Chương 20: Hỏny và phần sau

Hơi thở dồn dập dần trở lại bình thường, bầu không khí khó xử lan tràn trong không khí.

Sau khi dư vị xuất tinh lắng xuống, tâm trí của Hoàng Mộng Thuần cuối cùng đã rõ ràng.

Bây giờ trong đầu anh đều là – xong rồi! Anh đã phá vỡ lệnh cấm.

Đúng vậy, vị xử nam này bởi vì muốn đè nén dục vọng của bản thân, sau mười ba hay mười bốn tuổi thì đối với chuyện tình dục hầu như không có hiểu biết gì. Khi còn nhỏ vì một số lý do đặc biệt, anh không thể đi học, vì vậy chỉ có thể ở nhà tiếp thu giáo dục vỡ lòng của mẹ.

Mẹ anh là một Omega nữ, tất cả sự dũng cảm của bà đều dành cho vấn đề "ly hôn với chồng cũ", nhưng bà lại quá rụt rè trong việc giáo dục giới tính cho con trai mình. Khi nhắc đến kiến ​​thức giới tính với con trai, bà chỉ nói rằng đứa trẻ được tạo ra bởi hai người khác giới với nhau, thông qua hôn hít, sờ soạng, cọ xát và được tạo ra thành công.

Sau khi học đại học, mặc dù có Tô Âm với những đam mê đặc biệt ở bên cạnh anh, nhưng Hoàng Mộng Thuần vẫn luôn tin rằng "hôn" và "đụng chạm" cũng là một phần của việc làm tình.

Hiện tại anh lại sờ ngực Minh Linh (một người ngoài hành tinh), đó không phải là quan hệ tình dục sao?

Hoàng Mộng Thuần có chút não ruột.

Thể chất của anh rất đặc biệt.

Trong hai ngày ba đêm này, anh đã uống bảy loại thuốc, tất cả đều không hiệu quả. Dưới ảnh hưởng của động dục vẫn không giảm bớt, đầu óc anh ngày càng trở nên mơ hồ.

Tối nay, sau khi cả ba lần dùng thuốc thất bại, anh bắt đầu thủ dâm. Nhưng nửa ngày cũng không thể xuất tinh, đang khó chịu đến mức muốn đập đầu vào tường, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh Minh Linh đưa tay lên lau tóc —— cổ tay áo lay động tựa như một ô cửa sổ nhỏ, bị anh nhìn trộm vú nhỏ, giống như giai nhân đứng bên cửa sổ mời gọi anh.

椒乳 : Ý nghĩa ban đầu của "sữa hạt tiêu" là "sữa thơm", và "hạt tiêu" được dùng mô tả vú như sữa ớt là do hương thơm của sữa ớt tương tự như ở phụ nữ, "ớt" có một ý nghĩa ấm áp và thơm. Vì vậy, sử dụng sữa ớt để mô tả bộ ngực của phụ nữ có mùi thơm dễ chịu. Sữa ớt là một loại thực phẩm giống như sữa được làm từ hạt tiêu, có hương vị tương tự như hương thơm sữa của phụ nữ.

Chỉ nghĩ về nó, Hoàng Mộng Thuần liền cảm thấy mình sắp bắn.

Vì vậy, lần đầu tiên anh nghĩ về ngực của Minh Linh mà xuất tinh.

Lần thứ hai sau đó một giờ, anh lại không kiểm soát được tâm trí của mình.

Chờ đến rạng sáng của lần thứ ba, triệu chứng phát tình của anh càng lúc càng nặng, trong trạng thái ý thức không rõ, anh đi ra khỏi phòng, đến bên cạnh Minh Linh. Đối phương nằm nghiêng, đường cong của hông được ánh đèn ngủ bên cạnh làm nổi bật càng thêm mê người.

Sau đó, mọi chuyện biến thành như thế này.

Hoàng Mộng Thuần ảo não quỳ phía trên Minh Linh, giống như một con vịt bị bịt miệng không thể phát ra âm thanh. Anh có chút hối hận, không phải vì anh làm chuyện này, mà là bởi vì anh cảm thấy không nên làm chuyện như vậy với Minh Linh.

