👑Trường Trung học số 1 (18)
◎ Mất đi ◎
Nghiêm Vũ không muốn tiếp tục nhắn tin với Vân An. Khi nói đến chuyện của Nam Tịch, anh ta luôn rất cẩn thận và nghiêm túc. Anh ta hẹn gặp Vân An sau mười phút ở cổng trường.
Thời gian không đợi ai, ba người cùng Trương Nguyệt Hoan chào tạm biệt rồi chạy về phía cổng trường. Khi xuống đến tầng dưới, Vân An đột ngột dừng lại, quay đầu hỏi Trương Nguyệt Hoan: "Nam Tịch... từng nói về thân phận của bạn trai của cô ấy, chuyện này, ba Nam Tịch có biết không?"@ThThanhHinVng
Trương Nguyệt Hoan đứng trên cầu thang ngây người vì câu hỏi của Vân An. Cô cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Biết, nhưng ông ấy đối xử với Nam Tịch cũng không tệ. Ông ấy chưa bao giờ hạn chế Nam Tịch, bất kể cô ấy làm gì ông ấy cũng ủng hộ. Ngay cả khi biết chuyện thân phận của bạn trai cô ta thì ông ấy cũng không phản đối."
Nói đến đây, Trương Nguyệt Hoan không kiềm được mà oán trách: "Đôi khi tôi còn cảm thấy ông ấy đối với Nam Tịch còn tốt hơn mẹ tôi đối với tôi. Dù thành tích của tôi có tốt như Nam Tịch, nhưng nếu tôi dám yêu sớm, còn dám nói có bạn trai với thân phận như vậy, chắc chắn mẹ tôi sẽ đánh chết tôi."
"Cô ghen tị với Nam Tịch... nhưng có lẽ Nam Tịch cũng ghen tị với cô." Vân An nói, mắt hơi chớp chớp, biểu cảm có chút buồn bã.
Trương Nguyệt Hoan ngơ ngác nhìn Vân An, không hiểu ý của cậu.
Không nói thêm gì nữa, Vân An cùng Nhậm Lê và Vu Du nhanh chóng đi xuống cầu thang rồi chạy về phía cổng trường. Nhưng chưa đi xa, họ đã thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước.
Đó là cô chủ nhiệm Khương Vân của họ. Tóc dài đen nhánh của cô búi gọn phía sau đầu, vai trái đeo một chiếc túi da đen, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và váy ôm màu đen dài đến đầu gối. Cúc áo sơ mi được cài kín cẩn thận, chân mang đôi giày đen bóng. Phong cách rất chuyên nghiệp, đúng với tính cách của Khương Vân: nghiêm túc, luôn nỗ lực hết mình trong công việc.
Thấy cô ở phía trước, ba người Vân An chậm bước lại. Khương Vân từng cảnh báo Vân An không được dính líu vào cái chết của Nam Tịch và Vân An không muốn bị cô bắt gặp khi gặp Nghiêm Vũ ở cổng trường.
Vì vậy, cả ba quyết định chờ đến khi Khương Vân bắt taxi rời khỏi mới dám ra cổng. Nghiêm Vũ đã đứng đợi họ từ trước, gần cửa hàng siêu thị gần cổng trường.
Nghiêm Vũ mặc một bộ đồng phục học sinh chỉn chu, đứng trước siêu thị, trông không hề phù hợp với môi trường xung quanh, thu hút ánh mắt của nhiều học sinh qua lại. Nhưng anh ta chẳng mảy may để ý, đứng dựa vào cổng. Khi thấy Vân An và hai người nữa đến, anh ta lập tức đứng thẳng.
Thấy hai người lạ đi cùng Vân An, sắc mặt Nghiêm Vũ lập tức tối lại. Anh ta đã cảnh báo Vân An không được tiết lộ chuyện Nam Tịch lớn lên ở cô nhi viện cho bất kỳ ai, vậy mà cậu lại không giữ lời!
Nhậm Lê nhận ra sự khó chịu của Nghiêm Vũ, chủ động giải thích: "Tôi và Vu Du cũng là bạn của Nam Tịch."@ThThanhHinVng
Trên đường tới đây, ba người đã bàn bạc với nhau. Sau này có thể Nhậm Lê và Vu Du sẽ phải tiếp xúc nhiều với Nghiêm Vũ nên họ quyết định nói dối rằng hai người cũng là bạn của Nam Tịch.
Để tránh bị nghi ngờ, Nhậm Lê còn nhắc thêm về chuyện gia đình của Nam Tịch để tăng độ tin cậy. Nghiêm Vũ dù trông dữ dằn, nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu thiếu niên mới lớn, chưa va chạm nhiều với xã hội. Anh ta không nghi ngờ gì thêm và lập tức tin lời Nhậm Lê.
"Cậu... cậu hôm nay đi học à?" Vân An nhìn bộ đồng phục của Nghiêm Vũ, trông như vừa từ trường học về.
Nghiêm Vũ khẽ gật đầu. Anh ta rút từ túi quần ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ đưa lên mũi ngửi rồi cất lại vào túi. Sau đó lại lấy từ túi khác ra một hộp kẹo cao su, lấy hai viên cho vào miệng và đưa cho Vân An cùng hai người kia xem họ có muốn ăn không.
Nghiêm Vũ không chỉ chăm chỉ đi học, mà còn bắt đầu kiêng thuốc lá.
"Cậu nói với tôi lần trước cũng không sai, tôi muốn thay đổi bản thân vì Nam Tịch, mà ngay cả khi có cố gắng, tôi cũng chẳng cố gắng hết sức được." Nghiêm Vũ cười tự giễu. "Nếu lúc đó tôi có thể trở thành người xuất sắc như Nam Tịch, tôi chắc chắn sẽ không chia tay cô ấy, và kẻ đã giết Nam Tịch cũng không thể lấy danh nghĩa của tôi để hẹn cô ấy ra gặp mặt."
