👑Toà nhà 5 tầng (48)

◎ Ác ý ◎

Ông ngoại lẩm bẩm oán trách gì đó, hình như không hài lòng. Vân An lặng lẽ bước đến gần cửa, căng tai nghe cuộc tranh cãi của hai người.

Nghe như ông ngoại không thích gia đình của Lâm Thế Bình, vì vậy không muốn đi, nhưng bà ngoại lại mong ông cùng mình đến giúp bà cố chuyển nhà.@ThThanhHinVng

Ông ngoại Vân An là một người thành thật, ít nói, không có ý xấu, cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, không thể giấu được. Bắt ông phải đến nhà một người mà ông không thích quả thật là khó xử. Nhưng may mắn là cả hai chỉ tranh cãi vài câu, không đến mức quá gay gắt.

Vân An dọn sạch tro tàn của lá bùa đã cháy, rồi bước ra khỏi phòng. Thấy Vân An đi ra, Lâm Bội Nga khẽ liếc mắt nhìn ông ngoại. Ông nhíu mày, gật đầu một cái, như thể ngầm đồng ý điều gì đó. Lúc này bà mới yên tâm.

Đã gần trưa nên bữa này coi như là cơm trưa sớm. Tối qua, bị dọa tỉnh lúc nửa đêm, dù sau đó ngủ tiếp, Vân An vẫn trông như không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cậu cố gắng lấy lại tinh thần, giúp bày cơm, làm những việc nhỏ để giúp đỡ.

Ông bà ngoại vẫn bận rộn trong bếp. Vân An ngồi một mình trên ghế trong nhà chính, chống cằm, trò chuyện với hệ thống, cố gắng phân tích lý do tại sao tối qua bà tư lại xuất hiện và tấn công mình. Hơn nữa, dáng vẻ bà ấy xuất hiện chính là lúc chết.

Chẳng phải bà đã bị Hoa Cương đánh đến hồn phi phách tán rồi sao? Hay là hôm đó Hoa Cương không ra tay dứt khoát, để bà ấy chạy thoát? Nhưng trong lễ tang, không có bất kỳ âm khí nào – đó rõ ràng là dấu hiệu hồn phi phách tán.

Dù nghĩ mãi cũng không hiểu, hệ thống cũng không thể giải thích. Vân An chỉ còn cách chờ gặp Hoa Cương để hỏi rõ tình hình.

Nhưng chuyện này cũng là một lời nhắc nhở đối với cậu. Ở trong không gian này, giống như một thế giới "trọng sinh", luôn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Nếu bất cẩn, có thể mất mạng bất cứ lúc nào

"Bang!" Một tiếng động nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân An. Cậu nhìn về phía cửa lớn, thấy một viên đá nhỏ không lệch chút nào ném trúng cửa chính, phát ra âm thanh.

Vân An nhảy xuống ghế, quay đầu nhìn thoáng qua phía bếp, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài. Trước cửa sân, cậu thấy hai bóng dáng nhỏ nhắn nấp ở đó – chính là Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển.

Nhân lúc ông bà ngoại không để ý, Vân An lẻn ra ngoài. Thấy cậu, cả hai thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu dọa chết tụi tôi đó." Hạ Uyển không nhịn được nói. Không đợi Vân An hỏi, cô tuôn một tràng liên tục như bắn súng, kể rõ sự việc xảy ra buổi sáng.

Sáng sớm, Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm đã thức dậy, ăn sáng xong lập tức muốn đến tìm Vân An. Nhưng khi đến sân nhà Lâm Bội Nga, họ không thấy cậu đâu. Hỏi thăm thì Lâm Bội Nga bảo Vân An vẫn đang nghỉ ngơi và bảo họ quay lại sau.@ThThanhHinVng

Nói xong, bà cũng không để ý gì đến họ nữa. Kim Tử Ngâm định trực tiếp vào phòng gọi Vân An dậy. Dù sao đây là phó bản, không phải nhà thật, không thể cứ ngủ mãi như vậy. Nhưng Lâm Bội Nga vốn hòa nhã lại đột nhiên thay đổi sắc mặt. Bà đứng chắn cửa, ánh mắt khó diễn tả thành lời. Hai bên chỉ giằng co vài giây, Kim Tử Ngâm lùi lại. Lúc này, Lâm Bội Nga mới buông tha và tiếp tục làm việc của mình. Hạ Uyển thử tiến lại gần, định nhờ bà kêu Vân An dậy nhưng chưa kịp nói gì, Lâm Bội Nga đã lặp lại câu ban nãy: "Vân An còn chưa dậy."

"Không đúng chút nào." Hạ Uyển nói chắc nịch. "Lâm Bội Nga nói hai câu đó giống hệt nhau, cả giọng điệu lẫn cách nói cũng không khác chút nào."

Vân An mở to mắt. Cậu hiểu ý Hạ Uyển: trong phó bản, chỉ có các NPC cố định mới nói lặp đi lặp lại như vậy.

