👑Toà nhà 5 tầng (24)
◎ Em muốn bảo vệ anh ◎
Khu chung cư cũ nơi bà ngoại Vân An sống không lớn lắm. Ở giữa khu có một cột đèn bằng xi măng khá to, mỗi tối đúng sáu giờ đèn sẽ bật sáng, chiếu sáng cả khu trung tâm.
Nhưng con đường dẫn từ trung tâm đến các khu nhà khác lại không có đèn. Đây là một hạn chế của khu chung cư cũ, khi sửa chữa lại thì chỉ những nơi mà cư dân tự lắp đèn mới có ánh sáng.
Nhà bà ngoại Vân An nằm ở góc khu chung cư. Cậu chạy vào trong, để lại phía sau ánh đèn vàng ấm dần khuất xa, còn con đường phía trước chỉ là một màu đen kịt.@ThThanhHinVng
Bóng tối như mực đen che khuất tầm nhìn của Vân An, cũng như những làn sóng vây quanh cậu, khiến nhiệt độ đột ngột lạnh buốt như mùa đông. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu từ cảm giác nóng bức của mùa hè chuyển sang lạnh đến tận xương tủy như mùa đông phương Nam.
Dần dần, cậu chạy chậm lại, cắn nhẹ vào môi. Sự kích động ban đầu tan biến trong nháy mắt, tiếng tim đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Bà tư đến rồi.
Đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Vân An.
Xung quanh cậu là một màu đen như mực, những tòa nhà gần đó bị bóng tối che lấp, không thấy rõ bất kỳ thứ gì. Vân An lúc này giống như một kẻ cô độc bị bỏ rơi trong bóng đêm, chỉ thấy được mỗi bước chân mình đi trên mảnh đất dưới chân.
Cậu biết mình đã bị lừa bởi một con quỷ. Nếu là trước đây, cậu đã sợ hãi đến phát khiếp.
Nhưng hiện tại, dù vẫn còn sợ, cậu cố hít sâu vài lần để bình tĩnh lại.
Quỷ cũng có giới hạn về sức mạnh. Bà tư không phải là con boss cuối của phó bản này, sức mạnh của bà ấy cũng chỉ đến thế thôi. Vân An cố gắng tự nhủ bản thân không được hoảng loạn. Cậu lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên.
Ánh sáng trắng từ đèn pin phát ra, chiếu rọi con đường phía trước. Ánh sáng tuy yếu ớt, nhưng vẫn hữu dụng.
"Tốt lắm, Vân An, mày đã làm rất tốt." Cậu tự nói thầm, khẽ động viên bản thân: "Tiếp theo phải làm gì đây?"
"Tiếp theo là phải đi đến chỗ đông người." Vân An tự trấn an, không thể ở một mình, vì lạc một mình trong phim kinh dị là chết chắc.
Nhưng khi quay lại linh đường thì không được nữa. Vân An đánh bạo quay lại nhìn phía sau. Bóng tối đặc sệt như sương mù đang tràn đến từ phía sau, ánh đèn pin chiếu lên phía trước như bị bóng tối nuốt chửng, vẫn là một màu đen.
Cậu không thể quay lại, vì ánh sáng là nơi xuất phát của dũng khí.
Chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, Vân An không còn thời gian suy nghĩ thêm. Một tay cậu nắm chặt điện thoại, tay kia siết chặt những lá bùa trong túi.@ThThanhHinVng
Ánh đèn pin yếu ớt tựa như một thanh kiếm ngắn, cắt qua làn sương dày đặc phía trước. Vân An tập trung nhìn vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin và cố gắng đi về hướng đó.
Nhà bà ngoại không xa chỗ cậu dừng chân ban nãy. Vân An nhanh chóng tìm được lối vào khu nhà.
Bóng đèn ngoài tòa nhà vốn sẽ bật sáng mỗi khi trời tối, nhưng hôm nay lại không phát sáng. Vân An đứng yên một lúc, dùng ánh sáng từ đèn pin soi từng góc của lối vào, khi thấy mọi thứ khớp với ký ức, cậu mới dám bước vào.
Ngay khi bước vào tòa nhà, đèn ở tầng một bỗng nhiên bật sáng.
Ánh sáng màu cam chiếu rọi toàn bộ cầu thang, làn sương mù phía sau nhanh chóng tan biến. Nhưng điều này lại khiến Vân An càng hoảng sợ hơn, đến mức chân cậu run rẩy.
Linh cảm và trực giác điên cuồng nhắc nhở cậu: Chạy mau!"
Ánh sáng không phải là biểu hiện của bình yên mà là tín hiệu báo hiệu quỷ sắp giết người.
Gần như theo phản xạ tự nhiên, Vân An tắt điện thoại đi, dưới ánh đèn vàng cam của hành lang, cậu liều mạng chạy lên tầng.
Hành lang của khu chung cư cũ có độ dốc khá cao, toàn bộ đều là nền xi măng. Vân An muốn bước hai bậc thang một lúc để nhanh hơn, giống như một con linh dương trên đồng cỏ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, dù chưa thấy kẻ thù trước mặt, nhưng bản năng thúc giục cậu hành động.
Trong đầu trống rỗng, chỉ trong vài giây, Vân An đã chạy đến tầng hai.
Bên trái là căn nhà của bà ngoại, cửa đóng chặt. Cánh cửa sắt chống trộm dán câu đối Tết đỏ rực, dưới ánh đèn vàng cam trông như nhuốm máu.
Trong ba giây ngắn ngủi, trong đầu Vân An hiện lên vô số suy nghĩ.
Đây là quyết định đầu tiên cậu phải đưa ra: có nên vào nhà hay không.
