👑Lâu đài cổ Mary (11)
◎ Tốc độ dòng chảy thời gian ◎
Từ Xuyên Bạc tiếp tục nói: "Còn một chuyện nữa."
Do dự một chút, anh ta mới nói thêm: "Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, mọi người có thể cân nhắc nghe thử."@ThThanhHinVng
"Chúng ta trong phó bản này đều đóng vai ứng cử viên tham gia cuộc tuyển phi của quốc vương, trở thành vương hậu..." Từ Xuyên Bạc ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Cũng không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy đây là một việc tốt. Đương nhiên, nó cũng không nhất định là xấu."
Câu nói này nghe qua có vẻ vô nghĩa, nhưng thực chất lại nhắc nhở không ít người.
Mọi người thường dễ dàng bị cuốn vào lối tư duy quen thuộc: Vương hậu là người quyền cao chức trọng và trở thành vương hậu là mục tiêu cuối cùng của tất cả người chơi. Điều đó dễ khiến mọi người sinh ra ảo giác rằng việc trở thành vương hậu chắc chắn là một điều tốt.
Sắc mặt của Tô Chi trắng bệch và những người khác cũng chẳng khá hơn, bởi vì ngay lập tức Reuel sẽ đến để công bố nội dung thử thách trong hôm nay.
Lời nhắc nhở của Từ Xuyên Bạc khiến mọi người ý thức được rằng việc tranh cử vương hậu không đơn giản như họ nghĩ. Trong các thử thách, thể hiện quá xuất sắc thì không ổn, nhưng quá yếu kém cũng không xong. Làm sao để cân bằng được mức độ vừa phải? Đây là một bài toán khó.
Không để các người chơi có nhiều thời gian suy nghĩ, chẳng mấy chốc Reuel đã xuất hiện.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của mọi người, nụ cười trên gương mặt Reuel càng trở nên rõ nét.
"Xem ra các vị khách quý rất hài lòng với sự tiếp đón của chúng tôi." Reuel gật đầu tự khen ngợi bản thân.@ThThanhHinVng
Ông ta giảo hoạt cười và nói: "Là một người có phẩm chất hoàn hảo, thiện lương, mềm lòng và hết mực yêu mến quốc vương, hôm nay chúng tôi sẽ kiểm tra khả năng nấu nướng của các ứng cử viên cho vị trí vương hậu."
"Trong thử thách tiếp theo, xin mời các vị khách quý di chuyển đến nhà bếp. Ở đó, các nguyên liệu nấu ăn có thể được sử dụng tùy ý. Mỗi người chỉ cần hoàn thành một món ăn trước khi mặt trời lặn."
Nói xong, Reuel không đợi mọi người hỏi thêm mà lập tức rời đi, để lại một số người hầu dẫn các người chơi đến nhà bếp.
Chuyện nên đến thì không thể tránh được. Tất cả đều là những người chơi kỳ cựu nên họ không bối rối, Từ Xuyên Bạc dẫn đầu đứng dậy. Những người khác lần lượt đứng lên theo. Vân An đi cuối cùng, tò mò quan sát tình hình.
Tối qua, cậu cùng tiểu K tình cờ thành lập một liên minh. Vân An nghĩ rằng việc liên minh trong phó bản này là điều hiển nhiên và sẽ diễn ra sớm nhưng sau một buổi tối và một buổi sáng, đội hình của mọi người đã dần trở nên rõ ràng.
Từ Xuyên Bạc đi trước, Tô Chi theo sát sau, Tần Bác và Kiều Cấm đi song song, Lý Nhận đi một mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm những người chơi phía trước. Khuôn mặt gã có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay nắm chặt lại để lộ sự lo lắng.
Vân An và tiểu K đi sau cùng. Tiểu K nhìn Vân An với vẻ do dự, cuối cùng lên tiếng: "Sáng nay tôi gõ cửa phòng gọi cậu, nhưng không có động tĩnh gì. Tôi tưởng cậu đã đi xuống nhà ăn trước."
Kết quả là khi đến nhà ăn, tiểu K phát hiện Vân An không ở đó và sau đó, người hầu không cho phép cô quay lại phòng tìm cậu.
Vân An ngây người một lúc mới hiểu tiểu K đang giải thích để tránh gây hiểu lầm. Bởi vì trong khi những người khác đã chờ đợi, Vân An lại đến muộn, nếu tiểu K không tỏ thái độ gì, dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu.