"Hay là..." Minh Linh lên tiếng trước, "Chúng ta đứng lên trước?"

Hoàng Mộng Thuần "vù" một cái đứng dậy, lùi lại hai bước, nội tâm tràn đầy bối rối nhìn Minh Linh cởi áo đã rách nát, tự mình lau mặt rồi lau người.

"...... Xin lỗi." Hoàng Mộng Thuần cảm thấy mình nên nói câu này.

Minh Linh cười cười, đứng dậy chỉ với một cái quần lót, hỏi lại một câu hoàn toàn không dính dáng đến tình hình hiện tại: "Anh có đói không? Có muốn ăn mì không?"

Mì là loại thực phẩm nước với hàm lượng carb cao, căn bản sẽ không xuất hiện trong thực đơn ăn nhẹ ban đêm của Alpha cấp S.

Nhưng Hoàng Mộng Thuần nghĩ: Anh ngay cả núm vú cũng sờ qua, vậy thì có cái gì mà anh không làm được?!

"Ăn!" Hoàng Mộng Thuần nói, "Tôi rất thích ăn mì!"
______________________________

Tới giờ phổ cập kiến thức rồi:

碳水 hay đầy đủ là 碳水化合物 (Carbohydrate) : Như tên gọi, là hợp chất chứa các nguyên tử cacbon (Carbon), hydro (H2O – nước) và oxy, là một trong ba chất dinh dưỡng chính của cơ thể con người. Mục đích chính của việc nạp carbohydrate là để cung cấp năng lượng cho cơ thể con người, hầu hết carbohydrate cuối cùng sẽ được phân giải thành glucose để cơ thể hấp thụ.

Một số thực phẩm có hàm lượng carb cao: hạt diêm mạch. bột yến mạch, chuối, khoai lang, củ cải đường, cam, quả việt quất,...

·

Còn kém hai giờ mới đến bảy giờ sáng, Minh Linh không bỏ quá nhiều mì, của mỗi người chỉ bằng một nhúm đồng xu nhân dân tệ, còn luộc thêm một quả trứng gà, cắt ra mỗi người một nửa.

Hành lá cắt nhỏ, nước tương, dầu mè,... Những gia vị phụ trách tăng hương vị được cho vào bát, ăn kèm với canh sườn heo do Minh Linh nấu trong ngày, một bát mì đơn giản được bưng lên bàn, đặt trước mặt Hoàng Mộng Thuần. (Ảnh canh sườn heo ngay đầu chương)

Hoàng Mộng Thuần chưa bao giờ ăn một bữa đơn giản như vậy, kể cả trong bữa ăn phụ. Anh cầm đũa lên nếm thử, hương vị không hiểu sao khiến anh cảm thấy khá ngon, chủ yếu là thức ăn còn nóng hổi đi xuống dạ dày, bù lại một phần năng lượng tiêu hao mấy ngày nay.

Một lát sau, Minh Linh ăn xong. Cậu ngẩng đầu nhìn Hoàng Mộng Thuần, đối phương vẫn đang chậm rãi nhấm nháp thức ăn, mỗi miếng cắn đều tinh tế và tao nhã.

Minh Linh có chút tò mò: "Các anh đều ăn như vậy sao? Ý tôi là, chỉ Alpha trong trường quân sự."

Hoàng Mộng Thuần tăng tốc độ nhai, đợi khoảng hai mươi lần nhai rồi nuốt xuống, anh mới đáp: "Không. Chỉ có tôi thôi."

"Thói quen này được hình thành như thế nào?"

Hoàng Mộng Thuần ra hiệu chờ một chút, "Tôi ăn xong trước." Cũng may là trong bát của anh chỉ còn lại một đôi đũa.

Ước chừng hơn mười giây, Hoàng Mộng Thuần nhấp một ngụm canh, mới đặt bát xuống và trả lời câu hỏi của Minh Linh.

"Mẹ tôi nấu ăn không cẩn thận, khi còn bé luôn ăn phải lưỡi câu, vảy cá, dây thép và băng keo, dần đần, tôi thích ăn cơm chậm một chút." Hoàng Mộng Thuần nói xong, còn cười một chút.

Minh Linh: "......"

Loại thời thơ ấu này thật sự không phải là lịch kiếp chứ?

