35. Cắn em
Nhờ Thiệu Trì xin Lăng Di nghỉ, Phí Chuẩn đã gọi tài xế của gia đình đến đón, đưa Mạnh Phiên đến bệnh viện gia đình trước kia, lại làm một lần kiểm tra toàn diện tuyến thể.
Vẫn là nữ bác sĩ Hứa Lam lần trước, cô cũng chưa từng gặp qua loại tình huống như thế này bao giờ, bất quá nghe bọn nhỏ miêu tả tình huống đôi chút, trong lòng cũng đã mơ hồ có suy đoán.
"Như trong lần kiểm tra trước, tuyến thế của cháu bị tổn thương nghiêm trọng, quả thực rất khó tiếp nhận tin tức tố của Alpha." Hứa Lam nhìn vào mắt Phí Chuẩn, lại nhỏ giọng hỏi: "Cháu nói sau đó bị tin tức tố của Alpha ảnh hưởng, là củaTiểu Chuẩn sao?"
Cả hai đều còn nhỏ, đang tuổi mới lớn, mặc dù lúc đó hai đứa chỉ nói do không cẩn thận, cũng không có ý định kể rõ chuyện riêng tư, nhưng nghe cô hỏi như vậy, Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn đều bất giác xấu hổ.
Hứa Lam hiểu rõ, không có hỏi sâu lúc ấy là dạng tình huống gì, chỉ cười nói:"Tin tức tố của Phí gia nổi tiếng bá đạo. Dưới ảnh hưởng tin tức tố của Phí gia, Omega bình thường có thể dễ dàng trở nên phát tình ngay tại chỗ, cháu hẳn là vẫn chưa có tiếp thu toàn bộ tin tức tố của tiểu Chuẩn đâu."
Gen thống trị của nhà họ Phí không phải chỉ nói suông, từ việc tin tức tố bạo phát đã ảnh hưởng tới nhiều người như vậy là có thể nhìn ra. Chỉ là Phí Chuẩn cũng chỉ có trải qua trải nghiệm tồi tệ kia một lần, đối với hành vị thân mật cùng bạn lữ sẽ là tình huống như thế nào, chính anh cũng không hiểu hết, cũng không biết lấy kinh nghiệm từ đâu, rốt cuộc đại ca thân cận nhất với anh, ba mươi năm qua cũng chưa từng chạm qua một Omega nào......
( Tội thôi rồi : )))
"Mẹ cháu hẳn cũng có dặn dò qua khi cháu phân hóa rồi nhỉ, tùy thời khắc chế tin tức tố của chính mình, cho dù là lúc đối với Omega của mình thân mật." Hứa Lam hỏi Phí Chuẩn.
Phí Chuẩn gật đầu, lúc ấy anh mới vừa phân hoá, còn chưa có thành niên, mẹ cũng không nói quá tỉ mỉ, chỉ bảo cho anh biết rằng tin tức tố của Phí gia quá bá đạo, sợ đả thương người, mới nhắc anh lúc nào cũng phải chú ý.
Hứa Lam nhìn hai đứa nhỏ một đứa đỏ mặt, một đứa tai hồng, chính mình thành ra cũng có chút ngượng ngùng, nhịn không được cười cười.
"Khi quan hệ thân mật, Alpha nhà cháu cũng đều phải chú ý khắc chế, bằng không Omega khả năng sẽ chịu không nổi."
Phí Chuẩn:......
Mạnh Phiên:......
Đáng sợ như vậy á?
Đến thế nào mà chịu không nổi?
"Dì Hứa, kia cậu ấy chịu ảnh hưởng của cháu? Thân thể liệu có sao không?" Phí Chuẩn lo lắng, anh hiện tại rốt cuộc đã hiểu sâu hơn vì sao Alpha Phí gia lại khó tìm đối tượng như vậy.
Anh vốn chỉ tưởng rằng anh cả chỉ là tin tức tố độc đoán, mùi vị rất đáng sợ, Omega không thích ngửi vì thấy sợ hãi, hiện tại xem ra nếu anh cả tìm được một Omega yếu ớt, thì thân thể của Omega đó khả năng hoàn toàn phản kháng không được......
Mạnh Phiên cũng nghĩ đến Phí đại ca, trong lòng yên lặng vì Phí đại ca rơi nước mắt đau lòng một phen.
"Cậu bé không sao" Hứa Lam nhìn vào báo cáo kiểm tra trên bàn. "Như cô đã nói lúc trước, tuyến thể của Mạnh Phiên bị tổn thương nghiêm trọng. Theo mô tả của cháu, thằng bé về cơ bản không thể tiếp nhận được tin tức tố của các Alpha bình thường. Còn với cháu, bởi vì tin tức tố của cháu quá bá đạo, cậu bé có thể tiếp nhận một phần, nhưng vẫn không thể tiếp nhận hoàn toàn, vì vậy sẽ không có tác động quá mức đến cơ thể của của cậu ấy đâu. "
"Nói cách khác, tiểu Chuẩn, tin tức tố quá mức bá đạo của cháu, và tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng của Mạnh Phiên, có thể trung hoà lẫn nhau."
