Chap 48
Sau khi khóc lóc than vãn một hồi, Tiệp Nham Thiên cũng bắt đầu gọi cho vài bác sĩ nổi tiếng, hẹn họ đến thăm khám cho Khánh Vân.
Khánh Vân lại không biết ai cũng nghĩ nàng trên phương diện đó có vấn đề, thật chất là do quá lo lắng cho vết thương của Kim Duyên nên nàng mới không để ý đến chuyện khác, oan này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Ngay cả Kim Duyên cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng nếu Khánh Vân thật sự gặp vấn đề thì nàng cũng sẽ không rời bỏ nàng ấy, dù gì các nàng là thật tâm yêu nhau, có phải vì tin tức tố của đối phương mà đến với nhau đâu.
Mặt trời dần ngã về phía tây, thời gian không còn sớm mà trời lại mưa tầm tã nên buộc lòng Kim Duyên phải lưu lại nhà Khánh Vân một đêm, sáng mai sẽ quay về ký túc xá.
Như mọi ngày Kim Duyên vẫn ngủ chung phòng với Khánh Vân, trước khi về phòng còn bị Tiệp Nham Thiên kéo lại, ý vị thâm trường nhìn nàng. Đoán được nàng ấy muốn nói cái gì, Kim Duyên chỉ có thể cười gượng, sau đó xoay người trở về phòng.
Vào phòng đã thấy Khánh Vân ngồi trên máy tính làm việc, nàng ấy đang gấp rút hoàn thành cho xong bộ truyện của mình để kịp thời gian xuất bản, mấy hôm nay đều thức đêm để viết.
Kim Duyên thấy Khánh Vân chăm chỉ làm việc như vậy cũng có chút đau lòng, tiến đến xoa vai cho nàng: "Khánh Vân đi ngủ đi, chị thức khuya nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu."
"Em buồn ngủ rồi sao?"
"Vẫn chưa, nhưng em có chút chuyện muốn nói với chị."
"Hảo."
Khánh Vân tắt máy, xoay người ôm Kim Duyên lên giường, đặt nàng nằm xuống bên cạnh mình.
Ánh trăng vằng vặc ngoài song cửa sổ, hương hoa lan lan tỏa khắp gian phòng ấm áp. Chiếc đèn ngủ bên cạnh tỏa ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt, nhưng cũng đủ soi sáng chiếc giường cả hai đang nằm.
Kim Duyên chui rúc vào trong lòng của Khánh Vân, hưởng thụ hơi ấm trong lòng nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Em muốn hỏi... chị có thích trẻ con hay không?"
"Trẻ con?" Khánh Vân hơi nhíu mày: "Cũng không đặc biệt ưa thích."
"Vậy à..."
"Sao thế?"
"Chị còn nhớ Thượng sư tỷ?"
"Nhớ, có phải người yêu của Mạch Dật Luân hay không?"
"Phải a." Kim Duyên nhỏ giọng nói tiếp: "Chị ấy cũng đã có thai rồi."
"Có thai? Nhanh như vậy?"
"Hương Ly bảo như vậy là không nhanh, omega dưỡng thân thể nửa năm đã có thể mang thai rồi."
"Ý em là..."
Kim Duyên xấu hổ, chôn đầu vào trong lòng Khánh Vân: "Chúng ta cũng đã quen nhau hơn một năm rồi, em nghĩ... em... cũng nên dưỡng thân thể là vừa rồi..."
Khánh Vân kinh ngạc: "Em muốn mang thai?"
"Chị không thích sao?" Kim Duyên có chút ũ rũ: "Hay là chị không muốn cùng em có con?"
"Không phải, sao chị không muốn chứ, chỉ là... em thật sự đồng ý?"
Đối với việc được Khánh Vân tiêu ký, Kim Duyên đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Khánh Vân kích động vô cùng, xoay người nằm phủ lên người Kim Duyên, mạnh bạo hôn xuống.
"Ngô... ưʍ..."
Tấm rèm phất phơ lay động, che đi cảnh xuân giữa đêm mùa thu. Từng hạt mưa lăn tăn trượt dài trên cửa kính, mờ mờ ảo ảo, thật thật hư hư.
