4.
"Johnny-ssi, xin lỗi về sự lộn xộn này!" Daejung nói vào sáng hôm sau, khi hắn ta nhìn thấy Johnny đi theo Haechan đến xe.
"Ah ... tất cả những thứ này là gì?" Johnny nói, chăm chú vào phía sau.
"Nhiều trang phục hơn nên phải thêm vali, cậu biết mà. Đừng lo lắng, mấy cái này đều rỗng - tôi chắc chắn rằng chúng ta còn chỗ mà."
Họ cố gắng tạo ra một khoảng trống để cho Haechan ngồi ở giữa, và Johnny phải ngồi ghế trước.
Haechan có thể cảm nhận được Daejung đang cố chạm mắt với cậu nhưng cậu phớt lờ hắn.
Như đã hứa, Johnny đã mua bữa sáng cho Dreamies và sau khi tổng duyệt, Joowon đề nghị Daejung nên nghỉ ngơi trên xe.
"Có vẻ như cậu đã không ngủ cả đêm qua,"
Vì vậy, Daejung đồng ý và Haechan lần đầu tiên cảm thấy được buông lỏng trong nhiều ngày bởi ánh mắt theo dõi của Daejung.
Ngay tối hôm đó, khi bước đến chiếc xe, cậu thở phào khi thấy tất cả các vali đã biến mất.
Haechan leo ngay ra sau chiếc xe bảy chỗ và ngồi vào trong góc tối, để Daejung không thể nhìn cậu được.
"Chúng ta cần dừng lại để đổ xăng," Daejung nói khi đang khởi hành.
"Anh không thể làm điều đó sau khi đưa tôi về nhà sao?" Haechan càu nhàu.
"Không."
Haechan khoanh tay ngồi thụp xuống ghế.
Daejung ghé vào một trạm xăng sau khi đi được khoảng nửa chặng đường và đỗ xe bên hông tòa nhà.
"Anh sẽ quay lại sau hai phút."
Haechan cau mày. Tại sao hắn ta lại đậu xe ở đây mà không phải ở chỗ đổ xăng? Cậu ngồi dậy và nhìn ra cửa sổ phía sau. Là do trạm xăng đã đóng cửa. Cậu lại nhìn Daejung đang đi đến máy bán hàng tự động.
Haechan lấy điện thoại ra. Tay cậu run run, lướt đến số của Mark và nhấn gọi.
"Làm ơn" Haechan lẩm bẩm.
Đột nhiên, cánh cửa sau bật mở.
Haechan hoảng hốt nhích về phía sau một khoảng.
Daejung trèo lên ghế giữa và đóng sập cửa lại. Hắn ta như biến thành một cái bóng ở nơi khuất ánh sáng trong chiếc xe, khuôn mặt bị giấu trong bóng tối. Cậu đột nhiên cảm thấy việc lựa chọn ngồi ở phía sau là một lựa chọn rất ngu ngốc. Không chỉ là ngu ngốc. Daejung đã cố tình đặt cho cậu một cái bẫy và Haechan cứ thể leo thẳng vào đó.
"Oppa đã mua cho em một cây kem."
"Tôi không muốn" Haechan nói ngay lập tức.
Không gian yên lặng một lúc, sau đó, Daejung đặt cây kem xuống ghế.
Có gì đó đang di chuyển, cách hắn ta thực hiện một cách chuẩn xác khiến máu trong người Haechan lạnh toát. Cậu cởi dây an toàn.
Daejung lao vào cậu.
Nó xảy ra quá nhanh, đó là điều tồi tệ nhất. Cậu luôn biết mình là người yếu nhất trong 127 người nhưng điều này, đây thậm chí không thể coi là một trận đấu. Cậu bất lực, hoàn toàn bất lực.
Hai tay Daejung đặt lên vai cậu, đẩy Haechan dựa lưng vào ghế da. Đầu gối của hắn cố định trên bụng cậu. Haechan cố gắng nhưng toàn bộ sức nặng của Daejung đều đè lên người cậu.
Hắn vặn một trong những cánh tay của Haechan xuống bên dưới cơ thể và dùng sức nặng của mình để đè lên. Những ngón tay quấn quanh cổ tay còn lại của Haechan, đẩy nó trở lại ngực mình.
Với bàn tay còn lại của mình, Daejung lấy cây kem từ ghế giữa. Hắn ta phải dùng răng xé nó ra, hành động rất vội vàng vì cây kem đang dần tan chảy.
Haechan kinh hoàng nhận ra mình sắp phải làm gì và quay mặt đi xa hết mức có thể.
Thay vào đó, Daejung chỉ bôi nó lên môi cậu.