Khi Nghiêm Vũ nói những lời này, trông anh ta có vẻ như đang cười nhưng đôi mắt thì lại như đang khóc.
"Bây giờ tôi học hành đàng hoàng, tuy rằng có thể tôi mãi mãi không đạt được tầm cao như Nam Tịch, nhưng ít ra cũng tốt hơn trước. Nếu cô ấy trên trời có linh, thấy tôi như thế này, có lẽ sẽ vui một chút."
Vân An không biết phải an ủi Nghiêm Vũ thế nào, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Cậu suy nghĩ một lúc, cố gắng tìm lời an ủi Nghiêm Vũ, nhẹ nhàng hỏi: "Hồi nhỏ... cậu và Nam Tịch... cùng sống trong trại trẻ mồ côi sao?"
Nghiêm Vũ gật đầu, thoải mái thừa nhận.
"Cậu không cần phải tỏ ra cẩn thận với tôi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi chẳng có gì đáng xấu hổ. Tôi cũng không coi đó là điều nhục nhã, nếu không có trại trẻ, có lẽ tôi đã chết lâu rồi. Tuy nhiên, tôi và Nam Tịch không giống nhau, cô ấy từ nhỏ đã được ba mẹ hiện tại nhận nuôi mang đi, còn tôi thì không ai muốn. Trại trẻ nuôi nấng tôi và cho tôi học hành đến tận bây giờ, khi tôi đã trưởng thành."@ThThanhHinVng
"Tôi... tôi vẫn luôn nghĩ rằng Nam Tịch những năm qua sống rất tốt, vì tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cặp vợ chồng đã nhận nuôi cô ấy. Họ ăn mặc rất tinh tế, nói chuyện cũng rất dịu dàng, có học thức. Sau này tôi biết ba của Nam Tịch rất giàu có nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với tôi về hoàn cảnh gia đình, vậy mà hóa ra là như thế này."
Nói đến đây, biểu cảm của Nghiêm Vũ trở nên rất đau khổ và hối hận. Chuyện ba mẹ Nam Tịch ly hôn và ba cô tái hôn, anh ta mới biết được từ Nhậm Lê kể lại.
Trước đây, anh ta chỉ biết rằng mối quan hệ của Nam Tịch với ba mẹ không tốt nhưng anh ta không ngờ tình hình lại tệ đến vậy.
Việc ba mẹ ly hôn đã là một cú sốc lớn với một đứa trẻ ruột thịt, huống chi Nam Tịch chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi, không có mối quan hệ máu mủ để làm chỗ dựa, cũng không có tình cảm gần gũi từ thời gian chung sống lâu dài. Ở trong gia đình này, Nam Tịch phải sống cẩn trọng đến mức nào.
"Cậu có biết vẽ không?" Nhậm Lê hỏi. "Cậu có thể giúp chúng tôi vẽ lại hình ảnh của mẹ nuôi Nam Tịch không?"
"Cái chết của Nam Tịch... có lẽ liên quan đến đôi giày múa màu đỏ bị đánh cắp..." Vân An bổ sung: "Đôi giày đó là mẹ cô ấy tặng cho cô ấy. Tôi muốn xem liệu có thể tìm ra mối liên hệ nào với mẹ cô ấy không... Nếu cậu có cách... có thể giúp chúng tôi liên hệ được với mẹ Nam Tịch, thì thật tốt."
"Mẹ Nam Tịch à?" Nghiêm Vũ khẽ nói, gãi đầu và suy nghĩ hồi lâu trước khi trả lời: "Thực ra khi đứng đợi các cậu, tôi có thấy một người phụ nữ giống như mẹ của Nam Tịch từ cổng trường đi ra. Nhưng tôi không chắc đó có phải là bà ấy hay không, vì lần cuối tôi gặp bà ấy thì đã hơn mười năm trước. Nhưng bà ấy rất xinh đẹp và vì bà ấy là mẹ của Nam Tịch, nên tôi có ấn tượng sâu sắc. Tôi cảm thấy rất giống bà ấy."
"Cậu thấy mẹ của Nam Tịch bước ra từ trường chúng tôi?" Vu Du kinh ngạc hỏi.
Những lời của Nghiêm Vũ khiến cả ba người Vân An đều bất ngờ, Vu Du gần như không thể chờ được mà hỏi tiếp: "Cậu có thể miêu tả bà ấy trông thế nào không? Kiểu tóc ra sao?"
Nghiêm Vũ trả lời: "Người phụ nữ đó có mái tóc dài, buộc ở sau đầu. Bà ấy không thay đổi nhiều so với mười mấy năm trước, chỉ là trông già hơn một chút, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Lông mày mảnh, đôi mắt to nhưng nhìn không còn hiền lành như khi nhận nuôi Nam Tịch, giờ trông có phần dữ tợn."
Mô tả về một người phụ nữ xinh đẹp nhưng có vẻ dữ dằn thì quá chung chung, bất kể là giáo viên hay phụ huynh chờ đón học sinh ở cổng trường đều có thể khớp với mô tả này.
Nhưng Nghiêm Vũ không biết vẽ, nên không thể vẽ lại hình dáng người phụ nữ đó.
Vu Du cảm thấy bối rối nhưng trong đầu Vân An đột nhiên lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ, cậu bèn hỏi: "Cậu có thấy người phụ nữ đó mặc áo sơ mi trắng ngắn tay... cùng với váy đen? Và giày cũng màu đen?"@ThThanhHinVng
Nghiêm Vũ nghĩ một lúc rồi phấn khích nói: "Đúng rồi, đúng rồi, bà ấy mặc đúng như vậy!"
Nhậm Lê và Vu Du đều ngạc nhiên, đặc biệt là Vu Du. Cô bỗng nhìn Vân An, không hiểu sao cậu lại đoán được.