Ngoài sân phi thường lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại nóng bỏng, từng đợt hơi thở quấn quít vào nhau, tiếng rêи ɾỉ khiến người khác tim đập mặt đỏ.
"Ưʍ... Khánh Vân... điểm nhẹ..."
"Ngoan... gọi lão công..."
"Ân...a... lão công... điểm nhẹ... em chết mất... em chịu không nổi..."
"Duyên ngoan, chị yêu em... chịu một chút..."
"Ưʍ... em cũng yêu chị... Vân... mau..."
Trong phòng phảng phất hương thơm ngọt đến mức phát cuồng của omega, còn có nguồn chiếm hữu tin tức tố cực đại không ai có thể bì kịp của siêu S alpha. Bản năng nguyên thủy trỗi dậy, một đôi phối ngẫu không ngừng hòa làm một, thực hiện hành vi đẹp đẽ nhất để duy trì nòi giống.
Chẳng biết qua bao lâu, chỉ thấy trước mắt như nổ tung, cơ thể đều đã được lấp đầy, Kim Duyên mới gục đầu ngã xuống giường ngất đi.
Nhưng Khánh Vân vẫn còn rất hưng phấn, tiếp tục rong ruỗi trong cơ thể của tình nhân, công thành chiếm đất.
Tiếng nhịp thời gian tĩnh lặng trôi qua, xen kẽ là tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ mị tình của tiểu omega.
Lúc này Kim Duyên mới phát hiện, phương diện đó của Khánh Vân thật sự không có vấn đề, mà vấn đề ở chỗ nàng ấy thật sự ham muốn quá nhiều, nàng muốn chống đỡ cũng không chống đỡ nổi.
Đêm nay, trăng thật đẹp~
...
Tiếng chim hót lanh lảnh ngoài sân, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, phản chiếu từng vệt sáng lung linh trên sàn nhà. Gió thổi tung tấm rèm trắng, sau cơn mưa đêm qua, cây cối trong sân đều được phủ một màu xanh non mơn mởn, phi thường xinh đẹp.
Khánh Vân thần thanh khí sảng tỉnh dậy, nhìn qua bên cạnh, thấy Kim Duyên vẫn còn đang ngủ, nhưng nhìn có chút không được an ổn.
Vội nâng tay xoa mi tâm của Kim Duyên, Khánh Vân hôn lên gò má nàng, sau đó xoay người đi xuống giường, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lúc Khánh Vân từ nhà tắm đi ra, Kim Duyên vẫn chưa tỉnh dậy, nàng cũng không vội đánh thức, để nàng ấy ngủ thêm một chút nữa.
Định xuống bếp dặn Từ thúc nấu vài món ngon cho Kim Duyên, vừa mở cửa ra đã thấy Tiệp Nham Thiên, nàng ấy không nói một lời dùng sức kéo nàng ra khỏi phòng.
"Mẹ à có chuyện gì thế?"
"Con còn hỏi mẹ chuyện gì sao?" Tiệp Nham Thiên uẫn nộ nói: "Mẹ mời bác sĩ đến rồi, mau khám đi."
"Khám cái gì?"
"Thì khám vấn đề đó đó." Tiệp Nham Thiên không vui nói: "Con nhất định phải có cháu cho mẹ bồng, nếu không mẹ không nhìn mặt con nữa."
"Con có vấn đề gì đâu mà khám?"
"Sao lại không có? Hôm qua mẹ cố tình để vợ con ăn mặc như vậy mà con nửa điểm tà tâm cũng không nổi lên, nhất định là con vấn đề!"
Khánh Vân dở khóc dở cười: "Mẹ à, cái này không thể tính, con cũng không có vấn đề gì đâu."
"Không được, vào khám cho mẹ!"
Khánh Vân nghiêm mặt nói: "Khám cũng được, nhưng không phải khám cho con."
"Vậy khám cho ai?"
"Vào khám cho Duyên, em ấy cả đêm qua đều không ngủ, bây giờ không dậy nổi rồi."
"Vấn đề mất ngủ đó thì có cần bác sĩ đâu? Uống thuốc là khỏi ngay thôi."
"Nhưng mất ngủ là do con gây ra."
Tiệp Nham Thiên nghi hoặc: "Là ý tứ gì?"