Hai đứa còn nhỏ, đều vẫn còn là học sinh, Hứa Lam không thể không mặt mũi nói thẳng, Omega như vậy cùng Alpha Phí gia chính là tuyệt phối..
Phí Chuẩn hiểu được hàm ý trong đó, vừa đau lòng Mạnh Phiên, đồng thời trong lòng cũng có chút thỏa mãn kỳ dị. Anh quay đầu nhìn Mạnh Phiên, Mạnh Phiên cũng đang nhìn anh.
"Vậy nếu cháu gặp phải một Alpha khác có tin tức tố hung hãn hơn, cháu cũng có thể tiếp nhận được tin tức tố của anh ta và dung hòa với nó?" Mạnh Phiên tò mò hỏi.
Câu hỏi này, quyết định liệu cậu có cần mua thuốc ức chế trong tương lai hay không.
Phí Chuẩn: ...
Mạch não của nhóc nói dối nhỏ hiển nhiên không cùng kênh với bọn họ.
Tuy nhiên, câu hỏi của cậu cũng khá có lý, Phí Chuẩn cũng rất quan tâm đến điều này, đồng dạng hỏi Hứa Lam.
"Về mặt lý thuyết thì chính là như vậy." Hứa Lam đứng dậy, sắp xếp báo cáo giám định cất đi, nói với Mạnh Phiên: "Cháu đi cùng cô, cô sẽ đưa cháu đi kiểm tra lần nữa. Có thể kiểm tra đo lường ra cháu đại khái có thể tiếp thu tới mức độ tin tức tố nào."
Mạnh Phiên đi theo Hứa Lam làm kiểm tra, Phí Chuẩn một người ngồi trong phòng bệnh của Hứa Lam liền phát ngốc.
Sô cô la nhân rượu, trung hòa tin tức tố, nhiều sự trùng hợp như vậy, Phí Chuẩn thậm chí cảm thấy rằng đây đơn giản chính là mệnh trung chú định, duyên trời tác hợp.
Anh vui vẻ hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại, lại cảm thấy suy nghĩ của mình có chút ích kỷ.
Mạnh Phiên không phải sinh ra đã như vậy, cậu ấy là sau này tuyến thể bị tổn thương, cần phải có cách chữa trị, nếu chữa được thì sẽ khỏi, nếu không thì sẽ gặp một số bất tiện trong cuộc sống.
Sau khi kiểm tra, Mạnh Phiên vui vẻ chạy vào phòng khám bệnh nói với Phí Chuẩn: "Thật tốt quá, em hẳn là không cần thường xuyên mua thuốc ức chế nữa rồi!"
Phí Chuẩn:......
Thật là một kết luận diệu kỳ.
Hứa Lam đi theo phía sau, cô cũng cảm thấy buồn cười khi nghe đứa trẻ này nói như vậy.
"Tin tức tố mà cậu bé có thể tiếp nhận được đều phải rất sâu. Ngoại trừ nhà họ Phí, không có tin tức tố của Alpha nào trong hệ thống hồ sơ có thể ảnh hưởng đến cậu bé."
Nghe vậy, Phí Chuẩn cũng thầm an tâm.
Anh sẽ không làm tổn thương Mạnh Phiên. Mà ngoại trừ anh, Mạnh Phiên cũng không thể tiếp nhận tin tức tố của bất kỳ người nào khác. Đối với một Omega, đó là một loại an toàn khác.
"Dì Hứa, có cách nào chữa khỏi tuyến thể của cậu ấy không?"
"Này hơi khó chữa lành. Cô nghe nói Mạnh Phiên bị thương khi mới đầy tháng. Thời gian quá lâu rồi. Nhưng sau vài lần phẫu thuật, chắc vẫn có thể chữa trị một chút."
"Không!" Mạnh Phiên vội vàng từ chối, "Cháu không cần chữa trị, cháu cảm thấy như này khá tốt."
Không thể tiếp nhận tin ức tố của Alpha, Mạnh Phiên không nghĩ rằng có bất kỳ nhược điểm nào khác ngoại trừ thời kỳ động dục sẽ khó chịu hơn một chút. Ít nhất cậu có thể không kiêng dè gì mà sinh hoạt, không cần sợ này sợ kia, ngày thường thậm chí thuốc ức chế cũng không cần mua.
Bên cạnh đó, trong những thời kỳ đặc biệt, chỉ cần dùng thuốc ức chế là được, một năm chỉ cần chuẩn bị vài liều, quá tuyệt vời.
Đương sự không muốn, Hứa Lam cùng Phí Chuẩn tự nhiên cũng liền không tiếp tục thảo luận đề tài này.
Trước khi rời đi, Hứa Lam lấy một tuýt thuốc mỡ cho Mạnh Phiên, "Lần trước có bôi thuốc mỡ như cô dặn không? Cô thấy tuyến thể của cháu vẫn có chút thô ráp, tốt nhất vẫn nên bảo dưỡng một chút."