Cậu có chìa khóa, có thể mở cửa rồi đóng lại và ông ngoại vẫn còn ở nhà, nhưng...
Vân An cắn chặt môi, đôi môi đỏ trở nên nhợt nhạt như sắp rỉ máu.@ThThanhHinVng
Cậu không chắc thứ đang bám theo phía sau có thể xông vào hay không. Cậu có bùa chú, nhưng nếu thứ đó nhắm vào ông ngoại thì sao? Hơn nữa, Vân An không thể chắc chắn bùa chú sẽ có tác dụng đến đâu với nó.
Trong hai giây chạy lên cầu thang, Vân An quyết định rồi. Cậu chỉ liếc nhìn cửa nhà bà ngoại một lần, không giảm tốc độ, không ngừng bước chân, tiếp tục chạy thẳng lên tầng ba.
Nhà Hoa Cương ở tầng năm, Vân An nhớ rõ đêm nay Hoa Cương không phải đi làm, chắc vẫn đang nghỉ ở nhà.
Khi vừa đặt chân lên cầu thang tầng ba, Vân An nghe thấy tiếng cười sắc nhọn và ngắn ngủi của một người phụ nữ, vang vọng trong hành lang trống trải khiến cậu suýt trượt ngã, phải vịn vào lan can mới đứng vững được.
Bà tư đã đến.
Toàn thân Vân An run rẩy, da đầu tê dại, chân tay mềm nhũn, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: nó đã đến.
Đó là phản ứng sợ hãi bản năng mà cậu không thể kiểm soát, mặc kệ mọi thứ, cậu chỉ có thể chạy lên trên. Lúc này, mọi giác quan của cậu như bị khuếch đại vô hạn.
Cậu có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí khiến cậu buồn nôn. Cậu nhìn thấy bóng đen chiếu lên bức tường tầng hai, nhấp nhô như một vật thể lớn liên tục di chuyển, nhưng vẫn có thể phân biệt được tay chân với dáng vẻ vặn vẹo.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Vân An, cái bóng trên tường tầng hai ngẩng đầu lên, dường như mắt nó có thể chạm đến ánh mắt cậu.
Khoảnh khắc đó, cậu có cảm giác tim mình như ngừng đập.
Nước mắt Vân An lấp lánh trong mắt, nhưng vẫn không rơi xuống. Cậu nghe rõ âm thanh phía sau, tiếng lạo xạo như thứ gì đó đang bò sát ngay sau lưng.@ThThanhHinVng
Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh qua lỗ mắt mèo sáng nay: bà tư với khuôn mặt đầy máu, các nét trên mặt vặn vẹo, đầu nghiêng sang một bên, áp sát vào khe cửa, phát ra tiếng cười khặc khặc kỳ dị.
Chỉ cách một tấm cửa gỗ, gương mặt của bà như sắp chạm vào mặt Vân An.
Bà ta luôn muốn giết mình!
Cậu còn nhớ khi mở cửa ra, nhìn thấy thi thể thê thảm của bà ấy, đầu tựa vào cửa đối diện, mặt hướng về cửa nhà bà ngoại với nét mặt kinh hoàng, đôi mắt mở lớn, các nét vặn vẹo trong sợ hãi.
Không thể trốn thoát, nó sắp đuổi kịp mình, nó sẽ giết mình.
Đầu óc Vân An như một chiếc máy tính quá tải, màn hình đỏ rực, tràn ngập cảnh báo nguy hiểm!
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng bước chân cậu vẫn không ngừng. Khát vọng sống trong nỗi sợ hãi bùng lên, cậu chạy nhanh hết sức, qua tầng ba, lên tầng bốn, đèn cảm ứng sáng lên và đèn tầng năm cũng sáng lên.
Lần đầu tiên Vân An thấy căm ghét ánh sáng đến vậy, vì trong ánh sáng cậu sẽ thấy rõ mọi chi tiết của con quỷ đó, sẽ nhìn thấy gương mặt méo mó, cánh tay và chân vặn vẹo, thấy nó áp sát mặt mình.
Cuối cùng, cậu không nhịn được bật ra một tiếng khóc nhỏ, sau đó lập tức bịt miệng, chạy về phía tầng bốn.
Tiếng loạt xoạt từ phía sau vẫn bám theo Vân An, không bao giờ ngừng, nhưng nó cũng không tiến lại gần hơn, cứ như một con mèo đang dạo chơi, chậm rãi đùa giỡn với tâm lý của cậu.
Tầng 4 chỉ là một cái chớp mắt mà Vân An vụt qua, không kịp dừng lại, cậu tiếp tục chạy thẳng lên tầng 5. Bước chân mỗi lúc càng nhanh hơn, nước mắt sợ hãi ngày càng dâng trào nhưng cậu cố nén lại và âm thanh từ thứ đang bò theo phía sau cũng như tăng tốc.
Lúc cậu đặt chân lên cầu thang tầng 5, dù không quay đầu nhìn nhưng Vân An biết bà tư chỉ còn cách cậu một đoạn cầu thang ngắn. Nó sắp đến rồi.
Sợ đến nỗi quên cả thở, Vân An vội vàng chạy đến trước cửa nhà Hoa Cương và dùng sức gõ cửa. Âm thanh phát ra yếu ớt và run rẩy, cậu tưởng mình gọi rất lớn nhưng thực ra chỉ đủ để thì thầm hai từ: "Hoa Cương."
Thì ra nỗi sợ có thể khiến người ta không thốt nổi thành lời.@ThThanhHinVng
Nó đã tới.
Từ khóe mắt, Vân An thấy bóng dáng của nó trên tường, đã tới khúc quanh cuối cùng ở cầu thang tầng 5.
