👑Trường Trung học số 1 (13)

◎ Sự thị uy đếm ngược ◎

Đôi mắt trong sáng của Vân An lấp lánh như ánh nai con lạc đường, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của Nhậm Lê. Cậu như thể gặp phải tình huống rất khó xử, cúi đầu do dự một lúc rồi mới từ từ nói: "Tôi... tôi đoán được."

Vân An không có nhiều cảm xúc về cái chết của Trần Trí. Cậu biết Trần Trí không thích mình vì Khúc Lị, người mà Trần Trí thầm thích.

Nhưng trong lớp, có rất nhiều nam sinh thích Khúc Lị, Trần Trí chỉ là một trong số đó. Gã không có cách nào đuổi hết những người thích Khúc Lị nên chỉ có thể bắt nạt những người yếu hơn, như Vân An.

Đặc biệt là những ngày gần đây, khi Khúc Lị và Hoa Cương thân thiết, Vân An là bạn của Hoa Cương, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt đầy căm ghét của Trần Trí, gần như muốn xuyên thủng cậu.@ThThanhHinVng

"Ai chà, đoán được không phải là chuyện bình thường sao? Không mặc đồng phục, yêu sớm, bắt nạt trong trường học, những hành vi này đều vi phạm nội quy." Vu Du nhận ra không khí căng thẳng, chủ động mở lời xoa dịu. "Nam Tịch sẽ xử lý những học sinh vi phạm nội quy, chúng ta đã sớm biết chuyện này mà."

Nhậm Lê thu ánh mắt lại, cậu ta biết Vân An chưa nói hết nhưng cũng không muốn ép cậu. Chỉ cần Vân An không giấu manh mối liên quan đến nhiệm vụ thì ai trong trò chơi này mà chẳng có bí mật riêng?

Trước khi phát hiện ra cái chết của Trần Trí, Nhậm Lê đã nhận thấy Vân An có gì đó không ổn. Cậu trông rất hoảng loạn, như thể là người đầu tiên biết rằng Trần Trí đã chết.

Việc đoán rằng Trần Trí sẽ chết và biết chắc chắn ngày Trần Trí sẽ chết, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Thấy Nhậm Lê không truy hỏi thêm, Vân An thở phào nhẹ nhõm rồi tập trung trở lại vào câu hỏi mà Vu Du đã nêu ra.

Trương Nguyệt Hoan là người từng bắt nạt Nam Tịch lúc cô còn sống, vậy tại sao sau khi chết, Nam Tịch lại không giết cô ta?

Ba người nhìn nhau, Nhậm Lê trầm ngâm hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời.

"Trừ khi... Nam Tịch... không muốn giết Trương Nguyệt Hoan." Vân An nói.

"Không thể nào..." Vu Du gãi đầu, có vẻ ngạc nhiên. Dù rằng cô cũng có chút đồng cảm với Trương Nguyệt Hoan nhưng nếu nói Nam Tịch còn có tình cảm với mẹ thì Trương Nguyệt Hoan thực sự chẳng có gì cả.

Tuy nhiên, việc cô ta bắt nạt Nam Tịch rõ ràng là sai, gia cảnh bất hạnh không thể là lý do để đi bắt nạt người khác.

"Không có gì là không thể cả." Nhậm Lê bỗng lên tiếng, cậu ta đồng ý với Vân An. "Nếu Nam Tịch thực sự ghét Trương Nguyệt Hoan thì cô ấy đã không làm ngơ trước hành vi bắt nạt của Trương Nguyệt Hoan. Với tính cách của Nam Tịch, chắc chắn cô ấy sẽ phản công mạnh mẽ." Nhưng Nam Tịch đã không làm vậy.

Theo lời kể của Trương Nguyệt Hoan, thỉnh thoảng cô ta sẽ cố tình gây khó chịu cho Nam Tịch, như bôi keo lên bàn của cô ấy hoặc mách lẻo với giáo viên về việc Nam Tịch trốn học.

Nam Tịch rõ ràng biết rằng Trương Nguyệt Hoan làm những việc này, nhưng cô ấy lại giả vờ như không thấy.

"Nhưng mà..." Vu Du vẫn cảm thấy bối rối nhưng cuộc trò chuyện của ba người nhanh chóng bị cắt ngang. Trần Thanh Lâm lao tới như thể vừa gặp ma, bước đi loạng choạng, mặt mũi tái nhợt như vừa bôi phấn trắng, không còn chút máu.