Mạnh Phiên không nhận, cười hắc hắc, "Không cần đâu ạ, cảm ơn bác sĩ Hứa, da dày thì kệ da dày đi, dù sao cũng sẽ chả có ai cắn."
Phí Chuẩn:......
Hứa Lam nhìn thoáng qua vẻ mặt bất lực của Phí Chuẩn, mỉm cười, không nói thêm, vẫy tay với hai đứa nhỏ rồi đưa chúng ra ngoài.
Trên xe trở lại trường học, Mạnh Phiên tâm trạng rất tốt, ngay cả chuyện không tốt nhìn thấy Tưởng Ngu cũng không đủ khiến cậu mất hứng. Điều gì có thể khiến mọi người hạnh phúc hơn là tiết kiệm được nhiều tiền?
Phí Chuẩn thấy cậu vui tươi hớn hở, trong lòng cũng cao hứng theo, nói thế nào thì vẫn tốt hơn khuôn mặt ủy khuất khóc lóc của nhóc lừa đảo.
"Kiểm tra xong cậu có thể yên tâm, nhưng đừng xem nhẹ. Thuốc ức chế vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng. Huống chi nhân ngoại hữu nhân, khó đảm bảo sẽ không gặp một Alpha có tin tức bá đạo nào khác."
Mạnh Phiên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng thật ra không để ý lắm. Tin tức tố hống hách như nhà họ Phí quả thật hiếm có trên đời, cậu phải xui xẻo cỡ nào mới gặp phải nhiều như vậy?
Nghe thấy trong cổ họng cậu ngâm nga một bài hát, vui vẻ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Phí Chuẩn liền biết cậu không để bụng, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mà sờ vào cái gáy mình.
"Dì Hứa nói rằng cậu chỉ có thể tiếp nhận một nửa tin tức tố của tôi, nhưng phản ứng của cậu lúc chiều cũng không nhỏ. Cậu cảm thấy là bởi vì cái gì?"
Mạnh Phiên sửng sốt, quay đầu nhìn anh, nhớ lại một lúc mới nói: "Có lẽ là do hôm nay em không được khỏe? Chắc là do chạy 3000m đấy."
Nói đến tin tức tố bùng phát sau khi chạy 3000m, Phí Chuẩn cũng nhíu mi.
Mặc dù Alpha và Omega bình thường vận động mạnh, một ít tin tức tố sẽ tiết ra sau khi đổ mồ hôi, nhưng lượng rất ít, chỉ khi đến gần mới ngửi thấy. Mặc dù tin tức tố trôi ra khỏi cơ thể Mạnh Phiên không đến mức ảnh hưởng đến Alpha, nhưng đã có khá nhiều người ngửi thấy.
Đây không phải là một tình huống bình thường.
"Cậu còn cảm thấy không thoải mái không?"
Mạnh Phiên nhắm mắt cảm thụ một chút, "Không có nha."
"Chính cậu chú ý cho kỹ, tôi đoán khả năng kỳ phát tình đầu tiên của cậu sắp tới."
Chỉ có lý do này mới có thể giải thích cho hàng loạt tình huống bất thường ở Mạnh Phiên ngày hôm nay.
Mạnh Phiên không có nhiều tự giác về bản thân với tư cách là một Omega, nhất là bây giờ cậu còn là một Omega không bình thường, nghe Phí Chuẩn nói cái gì phát tình kia, sửng sốt một chút mà không biết nên phản ứng như thế nào, chờ định thần lại, nhịn không được mất tự nhiên thanh thanh giọng.
Loại sự tình này, chính mình không chú ý, lại để một Alpha tới nhắc nhở, nhiều ít cũng có chút xấu hổ.
Phí Chuẩn cũng có chút ngượng ngùng, không nhìn cậu mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Chắc chỉ trong mấy ngày tới. Cậu có thể ở ký túc xá không? Hay...có muốn tới nhà tôi ở hai ngày?"
Nghe vậy, Mạnh Phiên bật cười thành tiếng, "Anh định mưu hại em phải không? Em dù ở trong sân trường phát tình, cũng không có Alpha nào có thể làm gì em. Tới nhà anh í hả, không phải chính là dê vào miệng cọp à?"
Quan tâm sẽ bị loạn, Phí Chuẩn xác thực không nói nên lời, đúng là như thế.
Phí gia hiện là nơi nguy hiểm nhất đối với Mạnh Phiên trong thời kỳ đặc biệt.
"Vậy cậu phải chuẩn bị thuốc ức chế, ngàn vạn lần không thể quên."
"Ừa ừa! Có quên đâu!" Mạnh Phiên ngoan ngoãn trả lời, đếm đầu ngón tay, tính toán lần trước từ bệnh viện mang thuốc ức chế về, hẳn là còn lại ba liều, đủ để đối phó với thời kỳ đặc biệt.