Khánh Vân không buồn trả lời, xoay người đi xuống bếp dặn Từ thúc nấu bữa sáng, rồi sau đó dẫn hai ba bác sĩ vào trong phòng.
Tiệp Nham Thiên cũng đi theo sau, xem thử con dâu của nàng có vấn đề gì.
Vừa bước vào đã cảm nhận được tin tức tố của omega và alpha kết hợp với nhau, phảng phất còn có mùi huyết tinh.
Tiệp Nham Thiên tiến đến giường, thấy Kim Duyên vẫn còn đang ngủ li bì, càng thêm hoài nghi, kéo một góc chăn xuống, phát hiện trên giường vô cùng hỗn độn.
Trong mắt không giấu được vui mừng, Tiệp Nham Thiên cao hứng nói: "Thật may Tiểu Vân Vân không có vấn đề gì, thật may a~"
Khánh Vân liếc trắng mắt, nhìn qua bác sĩ, nói: "Cô xem tại sao đến giờ em ấy vẫn chưa tỉnh? tôi thấy em ấy giống như đang ngất đi vậy."
Nữ bác sĩ tiến đến kiểm tra, sau đó nhíu mày hỏi: "Đây là lần đầu tiêu ký đi?"
"Vâng."
"Omega lần đầu mở thân thể đều sẽ tránh không khỏi ngất liệm đi như vậy, không sao đâu, khoảng vài ba giờ nữa cô ấy sẽ tỉnh dậy, nhớ nên cho cô ấy ăn cháo lỏng và uống thuốc thôi."
"Tôi đã biết."
Nữ bác sĩ còn nói thêm: "Tôi thấy tình trạng này là lần đầu, có phải cô ấy vẫn đáp lại cô được đúng không?"
"Ách... vâng..."
"Độ tương thích của hai người rất cao, nếu không muốn lần đầu hành phòng đã mang thai thì nên uống thuốc đi."
"Uống thuốc cái gì chứ!?" Tiệp Nham Thiên bất mãn nói: "Tôi còn gấp muốn con dâu mau sinh cháu nữa nè!"
Nữ bác sĩ nhún vai, nói: "Nhưng omega cần nửa năm dưỡng thân thể, lúc này mang thai rất dễ sinh non, còn có khi sẽ sảy thai."
Tiệp Nham Thiên không khỏi ũ rũ: "Thật là, còn tưởng sắp có cháu bồng rồi chứ."
"Mẹ lo gì chứ?" Khánh Ngân tiến vào, miệng còn đang nhai cái bánh sandwich, một ngụm nuốt xuống, nói: "Chị dâu cũng đã bị tiêu ký rồi, sớm muộn mẹ cũng có cháu bồng."
Tiệp Nham Thiên thở dài một tiếng, vẫn là luyến tiếc nha~
Khánh Vân lại có chút lo lắng, hỏi: "Đêm qua chúng tôi một chút cũng không chuẩn bị, có vấn đề gì hay không?"
"Xem tình hình này thì khả năng thụ thai tương đối thấp, dù gì cũng là lần đầu mở thân, tuyến thế vẫn chưa thành thục."
"Như vậy thì tốt."
Khánh Vân tự mình tiễn các bác sĩ rời đi, sau đó mới đưa đơn thuốc cho Từ thúc, nhờ hắn giúp mình đi mua thuốc.
Còn về phần Tiệp Nham Thiên và Khánh Ngân đều bị đuổi ra khỏi phòng, Khánh Vân một mình ở trong phòng bồi Kim Duyên.
Ngày thường sáu, bảy giờ sáng Kim Duyên đã dậy rồi, hôm nay đến gần mười giờ vẫn thiếp đi như vậy, không khỏi khiến Khánh Vân lo lắng. Nhẹ nhàng giúp Kim Duyên gạt đi mấy lọn tóc lòa xòa, Khánh Vân xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn, lồng ngực cũng âm ỉ nhói đau.
Xoay người đi xuống giường, Khánh Vân vào nhà tắm lấy đầy một thau nhỏ nước nóng, sau đó mới mang ra ngoài giúp Kim Duyên lau rửa thân thể. Khi tấm chăn được kéo ra, trên giường lộ ra một mảng hỗn độn, máu khô cùng ái dịch hòa lẫn vào nhau, trên bắp đùi của Kim Duyên cũng còn lưu lại mấy vệt máu khô thập phần chói mắt.
