52. Không đủ (H)

Ngay cổng, hai hàng người đứng đó.

Một là hàng tì nữ do Hảo Ý dẫn đầu.

Một là hàng binh sĩ do thân vệ của Triệu Bình dẫn đầu.

Nghe thấy âm thanh hoan hảo bên trong truyền ra, Hảo Ý không nhịn được đỏ mặt cúi đầu.

Thân vệ của Triệu Bình da đen, nhìn không rõ có đỏ mặt hay không, nhưng bộ dáng luống cuống lại bán đứng hắn. Hắn nhẹ gãi đầu, nói.

"Tướng quân được công chúa sủng ái như vậy thật là may mắn."

Câu nói này là lời thật lòng. Bình thường hắn thấy tướng quân tính tình nghiêm túc, khô cứng, không hợp làm nam sủng. Trước lễ nạp sủng còn thầm lo lắng về sau tướng quân sẽ vì vậy mà ăn không ít khổ. Đến nay xem ra, công chúa đối đãi tướng quân quý trọng, tướng quân cũng không bê giá đỡ, hiểu được hầu chủ, cũng thật là bớt lo.

Hảo Ý nghe hắn nói, hai mắt lúng liếng lườm đám tì nữ đang cười khúc khích phía sau một cái.

"Công chúa nhà ta đã nạp tướng quân nhà ngươi vào phủ, lại dùng lễ nghi khác trước đối đãi, tất nhiên là vì vô cùng yêu thích ngài ấy. Ta chỉ lo, qua đêm nay, tướng quân nhà ngươi không xuống nổi giường mà hầu hạ công chúa đàng hoàng."

"Cái này... Hảo Ý cô nương chớ lo. Tướng quân nhà ta vai rộng sức dài, là người trải qua chinh chiến, được máu tẩy lễ, có đau đớn khổ sở nào mà chưa nếm qua? Nam sủng tầm thường nhà khác tuyệt không thể so với ngài."

Thân binh của Triệu Bình tự hào nói, thuận tiện khoe khoang một chút tướng quân của nhà mình giỏi cỡ nào.

Đúng lúc này, trong phòng lại truyền ra động tĩnh.

"A... Thê chủ... Tha Bình Nhi đi... Bình Nhi chịu không nổi... Thích chết... Thê chủ... Bình Nhi chịu không nổi... Xin đừng xoa nơi đó... A..."

"..."

Nhất thời, cả người thân vệ cứng lại, vẻ mặt tự hào cũng trở nên kì kì quái quái.

"Công chúa nhà ta cũng rất lợi hại."

Nhìn thân vệ bị chính tướng quân của mình làm cho nói không nên lời, Hảo Ý liền đắc ý khen chủ tử nhà mình một câu. Sau đó hai bên cũng không nói gì nữa, an tĩnh đứng gác.

Trong phòng, Triệu Bình đã sớm vứt giáp đầu hàng, cầu xin tha thứ.

Ngọc Hòa quỳ đứng giữa hai chân hắn, eo đeo đai da có gắn ngọc thế. Thân hình nhỏ nhắn ra sức chuyển động eo. Một ngón tay nàng vẫn còn đặt ở bên trong người Triệu Bình, theo nhịp ra vào của ngọc thế mà tùy ý xoa gãi điểm mẫn cảm của Triệu Bình.

Đêm nay là lần đầu của Triệu Bình, hậu huyệt chỉ vừa mới được khai thác đã bị vật thô dài như thế thảo phạt sao có thể chịu nổi? Hắn không thấy khoái cảm là mấy mà chỉ thấy khó chịu, bên dưới vừa căng vừa ê ẩm.

Nếu ban nãy bị đùa giỡn thậm chí nhận quy củ, khoái cảm vượt lên trên đau xót, thì lần này khoái cảm lại bị đau xót xa lạ đánh cho tan tác.

"Chịu không nổi sao Bình Nhi của ta? Nhưng mà, ta thật thích nhìn ngươi như bây giờ, khàn giọng cầu xin ta..."

"Bình Nhi..."

Triệu Bình nhìn khuôn mặt Ngọc Hòa hiện lên nét hưng phấn liền nghĩ đến bản thân bây giờ đã là nam sủng. Hắn có nhiệm vụ làm nàng sướng khoái mà không phải là nàng có nhiệm vụ làm hắn vui thích.

Huống chi bây giờ nàng vừa nảy sinh hứng thú, sao hắn có thể nhanh như vậy đã chịu không nổi xin tha?

"Bình Nhi chịu nổi... Bình Nhi có thể hầu hạ người... A~ thê chủ... Đau... Thê chủ... Hậu huyệt bị người cắm vào sâu quá... A... Căng quá... Bình Nhi, hưm..."