Vấn đề của chính cậu đã được giải quyết, cậu cũng không cần phải tìm một Alpha răng tốt để làm thuốc ức chế hình người nữa. Mạnh Phiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhìn Phí Chuẩn.
"Tại sao anh lại tìm Omega trên diễn đàn đó?"
Phí Chuẩn hãy còn xuất thần:......
Thấy anh không trả lời, Mạnh Phiên dựa qua một chút, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Hứa nói tin tức tố của anh quá bá đạo, không có Omega nào chịu được, cho nên anh cũng định tìm ai thử xem à?"
Phí Chuẩn:......
Nhớ tới trong WC Mạnh Phiên nói toàn thứ kỳ quái, Phí Chuẩn đến là cảm thấy đau đầu, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết nên như thế nào trả lời cậu.
Chờ anh trầm mặc trong chốc lát lại quay đầu nhìn Mạnh Phiên, liền thấy Mạnh Phiên đầy mặt đều là biểu tình tội nghiệp "Anh thật đáng thương a~".
Phí Chuẩn:......
"Không ... Tôi sẽ không tùy tiện tìm một Omega chỉ vì loại chuyện này."
"Hả?" Mạnh Phiên nhìn anh chằm chằm.
Phí Chuẩn cũng nhìn cậu chằm chằm, "Tôi vừa thấy có người đang tìm một Alpha răng tốt. Liền đoán đó là cậu nên muốn thử xem cậu định làm gì. Ngoài cậu ra, còn ai yêu cầu một Alpha răng tốt nữa?"
Mạnh Phiên: ...
Phí Chuẩn cười, "Tôi nhiều ít có chút biến thái nhỉ?"
Lời này là trong WC Mạnh Phiên âm dương quái khí nói anh, giờ đến lượt Phí Chuẩn hỏi lại.
Mạnh Phiên:......
Đột nhiên bị rớt thế thượng phong luôn.
"Em không muốn làm gì cả. Chỉ nghĩ rằng tìm một bạn lữ tạm thời, như là một thuốc ức chế hình người, em có thể tiết kiệm thêm rất nhiều tiền cho thuốc ức chế. Bất quá hiện tại không có việc gì, ngày thường em căn bản cũng không cần đến thuốc ức chế."
Mạnh Phiên nói một cách đơn giản, nhưng trong lòng Phí Chuẩn lại như bị nhéo một chút, có điểm phát đau..
Anh biết rằng Mạnh Phiên thường tiết kiệm tiền, nhưng không ngờ rằng cậu ấy thậm chí còn tiết kiệm với thuốc ức chế rất quan trọng đối với cơ thể như thế, lập tức lại đau lòng.
"Đã cùng bàn thì nên giúp đỡ lẫn nhau, sau này có khó khăn gì thì cứ gọi cho tôi. Thuốc ức chế quan trọng như vậy, về sau đừng có cố tiết kiệm."
"Chà, bây giờ thì không có gì khó khăn lắm, em đã làm phiền anh rất nhiều rồi." Mạnh Phiên cúi đầu, ngón tay chọc chọc đầu gối, giảm bớt sự xấu hổ của chính mình.
Cậu không bao giờ thích thể hiện sự xấu hổ của mình trước mặt người khác, nhưng Phí Chuẩn đã nhìn thấy rất nhiều mặt không muốn ai thấy của cậu, điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu và xấu hổ, đồng thời cảm thấy dù sao Phí Chuẩn cũng đã biết nhiều như vậy, nhiều hơn một cái hay ít hơn một cái cũng chả đáng là bao, cứ che che giấu giấu ngược lại còn có chút làm ra vẻ.
Thói quen a, thói quen thật đáng sợ.
"Phiền toái cái gì?" Phí Chuẩn hừ hừ, cũng vươn ngón tay ra chọc vào đầu gối Mạnh Phiên, "Cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều, nếu không phải có cậu thích chocolate như vậy, tôi đến nay cũng đều cảm thấy hương vị tin tức tố của chính mình không nên phóng ra, quá mất mặt."
"Phốc." Nói đến cái này, Mạnh Phiên lại nhịn không được cười.
Phí Chuẩn nói tiếp: "Còn nữa, tôi cũng thật thảm. Tin tức tố bá đạo đến nỗi tôi không dám kết bạn với Omega, cậu lại vừa lúc không chịu quá nhiều ảnh hưởng của tôi. Nên cầu xin ngài, liền đáng thương thì cứ đáng thương với một Alpha bị người đời xa lánh như tôi đi, phiền thì cứ phiền tôi hơn nữa đi, giúp tôi có thể cảm thụ một chút cảm giác thành tựu khi được giúp đỡ Omega nha."
"Đừng nói nữa! Không được học cách nói chuyện âm dương quái khí của em!" Mạnh Phiên thích thú cười nói.
Quên đi, mọi người đều là AO bất thường, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau!
...