Bàn tay mềm yếu trắng bệch của cậu đập vào cửa, lòng bàn tay đỏ ửng nhưng Vân An không cảm thấy đau hay chút gì như đang tỉnh táo.
Trong giây phút tuyệt vọng, cửa bỗng hơi hé ra, cậu lập tức đẩy mạnh vào. Cửa không khóa, chỉ khép hờ.
Không kịp nghĩ gì nữa, Vân An lao vào nhà Hoa Cương, giống như một con mèo dựng đứng cả lông trên người, lao vào với tốc độ cực nhanh.
Còn kịp, nó còn ở cầu thang, chỉ cần cậu đóng được cửa là xong.
Cánh cửa kiểu cũ mở ra ngoài, Vân An nắm chặt tay nắm cửa, nhịp tim hòa cùng với nhịp đập thái dương. Thế giới lúc này trở nên tĩnh lặng vô cùng, trong mắt cậu chỉ còn mỗi cánh cửa sắp được đóng lại.
Kéo mạnh lại, cánh cửa sắp đóng hẳn nhưng Vân An chẳng cảm thấy vui mừng mà ngược lại càng thêm căng thẳng, đến nỗi cổ họng cậu như bị bóp nghẹt. Cậu có dự cảm gì đó.
Nó đã tới.
Trong khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay xanh xám tái nhợt luồn qua khe cửa, bám chặt vào cánh cửa.
Máu trong người cậu như nổ tung, không kịp nữa, cánh cửa này không thể đóng lại được rồi.
Trong cơn sợ hãi tột độ, Vân An gần như quên hết mọi thứ, theo bản năng buông tay, cánh cửa bị kéo bật ra, đèn phòng khách bỗng sáng lên. Vân An không biết cái gì cản dưới chân mình khiến cậu ngã mạnh xuống sàn.
Nỗi đau lan khắp cơ thể nhưng cậu không còn cảm nhận được, chỉ có thể quỳ rạp xuống, không dám quay đầu lại.
Nhưng mọi giác quan của cậu đều nhắc nhở rằng nó đã vào. Vân An muốn chết.
Cắn chặt răng, Vân An ngửi thấy mùi máu tanh đến buồn nôn. Cậu run rẩy như một cây bèo trong mưa bão, nước mắt không thể kiềm lại, tay cậu siết chặt lá bùa trong túi.
Lá bùa là biện pháp cuối cùng, Vân An không muốn dùng nó nếu không phải đến mức đường cùng. Không phải vì nó quý giá, mà vì nó chỉ có thể dùng ở cự ly gần.
Điều đó có nghĩa là Vân An phải để nó đến gần, đối diện với nó, mới có cơ hội dán lá bùa lên người con quỷ để dẫn tới lôi kiếp.
Vân An sợ ma, ngay cả phim kinh dị cũng chỉ dám xem phần đầu và đoạn kết. Cậu nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ có thể không sợ hãi, nhưng lúc này chỉ có cậu mới cứu được chính mình nên cậu phải đối mặt.
Nước mắt giàn giụa, Vân An sợ đến nỗi không thể hét lên, tay cậu run rẩy siết chặt lá bùa, chờ đợi cơ hội, cơ hội để nó tiến lại gần.
Đèn trần trong phòng khách càng sáng, dường như muốn nhắc nhở Vân An rằng nó muốn cậu thấy rõ hình dáng của nó.
Một tiếng cười ghê rợn vang lên bên tai, khi hơi lạnh sắp chạm vào mắt cá chân Vân An, "phịch" một tiếng, bóng đèn trần trong phòng khách nổ tung.@ThThanhHinVng
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Vân An: "Cút!"
Vân An giật mình ngẩng đầu lên, ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ phòng khách hắt lên người Hoa Cương, vẽ nên hình dáng dịu dàng của hắn. Hắn mặc một chiếc áo thun và quần jean đơn giản nhưng toát lên khí chất uy nghiêm như một vị hoàng đế.
Nhíu mày, không cần tức giận mà vẫn uy nghiêm, nhẹ nhàng ban phán quyết sống chết, tựa như lần đầu tiên Vân An thấy hắn xuất hiện trong căn phòng nhỏ đó, như một vị thần từ hư vô hiện lên.
Phía trước truyền đến một tiếng hét sắc bén, tràn đầy đau đớn, không cam lòng và phẫn nộ. Vân An theo phản xạ muốn quay đầu nhìn nhưng một bàn tay ấm áp và rộng lớn đã che mắt cậu lại.
Hoa Cương nửa ngồi xuống, vươn tay che mắt Vân An, mặt hắn không biểu cảm, như một vị thần cao cao tại thượng, xem thường mọi thứ trong căn phòng này.
Người phụ nữ đau đớn quằn quại trong phòng, đôi mắt đen chảy dòng máu đỏ, trừng trừng nhìn Vân An, nhưng giây sau đó, đôi mắt của bà ta bị Hoa Cương làm cho mù lòa.
Hoa Cương hừ lạnh, khuôn mặt vẫn điềm nhiên nhưng sâu trong ánh mắt có vài tia giận dữ. Ở một góc phòng mà Vân An không hề hay biết, bỗng nhiên hiện ra một bóng đen khác. Với sự đồng ý âm thầm của Hoa Cương, một ông lão chầm chậm tiến tới gần con quỷ nữ đang bị thiêu đốt. Lần đầu tiên, gương mặt méo mó của con quỷ hiện lên nét sợ hãi.
