Chương 617: Tiêu Phi Phi
Không giành được cơ hội khiêu chiến, Tiêu Phi Phi tức tối trở về Nghênh Khách Cư, đi thẳng tới tìm tỷ tỷ Tiêu Phương Phương của mình.
Vừa bước vào phòng tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ và tỷ phu đang ngồi trò chuyện vui vẻ, Tiêu Phi Phi uể oải ngồi phịch xuống ghế. "Tỷ tỷ, tỷ phu, tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!"
Thấy muội muội mặt đỏ bừng, thở hổn hển chạy về, Tiêu Phương Phương ngẩn ra một chút, vội rót cho muội một chén trà, đưa tới trước mặt. "Sao vậy Phi Phi?"
"Hừ, cái tên Sở Thiên Hành kia quá đáng lắm, quá đáng lắm!" Nghĩ đến mấy quy củ kỳ quái của hắn, Tiêu Phi Phi lại thêm buồn bực.
"Oh? Sở sư đệ làm gì đắc tội ngươi rồi?" Nhìn tiểu di tử của mình, Dương Dũng nghi hoặc hỏi.
Thê tử của Dương Dũng là Tiêu Phương Phương, nhất danh thập cấp đan sư, còn tiểu di tử Tiêu Phi Phi lại là cửu cấp minh văn sư. Lần này tới Phi Tiên Môn trao đổi học tập, hai tỷ muội đều đến, Dương Dũng không yên tâm nên cũng theo cùng.
"Hừ, hắn quá đáng lắm, khiêu chiến thư ta đã viết xong, vậy mà hắn lại không chịu nhận khiêu chiến của ta." Nói đến đây, Tiêu Phi Phi đầy mặt ủy khuất, đôi mắt bất giác đỏ hoe.
Nhìn muội muội nhà mình, Tiêu Phương Phương nhíu mày. "Hắn không nhận khiêu chiến của ngươi, là trực tiếp trước mặt cự tuyệt?"
"Không phải hắn trực tiếp cự tuyệt. Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu. Sở Thiên Hành này đặc biệt biết giả bộ cao nhân, giảng bài xong là lập tức thuấn di biến mất, tan học căn bản không bắt được bóng dáng hắn. Hôm nay ta cùng mấy vị sư huynh sư tỷ Ngự Kiếm Môn đến chỗ ở của hắn đưa chiến thư, kết quả con thú sủng Hỏa Kỳ Lân của hắn nói, thực lực chưa đủ thập cấp tu sĩ, không thể khiêu chiến. Thuật số chưa đủ thập cấp, không tiếp nhận khiêu chiến. Không có mười vạn tiên tinh, không tiếp nhận khiêu chiến. Còn nói, Sở Thiên Hành là thúc thúc của môn chủ phu nhân Phi Tiên Môn, là danh dự trưởng lão Phi Tiên Môn, cửu cấp tu sĩ không có tư cách khiêu chiến." Nói tới đây, Tiêu Phi Phi càng cảm thấy ủy khuất.
"Thì ra là vậy!" Tiêu Phương Phương gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Kỳ thực cũng rất bình thường mà! Sở sư đệ là thập cấp tu sĩ, thập cấp thuật số sư, nếu hắn tiếp nhận khiêu chiến của cửu cấp tu sĩ cùng cửu cấp thuật số sư, cho dù hắn thắng, người ta cũng sẽ nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ. Cho nên, hắn đương nhiên không thể tiếp nhận khiêu chiến của cửu cấp tu sĩ cùng cửu cấp thuật số sư!" Đối với chuyện này, Dương Dũng ngược lại có thể lý giải.
"Vậy còn mười vạn tiên tinh thì sao? Làm gì có người tham tài đến vậy chứ? Đánh một trận đã đòi mười vạn tiên tinh làm tiền đặt cược. Ta thấy hắn ấy mà, toàn thân mùi tiền, căn bản không xứng làm minh văn sư." Nói đến đây, Tiêu Phi Phi đầy mặt ghét bỏ.