Minh Linh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Cậu vội vàng đổi chủ đề và tán gẫu một chút về điều mà bọn họ nên quan tâm.

"Sao tự nhiên anh lại muốn sờ ngực tôi?"

Hoàng Mộng Thuần: "Chỉ, chỉ là cảm thấy..."

"Hả? Anh cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy có chút đáng yêu..." Hoàng Mộng Thuần càng nói, âm thanh càng nhỏ lại, cúi đầu càng thấp, mặt càng đỏ hơn.

Minh lắng nghe đến kinh ngạc, ngực cậu đáng yêu? Nhịn không được tò mò kéo cổ áo ra, nhìn vào bên trong —— hình dạng bình thường, kích thước cũng bình thường, chỉ có đầu vú hồng nhuận mềm mại, miễn cưỡng coi như không tệ.

Vậy nên là dễ thương ở đâu?

Minh Linh nới lỏng cổ áo của cậu và đi đến một kết luận: "Khẩu vị của anh rất độc đáo."

Hoàng Mộng Thuần: "..." Đây là biến tướng đang khen ngực mình lớn lên đặc biệt sao?

Minh Linh không còn rối rắm đề tài này nữa. Cậu lại bắt chuyện khác, hỏi: "Vậy thì làm như vậy có ảnh hưởng gì đến anh không?"

Điều này chọc trúng điểm thương tâm của Hoàng Mộng Thuần. Đôi mắt của anh tiếc nuối, nói: "Hẳn là có. Dù sao thì chúng ta đã quan hệ."

Minh Linh chớp chớp mắt, "Anh nói là chúng ta đã quan hệ à?"

Giọng điệu chấn vấn của Minh Linh khiến Hoàng Mộng Thuần có chút không tự tin. Anh nhíu mày nhớ lại, cuối cùng khẳng định: "Tôi đúng là đã sờ ngực em."

"Anh chờ một chút." Minh Linh rời khỏi bàn ăn, vọt tới góc cầu thang mở quang não của Hoàng Mộng Thuần ra. Cậu mở tìm kiếm để tra nghĩa của từ "make love".

May mắn thay, nội dung không khác nhiều so với những gì cậu hiểu, nó đề cập đến "hành vi tình dục giữa hai giới, bao gồm cả việc quan hệ tình dục ở các bộ phận như dương vật cắm vào âm đạo, hậu môn, miệng, v.v., cũng như bao gồm cắm ngón tay vào âm đạo và hậu môn."

Không bao gồm – sờ ngực.

Hơn nữa, chẳng phải lệnh cấm của Alpha đề cập đến - dương vật đâm vào sao?

Minh Linh vội vàng cầm quang não xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Mộng Thuần, chỉ vào thông tin trên màn hình nói cho anh biết: "Không có chuyện 'sờ ngực'."

Hoàng Mộng Thuần trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm thông tin vừa được tìm kiếm trên màn hình ánh sáng. Anh nghĩ rằng mình ít nhất phải sau khi tốt nghiệp mới có thể tìm kiếm loại tin này, không nghĩ tới mới năm hai mà đã tiếp thu kiến thức này rồi.

Với tinh thần "nhìn thì cũng đã nhìn rồi", Hoàng Mộng Thuần tiếp nhận quang não và đọc kỹ.

Nguyên gốc: 看都看了 (Cảm ơn bạn @LinhAngelic và @andylovepeach đã cho tui biết nghĩa nha 🥰)

Anh càng xem càng thêm hạnh phúc.

Hóa ra "bóp ngực" không tính!

"Vậy buổi tối tôi có thể sờ nó không?" Hoàng Mộng Thuần thẹn thùng đến mức không dám nhìn Minh Linh.

Minh Linh không quan tâm, tình hình này tốt hơn nhiều so với cậu mong đợi.

"Có thể, bất cứ lúc nào cũng được." Cậu nhìn Hoàng Mộng Thuần trên mặt còn có vẻ ngượng ngùng, liền thuận miệng làm sôi nổi bầu không khí, "Tôi miễn phí cho anh."

Hoàng Mộng Thuần bỗng nhiên cau mày.

