Untitled Part 3
Lâu rồi không gặp – 9+10
Chương 9: Nhanh như vậy đã lật xe rồi ư
Lúc hai người rời khỏi trường học thì đã là giờ cao điểm, con đường trước cổng Thiên Trung ngựa xe như nước, bên đường có một loạt cửa hàng và lớp học thêm, bảng hiệu màu sắc rực rỡ, trong đó có một cửa hàng đồ ngọt tên là "Nhất Nam Thời Quang".
Trang Phàm Tâm nói: "Sau này uống cái gì phải tới Nhất Nam, nhớ chưa?"
Cố Chuyết Ngôn hỏi: "Ngon hơn những tiệm khác sao?"
Trang Phàm Tâm cười ha ha: "Bởi vì đó là tiệm nhà bạn cùng bàn của mình á." Cậu đẩy đẩy vai Cố Chuyết Ngôn, chen chúc băng qua đường, "Đi thôi, mình mời cậu ăn bánh ngọt."
Ngày hôm qua ở trên mạng đã hứa rồi, Cố Chuyết Ngôn giải thích: "Hôm qua tôi chọc cậu thôi, thật ra tôi không thích ăn đồ ngọt."
Trang Phàm Tâm nhiệt tình nói: "Bánh ngọt nhà nó ngon lắm, cậu ăn một lần là mê liền." Hơn nữa cả một kì nghỉ hè chưa tới, cậu cũng muốn ăn.
Cố Chuyết Ngôn không từ chối nữa, theo sát Trang Phàm Tâm vào cửa, cửa hàng không hề lớn, nhưng bố trí rất tỉ mỉ, các góc cũng dọn dẹp đến nỗi không nhiễm một hạt bụi. echkidieu2029.wordpress.com
Bà chủ là một phụ nữ trung niên, cũng chính là mẹ của Tề Nam, lúc này đang ngồi ở đằng sau quầy tính sổ sách. Vừa ngẩng đầu, giống như nhìn thấy khách quý: "Phàm Tâm tới rồi à? Cả kì nghỉ hè không gặp."
Trang Phàm Tâm nhào tới trên quầy bar: "Dì ơi, dì có nhớ con không?"
"Nhớ chứ, vậy mà con chẳng thèm tới." Bà chủ giơ tay thẩy ra một cây kẹo que, nhìn thấy cậu mặc đồng phục, mặt nhất thời biến sắc, "Khai giảng rồi ư? Sao Tề Nam còn đi chơi?"
Trang Phàm Tâm nói: "Đừng hoảng đừng hoảng, con dẫn bạn học đến trường để thi thôi."
Bà chủ nghe vậy vừa nhìn, thấy Cố Chuyết Ngôn ngồi ở bàn dài bên cửa sổ, thở dài nói: "Vóc dáng cao thế, con nhà người ta lớn lên như thế nào vậy." Nói xong đưa thực đơn lên, "Nhìn xem muốn ăn gì, bữa này dì mời."
"Cảm ơn dì!" Trang Phàm Tâm ngậm kẹo que chọn món, "Dì ơi, Tề Nam có nhà không?"
Phía sau cửa hàng là khu chung cư, nhà Tề Nam ở lầu bốn, ở nhà gọi một tiếng là có thể xuống chơi. Bà chủ nói: "Không có nhà, buổi chiều nó đi chơi bóng với bạn rồi." truyenfull reup làm chó
Trang Phàm Tâm bất đắc dĩ "Dạ" một tiếng, cái tên này lúc chép bài tập thì nhớ đến cậu, mà chơi bóng thì không gọi. Cậu bĩu môi, cuối cùng gọi hai phần bánh ngọt, hai món đồ uống.
Thời gian chờ món ăn không tính là ngắn, Trang Phàm Tâm nói: "Dì ơi, có chuyện gì cần con làm không."
Bà chủ đưa ra một cái bảng đen nhỏ và vài thẻ món ăn, nói: "Sắp khai giảng rồi, thiết kế cho dì một cái biển quảng cáo đi."
Trang Phàm Tâm thích làm chuyện loại này, ngồi vào bàn ngoan ngoãn vẽ, Cố Chuyết Ngôn nhìn bàng quan, bỗng nhiên bị bức ảnh trên tường hấp dẫn, trên tường dán rất nhiều ảnh chụp, hầu như đều là học sinh mặc đồng phục.
Tấm hình ngay chính giữa, là Trang Phàm Tâm và Tề Nam, trong bức ảnh Trang Phàm Tâm nâng một ly trà sữa siêu to khổng lồ, ánh mắt nhìn thẳng, đồng tử đen lay láy, nhìn qua không giống như bây giờ lắm.
Cố Chuyết Ngôn vốn cảm thấy mái tóc xoăn của cậu rất đẹp, lúc này lại có chút do dự, đương nhiên, không phải tóc của anh, anh bận tâm cũng vô dụng. Những hình ảnh hoạt hình vẽ trên tường, nhìn chẳng liên quan đến nhau lắm, nhưng mỗi một hình vẽ đều có liên quan đến tên cửa hàng.
"Cậu vẽ à?" Anh hỏi.
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, lúc trước từ khi suy nghĩ đến lúc vẽ ra lại tới khi chế tác thành tranh tường, tổng cộng tiêu tốn hai tuần lễ, là quà sinh nhật tặng cho Tề Nam. Cố Chuyết Ngôn chợt nhớ tới lúc bọn họ chưa quen biết, Trang Phàm Tâm chủ động giúp anh bố trí gian phòng, cũng vẽ bức tranh tặng anh.
Anh nói: "Cậu đối với ai cũng tốt như vậy sao?"
Trang Phàm Tâm cười cười: "Đó là cậu chưa thấy tôi ăn quỵt bao nhiêu bánh ngọt thôi."
Nói cái gì đến cái đó, hai phần bánh ngọt đã làm xong liền bưng tới, đúng lúc Trang Phàm Tâm đã vẽ xong. "Cậu nếm thử đi." Cậu đẩy cho Cố Chuyết Ngôn một dĩa, "Cái tôi gọi cho cậu chính là món signature của Nhất Nam, nếu không ngon cậu lập tức rời khỏi Dung Thành đi."
Cố Chuyết Ngôn nói: "Vậy ai còn dám chê nữa, cậu đuổi tôi về luôn đi." Anh xắt một miếng ở góc, bánh ngọt rất xốp, lành lạnh, có một tầng là kem.
Anh từng thưởng thức rất nhiều tiệm bánh ngọt, trong nước ngoài nước, cao cấp phổ thông, bánh ngọt này tuy ăn rất ngon, nhưng không đạt tới mức độ khiến anh kinh ngạc. Nhưng mà anh vẫn biểu hiện là mình rất thích, hỏi: "Cái này là món signature của tiệm ư?"
Trang Phàm Tâm nói: "Đầu tiên, bơ rất ít, không ngấy. Thứ hai, dưới lớp bơ là một lớp sữa đông, dưới sữa đông là kem, lành lạnh rất giải khát. Sau đó bên trong bánh có đậu đỏ, đậu đỏ chứng tỏ tương tư (*), mà trên cao nhất rải sô cô la đen tượng trưng cho sự đắng chát."
(*) đậu đỏ: hồng đậu, bên TQ hay có mấy cái truyền thuyết về hồng đậu tượng trưng cho tình yêu cao đẹp gì đó, các bạn đọc nhiều truyện chắc cũng hiểu sơ sơ rồi ha
Cố Chuyết Ngôn choáng váng đầu: "Đúng là một loại bánh đầy ý nghĩa."
"Tươi mới, mát mẻ, đắng chát, ngọt ngào, nhớ nhung." Trang Phàm Tâm nói, "Cái bánh này tên là Mối tình đầu của mùa hè."
Cố Chuyết Ngôn bỗng nhiên có chút không nuốt xuống được, anh chưa từng được trải nghiệm mối tình đầu của mùa hè, nhưng ngược lại hơn một tháng trước đã được trải nghiệm "Come out mùa hè" rồi. Anh nhìn nhìn miếng bánh ngọt của Trang Phàm Tâm, màu xanh lục, hỏi: "Cái của cậu tên gì? Thảo nguyên Mông Cổ?"
Trang Phàm Tâm thiếu chút nữa sặc bánh, bánh của cậu có quýt, bạc hà, matcha, tiên thảo, ăn vào trong miệng mát lạnh hạ nhiệt, cậu nói: "Cái này gọi là Thời khắc tỉnh mộng."
Bà chủ đúng là thiên tài đặt tên, Cố Chuyết Ngôn đang vui vẻ, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung bần bật. Anh lấy ra vừa nhìn, ý cười trên mặt nhanh chóng biến mất.
Trang Phàm Tâm lơ đãng thoáng nhìn màn hình, trên màn hình hiện người gọi là "Mẹ", cậu yên tĩnh ăn bánh ngọt bảo đối phương yên tâm nghe điện thoại, ai biết Cố Chuyết Ngôn mãi không chịu nghe. Điện thoại rung đến khi tự động ngắt, rất nhanh có cuộc gọi thứ hai.
Cậu nghi ngờ nói: "Cậu không nghe sao?"
Cố Chuyết Ngôn không trả lời, đến cuộc thứ ba mới bất đắc dĩ nhấn nút nghe, chậm chạp đưa điện thoại kề sát bên tai. Bên trong truyền đến tiếng của mẹ anh, Tiết Mạn Tư: "Chuyết Ngôn, thi xong chưa?"
Anh đáp: "Thi xong rồi."
"Thi cả ngày có mệt không?" Tiết Mạn Tư nói, "Mẹ gọi điện thoại cho ông ngoại, bảo chị Hồ hầm chút canh, buổi tối con ăn xong thì ngủ sớm nhé."
Cố Chuyết Ngôn đáp: "Biết rồi."