Khánh Vân nhìn thấy đau lòng không thôi, đem Kim Duyên ôm vào lòng, chậm rãi giúp nàng lau thân thể. Được lau qua bằng nước ấm, Kim Duyên cũng thoải mái thả lỏng đôi chân mày ra, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Xong xuôi, Khánh Vân bế Kim Duyên đến giường nhỏ gần đó, tiếp đến thì tự mình thay drap giường và chăn gối mới. Mất cũng gần nửa tiếng Khánh Vân mới làm xong, tiếp theo lại bế Kim Duyên trở về giường, bản thân cùng nằm xuống bên cạnh, chờ nàng ấy tỉnh dậy.
Từ thúc gõ cửa, nói: "Tiểu thư, thức ăn chuẩn bị xong rồi."
"Mang xuống bếp đi, khi vào phu nhân tỉnh dậy thì hâm lại mang lên."
"Vâng."
Từ thúc nhanh nhẹn xoay người rời đi, vừa xuống đến cầu thang đã thấy Tiệp Nham Thiên đang đứng dưới cầu thang chờ hắn.
Từ thúc cung kính gọi: "Lão phu nhân."
"Này, này, ông mới gọi tôi là cái gì a?" Tiệp Nham Thiên trợn mắt lên: "Tôi chỉ mới ba mươi hai tuổi thôi a, cái gì là lão phu nhân chứ!?"
Tiệp Nham Thiên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi chuyện bị người khác xem nàng già!!!
"Nhưng tôi gọi vợ của nhị tiểu thư là phu nhân, vậy phải gọi ngài là lão phu nhân chứ?"
"Bỏ đi, bỏ đi." Tiệp Thiên Nam vội đi vào trọng điểm: "Tình hình thế nào rồi?"
"Phu nhân vẫn chưa dậy."
"Haiz, sao lại nghiêm trọng như vậy chứ."
Tiệp Thiên Nam đi qua đi lại, sờ sờ cằm, nói: "Lúc ta lần đầu được tiêu ký cũng đâu có ngủ li bì như vậy, có khi nào đã mang thai rồi không?"
Từ thúc lấy khăn lau mồ hôi, cười gượng: "Không thể đâu."
"Sao lại không thể?"
"Bởi vì đây là lần đầu phu nhân hầu hạ, sao có thể mang thai được, nếu mang thai thì chỉ có thể là con của người khác."
"Phi phi phi!" Tiệp Thiên Nam trừng mắt: "Nói bậy, lần đầu hầu hạ sao có thể mang thai con người khác được? thôi bỏ đi, không nói ông nữa, tôi về phòng!"
"A, lão phu nhân, công tước đại nhân có cái này gửi cho ngài."
"Khánh Hữu gửi ta?"
"Vâng."
Từ thúc lấy trong túi áo một tấm thẻ, nói: "Công tước đại nhân nói lão phu nhân muốn sử dụng bao nhiêu thì sử dụng, mua đồ thoải mái một chút, không nên lo chuyện tiền bạc, nếu thiếu thì gọi ngài sẽ gửi tiền vào tài khoản này."
Tiệp Nham Thiên cầm lấy thẻ, gật đầu: "Khánh Hữu có nói khi nào nàng ấy về không?"
"Không có."
"Vậy à."
Tiệp Nham Thiên thở dài, xoay người đi lên lầu, không ngờ trong phòng nàng đã có Khánh Ngân ngồi chờ sẵn.
Không cần hỏi cũng biết Khánh Ngân lại vòi vĩnh tiền mua sắm, Tiệp Nham Thiên cũng quá quen với chuyện này rồi, xoay người ngồi xuống bàn trang điểm, đem hoa tai gỡ xuống.
"Mẹ à~"
"Lại gì nữa?"
"Khi nãy Từ thúc vừa đưa thẻ cho mẹ, có phải công tước đại nhân lại gửi tiền cho mẹ không?"
"Phải a." Tiệp Nham Thiên đặt hoa tai vào hộp, đem cất kỹ, thản nhiên nói: "Nhưng tháng này con đã xài hết tiền quy định rồi nên không được xin thêm."
"Hả?" Khánh Ngân bất mãn nói: "Tại sao a?"
