Chương 33

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

"KHINH ANH GAN BÉ HỬM*?'

***
Kiều Mộ tránh được, cô tóm lấy tay vịn cầu thang lật mình, cấp tốc lao tới cọc gỗ sân trước, rút một thanh ra, đoạn lạnh lùng nhìn về phía kẻ kia.

Nhân Tế Đường bao nhiêu năm nay không có trộm đột nhập, đối phương vừa thấy cô liền ra tay ngay, mục đích cũng không phải tiền bạc. Nếu đoán không nhầm, chắc là vì cái thẻ nhớ Khương Bán Hạ đã dùng tính mạng để đổi lấy.

Tài liệu trong thẻ nhớ đề cập đến những khoản thu chi của bộ phận lãnh đạo cấp cao của Sang Thiên và một số chứng cứ về doanh số bán hàng. Rơi vào tay Kiều Mộ có lẽ chẳng ích lợi gì, nhưng rơi vào tay cảnh sát thì khác nào bị người ta nắm thóp. Có nóng lòng lấy về cũng không lạ.

"Đồ đâu?" Nom thanh gỗ trên tay Kiều Mộ, kẻ nọ móc con dao vung về phía cô.

"Tôi không biết anh đang nói gì?" Né con dao của tên đó, Kiều Mộ nhanh nhẹn giơ chân đạp vào 'chỗ hiểm' của y.

Nhân lúc y phân tâm, thanh gỗ trên tay cô bổ xuống, quét rơi con dao. Tiếp đấy, cô co đầu gối, thúc mạnh vào huyệt thái dương của y.

Dao trên tay kẻ nọ rơi xuống, ngã thẳng cẳng.

Nghe thấy tiếng động, Hoàng Viện cầm di động xuống lầu. Trông thấy một màn này, cô bé há miệng rồi ngậm lại thật mạnh, thở dồn dập, run lập cập: "Chị Kiều, chị có sao không?"

"Không sao, tắt đèn về phòng đợi chị! Dù xảy ra chuyện gì cũng không được xuống! Trước đừng báo cảnh sát, chị ra ngoài xem thử đã!" Kiều Mộ ngồi xổm, dùng tay bổ một phát nữa vào gáy kẻ nọ. Sau đó, cô cầm gậy đi ra.

Cầu dao chếch bên phải cửa lớn của phòng khám, cách mặt đất 3 m, nên sẽ không chỉ có một người tới.

Đợi Hoàng Viện lên lầu, Kiều Mộ sẽ sàng mở cửa bước ra. Có 2 chiếc xe đang đậu ngoài cửa, một trong số đó khá quen mắt, chiếc kia là xe bán tải không biển số.

Thoáng nhìn là phát hiện có người chỗ khe hở giữa hai xe, cô bèn nín thở lặng lẽ tới gần.

Là Tần Bân đang vật lộn với một người lạ. Trên chiếc xe bán tải không biển số có một chiếc thang.

Cô xuất hiện bất chợt khiến cả hai đều sững sờ, đồng loạt dừng động tác.

"Cần giúp đỡ không?" Kiều Mộ thản nhiên lên tiếng. Dứt lời, cây gậy trong tay cũng vụt xuống bên gáy của gã đàn ông đang đè trên người Tần Bân.

Hắn lảo đảo một cái, rồi mềm nhũn đổ gục lên Tần Bân.

Tần Bân cứng đờ, chẳng dám động đậy. Mất một chốc, anh ta mới đẩy tên kia ra, chật vật bò dậy, "Chết chưa?"

"Chết rồi." Kiều Mộ thấp đầu, giấu đi nụ cười nơi đáy mắt, cô huơ huơ cây gậy trong tay, khẽ chau mày: "Anh đến làm gì?"