"Thế nào?" Minh Linh thấy biểu tình của anh không đúng, trong lòng cậu không hiểu sao mừng thầm hỏi, "Chẳng lẽ còn phải tặng cho anh sao?"

Câu hỏi này hay đến nỗi Hoàng Mộng Thuần cũng không biết nên sắp xếp lời nói của mình như thế nào. Anh suy ngẫm trong ba giây và trả lời câu hỏi thứ hai trước.

"Ừm, không cần miễn phí cho tôi." Như sợ Minh Linh sẽ nói điều gì đó mà anh không thể bắt kịp, Hoàng Mộng Thuần vội vàng hỏi, "Tôi có chút không hiểu, em rõ ràng là xử nam, vì sao lại muốn giả vờ là một thằng đĩ?"

Minh Linh nhướng mày, "Làm sao anh biết tôi còn tơ?"

*Nguyên gốc: 你怎么知道我是处? (Cảm ơn bạn @andylovepeach nhiều nheee 💗)

Thân thể này là một gã trai tơ, Minh Linh thì không phải, hơn nữa hình tượng cậu ngụy trang là một bé đĩ. Cho nên cậu có chút tò mò làm thế nào mà Hoàng Mộng Thuần có thể nhìn ra được?

Hoàng Mộng Thuần ngay lập tức giải thích những gì mà Tô Âm nói về dáng đi.

Minh nghe xong không nhìn được cười to "ha ha" và kết luận: "Anh ta thật ngây thơ!"

Đây là lần đầu tiên Hoàng Mộng Thuần nghe được có người đánh giá Tô Âm là "ấu trĩ".

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Phải biết rằng Tô Âm được tất cả giáo viên và sinh viên trong trường biết đến như một tay chơi toàn năng với những đam mê biến thái, dường như cái gì cũng biết.

"Tất nhiên rồi!" Trong lúc nói chuyện, Minh Linh tiện tay mở trang web sex mà cậu thường xuyên lui tới trước đây, chọn vài diễn viên Beta phim người lớn và mở các video hoặc clip trực tiếp có liên quan của bọn họ.

Điều này khiến Hoàng Mộng Thuần đỏ bừng từ đầu đến chân.

Anh đã nhìn thấy một cảnh như vậy ở đâu?

Diễn viên "điện ảnh" trong phim về cơ bản vừa mở đầu đã giạng hai chân ra, môi âm hộ mập mạp kẹp âm đạo đỏ tươi, bởi vì động tình nên nước nhớp nháp chảy ào ạt.

Hoàng Mộng Thuần nhìn thì cảm thấy có chút ghê tởm. Anh không khỏi thầm nghĩ: Tô Âm quả thật rất biến thái, vậy mà lại thích loại chuyện này?

Minh Linh tắt video rồi mở ứng dụng mạng xã hội chứa những video sinh hoạt của những diễn viên phim đen này, chỉ tư thế đi bộ của đối phương cho Hoàng Mộng Thuần xem.

Có người đi với hai chân hơi dang ra như Tô Âm nói, giống như một con vịt, nhưng cũng có một số người giống như Minh Linh, hai chân vẫn khép chặt vào nhau như trước, dáng đi của họ rất tự nhiên.

Minh Linh đi nhanh vài bước, đến cuối phòng rồi lại làm mẫu đi bình thường về phía Hoàng Mộng Thuần.

"Thế nào? Không khác đúng không?"

Hoàng Mộng Thuần nhìn cậu một lúc rồi lắc đầu.

Minh Linh khiếp sợ: "Không thể nào? Nó khác nhau ở đâu?"

Hoàng Mộng Thuần lại không dám nhìn Minh Linh lần nữa. Anh nói: "Tôi thấy em đẹp mắt hơn khi đi bộ."

"Ha ha ha!" Minh Linh sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại anh đang khen cậu, "Anh đừng nhìn qua bộ lọc, phải khách quan một chút."

"Đó cũng là tại sao em... trông đẹp hơn một chút."

Gì?

Minh Linh đột nhiên tỉnh táo lại, hành vi của Hoàng Mộng Thuần rõ ràng là có ấn tượng tốt với cậu!

Một đàn anh cấp S có ấn tượng tốt với cậu, còn ngây thơ như vậy, thậm chí diện mạo hoàn toàn phù hợp với định hướng của bản thân?