Trong điện thoại chợt yên tĩnh, giống như đã không còn gì muốn nói, một lát sau, Tiết Mạn Tư nói: "Nghe ba con nói, con muốn vào lớp số 3 ban tự nhiên à?"
Cố Chuyết Ngôn không lên tiếng, Tiết Mạn Tư tiếp tục nói: "Mẹ liên lạc đến hiệu trưởng bên đó, nói là lớp số 1 thành tích tốt nhất, tại sao —— "
"Trường cũ càng tốt hơn." Cố Chuyết Ngôn ngắt lời.
Không chờ Tiết Mạn Tư nói tiếp, anh nói thẳng: "Điện thoại hết pin rồi."
Không gọi mẹ, không chủ động đối thoại, mỗi một câu đáp lại đều lạnh buốt. Nói xong thì cúp, tắt máy, động tác nhanh gọn một mạch, sau đó xiên nát "Mối tình đầu của mùa hè". Trang Phàm Tâm ngồi một bên vô cùng hiếu kỳ, tại sao thái độ của Cố Chuyết Ngôn với mẹ mình lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ là mẹ kế?
Nhắc tới trường cũ, xem ra Cố Chuyết Ngôn không muốn chuyển trường sao?
Bầu không khí có vẻ không thích hợp để tán gẫu, nhưng Trang Phàm Tâm nhịn không được: "Cậu sao thế?"
Cố Chuyết Ngôn không phản ứng, Trang Phàm Tâm lại hỏi: "Vừa nãy là mẹ cậu à?"
"Cậu với người nhà giận dỗi sao? Có phải có liên quan đến trường cũ không?" Phanh xe của Trang Phàm Tâm như bị hỏng, "Có nghiêm trọng không? Tại sao cậu lại chuyển trường?"
Cậu chốt câu cuối: "Cậu có ổn không?"
Cố Chuyết Ngôn không thể nhịn được nữa: "Cậu có thấy mình phiền lắm không?"
Âm lượng không cao, cũng không có biểu cảm phẫn nộ, chỉ riêng giọng điệu lạnh lùng và bình tĩnh đã làm Trang Phàm Tâm sợ đến ngậm miệng. Mặt cậu đỏ lên, có lẽ là ngại ngùng sau khi bị chỉ trích, quay lại nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai người không còn trao đổi gì nữa, Cố Chuyết Ngôn phá nát "Mối tình đầu của mùa hè", chờ kem dần tan, anh đặt xuống hai trăm tệ rồi xách cặp đi.
Lúc đi thì cùng nhau bắt tàu điện ngầm, Cố Chuyết Ngôn bây giờ lại không có nhẫn nại, vẫy tay gọi một chiếc xe taxi. Xe taxi dừng bên đường, anh kéo mở cửa xe, Trang Phàm Tâm đứng cách đó hai mét. Chắc đang giận anh, cũng có thể là sợ dáng vẻ lúc nãy của anh, Trang Phàm Tâm chôn chân ở đó nhìn cực kỳ tủi thân.
Không chờ Cố Chuyết Ngôn mở miệng, tài xế hạ cửa sổ xe xuống giục: "Bạn nhỏ, không được đậu xe ở chỗ này lâu đâu, lên xe trước có được không?"
Trang Phàm Tâm lúc này mới nhúc nhích, lên xe, cậu và Cố Chuyết Ngôn mỗi người ngồi một bên, đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa xe. Cả một đường yên tĩnh, đến ngã ba đầu hẻm xuống xe, Trang Phàm Tâm chạy xa vài bước, đi trước Cố Chuyết Ngôn một khoảng.
Cố Chuyết Ngôn nhìn bóng lưng Trang Phàm Tâm, rất gầy, lúc không vui trông khá quật cường. Anh nhớ tới những câu hỏi như nã đại bác của cậu, đôi mắt to như vậy, sao một chút tinh ý cũng không có?
Anh đi qua cửa nhà họ Trang, Trang Phàm Tâm đã đi vào rồi, khi hai cánh cửa đóng lại, tiếng vang vọng đều tan hết.
Hai ngày sau, Cố Chuyết Ngôn vẫn mãi không thấy đối phương, anh dắt chó đi dạo cứ lởn vởn quanh cửa nhà người ta mà mãi không thấy được mặt. Cái mức độ không tình cờ gặp nhau này không phù hợp với xác suất đã tính, sau đó mới biết, Trang Phàm Tâm đi sớm về trễ, ngâm cả ngày trong phòng vẽ tranh.
Cố Chuyết Ngôn suy nghĩ, có phải là đang trốn mình không?
Còn muốn dụ dỗ người ta hẹn hò nữa mà, nhanh như vậy đã lật xe rồi sao.
Có thể trách ai đây, chỉ có thể trách Tiết Mạn Tư gọi điện thoại không biết chọn thời gian.
Trang Phàm Tâm quả thật đang trốn, cậu không biết Cố Chuyết Ngôn nguôi giận chưa, dù sao đối phương cũng chẳng gửi một tin nhắn nào, gặp mặt chắc sẽ lúng túng. Đúng lúc phòng vẽ tranh có một nhóm học viên mới, giáo viên bảo cậu làm trợ giảng vài ngày.
Chiều hôm đó trời còn sáng, bởi vì máy điều hòa phòng vẽ tranh bị hư, Trang Phàm Tâm mới về nhà sớm. Chưa đi tới cửa, cậu đã nhìn thấy con berger xích ngoài cửa nhà, lại nhìn lên, trên đất quả nhiên có vài miếng thịt khô.
Đây là giở lại trò cũ rồi, nhưng Trang Phàm Tâm không muốn tình nguyện mắc câu nữa, cậu chạy chậm vài bước nhặt thịt khô lại, cởi dây, dụ berger vào nhà mình.
Cố Chuyết Ngôn ở trong sân chờ mãi, chờ đến tận hoàng hôn, nhịn không được liếc mắt một cái, được lắm, ngoài cửa đâu còn con chó trung thành của anh. Tự thân xuất mã, đến cửa nhà họ Trang, phát hiện chỉ còn một cái dây dắt chó lòng thòng.
Cửa lớn không có khóa, anh đẩy ra đi tới trước nhà.
Cố Chuyết Ngôn hô: "Trang Phàm Tâm?"
Trang Phàm Tâm đang ở phòng khách xem ti vi, nghe tiếng giật mình, mở bánh quy dụ berger. Cậu đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở trên bậc tam cấp, Cố Chuyết đứng dưới bậc tam cấp.
"Có chuyện gì?" Cậu hỏi.
Cố Chuyết Ngôn đáp: "Tìm chó."
Trang Phàm Tâm nói: "Chó không có ở nhà mình."
Cố Chuyết Ngôn nói: "Vậy tôi tìm cậu."
Trang Phàm Tâm tạm thời không lên tiếng, nhìn trời đã không còn ánh nắng chiều, làm bộ hồn nhiên vô tri, Cố Chuyết Ngôn đi tới, tiến lên một bậc, chỉ cách cậu một bậc thang nữa thôi, đồng thời đối diện với đôi mắt của cậu.
Cậu đưa ánh mắt qua chỗ khác: "Tìm mình làm gì?"
Cố Chuyết Ngôn móc ra một cái thẻ: "Cho cậu xem một thứ."
Trang Phàm Tâm kìm lòng không đặng nhìn thử, dường như lập tức nhận ra đó là thẻ học sinh của Thiên Trung, giấy chứng nhận đã đưa trước rồi, thi xong, tính toán một hồi thẻ học sinh cũng nên phát rồi. Tiếp đó cậu đoạt lấy nhìn, họ tên, mã số, lớp 11...
"Ban tự nhiên lớp số 3!"
Ngay lập tức mặt Trang Phàm Tâm không hằm hằm nữa, lộ ra nụ cười đầy vui mừng, cười xong mới nhớ tới tình trạng hiện giờ, liền nhanh chóng cắn môi nín trở lại.
Lúc này, Cố Chuyết Ngôn nhẹ nhàng nói: "Hôm đó tôi xin lỗi."
Trang Phàm Tâm mở hờ môi dưới, mấy ngày không trôi qua nhanh như nước thủy triều rút: "Là mình không tinh ý."
Cố Chuyết Ngôn trong lòng nói cũng không phải người khó dỗ, tay trái anh cầm lấy thẻ học sinh, đưa tay phải ra, rất có cảm giác nghi thức mà nói: "Vậy... Bạn học Trang Phàm Tâm, sau này mong cậu chỉ bảo nhiều hơn."
Trang Phàm Tâm vươn tay nắm lại. Cố Chuyết Ngôn nắm tay cậu một lúc lâu, lòng bàn tay nóng chảy mồ hôi, trơn trượt. Anh buồn cười hỏi: "Sao ra nhiều mồ hôi vậy?"
"Dự cảm cậu sắp để ý đến mình..." Trang Phàm Tâm đáp, "... Nên hơi căng thẳng."
Chương 10: "Tự sướng."
Trang Phàm Tâm trả lời xong có chút thẹn thùng, bởi vì xưa nay cậu chưa từng có mâu thuẫn với bạn bè, không biết cách xử lý lắm, nếu không cũng sẽ không trốn suốt mấy ngày. Cho nên khi Cố Chuyết Ngôn tìm tới cửa, cậu không khỏi có chút sốt sắng.
Mà lúc này Cố Chuyết Ngôn nghe tới lại nghĩ, Trang Phàm Tâm quan tâm tới thái độ của mình như thế, đầu mối tốt đây rồi!
Tay nắm lỏng ra, hai người đứng trên bậc tam cấp ngây ra một lúc, mãi đến khi con berger ăn bánh quy xong chạy đến. Cố Chuyết Ngôn gõ lên đầu con chó một cái, cảm thấy tính trung thành của con chó không ổn lắm, ai cho ăn cũng có thể bắt cóc được.