Ngọn lửa trên người con quỷ không gây hại chút nào cho ông lão, chỉ đốt cháy linh hồn của con quỷ mà không cho nó cái chết nhẹ nhàng. Ông lão nắm tóc của con quỷ, lôi nó ra khỏi nhà Hoa Cương, trước khi đi còn khẽ gật đầu về phía Hoa Cương, bày tỏ sự biết ơn.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Vân An – cậu vẫn run rẩy, tay Hoa Cương vẫn che mắt cậu. Ông lão nhìn cậu với ánh mắt hiền từ, thở dài rồi kéo con quỷ rời đi xuống lầu.
Khi cánh cửa đóng sầm lại, Vân An giật mình, nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên mắt mình.
"An An, không sao rồi." Hoa Cương buông tay, ánh đèn phòng khách lại sáng lên. Vân An run rẩy ngước lên, hàng mi dài dày khẽ run, tựa như cánh bướm sắp tung bay, làm người khác không khỏi thương cảm.
Nhìn vẻ mặt tàn tạ của Vân An, Hoa Cương cảm thấy lòng mình như bị thắt lại, bất giác hối hận.
Dù thấy Hoa Cương trước mặt, Vân An vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt trong veo đầy lo lắng và bất an, thân thể vẫn còn run rẩy. Cú ngã vừa rồi khiến cánh tay trắng nõn bị trầy xước, nước mắt đọng lại trên đôi mắt như sắp rơi nhưng cậu cố kìm lại.@ThThanhHinVng
Mỗi lần Vân An gặp nguy hiểm, Hoa Cương luôn xuất hiện kịp thời, khuôn mặt hiện lên vẻ dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương khiến Vân An ngây ngô lần nào cũng tin tưởng.
Hắn đẹp trai, mắt mày sắc sảo, mũi cao, đôi môi mang nét quyến rũ khó tả, làm sao Vân An không thể mê đắm được.
Vân An nhìn chằm chằm vào Hoa Cương, môi mím chặt, run rẩy như đứa trẻ đi lạc trong mưa, cứng đầu đến nỗi khiến người ta không thể không mềm lòng.
Hoa Cương nhẹ thở dài, đưa tay ôm Vân An vào lòng.
Nếu Vân An không chịu chủ động, thì để hắn là người bắt đầu vậy.
Đợi lâu như vậy, chẳng phải chỉ để chờ khoảnh khắc này sao.
Trong vòng tay ấm áp, Hoa Cương khẽ ngửi mùi hương nhàn nhạt từ cổ Vân An, mùi quen thuộc khiến lòng hắn mềm nhũn. Lúc này, hắn còn chưa biết cảm giác này chính là sự thương yêu.
Là một vị thần ngạo mạn, không tình, không lưu luyến, chẳng ai có thể khiến hắn dừng lại. Nhưng người trong lòng hắn lúc này đã làm được điều đó.
Ghé vào lòng Hoa Cương, ngửi thấy hương cỏ xanh hòa lẫn chút hương tuyết sơn quen thuộc, Vân An không thể kìm nước mắt nữa.@ThThanhHinVng
Cậu khóc rất nhỏ, không thành tiếng, chỉ nắm chặt lấy áo của Hoa Cương, nước mắt lăn dài như chuỗi hạt ngọc đứt dây, khóc thầm đến nỗi khiến lòng Hoa Cương lại dâng lên hối hận.
Vân An không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ cảm thấy đầu đau, vết thương trên tay cũng đau, toàn thân không chỗ nào là không đau.
Dần dần cậu ngừng khóc, Hoa Cương cũng không nói gì, cứ thế ôm cậu trong yên lặng. Hai người ngồi trên sàn phòng khách, tựa vào nhau, Hoa Cương dùng cánh tay và lồng ngực tạo thành một pháo đài nhỏ kiên cố, bảo vệ cậu, cho cậu sự an toàn và dịu dàng.
"Hoa Cương." Khuôn mặt Vân An đầy nước mắt, giọng nói mềm mại như kẹo bông gòn, yếu ớt đến mức chỉ cần chút nước cũng có thể tan biến, không để lại dấu vết.
Nghĩ đến đây, Hoa Cương càng ôm chặt Vân An hơn, kéo cậu vào lòng, khẽ nói: "Ta đây." Như thể sợ rằng chỉ một tiếng nói lớn cũng sẽ làm người trong lòng tan biến.
"Đêm nay có làm em sợ không?" Hoa Cương hỏi, thấy Vân An im lặng mãi không nói. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán trắng trẻo của cậu, giọng nói khẽ khàng, dịu dàng: "Nó sẽ không xuất hiện nữa, ta đã..."
Hoa Cương chưa kịp nói hết câu thì Vân An đã cắt ngang.
Điều này hiếm khi xảy ra, vì Vân An gần như chưa bao giờ ngắt lời Hoa Cương. Hoa Cương nhớ rõ rằng ánh mắt Vân An nhìn hắn luôn chứa đựng rất nhiều cảm xúc, nhưng hắn không thể xác định hết đó là những cảm xúc gì vì nó quá phức tạp đối với hắn.
Nhưng Hoa Cương biết chắc, những cảm xúc đó không hề có sự sợ hãi hay bất an.
Dù Vân An đang ở ngay trong vòng tay của mình, Hoa Cương vẫn cảm thấy dường như có một khoảng cách rất xa, xa đến mức hắn không thể nào giữ chặt cậu như ý muốn.
"Anh... vẫn luôn ở căn phòng này đúng không?" Vân An nghẹn ngào hỏi.@ThThanhHinVng
Dù biểu hiện là không muốn rời xa Hoa Cương, muốn được gần gũi đến mức có thể thu nhỏ mình lại để trốn vào túi áo của hắn nhưng câu hỏi ấy như một nhát kiếm, đâm xuyên qua sự liên kết nào đó giữa họ.