Vậy còn gì để nói nữa?

Không nhân cơ hội quyến rũ thì thật có lỗi với niềm tin của Minh Linh —— bình an tốt nghiệp!

Vì vậy, cậu đã phát huy bản lĩnh người phát sóng với giá trị nhan sắc nhiều năm của mình, hướng khuôn mặt đẹp nhất của cậu về phía Hoàng Mộng Thuần, vươn ngón tay chọt nhẹ vào cánh tay đối phương, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Anh có muốn xem của em không?"

Hoàng Mộng Thuần hơi quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt mê mang, hiển nhiên không hiểu ý tứ của Minh Linh.

"Xem cái gì?"

Minh Linh khẽ cắn môi dưới bằng hàm răng trắng nõn, chậm rãi lui về phía sau vài bước. Nhờ nhiều năm kinh nghiệm quay video, tư thế của cậu lúc này có chút quá mê người.

Hoàng Mộng Thuần lập tức bị động tác của cậu hấp dẫn.

Thấy ánh mắt đối phương chuyên chú, Minh Linh khẽ mỉm cười, khom lưng xuống, hơi thu tay về phía sau một chút, nhẹ nhàng vén vạt áo lên đến hông.

Đối diện với Minh Linh, Hoàng Mộng Thuần chỉ có thể nhìn thấy vạt áo chậm rãi di chuyển lên, đến cuối cùng, chỉ có thể miễn cưỡng che khuất bắp đùi của Minh Linh. Mà Minh Linh đã sờ đến mép quần lót. Cậu liền nắm lấy bên mép rồi nhẹ nhàng kéo nó xuống.

Mỗi động tác đều được Minh Linh tính toán kỹ lưỡng, khi cậu nhấc chân cởi bỏ hoàn toàn quần lót ra, Hoàng Mộng Thuần đang đối diện với cậu có thể nhìn thấy đôi chân từ đầu đến cuối, không hề thấy chút lộ liễu nào.

Minh Linh ném quần lót sang một bên và đến gần Hoàng Mộng Thuần – người đang hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Anh muốn xem sao?" Minh Linh một tay đặt lên vai Hoàng Mộng Thuần, tay kia nắm lấy tay đối phương, chậm rãi sờ vào giữa hai chân mình.

Trước khi ngón tay đối phương chạm đến điểm cuối, Minh Linh đã hạ giọng hoàn toàn, ghé sát bên tai Hoàng Mộng Thuần, giống như người yêu thân mật thì thầm: "Anh có muốn xem không? Âm đạo của em. Nhưng nó rất chặt, anh phải tự mình tách nó ra nha." Lời nói vừa dứt, đôi môi Minh Linh như cánh hoa rơi xuống vành tai của Hoàng Mộng Thuần.

Bàn tay chạm vào thân dưới thì dừng lại ở vị trí cách điểm cuối hai centimet. 

Minh Linh nhận ra Hoàng Mộng Thuần đang âm thầm dùng lực, không cho cậu kéo tay anh về phía trước nữa.

...... Đây là có ý gì?

Không muốn?

Minh Linh lại dùng môi cọ xát tai Hoàng Mộng Thuần, sau đó mới thoáng lùi lại một chút, nhìn đối phương với ánh mắt tủi thân ở khoảng cách cực gần.

Trải qua hơn nửa đêm giày vò, trạng thái trước mắt của Hoàng Mộng Thuần đương nhiên là không tốt. Mái tóc hơi dài được anh vén ra sau, nhưng bởi vì không dùng keo xịt tóc nên không thể cố định được, còn có vài sợi vương vãi trên trán và hai bên má, làm nổi bật khuôn mặt vốn có khí chất nồng đậm thiếu niên của anh càng thêm phần ngây ngô.

Anh hiển nhiên bị thao tác mê hoặc của Minh Linh dọa sợ, đồng tử chấn động, mí mắt vì sợ hãi mà giật hai cái.

Bộ dạng này của Hoàng Mộng Thuần không thể nghi ngờ càng đánh vào sở thích của Minh Linh —— cậu thật sự rất thích kiểu cậu bé mắt một mí đẹp trai mà tính cách lại đơn thuần như này.