"Trần Trí... cậu ấy đã chết." Trần Thanh Lâm nắm chặt cánh tay của Nhậm Lê, đồng tử rung lên, răng va vào nhau lập cập, cả người chìm trong cơn hoảng loạn tột cùng.

Vu Du vốn đã không ưa gì Trần Thanh Lâm từ trước vì những tranh cãi trước đây, cho rằng anh ta chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng nên lời nói của cô cũng không khách sáo, còn trợn mắt nói: "Bây giờ chắc cả trường đều biết Trần Trí đã chết."@ThThanhHinVng

"Tại sao cậu ấy lại chết?" Trần Thanh Lâm không để ý đến Vu Du, mắt nhìn chằm chằm vào Nhậm Lê, hoảng hốt nói: "Còn Khúc Lị thì sao? Có phải vì cô ấy có mâu thuẫn với Nam Tịch nên Nam Tịch mới giết cô ấy đúng không?"

Không đợi Nhậm Lê trả lời, Trần Thanh Lâm đã lẩm bẩm, mắt vô hồn: "Đúng rồi, chắc chắn là như thế. Vì Khúc Lị từng mâu thuẫn với Nam Tịch nên Nam Tịch mới giết cô ấy. Trần Trí cũng vậy, cậu ta đứng về phía Khúc Lị, nên cậu ta đã chết."

"Cậu đang nói bậy cái gì thế?" Vu Du chán nản nói. "Trần Trí chết vì bắt nạt học sinh, Khúc Lị chết vì cô ấy yêu sớm!"

"Họ đều vi phạm nội quy của trường."


Yêu sớm như một thanh kiếm dài sắc bén cắm sâu vào trái tim Trần Thanh Lâm. Đột nhiên, tính cách của anh ta thay đổi dữ dội, trở nên cực kỳ kích động, đôi mắt đỏ ngầu, anh ta gắt gao nhìn Vu Du và quát lớn: "Yêu sớm là cái gì? Thế nào mới được coi là yêu sớm? Yêu sớm thì cũng sẽ chết sao? Sao có thể như vậy được!"

"Tôi... tôi không phải học sinh trung học, tôi là người trưởng thành rồi. Tôi yêu đương thì không phải là yêu sớm đúng không!" Trần Thanh Lâm nói càng lúc càng nhanh, đến câu cuối thì gần như bật khóc.

Nhậm Lê, Vân An và Vu Du nhìn nhau, phản ứng của Trần Thanh Lâm đã nói lên tất cả.

"Cậu... cậu đừng kích động, cứ từ từ nói." Vân An tốt bụng lên tiếng nhưng ngay lập tức bị Trần Thanh Lâm phản bác mạnh mẽ, giọng anh ta run rẩy vì lo lắng: "Tôi sao có thể không lo lắng chứ! Gần đây tôi có qua lại với Liễu Linh, cô ấy đã bày tỏ với tôi nhưng tôi chưa đồng ý, chúng tôi không ở bên nhau!"

"Không ở bên nhau thì không tính là yêu sớm, đúng không? Đúng không?" Trần Thanh Lâm nắm chặt tay Nhậm Lê, hét lên như muốn gấp rút có được một câu trả lời chắc chắn.

Sắc mặt của Nhậm Lê và Vu Du đều trở nên nặng nề, họ đã biết từ Vân An rằng Khúc Lị cũng không chính thức yêu đương với Hoa Cương, cô ấy chỉ mới bày tỏ mà thôi.

"Chờ đã, cậu nói Liễu Linh mà cậu nhắc đến là Liễu Linh của lớp chúng ta sao?" Vu Du như vừa nhớ ra điều gì, sắc mặt bỗng trở nên rất nghiêm túc.

Trần Thanh Lâm gật đầu, Vu Du trừng mắt lớn rồi quay đầu nhìn về phía lớp học. Thi thể của Trần Trí đã được đưa đi, lớp học cũng đã được dọn sạch và các học sinh trong lớp đang lần lượt quay trở lại.

"Sao lại trùng hợp như vậy..." Vu Du lẩm bẩm, cô nhìn về phía Vân An và Nhậm Lê, giọng nói gấp gáp: "Tôi nhớ có hai tiết mục được chọn biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm của trường, một trong số đó là màn đàn tranh độc tấu của Liễu Linh."@ThThanhHinVng

Điều đó có nghĩa là, nếu Nam Tịch không thể diễn xuất do không có giày múa, khả năng Liễu Linh lên biểu diễn sẽ chiếm đến 50%.

Cô rất đáng nghi.

