👑Lâu đài cổ Mary (30)
Vân An chống cằm, thở dài một hơi, vòng đi vòng lại vẫn quay về vấn đề cũ.
Mặc dù cả Vân An và tiểu K đều cảm thấy khả năng Reuel là quỷ rất thấp nhưng họ không có bằng chứng để chứng minh rằng Reuel không phải quỷ, cũng không có manh mối nào cho thấy các NPC khác trong lâu đài là quỷ. Vì vậy, họ chỉ có thể từng bước thử nghiệm.
Nếu nói Vân An dựa vào điều gì để phán đoán Reuel không phải quỷ thì chỉ có thể nói rằng dựa vào kinh nghiệm chơi trò chơi của mình. Một phó bản cấp B+ không thể nào lại đặt mục tiêu nhiệm vụ một cách đơn giản và thô bạo trước mặt người chơi như vậy. Giết Reuel tuy là việc khó khăn, nhưng các người chơi cũng không phải hạng dễ bị đánh bại, hơn nữa còn có đạo cụ hỗ trợ, chưa chắc không thể thành công.@TửuHoa
"Thôi, không nghĩ nữa." Vân An lắc đầu. Những gì sẽ xảy ra vào buổi tối thì không ai biết được, bây giờ ngồi đây suy nghĩ cạn kiệt cũng chẳng ích gì. Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tiểu K ngã lưng xuống bậc thang, không quan tâm đến việc bậc thang cứng và không thoải mái, đưa tay che đôi mắt để tránh ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào.
Vân An nghiêng đầu nhìn cô, luôn cảm thấy không thể kiềm chế mà muốn trò chuyện với cô, như thể việc làm này sẽ khiến "tội lười biếng" của tiểu K giảm đi phần nào.
Hai người trò chuyện về phó bản, các NPC và những tình huống có thể xảy ra trong đêm nay. Vân An nói đến khô cả miệng lưỡi, thậm chí bắt đầu chuyển sang nói những điều không liên quan. Cuối cùng, tiểu K buông tay, nghiêm túc nhìn Vân An và nói: "Cảm ơn."
Vân An ngây người một giây, sau đó mới phản ứng lại. Cậu hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu rồi không kiềm được mà hỏi: "Cô... cô lúc nào cũng như vậy sao?"
"Hả?" Tiểu K nhận thấy Vân An đang cố gắng kéo cô ra khỏi ảnh hưởng của phó bản, lập tức đáp lại với một nỗ lực tương tự, dù rằng việc này rất khó khăn và mệt mỏi.
Giống như người thường không hiểu được tại sao bệnh nhân kén ăn lại không thể ăn uống bình thường, nói chuyện và giao tiếp đối với tiểu K giống như một kiểu tra tấn tinh thần.
"Lúc mới vào phó bản, tôi thấy cô không có vẻ gì là thích nói chuyện." Vân An cân nhắc lời nói.
Thực tế, từ đầu tiểu K đã rất ít tồn tại trong mắt mọi người. Nếu không phải lúc tự giới thiệu cô mở miệng nói, có lẽ các người chơi khác cũng chẳng để ý đến cô.
Phó bản "Bảy nguyên tội" đang thay đổi người chơi một cách vô thức. Vân An suy đoán những người có ý chí yếu kém sẽ bị ảnh hưởng nhanh và mạnh nhất. Vì vậy, Lý Nhận mới nhanh chóng bị đồng hóa đến mất lý trí hoàn toàn.
Nhưng tiểu K từ đầu đã không nói chuyện nhiều, là người "không hòa nhập" trong mắt mọi người.
Tiểu K nhìn lên trần nhà phủ đầy rêu xanh, ẩm ướt và nhớp nháp, giống như cuộc đời cô, một cuộc đời bị người đời ghét bỏ.
"Ừ." Tiểu K nhẹ nhàng gật đầu, giọng cô rất nhỏ, như một đám mây trắng bé nhỏ trôi trên tầng trời, gió thổi qua là tan biến: "Tôi là một người lập dị."@TửuHoa
"Lập dị?" Vân An nghiêng đầu, nhìn cô.
"Tôi không có bạn bè, cũng không thích nói chuyện, luôn luôn đơn độc, kể cả trong phó bản." Tiểu K nói.
Vân An im lặng lắng nghe rồi nói: "Nhưng mà cô chủ động nói chuyện với tôi mà."
Vân An và tiểu K hợp tác với nhau cũng là nhờ tiểu K chủ động trước.
Cậu cố gắng khuyên nhủ tiểu K đừng bi quan như vậy. Thực ra, cô không hẳn như những gì cô tự mô tả, không hề khó giao tiếp như cô nghĩ.