Haechan hét lên trong khi hàm răng thì đang nghiến chặt.
"Ngậm nó trong miệng của em."
Haechan lắc đầu.
"Cho nó vào miệng hoặc oppa sẽ cho em nếm thử đồ thật."
Không dám để hắn ta lặp lại, cậu không còn cách nào khác đành hé miệng.
Daejung đẩy kem vào trong. "Khép môi lại bao quanh nó đi ... thật là một cậu bé ngoan."
Haechan thút thít.
"Nhìn anh này," Daejung thở phào. Hắn thả cổ tay của Haechan ra và nắm lấy quai hàm của Haechan, ép của cậu ngẩng lên.
Haechan bị sốc đến nỗi khi nhận ra tay mình được tự do thì Daejung đã siết chặt tay cậu lại lần nữa. Cậu nắm tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Daejung lướt que kem qua môi hết lần này đến lần khác, buộc nó qua lại cho đến khi Haechan nghẹn ngào.
Cậu nghe thấy tiếng rên rỉ của Daejung.
Nước mắt bắt đầu rơi ra từ hốc mắt Haechan. Cậu không muốn nhắm mắt lại nhưng cậu không thể nhìn nổi cách mà Daejung đang nhìn mình. Chất kem đang tan chảy, chảy dài trên má và quai hàm, dính vào mái tóc của cậu, và chảy xuống cả ghế ngồi.
Thật khó thở với sức nặng của Daejung đang đè lên người và càng khó thở hơn với thứ đó trong miệng. Đầu gối của Daejung đè lên bụng khiến cậu đau nhói và một bên chân cũng tê lên. Cánh tay bị mắc kẹt bên dưới khiến cậu đau đớn đến mức tưởng như nó đang tê liệt.
"Mút" Daejung nói.
Haechan lên tiếng phản đối.
"Mút."
Một lần nữa, Haechan làm theo lời hắn ta.
Daejung thả cổ tay ra và đặt một tay vào cổ họng cậu.
Hắn sung sướng rên rỉ.
Lần này, Haechan sẵn sàng. Cậu hất tay ra và đấm hắn một cái. Cậu muốn cào vào mắt Daejung vì đã nhìn thấy điều kinh khủng đó. Cậu chưa bao giờ cảm thấy tức giận, hận thù và ghê tởm như thế này trước đây.
Nhưng cậu chỉ có một tay và Daejung thì gấp đôi trọng lượng của cậu.
Daejung bắt lấy cổ tay cậu, vặn xoắn cánh tay cho đến khi Haechan hét lên đau đớn.
"Dừng lại, dừng lại, dừng lại!" Cậu nài nỉ.
Cả hai đều đang thở hổn hển và bây giờ cây kem bị hất nằm trên sàn xe, vỡ vụn.
Daejung nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi quay lại với cậu.
Đầu của Haechan nghiêng sang một bên. Cậu đang hoảng sợ.
"Mút ngón tay của anh."
"Tôi sẽ cắn đứt nó" Haechan thề.
"Mút ngón tay nếu không anh sẽ hiếp dâm em đến chết ." Đống nước bọt bắn lên má Haechan khi Daejung nghiêng người về phía cậu. "Anh sẽ hãm hiếp em ngay tại đây, ngay ghế sau của chiếc xe này"
Haechan chưa bao giờ kinh hãi đến thế trong đời. Cậu quay lại đối mặt với Daejung, run rẩy ngoan ngoãn mở miệng.
Daejung đưa ba ngón tay vào trong.
Haechan nghĩ rằng cậu đang bị bệnh hoặc bị nghẹt thở. Cậu vô cùng muốn cây kem kia trở lại, so với cái này thì kem hương dâu chẳng là gì cả. Làm ơn hãy nhanh chóng kết thúc, cậu nghĩ. Hãy để nó được kết thúc.
Cậu nghĩ rằng lời cầu xin đã được chấp nhận khi Daejung rút ngón tay của hắn ra.
Haechan mở mắt.
Daejung đang sờ soạng với khóa quần, rút dương vật của mình ra, quấn những ngón tay của mình quanh nó - những ngón tay ướt đẫm nước bọt của Haechan.
"Không!" Haechan kêu lên, cố gắng phản kháng với sự tuyệt vọng. "Không không không! Bỏ tôi ra! "
Daejung rên rỉ, giật mạnh cổ tay, mắt nhìn vào mặt Haechan. "Fuck."
Sau đó Daejung đưa tay lên che miệng Haechan - bàn tay vừa mới cầm lấy cái thứ đó của hắn.
Tiếng hét của Haechan bị bóp nghẹt bên dưới bàn tay bẩn thỉu đó.