Nhìn Trần Thanh Lâm hoảng loạn, Vân An đột nhiên có linh cảm không lành và điều này cũng xảy ra với Nhậm Lê và Vu Du. Không chút do dự, ba người lập tức chạy thẳng vào phòng học.

Trong phòng học không có nhiều học sinh, chỉ cần nhìn một lượt là họ đã thấy Liễu Linh.

Cô mặc đồng phục, tóc dài đen mượt như thác nước được tết thành hai bím nhỏ buông trước ngực, trông rất dễ thương.

"Liễu Linh!" Vân An theo bản năng gọi.

Cô gái nghe thấy có người gọi tên mình thì quay lại. Nhậm Lê là người chạy nhanh nhất, ngay lập tức đã đứng trước mặt Liễu Linh, còn Trần Thanh Lâm cũng chạy vào theo.

"Sao các cậu trông có vẻ hốt hoảng thế?" Liễu Linh khó hiểu nhìn bốn người, thấy Trần Thanh Lâm, cô cúi đầu, ngượng ngùng trên mặt nở một nụ cười bẽn lẽn.

"Tôi..." Nhậm Lê vừa mở miệng nói một chữ thì một sự cố bất ngờ xảy ra.

Ngay phía trên Liễu Linh, từ chiếc quạt trần đang xoay, một sợi dây thừng bỗng rơi xuống, không chệch đi đâu mà rơi thẳng xuống vai cô. Chiếc quạt vừa xoay, dây thừng liền cuốn lấy bím tóc của Liễu Linh, chỉ trong vài giây, không ai kịp phản ứng, Liễu Linh hét lên khi bị cuốn vào quạt.

"Rầm" một tiếng, chiếc quạt kêu ầm ĩ và ngừng lại. Máu đỏ tươi bắn tung tóe lên cửa sổ pha lê sáng bóng.

Liễu Linh bị treo lơ lửng trên chiếc quạt, không còn chút dấu hiệu của sự sống, nửa đầu của cô đã bị quạt cắt đi, rơi xuống bảng đen phía cuối lớp, máu bắn khắp mặt các học sinh gần đó, trong đó, người bị dính nhiều nhất là Nhậm Lê.

"A a a a a a!" Trần Thanh Lâm hoàn toàn suy sụp, ôm đầu la hét, sợ hãi đến cực độ, tiếng gào của anh ta càng làm cả lớp bàng hoàng nhận ra chuyện kinh hoàng vừa xảy ra.@ThThanhHinVng

Vân An sợ đến mức không thở nổi, cô gái vừa cười với họ lúc nãy... giờ không còn nữa.

Máu từ thi thể của Liễu Linh tí tách nhỏ giọt xuống từ chiếc quạt, như một cơn mưa nhỏ.

Vu Du ôm lấy Nhậm Lê, kéo cậu ta ra sau, vừa khóc vừa dùng tay lau máu trên mặt, cô gắt gao ôm lấy khuôn mặt không biểu cảm của Nhậm Lê, không biết là đang an ủi cậu ta hay chính mình.

"Cô đã chết! Cô đã chết! Người tiếp theo sẽ là tôi! Tiếp theo chắc chắn sẽ là tôi!" Trần Thanh Lâm hoàn toàn hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn Liễu Linh, trong cơn hoảng loạn, anh ta dường như vẫn thấy cô cười với mình.

Trần Thanh Lâm thét lên một tiếng kỳ quái, rồi bỏ chạy khỏi phòng học.

Cảnh sát và nhân viên pháp y đã đến hiện trường, cái chết của Liễu Linh dường như chỉ là một tai nạn. Nhưng đối với Vân An, sợi dây thừng của tử thần như đã tròng lên cổ của mỗi người trong nhóm họ.

Điều này ngày càng giống như một sự thị uy âm thầm của Nam Tịch.

Vu Du cùng Nhậm Lê rửa mặt, cậu ta vẫn mặc bộ đồng phục dính đầy máu. Ba người ngồi trong khu vườn nhỏ của trường, không khí trở nên nặng nề chưa từng có.

Nhậm Lê là người lên tiếng trước. Cậu ta miễn cưỡng cười và nói: "Đừng lo cho tôi, tôi đã từng gặp cảnh còn kinh khủng hơn thế này, tôi là người chơi cấp B mà."

"Nhưng mà... nhưng mà..." Vu Du vẫn còn nức nở, cô không nói hết câu nhưng cả Nhậm Lê và Vân An đều hiểu.