Ngay cả Nhậm Lê, người luôn điềm tĩnh, cũng không khỏi ngạc nhiên. Những đặc điểm mà Vân An vừa mô tả đều rất quen thuộc, họ không thể ngờ rằng người họ tìm kiếm bấy lâu lại ở ngay gần họ.
Chủ nhiệm lớp Khương Vân của lớp Một lại chính là mẹ của Nam Tịch.
Thông tin gây sốc này khiến cả ba người im lặng một lúc lâu, mỗi người đều có biểu cảm rất kỳ lạ, còn Nghiêm Vũ thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn họ, muốn hỏi nhưng không dám.
Sau cơn sốc ngắn ngủi, Vân An và Nhậm Lê bình tĩnh trở lại. Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều có chung ý nghĩ: việc Khương Vân là mẹ của Nam Tịch trước mắt nên giấu Nghiêm Vũ. Không phải có ý gì khác, chỉ sợ Nghiêm Vũ quá xúc động rồi sẽ trực tiếp đến tìm Khương Vân gây chuyện.
Vân An đã đạt được mục đích tìm kiếm Nghiêm Vũ, còn Nhậm Lê nhanh chóng tìm lý do để qua mặt anh ta rồi tiễn anh ta đi. Ba người quay lại trường học và trong lúc ăn cơm tại căn tin, Vu Du không kìm được mà hỏi Vân An: "Vân An, sao cậu lại nghĩ Khương Vân là mẹ của Nam Tịch? Ngay cả đoán, tôi cũng không dám đoán như vậy."
Vân An không phải đoán bừa. Thực ra, lúc đầu khi cậu và Nhậm Lê vào văn phòng của Khương Vân để tìm thông tin liên lạc của gia đình Nam Tịch, họ phát hiện địa chỉ gia đình Nam Tịch rất trống rỗng. Số điện thoại của ba cô ấy cũng không liên lạc được, điều đó khiến Vân An cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Mọi thông tin về gia đình của học sinh đều phải được chủ nhiệm lớp kiểm tra nhưng địa chỉ gia đình của Nam Tịch lại trống, mà Khương Vân cũng không yêu cầu Nam Tịch điền lại. Số điện thoại của ba cô ấy thì không liên lạc được nhưng Khương Vân vẫn có cách liên hệ với gia đình Nam Tịch.
Sau đó, Vân An còn nhận ra Khương Vân phản ứng rất mạnh khi cậu hỏi về Nam Tịch. Hơn nữa đôi giày múa màu đỏ mà Khương Vân mua lại xuất hiện trên chân của Nam Tịch khi cô qua đời, và trên máy tính của Khương Vân còn có hình giấy chứng nhận của Nam Tịch.
Có quá nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng lúc, và như vậy không còn gọi là trùng hợp nữa. Đó là lý do Vân An đưa ra suy đoán táo bạo rằng Khương Vân chính là mẹ của Nam Tịch và không ngờ rằng điều này lại đúng.
"Vân An, cậu thật là cẩn thận đấy." Vu Du thán phục nói thêm: "Đôi khi tôi còn thấy cậu cẩn thận hơn cả anh Lê." Rất nhiều thông tin quan trọng trong vụ này đều do Vân An phát hiện ra.
Nhậm Lê, người ngồi bên cạnh, nghe vậy cũng kín đáo đánh giá Vân An. Trong mắt Nhậm Lê, Vân An là một người chơi cực kỳ hai mặt.@ThThanhHinVng
Bề ngoài cậu trông rất đẹp, theo lý mà nói thì khi vào trò chơi này, cậu sẽ bị quái vật giết chết ngay. Nhưng không những không bị giết, cậu còn vượt qua được một phó bản. Ban đầu, Nhậm Lê nghĩ rằng Vân An có khả năng sống sót nhờ ý chí kiên định, kỹ năng tốt và thủ đoạn thông minh.
Những người như thế này, Nhậm Lê đã gặp trong bản đồ trò chơi trước đây. Họ thường là người lạnh lùng, coi mạng người như cỏ rác và không bao giờ từ bỏ mục tiêu. Những người này sinh ra đã thích hợp với cơ chế sinh tồn và loại bỏ kẻ yếu trong bản đồ. Nhậm Lê từng nghĩ Vân An cũng là người như thế. Nhưng sau vài ngày quan sát, cậu ta nhận ra Vân An hoàn toàn không phải.
Ngược lại, Vân An có một trái tim mềm mại, gan cũng không lớn, thậm chí còn có lòng trắc ẩn. Nhìn thế nào cũng không thấy hợp với trò chơi sinh tồn này, lẽ ra cậu đã bị quái vật giết ngay từ đầu.
Nhưng như Vu Du nói, Vân An rất tỉ mỉ và nhạy bén. Đôi khi, chính sự mềm yếu của cậu lại giúp cậu phát hiện ra những thông tin quan trọng. Một người trông có vẻ không hợp với trò chơi như vậy lại sống sót đến tận bây giờ.
Trước lời khen của Vu Du, Vân An chỉ ngượng ngùng lắc đầu và nhìn về phía Nhậm Lê nói: "Nhậm Lê... so với tôi... còn cẩn thận hơn."
Ba người không tiếp tục khen ngợi lẫn nhau nữa, sau bữa tối họ trở lại lớp học. Vì đã biết Khương Vân là mẹ của Nam Tịch, họ cần bàn bạc một kế hoạch để đối mặt với Khương Vân, cố gắng moi thêm manh mối từ bà.
Tuy nhiên, điều khiến ba người bất ngờ là, mặc dù Khương Vân thường trực ban trong các buổi học buổi tối, hôm nay bà lại xin nghỉ.
Vì Khương Vân không có mặt, dù Vân An và hai người kia đã có kế hoạch, họ cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể thực hiện.
Vân An mang nặng trong lòng một việc lớn nên sau giờ học tự buổi tối khi về nhà, cậu mang một tâm trạng rất nặng nề, còn bị ba mình mắng một trận.