"Liếm đi. Liếm nó. Oppa ở rất gần em. "
Haechan lắc đầu từ bên này sang bên kia, cố gắng gạt tay hắn ra.
Đột nhiên, Daejung bịt mũi Haechan lại.
Phổi của cậu bị rút cạn không khí vì vùng vẫy la hét. Haechan mở to mắt và bắt đầu đập loạn xạ. Cậu không thở được!
"Liếm đi. Làm đẹp và làm ướt nó cho oppa. "
Haechan nhục nhã làm theo, liếm ngón tay hắn hết lần này đến lần khác cho đến khi Daejung rút tay ra.
Thêm một vài cú vuốt ve nhanh chóng và giọng rên rỉ từ cổ họng hắn phát ra một cách lớn tiếng.
Haechan - người đang thở hổn hển - cố gắng nhắm mắt lại đúng lúc _ vì ngay sau đó cậu biết được Daejung bắn trên má, trên môi, trên lông mi cậu.
... Nhưng một tiếng lách cách yếu ớt xuyên qua tâm trí Haechan... đó là tiếng điện thoại được mở khóa.
Haechan mở to mắt, nhưng đã quá muộn.
Một ánh đèn flash loé vào mắt cậu và Daejung đang trượt điện thoại lại vào túi áo trước ngực, trông có vẻ hài lòng.
Daejung trèo khỏi người cậu, sửa sang lại quần của mình.
Haechan bất lực ngồi dậy, mệt mỏi xoa xoa vai.
"Hãy làm sạch bản thân đi." Daejung thò tay vào ba lô và ném gói khăn tẩy trang vào người cậu.
Haechan nhìn hắn chằm chằm. Daejung đã lên kế hoạch cho việc này, có lẽ trước cả khi họ rời đi vào sáng hôm đó.
Cậu nhảy dựng lên khi Daejung mở cửa, trèo ra ngoài và quay trở lại ghế trước. Cậu vuốt tóc trở lại; kiểm tra lại bản thân qua gương chiếu hậu; sau đó hắn khởi động lại xe.
Haechan mở gói khăn tẩy trang ra, dùng hết lần này đến lần khác để lau sạch đống nước mắt, lớp trang điểm, nước trái cây và tinh dịch của hắn. Tay cậu run run, có những vết lưỡi liềm trên lòng bàn tay nơi cậu cắm móng tay vào, máu loang lổ khắp lòng bàn tay.
Khi Daejung nhìn thấy cậu dùng khăn lau lưỡi, hắn đã nói, "thật dễ thương."
Haechan trừng mắt nhìn anh.
"Chỉnh lại tóc của em nữa kìa."
Cậu xấu hổ, nhục nhã, đưa tay lên và vuốt tóc xuống.
"Và phía sau của chiếc xe, hmm? Hãy dọn dẹp sạch sẽ nhé. "
"Tự mình làm đi," Haechan bực bội thốt lên.
Daejung cười khúc khích, lắc đầu. "Uri maknae..."
.
Buổi biểu diễn cuối cùng của Dream, vào ngày hôm sau, là tại Inkigayo.
Haechan nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm, hàng giờ trước khi bất kỳ ai khác trong căn hộ dậy. Daejung đã để lại dấu ấn - một dấu tay quanh cổ tay cậu.
Đôi mắt của cậu trông cũng khác? Cậu đã nghĩ như vậy.
Sau khi về nhà tối qua cậu đã đi thẳng vào phòng tắm và tắm rửa. Sau đó, nằm trên giường, lắng nghe tiếng thở của Johnny cho đến khi nó lấp đầy tâm trí cậu, cho đến khi nó giống như ở quanh cậu, trên đỉnh đầu cậu- ( ý là Haechan đang tìm cảm giác an toàn, một ai đó ở bên để bảo vệ, không để cậu một mình)
Cậu di chuyển đến phòng khách và ngồi trên ghế sofa. Tay run lên dữ dội, cuối cùng thì cậu cũng vào phòng tắm và tự hành hạ mình, tìm mọi cách quên đi mùi vị của những ngón tay Daejung trong miệng. Cậu đã ở phòng tắm cả đêm, đếm ngược từng giờ cho đến khi phải gặp lại Daejung.
Haechan thức trắng đêm.
6h sáng điện thoại réo lên, là Jaehyun hyung nhắc cậu nhanh lên.
Đúng vậy, ở Inkigayo có nghĩa là: Jaehyun sẽ ở đó.
Haechan cảm thấy nhẹ nhõm hơn cả, cậu bám theo Jaehyun trong suốt thời gian ở hậu trường. "Anh sẽ đợi em phải không, hyungie?"
