều là vị tin tức tố của cậu ấy. Tin tức tố là thứ tư mật, có thể ít đi một người biết thì càng tốt.

Các bạn học dừng lại, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, trong mắt có ái muội, có chút chua.

"Cái em này! Nếu Omega không thoải mái, cậu đến nơi đó càng không tiện!"

Dì Omega lại muốn ngăn cản, liền bị các bạn học tay năm tay mười kéo ra.

"Ây da! Dì ơi, bọn họ là liên hôn phu phu đấy, không sao đâu."

"Đúng vậy dì ơi, đều đã ra mắt các trưởng bối rồi, chắc chắn là không sao đâu."

Đang định cảm ơn các bạn học, Phí Chuẩn: ...

Tờ giấy nhắn kia của anh cả, thầy Lăng không phải đã nói rất rõ ràng, đó không phải là chuyện của anh và Mạnh Phiên rồi sao? Tại sao tin đồn có thể được lan truyền hơi quá thế nhỉ?

Đối với mọi người gật gật đầu cảm tạ, Phí Chuẩn bước đi, vào phòng tiếp khách, nhanh chóng đóng cửa lại.

Xông thẳng vào mũi là mùi rượu ngọt, thật may là anh đã dùng thuốc ức chế trước khi đến.

Trong phòng tiếp khách có một cái bàn hội nghị rất lớn thường dùng để những học sinh chăm chỉ tự học sau giờ tự học muộn, giờ lại có một Omega nhỏ đang ngủ say nằm trên đó ...

Thì ra không phải là nói nhảm, em ấy thật sự coi đây là cái giường ...

Phí Chuẩn đi qua, nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng, Mạnh Phiên không phản ứng anh, không biết là đã ngủ rồi hay là mỏi mệt đến không muốn động.

Không đánh thức cậu, Phí Chuẩn trước tiên đi mở cửa sổ phòng tiếp khách để giải tán bớt mùi rượu trong phòng, sau đó kéo đồng phục học sinh của mình lên, hơi hơi phòng thích một ít tin tức tố của mình, đợi cho đến khi bộ đồng phục phủ đầy mùi sô cô la của anh. Mới đi qua, đem Mạnh Phiên nâng dậy, dùng áo đồng phục của chính mình đem bọc kín cậu từ đầu, thân tới tuyến thể, gắt gao bao lấy.

Ngửi thấy mùi sô cô la, Mạnh Phiên vô thức mà dụi dụi vào quần áo, dáng vẻ tham lam kích thích thần kinh của Phí Chuẩn, nhất thời toàn thân căng thẳng.

Khi mùi rượu gần như bay hết, thấy cậu cũng không có ý định dậy, Phí Chuẩn cũng không kêu cậu, thuận thế liền đem cậu ôm lên.

Từ trên bàn ôm xuống dưới, đang chuẩn bị về nhà, nhìn thấy trên bàn bị Mạnh Phiên dẫm đến toàn dấu chân, Phí Chuẩn sửng sốt một chút.

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã thúc đẩy anh để Mạnh Phiên ngồi trên mép bàn dựa vào cánh tay của mình. Anh một tay ôm Mạnh Phiên, một tay rút khăn giấy trên bàn lau sạch dấu chân, thậm chí còn lau kỹ xung quanh một cách cẩn thận.

Làm xong, anh mới lại bế Mạnh Phiên lên, rời khỏi phòng khách.

Bên ngoài phòng tiếp khách, các bạn học vẫn chưa rời đi, nhìn thấy Mạnh Phiên bị ôm ra, tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng.

Mạnh Phiên vì nhắc nhở bọn họ không phải chịu ảnh hưởng, lại để chính mình không thoải mái!

"Phí Chuẩn, Mạnh Phiên không có việc gì chứ?"

Phí Chuẩn ôm ôm Mạnh Phiên trong lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ say của cậu, đáy mắt dịu dàng, khóe miệng cong lên một chút, "Không có việc gì, đợi một lát sẽ ổn thôi, cảm ơn mọi người đã quan tâm, mọi người cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Phí Chuẩn liền ôm Mạnh Phiên đi ra ngoài, khiến các học sinh đứng ngồi không yên vì hâm mộ.

"Chết mất! Phí Chuẩn quá ôn nhu! Ôm công chúa cũng quá đồng thoại rồi!"

"Vừa rồi tớ có ngửi thấy một chút mùi sô cô la. Mạnh Phiên thực sự rất ngọt ngào, haizzz, sao đột nhiên tui lại thích cậu ấy nhờ. Cậu ấy tuyệt quá đi! Người đâu vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp! OO luyến cũng khá tốt nhỉ."