Trang Phàm Tâm vuốt ve lông chó, nói: "PC39007, nắm tay."
Cố Chuyết Ngôn nghĩ Trang Phàm Tâm cả đời này cũng không nhớ được mã số của con berger, thôi, 007 cũng được, James Bond. Anh quyết định: "Con chó này đổi tên thành Bond đi, nhớ được không?"
Trang Phàm Tâm thầm nói: "Cái này có gì mà không nhớ được."
Không sợ người ngốc, chỉ sợ bản nhân không biết mình ngốc, Cố Chuyết Ngôn không còn lời nào để nói. Bên ngoài không mát mẻ bằng trong nhà, con berger không ở lại nổi liền chạy vào, hoàn toàn không coi mình là chó nhà khác.
Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đi theo vào phòng khách, trên ghế salông vứt cặp sách và ống tranh, hiển nhiên Trang Phàm Tâm sau khi về nhà còn chưa lên lầu. Cố Chuyết Ngôn yên lặng nghĩ, Trang Phàm Tâm vẫn luôn ở phòng khách xem ti vi? Đó không phải là đang chờ đợi mình đến sao?
Anh hỏi: "Cậu vẫn luôn chờ tôi tới à?"
Trang Phàm Tâm nghe vậy ngẩn ra: "Không phải." Trong tay cậu đang cầm điều khiển từ xa, suy nghĩ xem phải nói thế nào mới có mặt mũi, "Mình muốn xem ti vi, đúng lúc cậu tới."
Cố Chuyết Ngôn gian trá nói: "Tôi tới nhanh lắm có phải không?"
"Nhanh gì mà nhanh?" Trang Phàm Tâm lập tức phủ nhận, "Xem hết hai tập phim, cậu mới đến tìm."
Cậu nói xong cảm giác sai sai, lại nhìn Cố Chuyết Ngôn hé môi cười khoan khoái. Cậu vừa mất mặt, vừa không cam lòng, liền im re không lên tiếng nữa.
Một câu nói của Cố Chuyết Ngôn làm cứng bầu không khí lúc đó, đôi bên không để ý đến nhau hết mấy ngày, bây giờ dùng chó dụ dỗ không thành, đành phải chủ động tới cửa hòa giải, hòa giải xong, lại làm như đối phương rất quan tâm đến mình.
Trong vài giây yên tĩnh, anh bỗng nhiên thẳng thắn: "Thật ra mấy ngày nay tôi tìm cậu ba bốn lần."
Trang Phàm Tâm lúc này mới thoải mái một chút: "Thật ra mình cũng thường xem điện thoại... Nhưng cậu chẳng gửi tin nhắn nào hết."
Cố Chuyết Ngôn nói: "Tôi muốn nói chính diện." Như thế vẫn chưa đủ, anh thấy biểu cảm của Trang Phàm Tâm vô cùng hiền lành, vì vậy mạnh mẽ bổ sung một câu, "Mấy ngày không gặp, cũng muốn thấy cậu một chút."
Trang Phàm Tâm không ở lại nổi, đột nhiên đứng lên: "Mình đi lấy kem cho cậu!"
Cậu bước nhanh trốn vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra hận không thể chui đầu vào hạ nhiệt độ, mẹ ơi, người phương bắc không phải đều là người thô kệch sao, Cố Chuyết Ngôn sao lại nói chuyện điệu bộ như vậy!
Một cây kem cầm hết mười phút, Trang Phàm Tâm trở về phòng khách, ngồi cùng Cố Chuyết Ngôn cách một con chó xem ti vi. Chờ mặt trời biến mất, Cố Chuyết Ngôn dắt chó về, Trang Phàm Tâm đứng dậy tiễn ra ngoài cửa lớn.
Ánh nắng chiều tiêu tan sạch sẽ, bầu trời âm u, Trang Phàm Tâm thuận tiện mở đèn ở cửa. Chiếc đèn treo bên tường trái, rũ xuống một đoạn dây thừng, Trang Phàm Tâm kiễng chân là có thể với tới. Nhưng có vẻ như gặp gió, dây thừng bị thổi quấn lên đèn, cậu cố gắng mấy lần đều không thành công.
Cố Chuyết Ngôn ở phía sau nghiêng người, bắt lấy cơ hội tiến lên nửa bước, giơ tay lên gỡ từng vòng dây ra. Anh đứng rất gần Trang Phàm Tâm, hai tay bao phủ trên đỉnh đầu Trang Phàm Tâm, Trang Phàm Tâm muốn bước ra còn bị vai anh ngăn lại.
"Làm gì vậy." Trang Phàm Tâm cảm thấy bị một người cao áp bức.
Cố Chuyết Ngôn gỡ dây thừng ra, từ phía sau nắm chặt cổ tay Trang Phàm Tâm giơ lên, nhét phần nút thắt cuối dây cho cậu, sau đó lùi về sau một bước: "Tự kéo đi, không ai cười cậu lùn đâu."
Lạch cạch, đèn sáng, bọn họ đứng dưới ánh đèn ấm áp.
Trang Phàm Tâm quay người trông thấy bóng người nhỏ bé xa xa, Cố Bảo Ngôn chạy tới, va đầu vào đùi Cố Chuyết Ngôn, thở hồng hộc nói: "Anh hai, về nhà ăn cơm thôi."
Cô bé nói xong nhìn về phía Trang Phàm Tâm, trẻ con đều thích khoe chuyện của mình: "Anh Tiểu Trang ơi, hôm nay em đến xem trường mới rồi nè!"
Trang Phàm Tâm hỏi: "Em học trường nào vậy?"
"Tiểu học quốc tế, đồng phục xinh lắm!" Cố Bảo Ngôn rất là thoả mãn, sờ sờ bím tóc nói, "Lúc phỏng vấn còn có giáo viên nước ngoài, em cũng muốn làm tóc giống như cổ."
Trang Phàm Tâm vốn định ngày mai đi duỗi tóc, thuận tiện dẫn cô bé theo luôn, Cố Bảo Ngôn lập tức buông tay Cố Chuyết Ngôn ra, cùng Trang Phàm Tâm hẹn ngày mai cùng đi làm tóc.
Buổi tối, Trang Phàm Tâm mang theo ống tranh lên phòng vẽ tranh lầu hai, phải hoàn thành một bản phác thảo thiết kế chưa xong, trên giấy là một chiếc nhẫn đá quý, vẽ ra ba góc độ, còn có một vài chi tiết nhỏ cần phải xử lý.
Ông bà nội Trang Phàm Tâm từ xưa đã làm đồ trang sức xuất khẩu, sau đó định cư ở Los Angeles kinh doanh một công ty trang sức đá quý, đoán chừng là chịu ảnh hưởng này, từ nhỏ cậu đã thích mê đủ loại kiểu dáng đồ trang sức đá quý, sau khi lớn lên liền mê mẩn thiết kế trang sức.
Cậu bận đến đêm khuya mới vẽ xong, gửi bản thiết kế cho bên A xem qua, người ta rất hài lòng, hai ngày nữa cậu có thể nhận được thù lao. Cố Chuyết Ngôn tặng cậu một đôi giày thể thao mấy nghìn tệ, cậu muốn tặng lại cho đối phương một món quà có giá trị tương đương, đành phải dựa vào lao động để kiếm chút tài chính. echkidieu2029.wordpress.com
Trang Phàm Tâm hơn ba giờ mới ngủ, sáng sớm bị tin nhắn trong nhóm chat của bọn con trai đánh thức, đúng là bọn quỷ, một bầy người mặt trời lên cao mới thức dậy, sao sáng sớm nay lại phấn khởi như thế?
Cậu nằm úp sấp ở trên gối híp mắt: "What happened?"
Ủy viên thể dục: "Xem thông báo lớp!"
Trang Phàm Tâm vào nhóm chat của lớp liếc mắt một cái, hóa ra Hạ Duy trước đó đã dò hỏi tình hình làm bài tập, thầy cũng nhắc nhở hai ngày nữa khai giảng. Hôm đó không phải đã tụ lại chép bài tập rồi sao? Cậu hỏi: "Tụi bây lần trước không phải làm xong rồi sao?"
Tề Nam: "Đại giá quang lâm đến chỗ tao ăn bánh kem đấy mày."
Sau mười phút, lớp trưởng quyết định lịch trình: "Xét thấy tiệm bánh ngọt ở khu vườn sáng tạo ăn không ngon, sáng nay chín giờ, gặp nhau ở tiệm cà phê bên cạnh thư viện!"
Trang Phàm Tâm vươn mình xoa xoa đầu tóc, đột nhiên nhớ tới hôm nay phải đi duỗi, cậu lập tức gửi đi nói: "Xin lỗi nha, tao không đi!" Sau đó là một tràng lên tiếng phê phán, cậu dứt khoát nhấn nút "Không làm phiền".
Lại ngủ tiếp giấc dở dang, Trang Phàm Tâm đúng giờ tỉnh dậy, thu thập xong lấy hai cây kem ra ngoài. Cố Bảo Ngôn canh chuẩn thời gian, ăn mặc thật xinh đẹp đứng ở cửa, hơn nữa Cố Chuyết Ngôn cũng đi cùng.
Cố Bảo Ngôn nói: "Anh của em trả tiền."
Trang Phàm Tâm đưa kem lên: "Vậy hai người cùng ăn nha."
Cố Bảo Ngôn không tình nguyện lắm, chỉ chịu cho Cố Chuyết Ngôn cắn một miếng, vì vậy miệng Cố Chuyết Ngôn vừa hạ xuống cây kem chỉ còn mỗi ốc quế. Cố Bảo Ngôn điên lên, đuổi đánh Cố Chuyết Ngôn, giống như quang cảnh ngày bọn họ đến Dung Thành.