"Đã kết thúc việc đánh giá thu mua xưởng dược, anh tới tạm biệt em. Nhân thể cho em biết một chuyện." Tần Bân lau vết máu ở khóe môi, cúi xuống nhìn kẻ nằm trên đất: "Lúc anh đến, trông thấy hắn đang trèo thang nghịch cầu dao điện, tiến lên ngăn lại, sau đó thì đánh nhau."

Kiều Mộ nhấp môi. Cô đi xa mấy bước, gọi điện thoại cho Tam Nhi, báo với hắn nhà mình có hai vị khách không mời mà tới, bảo hắn qua dẫn người đi càng sớm càng tốt.

Cúp máy, Kiều Mộ liếc Tần Bân, đưa cây gậy cho anh ta, tiếp đó cô nhấc cái thang trên thùng xe bán tải xuống, đi đóng lại cầu dao.

Tần Bân lặng lẽ nhìn cô, bàn tay cầm cây gậy bị đau, cứ run run suốt.

Lôi người vào trong sân trước, trói gô cả vào, trông người ngợm Tần Bân nhếch nhác, Kiều Mộ buồn cười lắm: "Anh ngồi đợi, tôi đi lấy hòm thuốc xử lí vết thương cho anh."

Tần Bần cúi đầu, đột nhiên cảm thấy mình thực sự quá thừa thãi, chẳng bảo vệ được cho cô.

Vết thương được xử lý gần xong thì Tam Nhi dẫn một đồng nghiệp tới, giải hai tên trên đất đi rồi lộn lại kéo cô ra ngoài nói chuyện.

"Không việc gì! May mà ông nội vẫn chưa về." Kiều Mộ nhỏ giọng: "Hai gã này đến là muốn lấy thẻ nhớ."

Tam Nhi gật đầu. Sau khi dặn dò một lượt, hắn để đồng nghiệp nấp trong bóng tối canh gác, còn mình lái xe dẫn hai tên đang hôn mê bất tỉnh về đồn.

Kiều Mộ đưa mắt dõi theo xe Tam Nhi đi xa mới quay lại viện trước. Cô khoanh tay thờ ơ thoáng nhìn Tần Bân: "Vừa rồi anh nói, muốn cho tôi biết chuyện gì?"

Lồng ngực Tần Bân nghẹt lại, anh ta từ từ ngẩng đầu: "Năm đó là anh cố tình đập quả bóng vào em."

'Ờ', Kiều Mộ nhướng mi, cũng không có quá nhiều cảm xúc trong đáy mắt.

"Em không ghét anh à?" Tay Tần Bân xiết thành nắm đấm, mu bàn tay lộ rõ những khớp xương trắng bệch, trán đầm đìa mồ hôi.

"Chỉ vì điều này mà anh cứ quấn lấy tôi, còn đi nói riêng với người ta rằng tôi là bạn gái anh? Anh không hâm chứ?" Kiều Mộ cảm thấy may mắn thay mặt mình không thể hiện được cảm xúc, đỡ phải trưng ra vẻ gì gì đó với anh ta: "Ghét cũng là cách để nhớ một người. Xin lỗi, tôi chưa từng ghét anh."

Bàn tay cuộn thành nắm đấm của Tần Bân dần dần thả lỏng, anh ta khó nhọc đứng dậy, giọng nói khàn khàn phảng phất xao động: "Em vẫn luôn biết là anh?"

"Giờ mới biết." Kiều Mộ thẳng thắn trả lời.

Lần bị thương ấy, kì thực muốn tìm ra người đó, đối với Kiều Huy và cô mà nói cũng không phải chuyện khó. Nhưng vì thế mà quấy rầy tới ông nội thì không đáng. Đã thu tiền để họ ở lại Nhân Tế Đường chữa bệnh, chưa chữa khỏi bệnh thì không có lí gì để đuổi đi hết, cho dù họ mắc lỗi.

