🐇Chương 2: Vai ác quốc sư đã chết
Ánh sáng từ xa dần tiến lại gần, tạo thành một quầng sáng uốn lượn.
Trên người cấm quân trong cung, lớp giáp sắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, vây kín toàn bộ phủ quốc sư.
Từ chiếc xe ngựa dừng lại ở giữa, một người chậm rãi bước xuống.@TửuHoa
Thiếu niên ấy mang theo dáng vẻ uy nghiêm, thân hình cao ráo, khí chất xuất chúng. Áo bào đen thêu hình rồng hòa vào bóng đêm, toát lên vẻ lạnh lùng vô cùng.
Đó chính là tân hoàng Lý Thịnh Phong.
Thẩm Chiết Chi chẳng hề xa lạ gì với người này.
Y đã tận mắt chứng kiến đứa trẻ bé nhỏ ngày nào trưởng thành thành một thiếu niên tài giỏi. Chính tay y dạy nó đọc sách, viết chữ, cũng chính y nâng đỡ nó lên ngôi hoàng đế hôm nay.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Chiết Chi, ánh mắt Lý Thịnh Phong thoáng dao động, như muốn tránh đi. Nhưng ngay khi nhận ra bản thân định né tránh, cậu ta lập tức trấn định lại, trực diện đối mặt với Thẩm Chiết Chi.
"Xin hỏi bệ hạ, đêm khuya giá lâm là vì chuyện gì?"
Giọng nói của Thẩm Chiết Chi trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như cơn gió buốt giá quét thẳng qua mặt Lý Thịnh Phong.
Từ trước đến nay, Lý Thịnh Phong chưa từng nghe Thẩm Chiết Chi nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu như vậy.
Cậu ta nhớ rõ, Thẩm Chiết Chi luôn mỉm cười với cậu ta, giọng nói lúc nào cũng ôn hòa, ánh mắt dịu dàng như chứa đựng cả thế giới của cậu ta bên trong.
Lý Thịnh Phong nhìn y, ánh mắt trĩu nặng: "Thẩm Chiết Chi, ngươi đã giết quốc sư thực sự, giả mạo thân phận suốt chín năm. Đây chính là tội khi quân."@TửuHoa
Thẩm Chiết Chi đưa tay ra ngoài cửa sổ, để mặc cho cơn gió lạnh lùa qua những đầu ngón tay, thản nhiên đáp: "Bệ hạ lấy gì làm bằng chứng để khẳng định ta không phải quốc sư thực sự?"
Lời của Lý Thịnh Phong không hoàn toàn sai.
Quốc sư thực sự đã chết từ chín năm trước. Y vì muốn hành sự thuận lợi, lập tức mượn danh quốc sư để tiếp tục tồn tại.
Nhưng đến khi sự việc rơi vào tay Lý Thịnh Phong thì lại bị định thành tội khi quân, tội danh có thể kết án bất cứ lúc nào.
"Quốc sư đã bị thiêu hủy dung mạo trong trận hỏa hoạn hơn mười năm trước. Nếu muốn chứng minh thân phận, hãy gỡ mặt nạ xuống để trẫm nhìn một lần."
Cấm quân và thị vệ đứng xung quanh lập tức đưa mắt nhìn lên gác mái.
Bọn họ cũng tò mò không kém, muốn biết khuôn mặt thật sự của quốc sư ra sao.
Trước đây có tin đồn nói rằng quốc sư vô cùng xấu xí, tướng mạo đáng sợ, tính cách âm hiểm. Nhưng sau đó, lại có cung nữ lén truyền tai nhau rằng dung mạo quốc sư thanh thoát tuyệt trần, đẹp đến mức khiến người ta quên đi trần tục.
Nhưng rốt cuộc y trông như thế nào, không một ai có thể miêu tả rõ ràng.
"Để bệ hạ nhìn một lần?" Thẩm Chiết Chi khẽ bật cười. "Thôi bỏ đi."
Ngụ ý chính là: không muốn.
Thị vệ hít sâu một hơi, trong lòng thầm cảm thán. Đúng là quốc sư, ngay cả trước mặt hoàng thượng vẫn dám vô lễ như vậy.
Lý Thịnh Phong không lên tiếng, nhưng thái giám bên cạnh đã nhận được ý chỉ, tiến lên một bước, cao giọng hét lớn: "Khi quân là trọng tội, đáng tru di cửu tộc! Thẩm Chiết Chi, ngươi có nhận tội không?"
