Chương 11+12: Bệnh đau đầu của hoàng thúc

Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Sau đó cũng chẳng còn chuyện gì làm, không biết có phải do ảo giác của Hạ Tử Dụ hay không, sau hôm gặp nhau ở Tàng Thư Các, Tần Kiến Tự không còn gay gắt với y như trước nữa.

Ít nhất thì không còn nhấn đầu y xuống nước, cũng không kéo y xềnh xệch rồi bắt quỳ.

Mà lúc thái phó giảng bài cho y thì có nhắc đến một người - Sở Phi.

"Người này là một quân cờ ẩn mà lão thần đã giấu ở bên cạnh Nhiếp chính vương, rất có sức mạnh." Thái phó ung dung vuốt râu, "Từ nhỏ Sở Phi đã lớn lên với mẹ ở Nhạc Phường, cho đến tận hơn nửa năm trước thì mới từ Giang Nam lên kinh thành. Hộ bộ chủ sự đã mua khế ước bán thân của hắn, một thời gian sau thì hắn được đưa đến Nhiếp chính vương phủ. Về bối cảnh thân phận thì không hề có sai sót gì."

"Hắn giả làm nam sủng của Nhiếp chính vương để thay thái phó thăm dò tin tức trong vương phủ?"

"Đúng vậy, người này rất trung thành với lão thần. Bây giờ bệ hạ ở trong hoàng cung không có ai để nương tựa, nếu được thì ngài hãy thu nạp người này để sử dụng."

"Nhưng trẫm phải thu nạp hắn bằng cách nào đây, hắn đang ở trong vương phủ cơ mà?" Hạ Tử Dụ không hiểu.

"Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà lão thần sắp xếp cho bệ hạ." Thái phó cười rất có hàm ý, "Mang Sở Phi ra khỏi Nhiếp chính vương phủ một cách an toàn. Đến lúc ấy đương nhiên là Sở Phi sẽ trung thành với bệ hạ."

---

Thế là mấy ngày sau đó, Hạ Tử Dụ luôn vắt óc suy nghĩ vấn đề này, làm thế nào để nói với Tần Kiến Tự rằng y muốn mang một nam sủng của hắn ra ngoài mà không bị hắn bóp cổ dìm đầu xuống nước.

"Vương Hiếu Kế, bình thường hoàng thúc đối xử với các nam sủng ra sao?" Trong tẩm điện, Hạ Tử Dụ ngả người trên giường, nhìn Vương tổng quản đầy lười biếng.

"Chuyện này... lão nô cũng không rõ lắm." Vương tổng quản sờ phất trần, "Chỉ nghe đồn rằng Nhiếp chính vương không bao giờ từ chối những nam sủng được đưa vào phủ."

"Trẫm nghe nói giữa các quan lại với nhau thường hay trao đổi tiểu thiếp và nam sủng," Hạ Tử Dụ chống đầu suy ngẫm, ngón tay gõ nhẹ lên án thư, "Hoàng thúc cũng vậy sao?"

"Rất hiếm khi."

Hạ Tử Dụ vẫn còn muốn hỏi tiếp, Vương tổng quản đã vội vàng nhắc nhở: "Bệ hạ, hôm nay là Mười lăm, đến giờ lên triều rồi ạ."

"......Vậy thì truyền lệnh xuống cho trẫm, sau khi bãi triều thì trẫm sẽ ban tiệc cho bách quan."

"Vâng."

Hạ Tử Dụ đứng dậy, vạt áo lướt qua mép bàn.

Tiên hoàng quy định cách mười ngày sẽ lâm triều một buổi, sau khi Tần Kiến Tự nhiếp chính thì đổi thành cách năm ngày một lần. Theo quy định, quan lại từ lục phẩm trở lên sẽ lên triều vào giờ Mão, thế nhưng từ giờ Dần đã phải đứng chờ ngoài ngọ môn rồi. Canh năm trời còn chưa sáng, bụng đói réo vang, vậy nên hoàng đế thường mở tiệc ban thưởng đồ ăn cho các quan sau khi bãi triều để lấy công đức.

Đương nhiên hoàng đế nhỏ chưa làm việc lấy công đức này bao giờ. Thế là hôm nay sau khi bãi triều, những quan lại thường phải lén giấu bánh dưới tay áo thấy rất cảm động.