"Đậu mớ, cái loại tình yêu ngọt ngào chết tiệt này! Tại sao tớ lại không có!"

"Chậc chậc chậc chậc, mấy cậu á, chừng nào không thô bạo như này nữa thì có thể sẽ có một tình yêu ngọt ngào đấy."

"..."

Tài xế đưa Đào Hiền đến bệnh viện, Phí Chuẩn cũng không gọi cho anh cả liền bắt taxi về nhà.

Về đến nhà không thấy bóng dáng anh cả đâu, trên bàn còn để lại một mảnh giấy nhỏ màu hồng ghi: [Chăm sóc tốt cho bạn cùng bàn, anh đến công ty. 】

Phí Chuẩn: ...

Tốc độ nắm bắt tin tức của đại ca cũng nhanh quá, biết tình huống ở ký túc xá của Mạnh Phiên, đoán được anh sẽ mang Mạnh Phiên trở về, trực tiếp đem nhà nhường cho bọn họ luôn....

Đem Mạnh Phiên đưa đến phòng cho khách, đặt cậu lên trên giường, Phí Chuẩn định lấy áo đồng phục đang bọc cậu đi, để cậu nằm thoải mái một chút, lại bị Mạnh Phiên một phen đoạt lại, chặt chẽ ôm vào trong lồng ngực, còn cúi đầu mạnh mẽ hít hà, cuối cùng đặt ở bên gối, vùi đầu vào đó ngủ.

Phí Chuẩn:......

Omega nhỏ bé này đang muốn thử nghiệm định lực của Alpha vừa thành niên à.

Sau một hồi lâu ngốc ở bên mép giường, Phí Chuẩn thở dài, ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu không còn thoát ra ngoài nữa, yên tâm, đắp chăn đàng hoàng cho cậu, giúp cậu ngủ yên.

Chính mình xuống lầu kêu hai phần ăn khuya. Chuẩn bị trước, phòng trường hợp nửa đêm thức dậy Mạnh Phiên có đói vẫn có thể ăn được.

Lăn lộn xong, tắm rửa một cái, đã hơn 10 giờ, Phí Chuẩn dựa vào ghế sô pha trong phòng ngủ của mình một lúc, nghỉ ngơi một lát, sau đó xuống lầu ăn bữa khuya.

Ngay khi anh thở phào nhẹ nhõm, nhạc chuông điện thoại lại vang lên như chết người đến nơi rồi, đầu của Phí Chuẩn nổ bùm một phát khi anh nhìn vào tên hiển thị trên màn hình điện thoại.

"Chuẩn ca! Anh sao lại bặt vô âm tín thế?! Hôm nay là sinh nhật lão Triệu đó! Còn hai tiếng nữa là hết ngày rồi! Mau mau chạy ra chúc mừng cậu ta một cái đi!"

Phí Chuẩn:......

Anh thật đúng là đã quên.

Họ chơi với nhau từ khi còn nhỏ, cùng tổ chức sinh nhật với nhau hàng năm, không ai vắng mặt.

Trước đây học trường dân lập, hiếm khi tự học muộn, buổi tối sinh nhật ai cũng tụ tập với nhau, hiện tại tiết tự học buổi tối kết thúc đã là 9 giờ, anh vội đến hồ đồ.

"Khả năng...... tôi không đi được......"

Anh cả không có ở nhà, anh lại ra ngoài đi chơi, để Mạnh Phiên ở đây một mình trong tình trạng say khướt, anh không yên tâm.

"Sao anh lại không thể đi! Điều gì có thể khiến anh quên đi tình bạn của chúng mình thế! Chuẩn ca ơi! Anh đã thay đổi rồi! Anh không có lương tâm à! Thật ra em cũng vừa mới nhớ nên vội vàng chạy tới thôi! Còn đặc biệt gọi điện nhắc anh nè! Quà cáp quên thì cũng thôi đi, người còn không đến? Sau này còn là huynh đệ nữa không? "

"Có phải một ngày nào đó, em sẽ bị anh lãng quên, anh sẽ không đến dự sinh nhật của em nữa phải hôn? Em thật đáng thương, mất đi một người anh em tốt, em thương tâm, em khó chịu, em nước mắt nước mũi giàn giụa hết rồi đây nè!"

Phí Chuẩn:......

Thật là một sự lên án khủng khiếp.

Chưa kịp nói gì, Thiệu Trì đã sửng sốt, hét lên lần nữa.

