fünf

Tham lam là bản chất của con người , muốn chiếm cậu là của riêng có phải ảo tưởng hay không ?

____________________________________

Chu Song Ngư hay ngồi ăn cơm trưa chung với Lâm Thiên Yết.

Thường thường vào thời điểm này sẽ có rất nhiều nữ sinh lớp khác tới muốn nói vài câu với anh.

Chỉ có đám nữ sinh của lớp 2 là lạnh mặt nhìn.
Quá ngây thơ rồi. Bọn họ cười nhạo.
Song Ngư - người đang ngồi cạnh Lâm Thiên Yết vào lúc này chỉ biết im lặng ngẩn người.
Mặc dù bình thường Lâm Thiên Yết hay mỉm cười lịch sự cự tuyệt những lần tiếp cận nhiệt tình của nữ sinh khác.
Nhưng thời gian ăn cơm trưa với Song Ngư là thời gian riêng tư của anh -- Không sai, trải qua hai năm học , bạn học đều biết rõ điều này.

Nếu có người dám tới quấy rầy.

Dù sao thì bọn họ cũng không muốn bị đánh :)

Mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng đánh cược với nhau xem lần này Lâm Thiên Yết có thể nhẫn nhịn bao lâu.
Lần trước nhịn 10 phút, lần này sợ là sẽ càng ngắn hơn.
Cũng có người cảm thấy lần này sẽ được lâu hơn.
Kết quả là chưa tới năm phút sau, Lâm Thiên Yết liền buông đũa xuống rồi đứng lên nở một nụ cười lạnh với đám nữ sinh đó.
Chu Song Ngư hoàn toàn không muốn ở đây làm phiền con sư tử đang tức giận vì đám người xa lạ này nên tính toán cầm hộp cơm lên rồi bỏ chạy.
Nhưng đám nữ sinh lớp 2 đó đã nhanh chóng kéo cô tới trước mặt làm bùa hộ mệnh.
Lâm Thiên Yết đút hai tay vào túi, sau đó nâng chân đá văng ghế dựa phát ra một tiếng vang rất lớn rồi liếc mắt nhìn đám người đang kinh hãi trước mặt.

"Có chịu cút đi hay không?"

Đương nhiên là cả đám đều bỏ chạy hết. Thậm chí còn có người òa khóc.

Chu Song Ngư dùng ánh mắt đồng tình nhìn theo bóng dáng của bọn họ rồi lặng lẽ dịch ghế ngồi sang một bên.

Đương nhiên là Lâm Thiên Yết không để Chu Song Ngư được như ý nguyện, lập tức dùng một tay kéo người ngồi sát bên cạnh mình.

Sau đó còn liếc mắt nhìn khuôn mặt không cao hứng của cô gái nhỏ, sự tức giận trong lòng vừa rồi cũng dần tiêu tan.

Rốt cuộc thì chỉ có mình anh là quan tâm cái đồ ngốc thích ăn dấm này.

Nếu Chu Song Ngư có thuật đọc tâm chắc chắn sẽ xông lên bóp cổ Lâm Thiên Yết ngay lập tức...... Khoan đã, trận chiến này hoàn toàn không cân sức, có lẽ cô sẽ tự bóp cổ mình rồi cầu xin anh buông tha cho cô.
Xin tự đính chính là cô không hề ghen tuông! Chỉ đơn giản là cảm thấy Lâm Thiên Yết thay đổi thất thường như vậy thật quá đáng sợ!

Buổi tối khi về nhà, tìm đến Chu Song Ngư chỉ có mấy người Giang Thụ, Chu Song Ngư nhìn sau lưng mấy người họ, Giang Thụ tiên phong giải thích: "Lâm Thiên Yết bị thầy giáo gọi đến phòng làm việc, nói chuyện tuyển thẳng năm nay, chắc là sẽ khá lâu nên cậu ấy kêu bọn mình về trước."

Chu Song Ngư nhớ ra Lâm Thiên Yết đã nói chuyện này, cô gật đầu: "Ừ."
Hôm nay Thiên Yết không về cùng cô mà anh trai Ma Kết lại không có đi học nên cô đành đi về cùng bọn Giang Thụ vì cũng lười gọi tài xế nhà cô đến đón .

Chen ra khỏi nhóm học sinh, ra khỏi cổng trường, đám Giang Thụ cùng Chu Song Ngư lên xe buýt.