Vài ngày sau, lịch thi thử lần ba toàn thành phố đã được phòng giáo vụ của trường gửi đến điện thoại của từng phụ huynh học sinh lớp 12. Khi vừa nhận được, ba Vân An đi ngay vào phòng cậu và nói: "Vân An, lần thi này tuy kết quả của con không tệ nhưng đây chỉ là một kỳ thi thử nội bộ của trường, không có gì to tát cả. Chỉ có kỳ thi thử lần ba tốt thì mới chứng tỏ con thực sự giỏi."
"Kỳ thi thử lần ba, con phải cố gắng đạt kết quả tốt, đừng làm ba mẹ thất vọng, nếu không..." Ba Vân An lạnh lùng hừ một tiếng. Ông không nói hết câu, nhưng Vân An biết rằng nếu mình không đạt kết quả tốt, thì điều chờ đợi cậu chắc chắn không chỉ là một trận trách mắng.
Áp lực học tập ngày càng nặng nề, và kỳ vọng của bố mẹ Vân An đối với cậu cũng ngày càng lớn, đến mức cậu cảm thấy khó thở, thậm chí khó ngủ vào ban đêm.@ThThanhHinVng
Dù Vân An biết mình chỉ là một người chơi, và ba mẹ trước mắt cũng không phải ba mẹ thật của cậu nhưng khi ở trong tình cảnh như thế, thật khó để không bị môi trường xung quanh tác động.
Kéo lê thân hình mệt mỏi sau những ngày dậy sớm liên tục, Vân An thậm chí không cần đến đồng hồ báo thức, cơ thể cậu tự động tỉnh giấc. Đến lớp học, số người trong lớp chưa nhiều lắm, Nhậm Lê cũng đã có mặt, còn Vu Du thì vẫn chưa tới. Vân An ngồi xuống cạnh Nhậm Lê và cả hai bắt đầu bàn bạc cách đối phó với Khương Vân.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một. Đồng hồ treo trên tường phòng học chậm rãi chỉ đến giờ, buổi tự học sớm sắp bắt đầu, nhưng Vu Du vẫn chưa tới.
Nhậm Lê dần trở nên lo lắng. Gần đây, hành động của Nam Tịch càng lúc càng thường xuyên hơn. Dù đến trễ không phải là vấn đề lớn nhưng cũng không biết liệu Nam Tịch có cho rằng đây là hành vi vi phạm nội quy trường học hay không.
Cuối cùng, chỉ còn ba phút nữa là đến giờ tự học chính thức bắt đầu, Vu Du thở hổn hển, đeo ba lô chạy vào lớp học.
Trong lớp, các học sinh đã ngồi nghiêm chỉnh vào chỗ của mình, chuẩn bị cho giờ tự học và cả phòng yên tĩnh. Tiếng bước chân "lộc cộc" của Vu Du khi chạy vào trở nên vô cùng chói tai.
Biểu cảm trên mặt Nhậm Lê và Vân An lập tức trở nên khó coi. Vu Du lại đang mang đôi giày đỏ của Nam Tịch.
Nhậm Lê bỗng đứng dậy, Vân An đi theo sau, cả hai nhanh chóng tiến về phía Vu Du. Vu Du, người vẫn còn đang thở hổn hển ngồi xuống chỗ, thấy hai người hùng hổ tiến tới, lập tức giật mình hoảng sợ.
Thấy Vân An và Nhậm Lê cứ chăm chăm nhìn vào đôi giày của mình, Vu Du không hiểu gì, vội co chân lại, ngạc nhiên hỏi: "Các cậu nhìn giày của tôi làm gì? Có gì lạ sao?"
Vân An cảm thấy bối rối, vừa rồi cậu đã nhìn kỹ, đôi giày này có kiểu dáng giống hệt đôi giày của Nam Tịch nhưng rõ ràng ngày hôm qua họ đã đốt cháy nó trong giờ thể dục.
Sao... đôi giày này lại quay về chân của Vu Du được?
Nam Tịch đã giết Nguyên Nguyên, chẳng lẽ cô vẫn không chịu buông tha Vu Du sao?
"Vu Du, cậu... cô có biết, đôi giày trên chân cô... là màu đỏ không?" Vân An hỏi.
Vu Du như thể vừa nghe một câu đùa, ngạc nhiên nhìn Vân An nói: "Vân An, trò đùa này chẳng vui chút nào. Cậu rõ ràng biết trường học không cho phép mang giày hoặc quần áo có màu sắc sặc sỡ, sao tôi có thể mang giày màu đỏ đến được chứ? Đôi giày này rõ ràng là màu đen mà."
Để chứng minh lời mình nói, Vu Du còn đập chân xuống bàn của một nam sinh phía trước rồi giơ chân lên để cậu ấy xem giày của mình và hỏi: "Cậu nói đi, giày của tôi là màu gì?"
"Màu đen."@ThThanhHinVng
Vân An xoa đầu, cảm thấy bất lực. Đoạn hội thoại này y hệt như sáng hôm qua. Không khác gì.
Vu Du không chỉ một lần nữa mang đôi giày da màu đỏ của Nam Tịch mà cô ấy còn quên mất cả thân phận thật sự của mình.
"Nhậm Lê, chúng ta..." Vân An quay đầu nhìn Nhậm Lê, định bàn bạc về chuyện của Vu Du. Họ đã đốt đôi giày ngày hôm qua, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện trên chân Vu Du. Điều này chứng tỏ hành động của họ là vô dụng, chỉ xử lý được phần ngọn mà không trị được tận gốc.
Nhưng lời của cậu vừa nói ra, lập tức thấy Nhậm Lê với gương mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, trông như đang sắp bùng nổ cảm xúc.
"Vu Du, cởi giày ra." Nhậm Lê đột nhiên lớn tiếng khiến Vu Du giật mình. Cô cảm thấy tủi thân, nhìn Nhậm Lê với ánh mắt oán trách và nói: "Nhậm Lê, cậu làm gì vậy? Đây là giày của tôi, sao tôi phải cởi? Tôi không cởi!"