Vòng tay của Hoa Cương ôm cậu chặt hơn, đến mức làm Vân An hơi đau nhưng cậu không nói gì vì cậu đã biết câu trả lời.
"Đúng vậy." Vân An nghe thấy giọng của Hoa Cương.
Giây phút ấy, cậu cảm thấy mình như bị tách ra làm hai nửa: một nửa để mặc bản thân đắm chìm trong sự dịu dàng mà Hoa Cương dành cho mình, giống như tình yêu nhưng không phải tình yêu, một nửa khác thì dứt khoát rời khỏi vòng tay của hắn, quẳng đi mọi cảm xúc, dùng lý trí để mở ra khoảng cách.
"Anh cố ý." Vân An không hỏi, vì cậu biết câu trả lời. Cậu biết rõ lòng tự tôn của Hoa Cương không cho phép hắn nói dối.
Dù lời nói dối ấy có thể giúp họ có được chút hạnh phúc ngắn ngủi.
"Anh biết em sẽ lên lầu, biết bà tư sẽ ở phía sau em, thậm chí biết rằng đêm nay em sẽ gặp những chuyện này." Vân An gắng bình ổn cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn lại trào lên.
Thật ra, cậu đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Cậu biết rằng Hoa Cương không phải là người, vì vậy hắn không hiểu tình yêu là gì. Dù cho hắn có cho cậu sự dịu dàng và che chở, nhưng hắn không yêu cậu.
Vân An mở miệng định nói, nhưng nỗi bi thương lớn như biển cả vô hạn bao trùm lấy cậu. Cậu giống như người chết đuối, chìm nổi trong biển nước, khóc đến khan cả giọng, muốn nói nhưng không thốt lên lời.
Ở tuổi hai mươi, lần đầu tiên Vân An trải nghiệm nỗi buồn mà tình yêu mang lại.
"Anh đã biết hết rồi." Vân An níu lấy vạt áo của Hoa Cương, ôm chặt hắn. "Anh nhìn em khóc, nhìn em lo lắng, nhìn em sợ hãi, nhìn em ngã, nhìn em đối mặt với cái chết. Anh biết hết, nhưng đến phút cuối cùng mới xuất hiện."
Hoa Cương không tỏ ra ngượng ngùng khi bị nói trúng tâm tư. Thậm chí, hắn có vẻ thản nhiên, bởi vì những gì anh đã làm không ảnh hưởng đến toàn cục. Hắn đã cho Vân An tự do, coi như là đã chiều chuộng cậu.@ThThanhHinVng
"Đúng vậy." Hoa Cương gật đầu. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt đầy nước mắt của Vân An, cảm giác mặn đắng khiến lòng hắn như cũng chua xót theo. "Em cố ý xa cách ta, Vân An. Ta không ngốc, ta cảm nhận được."
"Em phải biết rằng, những đồng đội trong phó bản không thể bảo vệ em. Người duy nhất em có thể dựa vào là ta. Đó chẳng phải là lý do chúng ta ký khế ước ngay từ đầu sao?"
"Ta không nỡ trách mắng em, cũng không muốn ép buộc em, nhưng em phải hiểu rằng, chỉ có ta mới có thể bảo vệ em, như bây giờ."
Em bị quỷ truy đuổi đến tả tơi, còn ta chỉ cần xoay tay là bảo vệ được em.
Vân An ngẩng lên, hàng mi dài còn vương vài giọt nước mắt, cậu nức nở nghẹn ngào, trông vô cùng đau lòng: "Nhưng anh đã nghĩ đến cảm giác của em chưa?"
"Gì cơ?" Hoa Cương không hiểu ý Vân An.
Vân An thút thít, suốt 20 năm qua cậu chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu ai, nhưng cậu biết rằng thích và yêu không phải như thế này.
Yêu một người là không muốn người đó phải chịu bất cứ tổn thương nào, dù là thể xác hay tâm hồn, giống như lúc này, dù cậu có đau lòng cũng không nỡ nói một lời nặng với Hoa Cương.
"Anh có nghĩ đến cảm giác của em không khi em chạy lên lầu chỉ trong vài phút ngắn ngủi ấy, em đã sợ hãi đến nhường nào?" Vân An nức nở, dù đau lòng đến mức muốn co mình lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn vào mắt Hoa Cương và nói với hắn. "Em không biết anh có ở trên lầu hay không, em chỉ chạy đến tầng năm là để đánh cược, đánh cược rằng anh vẫn ở đó."
"Nhưng em không chắc, Hoa Cương. Lúc chạy lên lầu, em thật sự rất sợ, sợ anh không có ở nhà, cũng sợ cái thứ đó... cái con quỷ đó sẽ đuổi theo em. Trước khi anh xuất hiện, em thật sự nghĩ là mình sẽ chết."
"Sẽ không đâu." Trên gương mặt điển trai nghiêm nghị của Hoa Cương lần đầu hiện lên chút bối rối. Hắn có vẻ nửa hiểu nửa không hiểu lời Vân An nói nhưng vẫn theo bản năng phản bác: "Có ta ở đây, ta sẽ không để em gặp chuyện gì đâu."
Vân An khóc đến đau cả mắt, cậu lắc đầu, nhận được câu trả lời mà bản thân đã biết trước.
"Đừng khóc." Hoa Cương bỗng luống cuống, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo vốn chẳng bao giờ để lộ vui buồn giờ đây rối bời. Hắn không biết làm sao để Vân An ngừng khóc, chỉ biết rằng vì những giọt nước mắt của cậu, tâm trạng hắn trở nên tồi tệ đến mức chỉ muốn phá tan phó bản này, đưa Vân An rời khỏi đây.