"Em hiểu rồi! Có phải là tiểu Mạnh Phiên đang ở với anh phải không? Mang em ấy đi cùng luôn! Chúng ta hát ở KTV, ăn tối, lại ăn cái bánh kem, 12 giờ liền ai về nhà nấy, sẽ không quá muộn đâu mà!"

"Nhanh nha Chuẩn ca! Để tiểu Mạnh Phiên hát Bé ếch nhảy nữa! Em thích!"

Phí chuẩn: ...

Nghĩ đến bộ dạng say xỉn la hét của Mạnh Phiên, ngây ngốc hát Bé ếch nhảy, còn vừa nhảy vừa hát......

Quá đáng yêu, căn bản không muốn để những người khác thấy.

Đúng vậy, anh chính là trọng sắc khinh bạn như vậy đấy.

Thịch thịch thịch, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.

Nghĩ rằng là dì mang bữa ăn khuya lên, Phí Chuẩn vừa đi ra mở cửa vừa nói chuyện điện thoại.

"Mạnh Phiên say rồi, các cậu cứ chơi đi, ngày mai tôi sẽ bù quà, KTV sẽ không đi..."

"KTV ?!"

Ngay khi cánh cửa mở ra, Mạnh Phiên ở cửa nhìn chằm chằm Phí Chuẩn với ánh mắt khiển trách.

"Dậy rồi?" Phí Chuẩn sửng sốt, lúc này mới ngủ có nửa giờ.

Mạnh Phiên không để ý tới, trong miệng hừ hừ, "Biết rồi nhé! Thế mà để cho em bắt được! Buổi tối anh lại muốn đi KTV để gặp tiểu yêu tinh nào?!"

Phí Chuẩn:......

Chà, nhìn dáng vẻ mới chỉ thanh tỉnh một nửa, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Không có tiểu yêu tinh nào, anh không đi." Phí Chuẩn cười, thầm nghĩ em mới là tiểu yêu tinh đây chứ đâu.

"Đi! Vì cái gì không đi! Em cũng phải đi! Em muốn nhìn xem là đứa tiểu yêu tinh nào! Đừng để em bắt được!"

Phí Chuẩn:......

Thiệu Trì bên kia cũng nghe thấy Mạnh Phiên nói chuyện, cười lớn một tiếng: "Tiểu Mạnh Phiên! Mau tới! Lại hát Bé ếch nhảy!"

Mạnh Phiên vừa nghe, hăng hái, nhấc tay: "Đi! Đi hát Bé ếch nhảy!"

Phí Chuẩn thở dài, trực tiếp treo điện thoại của Thiệu Trì, lôi kéo Mạnh Phiên muốn đưa cậu trở về phòng ngủ.

"Ngoan, em còn say đấy, không đi."

"Em tỉnh rồi! Anh thấy em nói chuyện rõ ràng thế này mà! Không có vấn đề! Đi! Em muốn đi hát Bé ếch nhảy! Đi đi đi! Đi hát Bé ếch nhảy cơ~!"

Nhìn thấy Phí Chuẩn cứ kéo đằng trước, không thèm trả lời mình, Mạnh Phiên bĩu môi, rút ​​tay ra, nhảy lên lưng Phí Chuẩn.

Dùng tay và chân khóa chặt Phí Chuẩn lại, "Đi đi ~ Đi hát Bé ếch nhảy đi ~"

Phí Chuẩn: ...

Thế này?

Thế này mà còn không biết xấu hổ nói mình hoàn toàn tỉnh táo rồi cơ đấy?!

Nhiều nhất là nửa tỉnh nửa say, anh không tin lúc Mạnh Phiên thật sự thanh tỉnh có thể không biết xấu hổ như này, trực tiếp nhảy lên lưng anh, còn ôm anh như vậy, còn làm nũng nữa!

"Ngoan, muộn quá rồi."

"Không muộn mà ~ Đi đi mà~ Cùng nhau đi ~"

Tiếng nói vừa dứt, thấy Phí Chuẩn không nói lời nào, Mạnh Phiên sắc mặt biến đổi, há mồm, a ô một ngụm cắn vào tuyến thể của Phí Chuẩn.

Đang bị Mạnh Phiên làm nũng đến cả người tê dại – Phí Chuẩn:???!!!

"Có đi hay không? Hát hay không hát Bé ếch nhảy?"

Đây có còn là Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O dịu dàng trong truyền thuyết nữa sao? Sớm muộn gì cũng có ngày anh mất mạng vì cậu!

"Đi! Hát!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top