Những NPC này được lập trình sẵn để chỉ nói một vài câu thoại cố định, dù người chơi có làm gì cũng vậy.

"Chuyện này không thể nào..." Vân An nhớ lại những gì xảy ra hôm qua khi ở cùng ông bà ngoại. Dù nhìn từ góc độ nào, họ cũng không giống NPC.

"Hôm qua... hôm qua mọi người không phải cũng ở đó sao? Chúng ta đến nhà bà Chi Phương, sao bà ngoại lại có thể là NPC được..." Vân An lắp bắp, trong đầu rối bời. Nhưng cậu dần nhận ra, có lẽ ý tưởng của Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển mới là đúng.

Không gian "Trọng sinh" này có mối quan hệ mật thiết với bà cố. Trong không gian này, ngoại trừ người chơi và bà cố, tất cả những người khác đều giống như NPC trong phó bản "Toà nhà 5 tầng", dù sống chung lâu dài, vẫn chỉ là nhân vật cố định. Vân An suy nghĩ một hồi, quyết định kể lại chuyện gặp quỷ tối qua cho Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển nghe.

"Chuyện này không thể nào." Kim Tử Ngâm nói ngay lập tức, không chút do dự. Cậu ta rất tự tin vào bùa chú của mình. Nếu đã bị bùa đánh tan hồn phách, con quỷ đó tuyệt đối không thể xuất hiện lại được. Vân An vì trước đó từng nói dối để che giấu thân phận của Hoa Cương, giờ đây chẳng thể bào chữa được, cảm giác như tự mình lấy đá đập vào chân mình. Thực tế, bà tư không bị bùa chú đánh tan hồn phách, mà là bị Hoa Cương xử lý. Nhưng bây giờ bà ấy lại xuất hiện, không gian này rốt cuộc có chuyện gì? Bà cố đang muốn làm gì?

Cả Vân An, Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển đều không tìm được câu trả lời.

Sau khi ăn trưa qua loa, Vân An cùng ông bà ngoại đi đến nhà của Lâm Thế Bình. Khi đến nơi, họ thấy trong sân đã có rất nhiều người đứng đó. Có gia đình của Lâm Chi Viện, Hứa Vi Đồng và tất nhiên cả Hạ Uyển lẫn Kim Tử Ngâm. Lâm Chi Phương cũng mang theo đứa cháu đến. Nhìn thấy đứa cháu trai "giả" – người đang đóng vai thân phận thay thế của Hoa Cương, Vân An cảm thấy một sự kỳ lạ dâng lên trong lòng. Nhưng cậu nhanh chóng dằn cảm giác ấy xuống và dời ánh mắt về phía phòng của bà cố. Đây mới là việc quan trọng nhất. Hôm nay bà cố sẽ chuyển nhà, từ nhà của Lâm Thế Bình đến nhà của Lâm Thế Cường.@ThThanhHinVng

Nhà của Lâm Thế Bình và Lâm Thế Cường cách nhau không xa, chỉ qua một con dốc nhỏ là đến.

Hiện tại, Lâm Bội Nga cùng các chị em gái đang giúp bà cố thu dọn đồ đạc trong phòng. Các người đàn ông thì đứng ngoài sân vừa trò chuyện vừa hút thuốc, bọn trẻ con chạy tản ra khắp nơi chơi đùa, chẳng ai để ý đến việc gì.

Vân An bước vào phòng bà cố. Khi vào đến nơi, cậu thấy Lâm Chi Viện đang nhét tiền vào túi quần áo của bà cố. Bà cố từ chối, lấy tiền ra khỏi túi để trả lại nhưng Lâm Chi Viện lại "ép buộc" bà nhận lấy.

"Mẹ, con có tiền. Mẹ cứ cất đi, đừng để Trần Phương (bà út) phát hiện." Lâm Chi Viện nói, thấy bà cố còn định từ chối, bà lập tức nghiêm giọng: "Con nói thật đấy. Nếu mẹ còn không nhận, con sẽ giận. Lần sau con sẽ không đến giúp mẹ dọn đồ nữa đâu."

Lâm Bội Nga – người vẫn lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lúc này mới lên tiếng: "Mẹ, mẹ cứ nhận đi. Trong ba chị em, Chi Viện là người có điều kiện tốt nhất. Em ấy có công việc ổn định, mỗi tháng còn được nhà nước trả lương. Đây là tấm lòng của em ấy."

Bà cố thở dài một hơi thật dài. Vân An thấy mắt bà hơi đỏ lên, cuối cùng bà cũng nhận lấy số tiền đó.

Ở bên cạnh, Lâm Chi Phương ngượng ngùng, đỏ mặt, tay nắm chặt vạt áo. Bà ngập ngừng nói: "Con... con không có gì cả..." bà càng nói càng nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe, giọng nhỏ dần: "Con không có tiền như chị năm, cũng không giống chị cả, có thể mang đồ ăn cho mẹ. Mẹ, con..."