Tiệm cắt tóc không xa, bởi vì là cuối tuần, khách hàng nhiều hơn chút so với lúc thường, bọn họ ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ gội đầu. Anh em thù hận không sâu, Cố Bảo Ngôn lúc này trông ngóng Cố Chuyết Ngôn, dùng kiểu làm nũng với Cố Sĩ Bá và Tiết Mạn Tư, nói: "Anh hai, còn có thể trang điểm nữa á, hay là em thử nha?"
Cố Chuyết Ngôn nói: "Trẻ con trang điểm đều chết hết đấy."
Trang Phàm Tâm ở bên cạnh suýt chút nữa phụt nước, hù dọa trẻ con làm gì, cậu dỗ cho Cố Bảo Ngôn vui, thân là con một hoàn toàn không hiểu nổi bi thương của Cố Chuyết Ngôn.
Cố Chuyết Ngôn cúi đầu chơi điện thoại, nhìn thấy Lục Văn đăng một tấm ảnh, là một tấm vé máy bay đã che thông tin, không biết lại đi đâu mà đắc ý thế này.
Bỗng nhiên bên tai có hơi ngứa, anh vừa quay đầu, chỗ chờ đợi nhiều người, bọn họ ngồi rất chen chúc, đuôi tóc Trang Phàm Tâm không cẩn thận cọ vào tai anh. Mấy sợi tóc xoăn hơi ngẩng đầu, hiện ra ánh sáng dịu nhẹ.
Cố Chuyết Ngôn nhìn chằm chằm tóc Trang Phàm Tâm, thậm chí có chút không nỡ.
Cún con, mái tóc xoăn giống y như con lai, một lát nữa sẽ bị duỗi thẳng.
Anh kìm lòng không đặng giơ điện thoại lên, mơ mơ hồ hồ mở ứng dụng chụp ảnh, bất tri bất giác chếch sang một bên, sau đó hết sức tự nhiên đóng khung gương mặt đẹp như tranh của Trang Phàm Tâm. Nhưng khoảng cách quá gần, Trang Phàm Tâm dường như lập tức xoay mặt lại nhìn, cách ống kính nhìn vào mắt anh. sstruyen reup là chó
Cố Chuyết Ngôn không hề gợn sóng, còn điều chỉnh góc độ một chút.
Trang Phàm Tâm hỏi: "Làm gì vậy?"
Cố Chuyết Ngôn dùng đầu ngón tay quẹt lông mày, nói: "Tự sướng."
Trang Phàm Tâm nở nụ cười, tách tách, Cố Chuyết Ngôn nhấn nút chụp.
Rốt cuộc cũng tới lượt, Trang Phàm Tâm và Cố Bảo Ngôn đi làm tóc, Cố Chuyết Ngôn ngồi ở trên ghế sô pha chơi game, lúc bắt đầu thì còn ổn, chờ chơi xong bốn ván, anh phát hiện kiểu tóc của một lớn một nhỏ đằng kia vẫn không có gì thay đổi.
Cố Chuyết Ngôn thật sự là nông cạn, tưởng rằng làm tóc cùng lắm chỉ bằng một tiết học, ai mà ngờ qua hết một tiếng rồi, vẫn không hề có dấu hiệu kết thúc.
Nói ám muội một chút, Cố Chuyết Ngôn chẳng khác gì người đàn ông chờ vợ con đi mua sắm trong trung tâm thương mại, ánh mắt từ từ lạnh băng, muốn ly hôn quá, quyền nuôi con cũng không thèm.
Cố Chuyết Ngôn đeo tai nghe lên ngủ, ca khúc thường nghe có đến cả trăm bài, chọn chế độ phát ngẫu nhiên, truyền vào lỗ tai đến khi ngủ.
Ba tiếng sau, Cố Bảo Ngôn được toại nguyện uốn một cái đầu cực kỳ yêu kiều, vọt tới khu nghỉ ngơi lay Cố Chuyết Ngôn tỉnh dậy, đắc ý nói: "Anh ơi, em uốn xong rồi nè!"
Cố Chuyết Ngôn mở mắt hết hồn: "Ôi mẹ ơi già thành lớp sáu luôn rồi."
Anh day day ấn đường, muốn hỏi thử con người nào đã biến em gái anh thành như vậy, đứng dậy nhìn quanh một vòng, nhà tạo mẫu tóc không ít nhưng không nhìn thấy Trang Phàm Tâm. Cố Bảo Ngôn lôi kéo anh đi tìm, nói Trang Phàm Tâm đang sấy tóc, sắp xong rồi.
Cố Chuyết Ngôn để cô bé dắt đi, vòng qua một loạt dãy bàn và mấy cái ghế xoay, ngẫu nhiên quay người lại, đột nhiên bất ngờ nhìn thấy Trang Phàm Tâm sau một chiếc gương.
Người kia ngồi thẳng, kẹp tóc vẫn chưa lấy xuống, lộ ra một cái cổ nhỏ nhắn thon dài, mái tóc xoăn đã biến mất, thay vào đó chính là hàng nghìn hàng vạn sợi tóc mềm mại suôn mượt. Các dì các chị làm tóc xung quanh đang ngáp, máy sấy tóc rất ồn ào, ở trên bục có vài người đang tranh chấp, tiếng la hét ồn ào hỗn loạn, Trang Phàm Tâm ngồi ở đằng kia yên tĩnh ngoan ngoãn.
Cậu ngẩng đầu lên: "Nhìn được không?"
Cố Chuyết Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, cảm giác con lai biến mất, nhưng đôi mắt cậu lại càng thêm rõ ràng, đây là một cơ hội tốt để ca ngợi đối phương, anh lại giống như chột dạ, có chút cứng rắn nói dối: "Cứ để vậy đi."
Vừa vặn trong tai nghe hát đến câu —— When I'm by your side, lost in your eyes. Khi tôi ở cạnh em, tôi liền đắm chìm trong ánh mắt em.
Mẹ nó, đây là ca sĩ ở đâu ra mà biết hay vậy?!
Tác giả có lời muốn nói: Phiên dịch tiếng Anh thành tiếng Trung. (4 điểm)
Lâu rồi không gặp – 11+12
Chương 11: Ba cây chụm lại nên hòn núi cao
Rời khỏi tiệm cắt tóc, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm dọc theo bóng cây trở về, đây là một con phố cũ, cây cũng đều là cây già, cửa hàng dọc đường cũng đã mở hơn mười năm.
Đối diện đường cái là một mảnh tường gạch cũ, sau lưng là nơi ở cũ của một danh nhân, tham quan miễn phí, Trang Phàm Tâm nói: "Cậu tới Dung Thành cũng nhiều ngày mà chưa đi du lịch đấy."
Cố Chuyết Ngôn tạo cơ hội: "Tôi lạ nước lạ cái, có thể mời cậu làm hướng dẫn viên không?"
Trang Phàm Tâm cảnh giác nghĩ, Cố Chuyết Ngôn vốn cũng không tình nguyện đến, chỉ sợ cũng không có hứng thú ngắm cảnh, chắc chỉ là đang khách khí phối hợp với cậu thôi. "Hay là thôi đi." Cậu hiểu ý mà nói, "Thật ra Dung Thành cũng không có chỗ nào chơi."
Cố Chuyết Ngôn không nghĩ tới lại bị từ chối, dù sao kinh nghiệm tình trường cũng là số không, nhất thời không biết nói gì. Đi qua một tiệm bán trang sức, bên trong rực rỡ muôn màu, Cố Bảo Ngôn bỏ lại bọn họ liền chạy vào.
Cố Chuyết Ngôn đứng ở cửa nói: "Chọn xong thì gọi anh."
"Anh hai..." Cố Bảo Ngôn hỏi, "Mua mười cái kẹp tóc được không?"
Cố Chuyết Ngôn nói: "Em kẹp hết được thì mua." Mở miệng là muốn mười cái kẹp tóc, có mười cái đầu sao? Anh thực sự rất lo lắng, mới bảy tám tuổi đã như vậy, sau này lớn lên phải làm sao đây?
Bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa bày hai cái bàn nhỏ, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm mua hai chai nước ngọt vừa uống vừa đợi.
Điện thoại vẫn rung hoài, Trang Phàm Tâm lấy ra vừa nhìn quả nhiên là tin nhắn của nhóm chat bọn con trai, lúc này đã buổi chiều, cái đám kia từ chín giờ sáng phấn khởi chiến đấu đến bây giờ, bài tập làm xong chưa không biết nhưng mà đã đánh giá chọn lựa ra được tiệm cà phê có bánh ngọt ngon nhất rồi.
Trang Phàm Tâm yên lặng ghi nhớ, để ngừa giẫm lôi, hỏi: "Tiệm nào bán đồ ngọt hổng ngon dợ?"
Tề Nam: "Kẻ phản bội không có tư cách hỏi!"
Trang Phàm Tâm: "Vậy tụi bây làm bài tập xong chưa?"
Tề Nam: "Kẻ phản bội không cần phải để ý nhiều như vậy chứ!" echkidieu2029.wordpress.com
Trang Phàm Tâm từ chối hai lần họp mặt, rơi vào kết quả như thế đúng là đáng đời, không chỉ bạn cùng bàn không bênh, những người khác càng mạnh mẽ khiển trách, lớp trưởng thậm chí còn gửi tin nhắn thoại dài ba mươi giây.
Cậu hút hết nước ngọt muốn đền bù một chút, len lén liếc mắt nhìn Cố Chuyết Ngôn ở đối diện, nhất thời đột nhiên nhanh trí.
"Các anh em tốt..." Trang Phàm Tâm soạn tin nhắn, "Không tích cực tham dự hoạt động tập thể là lỗi của tao, để bồi thường, tao có thể nói cho mọi người biết một bí mật liên quan đến lớp chúng ta."