Ban đầu quen biết nhau là vì mỗi lần tụ họp cuối tuần, lần nào Lâm Thiên Yết cũng sẽ mang Chu Song Ngư cùng đi, lâu ngày cũng trở thành bạn bè. Nhưng mà tình cảnh như thế này, không có Lâm Thiên Yết, cả đám đơn độc ở cùng cô cơ bản là chưa từng phát sinh, trong chốc lát, cả đám nam sinh có vẻ hơi xấu hổ, không biết nên bắt chuyện như thế nào.

Cũng may là có Giang Thụ mở lời, bắt đầu hỏi ấn tượng của Chu Song Ngư với Thất Trung, trò chuyện một lát, bầu không khí dần sôi nổi hơn. Giang Gia chợt nói: "Đúng rồi, lần thi giữa kì tiếp theo sẽ rất thú vị nhỉ? Không biết Ma Kết và Thiên Yết, ai sẽ dẫn trước."

Chu Song Ngư nở nụ cười: "Không biết nữa."

"Mình cảm thấy là cậu ấy" Cậu ấy nói chắc như đinh đóng cột, phân tích rất có lý: "Cậu nhìn xem, ở Nhất Trung cậu ấy vẫn luôn đứng nhất, còn ổn định hơn cả khung xe ô tô! Còn anh trai Ma Kết của cậu, phát huy hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình, cứ quanh đi quẩn lại ở vị trí thứ nhất, thứ hai, thứ ba, kỳ trước còn quẩn quanh ở thứ hai thứ ba, mình cảm thấy cậu ta chắc chắn không bằng Thiên Yết."

Mấy người bên cạnh cũng cười, chen vào nói: "Lời này mà bị Ma Kết nghe được, Giang  Thụ, sợ là cậu gặp nguy đó nha!"

Giang Thụ cứng cổ: "Nghe được thì nghe được, trước mặt cậu ta mình cũng sẽ nói như vậy! Đại ca đây chỉ thích nói thật, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng phẩm chất khí khái không thể ném! Các cậu còn gì để nói không?"

"Im đi, chỉ biết khoác lác..." Cả đám trêu chọc lẫn nhau, Chu Song Ngư chỉ yên lặng nhìn xem, mỉm cười không nói.

Đỉnh đầu vang lên âm thanh thông báo đến trạm, cô ngẩng đầu nhìn lên, kéo ống tay áo Giang Thụ để nhắc nhở: "Đến trạm của các cậu rồi phải không? Xuống xe đi."
"Không vội, tối nay bọn mình chưa về ngay, Thiên Yết kêu bọn mình đưa cậu về."
Chu Song Ngư hơi sững sờ: "Thật ra không cần đâu, mình biết đường..."

Giang Thụ mặt mũi anh tuấn, sống lưng dựng thẳng, đứng sừng sững một chỗ, còn vững hơn tay vịn bằng sắt. Mặc cho cửa xe đang mở trước mắt dần đóng lại, không hề nhúc nhích chút nào, kiên trì muốn đưa cô về đến nhà.
Xe buýt dừng một lúc đi một lúc, cuối cùng cũng đến trạm.
Đưa Phật phải đến Tây Thiên, để về đến nhà, còn, vì lý do an toàn, mấy người Giang Gia Thụ tạo thành nửa cái vòng tròn, đi sau lưng bảo vệ cô, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hộ tống cô đi vào.
May là ban đêm, nếu là ban ngày thì chắc chắn hàng xóm sẽ hỏi thăm đây là tiết mục gì.
Cổng khu Biệt Thự sáng đèn ở ngay phía trước, Chu Song Ngư đang muốn mở miệng để mọi người đưa đến đây thôi thì Giang Thụ có điện thoại.

Thấy cái tên hiển thị, mí mắt cậu ấy khẽ nâng lên, đưa điện thoại đến bên tai, vừa "Alo", giọng điệu nhẹ nhõm đã không còn.

"Mọi chuyện sao rồi?"

"..."

"Có sao không?"

"..."

Không biết đầu kia nói gì đó, Giang Thụ nhìn Chu Song Ngư một cái, nói: "Đưa đến rồi. Ừ..."
Cậu ấy nhíu mày, trước khi tắt điện thoại còn nói: "Bọn mình lập tức đến, cậu chờ chút."
Mấy người đứng quanh Chu Song Ngư đều không hiểu cho lắm. Chu Song Ngư là người đầu tiên không nhịn được mà hỏi: "Là Lâm Thiên Yết à?"