Sau khi các hạng mục của đại hội thể thao kết thúc vào buổi chiều, buổi tối các bạn học vẫn phải tiếp tục tiết tự học buổi tối.
Đã là tháng 10, trong lớp buổi tối thỉnh thoảng có chút muỗi. Muỗi mùa thu rất độc. Một vết cắn là một vòng sưng lớn, Phí Chuẩn còn là thể chất hút muỗi, sắp bị muỗi phiền chết rồi.
Mạnh Phiên lấy nước hoa Lục Thần mang theo ra, đưa cho Phí Chuẩn, bôi một ít lên cánh tay anh, nhỏ giọng cười nói: "Hỗ trợ lẫn nhau! Cùng thoải mái!"
Cậu thực sự là một nhóc dối trá nhỏ thích trả ơn, Phí Chuẩn nhìn cậu đổ nước hoa, những ngón tay trắng nõn xoa xoa trên tay mình, không hiểu sao lại cảm thấy động tác nhỏ như vậy rất thân mật, trong lòng ngứa ngáy.
Trong hai ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao, giờ tự học buổi tối giáo viên sẽ chỉ phát phiếu kiểm tra không đến lớp, rất ít giáo viên đến xem lớp, cơ bản giao cho giám thị và ban kỷ luật để ý.
Thu nước hoa về, tiếp tục làm bài.
Mạnh Phiên làm bài rất nhanh, khi cậu vừa hoàn thành, đang muốn kiểm tra lại, liền thấy một con muỗi màu đen đang bay xung quanh Phí Chuẩn, vo ve đặc biệt khó chịu, Phí Chuẩn mày đều nhíu lại.
"Im lặng, anh đừng nhúc nhích." Mạnh Phiên thì thầm.
Phí Chuẩn liền thật không nhúc nhích, chuyên chú làm câu hỏi cuối cùng.
Anh vừa mới tìm ra câu trả lời cuối cùng, thì nghe thấy một tiếng "Bộp" lớn từ đỉnh đầu mình!
Âm thanh lớn đến mức tất cả học sinh trong lớp đều ngẩng đầu lên xem, thấy Mạnh Phiên đang đứng ở vị trí kia, không biết đang chụp cái gì.
"Chụp được rồi chụp được rồi!"
Bỏ qua ánh nhìn của các bạn trong lớp, Mạnh Phiên lẩm bẩm vui vẻ ngồi xuống, đưa cho Phí Chuẩn xem con muỗi chết đang chảy máu trên tay.
Phí Chuẩn: ...
Sợ ngây người, Mạnh Phiên là cao nhân bắt muỗi sao? Ra tay thật mau chuẩn tàn nhẫn!
Lăng Di lại tới bên cửa sổ lớp 1 lượn lờ, tự nhiên cũng thấy được động tác nhỏ của Mạnh Phiên, đi đến cửa phòng học, nhìn chằm chằm cậu.
Mạnh Phiên sửng sốt đưa tay ra, "Báo cáo lão sư, có muỗi quấy rầy bạn cùng bàn em làm bài, nên em mới đập chết nó rồi."
Lăng Di:......
Tất cả các bạn trong lớp: ......
Ù uôi, đây là bạn cùng bàn thần tiên gì, bọn họ cũng muốn có bạn cùng bàn đập chết muỗi hộ giống như vậy á!
Nhìn thấy Mạnh Phiên đã hoàn thành xong phiếu bài tập, Lăng Di mỉm cười lắc đầu, không nói gì nữa, lắc lư rời đi.
Phí Chuẩn vội vàng rút khăn ướt cho Mạnh Phiên, bảo cậu mau vứt con muỗi đi, rồi lau tay sạch sẽ, sau đó mới hướng cậu giơ ngón tay cái lên.
Mạnh Phiên cười khúc khích, thì thầm: "Alpha bé bỏng tội nghiệp, một con muỗi cũng đấu không lại. Ở nông thôn, em chỉ cần một tay đã có thể bóp chết hết lũ muỗi rồi.
Phí Chuẩn: ...
"Quý trọng hiện tại đi. Sau hai ngày nữa là thi tháng, sau kỳ thi tháng sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi. Em nhất định sẽ đứng vị trí thứ nhất. Anh nhất định không còn là vị trí 42 nữa đâu. Vậy thì chúng ta sẽ không còn ngồi chung một bàn nữa. Sẽ không còn ai đập muỗi cho anh nữa rồi. "
Nghe vậy, Phí Chuẩn thực sự cau mày.
Anh lo lắng không phải sẽ không có ai bắt muỗi cho anh, chính là cùng Mạnh Phiên phải tách chỗ ngồi, trong lòng không quá thoải mái. Đến lúc đó vị trí số 42 này có thể hay không là của một Alpha?
...
Sau khi tự học buổi tối kết thúc, Phí Chuẩn trở về nhà hỏi anh cả của mình xem có gia đình nào mang gen bá đạo nào khác ở Hoa thị hay không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Phí Chuẩn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dưới truy hỏi của anh cả, anh đành kể hết những gì xảy ra trong bệnh viện hôm nay.