"Bởi vì ở phó bản trước, tôi gặp một người rất tốt, rất tốt." Đôi mắt thanh khiết nhưng hơi u buồn của tiểu K dường như được ánh sáng nhỏ nhoi thắp lên. Khuôn mặt cô xuất hiện một nụ cười ngượng ngùng mà ngay chính cô cũng không nhận ra. "Chính người ấy đã dạy tôi cách giao tiếp với mọi người."
"Cậu là đối tượng thực nghiệm đầu tiên của tôi." Tiểu K gật đầu. "May mà vận may của tôi cũng không tệ lắm."
"Là người chơi ở phó bản trước sao?" Vân An cảm thấy tiểu K hôm nay nói nhiều hơn bình thường, có lẽ vì nói đến người kia, cậu tò mò hỏi thêm: "Xem ra cô rất thích người ấy."
Tiểu K khẽ cười, nói đến người mình thích, khuôn mặt cô như được tiếp thêm sức sống.
"Đúng vậy, tôi rất thích cô ấy*." Tiểu K giơ tay chỉ về góc tường trong tầng hầm, nơi rêu xanh bám đầy: "Cuộc đời tôi thật thất bại, như lớp rêu này mãi mãi không thể nhìn lên bầu trời, chỉ có cô ấy sẵn sàng trở thành ánh mặt trời của tôi."
*ở đây trong tiếng Trung cô ấy và anh ấy là như nhau nên Vân An hiểu lầm là tiểu K đang nói về con trai
"Nếu không gặp cô ấy trong phó bản, có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp một người tầm thường như tôi." Tiểu K nói, giọng điệu nhàn nhạt, không có oán trách hay bất mãn, như đang kể lại một câu chuyện. "Tôi lớn lên ở vùng nông thôn, là một đứa trẻ bị bỏ lại. Đến khi học cấp hai, tôi mới được đưa vào thành phố học."
"Nhưng tôi học rất kém. Bố mẹ tôi rất thất vọng. Họ hy vọng tôi có thể thay đổi cuộc đời nhờ việc học, nhưng tôi không làm được." Tiểu K nói. "Tôi không có bạn bè trong lớp, thầy cô cũng không thích tôi. Học xong cấp hai, tôi cố gắng lắm mới đỗ vào một trường cấp ba, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Tôi không thi đỗ đại học, cùng lắm là vào được một trường trung cấp. Bố mẹ tôi cảm thấy học trung cấp còn không bằng đi làm công nên khi mới mười mấy tuổi, tôi đã bắt đầu đi làm."@TửuHoa
"Công việc lúc đó đối với tôi xem như một điều tốt." Tiểu K nói. "Ít nhất, tôi có thể tự nuôi sống bản thân, có thể dọn ra ngoài ở, bắt đầu cuộc sống của riêng mình."
Tiểu K cũng từng mơ tưởng về một cuộc sống độc lập tốt đẹp, nhưng tất cả đều bị hiện thực khắc nghiệt đè bẹp.
Bởi vì chỉ có bằng cấp cấp ba, lại còn nhỏ tuổi, công việc mà cô tìm được lương đều rất thấp. Tiền thuê nhà, ăn uống đều phải chi tiêu. Dù không tiêu xài hoang phí, mỗi tháng cô cũng chẳng để dành được bao nhiêu.
Để tiết kiệm, cô gần như không tham gia các buổi giao lưu với đồng nghiệp. Hơn nữa, tính cách hơi ngại giao tiếp khiến cô dần dần bị mọi người xung quanh lãng quên. Cô quay lại trạng thái giống như khi còn đi học.
Cứ như thế, nhiều năm trôi qua, không có bạn bè, cũng chưa từng yêu ai, không được cấp trên coi trọng, đồng nghiệp thì chẳng để ý đến.
Khi cô nghĩ rằng mình sẽ phải sống như vậy cả đời, cô bước vào phó bản.
Cô đã trải qua cửu tử nhất sinh để sống sót trong phó bản, lảo đảo tiến vào một phó bản cấp B tiếp theo.
Trong phó bản đó, cô gặp được mặt trời của mình.
"Cô ấy giống như cậu vậy." Tiểu K nói với Vân An: "Là kiểu người mà chỉ cần nhìn là biết gia đình khá giả, lớn lên trong tình yêu thương, nhưng cô ấy còn hướng ngoại và hoạt bát hơn cậu nhiều."
"Nụ cười của cô ấy rất đẹp, ngọt ngào, giống như một ly trà sữa đầy hương vị." Đáy mắt tiểu K lấp lánh ý cười: "Trong phó bản, cô ấy đã dẫn dắt tôi trốn chạy, chúng tôi cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau chủ động đối mặt. Chính cô ấy là người nói với tôi rằng tôi không ngu ngốc, chỉ là khi học cấp hai, cấp ba đã bị ảnh hưởng bởi môi trường nên mới không thể học tốt."