Tần Bân không còn gì để nói. Anh ta mấp máy môi, lê bước chân nặng nề rời đi. Anh ta ôm nỗi lòng áy náy, nhớ mãi không quên, nhưng trong mắt cô chỉ là một chuyện cỏn con chẳng đáng nhắc tới.

Kiều Mộ thả tay xuống, cũng không tiễn Tần Bân. Cô kiểm tra cửa nẻo một lượt rồi lên lầu gọi Hoàng Viện cùng đi đón ông nội.

Trên đường, Tiêu Trì gọi điện thoại tới hỏi cô có bị thương không.

Kiều Mộ thoáng đưa mắt sang Hoàng Viện bên cạnh, ánh cười dâng lên trong mắt: "Coi thường em hả?"

"Ăn may thôi!" Tiêu trì khẽ cười thành tiếng: "Không sao là tốt rồi! Em không cần lo về chuyện tiếp theo đâu, bọn anh sẽ xử lí ổn thỏa!"

Kiều Mộ nghiến răng, lời còn chưa nói ra miệng thì cuộc gọi đã kết thúc.

Sáng hôm sau, trên báo ra hàng ngày của Lâm Châu, báo buổi sáng của Lâm Châu, báo công an Lâm Châu online, đồng thời đăng thông cáo công bố tình tiết vụ án Khương Bán Hạ bị sát hại.

Tuy mặt Khương Bán Hạ bị làm mờ, nhưng có thể nhìn rõ có một thẻ nhớ di động be bé trong lòng bàn tay cô ấy. Kiều Mộ đóng tab tin tức, mở cửa ra ngoài.

Hoàng Viện đang đợi ở cửa, cứ muốn nói lại thôi.

"Em muốn nói gì?" Kiều Mộ đóng cửa phòng, xoay xoay cái cổ, bước xuống cầu thang.

"Em có thể học bát cực quyền với ông nội Kiều không ạ?" Hoàng Viện nối gót, đôi mắt cô bé ngập tràn vẻ hào hứng

Kiều Mộ ngoảnh đầu liếc Hoàng Viện: "Em học để tự vệ, cho khỏe hay là chuẩn bị làm chị cả ở lớp đấy?"

Hoàng Viện đơ mặt, nhanh chóng cúi đầu: "Để tự vệ cho khỏe ạ."

"Vậy tự em tìm ông đi!" Kiều Mộ nhíu mày, tiếp tục đi xuống.

Ông nội không biết chuyện tối quá, Kiều Mộ cũng không định nói. Ăn xong bữa sáng, cô dặn dò Hoàng Viện rồi đeo hòm thuốc, đi một lượt đến nhà những hàng xóm đã gọi điện thoại tới. Về đến Nhân Tế Đường, cô gọi điện thoại cho Mạnh Trường Phong.

Chắc Trương Lương Nghiệp dẫn Trương Dương quay lại tái khám. Bị lão bắt gặp mình và Tiêu Trì ở cạnh nhau, tóm lại sẽ không hay.

Cho dù đối với cô hay đối với Tiêu Trì thì cũng không đáng mạo hiểm.

Mạnh Trường Phong nói vết thương của Tiêu Trì đã có tiến triển, tuy nhiên anh đã yêu cầu tiêm một mũi giảm đau. Ban sáng, tiêm xong là anh làm thủ tục xuất viện luôn.

Kiều Mộ cảm ơn Mạnh Trường Phong. Cô cúp máy, tiếp đó gọi điện thoại cho công ti bán thiết bị an ninh, nhờ họ đến lắp camera. Vừa gác máy, phóng viên của tòa báo đã gọi tới dò hỏi cô có thể nhận lời phỏng vấn về vụ tai nạn của Trương Dương không.

"Xin lỗi, bác sĩ nào gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ cứu người, không có gì để phỏng vấn cả." Kiều Mộ từ chối thẳng thừng.

Đối phương có vẻ bất ngờ, còn tính khuyên cô, nhưng cô lấy cớ rất bận, buồn bực kết thúc cuộc gọi.

