👑Lâu đài cổ Mary (27)

Tần Bác trở thành vương hậu của lâu đài cổ Mary?

Những người chơi từng nghĩ rằng hắn ta đã chắc chắn chết không thể kiềm chế được cảm xúc, từng người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhìn thấy nét kinh ngạc trên mặt mọi người, Tần Bác rất hài lòng, thậm chí còn có chút thích thú khi thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn ta sửa lại tà váy của mình, ngẩng cao cằm, mang theo một dáng vẻ cao ngạo, từ trên nhìn xuống toàn bộ những người đang có mặt trong nhà ăn. Hắn ta giờ đây là một chủ nhân khác của tòa lâu đài cổ này, sở hữu quyền sinh sát đối với tất cả mọi người.

"Vương hậu điện hạ, xin mời ngài." Reuel kính cẩn nói.@TửuHoa

"Không cần thiết." Tần Bác nở một nụ cười lạnh, không chút thân thiện. Ánh mắt hắn ta chậm rãi quét qua từng người chơi đang ngồi, mang theo sự căm ghét và hận thù không che giấu. Hắn ta ghét họ. Bề ngoài thì nói những lời tốt đẹp, nào là đồng đội, nào là đồng lòng, nhưng khi gặp nguy hiểm thì không ai chịu đưa tay giúp đỡ. Đặc biệt là Từ Xuyên Bạc, người mà hắn ta từng tôn trọng và lấy lòng, hy vọng rằng khi đến lúc quan trọng anh ta sẽ cứu mình một phen. Kết quả thì sao? Từ Xuyên Bạc chỉ lo cho bản thân, giữ mình an toàn, không hề quan tâm đến sự sống chết của hắn ta. Vì vậy, đừng trách hắn ta vô tình vô nghĩa.

"Từ Xuyên Bạc, Từ lão đại." Tần Bác bước đến trước mặt Từ Xuyên Bạc, mang theo giọng điệu châm chọc. Hắn ta đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Từ Xuyên Bạc, lực không mạnh, nhưng đầy tính sỉ nhục. Từ Xuyên Bạc cắn răng, cổ và tai đều đỏ bừng vì giận dữ, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn. Reuel đứng ngay sau lưng Tần Bác, kính cẩn phục tùng hắn ta. Từ Xuyên Bạc không nghi ngờ gì rằng, nếu anh ta dám ra tay với Tần Bác, giây tiếp theo Reuel sẽ giết chết anh ta.

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Ngày đầu tiên anh đối với tôi kiêu ngạo, coi thường tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ. Khi đó, anh không ngờ sẽ có ngày phải cúi đầu trước tôi như thế này, đúng không?" Tần Bác nói.

Từ Xuyên Bạc không đáp lại, bởi vì anh ta biết bất kỳ câu nói nào của anh ta lúc này đều sẽ trở thành nỗi nhục. Giữ im lặng là cách duy nhất để giữ lại chút thể diện. Nhưng ánh mắt đầy phẫn hận của anh ta thì không thể che giấu được, điều đó đã nói lên tất cả.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Tần Bác giả vờ làm động tác cầm súng và chỉ vào thái dương của Từ Xuyên Bạc, nở một nụ cười nói: "Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng chọc giận tôi, cũng đừng nghĩ đến việc giở trò gì. Nếu tôi muốn anh chết, anh sẽ không sống qua ngày mai. Có dám cược không?"

Từ Xuyên Bạc nhìn thẳng vào Tần Bác trong hai giây, sau đó cứng ngắc quay đầu đi, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt bàn trước mặt, hơi thở hổn hển như một con bò đực vừa thất bại trong cuộc đấu.

Tần Bác rất hài lòng với sự thức thời của Từ Xuyên Bạc. Hắn ta dám hành xử không kiêng nể gì vì biết rằng giờ đây mình là vương hậu. Mỗi NPC trong lâu đài cổ đều nằm dưới quyền sử dụng của hắn ta, Từ Xuyên Bạc không thể làm gì tổn thương hắn ta.@TửuHoa

Tuy nhiên, Tần Bác cũng không thực sự muốn làm hại Từ Xuyên Bạc. Hiện tại, dù hắn ta bị buộc trở thành một NPC thuộc phe lâu đài cổ, nhưng không có nghĩa là hắn ta sẽ mãi mãi ở lại phó bản này. Hắn ta vẫn cần những người chơi khác hoàn thành nhiệm vụ để có thể cùng rời đi. Từ Xuyên Bạc là một người chơi có năng lực cực kỳ mạnh mẽ. Tần Bác biết rõ rằng chìa khóa để vượt qua phó bản nằm ở người này.