"Không sao đâu." Vân An cười và nói.@ThThanhHinVng
Đây không phải lỗi của tiểu K, hơn nữa... Khuôn mặt Vân An hơi đỏ lên. Cậu ngủ quên vì cảm giác an toàn khi có Hoa Cương bảo vệ.
"Tôi có thể làm chứng. Tiểu K nói thật." Tô Chi không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Vân An, giọng ngọt ngào nói: "Lúc tôi ra khỏi phòng, vừa hay thấy cô ấy đang gõ cửa phòng cậu."
Tiểu K không nói gì, cũng không có phản ứng trước lời làm chứng của Tô Chi. Vân An gật đầu cảm ơn, nhưng trước khi cậu kịp nói gì thêm, Tô Chi đã chuyển ánh nhìn về phía trước, nhíu mày và vội vã chạy lên, không kịp chào Vân An và tiểu K.
Vân An nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Chi, lập tức thấy Từ Xuyên Bạc đang đi cùng Kiều Cấm phía trước. Từ Xuyên Bạc cao 1m85, trong khi Kiều Cấm chỉ khoảng 1m68. Chênh lệch chiều cao khá rõ và Từ Xuyên Bạc hơi cúi xuống để nói chuyện với Kiều Cấm, chủ yếu là anh nói, cô nghe.
Tô Chi nhanh chóng chen vào giữa hai người, cắt đứt khoảng cách giữa họ. Kiều Cấm lùi sang bên cạnh, không nhìn Từ Xuyên Bạc mà quay người đi cùng Tần Bác. Khuôn mặt Từ Xuyên Bạc thoáng hiện vẻ giận dữ nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ôn hòa, tiếp tục trò chuyện với Tô Chi.
Nhìn cảnh tượng này, Vân An thấy khá thú vị, nhướng mày như vừa phát hiện ra điều gì mới mẻ.
"Tiểu K, vừa rồi cậu nói rằng khi đến nhà ăn không thấy tôi, cậu định quay lại phòng tìm nhưng bị người hầu ngăn cản, đúng không?" Vân An hỏi.
Tiểu K gật đầu: "Tôi cảm thấy không phải lúc nào cũng có thể trở về phòng, chỉ vào những thời điểm nhất định hoặc được cho phép mới có thể."
Tiểu K không giải thích thêm, vì cô nhận ra Vân An thực sự không để tâm đến việc nhỏ này.
"Đúng vậy." Vân An nói, ánh mắt lóe lên khi nhận ra một số điều.
Cả hai bắt đầu suy đoán rằng việc quay lại phòng không đơn thuần là mở cửa phòng như bình thường. Người chơi chỉ có thể trở về vào những thời điểm cụ thể hoặc khi được phép. Các thời điểm khác, dù có lên đến tầng ba, họ cũng không thể mở cửa phòng.@ThThanhHinVng
Dù phòng ngủ không hoàn toàn an toàn, nhưng trong lâu đài đầy rẫy nguy hiểm, qua một đêm yên bình, nó đã trở thành nơi "không tưởng" mang lại cảm giác an toàn cho người chơi.
Khi các người chơi nhận ra căn phòng chỉ được mở ra trong tình trạng riêng biệt, cảm giác an toàn của họ lập tức tan biến khiến tất cả trở nên lo lắng, cảnh giác như chim sợ cành cong.
Vân An và tiểu K dù đã chuẩn bị tâm lý cũng không tránh khỏi cảm giác nặng nề.
"Chú ý an toàn." Đến khu vực nhà bếp ở tầng một của lâu đài cổ, Vân An và tiểu K liếc nhìn nhau, nhắc nhở một câu. Hai người gật đầu, theo sau đội ngũ bước vào phòng bếp.
Nhà bếp rất lớn, được chia thành nhiều khu vực riêng biệt, mỗi khu vực có thể chứa khoảng bảy, tám người. Khi nhóm của Vân An vào, họ thấy một NPC đầu bếp đã đứng đợi từ trước.
"Chào các vị người chơi đáng kính." Một đầu bếp béo, tóc xoăn đen và râu rậm, vỗ tay chào đón. "Tôi là Qua Đạt, bếp trưởng của lâu đài cổ Mary. Các người có thể gọi tôi là Qua Đạt."
Qua Đạt rất mập, mập đến nỗi đôi mắt dường như híp lại. Trên người ông ta có lớp lông mỏng, nhưng không có mùi đặc trưng của bếp núc.