Ủy viên thể dục: "Lớp trưởng ngầm chiếm quỹ lớp?"
Lớp trưởng: "Mọe mày, lớp chúng ta nghèo đến nỗi không một xu dính túi luôn đó hiểu hông?"
Một đám người lại bắt đầu lao nhao, thậm chí còn có người nói giáo viên chủ nhiệm tái hôn, Trang Phàm Tâm đợi chốc lát, chờ mọi người lao nhao đủ rồi, cậu gửi một biểu cảm đeo kính đen.
Có người giục: "Nói lẹ đi, tên phản bội."
Trang Phàm Tâm tung tin: "Sau khi khai giảng lớp chúng ta sẽ có học sinh chuyển trường!"
Vừa ấn nút gửi đi, Trang Phàm Tâm lại nhìn Cố Chuyết Ngôn, có một loại đắc ý gọi là "biết trước". Đúng lúc Cố Bảo Ngôn gọi bọn họ lại, cậu cất điện thoại, uống hết chút nước ngọt cuối cùng.
Trên đường về nhà, Cố Bảo Ngôn nghe lời tự xách cặp của mình, cũng móc ra một cái vòng tay màu bạc cho Trang Phàm Tâm, cảm ơn cậu dẫn cô bé đi uốn tóc. Lại lấy ra một cái giống như đúc đưa cho Cố Chuyết Ngôn, cảm ơn anh đã trả tiền cho cô bé.
Chậm rãi chạy trở về, lúc chỉ cách ngã ba hẻm mấy mét, Trang Phàm Tâm trông thấy ba nam sinh đứng dưới cây đa. Ba người nam sinh vô cùng dễ thấy, bởi vì toàn bộ đều ngước đầu, đang tập trung tinh thần thưởng thức rễ phụ của cây đa đang rũ xuống.
Nhìn kĩ hơn thì hình như hơi quen mắt, Trang Phàm Tâm cảm giác đã gặp nhau ở đâu rồi.
Lúc này Cố Chuyết Ngôn cũng nhìn thấy, không khỏi dừng bước lại cũng bật thốt lên —— "Đệt!"
Một nam sinh trong đó nghe tiếng, nhìn sang, ngây ra mấy giây sau đó quát to một tiếng: "Đệt mọe! Huynh đệ!" Hai người khác cũng cùng nhau nhìn ra, la hét —— "A! Huynh đệ của taooo!"
Ba người chạy như điên tới, tiếng gào đủ để truyền sang đối diện đường, doạ mấy chiếc xe đi ngang suýt chút nữa tông vào nhau, chạy đến trước mặt, ba người giang cánh tay ôm lấy Cố Chuyết Ngôn như con koala, cánh tay siết chặt.
Trang Phàm Tâm lùi sang bên cạnh, cậu nhớ ra, đây là ba nam sinh cưỡi ngựa trong bức ảnh, Liên Dịch Minh, Lục Văn và Tô Vọng.
Cố Chuyết Ngôn bị ôm không thở nổi, tránh ra nói: "Sao tụi bây tới đây?!"
Lục Văn nói: "Tới tìm mày đó! Chẳng lẽ tới ăn lẩu bò Triều Sán!"
Liên Dịch Minh ôm lấy Cố Bảo Ngôn, thân mật hỏi: "Có nhớ anh không? Vãi, em còn uốn tóc à?"
Cố Bảo Ngôn xách túi, vui vẻ nói: "Em còn mua kẹp tóc nữa nè!"
Tô Vọng liếc mắt một cái: "Mấy cái thứ gì đây, anh của em cho em kẹp mấy thứ này hả? Chúng ta đến trung tâm thương mại mua cái khác." Nói xong thoáng nhìn vòng tay rẻ tiền trên cổ tay Cố Chuyết Ngôn, nhất thời đau lòng, "Chú em, mấy ngày nay mày sống thế nào vậy?" truyenfull reup là chó
Mấy người líu ra líu ríu nói không ngừng, Trang Phàm Tâm yên tĩnh đứng bên cạnh, nhưng cậu dù sao cũng là một người sống sờ sờ, đối phương rất nhanh chú ý tới cậu, ba đôi mắt đồng loạt nhìn tới.
Lục Văn mở miệng trước: "Ây, đây là ai?"
Cố Chuyết Ngôn nói: "Đây là Trang Phàm Tâm, hàng xóm của ông ngoại tao." Anh giới thiệu, "Mấy đứa này là bạn thân tôi, lúc trước cậu từng xem ảnh rồi đó."
Trang Phàm Tâm nhìn kĩ từng người, Lục Văn da dẻ hơi ngăm, cao cỡ Cố Chuyết Ngôn, là hát chính của ban nhạc. Tô Vọng rất gầy, trên mặt có một cặp lúm đồng tiền, Liên Dịch Minh ăn mặc tương đối thoải mái, giống như sinh viên.
Cậu lịch sự mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi, Lục Văn đã trước một bước vượt lên choàng vai cậu, như người quen cũ, nói: "Tiểu Trang? Người ta nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, nhìn tướng mạo cậu đúng là người tốt, cậu nhất định phải chăm sóc cho Cố Chuyết Ngôn nhé."
Tô Vọng đến một bên khác ôm Trang Phàm Tâm, nói: "Bạn hàng xóm, nắng to thế này, ra ngoài chơi à?"
Hai bên trái phải tiến công, Trang Phàm Tâm thật không dám nhúc nhích, trả lời: "Đi cắt tóc..."
Cố Chuyết Ngôn đẩy Lục Văn và Tô Vọng ra, ban ngày ban mặt mà cứ như bọn côn đồ cướp bóc, chặn trước mặt Trang Phàm Tâm, hỏi chuyện thực tế: "Buổi tối ở đâu?"
Tô Vọng nói: "Tụi tao đặt khách sạn rồi, đưa em gái về nhà xong, mày đi theo tụi tao."
Đoàn người rẽ vào hẻm nhỏ, Cố Chuyết Ngôn đưa Cố Bảo Ngôn về nhà, ba người kia chờ ở cửa nhà Trang Phàm Tâm. Trang Phàm Tâm mở cửa, trước khi vào nhà, nói: "Tôi về nha, mọi người đi chơi vui vẻ."
Liên Dịch Minh nhìn Trang Phàm Tâm từ đầu tới chân, tầm mắt dừng lại ở đôi giày thể thao kia, nói: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi chơi đi?"
Trang Phàm Tâm cảm giác được đối phương đang quan sát mình, cậu không sợ người lạ, cũng coi như phóng khoáng nhiệt tình, nhưng lúc này ở cửa nhà mình sinh sôi một chút nhỏ nhen, nói: "Tôi không quấy rầy các cậu đâu."
"Ây u." Lục Văn cười rộ lên, "Sao cậu khách khí vậy."
Đang lo giải quyết cục diện trước mắt thế nào, Cố Chuyết Ngôn đi tới, Liên Dịch Minh và Lục Văn liền ngừng dây dưa, mọi người đi ra ngoài, lúc Tô Vọng đi ngang qua Trang Phàm Tâm còn ném lại một câu: "Cậu ngoan thật đấy."
Trang Phàm Tâm cứng người, có ý gì?
Cậu vào nhà khóa cửa, nghe thấy bên ngoài kéo trường âm kêu to, điển hình cho loại nam sinh ồn ào.
Có gì mà la hét? Bạn của Cố Chuyết Ngôn sao lại quái gở như vậy nhỉ?
Bọn họ vào khách sạn, phòng lớn, rộng rãi đầy đủ để bọn họ bày bừa. Vừa tiến vào phòng, Cố Chuyết Ngôn đang định đổi dép lê, lại bị ba bên mai phục ôm chặt lấy.
Hóa ra ở bên ngoài ảnh hưởng đến việc phát tiết tâm tình, lúc này mới có thể sảng khoái phóng thích một trận, ba người ôm Cố Chuyết Ngôn vừa khóc vừa gào: Nhớ mày quá đi! Mày đi một phát hơn hai mươi ngày! Làm chuyện gì cũng thiếu một thằng!
Cố Chuyết Ngôn tránh ra: "Mẹ tụi mày tao chưa có chết!"
Mấy người này cũng không khóc thật, làm nóng đủ rồi, Lục Văn xoay mặt liền đi gọi đồ ăn, Tô Vọng vào phòng tắm, Liên Dịch Minh tản bộ một vòng, ngồi xổm xuống gõ nền nhà, đi tới góc phòng dùng đầu ngón tay quệt một cái, giống như mắc bệnh nghề nghiệp.
Cố Chuyết Ngôn ngồi xuống ghế sô pha: "Mày còn chưa thừa kế khách sạn nhà mày mà đã chuyên nghiệp như vậy rồi à?"
"Quá khen." Liên Dịch Minh quay người dựa vào tủ, khoanh tay hỏi, "Một tháng này sống thế nào? Tụi tao còn tưởng rằng mày chỉ đi mấy ngày, ai mà ngờ ngày mốt khai giảng, mày còn đếch về."
Cố Chuyết Ngôn nói: "Về cái gì nữa, thủ tục chuyển trường đã xong xuôi rồi, thẻ học sinh cũng đã tới tay."
"Đệt mọe! Không phải chứ!" Lục Văn rên lên một tiếng, "Ba mày cũng ác quá!"
Liên Dịch Minh tỏ ra hiểu rõ: "Là dì Tiết tàn nhẫn, bởi vì nó với bác Cố quậy như nước với lửa, cực bất lợi cho một gia đình văn hóa kiểu mẫu, cho nên dì Tiết mới tống nó đến cái nơi xanh hóa (*) này."
(*) xanh hóa: nơi được phủ nhiều cây xanh
Cố Chuyết Ngôn nghe đến vui vẻ, vừa cười vừa hỏi: "Tụi mày lén lút tới?"