Nhìn tiểu di tử bị chọc tức đến mức mặt đỏ bừng, Dương Dũng bất đắc dĩ lắc đầu. "Nói sao đây nhỉ? Tư tưởng cùng cách nghĩ của Sở Thiên Hành, cùng người thường không giống nhau lắm."
"Phu quân, chàng cùng Sở sư huynh từng cùng nhau giết hải thú ở Lâm Hải Thành, hẳn là rất hiểu hắn chứ?"
Nghe bạn lữ hỏi vậy, Dương Dũng gật đầu. "Nhiều ít cũng hiểu một chút. Phi Phi nói người ta bày giá lớn, giảng xong bài là chạy mất dạng, ta lại không cho là vậy."
Nghe vậy, Tiêu Phi Phi ngẩn ra. "Ý tỷ phu thế nào?"
"Thứ nhất, Sở Thiên Hành là người đối với bản thân yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức đem thời gian của mình sắp xếp kín mít. Chỉ cần bạn lữ hắn bế quan, hắn liền ban ngày sáu canh giờ học thuật số, buổi tối sáu canh giờ tu luyện. Cho nên ngươi nói hắn bày giá, cũng chưa hẳn, hoặc là hắn đang vội thời gian. Thứ hai, Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ là khế ước bạn lữ, người này riêng tư không thích cùng nam tu, nữ tu xa lạ ở một mình. Càng không thích cùng những nữ nhân mắt đầy sùng bái hắn ở chung một chỗ."
Tiêu Phi Phi ngây ngốc nhìn tỷ phu, bất giác cắn cắn môi. "Thật, thật sự là vậy sao?"
Nghe đối phương hỏi không chắc chắn, Dương Dũng gật đầu. "Sở Thiên Hành mà ta quen biết chính là như vậy. Hắn là một người rất đặc biệt."
"Không chỉ đặc biệt, còn tham tài nữa." Nói đến đây, Tiêu Phi Phi lại càng buồn bực. Bởi nàng buồn bực phát hiện, ba điều kiện Sở Thiên Hành đưa ra, nàng thế mà một cái cũng không đạt được, nàng là cửu cấp tu sĩ, cửu cấp minh văn sư, mà càng khiến người ta buồn bực hơn là, nàng không có mười vạn tiên tinh.
"Sở Thiên Hành không phải người tham tài. Trước đây ở Lâm Hải Thành, rất nhiều tu sĩ tìm hắn tu bổ pháp khí, nếu gặp tu sĩ tay không rộng rãi, không có tiên tinh, yêu thú hải thú yêu hạch, hải thú nhục, cùng một ít nguyên liệu luyện khí chế tác pháp khí hắn cũng thu, nếu ngay cả những thứ này cũng không có, cũng có lúc không thu tiên tinh. Cho nên ta cảm thấy, mười vạn tiên tinh này không phải vì tham tài, mà là vì hắn không có thời gian ứng phó quá nhiều người khiêu chiến, vì thế đem ngưỡng cửa định cao một chút. Như vậy, người khiêu chiến hắn cần đối mặt cũng ít đi rất nhiều." Suy nghĩ một chút, Dương Dũng nói ra ý kiến của mình.
Nhìn phu quân nhà mình, Tiêu Phương Phương cười. "Không hổ là bằng hữu nhiều năm, chàng ngược lại hiểu hắn rõ như lòng bàn tay."
Nghe thê tử nói vậy, Dương Dũng ngẩn ra, bất đắc dĩ cười cười. Từ khi Sở Thiên Hành sửa tốt bản mệnh pháp kiếm của hắn, hắn liền vẫn xem đối phương là ân nhân, là bằng hữu. Sau này trong rất nhiều lần liệp sát, cũng sẽ cố ý vô tình giúp đỡ đối phương, thế nhưng Dương Dũng không biết, Sở Thiên Hành rốt cuộc nghĩ thế nào, có đem hắn – kẻ không bằng y – xem là bằng hữu hay không.