"Bây giờ tôi sẽ đi mua giày mới cho cậu, được chưa? Cậu lập tức cởi đôi giày này ra ngay! Lập tức!" Nhậm Lê đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc. Vu Du bị cậu dọa đến mức không dám nói gì, co người lại như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, run rẩy ngồi trên ghế, giọng nói của cô nghẹn ngào như sắp khóc.
"Nhậm Lê, cậu định làm gì vậy? Cậu đừng có quát tôi nữa được không? Cậu như vậy làm tôi sợ lắm, hu hu hu." Vu Du uất ức, mắt đã ầng ậng nước, giọng nói nghẹn ngào.
Cả lớp đều chú ý vì sự căng thẳng giữa hai người. Vân An nhìn thấy Nhậm Lê đang khóc, những giọt nước mắt nhỏ lăn dài từ khóe mắt cậu ta nhưng ngay lập tức bị Nhậm Lê thô lỗ lau đi. Cậu ta không nói gì, ngồi xổm xuống trước mặt Vu Du, bàn tay to lớn nắm chặt lấy đôi chân mảnh khảnh của Vu Du và dùng sức mạnh để cố kéo chiếc giày ra khỏi chân cô.
"Nhậm Lê, thả tôi ra! Thả tôi ra!" Vu Du hoảng hốt, theo bản năng đánh và đạp tay Nhậm Lê, cố thoát khỏi sự kiềm chế của cậu ta. Nhưng tay của Nhậm Lê như là sắt đá, nắm chặt lấy Vu Du. Thậm chí khi giày của Vu Du đập vào thái dương của cậu ta, Nhậm Lê vẫn không cảm nhận được đau đớn, bất kể giá nào thì cũng phải tháo đôi giày này khỏi chân Vu Du.
Vân An cũng bị hành động của Nhậm Lê làm hoảng sợ. Khi cậu kịp phản ứng, lập tức ôm lấy cánh tay Nhậm Lê, cố gắng ngăn cản hành động của cậu ta. Cậu lo lắng nói: "Nhậm Lê! Đừng làm vậy... Mạnh mẽ lột giày là vô dụng, vô dụng thôi. Ngay cả khi cậu tháo được hôm nay, thì ngày mai... ngày mai nó vẫn sẽ xuất hiện."
Nhậm Lê không thèm để ý, như thể không nghe thấy gì. Cậu ta cố chấp muốn tháo đôi giày này ra nhưng đôi giày này dường như đã ăn sâu vào chân Vu Du, như thể liên kết với làn da và máu thịt của cô. Bất kể Nhậm Lê có cố gắng thế nào thì cũng không thể tháo được, và nếu cố gắng kéo mạnh hơn nữa thì Vu Du sẽ kêu khóc to hơn vì đau đớn.@ThThanhHinVng
"Đừng tháo! Nhậm Lê!" Vân An lo lắng đến mức trán đẫm mồ hôi, nhìn Nhậm Lê như điên loạn, cậu không còn cách nào khác ngoài tát mạnh vào mặt Nhậm Lê một cái. "Bốp!" Một tiếng vang giòn dã, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhậm Lê ngừng việc kéo đôi giày trên chân Vu Du, Vu Du cũng không còn kêu đau nữa. Cô che miệng, ngạc nhiên nhìn Vân An. Khi cảm nhận được Nhậm Lê từ từ nới lỏng tay, Vu Du lập tức rụt chân lại, đặt lên ghế và che chở đôi giày.
"Xin lỗi." Vân An luống cuống xin lỗi: "Tôi... Tôi không cố ý."
Nhậm Lê mất sức, ngồi phịch xuống sàn gạch lạnh lẽo, bên tai nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của Vu Du và tiếng thở dốc nặng nề của Vân An.
"Nó lại xuất hiện. Cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Nếu không tháo nó ra thì chẳng lẽ phải nhìn cô ấy chết sao!" Nhậm Lê gào lên trong sự suy sụp.
Vân An không bị dọa bởi Nhậm Lê, cậu biết Nhậm Lê không hề muốn nhắm vào mình, mà chỉ là không biết phải làm thế nào...
"Nhưng mà... đôi giày này, không tháo được!" Vân An bình tĩnh đối mặt với Nhậm Lê, nói không chút do dự: "Hôm qua, chúng ta đã dùng cách lừa Vu Du để tháo giày rồi... Nam Tịch sẽ không mắc lại cùng một mưu mẹo nữa!"
"Cậu càng mạnh tay tháo giày của Vu Du, không chỉ không tháo được, mà còn làm cô ấy đau đớn hơn!"
Vu Du trốn trên ghế, nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt, nghe Vân An nói thì điên cuồng gật đầu, ánh mắt nhìn Nhậm Lê tràn đầy cảnh giác và sợ hãi.
Nhậm Lê thất bại, đau khổ ngồi bệt xuống sàn, đấm mạnh một cú xuống đất khiến nền gạch vang lên tiếng nặng nề. Vu Du lại co rúm người, lo lắng nhìn máu chảy từ tay phải của Nhậm Lê.
"Nhậm Lê, vẫn còn thời gian..." Vân An lo lắng nói: "Chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước khi kết quả kỳ thi lần thứ ba công bố, Vu Du sẽ không chết."
Sự an ủi của Vân An không làm Nhậm Lê cảm thấy dễ chịu hơn. Hiện tại, họ không có nhiều manh mối về kẻ trộm. Sau kỳ thi lần thứ ba, kết quả sẽ được công bố sau khoảng hai ngày, và thời gian của họ chỉ còn ít ỏi. Nếu trước khi kết quả được công bố mà họ không tìm ra kẻ trộm thật sự, Vu Du sẽ chết. Nhậm Lê không thể đánh cược, nhưng hiện tại họ cũng không có cách nào khác.