Ngày mốt khai giảng, Lục Văn nói qua đêm ở nhà Tô Vọng, Tô Vọng nói qua đêm ở nhà Liên Dịch Minh, Liên Dịch Minh nói qua đêm ở nhà Lục Văn, sau khi tập hợp liền bay đến Dung Thành, chiều mai bay về, không kém gì dải Mobius (*).
Lúc này Tô Vọng tắm xong đi ra, người đã đông đủ, ba người trao đổi ánh mắt, động thủ đè Cố Chuyết Ngôn xuống ghế sô pha, hai bên trái phải và đỉnh đầu, ba bên hội thẩm.
Cố Chuyết Ngôn dửng dưng ngồi xuống, nói: "Tiện tay bóp vai cho tao nữa."
"Oke Cố tiên sinh." Còn thật sự bóp, tay Lục Văn dùng sức, "Mày tới đây đã một tháng, tại sao không phản kháng? Lẽ nào thật sự muốn chờ đợi?"
Cố Chuyết Ngôn nói: "Xin hỏi tại sao tao phải phản kháng?"
Liên Dịch Minh vẫn là câu nói kia: "Tao tưởng là mày nhảy xuống biển tại sao mày không nhảy? Ở đây cũng ngon lành quá nhỉ."
"Cút mẹ mày đi." Cố Chuyết Ngôn nói, "Tao cũng không thể cắt đứt quan hệ cha con với ba tao, huống hồ tao còn phải xài tiền của ổng. Với lại, mâu thuẫn này không phải là vì chuyển trường, cũng không phải là tao ở đâu, mà là vì tính hướng của tao."
Tô Vọng nói: "Gây khó cho mọi người."
Nếu hi vọng về nhà thực sự xa vời, vậy đề tài này tạm thời không thảo luận nữa, qua. Lực tay Lục Văn bóp vai tăng thêm một chút, chuyển đề tài, giọng mềm mỏng: "Cái cậu hàng xóm họ Trang... Tụi mày thân quá nhỉ?"
Cố Chuyết Ngôn nói: "Sau khai giảng sẽ thành bạn cùng lớp."
"Có duyên vậy luôn?!" Liên Dịch Minh chà chà hai tiếng, "Trước bảo tao mua mua đôi giày thể thao mới nhất gửi cho mày, tao còn bồn chồn mày mua cho ai, hóa ra là cho cậu ấy."
Tô Vọng bổ sung: "Hôm nay còn dẫn đi cắt tóc, ba tao còn chưa dẫn mẹ tao đi cắt tóc."
Ba người quái gở, ý đồ muốn nghe ngóng, Cố Chuyết Ngôn cũng phối hợp, toàn bộ hành trình không phủ định, còn thích thú gật gật đầu.
Lục Văn sững sờ nói: "Vờ lờ, mày quất con người ta rồi luôn hả?"
Liên Dịch Minh có chút nhút nhát: "Tao biết mày come out dứt khoát, không ngờ tốc độ mày quất con người ta cũng quá nhanh quá nguy hiểm, chắc không phải bữa nào mày lại đột xuất nói muốn ra nước ngoài kết hôn luôn chứ?"
"Gì vậy ba..." Tô Vọng cẩn thận hỏi, "Mày nhanh vậy luôn hả?"
Cố Chuyết Ngôn phục luôn nồng độ ngu ngốc của ba thằng này, tự biên tự diễn, đúng là muốn ăn đòn. Anh tránh thoát kiềm chế của ba người dễ như ăn cháo, đem Liên Dịch Minh từ phía sau lưng đẩy lên ghế, kéo theo hai người kia, trực tiếp đánh từ đầu này sang đầu kia.
Không uổng công là trưởng câu lạc bộ đấu kiếm, lâu rồi không luyện, bây giờ uýnh một trận hoạt động gân cốt một chút. Cuối cùng, ba người kia kêu rên không ngừng, dồn dập lăn xuống trên thảm trải sàn.
Cố Chuyết Ngôn ngừng tay, đi đến tủ lạnh cầm một chai bia, nhìn từ trên cao xuống ngồi giữa ghế sô pha uống bia. Tô Vọng tuy rằng gầy, lại là người đầu tiên bò lên, ngoan cố nói: "Vậy mày nói cho rõ ràng đi!"
Cố Chuyết Ngôn trước tiên làm sáng tỏ chuyện quan trọng nhất: "Tao chưa làm chuyện đó."
Sau đó không nói gì nữa, anh và Trang Phàm Tâm làm sao thân nhau, Trang Phàm Tâm giúp anh thế nào, hiện tại hai người đang ở loại quan hệ nào, tất cả những thứ này đều chưa nói.
Anh chỉ trực tiếp nói: "Tao muốn theo đuổi cậu ấy."
Ba người đồng thời nín thở, lại đồng thời thở ra một hơi. Không ai biết bọn họ khoảng thời gian này có bao nhiêu gánh nặng trong lòng, anh em tốt đột nhiên come out, bọn họ ở bên ngoài chống đỡ, sau lưng cũng hoài nghi Cố Chuyết Ngôn có tình cảm với mình.
Liên Dịch Minh tỏ thái độ nói: "Tao ủng hộ mày!"
"Tao cũng vậy!" Lục Văn nói, "Tuy rằng tụi tao chỉ đợi một ngày mày..."
Tô Vọng nói: "Tụi tao mãi mãi ủng hộ mày!"
Cố Chuyết Ngôn cười lạnh một tiếng, đặt hi vọng vào ba thằng này chả khác nào tự tuyệt đường tình ái.
Chẳng qua anh cũng không nghĩ tới tình ái, bởi vì dụ dỗ Trang Phàm Tâm chỉ là vì kích thích ba mẹ. Anh không muốn tiết lộ ý nghĩ này, thứ nhất không tin được miệng thúi của mấy thằng này, thứ hai anh sợ dụ dỗ thất bại, lúc đó mất mặt lắm.
Dù sao hôm nay lời mời Trang Phàm Tâm làm hướng dẫn viên cũng bị từ chối, bị đả kích lòng tự tin.
Cố Chuyết Ngôn móc điện thoại ra, bỗng nhiên muốn thử một lần nữa, gửi tin nhắn hỏi: "Bạn tôi muốn đi chơi ở Dung Thành, ngày mai cậu có rảnh đi cùng chúng tôi không?"
Vì muốn làm người ta dao động, còn thêm một cái biểu cảm chớp chớp mắt, nhìn cực kỳ gái tính.
Rất nhanh, Trang Phàm Tâm trả lời: "Được thôi."
Cố Chuyết Ngôn nhìn chằm chằm hai chữ kia, không phát hiện mình đang cười đến ngu ngốc.
Chương 12: Quần lót, mua cho tôi đi
"Mẹ mày đừng có cười nữa." Liên Dịch Minh từ dưới đất bò dậy, đúng lúc chuông cửa vang lên, chắc là bữa tối đã đặt trước.
Làm ầm ĩ nửa ngày ai cũng đều đói, bốn người ngồi vây quanh ở trước bàn ăn cơm, giống như hồi còn ăn cơm ở trường cũ. Lục Văn không nén được bi thương, vẻ mặt đưa đám nói: "Học kỳ sau tao tự trả tiền mở buổi biểu diễn, mày cũng không đến nghe được."
Cố Chuyết Ngôn nhíu mày lại: "Ban nhạc của mày còn chưa giải tán nữa hả?"
"Đệt, tụi tao còn chưa chính thức debut nữa, giải tán con mẹ mày." Lục Văn khi còn bé từng mơ mộng làm quân nhân, muốn làm một người lính, sau kì quân sự hồi cấp hai cũng không đề cập tới nữa. Mãi đến cấp ba, hắn từ từ khai phá ra giấc mộng ca sĩ của mình, ỷ vào tiền bạc thâm hậu kéo bè kéo phái lập ban nhạc, lúc đầu không đủ nhân lực, Cố Chuyết Ngôn còn tới đánh ghita giùm mấy tháng.
Tô Vọng hỏi: "Buổi biểu diễn của mày chừng nào?"
Lục Văn nói: "Chắc là lễ quốc khánh!"
Đầu tháng chín khai giảng, tháng mười mở buổi biểu diễn, lúc đầu đã chuẩn bị, diễn tập, luyện hát, cũng không có ý định học tập. Cố Chuyết Ngôn thay ba mẹ Lục Văn thở dài, than thở xong nghĩ đến cái gì đó: "Vậy có thể tao tới nghe được đó."
Cuối tháng chín có một cuộc thi toán học, Cố Chuyết Ngôn báo danh nói muốn về tham gia thi, thời điểm đó đúng lúc ở nhà đón lễ, hoàn hảo. Tô Vọng hỏi thời gian cũng là ý định này, hắn cũng báo danh.
Mấy tên con trai vừa ăn vừa nói chuyện, từ ban nhạc của Lục Văn liền chuyển sang chiếc mô tô mới của Liên Dịch Minh, giống như đề tài come out của Cố Chuyết Ngôn đã hoàn toàn kết thúc, quả thực gọn gàng như đầu voi đuôi chuột.
Bọn họ hào phóng thảo luận nguyên nhân Cố Chuyết Ngôn chuyển trường, tự dưng come out, náo loạn toàn trường, kích thích Cố Sĩ Bá nổi trận lôi đình, sau đó bị Tiết Mạn Tư đưa tới Dung Thành. Nhưng không ai tìm hiểu trước đó, tại sao đột nhiên lại come out, lúc đó đã có một vài manh mối nhỏ, ba người đều lặng thinh không đề cập tới.
Cố Chuyết Ngôn đến giờ vẫn không nói, bọn họ làm bạn thân, nên cũng không hỏi.