Buổi chiều lắp đặt xong camera giám sát, Trời đột ngột nổi mây đen, sấm chớp từng cơn.

Kiều Mộ và ông nội tiễn vị hàng xóm cuối cùng, đóng cửa dẫn Hoàng Viện sang nhà Hứa Thanh San ăn cơm. 6 giờ hơn, mưa trút ào ào. Tiêu Trì gọi điện kể rằng đã phát hiện dấu vết của hung thủ vụ án giết hại cả nhà, đang tiến hành truy bắt, bảo cô đừng lo.

Kiều Mộ đáp 'vâng', cầm di động tránh ra ngoài, cô nói tiếp: "Lượng sức mà làm!"

"Khinh anh gan bé* hả?" Tiêu Trì thấp giọng, song vẫn có thể cảm nhận được anh đang cười.

"Quả tình có to đâu." Kiều Mộ nhướng mày. Trước khi anh lên tiếng, cô ngắt máy ngay.

(Nguyên văn là 小瞧我, có nghĩa là xem thường/ coi thường, nhưng dịch thô theo mặt chữ là 'coi anh nhỏ' chắc, nên Kiều Mộ mới đáp 'quả tình không lớn'. Đây là Tiêu Trì và Kiều Mộ đang 'trêu ghẹo' nhau. Để phù hợp với văn cảnh, nên tạm dịch như trên)

Quay lại, bắt gặp cô nàng Hứa Thanh San không biết đi theo từ lúc nào, trong mắt Kiều Mộ vụt qua một tia hoảng hốt không dễ nhận thấy. Cô nghiêng đầu tỉnh bơ nhìn cô bạn như không có chuyện gì, "Thua tiền hay thua cả người rồi?"

"Người 'quả tình có to đâu' ấy là ai? Không phải chính là cái gã 'hư nhược không được' kia chứ?" Hứa Thanh San khoanh tay, liếc xéo Kiều Mộ: "Ông nội Kiều đang bảo ông tao xem bát tự đấy. Sao giống cái tao đã xem thế nhỉ?"

Xem bát tự... Kiều Mộ nhíu mày, kéo cô bạn cùng trở vào.

Ngồi lại, ông nội Hứa đã nói được một nửa, còn đâu toàn những từ không hay.

Ông nội Kiều nhìn Kiều Mộ, sắc mặt ông không ổn lắm.

Không tiện hỏi thẳng nên ngồi một lúc, Kiều Mộ bèn lôi Hứa Thanh San sang phòng khách, hỏi cô nàng ông nội Hứa đã nói gì.

"Không tốt, dù sao cũng chẳng phải phu quân của mày mà. Hơn nữa gần đây còn gặp họa." Hứa Thanh San chăm chú nhìn vào mắt Kiều Mộ, cau chặt hàng lông mày: "Là anh ta thật à?"

Kiều Mộ khẽ thở phù một tiếng, không hé răng.

Ngồi đợi mưa ngớt thì mấy ông cháu đi về. Ông nội vẫn không nhắc tới một chữ chuyện ông nhờ ông nội Hứa xem bát tự. Kiều Mộ nhịn cơn tò mò, cũng không hỏi. Chẳng qua, lên gác tắm rửa xong, cô làm gì cũng chẳng có tinh thần và sức lực

Ngẩn người ngồi trước gương, nghĩ đến đặc thù công việc của Tiêu Trì, cô thầm nói đâu phải gần đây gặp họa, rõ ràng một năm bốn mùa, họa lớn họa nhỏ không ngớt đấy chứ. Nghĩ vậy, lòng cô nhẹ nhõm hơn.

Sáng hôm sau đưa Hoàng Viện về trường, gặp cảnh tắc đường, Kiều Mộ cáu: "Chẳng phải hôm nay thi đại học à?"