"Trẫm thấy các ái khanh vất vả, quyết định sau này cứ vào mùng Một và ngày rằm thì sẽ mở tiệc sau khi bãi triều." Hạ Tử Dụ ngồi trên long ỷ cười tươi, "Hôm nay còn có ca múa, các ái khanh cứ an tọa và thưởng thức."

"Bệ hạ muốn mở tiệc cũng được, nhưng ca múa thì không cần." Tần Kiến Tự lên tiếng.

"Hoàng thúc không biết đấy thôi, màn ca múa này không phải ăn chơi trụy lạc gì cả, đó là Nhập trận khúc." Hạ Tử Dụ nghiêng người nhìn ra xa, "Các đệ tử Lê viên muốn ca ngợi tướng quân khải hoàn nên mới sáng tác ra. Hoàng thúc, ở lại xem một lát nhé?"

Tần Kiến Tự nghe vậy thì nhìn y với ánh mắt rất sâu xa, không biết thằng quỷ con này lại bày trò gì.

Trống và chuông được đưa lên, tất cả mọi người đều an tọa. Nhạc sư và vũ cơ đều vào vị trí, các quan viên thì chụm đầu thì thầm to nhỏ.

Hạ Tử Dụ sai người rót rượu, kính Tần Kiến Tự một ly.

Đột nhiên, tiếng chuông nhạc vang lên.

"Keng..."

Trong ly rượu, bề mặt hơi chấn động theo từng tiếng trống, âm thanh "thùng thùng" dần trở nên vội vã. Các vũ cơ trên sân khấu đều đeo mặt nạ, bước chân nhanh hơn theo tiếng trống dồn dập, tiếng chuông nhạc cũng bắt đầu vang lên.

Tần Kiến Tự hơi nheo mắt lại.

Bỗng có một vũ cơ lộn ngược người rồi cầm kiếm nhảy lên, thanh kiếm bạc sáng chói với mũi kiếm bén nhọn. Các vũ cơ dần tản ra, nhảy múa xung quanh vũ cơ cầm kiếm, sáng rực như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời, vững vàng như các chúa tiên cưỡi rồng bay lượn. [1] Khí thế hào sảng, thật sự rất có phong cách của Kiện vũ. [2]

[1] Trích Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ "Kiếm khí" hành - Đỗ Phủ.

[2] Kiện vũ là vũ đạo truyền thống thời Đường của Trung Quốc, thịnh hành trong các bữa tiệc cung đình, tiệc của quý tộc sĩ phu hoặc dân gian, tiết tấu thanh thoát, thoăn thoắt vững vàng.

Tiếng trống hùng hồn ấy như tái hiện cảnh chiến tranh loạn lạc, Tần Kiến Tự nâng ly rượu lên, bất giác chìm đắm trong đó.

"Bệ hạ, sao ngài biết vương gia thích Nhập trận khúc?"

"Còn phải hỏi à." Hạ Tử Dụ lắc ly rượu, như cười như không, "Lúc trước trẫm đã nói Nhập trận khúc sáng tác ra để ca ngợi một vị tướng quân chiến thắng trở về, vị tướng quân ấy chính là hoàng thúc của năm xưa."

Màn ca múa này kể về thiếu niên Tần Kiến Tự thống lĩnh một nghìn lính tinh nhuệ tập kích kẻ địch, cứu được tiên hoàng đang bị bắt giữ. Năm ấy sau khi chiến tranh kết thúc, tiên hoàng muốn ban tặng tước vị để khen thưởng, bấy giờ mới phát hiện ra Tần Kiến Tự đang mang tội nên mới bị bắt đi lính.

Hóa ra trước đó cha của hắn bị buộc tội cấu kết với giặc nên bị tịch thu tài sản, nam đinh trong tộc đều bị bắt nhập ngũ.

Vì thế mà sau sự kiện ấy, Tần Kiến Tự như một bước lên mây, không chỉ minh oan cho vụ án của cha mà còn được tiên hoàng khen ngợi, trên chiến trường đã không ít lần chắn tên chắn đao cho ngài. Sau đó lại đến Loạn Tam Vương, hắn một lần nữa dẫn quân đi càn quét, được sắc phong thành thân vương khác họ vua duy nhất của triều đại này.