"...À." Giang Thụ đáp như không đáp: "Về đến nhà rồi, tranh thủ thời gian vào đi, không còn sớm nữa, bọn mình đi trước, ngày mai gặp lại."
Cậu ấy ngoắc tay, mấy nam sinh còn lại cũng ý thức được tình huống, không ở thêm nữa, vô cùng lo lắng vội vàng rời đi.

Chu Song Ngư không thể gọi lại mấy người họ được. Cô đứng trên đường, mấy phút sau, bóng dáng xa xa đã biến mất không thấy, một chấm nhỏ cũng không còn, cô đành phải quay người đi về nhà.

Cô đi vào bằng cửa sau, trực tiếp lên tầng về phòng.
Rửa mặt xong, Chu Song Ngư thay đồ ngủ chui vào chăn, cầm điện thoại xem xét, tin nhắn cô gửi hỏi khi nào về, Lâm Thiết Yết đã trả lời, chỉ ngắn gọn một câu.
Cậu ấy nói: [ Hôm nay ở lại bên nhà kia. ]

Ở khung nhắn vẫn còn tin nhắn chưa gửi, chưa đánh chữ xong, Song Ngư do dự dừng lại động tác ở đầu ngón tay.
Cô muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, muốn hỏi có phải là có chuyện gì hay không. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xóa bỏ từng chữ, tất cả các chữ trong khung nhắn bị xóa sạch.

Sau cùng, cô nhắn lại ba chữ: [ Vậy bé yêu ngủ ngon. ]
Cô muốn hỏi hay không không quan trọng, quan trọng là cậu ấy có muốn nói hay không. Nếu cậu ấy muốn nói thì không cần cô hỏi gì, cậu ấy cũng sẽ nói tất cả với cô.
Phần lớn thời gian Chu Song Ngư và Lâm Thiết Yết sẽ cùng nhau ăn sáng. Lúc học năm nhất và năm hai cao trung, vào mỗi buổi sáng sớm, hai người họ sẽ cùng nhau ra khỏi nhà khi sắc trời còn tối tăm mờ mịt, sánh vai đi học.
Hai người sẽ ngồi ở một cửa hàng bán bữa sáng có tiếng lâu năm trong ngõ nhỏ, mặt đối mặt, có lúc là sữa đậu nành cùng bánh quẩy, có lúc là cháo loãng cùng bánh bao, ngoài ra còn có chút dưa muối.

Ăn sáng xong sẽ cùng nhau lên xe đến trường.

Hôm nay chỉ có mình Chu Song Ngư, cô lười ngồi ăn một mình nên ở nhà ăn sáng với gia đình, nhờ vậy mà tiết kiệm được không ít thời gian. Lúc cô đến lớp học, còn gần một nửa lớp chưa đến.

Bầu không khí sáng nay hình như có hơi khác biệt, mấy nữ sinh sôi nổi tụm ba tụm năm một chỗ, xì xào bàn tán, không biết là đang nghị luận cái gì.
Trên đường, dường như các nữ sinh đó còn nhìn về phía Chu Song Ngư nhiều lần, ban đầu cô còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng sau đó còn chạm mắt với nhau, mấy nữ sinh đó nhanh chóng quay đầu đi, Chu Song Ngư không quá vui vẻ mấp máy môi.
Còn mười lăm phút nữa là đến giờ tự học, Ngôn Thanh Lạc bỗng nhiên xông tới.

"...Sao cậu đến sớm thế?" Chu Song Ngư kinh ngạc, Ngôn Thanh Lạc chẳng mấy khi đến đúng giờ, bắt đầu từ năm nhất đã thường xuyên đến trễ, năm buổi thì cứ ba buổi là bị phê bình.

"Cậu, cậu nghe gì chưa!" Ngôn Thanh Lạc không kịp bình ổn nhịp thở, Chu Song Ngư nhìn không nổi, lấy một chai nước chưa mở trong ngăn kéo cho cô ấy: "Uống một chút không?"
Cô ấy hít sâu hai cái, lắc đầu thật mạnh, "Sao cậu lại thảnh thơi thế!"