Làm sao bây giờ?

Muốn hôn.

Một chút ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh Linh. Cậu buông tay đối phương ra, đổi thành nhấc lên, giống như tay kia ôm lấy vai đối phương.

Mặc dù Hoàng Mộng Thuần đang ngồi, nhưng vì chênh lệch chiều cao dài khoảng chừng bằng một cái đầu, nên cho dù một người đứng, một người ngồi, sau khi tới gần cũng không thể nào xuất hiện cảnh Minh Linh nhìn xuống đối phương, khó khăn lắm mới có thể khiến hai người có thể nhìn nhau vừa tầm mắt.

Lần này Minh Linh quyết định phải nắm quyền chủ động, vì vậy cậu dứt khoát táo bạo một lần, cả người ngồi lên đùi đối phương.

Không nghĩ tới Hoàng Mộng Thuần vừa rồi còn ngăn cản động tác của cậu, lần này ngược lại giống như bị dọa, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt eo cậu như thể sợ cậu sẽ ngồi không vững.

Lần này, độ cao chênh lệch giữa hai người đã thay đổi.

Minh Linh trở nên cao hơn Hoàng Mộng Thuần một chút, làm cho người sau phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt cậu.

Minh Linh từ từ tiến lại gần, trong một khoảng cách ngắn, giữa đường dừng lại ba lần. Mỗi lần tạm dừng, cậu đều đợi hai giây để quan sát biểu hiện của Hoàng Mộng Thuần.

Một khi đối phương thể hiện sự phản kháng, Minh Linh sẽ dừng lại ngay lập tức. Cậu chẳng qua là muốn dụ dỗ, không phải muốn dâm ô, đương nhiên phải chú ý một chút kế sách.

*Dâm ô quy định tại khoản 1 Điều 146 là hành vi của những người khác giới tính hoặc cùng giới tính tiếp xúc về thể chất trực tiếp hay gián tiếp qua lớp quần áo vào bộ phận sinh dục, bộ phận nhạy cảm, bộ phận khác trên cơ thể của người dưới 16 tuổi có tính chất tình dục nhưng không nhằm quan hệ tình dục.

Sau ba lần tạm dừng, Hoàng Mộng Thuần không phản ứng gì ngoại trừ hơi thở ngày càng nhẹ hơn.

Cuối cùng khi Minh Linh dán cánh môi lên môi Hoàng Mộng Thuần, cậu mới nhận ra rằng mình vừa rồi đã phạm sai lầm.

Hóa ra Hoàng Mộng Thuần không phải hô hấp ngày càng nhẹ, mà là anh lại nín thở.

Hành động căng thẳng đến đáng yêu này khiến Minh Linh càng thêm phấn khích.

Cậu không giống như học sinh tiểu học, chỉ dán môi trằn trọc mà là hơi mở cánh môi, nhẹ nhàng mút môi trên của Hoàng Mộng Thuần vào trong miệng, dùng đầu lưỡi phác họa dáng vẻ đầy đặn của nó.

Dưới động tác như thế, cánh tay đang ôm Minh Linh của Hoàng Mộng Thuần càng thêm siết chặt. Tim anh đập càng lúc càng nhanh và vang hơn. Minh Linh kề sát với anh nghe được âm thanh "thình thịch thình thịch", khiến người ta mặt đỏ tai hồng giống anh.

Nhưng Minh Linh không muốn dừng lại.

Cậu siết chặt hai tay mình ôm bả vai Hoàng Mộng Thuần, vươn đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng đối phương.

Hoàng Mộng Thuần không biết hôn. Sau khi đôi môi Minh Linh dán lên, anh giống như là bị bỏ bùa mê, môi rơi vào trạng thái tắt máy, chỉ có thể mặc cho Minh Linh tấn công làm điều ác.

Trong chốc lát, răng nanh khẽ cắn cánh môi, lúc thì đầu lưỡi lại trêu chọc răng môi anh, còn quá phận hơn chính là ở tư thế này, Hoàng Mộng Thuần cũng không nhớ nổi anh đã nuốt xuống bao nhiêu nước miếng lẫn với nước bọt của Minh Linh.