Rời khỏi phó bản này, có lẽ họ có thể trở lại như trước.@ThThanhHinVng
"Nếu em không thích như vậy, thì lần sau ta sẽ không làm thế nữa." Hoa Cương cố gắng hiểu ý Vân An và miễn cưỡng hứa hẹn: "Về sau khi em sợ, ta sẽ xuất hiện ngay bên cạnh em, bảo vệ em, được không?"
Lòng bàn tay ấm áp của Hoa Cương khẽ chạm vào đôi mắt đỏ hoe của Vân An, có chút xót xa. Khóc đến mức này, cậu đã đau lòng đến nhường nào?
Với lời hứa này, có lẽ Vân An sẽ vui chứ? Hoa Cương nghĩ, em ấy hẳn sẽ vui. Cậu chỉ là một con người yếu đuối, vậy mà lại khiến hắn mềm lòng, chấp nhận những yêu cầu táo bạo ấy.
Nhưng Vân An lại lắc đầu, rồi từ từ lùi ra khỏi vòng tay của Hoa Cương. Hắn có chút không vui khi thấy cậu rời đi, nhưng khi thấy nước mắt vẫn đọng trên khuôn mặt cậu, hắn nhẫn nhịn, không kéo cậu lại.
"Sau này, em... em sẽ cố gắng bảo vệ anh." Vân An vừa khóc vừa nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng lại đầy vẻ đáng thương vì khuôn mặt ướt đẫm nước mắt: "Em cũng sẽ cố gắng bảo vệ chính mình, hoàn thành nhiệm vụ vượt qua phó bản. Em... em sẽ cố gắng, nhưng em... em cần một chút thời gian."
"Vì vậy, anh hãy chờ em."
Đôi lông mày của Hoa Cương hơi nhướn lên, vẻ điển trai lạnh lùng của hắn bỗng hiện lên sự ngạc nhiên, dường như không ngờ Vân An lại nói như vậy.
Tim hắn đột nhiên rung lên không kịp chuẩn bị, cảm giác như đứng trên nền tuyết trắng mênh mông vô tận, nơi mà Vân An đứng bỗng đốt lên một ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa yếu ớt giữa trời tuyết lạnh dường như có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng độ ấm của nó là thật.
Lần đầu tiên, có người nói sẽ bảo vệ hắn.
Mà người đó lại là một con người yếu ớt đến mức không thể yếu hơn.@ThThanhHinVng
Vân An mềm yếu như vậy, nước mắt cậu nhiều như thế, cậu sợ những thứ trong phó bản đến mức mỗi lần gặp đều phải vùi mặt vào ngực hắn mà run rẩy. Trong những phó bản dù là dễ nhất, cậu vẫn là người yếu đuối nhất.
Nhưng vừa rồi, cậu lại nói rằng sẽ bảo vệ chính mình.
"Vân An, em có biết mình đang nói gì không?" Hoa Cương bật cười, dù nụ cười nở trên môi nhưng trong đôi mắt đen nhánh lạnh lùng lần đầu tiên lại xuất hiện vẻ hoảng hốt, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi ấm từ trong ra ngoài.
"Ta là thần, ta có thể đi qua bất kỳ phó bản nào, còn em chỉ là một người chơi yếu ớt tưởng chừng sẽ chết bất cứ lúc nào. Ta không cần em bảo vệ." Cổ họng Hoa Cương khô khốc, lần đầu tiên, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Vân An.
Đôi mắt Vân An sáng rực, trong đôi mắt ấy như có một ngọn lửa rực cháy, mang theo sức sống mãnh liệt khiến Hoa Cương không thể nhìn thẳng.
"Em muốn bảo vệ anh thôi." Vân An hít mũi, trông vô cùng đáng thương, mắt đỏ hoe, các nét mặt nhăn lại như thể sợ Hoa Cương không hiểu, cậu lại lặp lại lần nữa: "Em muốn bảo vệ anh."
"Vì muốn bảo vệ anh, em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn."
Từ khi vào phó bản này, Vân An đã nghĩ rất nhiều, phần lớn đều là về mình và Hoa Cương.
Cậu biết rằng từ đầu, mối quan hệ giữa mình và Hoa Cương vốn không bình đẳng. Trong khoảnh khắc sinh tử của phó bản đầu tiên, Vân An đã hy sinh thân xác và linh hồn mình để cầu xin tà thần Hoa Cương bảo vệ.
Từ giây phút ký kết khế ước đó, Vân An không còn quyền phản kháng.
Cậu biết Hoa Cương rất thích mình. Loại thích này Vân An có thể cảm nhận được, nhưng cậu không nghĩ rằng bản thân sẽ yêu hắn.@ThThanhHinVng
Vân An đã đọc rất nhiều sách và mỗi người mô tả về tình yêu một cách khác nhau. Nhưng có một điểm chung là tình yêu không thể bị kiểm soát, không thể cưỡng ép theo ý chí của con người.
Tình yêu không bị lý trí điều khiển và không thể rút bỏ bất cứ lúc nào mình muốn.
Và tình yêu cũng khiến Vân An "tham lam vô độ." Cậu muốn nhiều hơn. Cậu không chỉ muốn được Hoa Cương bảo vệ, mà còn muốn hắn yêu mình.
