7 Ngày Bên Thần Chết chap 2
____ NGÀY THỨ NHẤT__________________________
+ Sáng : Đi học
+ Trưa : Ăn cơm trong căn tin
+ Chiều : Đi học
+ Tối :
Mâm cơm đã được sắp sẵn trên bàn - 1 bóng đen xuất hiện , Trung Anh cười nói :
- Tôi cứ nghĩ ngài không tới .
- Ta luôn giữ đúng lời hứa - Hắn ngồi xuống nhìn mâm cơm hỏi : Ngươi chưa ăn sao ?
- Tôi đang chờ ngài !
- Khỏi ! Hắn phẩy tay : Bọn ta chỉ ăn linh khí chứ sao ăn được thứ này , ngươi ăn 1 mình đi .
- Vâng !
Mặt cậu chùng xuống , cậu đã quên người mà cậu " mời " tới sống chung không phải là người
- Ngươi đang làm gì ?
- Học !
- 1 tuần nữa ngươi sẽ chết mà ngươi còn muốn học sao ?
- Dù sống 1 ngày tôi cũng muốn học , tôi muốn biết thêm vài thứ trước khi chết .
Cậu vặn to cái đèn và cắm cúi học , hắn im lặng ... Thiếng chuông đồng hồ điểm 11 giờ
- Ngài có buồn ngủ không ?
Hắn đang mải ngắm 1 con bướm đêm , nghe cậu hỏi hắn quay lại nói :
- Ngươi học xong rồi à ? Vậy đi ngủ đi
- Ngài sẽ ngủ ở đâu ?
- Thần Chết không ngủ ! Hắn gắt và ấn đầu cậu xuống giường : Ngủ đi 1
Đèn phụt tắt và có tiếng thở nhè nhẹ.
_______ NGÀY THỨ HAI __________
- Khốn kiếp ! Thần chết lẩm bẩm : Cái tên oan hồn đó biến đâu mất rồi , nếu không đưa hắn về đúng giờ chắc ta tiêu quá .
Thần Chết lần theo ân khí lượn vào 1 trường học , cái tên ma này khôn gớm chui vào cái chỗ toàn người sống này thật khó tìm . HẮn đang ngó đông ngó tây thì cảm nhận được hơi của kẻ sắp chết , nhìn xuông bên dưới :
- Trung Anh , đi ăn trưa không ?
- Cảm ơn , tớ có cơm hộp rồi .
" Là nó à ? " Thần chết ngán ngẩm nhìn cậu tươi cười vẫy vẫy hộp cơm với người bạn , hắn chả khoái xuất hiện trước mặt cậu lúc này ( NOTE : Thần Chết vô hình với tất cả trừ những người hắn muốn cho thấy hoặc những kẻ đang hấp hối - cái này chắc ai cũng biết nhưng tui cứ nói cho chắc cú ^ _^ ) . Cái vẻ mặt cậu trông chẳng có gì là của người sắp chết khiến hắn thấy chán , hắn thích nhìn thấy những gương mặt lo âu hơn vì những gương măth đó cho hắn thêm hứng thú với công việc -" quay về việc thôi " . Hắn vừa định quay đi thì thấy cậu tách khỏi đám bạn và đi vòng ra sau trường . Tò mò hắn bám theo cậu , Sân sau trường là 1 dãy dài những cây nhãn trĩu quả ( còn xanh ) xen lẫn với vài cây bàng non . CẬu chọn 1 cây có bóng rộng nhất , ngồi xuống và mở hộp cơm ăn
- Sao lại ra cái chỗ vắng vẻ này ?