Cậu muốn Daejung nhìn thấy vòng tay của Jaehyun đang ôm lấy cậu; muốn hắn biết Haechan là người không thể chạm tới.
Vì vậy, sau buổi biểu diễn, khi nhìn thấy Jaehyun đang kéo áo khoác và trò chuyện với một người bạn cùng tuổi trong một nhóm khác, dạ dày của cậu bắt đầu nhộn nhạo cả lên.
"Hyung!" Haechan chạy đến gần Jaehyun, bắt gặp anh ấy ở cửa sân khấu.
"Haechannie..." Jaehyun nói. "À, anh đang định nhắn tin cho em. Anh sẽ ra ngoài với mấy người bạn ở 97 line"
"Còn em thì sao?"
"Er - anh nghĩ rằng em có thể sẽ mệt mỏi," Jaehyun nói, điều đó ám chỉ rằng: cậu không được mời.
" Không" Haechan phản đối. "Anh đã nói anh sẽ đi cùng em." Và rồi, trước khi kịp nhận ra, cậu đã khóc. "Anh đã hứa như vậy mà."
Jaehyun trố mắt: "Haechannie - Anh - em làm sao vậy? Đừng khóc mà. "
Haechan nghẹn ngào khóc nức nở, hoàn toàn bị sỉ nhục. Cậu bị làm sao vậy? Làm sao cậu có thể khóc ở nơi làm việc, trước mặt các tiền bối? Cậu cố gắng quay đi.
Nhưng Jaehyun kéo cậu vào lòng và nói "Baby, có phải em đã rất mệt mỏi không." Anh ấy vỗ về mái tóc cậu. " Rất không giống với em ngày thường."
Haechan định đồng ý nhưng dường như Daejung đã đi theo cậu, vì giọng nói của hắn ta đột ngột cất lên từ phía sau cậu.
"Tại sao tôi không đưa cả hai người cùng đi? Tôi có thể thả Haechan về ký túc xá trước và sau đó quay lại và đưa cậu lại chỗ bạn bè của cậu, Jaehyun-ssi? "
Jaehyun vẫn đang ôm Haechan vào ngực mình. Nếu anh ấy để ý đến cách nắm tay của Haechan sau áo khoác, anh ấy đã không đề cập đến nó. "Được rồi, vâng ..." Anh ấy quay sang bạn mình. "Tớ sẽ nhắn tin cho các cậu sau, được không?"
Jaehyun khuyên cậu ngủ trên xe một lúc nhưng Haechan dù rất muốn nhưng cậu không thể. Cậu thực sự đang mê man vì mệt mỏi - ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ mờ một màu - nhưng cậu vẫn không ngủ được.
Daejung nhìn cậu với ánh mắt đầy thương hại trong suốt chặng đường.
Chính anh đã làm ra chuyện này! Anh đã làm điều đó và bây giờ anh đang cảm thấy hối tiếc, làm sao anh dám? Haechan muốn hét vào mặt hắn ta một câu như vậy.
Jaehyun dẫn cậu đến cửa. "Em có muốn anh ở lại với em không?"
Haechan cảm thấy kiệt sức khi đã được thoát khỏi Daejung. "Không sao đâu."
"Được rồi, ngủ một chút đi." Jaehyun vò tóc cậu.
Haechan mở cửa.
Mark đang ngồi trên ghế sofa. Anh nhìn lên và mỉm cười khi nhìn thấy Haechan. "Này, em đã trở lại." Anh ra hiệu cho Haechan và Haechan di chuyển như thể bị dòng điện kéo đi. "Jaehyun-hyung đã nhắn tin cho anh" Mark nói khi Haechan ngồi xuống bên cạnh anh. "Anh ấy nói rằng em đã có một ngày khó khăn."
Haechan gật đầu.
Mark gục đầu xuống vai cậu. "Em có muốn nói về nó không?"
Haechan lắc đầu, đôi mắt xẹt lại.
"Được rồi," Mark đùa giỡn với dái tai của mình. "Ừm ...đêm qua em ốm sao?"
"Huh?" Việc trò chuyện khiến Haechan phải tốn rất nhiều công sức.
"Doyoung-hyung nói rằng anh ấy ngửi thấy mùi gì đó trong phòng tắm, anh ấy đã rất lo lắng."
"Ô đúng rồi. Vâng, em nghĩ đó là thứ mà em đã ăn. "
Mark siết chặt cậu. "Em đang làm việc rất chăm chỉ rồi. Anh ước mình có thể làm gì đó cho em. Nhưng em cần phải nói với một người nào đó nếu em thấy mình không được khỏe, được không? Haechan ...? Haechan ...? "
Haechan cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top