"Không thì..."

"Cậu chưa nghe chuyện tối qua Lâm Thiên Yết đến cục cảnh sát sao?!"

Chu Song Ngư sững sờ, hoàn toàn ngây người.

Ngôn Thanh Lạc tiến đến trước mặt cô, đột nhiên lại nhỏ giọng, vô cùng lo lắng nói: "Đêm qua Tô Cự Giải đưa người đến chặn đường Lâm Thiên Yết! Còn gọi người anh mà cô ta quen bên ngoài, một mình Lâm Thiên Yết bị chặn trong ngõ nhỏ cạnh trường."

"Hôm nay nghe mọi người bàn tán rằng cô ta  vẫn luôn rất thích Lâm Thiên Yết, nhưng không ngờ lại đột nhiên chặn đường cậu ấy, nghe nói cô ta gọi rất nhiều người đến cùng, kết quả cô ta thổ lộ với Lâm Thiên Yết, Lâm Thiên Yết vẫn giữ bộ mặt thờ ơ như người chết. Sau đó Tô Cự Giải quýnh lên liền..."

Chu Song Ngư nhìn chằm chằm Ngôn Thanh Lạc, trong mắt hiện lên sương mù màu đen, khiến cô nhìn không rõ. "Cô ta liền?"

"... Cô ta liền nhào đến hôn Lâm Thiên Yết!" Ngôn Thanh Lạc níu cổ áo, vẻ mặt vô cùng khoa trương: "Vậy mà cô ta dám làm chuyện này! Trời ạ, cô ta cũng quá không biết xấu hổ! Nếu không phải cảnh sát tuần tra đúng lúc đi qua, cô ta và đám anh em lưu manh kia phải chuồn đi thì không biết bọn người đó sẽ còn muốn làm liều đến mức nào nữa! Lâm Thiên Yết thì không may, nghe nói sau đó còn bị gọi đi làm tường trình."

"... Cũng không biết Lâm Thiên Yết có bị cô ta hôn thật không nhỉ?" Ngôn Thanh Lạc biểu lộ muốn bao nhiêu xoắn xuýt liền có bấy nhiêu xoắn xuýt.
"Cậu không biết cô ta đắc ý thế nào đâu, ngay đêm bạn của cô ta qua đã khoe khoang "chiến công vĩ đại" với một nhóm khác, sau đó nhóm này truyền nhóm kia, trong một đêm, hầu như toàn bộ học sinh trường Nhất Trung đều biết hết!"

Lâm Thiên Yết bị Tô Cự Giải dẫn người chặn lại trong ngõ nhỏ, thổ lộ không thành liền bị cưỡng hôn... hôn được hay không còn chưa xác định, không đến nửa ngày, chuyện này đã lan truyền khắp trường.
Bình thường Lâm Thiên Yết đều cùng Song Ngư về nhà. Tối hôm qua lạc đàn, đúng lúc đụng phải Tô Cự Giải đang chuẩn bị "chủ động ra quân". Nghe người ta nói, cô ta thổ lộ nhưng Lâm Thiên Yết lại không có chút phản ứng, thế là quýnh lên, khập khiễng nhào đến muốn hôn Lâm Thiên Yết. Đúng lúc đó thì gặp phải cảnh sát tuần tra đi qua, quát lên một tiếng khiến bọn lưu manh đó chạy như chim muông phân tán.

Ngôn Thanh Lạc cố ý chạy đến thảo luận chuyện này với Chu Song Ngư, nhưng Chu Song Ngư là người hướng nội, Ngôn Thanh Lạc không thể cảm nhận được chút nóng giận nào từ Song Ngư, nói vu vơ một lúc, chưa đã nghiền nên hậm hực đi về.

Mấy nữ sinh tương đối sôi nổi trong lớp Chu Song Ngư cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện này. Lúc nghỉ giữa giờ, các cô ấy lại triển khai thảo luận chuyện này, giọng điệu hóng chuyện không khác Ngôn Thanh Lạc vừa nãy lắm, đối với chuyện Tô Cự Giải rốt cuộc là có hôn thành công không, đám nữ sinh vô cùng hào hứng tìm tòi nghiên cứu.

Đám nữ sinh tụ lại một chỗ, một nữ sinh có đuôi mắt xếch mở miệng nói: "Này, các cậu nói xem, rốt cuộc là hai người đó có hôn thật không nhỉ?"