Phí Thừa nghe xong, rất hài lòng, cảm thấy Omega nhỏ vậy là nhất định sẽ thuộc về nhà bọn họ.
"Em phải nỗ lực hơn, đại ca hiện tại liền chuẩn bị lễ hỏi."
Phí Chuẩn:......
Chưa cần thiết đâu anh ơi.
Vào đêm đầu tiên của đại hội thể thao, Mạnh Phiên trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng vẫn chưa trở về, ký túc xá lại vắng vẻ.
Mạnh Phiên tắm rửa sớm, lấy một cuốn sách bài tập, xoát đề trên bàn học một lát, tính xoát xong liền đi ngủ.
Mới giải được một nửa, cậu đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, thập phần mệt mỏi và buồn ngủ, mí mắt trực tiếp bắt đầu đánh nhau, Mạnh Phiên muốn nhịn một lúc, nhưng lại không nhịn được chút nào.
Không nổi nữa, cậu đành phải thu dọn sách bài tập rồi lên giường đi ngủ.
Vừa nằm xuống giường liền cảm giác được thân thể không đúng, không chỉ là kiệt sức mà còn nóng lên, tuyến thể cũng nóng ran, Mạnh Phiên thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng tuyến thể nhảy dựng nhảy dựng khác thường.
Nhiệt nóng như sóng, thế tới rào rạt, cơ hồ chỉ trong vài phút, Mạnh Phiên đã ngửi thấy mùi rượu ngọt thoang thoảng trong ký túc xá, là tin tức tố bay ra ngoài!
Đây không phải là một cơn nóng bình thường, chẳng lẽ thật bị Phí Chuẩn nói đúng, là kỳ phát tình kia tới!
Biết rằng mình sẽ say khi ngửi mùi tin tức tố một lúc, Mạnh Phiên sợ chính mình say đến hồ đồ không thể tự chăm sóc bản thân, liền vội xuống giường, tứ chi như nhũn ra, lung lay mà đi đến ngăn tủ cầm ba liều thuốc ức chế để bên mép giường, trước tiêm cho chính mình một phát, hai liều còn lại để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau khi tiêm thuốc ức chế, Mạnh Phiên thu người trở lại giường, im lặng chờ cơn nóng qua đi.
Tác dụng của thuốc ức chế rất nhanh, rượu ngọt trong ký túc xá tan đi rất nhiều, không nồng đậm thêm nữa, nhưng cơ thể khó chịu lại không giảm mà thậm chí còn tăng lên.
Tuyến thể đau đớn, cả người vô lực, như là rất khát vọng cái gì đó, Mạnh Phiên cảm thấy chính mình cả người đều đau, nơi nào đó trong tâm lại ngứa đến khó nhịn, giống như có rất nhiều con kiến nhỏ đang cắn cậu, khó chịu muốn khóc.
Trong giai đoạn nóng lên đặc biệt này, sao thuốc ức chế có vẻ vô dụng vậy?
Hai mắt mờ mịt, Mạnh Phiên cố gắng bò ra khỏi giường, tiêm liều thuốc ức chế thứ hai, chích cho mình một phát nữa rồi tiếp tục lùi vào ổ chăn tìm cảm giác an toàn như một chú rùa nhỏ.
Toàn thân nóng rực, trong ổ chăn đều bị hun đến tất cả đều là nhiệt khí, Mạnh Phiên rúc ở bên trong, thiếu chút nữa thở không nổi, đành hơi hơi thò ra nửa cái đầu, dùng sức hô hấp.
Sự khó chịu về thể chất dường như đã thuyên giảm một chút, cậu cho rằng thuốc ức chế đã phát huy tác dụng, ôm chăn yên lặng chờ đợi, mười phút sau, cảm giác khó chịu vừa mới thuyên giảm lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Tại sao lại thế?
Mạnh Phiên hoảng sợ, cậu không biết Omega phát tình lại kinh khủng như vậy, hai liều thuốc ức chế còn không có tác dụng sao?
Chỉ còn lại cái cuối cùng. Nếu nó không hoạt động thì biết làm thế nào?
Trong lúc hoảng loạn, Mạnh Phiên không dám chậm trễ, cắm liều thuốc ức chế cuối cùng vào gáy, tự nhiên chỉ đổi lấy một phút giây thoải mái.
Cậu không biết chính mình muốn cái gì, chính là khó chịu, khó chịu đến trong cổ họng nhịn không được rên rỉ khóc nức nở.
Thuốc ức chế làm giảm bớt một chút khó chịu, nhưng rõ ràng là không đủ, hoàn toàn không đủ.
Nhưng cậu không còn thuốc ức chế nữa.
Mạnh Phiên ôm chăn, bỗng nhiên thực ủy khuất, ô ô hai tiếng, giận chính mình không nghe lời Phí Chuẩn nói, chuẩn bị nhiều thuốc ức chế hơn, nhưng cậu nào có biết loại thời điểm này cần nhiều thuốc ức chế mới có thể đè nó xuống như vậy đâu!