Khi Minh Linh cuối cùng cũng ngừng hôn, Hoàng Mộng Thuần nghẹn đến mặt đỏ lên. Anh nghe Minh Linh dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Đừng kìm nén, hít thở."

"Ha..." Hoàng Mộng Thuần hít một hơi thật nhanh như được phá bỏ lời nguyền, lồng ngực anh phập phồng khiến Minh Linh cũng phập phồng theo.

Minh Linh không nhịn được dán sát vào, áp trán của mình vào trán đối phương, nhẹ giọng dạy bảo: "Đồ ngốc, phải học cách hít thở chứ, nếu không mỗi lần hôn anh đều nghẹn lại sao?"

Thông tin quá nhiều rõ ràng đã ảnh hưởng đến bộ xử lý não của Hoàng Mộng Thuần. Hiện tại anh căn bản không hiểu được ý của Minh Linh. Anh chỉ cảm thấy, làm sao mà có thể hô hấp được? Miệng cũng sắp bận rộn thành cái sàng rồi, còn có thời gian kiểm tra xem mũi có hít vào được sao!

Bộ dạng ngơ ngác của Hoàng Mộng Thuần khiến Minh Linh càng thêm động tình. Cậu cúi người hôn lên môi đối phương, sau đó ra lệnh: "Há miệng, vươn lưỡi ra."

Giây tiếp theo, đầu lưỡi hơi nhọn ở phía trên lộ ra trước mắt Minh Linh. Hoàng Mộng Thuần cực kỳ nghe lời, sau khi vươn đầu lưỡi còn dùng ánh mắt ướt át chăm chú nhìn cậu.

Minh Linh cũng vươn đầu lưỡi theo, liếm lưỡi đối phương.

"Bây giờ anh có thể thở được không?"

Hoàng Mộng Thuần bảo trì tư thế lè lưỡi, gật gật đầu.

Minh Linh không khỏi cười thầm một tiếng, lần thứ hai vươn đầu lưỡi đùa bỡn anh. Chờ Hoàng Mộng Thuần đã quen thuộc, cậu lại ra lệnh: "Vói lưỡi của anh vào trong miệng em." Nói xong, cậu khẽ hé môi, đầu lưỡi hồng nhuận khó khăn ngừng lại ở trong miệng, phối hợp với ánh mắt cố tình lộ ra thần sắc quyến rũ.

Hoàng Mộng Thuần không chút do dự, bất ngờ hôn lên. Anh còn quá xa lạ, cho dù vói đầu lưỡi vào trong miệng cũng chỉ biết di chuyển qua lại. Minh Linh liền dẫn dắt anh, chơi đùa với đầu lưỡi của cậu.

Cũng may Hoàng Mộng Thuần tuy như một tờ giấy trắng, nhưng năng lực học tập chính là át chủ bài của anh. Chỉ trong chốc lát, anh đã viết nên văn chương đẹp đẽ trên tờ giấy trắng, đảo khách thành chủ khiến Minh Linh bị anh hôn đến mơ hồ.

Lần này lại tạm dừng, hai người thở hổn hển tách môi ra, sợi chỉ bạc kết nối hai người bọn họ.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng. Ánh sáng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ sáng màu, làm cho bốn phía nhuộm lên một loại ý cảnh mông lung.

*Ý cảnh là mức độ biểu hiện cao nhất, sâu sắc nhất trong ba mức độ về cảnh: vật cảnh, tình cảnh và ý cảnh. Những áng thơ hay thường phải là những áng thơ có cảnh, có tình, tình cảnh hòa quyện vào nhau.

Thở dốc trong hoàn cảnh như này, thậm chí còn gợi tình hơn.

Hoàng Mộng Thuần di chuyển bàn tay đặt trên eo của Minh Linh. Biểu tình của anh có chút khó chịu mà thỉnh cầu: "Tôi muốn sờ ngực em, có thể chứ?"

*Thỉnh cầu là xin điều gì đó với người bề trên có quyền thế.

___________________

Editor: Thật ra tui tính đăng một thể mà tới khúc này hỏny quá nên đăng, phần sau á hả tui sủi đây~~~~~

Tái bút: Hehe đã đăng nốt phần sau 💕

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top