Hắn đang lầm bầm tự hỏi và ngay lập tức ... Sau miếng cơn thứ 2 , Trung Anh bỗng vật vã , hất đổ cả hộp cơm cậu lăn trên bãi cỏ ... Hăn trợn mắt đứng nhìn " Nó sao vậy ? " ... Nhăn nhó 1 tay ôm lấy ngực , 1 tay cho vào trong túi áo lấy ra hộp thuốc dốc ngược ra ... Bỏ cả nắm thuốc vào miệng , cậu dựa vào gốc cây thở hồng hộc và gương mặt dần dãn ra ... Hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao cậu lại ngồi ăn 1 mình , cậu bị bệnh tim ... Cậu không muốn ai trông thấy hình ảnh vật vã của mình ...
+ Tối :
- Ngài đã đến ! TRung Anh hớn hở chạy ra từ bếp , thấy cái dáng vẻ đó của cậu hắn hỏi
- Trưa nay ngươi làm gì ?
Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này nhưng cậu vẫn trả lời
- Tôi đi ăn với mấy người bạn .
- Vậy à . Hắn quay đi khi nhớ đến gương mặt lúc trưa của cậu " Nó sẽ chết vì căn bệnh đó sao ? "
- Ăn cơm thôi !
HẮn quay nhìn mâm cơm vẫn có 2 cái bát để đó và 1 trong 2 cái đang ở ngay trước mặt hắn . Hắn ẩn chiếc bát về phía cậu ...
- Mời ngài !
Bê bát cơm nóng hổi , hắn gắp từng đũa
- Có ngon không ạ ? Trung Anh hồi hộp hỏi
- Bọn ta không có vị giác - Hắn trả lời rồi ngay lập tức nói : Nhưng ta nghĩ nó rất ngon .
- Cảm ơn ngài !
1 nụ cười tươi tắn ...
______________ NGÀY THỨ BA_________
Sáng nay hơi rỗi , hắn đang ngồi trong phòng thì 1 con bướm đêm bay vào bếp , con bướm đó đã thu hút sự chú ý của hắn và hắn bay theo nó . Con bướm đậu trên 1 cái hộp nhỏ đặt trên bàn - Hộp cơm của cậu
- Thằng nhóc đó đang suy nghĩ gì vậy ?
Hắn kêu lên và bay ra ngoài mang theo hộp cơm đến cho cậu . Nhưng khi đến trường hắn bỗng nghĩ lại " Mình đang làm cái quái gì vậy ?Đường đường là 1 Thần Chết sao phải đưa cơm cho nó ? ... Về thôi ! ... Nhưng nếu không có cái này thì nó chết đói mất..." , Lầm bầm thêm vài phút hắn đáp xuống sau trường .
- Anh chàng kia đẹp trai quá!
- Học sinh lớp nào vậy ?
" Ồn ào quá ! " . Mặt hắn cau có khi những cô gái cứ chỉ chỏ vào hắn , hắn thật muốn nhanh chuyển cái của nợ này đi đễ rời khỏi đây
- Trung Anh học ở đây phải không ?
Cô nàng đứng ở cửa lớp ngay lập tức đã bị mê hoặc bởi gương mặt hắn , cô lắp bắp :
- V... Vâng !
- Tốt ! Hắn mỉm cười làm tất cả các cô gái ở đó nghiêng ngửa : Tôi muốn nhờ ..........
Hắn chưa kịp nói hết câu thì cô nàng đã quay vào lớp gào to ( Chắc không chịu nổi vẻ đẹp của hắn )
- Trung Anh !
- Có chuyện gì thế ?
Cậu tách đám bạn mình ra và ngạc nhiên khi thấy hắn . Bộ mặt bất đắc dĩ , hắn giơ tay :
- Chào !
- Ơ ... Chào ! Cậu nói khi nhìn những tia sét yêu thương bủa vây lấy hắn mà thầm hỏi sao hắn có thể dửng dưng vậy gặp người khác chắc đã thành than rồi .
- Chỗ này ngột ngạt quá , đi !
Cậu vôi chạy theo hắn và nhận thấy mọi tia mắt hướng về hắn đều mang hình trái tim
- Ngài thật nổi bật .
Cậu bật cười , còn hắn lại thấy cau mày khó chịu thả hộp cơm vào tay cậu hắn nói
- Ngươi bỏ quên cái này .