"Tỷ phu, tỷ phu cùng Sở Thiên Hành quan hệ rất tốt sao? Tỷ phu có thể hẹn hắn ra ngoài không? Ta có rất nhiều vấn đề về minh văn muốn hỏi hắn. Thế nhưng ta vẫn luôn không gặp được hắn." Nói đến đây, Tiêu Phi Phi đầy mặt ủy khuất.
Nhìn tiểu di tử bộ dáng ủy khuất, Dương Dũng cười. "Được rồi, chờ vài ngày nữa ta hạ một tấm bái thiếp vậy! Bất quá gần đây hắn lại phải giảng bài, lại phải tiếp nhận khiêu chiến, có hẹn được hay không cũng không dám nói chắc!"
Nghe vậy, Tiêu Phi Phi cười. "Nếu tỷ phu ra tay, nhất định có thể hẹn được người."
Nhìn muội muội cười đến miệng không khép lại được, Tiêu Phương Phương bất đắc dĩ lắc đầu. "Phi Phi, ngươi phải hiểu rõ, phàm là thiên tài, phàm là người bản lĩnh lớn, tính tình cũng đều rất lớn. Cho nên nếu ngươi gặp được Sở sư huynh, phải khách khách khí khí cùng hắn nói chuyện, không thể giống vừa rồi như vậy nói xấu sau lưng người ta. Không thể làm khó tỷ phu ngươi. Biết chưa?"
"Biết, biết mà tỷ tỷ." Tiêu Phi Phi gật đầu, liên tục xưng phải.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một tháng sau, Dương Dũng một nhà ba người đến trúc ốc của Sở Thiên Hành bái phỏng.
Ngồi trong trúc ốc, Dương Dũng một lần nữa nhìn thấy Sở Thiên Hành. Nghĩ đến trăm năm qua, hai người từng kề vai sát cánh những việc ấy, Dương Dũng không nhịn được cười. "Vài tháng không gặp, Sở sư đệ biệt lai vô dạng a!"
"Lao Dương sư huynh nhớ mong, ta mọi chuyện đều tốt." Nói rồi, Sở Thiên Hành rót bốn chén trà, đưa cho Dương Dũng ba người mỗi người một chén.
Thấy chén trà bay đến trước mặt mình, Tiêu Phi Phi thụ sủng nhược kinh cong môi. "Đa tạ Sở sư huynh."
"Không cần đa lễ." Sở Thiên Hành nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, sau đó chuyển sang Dương Dũng. "Dương sư huynh tìm ta có việc?"
"Oh, cũng không có chuyện gì lớn, lần này đến quý tông môn trao đổi học tập, thuận đường qua thăm bằng hữu." Nói đến đây, Dương Dũng nhìn vào đáy mắt đối phương, muốn biết Sở Thiên Hành có chán ghét xưng hô bằng hữu hay không, bất quá trong mắt Sở Thiên Hành một mảnh đạm nhiên, cũng không có chán ghét. Điều này khiến Dương Dũng thoáng yên tâm hơn.
"Chén trà này là bát trưởng lão tặng ta, Dương sư huynh nếm thử?"
Nghe vậy, Dương Dũng bưng chén trà lên uống một ngụm. "Ừm, không tệ, là trà cực phẩm!"
"Ta cũng rất thích trà này." Nói rồi, Sở Thiên Hành cũng bưng chén trà của mình lên, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ.
"Thiên Hành, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là bạn lữ của ta Tiêu Phương Phương, nàng là thập cấp sơ kỳ thực lực, thập cấp đan sư. Đây là tiểu di tử của ta Tiêu Phi Phi, nàng là cửu cấp tu sĩ, cửu cấp minh văn sư." Nói rồi, Dương Dũng giới thiệu hai nữ nhân bên cạnh.
"Bái kiến Sở sư huynh." Cúi đầu, hai tỷ muội lập tức hành lễ.