Vinh quang biết nhường nào, vì thế mà Hạ Tử Dụ biết chắc Tần Kiến Tự sẽ vui vẻ khi xem màn ca múa này. Đến lúc ấy thì mở miệng đòi một nam sủng thôi, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?

"Choang!", Chiếc ly mà Tần Kiến Tự đang nắm trong tay bỗng vỡ tan rồi rơi xuống đất.

Hạ Tử Dụ đang đắc chí thì nụ cười chợt cứng lại.

Tần Kiến Tự quay đầu lại, khí thế lạnh lẽo lại tỏa ra xung quanh người, hắn nhìn thẳng vào Hạ Tử Dụ, "Đây là màn biểu diễn mà bệ hạ muốn thần xem?"

"Dừng dừng dừng, dừng lại hết ngay!"

Nét mặt của vài quan đại thần đã trở nên nghiêm trọng, xua tay kêu ngừng múa. Các vũ cơ sợ hãi, tất cả đều quỳ rạp xuống, tiếng nhạc cũng dừng lại, quan viên thi nhau đứng dậy chắp tay hành lễ.

"Vương gia bớt giận..."

"Nhiếp chính vương làm sao vậy?" Chỉ có tả tướng là vẫn ngồi trên ghế, khẽ cười: "Lão phu còn tưởng là mấy năm gần đây vương gia một tay che trời, không còn ai dám nhắc đến chuyện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành năm ấy nữa. Nay lại được thưởng thức màn ca múa này, đúng là hiếm thấy."

Hạ Tử Dụ thầm nhủ toi rồi, tàn sát gì cơ, sao lại có chuyện tàn sát gì vậy.

Vương tổng quản vội vã rủ rỉ giải thích: "Chiến dịch mà bệ hạ nhắc đến có lẽ là trận chiến đầu tiên của vương gia. Lần ấy vì cứu tiên hoàng, vương gia đã bỏ rơi cả một tòa thành trì nên quân địch thừa cơ tàn sát dân chúng. Chuyện này... vẫn luôn là nỗi niềm đau đáu của vương gia."

"Sao ông không nói sớm." Hạ Tử Dụ khẽ nghiến răng nói.

"Nô tài không hiểu ca múa, đến tận bây giờ mới hiểu họ đang nhảy múa về cái gì."

Chuỗi ngọc trên mũ miện của Hạ Tử Dụ khẽ đung đưa, y cảm thấy hơi tuyệt vọng. Thực ra y cũng không hiểu vũ đạo, chỉ nghe giáo đầu của Lê viên nói có một điệu múa ca ngợi công đức của Nhiếp chính vương nên mới ra lệnh cho họ tập luyện.

Không ngờ lại khéo quá hóa vụng.

Tần Kiến Tự đứng dậy, người đứng xung quanh đều run sợ.

"Các vị đại nhân đã ăn uống no say rồi thì có thể rời cung."

Các quan thần nhìn nhau rồi hành lễ: "Chúng thần xin lui..."

Các vũ cơ vẫn run rẩy quỳ dưới đất, Hạ Tử Dụ nhìn họ. Tả tướng đứng dậy, nhìn Tần Kiến Tự như cười như không rồi cũng rời đi.

Hạ Tử Dụ không thể mở miệng ngăn cản.

Thế là cả đại điện rộng lớn chợt trống không, ngoài những hoạn quan cung tỳ đứng hầu hạ thì chỉ còn Hạ Tử Dụ ở chủ vị. Y từ từ đứng dậy, chân hơi nhũn ra.

"Trẫm không biết chuyện này..."

"Người đâu," Tần Kiến Tự không tỏ thái độ gì, "Lôi đám vũ cơ này xuống phạt tám mươi gậy."

"Vương gia tha mạng, vương gia...!" Mọi người bắt đầu kêu khóc nháo loạn, đánh tám mươi gậy xong thì làm gì còn mạng mà sống. Các nàng kêu khóc cầu xin bệ hạ khai ân, Hạ Tử Dụ thấy thế thì do dự một lát, đột nhiên nâng tay cản lại.