Nữ sinh bên cạnh nói: " Bạn của Tô Cự Giải đã nói như thế với người khác rồi, chắc là hôn được. Ôi, cũng không biết lúc đó Lâm Thiên Yết có phản ứng gì..."
"Có thể có phản ứng gì? Cậu ấy vốn không thích Tô Cự Giải, một nam sinh mà bị nhiều người chặn lại như vậy, còn bị cưỡng hôn, không thể nào không cảm thấy mất mặt. Mình thấy Lâm Thiên Yết vĩnh viễn sẽ không có khả năng thích Tô Cự Giải! Trong Nhất Trung này ai ai cũng biết cậu ta với cô bạn thanh mai của mình là một đôi còn gì"
"Không biết phải Tô Cự Giải mắt mù hay không mà không biết Lâm Thiên Yết có ý với Chu Song Ngư"
"Lâm Thiên Yết có nói gì không? Đã là tiết thứ ba rồi, cậu ấy có giải thích với ai không?"
Một nữ sinh để tóc mái bằng xì một tiếng: "Cái tính cách kia sao mà giải thích được? Mình thấy dù Tô Cự Giải ra vẻ bức ép, Lâm Thiên Yết cũng sẽ không nói nửa câu liên quan."
"Cũng đúng, cậu ấy ngoài Song Ngư ra không thích giao tiếp với người khác, sao mà giải thích loại chuyện này được, có hôn được hay không, chỉ có chính hai người đó biết."
"Đây không phải là do Tô Cự Giải định đoạt rồi sao..."

Ngòi bút của Chu Song Ngư, ánh mắt đặt ở bài tập, sau đó điềm nhiên như không có việc gì, cúi đầu nghiêm túc giải đề.

___________________________________

"Ặc, đói bụng quá, các cậu thì sao?"

"..."

"..."

Đám người liếc mắt nhìn Giang Thụ, biểu thị im lặng với chủ đề vô cùng nát của cậu ấy.

Có lẽ là vì chuyện tối hôm qua, trên đường về  nhà ăn trưa, bầu không khí rất ngột ngạt. Lâm Thiên Yết - người vốn đã không thích nói chuyện phiếm giữ yên lặng, sắc mặt Chu Song Ngư thì lại bình thường, nhưng cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm.

Những người khác bởi vì người anh em của mình "chịu nhục", tâm tình không vui nổi, đã im lặng qua ba trạm.

Giang Thụ, người được ký thác hy vọng đã nỗ lực điều chỉnh bầu không khí, ai ngờ vừa mở miệng lại không thành công.

Lâm Thiên Yết và Chu Song Ngư im lặng không nói, những người khác thử hùa theo Giang Thụ, tiếng cười lúng túng vang lên, cuối cùng lại trở nên yên ắng.

Cả đám người nhìn nhau.

Mặc kệ cả đám nghĩ nhiều, tối hôm qua lúc chạy đến, Lâm Thiên Yết đã làm tường trình xong, gương mặt u ám như bóng đêm. Biết được chuyện xảy ra, Giang Thụ đá bay cục đá ven đường, hung ác chửi một câu, suýt chút nữa là chạy đi tìm đám người kia tính sổ.

Đi được một đoạn tài xế nhà Thiên Yết đến đón . Mấy người Giang Thụ, một đám người nhìn nhau, gật đầu hình như hiểu ý nhau .

"Đi trước đây." Giang Thụ vỗ vai Lâm Thiên Yết.

Lâm Thiên Yết gật đầu, không nói. Trái lại, Chu Song Ngư vẫn bày tỏ cảm xúc, cười tạm biệt với cậu ấy.

Sau 30 phút , Lâm Thiên Yết và Chu Song Ngư đã về đến nhà . Chu Song Ngư và Thiên Yết xuống xe . Cô qua người chuẩn bị đi về nhà mình

Lâm Thiên Yết đột nhiên hỏi: "Trưa nay nhà cậu ăn gì?"

"Không biết nữa." Chu Song Ngư nói: "Hôm qua dì Phương  không nói."

"Lần trước dì Phương làm cải cúc rất ngon."

"Ừ. Ngon thật."

"..."