Cậu hiện tại thế này, thì đâu thể ra ngoài mua thuốc ức chế được?
Mạnh Phiên theo bản năng thút thít, lại bò ra khỏi ổ chăn, tìm điện thoại di động, mở danh bạ ra, chỉ có bà ngoại và vài dì hàng xóm.
Bà ngoại đang ở Giang thị, ngay cả khi dì hàng xóm có thể đến giúp, nhưng cũng đã quá muộn rồi.
Mạnh Phiên hoảng sợ, vô tình trượt ngón tay, lướt đến giao diện cuộc gọi gần đây liền nhìn thấy một số điện thoại lạ.
Lúc này cậu đầu óc hồ đồ, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra rằng đây phải là cuộc gọi của Phí Chuẩn, Phí Chuẩn đã gọi cho cậu trong cuộc thi toán lần trước!
Đôi mắt của Mạnh Phiên sáng lên ngay lập tức, như thấy được hy vọng, nhanh chóng bấm số của Phí Chuẩn.
Lúc này Phí Chuẩn đã đi ngủ, vừa mới ngủ say, điện thoại di động vang lên, anh tùy ý liếc mắt một cái, liền ngồi dậy.
Là Mạnh Phiên, anh có lưu tên Mạnh Phiên lại.
【 ô ô ô......】
Ngay khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia chỉ có tiếng khóc thập phần đáng thương, nghe ra Mạnh Phiên đang rất khó chịu, Phí Chuẩn lập tức thanh tỉnh.
"Mạnh Phiên? Cậu bị sao vậy? Đừng khóc, nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra trước."
[Ô ... Khó chịu ... Anh có thể làm ơn gửi cho em một trăm liều thuốc ức chế được không ... Ô ...]
Một trăm? ? ?
Phí Chuẩn chết lặng, phỏng chừng Mạnh Phiên nói chuyện cứ ô ô ô như vậy, hẳn là chính cậu cũng không quá tỉnh táo.
"Cậu có phải hay không...... thời kỳ đặc biệt?"
【 Đúng không...... Ô...... tiêm thật nhiều thuốc ức chế...... Vô dụng...... Ô ô......】
Phí Chuẩn kinh ngạc một chút, theo lý mà nói, bình thường Omega nóng lên, một liều thuốc ức chế là được, nhiều nhất lại thêm một liều là đủ rồi. Mạnh Phiên đã tiêm thật nhiều còn không có tác dụng, kia phỏng chừng là do tuyến thể bị tổn thương nên yêu cầu một lượng lớn hơn.
"Ở ký túc xá ngoan ngoãn chờ, đừng chạy ra ngoài, đừng cúp điện thoại, tôi sẽ tới ngay."
Phí Chuẩn tùy tiện mặc một bộ quần áo, lấy thuốc ức chế lao xuống lâu, không có thời gian kêu đại ca, càng không có đủ thời gian gọi điện thoại kêu tài xế tới, chính mình đi vào gara lấy một chiếc xe chạy tới trường học.
Mạnh Phiên ngoan ngoãn không cúp điện thoại, không còn sức để nói gì nữa, cứ ậm ừ một cách khó chịu, Phí Chuẩn nghe được tâm đều như bị bóp chặt, thừa dịp nửa đêm trên đường không có ai mạnh mẽ nhấn ga.
Mười phút sau, Phí Chuẩn vọt tới cửa ký túc xá của Mạnh Phiên, trước tiêm cho chính mình hai liều thuốc ức chế độc quyền.
Anh gõ cửa cũng không dám lớn tiếng, sợ sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh trong ký túc xá, hơn nữa nửa đêm là Alpha mà lại đến ký túc xá của Omega, nhất định sẽ không có tác động tốt đến Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên nghe thấy tiếng gõ cửa còn vui hơn cả khi nghe được bài bé ếch nhảy, không màng tứ chi bủn rủn, dùng sức lực lớn nhất, lao ra khỏi giường mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy Phí Chuẩn, Mạnh Phiên thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn liền ngã vào lồng ngực anh.
Phí Chuẩn ôm cậu đi vào, đóng cửa lại.
Mạnh Phiên nước mắt lưng tròng, nhìn không rõ người, liền duỗi tay nói: "Thuốc ức chế, thật nhiều thật nhiều thuốc ức chế."
Đã nửa đêm, còn chỗ nào bán thuốc ức chế đâu, đến bệnh viện mới có thể lấy. Là do hôm nay nghe Mạnh Phiên nói phải để dành tiền để mua thuốc ức chế, Phí Chuẩn không yên tâm, về nhà liền mua luôn một hộp, hiện tại vừa lúc có thể mang đến.
Nhìn thấy Mạnh Phiên đang đi chân trần trên mặt đất, Phí Chuẩn khom lưng, trực tiếp đem cậu chặn ngang bế lên, đưa về trong ổ chăn.