Vân An quan sát và thầm nghĩ: Dù sao thì vấn đề vệ sinh trông vẫn rất tốt, thực phẩm an toàn có vẻ đạt chuẩn.@ThThanhHinVng
Các người chơi tò mò nhìn Qua Đạt. Đây là NPC thứ ba họ gặp tại lâu đài cổ, sau quản gia Reuel và vương tử Hoa Cương.
"Tiếp theo, các người sẽ thi triển tài năng nấu nướng tại đây. Tất cả vật dụng trong bếp đều có thể dùng thoải mái, nhưng nhớ sử dụng cẩn thận. Chúng đều là bảo bối theo tôi nhiều năm, đừng làm hỏng." Qua Đạt mỉm cười nói. "Trong khoảng thời gian từ bây giờ đến khi mặt trời lặn, mỗi người phải chuẩn bị một món ăn. Khi mặt trời lặn và lâu đài chìm vào bóng tối, tôi và Reuel sẽ đến để nếm thử."
"Tuy nhiên, các người chỉ được phép hoạt động trong khu vực bếp này. Những phần khác của nhà bếp không cho mượn." Qua Đạt nhấn mạnh rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi, ông ta đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn, trên mặt nở nụ cười giống hệt Reuel, không mấy thân thiện.
"À, suýt nữa tôi quên mất." Qua Đạt chỉ tay về phía một cánh cửa nhỏ ở sâu trong nhà bếp. "Cánh cửa đó, các người tuyệt đối không được mở. Nếu mở ra, hình phạt tôi nghĩ các vị khách quý yếu đuối như các người sẽ không chịu nổi đâu."
Nói xong, Qua Đạt rời đi. Dù thân hình mập mạp, ông ta bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển như đạp trên bông, trông có vẻ đang rất vui.
"Cánh cửa đó..." Tần Bác nhíu mày. Hắn ta có dáng người trung bình, khỏe mạnh khiến Vân An suy đoán ngoài đời thực có lẽ hắn ta là huấn luyện viên thể hình hoặc giáo viên thể dục. Nhưng dù nhìn mạnh mẽ, hắn ta vẫn không thể ăn nhiều bằng Lý Nhận, người có thể ăn ba miếng thịt lớn một lần. Lần đó, Tần Bác cố gắng mãi mới miễn cưỡng nuốt được miếng thứ hai.
"Ông ta cố tình nói vậy." Từ Xuyên Bạc nhận xét. "Mọi người đừng mắc mưu."@ThThanhHinVng
Từ Xuyên Bạc nói ngắn gọn, nhưng một số người chơi chưa kịp hiểu ngay như Tô Chi, Tần Bác và Lý Nhận.
Vân An không biết Từ Xuyên Bạc có cố tình không, nhưng cậu suy nghĩ và quyết định nói ra: "Chúng ta được phép sử dụng khu vực bếp ngoài này. Cánh cửa ông ta chỉ nằm ở khu vực trong cùng. Nếu ông ta không nhấn mạnh, chúng ta sẽ chỉ hoạt động ở ngoài này. Nhưng khi ông ta chỉ ra, chúng ta sẽ tò mò và bắt đầu suy đoán. Rồi từ đó sẽ có hành động."
Đây mới là mục đích thực sự của Qua Đạt.
Từ Xuyên Bạc nhìn sâu vào Vân An, không nói gì thêm.
Tô Chi, Tần Bác và Lý Nhận giờ mới ngộ ra, trên mặt lộ rõ chút lo sợ.
Qua Đạt lợi dụng sự tò mò của con người. Càng cấm đoán càng khiến mọi người muốn khám phá. Đây là sự ác ý lộ liễu từ NPC.
Sau khi xác định suy đoán của mình không sai, Vân An thu lại ánh mắt.@ThThanhHinVng
"Chúng ta bắt đầu nấu ăn thôi." Vân An nói. "Không còn nhiều thời gian nữa."
Cậu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không có đồng hồ trong bếp. Họ không chắc nếu rời bếp liệu có thể quay lại hay không nên không dám rời đi tùy tiện. Không thể kiểm tra thời gian, họ chỉ có thể dựa vào vị trí mặt trời để đoán.
Vân An nhìn mặt trời chói chang ngoài kia, bỗng cảm thấy như thời gian đang trôi nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top