Nhưng điều này rất khó. Hoa Cương không phải con người, hắn không có cảm xúc như con người. Hắn là NPC cao cấp nhất trong phó bản, có ý thức của riêng mình. Về tình yêu, hắn chẳng khác gì một đứa trẻ vừa sinh ra, thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Hắn thích Vân An, nhưng đó không phải là tình yêu che chở hay trân trọng đối phương. Đó chỉ là sự thích thú như khi đối đãi với thú cưng, như mèo hay chó vậy. Vân An đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngừng thử nghiệm, cuối cùng chấp nhận sự thật này.
Cậu chấp nhận rồi nhưng Vân An không cam lòng chỉ dừng lại ở đó, cậu muốn dạy Hoa Cương biết yêu mình.
Dù khó khăn nhưng ít ra cậu có ưu thế vì họ đã có khế ước. Dù là sự thích thú bất bình đẳng dành cho một thú cưng, ít nhất Hoa Cương vẫn thích mình.
Vân An lặng lẽ lau nước mắt, hít sâu nhiều lần, nhìn thẳng vào mắt Hoa Cương và nghiêm túc nói: "Em không đùa đâu, em đang nghiêm túc."
"Em đã ký khế ước với anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải bảo vệ em mãi mãi. Em... Em chỉ cần thêm một chút thời gian, nhưng em hứa em sẽ không mãi yếu đuối như thế này. Em sẽ cố gắng học cách vẽ bùa." Để chứng minh lời mình nói, Vân An lấy ra vài lá bùa nhăn nhúm trong túi. "Anh xem, giống như hôm nay, nếu anh không xuất hiện, em cũng có thể tự bảo vệ mình. Em sẽ không chỉ đứng yên chờ bị giết."
Nhìn những lá bùa trên tay Vân An, nét mặt của Hoa Cương thay đổi, hắn cau mày chặt, cảm giác bực bội và bất an như một bàn tay to lớn bóp nghẹt tim hắn.
Cúi đầu, Hoa Cương nghĩ, hắn không ép buộc Vân An phải mạnh mẽ. Nếu Vân An muốn là một bông hoa mỏng manh, hắn nguyện ý mãi mãi che chở để cậu nở rộ.
Vân An không nói yêu, vì ngay cả khi nói ra, Hoa Cương cũng không hiểu thế nào là tình yêu thực sự.
Cậu chỉ muốn dùng hành động để Hoa Cương cảm nhận điều đó.@ThThanhHinVng
"Chờ em học được cách vẽ bùa, khi đó em sẽ không phải dựa vào anh mỗi lần gặp nguy hiểm nữa. Em có thể tự bảo vệ mình, có thể xua đuổi những con quỷ đáng sợ. Gặp phải quỷ dữ, em cũng sẽ không làm vướng chân anh." Vân An nhỏ giọng cam đoan, như đang tự lập lời hứa.
Hoa Cương khẽ xoa mái tóc đen của cậu. Thôi thì, Vân An muốn làm gì cũng được. Vân An muốn bảo vệ hắn cũng được, miễn là cậu vẫn ở bên hắn.
"Em trở nên mạnh mẽ rồi, có phải sẽ xoá bỏ khế ước không?" Hoa Cương nắm chặt tay Vân An, giọng nói lạnh nhạt, như thể chỉ đang hỏi một điều bình thường.
Vân An lắc đầu, ôm chặt cánh tay của Hoa Cương và trả lời dứt khoát: "Sẽ không."
Hoa Cương hiếm khi để lộ nụ cười, hắn khẽ gật đầu, nhéo mũi Vân An, lau đi nước mắt của cậu. Khế ước vẫn còn, dù Vân An có bay xa đến đâu, dây diều vẫn nằm chặt trong tay Hoa Cương.
Trong khoảnh khắc ấy, Hoa Cương bỗng thấy phó bản có Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển dường như không đáng ghét như trước.
Hai người ngồi đối diện nhau trên sàn nhà phòng khách. Vân An bất chợt bật cười ngốc nghếch, nụ cười ngọt ngào nở trên gương mặt xinh đẹp tinh tế của cậu, nước mắt vẫn chưa khô hẳn.
Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên vội vã như tiếng trống dồn dập, khi Vân An quay đầu lại thì Hoa Cương đã mở cửa ra. Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển xuất hiện trước mặt họ, thở hổn hển.
Thấy Vân An và Hoa Cương vẫn ngồi yên lành trên sàn nhà phòng khách, Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển liếc nhau, gương mặt tràn ngập sự ngạc nhiên xen lẫn lo lắng vẫn chưa tan.
Họ tưởng rằng khi lên lầu sẽ thấy một cảnh tượng đẫm máu hoặc ít nhất là Vân An dù có bùa chú cũng sẽ bị thương.
Nhưng lúc này... Kim Tử Ngâm đánh giá Vân An từ đầu đến chân. Ngoài việc cậu có vẻ đã khóc, dường như cậu chẳng bị thương gì cả.
"Cậu... cậu ổn chứ?" Kim Tử Ngâm lắp bắp, còn lưỡng lự vì bên cạnh vẫn có Hoa Cương.
Kim Tử Ngâm nhớ rõ Vân An từng nói rằng Hoa Cương không phải là người chơi, chỉ là một NPC. Sau vài ngày quan sát, cậu ta thấy phán đoán của Vân An không sai. Nhưng vì một lý do nào đó, mỗi lần nhìn thấy Hoa Cương, Kim Tử Ngâm đều có cảm giác muốn tránh xa, vì cậu ta cảm thấy Hoa Cương không phải là người dễ đối phó.@ThThanhHinVng
Tuy nhiên, rõ ràng đối phương chẳng có bất kỳ dấu hiệu gì là sẽ tấn công cả. Ngoài vẻ đẹp trai ra, trông hắn chẳng khác gì một NPC bình thường.