"Ít nhất bây giờ, chúng ta đã biết... cô giáo Khương là mẹ của Nam Tịch..." Khi chuông vào học vang lên, Vân An cố gắng nói: "Hôm nay, theo kế hoạch, chúng ta sẽ tìm cô ấy. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức, Vu Du sẽ không chết."@ThThanhHinVng
Chuông vào học vang lên, giáo viên giám sát buổi tự học sáng bước vào lớp. Vân An không biết Nhậm Lê có nghe thấy mình nói hay không, chỉ thấy cậu ta thất thần quay về chỗ ngồi, đôi mắt sáng ngời của cậu ta đã trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Trong buổi tự học sáng, Vân An nhận được một mẩu giấy nhỏ từ Vu Du. Trên giấy không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là lời cảm ơn vì Vân An đã ra tay ngăn Nhậm Lê không "bạo hành" cô.
Nhìn mẩu giấy nhỏ và khuôn mặt ngây thơ với đôi mắt đỏ hoe của Vu Du, Vân An cảm thấy trong lòng cực kỳ phức tạp.
Theo kế hoạch, Vân An và Nhậm Lê đáng lẽ sẽ gặp Khương Vân sau tiết thể dục giữa giờ của tiết hai để trực tiếp vạch trần mối quan hệ mẹ con giữa Khương Vân và Nam Tịch. Nhưng trước khi tiết thể dục kết thúc, Nhậm Lê đã tìm gặp Vân An và nói với cậu rằng lần này chỉ có Vân An một mình đi đối mặt với Khương Vân thôi.
Vì Nhậm Lê có việc quan trọng hơn phải làm.
Vân An không hỏi Nhậm Lê đó là chuyện gì. Nếu Nhậm Lê muốn nói, chắc chắn cậu ta sẽ nói, nhưng Vân An đoán rằng điều mà Nhậm Lê coi trọng hơn cả nhiệm vụ có lẽ là sự sống chết của Vu Du.
Nhậm Lê không giống họ, cậu ta là người chơi cấp B+ hoặc trong tay có một món đồ lợi hại nào đó có thể cứu mạng Vu Du.
"Sáng nay, cảm ơn cậu." Khi chuẩn bị rời đi, Nhậm Lê bất ngờ nói.
Vân An nhớ đến cái tát khi đó, cảm thấy hơi xấu hổ, nói: "Cái tát đó... tôi không cố ý đâu." Lúc ấy, Nhậm Lê dường như mất đi lý trí, Vân An cũng không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn để làm Nhậm Lê tỉnh táo lại.
Nhậm Lê lắc đầu, nói: "Chính nhờ cái tát đó mà tôi mới tỉnh ra. Yên tâm, tôi sẽ không làm điều dại dột nữa."
"Tôi nhất định sẽ cứu Vu Du."
Vân An gật đầu, khi chuẩn bị rời đi, Nhậm Lê đột nhiên nói một câu khiến Vân An cảm thấy kỳ lạ: "Vân An, tôi và Vu Du luôn coi cậu là bạn của chúng tôi. Cho dù sau này cậu có coi chúng tôi là bạn nữa hay không thì trong lòng chúng tôi, cậu mãi mãi là bạn."@ThThanhHinVng
Dù trong lòng Vân An đã sớm cảm nhận được rằng Nhậm Lê và Vu Du coi cậu là bạn, nhưng nghe Nhậm Lê thừa nhận trực tiếp vẫn khiến cậu có cảm giác khác. Vân An gật đầu mạnh, cảm thấy rất vui. Đây là người bạn đầu tiên cậu có trong phó bản này.
"Tôi... tôi cũng rất vui... vì có thể trở thành bạn của các cậu!" Vân An nói. Nhậm Lê mỉm cười với cậu, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút gì đó buồn bã.
Khi tiết thể dục giữa giờ kết thúc, Vân An nhìn thấy Nhậm Lê một mình rời khỏi sân thể dục mà không dẫn theo Vu Du. Cậu không biết Nhậm Lê định đi đâu.
Vân An thu hồi ánh mắt và nhìn về phía Khương Vân, người đang đứng sau buổi thể dục. Hôm nay, Khương Vân mặc một chiếc váy đen đơn giản, không có họa tiết cầu kỳ. Váy dài đến bắp chân, rất kín đáo và bảo thủ.
Vân An chạy lại gần Khương Vân. Khi thấy cậu đến, Khương Vân nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi: "Vân An, có chuyện gì sao?"
"Cô Khương... em biết cô là... mẹ của Nam Tịch." Vân An đã lấy một hơi thật sâu trước khi chạy đến, cố gắng giữ bình tĩnh, không để tỏ ra ngượng ngùng trước mặt Khương Vân. "Nam Tịch là đứa con mà cô và... chồng cũ của cô... đã cùng nhau nhận nuôi, đúng không?"
Dù không muốn chạm vào vết thương sâu nhất của người khác nhưng Vân An không còn cách nào khác. Cậu biết chỉ khi khơi ra sự thật một cách tàn nhẫn, Khương Vân mới chịu tiết lộ nhiều manh mối hơn.
Quả nhiên, Khương Vân luôn giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại thay đổi vài lần, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Vân An. Cậu có thể thấy sự hoảng loạn ẩn sau vẻ bề ngoài bình tĩnh của bà.
"Cô Khương, em... em không có ý gì khác, em chỉ muốn... chỉ muốn nói chuyện về Nam Tịch với cô thôi." Vân An vội vàng giải thích.
Khương Vân đánh giá Vân An từ trên xuống dưới, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bà không hỏi làm sao Vân An biết được mối quan hệ giữa bà và Nam Tịch, mà chỉ nói bằng giọng căng thẳng: "Chờ tôi năm phút. Sau khi sắp xếp xong các học sinh khác, tôi sẽ dẫn em lên tầng sáu để nói chuyện. Nơi này không phải chỗ để bàn luận."