Ở biệt thự trong con hẻm nhỏ, Trang Phàm Tâm ở trong phòng sách nghiêm túc làm bài tập, điện thoại đặt ở một bên, thật ra khi cậu trả lời Cố Chuyết Ngôn có hơi do dự, bởi vì cậu cảm giác ba người bạn của Cố Chuyết Ngôn thần kinh hơi bị rung rinh. Chẳng qua là người ta đi một quãng đường xa đến đây, không cách nào từ chối, với lại như thế cũng giúp Cố Chuyết Ngôn giải sầu, một công đôi chuyện.
Sau khi hoàn thành tất cả bài tập nghỉ hè, Trang Phàm Tâm về phòng ngủ, trước khi ngủ lướt điện thoại một chút. Vừa mở ra, tin nhắn chưa đọc đầy nhóc, buổi chiều cậu thả tin tức trong nhóm chat xong liền bỏ chạy, tất cả mọi người từ lúc đó đến giờ vẫn bị cậu bỏ quên.
Cậu không xem nổi nữa, trực tiếp nhắn: "Tao tới rồi nè!"
Trang Phàm Tâm đột nhiên trở thành bia ngắm, một đám nam sinh dồn dập nã pháo về phía cậu, bùm bùm mắng cậu vô căn cứ. Cậu nằm trong ổ chăn miễn cưỡng giải thích: "Không lừa tụi mày đâu, học sinh chuyển trường là hàng xóm của tao."
Lớp trưởng nói: "Hàng xóm của mày là một ông cụ, tưởng tụi tao không biết hả mậy?"
Trang Phàm Tâm: "Cháu ngoại của ông cụ đó đó, tuần trước tao dẫn cậu ấy đến trường thi kiểm tra năng lực, thi xong còn đến Nhất Nam ăn bánh ngọt."
Lớp trưởng: "Cho truyền nhân chứng."
Tề Nam lập tức đăng nhập: "Nhân chứng đến đây, mẹ tao có nói với tao, là thật đó."
Mọi người lúc này mới tin lời Trang Phàm Tâm, tuy rằng học sinh chuyển trường là thật, nhưng học sinh chuyển trường là nam, chuyện này cũng không phải hấp dẫn lắm. Đồng tính tương xích, một đám nam sinh không có hứng thú gì, mấy câu hỏi đặt ra cũng tràn ngập một bầu không khí khiêu khích, cao bao nhiêu, thành tích như thế nào, chơi bóng có thể được bao nhiêu điểm, chơi game lên được cấp mấy?
Trang Phàm Tâm đáp lại từng câu một: "Có vẻ là 184, Toán điểm tối đa, chơi bóng thì tao không biết, nhưng biết đấu kiếm và cưỡi ngựa, còn game hả, dẫn tao theo là tao không bao giờ chết."
Tề Nam: "Mày là thuỷ quân của cậu ta à?"
Trang Phàm Tâm: "Tao không nói xạo đâu, thiệt mà!"
Nhóm chat chợt yên tĩnh, hồi sau, có người trả lời: "Buồn ngủ rồi, bye."
Sau đó không ai nói gì nữa, giống như toàn bộ đều tắt máy log out, Trang Phàm Tâm gửi một biểu cảm "Buồn bực" rồi cũng rời khỏi khung chat. Ngón tay cậu vô thức trượt danh sách chat, nhìn thấy ảnh đại diện của Cố Chuyết Ngôn là hình con berger cậu chụp, uy phong lẫm liệt.
Lúc này nhảy ra một tin nhắn mới, giáo viên chủ nhiệm gửi: "Tóc tai trước khi khai giảng phải đi duỗi thẳng cho tôi!"
Trang Phàm Tâm sợ đến nỗi làm rớt điện thoại xuống mặt, cầm lên lập tức trả lời: "Thầy ơi, bây giờ em cực kỳ cực kỳ thẳng luôn rồi, có thể tự sướng cho thầy xem."
Hạ Duy: "Không cần."
"Dạ thế thôi, thầy ngủ ngon." Trang Phàm Tâm thở một hơi, nhét điện thoại vào dưới gối nhanh chóng đi ngủ, tối vậy rồi mà thầy chủ nhiệm còn gửi tin nhắn nữa.
Đảo mắt đã là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, Trang Phàm Tâm thức dậy rất sớm, dọn xong cặp sách, cậu ôm đồng phục đã giặt sạch sẽ lên sân thượng lầu hai phơi nắng. Nơi này có thể trông thấy phía ngoài cửa chính, vừa ngẩng đầu, cậu mơ hồ nhìn thấy mấy bóng người, là nhóm Cố Chuyết Ngôn.
Ngày hôm qua đã hẹn sẽ đi chơi, Trang Phàm Tâm phất tay một cái, đeo cặp lên vai chạy xuống. Vừa mở cửa, bốn người kia đã tạo thành nửa vòng tròn đứng ở cửa, chẳng ai để ý ai, giống như trong một đêm tình cảm đã tan vỡ.
Trang Phàm Tâm và Cố Chuyết Ngôn đi ở phía trước, cậu lặng lẽ hỏi: "Mấy cậu bị sao vậy?"
"Không sao cả." Cố Chuyết Ngôn nói, "Tối hôm qua chen chung một cái giường lớn ngủ, tôi ở trong mơ đạp Liên Dịch Minh xuống đất, Tô Vọng mài răng bị Lục Văn cho một đấm, lúc Liên Dịch Minh sờ soạng bò lên giường thì đè trúng bi của Lục Văn. Là vậy đó."
Trang Phàm Tâm cố nén cười: "Chỉ có cậu là khỏe mạnh thôi sao?"
Cố Chuyết Ngôn đáp: "Tôi cũng không khỏe gì cho lắm, mơ thấy ngày rời khỏi Dung Thành, là một ngày mưa to." Anh vẫy tay đón xe, mở cửa xe ôm lưng Trang Phàm Tâm lên xe, dùng âm lượng chỉ bọn họ nghe thấy, nói, "Cậu không đến sân bay tiễn tôi."
Đây là anh bịa, từ khi tỉnh ngủ, đánh răng đã bắt đầu suy nghĩ, ăn sáng, đi xe tới, mất cả buổi sáng để bịa ra một đoạn ngắn như vậy, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Trang Phàm Tâm ngẩn ra, cậu hơi kinh ngạc, nói: "Chắc do trời mưa to nên chuyến bay bị hủy ha?"
"..." Cố Chuyết Ngôn nghĩ thầm, đệt, bịa chưa đủ rồi.
Nhóm Liên Dịch Minh hai giờ chiều sẽ lên máy bay, nếu muốn đi chơi thì chỉ có buổi sáng này thôi, Trang Phàm Tâm dẫn bọn họ đến mấy địa điểm nổi tiếng ở Dung Thành, cưỡi ngựa xem hoa nhìn thử kiến trúc cổ xưa.
Ngắm cầu Giải Phóng xong, trên đường ghé một quán ăn bản địa, sau đó đi dạo đến khu phố học sinh gần đó, khu phố học sinh dù là ngày trắng hay đêm đen cũng đều rất náo nhiệt, du khách rộn rộn ràng ràng, rất nhiều quầy ăn vặt xếp hàng dài.
Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đi song song, nói: "Năm ngoái đến Miếu Nhai ở Hồng Kông chơi, cũng đông đúc như vậy."
"Mày còn không ngại mà dám nói à?" Liên Dịch Minh ghé sang, "Lúc đó sinh nhật tôi nè, nó ở Miếu Nhai mua một cái quần lót tặng tôi coi như xong, tôi còn nghĩ là nhà nó sắp phá sản tới nơi."
Lôi chuyện cũ ra làm người ta mất mặt, Cố Chuyết Ngôn hào phóng nói: "Năm nay bù cho mày, mày muốn cái gì?"
Liên Dịch Minh gian xảo nói: "Tao muốn giày thể thao kiểu mới nhất, quen biết mười mấy năm rồi, mày biết tao mang số bao nhiêu không?"
Rõ ràng đang nói móc, nhưng thật ra là trợ công, đây không phải là đang thể hiện tình anh em hay sao? Chờ Liên Dịch Minh chạy đi tìm Lục Văn và Tô Vọng, Cố Chuyết Ngôn im lặng không lên tiếng, như có như không liếc mắt nhìn Trang Phàm Tâm.
Trang Phàm Tâm cúi đầu bước đi, cậu không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý của Liên Dịch Minh, nhân cơ hội này nói cho rõ ràng. Cậu dừng lại nói: "Mình định tặng lại cho cậu một món quà."
Cố Chuyết Ngôn sững sờ: "Tại sao?"
Trang Phàm Tâm nói: "Để cám ơn cậu tặng mình giày."
Cố Chuyết Ngôn nói: "Giày vốn là để cảm ơn cậu đã vẽ cho tôi, cậu đáp lễ làm gì?"
"Tranh mình vẽ không đáng giá, mà giày thì rất đắt." Trang Phàm Tâm giải thích, "Mình nhận là bởi vì mình rất thích, hơn nữa đó còn là một phần tâm ý của cậu, nhưng không tặng lại cho cậu thì mình thấy có gánh nặng lắm."
Cố Chuyết Ngôn lần đầu gặp phải tình huống này, anh tặng quà cho Trang Phàm Tâm là xuất phát từ lòng chân thành, không phải là vì theo đuổi... Nếu nhắc tới tâm ý, anh cũng nói: "Tâm ý quan trọng nhất, tôi thích tranh, cậu thích giày, cần gì phải so giá cả?"
"Không giống nhau." Trang Phàm Tâm ngẩng đầu lên, sợ đối phương hiểu lầm cậu chỉ thích đồ đắt tiền, "Cậu tặng mình cái gì, mình cũng sẽ thích."