"Không sao đâu." Vân An nói, cậu đứng lên một cách nhanh chóng. Dù cảm thấy ổn trước mặt Hoa Cương, nhưng khi bị Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển nhìn thấy bộ dạng đáng thương sau khi khóc, cậu lại có chút ngại ngùng.
"Sao hai người lại lên đây?" Vân An hỏi.
Kim Tử Ngâm nhìn Hoa Cương, nhưng không chắc về tình trạng của Vân An lúc này nên quyết định viện cớ: "Bà ngoại cậu đang tìm cậu, muốn cậu xuống linh đường."
Vân An biết đây chỉ là cái cớ. Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển muốn tìm cậu để nói chuyện riêng, tránh xa NPC Hoa Cương mà họ nghi ngại.
"Anh ơi." Vân An nhỏ giọng gọi Hoa Cương, mặt đỏ lên. Dưới ánh nhìn của Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển, cậu khẽ kéo tay Hoa Cương mà nói thầm: "Em xuống trước nhé."
Nhìn Vân An tinh nghịch và đáng yêu, trong lòng Hoa Cương nổi lên một cảm giác khó tả. Lúc này, hắn chỉ muốn đuổi Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển ra khỏi nhà ngay lập tức. Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng nhéo tay Vân An rồi nói với vẻ bình thản: "Đi đi, đừng để bà ngoại em phải đợi lâu."
Vừa bước ra khỏi cửa, Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Vân An, cả hai gần như đồng thanh lên tiếng.
"Oán khí của bà tư đã tiêu tan rồi."@ThThanhHinVng
"Cậu đã gặp bà ấy phải không?"
Vân An chưa kịp trả lời thì Hạ Uyển đã chuyển sự chú ý sang Kim Tử Ngâm, cau mày hỏi: "Ý cậu là gì? Cậu đã biết trước chuyện tối nay sẽ xảy ra sao?"
"Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau." Vân An cười, tâm trạng lúc này rất tốt vì vừa giải quyết được một vấn đề lớn trong lòng. Cậu vội vàng chen vào giữa hai người và nói: "Để tôi giải thích."
"Nhưng trước hết hai người nói cho tôi biết, rốt cuộc linh đường ở dưới đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vân An hỏi.
Kim Tử Ngâm kể rằng lễ tế bái đưa linh hồn sắp bắt đầu, nhưng bà ngoại của Vân An phát hiện cậu không có mặt nên buổi lễ bị tạm dừng. Lúc đó, Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển cũng phát hiện Vân An biến mất và không ai ở đó nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Cuối cùng, có một cô bé được bà của mình dẫn đến xem náo nhiệt mới nói rằng cô bé thấy cậu đi về phía một khu vực nhỏ bên sườn nhà.
Đêm khuya, lễ đưa tang, vong linh vất vưởng – những từ khóa này xuất hiện cùng lúc khiến những người chơi dày dạn kinh nghiệm như Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm ngay lập tức hiểu rằng có điều gì đó bất thường đang diễn ra.@ThThanhHinVng
Cũng chính lúc này, oán khí đen đặc bao trùm linh đường đột nhiên tan biến, như thể có ai đó vừa đánh bay nó. Không gian trở nên trong lành, giống như đây chỉ là một đám tang bình thường.
Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển ngẩn người ra trong hai giây, sau đó nhanh chóng chạy về phía căn hộ của gia đình họ Lâm.
Oán khí tan biến có nghĩa là linh hồn của bà tư đã bị đánh tan hoàn toàn, không thể siêu thoát.
"Chúng tôi đến nhà bà ngoại cậu trước, nhưng là ông ngoại cậu mở cửa và bảo rằng cậu không về." Kim Tử Ngâm kể. "Sau đó, chúng tôi đi tìm từng tầng một. Chúng tôi mất chút thời gian ở tầng 4 rồi nghe thấy tiếng động từ tầng 5 nên chạy lên đó."
"Cậu tại sao lại ở tầng 5?" Kim Tử Ngâm nghi ngờ hỏi: "Có phải cậu đã xử lý con quỷ đó không?"
Dù Kim Tử Ngâm rất tin vào khả năng của bùa chú, nhưng cậu ta biết rằng một đòn hạ gục quỷ là điều rất khó, chưa kể Vân An chỉ là một người mới học cách sử dụng bùa.
Trước ánh mắt dò xét của Kim Tử Ngâm, Vân An có chút chột dạ. Tuy nhiên, cậu đã quyết tâm không để lộ thân phận của Hoa Cương. Trong trò chơi này, Hoa Cương không thể là một người chơi, hắn chỉ có thể là một NPC.
Nếu sức mạnh đáng kinh ngạc của Hoa Cương bị lộ, ngày càng nhiều người chơi sẽ để ý và muốn điều tra về hắn, đặc biệt là khi Vân An vượt qua được càng nhiều thử thách. Trong số đó chắc chắn sẽ có những người chơi giàu có và quyền lực và điều đó có thể khiến họ nghi ngờ thêm.
Mỗi người chơi đều có hệ thống của riêng mình, nếu ai đó báo cáo với hệ thống chủ, Vân An rất sợ rằng hệ thống sẽ loại bỏ Hoa Cương.@ThThanhHinVng
Vì vậy, Vân An cần bảo vệ thân phận của Hoa Cương, không để bất kỳ ai gây tổn hại đến hắn.
*Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là về An An dũng cảm theo đuổi tình yêu!
An An: Hu hu hu, anh chả yêu em.
Hoa Cương: Dù ta không hiểu tình yêu là gì, nhưng chắc chắn ta sẽ bảo vệ em thật tốt.
Hoa Cương nhiệt tình: Từ từ! Có ai cho ta nói vài câu không a a a a!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top