Bình thường vào lúc này, mỗi khi nói đến đây, Chu Song Ngư sẽ chủ động mở miệng hỏi một câu "Có muốn đến nhà mình ăn cơm không?". Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô im lặng không nói tiếp.

Lâm Thiên Yết nghiêng đầu nhìn cô.

Chu Song Ngư nhìn cây hoa được trồng trong vườn và ven đường, không chú ý đến cậu . Lâm Thiên Yết nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cánh tay của cô .

"... Bé Yêu." Chu Song Ngư mở miệng.

Hai người tiếp tục đứng yên một lúc . Lâm Thiên Yết cảm thấy có gì không đúng cậu chợt nghĩ ra điều gì cậu đã cầm tay cô một lúc chưa hề bỏ thấy không khí có vẻ ngại ngùng cậu nhẹ nhàng bỏ tay cô ra, hai tay Lâm Thiên Yết đút túi quần, cậu hơi cúi đầu, mi mắt che một nửa mắt, bao giờ cũng ra vẻ lạnh nhạt vô vị. Người không thường tiếp xúc với cậu sẽ rất dễ dàng bị bộ dáng này của cậu hù dọa.

" Linh Linh ."

"Hả?" Chu Song Ngư quay đầu.

"Không hôn được."

Cô sững sốt: "Cái gì?"

Lâm Thiên Yết nhìn về phía trước, sườn mặt bình lặng có sự nghiêm túc hiếm thấy.

Một tay cậu kéo khóa kéo đồng phục, để lộ áo sơ mi trắng bên trong, bên trên cổ áo có dấu son môi quệt qua.

"Bên chỗ nhà kia chỉ có áo len mùa đông, tối hôm qua mình không thay quần áo." Cậu nhíu mày, cố nén sự khó chịu.

"Mình không bị hôn." Cậu nói: "Lúc nữ sinh kia đột nhiên nhào đến, mình né đi. Môi của cô ta quệt qua cổ áo mình, không hôn được mình."

__________________________________

Trong căn biệt thự trước mặt mùi đồ ăn,  Dì Phương đang nấu cơm

Dì Phương đang xào món thứ hai, Chu Song Ngư Không có gì làm nên giúp dì Phương mang rác đi đổ.
Đúng lúc đó, cô Trương ở cùng Khu cũng đến đổ giác , Chu Song Ngư lễ phép gọi: "Cháu chào cô."

"Là Linh Linh à, cháu đang đi đổ giác hả ?"

"Vâng ạ."

"Cháu ngoan quá, nhà có người giúp việc mà vẫn còn tự đi đổ giác , Cầm Cầm nhà cô mà ngoan được như cháu thì tốt rồi!"

Chu Song Ngư nở nụ cười.

Cô Trương quan sát Chu Song Ngư , hít mũi một cái: "Ôi? Linh Linh, có phải cháu dùng nước hoa gì không, thơm quá. Nói mới nhớ, Cầm Cầm nhà cô rất thích mùi trên người cháu, nói là vô cùng dễ ngửi, một mực năn nỉ cô mua cho nó nước hoa mùi này!"
"Không có ạ." Chu Song Ngư cười nói: "Đâu có mùi gì. Cháu không xịt nước hoa, mùi sữa tắm thôi ạ."

"Thật sao? Rất thơm mà, đến gần sẽ ngửi được, ngọt như cam vậy, thơm lắm!"

Cô Trương hít hai cái .

Hàn huyên vài ba câu, Chu Song Ngư đang định đi thì bàn tay vứt rác  cô Trương dừng lại: "Ôi chao, sao lại có áo sơ mi ở đây? Nhìn còn rất mới nữa, ai lại ném đi phí như vậy..."

Chu Song Ngư cũng nhìn theo tầm mắt của cô ấy, đó là một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ lộ một nửa, nửa còn lại đã bị túi rác cô vừa ném vào đè lên.

"Quá lãng phí, thật là..." Cô Trương ném rác vào, nói thầm vài câu, sau đó xoay người về nhà.

"Tạm biệt cô." Chu Song Ngư thu hồi ánh mắt, tạm biệt xong cũng về nhà mình. Cô nhận ra chiếc áo sơ mi kia, là chiếc áo hôm qua Lâm Thiên Yết mặc bên trong áo đồng phục, ngoại trừ cổ áo có một vết son môi rõ ràng thì những chỗ khác hoàn toàn không có chút tổn hại nào.