"Cũng chính cô ấy đã dạy tôi cách chủ động chào hỏi người khác, cách kết đồng minh. Cô ấy nói rằng không cần chiến đấu một mình, nhưng nếu không biết cách nhìn người thì tốt hơn hết là nên tự mình hành động." Tiểu K kể: "Cô ấy đã dạy tôi rất nhiều điều."@TửuHoa
"Cô không cần quá buồn." Vân An an ủi tiểu K: "Mặc dù các người chơi không thể tổ đội trong phó bản, nhưng cô có thể thử tìm cô ấy trong thế giới thực."
Tiểu K lắc đầu, đôi mắt đau buồn đến mức như sắp trào ra.
"Tôi sẽ không bao giờ tìm được cô ấy nữa." Tiểu K nghẹn ngào nói: "Cô ấy đã chết."
Chết trong chính phó bản mà họ quen biết nhau.
"Thật ra cô ấy có thể không chết." Tiểu K kể: "Khi chúng tôi bị quỷ đuổi theo, tôi ngã một cú. Lúc tổ đội trước đó, chúng tôi đã thống nhất rằng nếu gặp tình huống như vậy, đừng quay lại cứu, cứ tiếp tục chạy về phía trước."
"Nếu lúc đó cô ấy bỏ đi, tôi sẽ không trách cô ấy." Tiểu K cúi đầu, Vân An thấy từng giọt nước mắt rơi xuống bậc thang, như thể một cơn mưa đang rơi: "Nhưng cô ấy lại dừng bước, kéo tay tôi một cái."
Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, cô gái ấy vì đồng đội mà dừng lại và điều đó đã chấm dứt mạng sống của mình.
"Chắc chắn anh ấy cũng rất yêu cô." Vân An không biết nên nói gì để an ủi tiểu K, những lời nói trở nên nhạt nhòa vào lúc này: "Chắc chắn anh ấy không muốn người mà mình thích buồn bã..."
Tiểu K lắc đầu, sửa lại lời Vân An: "Người ấy là một cô gái."@TửuHoa
"Trong phó bản trước, chỉ có tôi và cô ấy là hai người chơi nữ, chúng tôi luôn ở bên nhau. Mặc dù phó bản rất khó, nhưng cô ấy rất thông minh. Tôi nghĩ rằng... tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể sống sót ra ngoài." Nhưng cuối cùng chỉ còn lại mình cô.
"Vân An, nếu tối nay cũng xảy ra... chuyện tương tự như vậy." Giọng tiểu K nhẹ như từ chân trời vọng lại: "Đừng lo cho tôi, cứ tiếp tục chạy về phía trước."
Chớp mắt vài lần, dù lời kể của tiểu K rất bình thản, nhưng Vân An vẫn thấy mắt mình cay xè. Sau một lúc lâu, cậu mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của chính mình: "Được, dù ai gặp nguy hiểm, cũng không cần lo cho nhau, cứ tiếp tục chạy về phía trước."
Tiểu K thở dài, như vừa trút được gánh nặng: "Cảm ơn cậu đã nghe câu chuyện của tôi. Dù tối nay tôi có chết, vẫn sẽ có người nhớ đến tôi và cô ấy."
"Chúng ta sẽ không chết." Vân An đưa tay xoa đầu tiểu K, đứng thẳng người như một người anh lớn: "Chúng ta nhất định sẽ vượt qua phó bản này. Chuyện của cô và cô ấy cũng có thể mãi khắc ghi trong lòng cô, không cần giao cho ai khác để gìn giữ."
Tiểu K mỉm cười, nụ cười pha chút đau thương: "Chỉ vì cô ấy, tôi cũng sẽ cố gắng sống sót."
"Cô nói đúng, chúng ta nhất định sẽ vượt qua."
Sau khi trò chuyện với Vân An, tiểu K rõ ràng trông nhẹ nhõm hơn. Hai người không trì hoãn thêm, phối hợp khá ăn ý, cùng nhau phân loại và sắp xếp hàng hóa.
Tranh thủ trước khi mặt trời lặn, Vân An ghé qua phòng của công tước Eagle. Người hầu trước đây chăm sóc công tước giờ không còn nữa, trong phòng chỉ có Arlene.
Thấy Vân An bước vào, Arlene nhíu đôi mày thanh tú, không hài lòng nhìn cậu: "Vương hậu rõ ràng bảo cậu đến chăm sóc anh trai tôi, vậy mà cậu lại gọi người hầu đến, đúng là lười biếng."
Vân An chỉ do dự một giây rồi thẳng thắn báo cáo: "Không phải tôi gọi người hầu, là vương tử điện hạ gọi đến."@TửuHoa
"Hừ." Đôi mắt Arlene chuyển động, nhưng không nổi giận: "Đừng vội đắc ý, muốn làm vương tử phi thì trước tiên phải xem cậu có mạng sống mà tiếp tục hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top