Mạnh Phiên bất chấp tất cả, đoạt lấy thuốc ức chế, mở ra một phát liền hung hăng mà đâm vào sau cổ, Phí Chuẩn nhìn đến hãi hùng khiếp vía, bị cậu dọa mất rồi, nhóc lừa đảo này đối với chính mình thế mà cũng có thể hạ tay tàn nhẫn như vậy.
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, chậm rãi thôi."
Khi cậu rút kim ra, Phí Chuẩn liền duỗi tay nhẹ nhàng xoa nắn gáy cậu.
Mạnh Phiên đã toát hết mồ hôi hột cả người, tiêm thuốc ức chế xong, lại lùi về trong ổ chăn, không để ý tới Phí Chuẩn, lẳng lặng chờ tác dụng của thuốc.
Năm phút sau, trong ổ chăn liền vang lên tiếng ô ô khóc.
Phí Chuẩn sửng sốt, nhẹ nhàng xốc ổ chăn của cậu lên, liền thấy Mạnh Phiên ủy khuất mà nhăn mặt, đang khó chịu ôm chăn khóc.
"Làm sao vậy? Vẫn không được? Tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?"
"Ô ... có chút tác dụng..."
Mạnh Phiên lật người lại, thấy Phí Chuẩn đang nghiêng người nhìn mình, anh ấy đang ở rất gần, trên người anh có một chút, à rất ít rất ít vị chocolate đang tỏa ra, Mạnh Phiên ngửi thấy được một tẹo, liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhịn không được tham lam mà ôm lấy anh hung hăng ngửi.
"Anh nếu không...... Anh...... Cắn em đi? Ô ô, khó chịu, em cảm thấy em sắp chết mất."
"Phi, đừng nói nhảm." Phí Chuẩn bị cậu gắt gao ôm chặt, cũng ngây người.
Cúi đầu nhìn vào tuyến thể hồng hồng của Mạnh Phiên, Phí Chuẩn xoa xoa cái ót cậu, "Hẳn là tuyến thể có vấn đề, liều thuốc ức chế bình thường đối với cậu không dùng được, tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé, được không?"
"Không kịp ô ô ô......" Mạnh Phiên rất khó chịu, nghe anh nói thuốc ức chế không có tác dụng, tâm lý cậu đột nhiên suy sụp, oa oa khóc rống lên, "Khó chịu khó chịu, cầu xin anh, anh cắn em một ngụm trước đi mà......"
Âm thanh nói chuyện cũng tràn đầy âm khóc nức nở, Phí Chuẩn thậm chí còn có thể cảm thấy như chính bản thân mình có bao nhiêu khó chịu, đi bệnh viện ít nhất còn phải kiểm tra gì đó, đều là tốn thêm thời gian, Mạnh Phiên khả năng thật sự nhịn không nổi nữa?
"Được rồi, nhưng cậu phải biết rằng, tôi cắn cậu, chính là đánh dấu tạm thời. Trong vòng một tuần, cậu sẽ có cảm giác trung thành phục tùng vâng lời tôi, như vậy cậu có nguyện ý không?"
"Đều có thể đều có thể! Mau cắn mau cắn!"
Mạnh Phiên không biết có nghe rõ hay không, dù sao cậu cũng không quan tâm đến cái gì nữa, chỉ muốn nghển cổ, mặc cho anh cắn.
Hầu kết Phí Chuẩn trên dưới lăn lộn một chút, cúi đầu, cắn lên tuyến thể.
Sau đó......
Không cắn mở.
Phí Chuẩn: ...
Nguyên lai da dày nghiêm trọng thật đấy......
"Anh đang làm gì á?! Mau cắn!"
Phí Chuẩn:......
"Tôi khả năng muốn cắn sẽ phải thật sự dùng chút sức, sẽ đau, cậu nhẫn một chút."
Mạnh Phiên sững sờ, mặt cậu đầy nước mắt, trong mắt mê mang nhìn Phí Chuẩn, nhịn không được muốn trợn trắng mắt.
"Không thể nào? Răng anh thực sự không được à?"
Phí Chuẩn:......
Nhóc lừa đảo chết tiệt, lúc này mà còn có thể nói năng như vậy được.
Phí Chuẩn nghiến răng, đem cậu ấn vào lồng ngực chính mình, cúi đầu hung hăng mà cắn lên.
Mạnh Phiên còn sợ răng anh không được, nói: "Dùng sức!"
Phí Chuẩn:......
"Ô ô ô...... Đau quá...... Răng anh sao có thể cắn đau như vậy ô ô ô......"
Phí Chuẩn:......
Cắn mở, Phí Chuẩn một bên rót tin tức tố của chính mình vào, một bên hận không thể hảo hảo trị cái miệng lưỡi cực nhanh của gia hỏa này. Nhưng thấy cậu thật sự đau đến chít chít khóc, lại có chút bất đắc dĩ, trước chỉ có thể ôm cậu dỗ dành, có gì lại nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top