"Hai vị sư muội không cần đa lễ." Nhìn hai tỷ muội một cái, Sở Thiên Hành lễ phép gật đầu.
"Bạch Vũ đâu? Sao không thấy hắn?"
Nghe Dương Dũng hỏi tới tức phụ của mình, Sở Thiên Hành cười. "Bạch Vũ bế quan rồi, e là phải rất nhiều năm nữa mới có thể xuất quan."
"Bế quan rồi à? Vậy hiện giờ ngươi lại biến thành ban ngày giảng bài, buổi tối tu luyện chứ?" Chuyện này Dương Dũng nghe đệ tử khác của Phi Tiên Môn nói, nghe nói chỉ cần Bạch Vũ bế quan, Sở Thiên Hành liền như vậy, đối với chính mình yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc.
"Ừm, hiện tại ta mỗi ngày tu luyện bảy canh giờ. Trừ giảng bài ra, thời gian khác đều dùng để tu luyện." Gật đầu, Sở Thiên Hành lại nhấp một ngụm trà trong chén.
Nghe vậy, tỷ muội nhà họ Tiêu chấn động trong lòng. Thầm nghĩ: Cũng quá liều mạng đi? Một ngày thế mà tu luyện tới bảy canh giờ?
Nhìn Sở Thiên Hành, Dương Dũng không nhịn được nhíu mày. "Ngươi đối với mình thật đủ độc ác, làm gì vậy chứ? Ngươi tuổi còn trẻ, thực lực lại không thấp, hà tất đối đãi bản thân nghiêm khắc như thế?"
"Ta không muốn bị Bạch Vũ bỏ lại quá xa. Phu phu chi gian, cách ở chung tốt nhất chính là, ta tiến bộ, hắn cũng tiến bộ, hai người chúng ta mãi mãi giữ ở cùng một mức độ. Như vậy, quan hệ phu phu mới càng ổn định. Ta muốn, mãi mãi có được hắn." Nghĩ đến người trong lòng mình, biểu tình trên mặt Sở Thiên Hành cực kỳ ôn nhu, khóe miệng cũng toàn là độ cong hạnh phúc.
Nhìn Sở Thiên Hành một mặt tình ý nhìn một cái, Dương Dũng cười. "Ngươi a, luôn có mấy ý nghĩ kỳ quái cổ quái."
"Ta chính là người như vậy. Rất nhiều người trước mặt gọi ta thiên tài, sau lưng gọi ta quái vật. Ta sớm đã quen, không sao cả." Nhún vai, Sở Thiên Hành tỏ ý không để ý.
"Đó là ngươi khoáng đạt, không thèm cùng những kẻ ghen ghét ngươi nhưng lại không bằng ngươi chấp nhặt. Bởi vì ánh mắt ngươi nhìn mãi mãi là những cường giả, bởi vì trong lòng ngươi nghĩ mãi mãi là làm sao trở thành cường giả, chứ không phải quay đầu đi cùng những kẻ phía sau không bằng ngươi mà tính toán, từ đó hạn chế tầm mắt của chính mình." Nói đến đây, Dương Dũng có chút đắng chát. Rất tiếc, hắn từng cũng là loại người ấy, tuy rằng trong trăm năm qua, hắn từng nhiều lần hối hận hành vi của mình, nhưng hắn lại không thể thay đổi, hắn cũng từng làm một tên hề ghen ghét người ta nhưng lại không bằng người ta. Đây là sự thật, nó đã từng tồn tại, không thể thay đổi. Nhưng cũng chính vì chuyện này, mới khiến Dương Dũng triệt để nhìn rõ khoảng cách giữa mình và Sở Thiên Hành.
Đương nhiên, đối với Dương Dũng mà nói, chuyện này cũng là một chuyện tốt. Có thể nhìn thấy thiếu sót của mình, có thể nhìn thấy khoảng cách giữa mình và người khác, có thể giúp Dương Dũng tìm được một con đường càng thích hợp để hắn tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top