"Ưm... Bình Nhi, ta muốn làm ngươi, làm đến mức... Cái miệng nhỏ dâm đãng này không khép lại được nữa."

"A... Thê chủ khai ân... Bình Nhi không muốn bị làm hỏng... Rất xấu hổ..."

"Xấu hổ? Như vậy rất tốt... ta sẽ lệnh thợ kim hoàn làm một cái vòng đặt vào bên dưới ngươi... Để ngươi ngày ngày mang nó, miệng huyệt của ngươi sẽ bị nó mở căng to tròn... Để ngươi lên triều cũng mang nó, ra chiến trường cũng mang nó..."

Loại suy nghĩ này quá mức dâm đãng, quá mức biến thái. Triệu Bình nghe mà ngượng không chịu nổi khiến khoái cảm lại một lần nữa dâng cao, đau đớn do lần đầu bị vật thô dài cắm vào cũng không còn rõ rệt nữa.

"Thê chủ khai ân... Bình Nhi sợ hãi..."

"Không, ngươi thực thích... Ta vừa nói xong, ngươi lại cứng nữa rồi."

Ngọc Hòa lần đầu vươn tay chạm nhẹ dục vọng của Triệu Bình. Ngón tay nhỏ nhắn lướt dọc thân dục vọng, rồi lại gõ nhẹ mấy cái lên phần đỉnh đầu ươn ướt.

"Nếu ta có thứ này, nhất định sẽ bắn đầy tinh dịch vào bên trong ngươi... Sau đó lấy ngọc tắc chặn lại... Để ngươi mang một bụng tinh dịch đi luyện binh."

Triệu Bình nhẹ lay đầu, dù là hình ảnh hậu huyệt bị nhét vào dị vật nên không thể khép lại, hay là bị người bắn tinh dịch đầy bụng phải ngậm ngọc tắc cho khỏi chảy ra đối với hắn mà nói đều là vô cùng dâm uế không dám nghĩ tới. Hắn vừa sợ hãi bị như vậy, lại không nhịn được liên tưởng đến hình ảnh đó.

Nếu thê chủ thực làm như vậy, hắn nên cầu xin người tha hắn, hay nên ngoan ngoãn thuận theo?

Vì sao hắn càng nghĩ càng thấy thực kích thích?

Suy nghĩ này vừa hiện ra, Triệu Bình liền thấy bản thân đúng là dâm đãng không chịu nổi. Mà càng nhận rõ bản thân dâm đãng cỡ nào hắn lại càng thẹn, càng hưng phấn.

Cứ thế, Triệu Bình ôm lấy đủ loại tâm tình, nghênh đón lần cao trào đầu tiên.

Ngọc Hòa thấy vậy cũng ngưng lại, thở dốc một lúc rồi rút ngọc thế ra khỏi người Triệu Bình.

Nàng nhìn tinh dịch dính trên bụng hắn, trong lòng hơi động dùng ngón tay quết lấy đẩy vào trong hậu huyệt. Lại nghiêng người tìm kiếm khối ngọc khắc hoa ban đầu Triệu Bình mang mà cắm vào cho hắn.

Triệu Bình xấu hổ vô cùng co lấy bên dưới, ngậm chặt bông hoa bằng ngọc kia.

Thế nhưng xấu hổ thì xấu hổ, hắn vẫn mở miệng lí nhỉ hỏi nàng.

"Thê chủ, Bình Nhi hầu hạ người có thoải mái không?"

Ngọc Hòa không trả lời Triệu Bình, ánh mắt có thâm ý nhìn chằm chằm lấy hạ thân lầy lội của hắn.

"Cái miệng nhỏ này của tướng quân rõ ràng là vừa bị ta làm tới mềm. Vậy mà chỉ cần nếm được chút tinh dịch là lại có thể ngậm chặt như cũ."

Nàng mở miệng trêu đùa hắn, ánh mắt lại không thể rời khỏi hậu huyệt vừa hầu hạ nàng. Nơi đó lúc này nhìn vừa yếu ớt, đáng thương vừa xinh đẹp, gọi mời. Miệng huyệt đỏ như máu hơi sưng lên, một ít tinh dịch trắng đục dính bên trên làm nó trở nên ướt át, thoạt nhìn giống như càng thêm mềm mại. Mà bông hoa bằng ngọc kia lại càng tô điểm cho sự gợi cảm của nó. Bởi vì bông hoa đó vẫn luôn run lên khe khẽ không ngừng như nhắc nhở nàng lần yêu thương vừa rồi kịch liệt cỡ nào.