Chiếc áo còn rất mới, dính vào vết bẩn mà Lâm Thiên Yết không muốn, thế là bị Lâm Thiên Yết dứt khoát ném vào đống rác.

...

Giang Thụ cùng đám bạn đi về nhà, nói đến chuyện Lâm Thiên Yết vẫn cảm thấy thổn thức.

"Cục tức này của Thiên Yết, mình còn khó chịu thay cậu ấy."

Nam sinh bên cạnh hỏi: "Cậu nói chuyện với cậu ấy rồi à? Chúng ta đi tìm đám người kia?"

"Vẫn chưa nói."

"Vẫn chưa nói?"

"Ừ." Giang Thụ nói: "Tối hôm qua, nếu không phải là muộn quá rồi thì mình đã đi tìm bọn kia tính sổ, sau đó Thiên Yết nói với mình, bảo đừng vội."

"Sao thế, cậu ấy có dự tính khác?"

"Có tính đánh hay không thì không biết, dù sao mối thù này cũng đã kết rồi, không thể cứ để vậy được, về sau mèo chó gì đó cũng có thể đến làm bừa, Thiên Yết làm sao mà sống?"
Những người khác rất đồng ý: "Nói đúng lắm. Ngày nào cũng bị chặn đường cưỡng hôn, là ai cũng không chịu được."
Nói đến đây, cho dù là bạn bè thân thiết thì vẫn không nhịn được mà hiếu kì: "Các cậu nói xem, rốt cuộc là Tô Cự Giải có hôn được Thiên Yết không? Không ngờ cô ta lại làm loại chuyện này!"

"Ai biết. Mình hỏi cậu ấy, cậu ấy không nói với mình." Giang Thụ bày ra vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên là không phải với Lâm Thiên Yết: "Tô Cự Giải kia có gì mà không làm được."

"Thiên Yết không quan tâm đến cô ta, mình còn tưởng cô ta đã sớm từ bỏ."

"Cô ta tự cho là thông minh, thật ra là vô cùng đần độn."

Giang Thụ vốn đã không thích cô ta, giọng điệu mang theo sự trào phúng: "Đừng nói nữa, Thiên Yết vốn đã phiền với cô ta, mà xem như Thiên Yết vốn không phiền thì cô ta làm ra loại chuyện này, cuối cùng cũng sẽ bị ghét."

"Đó là đương nhiên, thích thì thích, nhưng có thằng con trai nào bằng lòng để nhiều người chặn lại như vậy, không thèm mặt mũi?"

"Không chỉ vì thế đâu. Theo đuổi người ta còn phải hốt thuốc đúng bệnh." Giang Thụ bĩu môi: "Cô ta căn bản không biết Thiên Yết thích nữ sinh thế nào."

Cả đám người bày ra vẻ hóng hót: "Không phải chứ, Thiên Yết còn thích nữ sinh nào sao?"

Giang Thụ cười nhạo một tiếng: "Mình nói cho các cậu, mình đã hỏi rõ ràng rồi! Trước đây mình có hỏi qua cậu ấy về phương diện này, cậu ấy nói cho mình biết."

Giang Thụ nhíu mày: "Các cậu không biết à? Cậu ấy thích con gái ôm mình."

"Thật chứ?!"

"Đương nhiên là thật." Giang Thụ khoanh tay cảm khái: "Nói cũng đúng, có thiếu niên nào mà không hoài xuân? Cho dù là Lâm Thiên Yết thì thi thoảng cũng vẫn sẽ có một hai cái giống người bình thường."

Cả đám không tin lắm: "Cậu hỏi loại câu hỏi này mà cậu ấy vẫn trả lời cậu?"

"Vô cùng xác thực!" Giang Thụ khẳng định: " Lâm Thiên Yết chính miệng nói, cậu ấy nói rất rõ ràng... ôm, cái ôm mang theo hương cam, cậu ấy rất thích."

Một người con trai tự nhiên nói : " Thế thì tôi chắc chắn đó là Chu Song Ngư luôn . Trên Người cậu ta có hương cam lúc đi học về tôi ngửi thấy mùi hương đó từ cậu ấy"

Giang Thụ " Điều đó còn phải hỏi sao thanh mai chúc mã mười mấy năm của người ta .Còn là Bà Lâm tương lai nữa điều này ai mà không biết."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top