Thẩm Chiết Chi khẽ thở ra một hơi, cười nhẹ: "Nhận tội."
Nếu không nhận, thì có thể làm gì đây?
Giọng nói y vẫn vang vọng, nhưng lại mang theo vẻ dửng dưng như thể không còn gì quan trọng nữa.@TửuHoa
Lý Thịnh Phong ngẩng đầu, nhìn người đang tựa vào lan can gác mái mà cười. Trong mắt cậu ta dần dần hiện lên những tia máu đỏ.
Người này là người thân cận nhất của cậu ta, nhưng cũng là người cậu ta sợ hãi nhất.
Cậu ta sợ Thẩm Chiết Chi.
Cậu ta vừa hưởng thụ sự quan tâm của Thẩm Chiết Chi, vừa lo sợ lớp mặt nạ lạnh lùng vô cảm của y.
Dường như xuyên qua chiếc mặt nạ ấy, cậu ta có thể thấy máu tươi loang lổ và ánh lửa bừng cháy.
Trong những cơn ác mộng đêm khuya, gương mặt ấy trở thành bóng ma đeo bám cậu ta suốt mười năm qua.
Cậu ta luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn Thẩm Chiết Chi.
Nhưng lần này, cậu ta muốn tận mắt nhìn thấy kẻ đó bị hủy diệt.
"Thiêu phủ quốc sư, để tiễn biệt quốc sư đã khuất. Người đâu, phóng hỏa!"
Thị vệ châm đuốc, ánh mắt thái giám lóe lên, lập tức giơ cao ngọn lửa.
Lửa cháy ngút trời.
Ngọn lửa mỗi lúc một dữ dội, bùng lên sáng rực cả một góc kinh thành.
Lý Thịnh Phong nhìn ngọn lửa đang thiêu rụi tất cả, đột nhiên cảm thấy cơn đau nhức lan khắp đầu, như có thứ gì muốn trỗi dậy nhưng lại bị một bức tường vô hình ngăn chặn.
"Hoàng thượng có phải bị nhiễm lạnh không? Nếu vậy, xin hãy..."
Thái giám vừa mở miệng, nhìn thấy gân xanh trên thái dương Lý Thịnh Phong giật mạnh, lập tức im bặt.
"Không có gì."
Nhẫn nhịn cơn đau, Lý Thịnh Phong nhìn về phía vị trí của Thẩm Chiết Chi.@TửuHoa
Ngọn lửa đã lan xuống tận chân gác mái, vậy mà Thẩm Chiết Chi chẳng hề có ý định bỏ chạy. Y không còn tựa người vào khung cửa sổ nữa mà quay lưng về phía bọn họ, lặng lẽ đứng bên cửa sổ, dáng vẻ vẫn ung dung như cũ.
【Thân ái, ngươi còn chưa chạy sao? Chỉ một lát nữa lửa bén lên thì không kịp đâu!】
"Lý Thịnh Phong rất cẩn thận, nếu bây giờ rời đi, e là thật sự không còn đường thoát."
Thấy Thẩm Chiết Chi đã có quyết định riêng, hệ thống phát ra một loạt ký tự loạn rồi biến mất.
Thẩm Chiết Chi có thể cảm nhận được hơi nóng bừng bừng.
Căn gác vốn trang nhã giờ đã biến thành một biển lửa.
Những hộ gia đình xung quanh quốc sư phủ đã bị di dời. Ngọn lửa cháy sáng hòa cùng ánh đèn xa xa, tạo nên một cảnh tượng chẳng khác là bao.
Cấm quân canh gác xung quanh, không ai thấy có người chạy ra.
Người kia chắc chắn đã chết.
Lý Thịnh Phong thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy trong lòng có thứ gì đó nặng trĩu khiến cậu ta không sao thở nổi.@TửuHoa
Tận mắt nhìn thấy "bóng ma" trong lòng mình biến mất, thế nhưng cậu ta không hề cảm thấy nhẹ nhõm như bản thân từng nghĩ. Trái lại, trong lòng cậu ta lại chất đầy một nỗi u uất khó tả.
Lý Thịnh Phong xoay người bước lên xe ngựa, nét mặt lạnh lùng: "Hồi cung."
Dù có thế nào đi nữa.
Cậu ta nhất định sẽ không hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top