Từ Xuyên Bạc kìm nén cơn giận, thậm chí không ăn được bao nhiêu trong bữa sáng.

Vân An lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt, đặc biệt là khuôn mặt quen thuộc của Tần Bác, giờ đây lại mang theo một chút xa lạ. Cậu nhìn những món trang sức lấp lánh trên người Tần Bác và bộ váy dài kỳ quái đó. Đây là đãi ngộ của vương hậu sao?

Linh cảm của cậu mách bảo rằng nguy hiểm sắp xảy ra.

Các người chơi khác, dù kinh ngạc và tò mò muốn biết tại sao Tần Bác lại trở thành vương hậu, nhưng với sự căm ghét rõ ràng của hắn ta dành cho từng người, không ai dám lên tiếng hỏi. Tạm thời, tất cả chỉ có thể giữ im lặng.

Dù việc Tần Bác sống sót và trở thành vương hậu nghe có vẻ là tin tốt, nhưng lại dẫn đến một vấn đề mới.

Trước đây, mỗi ngày Reuel sẽ giao nhiệm vụ cho các người chơi để chọn ra người phù hợp làm vương hậu, dựa trên kết quả thực hiện nhiệm vụ để quyết định ai sẽ được đưa lên gặp quốc vương trên tầng bốn.

Nhưng giờ đây, khi Tần Bác đã trở thành vương hậu, không cần phải chọn thêm vương hậu nữa. Điều này khiến thân phận của những người chơi khác trở nên rất bấp bênh.

Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi các người chơi không được chọn làm vương hậu lập tức bị hạ cấp. Từ "những vị khách quý của lâu đài cổ", họ giờ đây trở thành "nô bộc." Sau bữa sáng, năm người còn lại sẽ bắt đầu làm công việc của những kẻ hầu hạ.

Reuel còn chu đáo chuẩn bị sẵn trang phục người hầu thống nhất cho họ, chỉ chờ họ thay vào.

Công việc của họ sẽ do Tần Bác quyết định.

Tần Bác không nương tay, giao cho Từ Xuyên Bạc việc quét dọn nhà vệ sinh, rõ ràng là muốn giày vò anh ta. Từ Xuyên Bạc nhẫn nhịn, không dám nhìn vào khuôn mặt đáng ghét của Tần Bác, sợ rằng mình sẽ không kìm được mà đấm hắn ta một cái.

Đối với Tô Chi, Tần Bác có ấn tượng không tệ nên chỉ giao cho cô một công việc đơn giản là ra vườn giúp người làm vườn chăm sóc hoa cỏ. Điều này khiến Tô Chi cảm kích và nói lời cảm ơn.

Còn về Kiều Cấm, đồng đội của Tần Bác, Vân An rất tò mò không biết hắn ta sẽ giao cho Kiều Cấm việc gì. Từ sau cái đêm sống sót, Vân An để ý thấy mối quan hệ giữa Kiều Cấm và Tần Bác đã hoàn toàn đổ vỡ, không còn bất kỳ sự giao tiếp nào giữa họ.@TửuHoa

Tần Bác nhìn Kiều Cấm thật lâu, sau đó giao cho cô việc quét dọn phòng.

Vân An theo bản năng nhìn về phía Kiều Cấm, cậu nghĩ rằng Kiều Cấm sẽ tức giận. Cô là một người phụ nữ kiêu ngạo và xinh đẹp, mang theo một chút khinh thường nhàn nhạt đối với mọi người. Cô không hề che giấu điều đó, từ khi bắt đầu bước vào phó bản đã thể hiện rất rõ ràng.

Khi kết hợp với Tần Bác, Kiều Cấm đóng vai trò là bộ não, còn Tần Bác là người thực hiện. Hiện tại, "bộ não" bị "người thực hiện" phản kháng, theo tính cách của Kiều Cấm, dù có chứng kiến bài học từ Từ Xuyên Bạc và không muốn đắc tội với Tần Bác, cô cũng không thể nào bình tĩnh và lạnh nhạt, vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp như thế.

Vân An cảm thấy phản ứng của Kiều Cấm có chút kỳ lạ. Chính xác hơn là từ khi Kiều Cấm sống sót qua thử thách sinh tử, cô đã có những biểu hiện khác thường. Vân An chỉ có thể lý giải rằng sau khi trải qua thời khắc nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc, tâm trạng của Kiều Cấm đã có sự thay đổi, dù điều này cũng không hoàn toàn thuyết phục.

