abc

-          Cách duy nhất để làm cho một người sung túc hơn là làm cho người khác thiệt hại đi, gọi là Hiệu quả Pareto; Một khái niệm liên quan khác là sự cải thiện Pareto – sự phân phối lại các nguồn lực làm cho một người khá lên mà không làm cho bất kỳ ai khác thiệt hại đi.

-           điều kiện cần cho hiệu quả Pareto. Cạnh tranh, cùng với hành vi tối đa hoá của các cá nhân, dẫn đến sự hiệu quả.

-          Thuế Pigou là loại thuế áp lên mỗi đơn vị sản xuất đầu ra của người gây ô nhiễm với quy mô bằng thiệt hại biên tế mà nó tạo ra tại mức sản xuất đầu ra hiệu quả

-          Khi hoạt động của một chủ thể (một cá nhân hay công ty) tác động trực tiếp lên phúc lợi của các chủ thể khác bằng những cơ chế hoạt động nằm ngoài thị trường, tác động này được gọi là ngoại tác

-          một khi quyền chủ sở hữu được thiết lập, chính phủ không cần can thiệp để đối phó các ngoại tác (Coase, 1960)

-          SỰ CÔNG BẰNG VÀ ĐỊNH LÝ NỀN TẢNG THỨ 2

Nếu các thị trường cạnh tranh hoạt động hoàn hảo phân bổ các nguồn lực một cách hiệu quả, chính phủ sẽ đóng vai trò gì trong nền kinh tế?

Chức năng chủ chốt của chính phủ là bảo vệ các quyền sở hữu để thị trường có thể hoạt động được. Chính phủ ra luật và các quy tắc, hệ thống toà án và quốc phòng.

Mọi thứ khác những điều trên đều trở nên thừa và không cần thiết. Tuy nhiên, các suy diễn trên đặt cơ sở trên sự hiểu biết nông cạn hời hợt về Định Lý Thứ Nhất Kinh Tế Học Phúc Lợi. Mọi việc phức tạp hơn nhiều.

Để thấy được nguyên nhân tại sao, chúng ta hãy quay lại mô hình đơn giản trong đó tổng số lượng mỗi hàng hoá là cố định.

Xét đồ thị 3.9 trong đó thể hiện đường tiếp xúc mm từ đồ thị 3.7, so sánh hai phân bổ p5 (tại góc thấp nhất bên trái của hộp) và q (nằm gần trung tâm). Bởi vì p5 nằm trên đường tiếp xúc, theo định nghĩa nó là hiệu quả Pareto. Mặt khác, q là không hiệu quả.

Vậy phân phối p5 do đó sẽ tốt hơn? Điều đó phụ thuộc vào việc xác định như thế nào là tốt hơn.

Trong phạm vi xã hội ưa thích một sự phân phối công bằng thu nhập thực tế, q có thể được ưa thích hơn p5, ngay cả khi q không phải là hiệu quả Pareto. Mặt khác, xã hội có thể hoàn toàn không quan tâm đến việc phân phối, hay có thể quan tâm đến Eva nhiều hơn Adam. Trong trường hợp này thì p5 có thể được ưa thích hơn q.

-          ĐỊNH LÝ NỀN TẢNG THỨ 1

Giả sử rằng:

(1)Tất cả các nhà sản xuất và người tiêu dùng đều hành động như những người cạnh tranh hoàn hảo; nghĩa là không có ai có được sức mạnh thị trường.

(2) Một thị trường tồn tại cho mỗi loại và tất cả các hàng hoá.

Với các giả thiết trên, Định lý nền tảng thứ nhất của kinh tế học phúc lợi phát biểu rằng sẽ xuất hiện một phân bổ hiệu quả Pareto.

Bt:

 (1) Trước khi có sự can thiệp của Chính phủ MPC=MB hay

ok10-X=5→X=5;

 (2) Sau khi cĩ sự can thiệp của Chính phủ MSC=MPC+MD=5+2X, m MSC=MB hay 10-X=5+2X → 3X=5 → X= 5/3.

(3) Tại điểm X=5/3, điểm b cĩ tung độ l 5+2x5/3= 25/3, vậy thuế thu được=  (25/3-15/3)x5/3= 50/9; Cộng đồng sẽ nhận được  lợi ích khi chuyển từ  mức SX khơng hiệu quả X=5 xuống mức hiệu quả X=5/3, tức giảm SX bằng 20/3. Thiệt hại của nh SX l diện tích hình thang XaX’b=(20/3+5)x 10/3)/2=200/27. Khỏan thu lợi của cộng đồng từ giảm mức sản xuất l diện tích hình thang X’cdX. l bằng diện tích hình thang thiệt hại của người sản xuất.  Lợi ích thuần của x hội l =Số thu thuế = 50/9.

(a) Phân phối thu nhập tối ưu khi MUs=MUc, hay 400-2Is=400-6IcIs=3Ic (1). Theo đề bài Is+Ic=100Is=100-Ic (2). Thay (1) vào (2) ta có Ic=25, Is=75.

Hàm phúc lợi xã hội là hàm phúc lợi xã hội cộng thêm vào W=MUs+MUc, hay W=800-2Is-6Ic, W=800-2x75-6x25=500. Hữu dụng biên tế của hai người bằng nhau và bằng 250, tổng phúc lợi xã hội là 500, mặc dù thu nhập khác nhau, thu nhập của Simon gấp 3 lần Charity.

(b) Nếu xã hội chỉ đánh giá hữu dụng của Charity, khi đó cho thu nhập của Charity bằng thu nhập của Simon và bằng 50 chẳng hạn, tức lấy 25 USD của Simon chuyển cho Charity. Khi đó hữu dụng của Simon giảm bằng diện tích acbI*, hữu dụng của Charity tăng bằng diện tích acdI*, hay thay vào hàm W lúc này chỉ =400. Tổng hữu dụng giảm trong trường hợp này bằng diện tích tam giác bcd=100. Trường hợp ngược lại, làm tăng hữu dụng của Simon, tức là tăng thu nhập của anh ta và phải giảm thu nhập của Charity. Giả sử tăng đến điểm f chẳng hạn. Lúc đó hữu dụng của Simon tăng lên bằng diện tích acef và hữu dụng của Charity giảm bằng diện tích achf, tổng hữu dụng sẽ giảm đi bằng diện tích tam giác ceh, tức W nhỏ hơn 500. Trong trường hợp này, bất kỳ một sự phân phối lại thu nhập nào sẽ làm cho phúc lợi xã hội giảm đi

(c) Khi hữu dụng biên tế của hai người bằng nhau và bằng 400, không phụ thuộc vào thu nhập, lúc đó W=800 là lớn nhất. Tuy nhiên tối đa hóa W, nhưng không kèm theo các giả định (hàm hữu dụng phụ thuộc vào thu nhập, thu nhập tăng lên trở nên sung túc hơn, tổng thu nhập là cố định), không cần phải can thiệp phân phối lại của chính phủ hoặc chính sách phân phối lại của chính phủ không thể làm thay đổi phúc lợi xã hội.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: