Chương 483: Hải Lam Kính Tử
Lần này, Sở Thiên Hành chỉ bế quan có một tháng, liền xuất quan bắt đầu thử luyện chế pháp khí. Lần này yêu cầu luyện chế chính là chiếc giới chỉ phòng ngự ngũ cấp trung phẩm. Nhờ có kinh nghiệm từ mật thất thứ nhất, nên lần này Sở Thiên Hành luyện chế nhanh hơn lần trước rất nhiều.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không. Ngày Sở Thiên Hành xuất quan, lại đúng lúc Đổng Yến cũng khai lô, định luyện khí. Hai người gần như cùng lúc lấy lò luyện khí ra.
Bạch Vũ bố trí trận pháp phòng hộ, Đổng Yến không nhìn thấy Sở Thiên Hành luyện khí thế nào. Vì vậy, nàng chỉ có thể chuyên tâm luyện chế pháp khí của mình. Thế nhưng pháp khí của nàng mới luyện được một nửa, không gian đột nhiên chấn động, một chiếc giới chỉ đỏ rực từ phía Sở Thiên Hành bay vút ra, trực tiếp bay vào vách tường phía đông.
"Ầm!"
Lò luyện khí của Đổng Yến bị không gian chấn động ảnh hưởng, phát ra một tiếng trầm đục, trực tiếp nổ lò. Nguyên liệu luyện khí trong lò hoá thành một vũng nước đen, văng tung toé đầy đất.
"Đại sư tỷ! Đại sư tỷ!" Năm người còn lại kinh hô, lập tức vây lại.
"Ta không sao!" Nhìn cánh cửa trên vách tường phía đông chậm rãi mở ra, Đổng Yến lắc đầu, tỏ ý mình vô sự. Chênh lệch thật sự lớn đến thế sao? Đối phương đã mở được hai cánh cửa, còn nàng ngay cả một cánh cũng chưa mở nổi!
"Lục vị đạo hữu, các ngươi có muốn bạn lữ của ta mang các ngươi qua hay không? Mười vạn linh thạch một người." Nhìn sáu người Đổng Yến, Bạch Vũ hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt sáu người Thiên Hải Tông đều vô cùng khó coi. Bên bọn họ có tới hai vị luyện khí sư thất cấp! Nếu để luyện khí sư khác mang qua, truyền ra ngoài, há chẳng phải bị người cười rụng răng sao.
"Không cần, đa tạ mỹ ý của vị đạo hữu này. Bất quá, ta cũng là luyện khí sư thất cấp, ta muốn tự mình thử một lần, dùng phương pháp luyện khí của Ải Nhân tộc tộc để luyện chế pháp khí." Đổng Yến cười gượng một cái, bất đắc dĩ nói.
"Ồ, vậy à!" Bạch Vũ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
"Vị luyện khí sư đạo hữu này, tại hạ là đệ tử Thiên Hải Tông Đổng Yến, không biết các hạ xưng hô thế nào, thuộc môn phái nào?" Nhìn Sở Thiên Hành, Đổng Yến hỏi.
"Ta là tán tu, gọi Sở Thiên Hành." Liếc Đổng Yến một cái, Sở Thiên Hành thành thật đáp.
"Hoá ra là Sở đạo hữu. Sở đạo hữu trong thời gian ngắn như vậy đã mở được hai cánh cửa, quả là thiên tài luyện khí hiếm thấy. Nếu ngày sau gặp lại, nhất định phải cùng Sở đạo hữu hảo hảo giao lưu luyện khí thuật một phen."
"Đổng đạo hữu quá khen." Sở Thiên Hành lễ phép gật đầu với đối phương, thu lại lò luyện khí của mình, sau đó bắt đầu thu người, cuối cùng sãi bước rời khỏi mật thất thứ hai.
Nhìn bóng lưng Sở Thiên Hành rời đi, Đổng Yến vô cùng hâm mộ. Nàng cũng không biết chính mình bao giờ mới luyện chế ra được pháp khí đây.
..................
Một năm sau,
Sở Thiên Hành một hàng bước vào mật thất thứ mười ba. Mà năm huynh đệ Hùng Lâm cũng theo tới mật thất thứ mười ba. Bởi vì mười hai mật thất phía trước đều là mật thất luyện khí viết bằng chữ Ải Nhân tộc tộc, cho nên năm huynh đệ Hùng Lâm đã móc sạch toàn bộ gia sản. Phí qua đường của bọn họ cũng từ năm mươi vạn ban đầu giảm còn năm phần, hiện tại chỉ còn hai mươi lăm vạn một lần. Dù vậy, linh thạch của bọn họ cũng đã tiêu sạch.
"Bạch Lão Đại, ngũ huynh đệ chúng ta không còn linh thạch nữa. Mật thất này có thể thương lượng một chút, đánh nợ được không?" Nhìn Bạch Vũ, Hùng Lâm đáng thương baba nói.
"Không phải chứ? Năm người các ngươi ít nhiều cũng là vương tôn của Hùng tộc mà? Nghèo đến thế sao?" Nhìn Hùng Lâm, Bạch Vũ đầy mặt hoài nghi. Từ mật thất thứ ba bắt đầu, bên hắn đã giảm năm phần rồi. Qua mười hai cánh cửa, năm huynh đệ Hùng Lâm tổng cộng cũng chỉ tốn ba trăm vạn linh thạch thôi, cũng không tính là nhiều chứ? Dù sao thân phận của bọn họ cũng là vương tôn Hùng tộc mà!
Nghe vậy, Hùng Lâm cười khổ. "Bạch Lão Đại, ngài hữu sở bất tri, Hùng tộc chúng ta đẻ rất giỏi, gia gia ta có ba mươi lăm nhi tử, phụ thân ta có hai mươi tám nhi tử, nhân số chúng ta đông, cho nên tài nguyên phân đến tay kỳ thực cũng không nhiều, chỉ có danh hiệu vương tôn Hùng tộc nghe cho oai thôi."
"Ôi trời ơi, các ngươi thật sự nghèo thế à, được rồi, đánh nợ vậy!" Bạch Vũ gật đầu, miễn cưỡng đồng ý. Dù sao đối phương cũng là vương tôn, sau này có thể để phụ vương cầm giấy nợ đi tìm Hùng Vương đòi linh thạch, số linh thạch này chắc chắn không thể thiếu được.
"Đại ca, huynh đừng nghĩ chuyện đánh nợ nữa, mật thất này có chút không đúng a!"
"Đúng vậy đại ca, trên tường nơi này không có chữ kìa!"
"Không có chữ? Vậy làm sao ra ngoài?" Nghe vậy, Bạch Vũ cùng Hùng Lâm đều kinh ngạc nhìn về phía mật thất này.
Mật thất này lớn nhỏ giống hệt những mật thất khác, nhưng tường nơi đây không phải màu đỏ mà là màu vàng kim, hơn nữa trên tường không có chữ, bất quá trên vách tường phía đông có một mặt gương cao bằng người, mặt gương hình oval, viền gương màu lam, mặt gương cũng toả ra gợn sóng màu lam.
Sở Thiên Hành nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt cũng rơi xuống mặt gương kia, hắn bước tới trước gương. Cẩn thận quan sát mặt gương một phen, phát hiện trên viền gương có mười hai cái rãnh.
Đưa tay sờ rãnh ấy, Sở Thiên Hành từ giới chỉ không gian lấy ra mười hai khối lệnh bài màu đen. Mười hai khối lệnh bài này là Sở Thiên Hành lấy được từ hắc hộp, mỗi lần thông qua một lần khảo nghiệm luyện khí liền được một hắc hộp, trong hắc hộp có hai thứ, một là linh bảo, một chính là lệnh bài.
Sở Thiên Hành thông qua mười hai mật thất, được chín hắc hộp, có ba mật thất không có hắc hộp, nhưng lại có lệnh bài. Cho nên hiện tại Sở Thiên Hành tổng cộng có mười hai khối lệnh bài cùng chín kiện linh bảo.
Khi lệnh bài từng khối từng khối được cắm vào viền gương, gợn sóng trên mặt gương chập chờn, hai mươi lăm người trong mật thất cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ, đều bị ép quỳ xuống trước gương.
"Ha ha ha, đồ nhi ngoan của ta, luyện khí thuật của ngươi không tệ a, cư nhiên tập tề mười hai khối luyện khí lệnh bài của Ải Nhân tộc tộc." Theo một tràng cười sang sảng, trong gương xuất hiện hình ảnh một lão giả bạch tu bạch phát (râu tóc trắng), một thân bạch bào, đạo cốt tiên phong.
"Đệ tử Sở Thiên Hành, bái kiến sư phụ." Cúi đầu, Sở Thiên Hành hướng về phía gương thi đại lễ sâu. Dù sao đi nữa, mình đã học luyện khí thuật của người ta, chính là thụ ân tình của đối phương. Đương nhiên phải gọi một tiếng sư phụ.
"Đồ nhi không cần đa lễ. Ngươi có thể liên tục xông qua mười hai mật thất, chứng minh ngươi là nhân tài có thể bồi dưỡng, vi sư rất là hài lòng. Mặt gương này là vi sư luyện chế một kiện cửu cấp pháp khí, tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt đi! Ngươi phải khắc khổ nỗ lực, hảo hảo học tập luyện khí thuật, không được chậm trễ. Ngày sau ngươi vũ hoá thành tiên, phi thăng tiên giới, có thể đến tìm vi sư, sư đồ chúng ta có thể cùng nhau hảo hảo nghiên cứu luyện khí thuật." Nhìn Sở Thiên Hành, lão giả cười nói.
"Dạ, đồ nhi nếu phi thăng tiên giới, nhất định đi tìm sư phụ, đích thân bái tạ ơn giáo dục của sư phụ." Sở Thiên Hành lập tức đáp ứng.
"Hảo hài tử." Lão giả trong gương hài lòng gật đầu, thân ảnh hoá thành hư vô. Theo đó, uy áp đè ép trên người mọi người cũng tiêu tán.
Quỳ tại chỗ, Sở Thiên Hành ngẩn ra một chút, bởi hắn phát hiện trong thức hải của mình nhiều thêm một đoạn chú ngữ khống chế gương.
Ba tên nhân tộc tu sĩ phóng người bay tới, hướng mặt gương lao đến.
Trong gương bắn ra từng đạo lam quang, trực tiếp đánh văng ba người bay ra ngoài.
"Phốc, phốc, phốc..."
Ba tên nhân tộc tu sĩ hung hăng ngã xuống đất, từng người từng người phun máu tươi, thi thể ngã xuống tại chỗ.
"Muốn cướp cơ duyên của chúng ta, các ngươi có bản lĩnh đó sao?" Khinh bỉ liếc nhìn thi thể ba người, Tiểu Ngọc vung tay thu lấy thi thể.
Thấy ba tên nhân tộc tu sĩ đã chết, mười ba tu sĩ còn lại nhìn chín người Sở Thiên Hành, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Cũng không còn ai dám liều mình lao lên cướp gương nữa.
"Thiên Hành, pháp khí này là của ngươi rồi." Nhìn tình lang, Bạch Vũ hỉ không tự thắng nói.
"Ừ, là của ta rồi." Đỡ tình lang đứng dậy, Sở Thiên Hành mỉm cười nhìn gương trên tường.
"Sở ca, cái gương này hơi lớn a, mang theo không tiện đâu!" Nhìn gương, Trương Siêu nhíu mày.
"Hải Lam Kính!" Sở Thiên Hành hướng gương quát một tiếng. Gương vốn treo trên tường lập tức biến thành lớn chỉ bằng bàn tay, bay rơi vào lòng bàn tay Sở Thiên Hành. Theo đó, phía sau gương xuất hiện một cánh cửa.
Thấy cửa mở, Hùng Lâm không nhịn được co giật khóe miệng. "Sở đạo hữu, ngươi thật thần kỳ, chúng ta đi những mật thất khác, ngươi nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng mới mở được cửa. Cánh cửa này lại tốt rồi, một canh giờ đã mở!"
"Thôi, đừng nói nhảm nữa, đánh nợ đi!" Nhìn Hùng Lâm, Bạch Vũ thúc giục.
"Hảo!" Hùng Lâm gật đầu, lấy ra một tấm da thú, dùng văn tự yêu tộc viết cho Bạch Vũ một tờ nợ hai mươi lăm vạn linh thạch, đồng thời nhỏ một giọt máu của mình lên.
Nhận lấy tờ nợ, Bạch Vũ hài lòng gật đầu, cất vào giới chỉ không gian. Sau đó nhìn mười ba tên nhân tộc tu sĩ còn lại. "Chư vị đạo hữu, các ngươi có muốn bạn lữ của ta mang các ngươi đi không? Nếu cần thì lại đây nộp linh thạch đi! Năm vạn linh thạch một người."
Nghe vậy, mười ba tên nhân tộc tu sĩ nhìn nhau, nhanh chóng truyền âm trao đổi một phen. Cuối cùng, một gã nam tu tử bào bước ra, hướng Bạch Vũ hành lễ. "Vị đạo hữu này, chúng ta là tu sĩ Thánh Thiên Tông, ta là tôn tử của lục trưởng lão Thánh Thiên Tông, ta gọi Tôn Tường. Linh thạch của chúng ta đã tiêu gần hết, ngài xem, chúng ta có thể đánh nợ không?"
"Ngươi là tôn tử của ai thì liên quan gì đến ta, ta không quen biết gia gia ngươi, cho nên ta không nhận nợ của ngươi."
"Cái này..." Nghe vậy, sắc mặt Tôn Tường vô cùng khó coi. Ở Thánh Thiên Tông còn chưa có ai dám không cho mình mặt mũi như vậy. Không ngờ tên nhân tộc tu sĩ này lại dám đối đãi mình thế này.
"Này, ngươi không công bằng a! Vì sao bọn họ được đánh nợ?" Nhìn Bạch Vũ, một nữ tu kêu lên.
"Bọn họ là vương tôn Hùng tộc, đã đem vương tộc lệnh bài thế chấp cho ta rồi. Huống chi phụ thân ta và gia gia bọn họ là hảo bằng hữu, là giao tình cũ. Chúng ta là người quen, không giống các ngươi." Nhìn nữ tu không đầu óc kia, Bạch Vũ bất đắc dĩ giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top