Việc chứng kiến nhiều thứ kinh hoàng không có nghĩa là bạn sẽ dễ dàng thích ứng với chúng. Sự sợ hãi trước máu me là điều đã ăn sâu vào bản năng của con người.

Sau một lúc im lặng, Vu Du lau khô nước mắt, nói nhỏ: "Bây giờ chúng ta phải làm gì? Liễu Linh là manh mối mới nhất, nhưng giờ cô ấy cũng đã chết."

Vân An cúi mắt xuống. Dù trải qua nhiều cú sốc trong ngày, càng sợ hãi thì trong lòng cậu lại càng sáng suốt hơn. Cậu kiên định nói: "Vậy... cho dù Liễu Linh không phải là người đã trộm giày, thì chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra."

Khúc Lị đã chết, Trần Trí đã chết, Liễu Linh cũng đã chết. Sự bình yên giả tạo ban đầu đã bị phá vỡ, Nam Tịch dùng máu để cảnh báo họ. Thời gian của họ không còn nhiều và có lẽ người tiếp theo chính là Trần Thanh Lâm.

Ba người đều hiểu rõ điều này, nhưng không ai nói ra.@ThThanhHinVng

Trong một ngày chứng kiến hai cái chết, Vân An và nhóm của cậu cố gắng giữ tinh thần để bàn bạc. Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, mỗi người trở về nhà.

Nhưng khi Vân An vừa bước đến hành lang khu chung cư, cậu cảm thấy có điều không ổn, như thể có ai đó đang đi theo mình.

Cậu căng thẳng, cắn chặt môi, đột ngột quay lại và hét lớn: "Ai đó!"

Một nam sinh mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, run rẩy bước ra từ chỗ cây xanh. Dưới ánh đèn đường, Vân An nheo mắt lại mới nhìn rõ, đó không ai khác chính là Trần Thanh Lâm.

Từ sau cái chết của Liễu Linh, Trần Thanh Lâm đã biến mất, không quay lại lớp học và họ không thể liên lạc được với anh ta.

"Vân An, là tôi, Trần Thanh Lâm đây, đừng sợ." Trông Trần Thanh Lâm có vẻ lôi thôi, tóc rối bù, đồng phục cũng dính đầy bụi bẩn. Anh ta xoa xoa tay, ánh mắt đầy sợ hãi và cầu xin: "Vân An, đêm nay tôi có thể đến nhà cậu ngủ được không? Tôi ở một mình sợ lắm, tôi không thể chịu nổi."

"Cậu yên tâm, tôi sẽ ngủ dưới đất thôi, tôi xin cậu, đừng để tôi ở một mình. Nếu không tôi sẽ chết mất, cậu cũng không muốn tôi chết đâu, đúng không?"

Tinh thần của Trần Thanh Lâm có vẻ không ổn định. Vân An vẫn giữ cảnh giác, chỉ nói: "Cậu có thể về nhà, ba mẹ cậu chắc đang ở nhà chứ?"

"Ba mẹ gì chứ, họ không phải ba mẹ tôi. Họ chỉ là những con quỷ, là hai NPC thôi! Tôi cầu xin cậu, chỉ có chúng ta là giống nhau, chúng ta đều là người chơi mà, tôi xin cậu, Vân An." Trần Thanh Lâm bắt đầu khóc, còn quỳ xuống trước mặt Vân An.

Vân An bối rối. Cậu chắc chắn không thể đưa Trần Thanh Lâm về nhà nhưng cũng không thể bỏ mặc khi Trần Thanh Lâm cứ bám riết như thế...

"Trần Thanh Lâm, nếu ta là cậu, ta sẽ chạy ngay bây giờ." Từ bóng tối xa xa, một bóng người cao lớn bước ra. Vân An lập tức nhận ra giọng nói đó, niềm vui hiện rõ trên gương mặt cậu – là Hoa Cương!

Trần Thanh Lâm lập tức đứng dậy từ tư thế quỳ, cảnh giác nhìn Hoa Cương: "Sao cậu lại ở đây? Và cậu nói vậy là có ý gì?"

Trên gương mặt của Hoa Cương đã lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, hắn nhét tay vào túi quần, cười lạnh lùng: "Cậu rõ hơn ai hết về ba mẹ của mình là người như thế nào."@ThThanhHinVng

"3, 2, 1." Vừa dứt lời, hai bóng dáng trung niên loạng choạng xuất hiện dưới lầu nhà Vân An.


*Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoa Cương: Vợ của ta còn chưa cho ta đến nhà em ấy, cậu còn muốn đi à? Đen đủi đen đủi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top