Chap 3

Timothy hiện đang cư trú tại một nhà nghỉ nằm phía đông California. Một kiểu nhà motel thường thấy trên những xa lộ xuyên bang, không quá mới cũng chẳng quá cổ. Ít nhất thì với Tim, nó vẫn mang nhiều điểm nhấn cho anh hơn những nhà trọ cách đó vài cây số.

Tim không ở trung tâm khu du lịch, chỗ có cây đại thụ ở vườn quốc gia Yosemite. Nơi đó đúng là hùng vĩ nhưng lại quá ồn ào với anh, khi mà Tim chỉ muốn tìm một chỗ yên bình để nương nhờ một thời gian. Ban đầu anh đã nghĩ đến việc dọn hẳn ra rìa ngoại ô nào đó, nhưng sau khi lượn một vòng trên Facebook, anh để ý thấy bài đăng của trọ lẫn trong nhiều bài viết đã lưu khác trong tài khoản của anh. Và khá may mắn cho Tim, vì không chỉ dãy trọ nằm ở một nơi rìa thành phố cách các cơ sở tiện nghi chỉ vài kilomet, việc mùa cao điểm cũng vừa kết thúc giúp anh thuê lại được căn phòng có ban công ôm trọn dãy Sierra Nevada cách đó không xa, cùng với cảnh quan hùng vĩ một màu xám xanh.

Hằng ngày nhà nghỉ đón tiếp nhiều khách đến và cũng nhiều khách đi, nhưng cũng có lúc nơi này trở nên vắng vẻ khi các kì nghỉ dần kết thúc. Đôi khi Tim bắt gặp nhiều gương mặt mới một lần trong ngày, nhưng cũng có những lúc anh để ý một gương mặt ở lại nhiều tuần liên tiếp rồi mới biến mất. Họ rời đi không rõ lí do, nhưng Tim cũng chưa bao giờ trực tiếp trò chuyện để biết điều đó. Thật vô ích nếu tất cả rồi sẽ rời đi, và những gương mặt như thế sẽ mờ đi trong kí ức anh, chẳng đọng lại bất cứ gì cả.

Đó là cho đến hồi đầu tháng 5, khi mà căn phòng cách anh 2 cánh cửa có 1 cô gái dọn vào ngay sau khi một gia đình vừa rời đi. Từ đó đến giờ cũng gần 2 tháng rồi, và thỉnh thoảng Tim vẫn còn vẫy chào người ta.

Cô gái phòng 205 tên Milens, hoặc Hayes anh không rõ, chỉ từng nghe người khác gọi cô thế. Tim không chắc Milens còn đi học hay đi làm nhưng anh chưa bao giờ thực sự thấy cô mặc gì đó như thế. Chỉ quần dài áo thun thêm áo khoác ngoài hay đôi khi chỉ là hoddie. Milens không bao giờ mang túi theo ra ngoài khi cô đi vào buổi sáng, sau đó lại bất chợt quay về vào một hôm nào đó anh chẳng hay biết. Ban đầu Tim cũng không chú ý đến Milens mấy, nhưng sự hiện diện không thể lí giải của cô càng ngày càng làm anh thấy bồn chồn. Dù muốn hỏi cho ra lẽ nhưng Tim không muốn bị người ta nghi ngờ. Ý anh là, việc hỏi về thông tin cá nhân của ai đó không quen biết khá là thô lỗ đấy.

'Nếu đến tháng 9 cô gái đấy còn ở đây, chắc chắn mình sẽ đến trò chuyện' là điều Tim vẫn hay nghĩ. Kể cả một tuần sau tháng 8 Tim vẫn nghĩ thế, cho đến khi anh gặp Milens khi đang đứng ở ngoài hành lang hút thuốc, rồi sau đó được hỏi về việc đứng hút cùng. Đó là lần đầu cả hai chính thức trò chuyện với nhau.

- Anh Wright, đúng không nhỉ? Xin lỗi anh nhé, cũng lâu lắm rồi tôi không gặp anh nên

- Tôi hiểu mà, hầu hết thời gian tôi cũng bận ra ngoài thôi - Tim xua tay cười gượng, đoạn nhìn sang cô gái trẻ - Tôi đã nghĩ cô sẽ không nhớ tôi đâu Milens, vì ta cũng chỉ chào nhau đôi lúc thôi.

- Không tôi có nhớ mặt anh đó, chỉ là tôi sợ gọi nhầm tên anh thôi. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu khi tôi chuyển đến tôi đã nhầm anh với người khác, nhưng thật may là anh đã chào lại đấy.

Lúc đó Milens đã khững lại khi cả 2 lần đầu chạm mắt ở chân cầu thang, trước khi cô cúi người chào Tim khiến anh vô cùng bối rối. Đó là cái nhìn đầu tiên của anh về cô gái này.

- Vậy đó là lí do cô nhìn chằm chằm vào tôi đó sao?

- Xin lỗi anh nhé, có chút kì quặc khi làm thế với người mới gặp thật - Milens gãi đầu khẽ cười, đoạn cô chìa tay, đưa hẳn về phía Tim - Tôi là Hayes, Hayes Milens. Tôi đang bắt đầu công việc mới ở quanh đây, nên có lẽ tôi sẽ làm hàng xóm của anh dài dài đấy. 

- Timonthy Wright. Tôi sống ở đây khoảng 4 tháng rồi, công việc của tôi cũng gần đây thôi - Tim lịch sự bắt tay Milens, đoạn anh ngập ngừng, nói - Vì lí do công việc khiến tôi không thường ở trọ lắm, nên có thể ta sẽ không gặp nhau mấy đâu.