Khi nghe Khương Vân đồng ý, Vân An ngay lập tức yên tâm. Ban đầu cậu còn lo rằng Khương Vân sẽ không thừa nhận. Dù sao đi nữa, việc bà đồng ý nói chuyện cũng là một tin tốt.
Vân An không nóng vội, trở về lớp học và lặng lẽ đứng chờ trước cửa văn phòng Khương Vân. Nhưng cậu không đợi được bà mà thay vào đó là Hoa Cương xuất hiện trước.
"An An đang đợi Khương Vân." Hoa Cương nói chắc nịch, tựa vào lan can hành lang, đối diện với Vân An.
Vân An chỉ ừ nhẹ một tiếng. Cậu không hỏi tại sao Hoa Cương lại biết cậu đang đợi Khương Vân. Vì Hoa Cương là một tà thần, trong lòng Vân An, trong phó bản này, Hoa Cương dường như có thể làm mọi thứ.
Nhưng... Vân An nghĩ một chút rồi vươn tay kéo Hoa Cương qua, không để hắn dựa vào lan can hành lang.@ThThanhHinVng
Dù rằng Nguyên Nguyên chết là do Nam Tịch, nhưng việc cô ấy nhảy từ lan can xuống khiến Vân An vẫn còn sợ hãi. Cậu biết Hoa Cương không sợ Nam Tịch nhưng cậu không muốn nhìn thấy Hoa Cương dựa vào lan can nữa. Cậu muốn loại bỏ mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
"Sau này... đừng... dựa vào nữa." Vân An cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi nhưng Hoa Cương lại hiểu ý cậu. Nụ cười giả tạo trên khuôn mặt hắn bỗng trở nên thật lòng hơn: "Được, nghe An An, sau này sẽ không dựa vào nữa."
"Hiện tại ta có rất nhiều thời gian mà." Hoa Cương bất ngờ nói. Vân An ngây người nhìn hắn, Hoa Cương thấy cậu không hiểu thì nhéo nhéo má cậu, nói: "Nếu An An muốn ta làm vệ sĩ, ta rất vui lòng."
Vân An suy nghĩ một chút về việc có nên nhờ Hoa Cương đi cùng mình gặp Khương Vân không. Nhưng cậu lại lặng lẽ phủ quyết ý định này. Có người thứ ba ở đó, chưa chắc Khương Vân sẽ nói thật. Hơn nữa, Vân An nghĩ rằng mình chưa làm gì vi phạm nội quy trường học và Khương Vân lại là mẹ của Nam Tịch, nên nếu ở bên bà ấy, Nam Tịch chắc sẽ không dám động thủ với mình.
Có lẽ nhận ra vẻ mặt do dự và rối rắm của Vân An, Hoa Cương nhẹ nhàng dỗ dành: "An An quên ta đã nói gì trước đó rồi à?"
Hoa Cương hạ giọng, như tiếng thì thầm của ác quỷ, cũng như một lời cảnh báo: "Càng tiến gần đến sự thật, nguy hiểm sẽ càng lớn. Nếu An An gặp Nam Tịch ở lầu sáu thì sao?"
"Anh... anh sẽ không để em... chết chứ?" Câu hỏi ngây thơ của Vân An như chạm thẳng vào tim Hoa Cương. Sau một giây ngạc nhiên, hắn nghiêng đầu cười nhìn Vân An, biểu cảm thay đổi liên tục. Nhưng Vân An vẫn giữ nguyên sự tin tưởng tuyệt đối vào Hoa Cương.
Hoa Cương vuốt mái tóc đen mềm mại của Vân An, thoang thoảng hương dầu gội mùi sữa bò mà Hoa Cương rất thích. Hắn bất đắc dĩ cười nói: "An An càng ngày càng biết nói đùa rồi đấy. Đúng vậy, chỉ cần ta còn ở đây, em sẽ không phải chết và sẽ không có bất kỳ ai hay quỷ quái nào có thể làm tổn thương em."
"An An đã ký kết khế ước với ta rồi, em là của ta."
Vân An cúi đầu, vành tai ngay lập tức đỏ bừng. Cậu khẽ "ừ" một tiếng. Câu nói của Hoa Cương luôn đầy sự ám muội.
Vân An còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì Khương Vân đã từ trong văn phòng bước ra. Bà vén tóc gọn sau tai, vẻ mặt vô cảm, không hề tỏ ra lo lắng chút nào. Nhưng khi bước đi, bà suýt nữa thì trẹo chân.
Cuối cùng, Vân An vẫn quyết định một mình đi theo Khương Vân lên lầu sáu. Lầu sáu đã bị bỏ hoang, suốt cả tầng không có ai. Đây là lần đầu tiên Vân An cùng một giáo viên lên tầng sáu. Có lẽ vì biết rằng người đi cùng mình là mẹ của Nam Tịch, cộng thêm việc có Hoa Cương ở đây, Vân An cảm thấy Nam Tịch chắc sẽ không làm gì mình. Vì vậy, cậu lấy hết can đảm, không ngừng nhìn đông nhìn tây khi lên lầu.
Thấy Vân An tò mò, Khương Vân hiếm khi chủ động giải thích: "Trước đây, từng có học sinh chết ở lầu sáu, trường học cho rằng như vậy không may mắn nên đã phong tỏa cả tầng này."
"Học sinh chết sao?" Vân An ngạc nhiên. Cậu biết rằng những ngôi trường có lịch sử lâu đời thì ít nhiều cũng sẽ có người qua đời vì tự sát hoặc tai nạn. Nhưng chết một vài học sinh thì có cần phải phong tỏa cả một tầng lầu không?@ThThanhHinVng
"Họ phong tỏa cả một tầng lầu, đương nhiên không phải chỉ vì có hai ba học sinh chết." Khương Vân nhếch mép, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ và mỉa mai. "Đó là một nhóm học sinh không chịu nổi áp lực, họ đã hẹn nhau tập thể tự sát. Đáng tiếc thay, ước nguyện của họ đã thành sự thật."