"... Không đủ. Bình Nhi của ta... Vừa rồi vẫn chưa đủ..."

Ngọc Hòa càng nhìn càng thấy lửa dục vừa hơi nguội lại một lần nữa cháy lên. Miệng lẩm bẩm không đủ rồi vươn tay rút bỏ hoa ngọc, động eo một lần nữa tiến vào.

"A... Thê chủ..."

Triệu Bình nhẹ rên thành tiếng. Bên dưới bị chà đạp đến tê dại lại một lần nữa truyền đến khoái cảm khi được lấp đầy.

"Thê chủ... A... Ưm..."

Ngọc Hòa rướn người đè lên bụng hắn, eo chuyển động theo nhịp. Dù không mạnh mẽ bằng lúc trước nhưng cũng đủ khiến Triệu Bình dục tiên dục tử. Nàng nhìn hai điểm nâu nhạt trước ngực Triệu Bình. Lòng tự trách bản thân vừa rồi chỉ lo cày cấy bên dưới mà lơ là cảnh đẹp phía trên.

Đầu vú của Triệu Bình vừa bằng hạt đậu đỏ lúc này đã dựng đứng lên, tựa như quả ngọt vừa chín đang đợi người hái. Ngọc Hòa nhìn nó, nước miếng trong miệng ứa ra, không chút khách khí mở miệng mà cắn một cái. Nàng cắn cắn, rồi lại khẽ mút nó, trong lòng càng lúc càng yêu thích.

"Bình Nhi ngoan... Hai đầu vú thật ngon miệng... Hừm... Về sau... Hưm... Xuyên nhũ khuyên cho ngươi..."

"A... Được... Bình Nhi nghe người... Ah... thê chủ... Xin người làm chỗ kia của Binh Nhi... Xin người..."

"A, làm chỗ kia là làm chỗ nào? Nói rõ."

"A... Huyệt tâm... Làm nó... Thê chủ, xin người..."

"Ban nãy không phải xin ta đừng xoa nơi đó đấy ư? Sao bây giờ lại đổi giọng?"

Ngọc Hòa khàn khàn nói, một tay mò xuống chen vào nơi nóng ướt kia, chuẩn xác mò đến điểm mẫn cảm của Triệu Bình mà xoa nhấn. Chọc cho người kia lại cao giọng rên không ngừng.

"A thoải mái... Thật thích... Thê chủ, một lần nữa... Một lần nữa... Xin người..."

Triệu Bình chỉ mới trải qua một lần cao trào bằng phía sau lại đã bắt đầu nghiện loại cảm giác này. Hắn rướn người cố gắng cọ cọ mặt vào vai nàng.

"Thê chủ... Cầu người... Nhấn nó một cái... Ha... Ah... Muốn chết... Thê chủ, Bình Nhi muốn bị người làm bắn... A... Không đúng... Không đúng... Thê chủ... A... Không được... Thê chủ, xin ngừng lại..."

Triệu Bình đột nhiên hoảng hốt kêu, thậm chí còn nghe được âm nức nở như khóc. Ngọc Hòa bị hắn hù chỉ có thể tạm ngưng lại nhẹ giọng dò hỏi.

"Sao vậy? Triệu Bình, ngươi sao vậy?"

Mà Triệu Bình thì nghiêng đầu run run. Từ lúc bắt đầu chuẩn bị nghi lễ, hắn phải nhịn ăn, lúc đói quá chỉ có thể uống chút nước cho quên đi. Bây giờ hậu quả tới, Ngọc Hòa nãy giờ một hồi đâm một hồi chọc khiến hắn bắt đầu thấy buồn tiểu.

"Thê chủ, người thả nô xuống một lúc có được không?"

Triệu Bình lại lí nhí. Ngọc Hòa thấy hắn như vậy, giận mà vỗ mạnh lên mông hắn một cái.

"Ta hỏi ngươi có chuyện gì?"

Nghe nàng gặng hỏi, Triệu Bình sao dám lại che giấu, chỉ có thể xấu hổ lầm bầm. Mà Ngọc Hòa không nghe rõ, lại bực bội nắm lấy mông thịt của hắn mà bóp mạnh.

"Rốt cuộc là làm sao?"

"Bình Nhi muốn tiểu tiện... Thê chủ... Sắp nhịn không nổi nữa... Xin người."

Triệu Bình lần này mới nói to hơn, trong lòng lại sớm khóc không thành tiếng. Chỉ vì đói bụng mà uống nước nhiều một chút, kết quả làm đứt đoạn hứng khởi của thê chủ. Còn phải giống như trẻ con xin người lớn cho phép đi giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top