+ Tối :
- Cảm ơn ngài về chuyện buổi trưa .
- ....
- Tôi có thể hỏi tên ngài ?
- Ta không có ! Hắn đáp 1 cách lạnh lùng : Ngươi có thể gọi ta là gì cũng đựơc ?
- Ơ ... Cậu trố mắt nhìn hắn rồi cắm cúi ăn . Sau bữa ăn cậu lại ngồi vào học và bất ngờ kêu lên : Tôi nghĩ ra rồi .
- Cái gì ?
- Tên của ngài , tôi nghĩ ra rồi - Cậu cười nói : Ngài luôn giữ lời hứa nên chữ Tín rất hợp với ngài .
- Cái tên sến quá ! Hắn dội 1 gáo nước lạnh vào gương mặt đang hớn hở đó , cậu tiu nghỉu
- Xin lỗi !
" Nó mất cả buổi tối để nghĩ cái chuyện đó sao ? " - Hắn quay đi ngắm con bướm đêm nói:
- Ta sẽ nhận cái tên đó .
Đôi mắt long lanh ngứơc lên , cậu lao đến ôm chầm lấy hắn từ phía sau
- Ngươi làm cái gì thế ? Hắn hét lên : Đứng dậy mau .
- Xin lỗi ! cậu vôi đứng lên : Tại tôi vui quá... MÀ nhân tiện ngài đã bao nhiêu tuổi ?
- Ta không nhớ - Hắn làu bàu : Chắc khoảng vài ngàn gì đó .
Sửng sốt, cậu ngây thơ hỏi :
- Vậy tôi có phải gọi ngài là trưởng lão không ?
- Ngươi dám gọi thế ta sẽ bắt ngươi đi luôn
- Làm thế không phải là phạm luật sao?
Hắn cứng họng , hỡi trời sao hắn luôn bị thằng nhóc này bắt thóp vậy , không thể nói lại nó được hắn lẩm bẩm " SAu vụ này chắc ta xin nghỉ phép mất " ( Ông mà nghỉ thì ai đưa người chết đi , tui không muốn gặp ma đâu ? ) . Leo lên giường cậu bỗng hỏi :
- Ngài có thể ngủ chung với tôi không ?
LẠi còn thế nữa , sao nó nghĩ ra lắm trò thế . Hắn quay lại định trả lời " không " thì bắt gặp ánh mắt khẩn khoản ấy - ánh mắt của 1 chú chó con vừa bị bỏ rơi ,ánh mắt đó khiến thánh cũng chào thua và hắn đã đầu hàng . Câu nói " không" của hắn đã trở thành :
- Lui vào trong !
Cậu ngoan ngoãn lui vào trong nhường chỗ cho hắn . Ở trong chăn, cậu bỗng chạm phải 1 thứ lạnh như nước đá mà sau đó cậu mới nhận ra đó là tay hắn . Cậu nói nhỏ :
- TAy ngài lạnh quá .
_ Ta là xác chết mà ! hắn đáp long mong cậu sẽ vì thế mà cho hắn xuống giường : Sao , ngươi lạnh à ?
- Không ! Cậu siết lấy cánh tay đó và dần dần đi vào giấc ngủ ... Hắn nhìn gương mặt đang ghé sát vào vai mình thì thầm :
- Trông nó cũng dễ thương đấy ... Khoan , ta đang nghĩ gì vậy ? Ta là Thần Chết mà , không thể động lòng vì nó được...
Hắn vội rời khỏi giường... nhưng tay hắn vẫn nằm trong tay cậu ." Nắm gì mà chặt thế ? Sao ta đi được đây ? " HẮn đang nghĩ cách thoát ra thì :
- Hắt xì !
Cậu co người và quay lưng vào trong vách , cậu lạnh vì cái chăn đã bị hắn lật ra . TAy hắn đã tự do , hắn kéo cao cái chăn đắp lại cho cậu ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top