- Tôi cũng vậy mà, chút nữa đã phải đi rồi. Chắc anh cũng thế nên mới hút thuốc vào sáng sớm thế này đúng chứ?

- Để tỉnh táo hơn, đúng thế - Tim khẽ cười, đoạn dập điếu thuốc trên tay vào cái gạt tàn bên cạnh, song quay qua nhìn cô gái bên cạnh - Dù nó không tốt cho người trẻ như cô đâu.

Tim đưa về phía cô cái gạt tàn. Do dự một lúc, Milens cũng dập điếu thuốc đang cháy dở của mình vào gạt tàn của Tim để anh đổ nó vào thùng rác bên cạnh. Anh sau đó cất bao thuốc và bật lửa vào túi quần, xong xuôi thì từ tốn chỉnh lại áo phông, rồi lại đứng chắp tay đè lên lăn can. Suốt những thao tác đó Milens nhìn Tim quan sát, sau đó cũng dựa giống anh, ngước mặt nhìn ngọn núi phía xa kia.

- Tôi đã nghĩ rằng ban đầu là một phép thử đó, không ngờ anh nghiêm túc thật.

- Việc để cô dập thuốc sao?

- ...Không, anh làm tôi nhớ người mà tôi có biết, nhưng người đó không giống anh.

- ...Tôi không biết nên coi nó là lời khen hay chê nữa.

- Haha, anh tốt bụng hơn người đó nhiều lắm, nên đó là lời lên khen đấy anh Wright - Milens bật cười, rồi cô quay đi, đoạn hạ giọng - Có một lần tôi thấy anh bước vào bệnh viện tâm thần.

Khẽ khựng người, gần như ngay lập tức Tim quay qua nhìn thẳng vào cô gái bên cạnh mình. Đáp lại anh Milens chỉ mỉm cười, xua tay đi trước vẻ mặt hoài nghi của Tim.

- Tôi không có vấn đề gì với nó đâu, tôi cũng không đào sâu thông tin cá nhân của anh đâu Wright. Tôi có việc ở gần bệnh viện đó vào tuần trước, và đột nhiên thấy anh bước vào đó thôi. Cũng đã một khoảng thời gian rồi tôi mới gặp ai đó như mình đó, nên cảm thấy vô cùng bất ngờ.

- ...Chuyện gì đã xảy ra với cô à?

- Không, chỉ là một vài chuyện xảy ra, rồi một vài chuyện kia xảy đến thôi. Có những quyết định tôi không thể tự làm được, và có những lựa chọn không hề theo mong muốn của tôi - Milens mỉm cười gãi đầu, tay chống cằm lên, mắt vẫn nhìn xa xăm phía trước - Chỉ là tôi nhìn thấy những điều đó ở anh, và tôi đồng cảm với hoàn cảnh anh đang mắc kẹt.

Ánh nhìn Milens trùng xuống phía dưới khiến Tim vô thức nhìn theo, nhưng chẳng có gì đặc biệt ở đó cả. Sương mù phủ một lớp mỏng ở độ cao của anh vì trời chưa sáng hẳn, nhưng Tim vẫn có thể thấy rõ bãi đỗ xe hay con đường quốc lộ phía trước nhà trọ vẫn vắng tanh. Ngày qua ngày vẫn như thế, cuộc sống luôn ảm đạm như vậy vào khoảng sớm ban mai này.

- ...Tôi cảm thấy tiếc cho cô.

- Không cần đâu anh Wright, tôi quen với điều đó rồi.
Ít nhất thì ở mặt này anh và người đó giống nhau thật.

- Người đó là ai cơ?

- ...Sếp của tôi thôi, một kẻ xấu tính và độc tài, nhìn thế nào cũng trái ngược với anh, như Jekyll và Hyde vậy.

- Cô-

- Chỉ đùa thôi mà anh Wright. Mấy nay tôi đang tìm hiểu về các tác phẩm kinh điển đó, anh nên đọc thử Bác sĩ Jekyll và Ông Hyde, thật sự hay đến rùng mình đấy.

Milens cười tươi với Tim, nhưng sau những gì cô nói thì anh không cảm thấy thoải mái chút nào. Cô gái trẻ sau đó lịch sự vẫy tay với anh, rồi quay người đi xuống lầu, khuất mất sau sân để xe.

Dù không rõ cô gái trẻ này có ý gì, nhưng anh cảm thấy không an toàn với điều đó. Trước mắt thì, anh dù không muốn nhưng lần tới cũng sẽ hỏi Milens thêm về những gì cô nói hôm nay. Nhất là những gì đang đúng với thực trạng hiện tại của Tim.

.

.

.

.

.

.

Ps: Vì Tora rất đầu tư details đó nên đôi khi độc giả sẽ bị khó hiểu với những cái tên lạ, có thể cả ở những chap sau nữa, vì thôi nào, không kẻ khùng lon nào dùng tên thật nếu đang bị truy nã đâu ;w;

Tác phẩm của Tora sẽ là một chút đánh đố, một chút mưu mẹo, chỉ chút thôi vì đây là tác phẩm một người tự biên tự diễn. Tôi chưa giỏi đến mức có thể là một nhân cách nào đó được yêu cầu đâu. Thế nên là, dần sẽ có những cái tên lạ xuất hiện hơn không liên quan đến dàn char trong Creepypasta, nhưng chỉ cần suy nghĩ tìm hiểu chút thôi cũng có thể đoán được đó là ai mà. Tôi luôn để lại rất nhiều gợi ý đó, ít nhất trong tác phẩm này là thế :>


Đang viết chap 4 nhưng đã xong chap 5 chap 6, dự là Chủ nhật tuần sau đăng tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top