"Con xem Khánh Hữu là máy in tiền sao?" Tiệp Nham Thiên không vui: "Nàng gửi tiền là muốn chúng ta sử dụng thoải mái một chút, không phải để chúng ta tiêu xài phung phí, con cứ mua sắm đủ thứ đồ linh tinh, mẹ liền bảo Khánh Hữu không cho tiền con nữa."
"Mẹ đáng ghét quá đi!" Khánh Ngân phồng má: "Trong nhà chỉ có hai mẹ con ta là omega, sao mẹ không thương con chút nào hết?"
"Con nói sai rồi, trong nhà chúng ta có ba omega!" Tiệp Nham Thiên rạng rỡ cười nói: "Sau này có khi chị dâu con sẽ sinh thêm một alpha một omega nữa đó!"
Khóe môi Khánh Ngân rút trừu: "Mẹ thật sự không thương con sao?"
"Mẹ đương nhiên thương con rồi." Tiệp Nham Thiên đưa thẻ ra, nói: "Con xem."
Hai mắt Khánh Ngân sáng lên, vội vã nhào đến.
Nhưng Tiệp Nham Thiên đã thu tay lại kịp, đem cất vào trong két sắt, dùng sức đóng mạnh cửa két sắt lại.
"Mẹ!?"
"Mẹ thương con là thật." Tiệp Nham Thiên xoa đầu Khánh Ngân, nói: "Nhưng đây là tiền Khánh Hữu cho mẹ, không phải cho con, vì vậy con muốn tiêu xài gì thì tìm chị hai với chị ba con đi~"
"Mẹ biết rõ hai chị đó khó khăn với con như thế nào mà!!!" Khánh Nghân uất ức nói: "Mẹ không thương con, con sẽ đi mách với công tước đại nhân!!!"
"Hảo, đi đi, để xem Khánh Hữu bênh vực ai."
Khánh Ngân thừa biết Khánh Hữu chỉ thương vợ không thương con, nếu nàng đi tố cáo thì người chịu thiệt chỉ là nàng, đành phải cắn răng bấm bụng nhịn mua đồ.
Nhìn theo bóng Khánh Ngân rời đi, Tiệp Nham Thiên cười thầm trong bụng, vội lấy điện thoại ra gọi cho lão công đại nhân nhà nàng.
Rất nhanh bên kia đã trả lời: [Sao thế? Khánh Vân lại bắt nạt em sao?]
"Không có, mà nó cho em tin vui nha!"
[Tin gì?]
"Con dâu nhà chúng ta được Tiểu Vân Vân tiêu ký rồi, bác sĩ còn nói con dâu chúng ta tương thích với Tiểu Vâm Vân, sẽ sớm cho chúng ta cháu bồng nha."
[Khoan đã, chuyện này không thể gấp được.]
"Sao thế?"
[Đan nhi vẫn chưa kết hôn kia mà, nếu để Vân nhi kết hôn trước thì có chút không ổn.]
"Chị nói em mới để ý đấy, vậy bây giờ phải gấp gáp tìm vợ của Tiểu Đan Đan thôi."
[Nó về nước chưa?]
"Vẫn chưa, nghe nói nó phải hoàn tất khóa học ở Mỹ rồi mới về được."
[Bao lâu?]
"Chắc khoảng hai, ba ngày nữa."
[Nếu vậy bảo nó kết hôn với Ann đi.]
"Không được!" Tiệp Nham Thiên phẫn nộ đập bàn: "Cái thứ nữ nhân điêu ngoa đó em không cần, nếu nó về ức hiếp Tiểu Đan Đan thì sao? Tiểu Đan Đan nhà chúng ta hiền lành như vậy, em xót con!"
[Vậy em nghĩ xem còn đối tượng nào hay không?]
"Để Tiểu Đan Đan lấy omega Châu Á đi, omega Châu Á vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, thích hợp với Tiểu Đan Đan nhất!"
[Vậy chuyện của Đan nhi chị để em lo đấy, khi nào xong thì báo chị.]
"Hảo~"
Tiệp Nham Thiên cúp máy, mở quyển sổ điện thoại ra bắt đầu gọi điện, hỏi xem bạn bè cũ của nàng có ai có omega vẫn chưa gả thì gả cho Khánh Đan nhà nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top