"Đợi đã, việc này không liên quan đến các nàng."

"Bệ hạ muốn chịu tội thay?" Tần Kiến Tự lạnh lùng nhìn y, gân trên trán nảy lên.

"Chuyện này cũng không liên quan đến trẫm," Hạ Tử Dụ bước xuống từ trên cao, chuỗi ngọc trên mũ miện lắc lư theo, "Điệu múa này là do giáo đầu của Lê viên nói cho trẫm biết, bảo là ca ngợi một vị tướng quân khải hoàn. Trẫm chỉ muốn hoàng thúc vui vẻ, cho nên người chân chính có tội là giáo đầu."

"Vậy à?" Tần Kiến Tự thong thả ngước mắt lên nhìn y, "Muốn làm thần vui vẻ?"

"Trẫm... thấy dạo này hoàng thúc rất vất vả với nạn lũ Giang Nam. Ngày ấy ở Tàng Thư Các, trẫm đang rất ưu phiền, may mà có hoàng thúc bầu bạn ở bên cạnh, cho nên trẫm cũng muốn làm chút gì đó cho hoàng thúc." Hạ Tử Dụ điên cuồng lấy cớ, nắm tay lại đưa lên miệng rồi hắng giọng, "Trẫm cứ tưởng hoàng thúc xem màn biểu diễn ấy sẽ thấy vui vẻ, không ngờ lại biến khéo thành vụng."

"Vậy thì thần còn phải cảm ơn bệ hạ đã phí tâm phí sức đúng không. Nếu thần tiếp tục nổi giận thì đó là lỗi của thần rồi."

"Không không không," Hạ Tử Dụ bám lấy tay áo của Tần Kiến Tự, nâng tay che mặt rồi lẩm bẩm, "Hoàng thúc đừng giận nữa mà, trẫm sẽ cho người đánh giáo đầu Lê viên một trận rồi điều tra rõ ràng về chủ mưu đứng sau, báo thù cho hoàng thúc. Nhưng mà đoàn vũ cơ này thực sự vô tội..."

"Đã là vũ cơ thì sao lại không hiểu ý nghĩa trong điệu múa được."

Hạ Tử Dụ ngây ra, nhìn đám vũ cơ đang run rẩy sợ hãi, "Nếu chỉ là một quân cờ thì buộc phải làm vậy thôi."

"Bệ hạ thật là nhân từ."

"Trẫm chỉ nghĩ rằng nếu giết đám vũ cơ này sẽ làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thúc."

Tần Kiến Tự lạnh lùng hất tay Hạ Tử Dụ ra rồi thu tay áo lại. Dường như hắn đã nguôi giận từ câu "làm hoàng thúc vui vẻ" rồi, có điều sắc mặt hắn vẫn hơi tái nhợt.

Tần Kiến Tự mím môi lại, "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha."

Hạ Tử Dụ vội vàng vung tay lên, "Người đâu, kéo xuống đánh ba mươi gậy!"

Vũ cơ vừa kêu khóc vừa bị kéo xuống, tất cả mọi người đều đi hết. Lúc này Tần Kiến Tự cáo lui rồi quay người đi, Hạ Tử Dụ bỗng dưng vươn tay chặn lại.

Y vòng ra trước mặt Tần Kiến Tự, nhìn hắn một lát nhưng vẫn không khám phá ra cảm xúc gì trên khuôn mặt lạnh lẽo xa cách ấy. Một lúc sau, y khẽ nói: "Hoàng thúc, ngài lại đau đầu rồi phải không?"

Tần Kiến Tự cúi đầu nhìn y, cảm xúc dưới đáy mắt dần dâng lên rồi lại bị đè ép xuống. Cuối cùng hắn đẩy y ra, rảo bước đi ra ngoài, "Không nhọc lòng bệ hạ quan tâm."

"Khoan đã!"

---

Rốt cuộc thì Hạ Tử Dụ cũng cản lại được Tần Kiến Tự.

Một khắc sau đó.

Trong tẩm điện, Tần Kiến Tự ngồi thẳng trên ghế, khói mê điệt hương chầm chậm tỏa ra từ trong chiếc lư hương.