Khi nhắc đến cái chết của học sinh, giọng Khương Vân không hề có chút tiếc nuối mà thay vào đó là nỗi hận không thành lời.
Vân An nghe mà hãi hùng. Tập thể tự sát? Đã có bao nhiêu người chết chứ?
"Gần nửa lớp." Khương Vân nói: "Nửa lớp học sinh đều treo cổ, để lại một bức thư chung, hy vọng rằng cái chết của họ sẽ thức tỉnh các bậc phụ huynh và nhà trường, đừng gây quá nhiều áp lực cho học sinh nữa."
"Thật nực cười, không có áp lực thì làm sao có động lực? Họ đều là học sinh cuối cấp ba, sắp thi đại học rồi. Nếu phụ huynh và giáo viên không thúc đẩy học tập, để mặc họ tự do tự tại thì làm sao họ có thành tích trong kỳ thi? Làm sao họ có thể cạnh tranh với những học sinh khác?"
Vân An bị sốc mạnh. Ngay từ khi bước vào phó bản này, cậu đã cảm nhận được rằng cả trường học lẫn gia đình đều đặt quá nhiều áp lực lên học sinh. Nhưng cậu không ngờ rằng tại ngôi trường này, đã có một vụ tập thể tự sát với mong muốn thay đổi hệ thống giáo dục và tư tưởng thành tích tối thượng của phụ huynh.
"Em... em nghĩ ước nguyện của họ... không được thực hiện." Vân An nhỏ giọng nói. Rõ ràng, cái chết của nửa lớp học sinh chỉ khiến tầng lầu sáu bị phong tỏa, chứ không thay đổi được gì.
"Họ tập thể tự sát... ở phòng học 601 phải không?" Vân An hỏi.
Khương Vân gật đầu, nhìn về phía phòng học 601 đã bị phong ấn từ lâu, trả lời: "Tính ra, có lẽ là các anh chị khóa trên của các em, họ cũng là học sinh lớp Một giống các em."@ThThanhHinVng
Trên mặt Khương Vân nở một nụ cười khinh bỉ, như thể đang chế giễu những học sinh tự sát kia vì đã tự kết liễu cuộc đời mình chỉ vì một lý do khó tin đến vậy.
Lớp Một... Vân An chăm chú nhìn Khương Vân, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Nếu cậu nhớ không nhầm, Khương Vân là giáo viên nổi tiếng nhất của trường, kiêm luôn chủ nhiệm lớp. Và có vẻ như những học sinh tự sát đó chính là học sinh của Khương Vân.
"Thôi, không nhắc đến mấy đứa ngu ngốc đi tìm cái chết nữa." Khương Vân lạnh lùng nhìn Vân An nói: "Em tìm tôi để hỏi về Nam Tịch phải không?"
Vân An gật đầu mạnh, cậu quan sát kỹ nét mặt của Khương Vân, nhận thấy khi nhắc đến Nam Tịch, bà không tỏ ra quá đau khổ.
"Cô giáo Khương, Nam Tịch chết... là bị giết, có người đã sát hại cô ấy..." Vân An nói.
Khi nhắc đến cái chết của Nam Tịch, ánh mắt của Khương Vân trở nên dịu dàng hơn nhiều. Bà mím môi, gật đầu và nói: "Tôi biết rồi, cảnh sát đã nói cho tôi. Vân An, sao em lại biết nhiều thế? Có phải cảnh sát Hứa nói cho em không? Tôi đã biết nên cảnh cáo anh ta từ sớm rồi. Hiện giờ em là học sinh lớp 12, không nên bận tâm vào những chuyện rối ren này. Nhiệm vụ duy nhất của em bây giờ là học cho tốt. Nếu vì em mãi lo điều tra về cái chết của Nam Tịch mà ảnh hưởng đến kỳ thi đại học thì tôi không biết phải ăn nói thế nào với ba mẹ em nữa!"
Vân An im lặng lắng nghe những lời tầm thường ấy. Khương Vân hơn bất kỳ ai, luôn đặt thành tích lên trên hết. Dù Vân An không thích cách bà dạy dỗ nhưng cậu buộc phải thừa nhận rằng Khương Vân chỉ mong muốn mỗi học sinh dưới tay bà đều có được kết quả tốt.
"Nam Tịch chết... không phải là chuyện lung tung... vô nghĩa." Vân An dịu dàng nhưng kiên quyết nhìn Khương Vân và nói: "Em là bạn của Nam Tịch... Cái chết của cô ấy... rất quan trọng với em..."
"Thật sao?" Khương Vân nhìn Vân An, ngẩn người vài giây. Bỗng nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt bà. Bà vội vàng quay đầu đi, nhanh chóng lau nước mắt, không muốn để Vân An thấy. Vân An cũng tế nhị cúi đầu xuống, giả vờ như không thấy gì, tôn trọng lòng tự trọng của Khương Vân.@ThThanhHinVng
Mặc dù Khương Vân rất đẹp, thời gian dường như ưu ái với những người phụ nữ như bà, trông bà trẻ hơn nhiều so với tuổi. Nhưng khi thấy bà khóc, Vân An mới chợt nhận ra rằng thực ra đuôi mắt của Khương Vân cũng đã có nếp nhăn.
Bỏ qua vai trò là một giáo viên chủ nhiệm, thực ra bà cũng chỉ là một người mẹ đáng thương đã mất đi đứa con gái của mình. Khương Vân không thể sinh con, bà đã nuôi nấng Nam Tịch từ khi cô mới 6 tuổi rồi đến 18 tuổi. Khi Nam Tịch vừa trưởng thành, bà đã mất đi đứa con mà bà yêu thương nhất.
* Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Cương: Hôm nay An An thật ngọt ngào ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top