"Mùng 7 mới thi, chị nhớ nhầm rồi!" Hoàng Viện cúi đầu xoa xoa cánh tay tím bầm, đau không nhịn được, nhe cả răng: "Bác sĩ Kiều, hồi bé chị cũng học võ với ông nội như vậy à?"

"Em tưởng sao?" Kiều Mộ nghiêng đầu tựa như thoáng liếc cô bé. Nhớ tới tình cảnh Tiêu Trì thoa rượu thuốc cho mình, cô khẽ nhíu mày.

Mưa suốt đêm qua, cũng không biết nhiệm vụ vây bắt tiến hành thế nào.

Thứ Ba thi đại học, sở vệ sinh dịch tễ điều động nhân viên y tế của các bệnh viện, túc trực bên ngoài các trường thi để tránh có tình huống bất ngờ không cấp cứu kịp.

Kiều Mộ không phải đi. Sáng cô đến bệnh viện liền bắt đầu công việc. Gần trưa, Tiêu Trì mới gửi tin nhắn báo bình an, đã bắt được hung thủ, hết thảy đều suôn sẻ.

Kiều Mộ yên tâm, gửi lại cho anh một tin rồi tiếp tục làm việc. Ông nội không nhắc tới chuyện xem bát tự, cô cũng ngầm hiểu vì vậy không hỏi, nên làm gì thì làm nấy.

Bận rộn đến thứ Năm, sáng sớm Tiêu Trì đã gửi một tấm ảnh tự chụp tới, nói rằng đã có những mắt xích chứng cứ, rất nhanh là có thể hoàn thành việc thực hiện vây bắt cuối cùng, và bảo cô đợi anh.

Kiều Mộ nhắn tin trả lời, sau đó mang tinh thần sáng láng xuống lầu đánh cọc.

Hơn 10 giờ trưa, Hứa Thanh San trang điểm vô cùng xinh đẹp quyến rũ, đánh xe đến bệnh viện tìm Kiều Mộ, nằng nặc đòi cô đi chọn quần áo cùng.

Đương lúc vắng bệnh nhân, cũng gần hết giờ làm, Kiều Mộ cởi áo blouse, thu dọn một lượt, đoạn lái xe chở cô bạn đến trung tâm thành phố.

"Kiều Mộ..." Hứa Thanh San dựa vào lưng ghế, vẻ mặt khó xử: "Có thể giúp tao một việc không?"

"Lại nhận khách hàng lung tung gì rồi hả?" Kiều Mộ nhếch mày.

Hứa Thanh San cười hi hi, lấy bao thuốc và bật lửa trong túi ra châm một điếu, đáp: "Người đàn ông định mệnh đó. Hôm nay anh ấy muốn gặp một người anh em ở Liber, tao muốn đến đó như kiểu tình cờ gặp được í."

Kiều Mộ lườm cô bạn, lạnh lùng rít một chữ qua khẽ răng:" Được."

Đáng tiếc, có lẽ vận may của hai cô không tốt lắm, vào cửa liền đụng ngay phải Dương Thiên Lộc.

Bởi mắc lừa y, Hứa Thanh San không chỉ bị ông nội phạt, còn suýt bị thu cả thẻ ngân hàng. Trông thấy y, cô nàng bừng bừng tức giận: "Tổng giám đốc Dương. Hôm nay lừa ai đây?"

"Ôi chao, thần tiên tỉ tỉ, tôi còn tưởng ai." Dương Thiên Lộc cười ha ha, rảo bước đi thẳng ra ngoài.

Cô bạn ngoẹo đầu, đưa tay túm Kiều Mộ, bĩu môi khinh thường: "Hắn vội đi đầu thai hay sao mà gấp gáp thế!"

Kiều Mộ ngạc nhiên: "Mày nói gì?"

Hứa Thanh San trợn trắng mắt, lảm nhảm ấn đường Dương Thiên Lộc chuyển đen, có họa đổ máu. Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng thét chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top