Hạ Tử Dụ đứng phía sau, lấy hai tay xoa bóp nhẹ nhàng hai bên huyệt thái dương cho hắn. Y vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc lấy lòng Tần Kiến Tự, lôi kéo hắn về tẩm điện với danh nghĩa nghỉ ngơi.

Lại nói, so với lúc mới xuyên đến đây, y cứ nhìn thấy Tần Kiến Tự là run rẩy. Còn bây giờ Hạ Tử Dụ càng ngày càng không biết sợ là gì.

"Trẫm đã hỏi thái y rồi, mùi mê điệt hương có thể giảm bớt triệu chứng đau đầu, sau này hoàng thúc có thể thử dùng xem."

"Bệ hạ," Tần Kiến Tự nhắm mắt nói: "Bệ hạ có biết là ở trong phủ của thần, chỉ có nam sủng của thần mới làm chuyện này không?"

"......" Cái tay đang xoa bóp thái dương của Hạ Tử Dụ bỗng ngừng lại.

Khóe môi Tần Kiến Tự khẽ nhếch lên, "Bệ hạ thật là có tâm."

Đây là gì, đây đúng là sỉ nhục một cách trắng trợn. Hạ Tử Dụ tức tối rút tay về, "Tay trẫm mỏi quá, hoàng thúc tự xoa bóp thì tốt hơn."

Tần Kiến Tự mở mắt ra quay lại nhìn y đầy hờ hững.

"Trẫm sai rồi." Hạ Tử Dụ lại lặng lẽ nâng tay lên.

Không biết y đã xoa bóp trong bao lâu, Tần Kiến Tự vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hơi thở đều đặn. Hạ Tử Dụ nghĩ, nếu bây giờ có một thích khách võ công cao cường xông vào đây thì dù hoàng thúc có dũng mãnh hơn người đến thế nào cũng chưa chắc đánh lại được.

Cũng không biết hắn đã mắc bệnh đau đầu như thế nào, phát bệnh chẳng vì nguyên do gì cả.

Hạ Tử Dụ nắn cổ tay mình rồi tiếp tục nâng tay xoa bóp tiếp, Tần Kiến Tự chợt túm lấy tay y, "Được rồi."

Mùi mê điệu hương lững lờ bay trong không khí.

Hạ Tử Dụ vô thức rút tay về, ho nhẹ một cái.

"Nhắc mới nhớ hoàng thúc à, nếu trong phủ của ngài nuôi nhiều...như vậy, mỗi ngày đổi một người phục vụ, không hề trùng lặp hay sao?" Y lặng lẽ thăm dò, "Trong đó chắc là có rất nhiều người mà hoàng thúc chưa gặp bao giờ, ngài có phân biệt được ai với ai không?"

"Bệ hạ tò mò?"

"Ừm."

"Vậy hôm nào thần sẽ đưa vài người cho bệ hạ."

Thực ra Hạ Tử Dụ định đồng ý, thậm chí muốn chỉ đích danh một đào kép tên là Sở Phi, nhưng cuối cùng y không nói ra, ".....Hoàng thúc nên chú trọng sức khỏe, nghỉ ngơi điều độ."

Tần Kiến Tự nghỉ ngơi ở thiên điện một lát rồi đứng lên cáo lui. Trước khi đi, hắn dặn dò hoạn quan dập tắt mê điệt hương và mở hết cửa sổ của thiên điện.

Hạ Tử Dụ không hiểu hành động của hắn có ý nghĩa gì, hoàng đế nhỏ ung dung thò đầu ra.

"Trẫm bị hen suyễn nên không thể ngửi mùi hương liệu trong thời gian dài được." Hắn khoanh tay liếc nhìn, "Tên Dã Quỷ nhà ngươi đúng là vô tâm."

"Lạ nhỉ, Tần Kiến Tự mà biết nghĩ đến chuyện ấy á?"

Ngoài thiên điện, Tần Kiến Tự vén vạt áo bước lên kiệu, ánh mắt hơi trầm xuống. Phí công phí sức chuẩn bị ca múa chỉ vì muốn hắn vui vẻ; lại còn đốt hương liệu cho hắn, tên quỷ con này tính bày trò gì đây.

---------

Tống Chiêu Chiêu:

Chương sau sẽ vào Nhiếp chính vương phủ hehe

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top