Bà cố đưa tay lau nước mắt cho Lâm Chi Phương, an ủi: "Con chỉ cần sống tốt, nuôi dạy các con nên người, thế là mẹ mãn nguyện rồi. Mẹ còn sống được, không cần con phải lo tiền hay mang đồ ăn đến. Chỉ cần con có lòng là mẹ đủ vui."

Bà ôm lấy ba cô con gái, nước mắt chảy dài: "Các con, cả ba đứa đều là những đứa con ngoan của mẹ. Có các con, mẹ thật sự... thật sự mãn nguyện."

Trong phòng, không khí trở nên buồn bã. Vân An cũng cảm thấy như có một con dao cùn cứa vào tim, lòng rất khó chịu.

"An An, sao con vào đây? Mau ra ngoài chơi đi." Lâm Bội Nga phát hiện cháu trai đang đứng đó, vội vàng đẩy cậu ra ngoài. Trong phòng không khí ngột ngạt, mang theo mùi hương cũ kỹ, không thích hợp cho trẻ con.

Nhưng bà cố gọi Vân An lại, đưa cho cậu một túi đường, nở nụ cười hiền từ. Ánh mắt bà cong cong, đầy yêu thương.

Vân An cầm túi đường đi ra ngoài, tâm trạng vẫn còn nặng nề. Cậu nhìn thấy Hứa Vi Đồng, Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển đang nói gì đó. Nhìn sắc mặt, có vẻ như họ không vui.@ThThanhHinVng

Khi Vân An tiến lại gần, cậu nghe Hạ Uyển giận dữ nói: "Anh đừng nói nữa! Chúng tôi tuyệt đối không hợp tác với anh!"

Khi thấy Vân An đi tới, Hứa Vi Đồng cũng không hạ giọng, thậm chí còn nhướn mày nhìn cậu và nói: "Thời gian để lại cho chúng ta không còn nhiều đâu. Cô chắc chắn muốn tiếp tục hành động cảm tính như thế này sao?"

"Cái gì gọi là thời gian không còn nhiều? Anh có ý gì?" Hạ Uyển tức giận, trừng mắt nhìn Hứa Vi Đồng. Anh ta giống như một con cáo già, bày ra cái bẫy và từng bước dẫn bọn họ vào. Hạ Uyển đã từng chịu thiệt vì anh ta nên bây giờ một chút cũng không muốn hợp tác nữa. Vân An nhíu mày nhìn Hứa Vi Đồng, sau đó quay sang Kim Tử Ngâm, khẽ hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Kim Tử Ngâm trả lời: "Hứa Vi Đồng muốn hợp tác. Anh ta nói có thể cung cấp cho chúng ta một chút manh mối trước, nhưng Hạ Uyển không đồng ý." 

Manh mối? Vân An rơi vào trầm tư. Nói thật, cậu có chút dao động. 

Cậu biết hợp tác với Hứa Vi Đồng chẳng khác nào "nuôi hổ lấy da." Hứa Vi Đồng là người thâm độc và nhiều mưu mô, Vân An không phải là đối thủ của anh ta. 

Nhưng cậu còn có Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển ở bên cạnh. Tục ngữ có câu, ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, bọn họ liên thủ đối phó với Hứa Vi Đồng chưa chắc đã ở thế yếu. 

 Điều quan trọng nhất là... Vân An cúi thấp mắt, trong lòng cậu mơ hồ có một dự cảm không lành. 

Hoa Cương không có ở đây, bà tư – người mà tối qua đã chết – đột nhiên xuất hiện. Không gian "trọng sinh" này có lẽ nguy hiểm hơn nhiều so với những gì bọn họ nghĩ. 

 Ngay lúc đó, Vân An bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có một con thú dữ lớn đang rình rập cậu từ phía sau. Theo bản năng, cậu quay đầu lại và nhìn thấy ở khoảng sân trống trước nhà Lâm Thế Bình, bà tư đang đứng đó, tay cầm một cây chổi, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía cậu. 

 Đôi mắt bà đen nhánh, không hề thấy tròng trắng, giống như ánh mắt của một thợ săn đang nhìn con mồi. Ánh mắt và nét mặt bà tràn đầy sự ác ý, không hề che giấu. Tim Vân An thót lên một nhịp. @ThThanhHinVng

Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển cũng nhận ra điều gì đó không ổn, cả hai gần như ngay lập tức đứng chắn trước mặt cậu. "Nếu hợp tác, anh sẽ cung cấp cho chúng tôi manh mối gì?" Vân An nhìn về phía Hứa Vi Đồng, giọng nói hơi run. 

 Hứa Vi Đồng nhếch môi cười. 

Anh ta liếc nhìn người phụ nữ đang đứng trong sân rồi quay sang Vân An, nụ cười vẫn lạnh lùng nhưng lời nói thì vô cùng tàn nhẫn: "Tôi đổi ý rồi. Bởi vì tôi không chắc cậu có thể sống đến ngày mai." 


Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Cương: À? Vậy thì cùng chết chung đi, cũng được thôi. (mỉm cười)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top