Trong mắt Cố Chuyết Ngôn hiện lên một tầng ánh sáng dịu nhẹ, Trang Phàm Tâm nói để lấy lòng anh, cũng làm cho anh nghĩ tới lời giải thích: "Nhưng tôi không phải cái gì cũng thích, cậu cứ nhất quyết đòi tặng tôi món quà đồng giá, chưa chắc tôi đã thích, chẳng bằng cậu tặng tôi thứ tôi muốn đi?"
Trang Phàm Tâm do dự một chút: "Cậu muốn cái gì?"
Cố Chuyết Ngôn nào có biết, anh chẳng thiếu cái gì, nếu như nói không muốn cái gì thì anh có thể liệt kê ra một danh sách. Khóe mắt nhìn thấy sạp hàng phía trước, anh quyết tâm, nói: "Tôi muốn quần lót, mua cho tôi đi."
Bốn phía đều là du khách tới lui, Trang Phàm Tâm và Cố Chuyết Ngôn đi tới trước gian hàng, đối mặt với một đống quần lót nam đa dạng chủng loại. Hoạt hình, hoa văn, màu trơn, Trang Phàm Tâm không khỏi thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi 800 lần: "Cậu chắc chắn chứ?"
Thấy Cố Chuyết Ngôn không hề thay đổi, Trang Phàm Tâm tới gần chút nữa: "Màu đen có được không?"
Cố Chuyết Ngôn không biết mình thích cái gì: "Được."
Trang Phàm Tâm lại lặng lẽ hỏi: "Cậu thích loại nào?"
"..." Cố Chuyết Ngôn tiết lộ chuyện riêng tư, "Tam giác."
Trang Phàm Tâm chọn xong một hộp, chỉ tốn ba mươi tệ, bị Cố Chuyết Ngôn nhanh chóng nhét vào túi. "Xong." Cố Chuyết Ngôn thấp giọng nói, "Sau này đừng tiếp tục lải nhải chuyện giày nữa."
Trước khi đến sân bay, Tô Vọng đề nghị chụp chung làm kỉ niệm, bốn người đứng ở dưới một gốc cây tươi tốt, Cố Chuyết Ngôn ôm balo, Liên Dịch Minh dựa vào cây, Lục Văn ngồi xổm, Tô Vọng nằm nhoài trên lưng Lục Văn. Tạo hình xong, Cố Chuyết Ngôn đưa điện thoại lên, Trang Phàm Tâm giúp bọn họ chụp ảnh.
Chụp thêm kiểu thẳng đứng nữa mới xong.
Bốn người vây lại xem chụp như thế nào, mở ra album xem tấm mới nhất, ánh sáng và bố cục đều rất tốt, trượt tới một tấm trước, phông đứng cũng rất đẹp.
Lục Văn không cẩn thận trượt thêm tấm nữa: "Uầy!"
Trang Phàm Tâm sửng sốt, tấm hình kia chính là cậu, rất gần, tóc của cậu vẫn là tóc xoăn. Không đoán sai, là Cố Chuyết Ngôn chụp ở tiệm làm tóc nhưng khi đó lại nói là tự sướng.
Tô Vọng ồn ào nói: "Ây cha, hai người cũng cùng chụp một tấm đi!"
Liên Dịch Minh và Lục Văn đẩy Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đến tàng cây, một ống kính ba thợ chụp ảnh, mà ý kiến lại thống nhất: Đứng gần một chút! Quàng vai đi, đàn ông phương bắc tụi này chụp ảnh nhất định phải quàng vai! Ây... Được rồi, cheese!
Ồn ào làm bật lên bầu không khí oi bức, Trang Phàm Tâm lau mồ hôi, chụp xong lui ra vài bước thoát khỏi cánh tay Cố Chuyết Ngôn, cũng không hỏi lại tấm hình kia chụp thế nào.
Thời gian không còn nhiều, năm người bắt hai chiếc xe đến sân bay, lấy thẻ lên máy bay xong, cả nhóm dừng lại ở cửa kiểm tra an ninh, có vẻ như muốn chào tạo biệt.
Ai biết Liên Dịch Minh chỉ chỉ siêu thị cách đó không xa: "Chuyết Ngôn, mày có thể mua cho tụi tao ít đặc sản đem về được không?"
Cố Chuyết Ngôn nói: "Ở sảnh chờ nhiều lắm."
Lục Văn hận nói: "Không biết khi nào mới gặp lại, mày tiêu chút tiền cho các anh em thì làm sao?!"
Cố Chuyết Ngôn hết cách rồi, xoay người đi tiêu tiền cho các anh em, Trang Phàm Tâm nghĩ, có vài đặc sản không chính cống, cậu phải đi mua cùng, kết quả mới vừa bước một bước liền bị Lục Văn kéo lại.
Trong chớp mắt, Liên Dịch Minh, Lục Văn cùng Tô Vọng vây Trang Phàm Tâm lại, đều cười híp mắt. Trang Phàm Tâm quẫn bách, từ lâu cậu đã cảm thấy ba người này không bình thường rồi, bây giờ lại bày ra thái độ này, rốt cuộc là có ý gì?
"Bạn hàng xóm, mạo muội hỏi một câu." Ai ngờ lại rất dịu dàng, Tô Vọng hỏi, "Cậu có bạn gái chưa?"
Trang Phàm Tâm trả lời: "Vẫn chưa."
Lục Văn lại hỏi: "Vậy cậu có muốn có bạn gái không, nội tâm có khát vọng không?"
Trang Phàm Tâm sững sờ: "Không khát vọng lắm..."
Liên Dịch Minh chen tách hai người kia ra, nói: "Cố Chuyết Ngôn cũng không có, thật ra con trai mới hiểu con trai nhất, bạn gái gì đó không cần thiết đâu." Hắn vươn tay bắt lấy hai vai Trang Phàm Tâm, "Nó tặng cậu giày, dẫn cậu đi cắt tóc, lưu ảnh của cậu, có thể thấy được trong lòng nó rất thích cậu."
"Con người cậu ấy rất tốt..." Trang Phàm Tâm lịch sự nói, "Tôi cũng rất thích cậu ấy, cả em gái của cậu ấy nữa."
Tô Vọng nói: "Cậu thích cái con nhóc đầu đầy cuộn phim làm gì? Không cần thiết. Tâm à, Chuyết Ngôn ở bên này rất cô đơn, nhiều đêm phải cắn góc chăn mới kìm nén được, cậu ở bên chăm sóc nó nhiều chút được không?"
Liên Dịch Minh bổ sung: "Nó không giỏi biểu đạt, cậu quan tâm đến nó nhiều hơn, nó sẽ dùng hành động thực tế đáp lại cậu. Nói chung là cậu ân cần với nó nhiều hơn một chút nhé, ở nhà cậy cha mẹ, ở Dung Thành trông cậy vào cậu đó!" (*)
(*) ở TQ có câu "Ở nhà cậy cha mẹ, ra ngoài cậy bạn bè"
Lời nói đều bị người khác nói hết rồi, Lục Văn nói: "Cám ơn cậu rất nhiều!"
Vài câu đối thoại kết thúc, Trang Phàm Tâm không khỏi cảm động vì tình bạn cao cả này, nhưng trong cảm động lẫn một chút mê man, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó sai sai.
Cố Chuyết Ngôn cầm ba túi đặc sản trở về, mỗi đứa một túi, không đợi nói gì đã hết thời gian. Không có cách nào đành phải ly biệt, vậy thì ôm một cái đi.
Liên Dịch Minh trước tiên đến gần ôm lấy, dặn dò: "Chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Tô Vọng thứ hai, nhỏ giọng nói: "Chờ mày trở lại."
Lục Văn cuối cùng, mang theo tiếng khóc nức nở giả tạo: "Cậu hàng xóm rất tốt, quất luôn đê!" echkidieu2029.wordpress.com
Ba người phất tay một cái, lùi về sau vài bước xếp hàng vào kiểm tra an ninh, dần không còn thấy bóng người. Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đứng một lúc cũng chuẩn bị về nhà, Cố Chuyết Ngôn biết lúc đó đòi anh đi là ba thằng kia nhất định đã làm mấy chuyện sặc mùi tình cảm với Trang Phàm Tâm rồi.
Anh mở miệng đóng vai nhã nhặn: "Tụi Lục Văn tính tình không tốt lắm, giáo dưỡng cũng đều giống nhau, nếu như bọn họ mạo phạm đến cậu, thì tôi thay tụi nó xin lỗi cậu."
Trang Phàm Tâm vội vã phủ nhận: "Bọn họ rất tốt, hoan nghênh họ lần sau trở lại chơi."
Hai người xuyên qua đại sảnh sân bay, rất nhiều người xa lạ đi vào tạm biệt, bọn họ cũng mới vừa trải qua. Đột nhiên nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa kính sân bay, Cố Chuyết Ngôn đột nhiên hỏi: "Nếu như không có mưa to, mà là một ngày nắng chang chang như thế này, lúc tôi đi cậu có đến tiễn không?"
Trang Phàm Tâm hơi chần chờ, cậu thỉnh thoảng sẽ quên mất chuyện Cố Chuyết Ngôn chỉ ở Dung Thành một năm.
"Đương nhiên rồi." Cậu dùng tiếng cười che giấu tiếc nuối, "Lúc đó cũng sẽ ôm cậu một cái."
Cố Chuyết Ngôn bước một bước dài, ngăn trước người Trang Phàm Tâm dang hai cánh tay, hơi cúi người ôm lấy đối phương. Những sợi tóc cọ một bên quai hàm anh rất mềm mượt, thân thể dưới bàn tay hơi cộm, có thể cảm nhận được hơi thở chập trùng lên xuống của Trang Phàm Tâm. sstruyen reup là chó
"Làm gì vậy..."
Cố Chuyết Ngôn giống như một con sói dịu dàng: "Tôi luyện trước một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top