Còn với tiểu K, Tần Bác thậm chí không buồn nhìn, chỉ sắp xếp cho cô nhiệm vụ khuân vác hàng hóa. Lâu đài cổ có rất nhiều người sinh sống, nhu cầu hàng ngày cũng rất lớn, vì vậy luôn cần người khuân vác và cung cấp vật tư.

Nghe đến sự sắp xếp này, Vân An khẽ nhíu mày. Khuân vác là một công việc nặng nhọc, giao cho con trai có lẽ sẽ hợp lý hơn. Cậu do dự, định xin phép Tần Bác đổi công việc với tiểu K, nhưng vì chính bản thân chưa biết mình sẽ phải làm gì nên cũng không tiện mở lời. Nhỡ đâu lại bị giao một công việc còn mệt mỏi hơn thì sao?

"Vân An..." Tần Bác nhìn về phía cậu, trên mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý. "Còn cậu, cậu đã bắn trọng thương công tước Eagle, khiến anh ta nằm liệt giường. Cậu hãy lấy công chuộc tội, đi chăm sóc công tước Eagle cho tốt."

Sắc mặt Vân An cứng đờ. Đây là công việc mà cậu không hề muốn nhận nhất. Cậu thà quét dọn hoặc làm công việc khuân vác còn hơn. Bất kể là tiểu thư Arlene kiêu căng hay công tước Eagle, cả hai đều là những đối tượng khiến Vân An đau đầu.@TửuHoa

Vân An do dự ngẩng đầu, định đề nghị đổi công việc với tiểu K. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười mang ý vị sâu xa của Tần Bác, cậu lại nuốt lời nói trở lại.

Cậu nghĩ có lẽ không phải do cậu ảo giác. Tần Bác dường như biết được "ân oán tình thù" giữa cậu, Hoa Cương và công tước Eagle. Vì vậy, hắn ta cố tình sắp xếp để Vân An đi chăm sóc công tước Eagle.

Nếu đây là sự cố ý thì chắc chắn Tần Bác sẽ không đồng ý cho cậu đổi công việc. Nghĩ vậy, cậu quyết định không mở miệng.

Khi thay quần áo người hầu, lớp vải thô ráp cọ vào làn da mịn màng của hắn khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Vân An kéo kéo quần áo trên người, hít một hơi sâu, cố gắng lấy tinh thần. Giờ đây, mỗi người chơi đều phải đi làm nhiệm vụ được giao.

Ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Việc Tần Bác đột nhiên trở thành vương hậu là một bất ngờ lớn, phá vỡ sự cân bằng mong manh giữa người chơi và NPC trong phó bản, cũng như sự hòa bình miễn cưỡng giữa họ.

Cho đến giờ, các người chơi vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào về nhiệm vụ của phó bản. Giờ đây, Tần Bác – người có vị trí thuận lợi nhất – lại đứng ở phía đối lập với người chơi. Mọi người đều lo lắng và bất an về tương lai.

Vân An cũng không ngoại lệ. Cậu còn từng thề rằng sau khi vượt qua phó bản này, cậu sẽ cùng Hoa Cương sát cánh chiến đấu.

Rời khỏi nhà ăn, Vân An cố gắng cổ vũ bản thân, nghĩ rằng việc gặp công tước Eagle cũng không phải quá đáng sợ. Dù sao anh cũng đang nằm liệt giường, không có giao tiếp thì cũng không có gì xấu hổ. Điều duy nhất khiến hắn đau đầu là phải đối mặt với tiểu thư Arlene. Nghĩ đến ánh mắt thù địch của cô dành cho cậu tại khu vực săn bắn, Vân An hít sâu một hơi.

Mặc dù Vân An không còn là vị khách quý của lâu đài cổ, nhưng những người hầu khác vẫn rất tôn kính cậu. Có lẽ là do thiện cảm họ dành cho cậu khi cậu giúp bện vòng hoa vào hai ngày trước.

Một người hầu lớn tuổi dẫn Vân An đến trước cửa phòng nơi công tước Eagle đang dưỡng thương. Cúi đầu, người hầu nói: "Công tước đang ở bên trong. Tiểu thư Arlene không thích chúng tôi tự tiện ra vào nên tôi chỉ có thể đưa ngài đến đây."@TửuHoa

Vân An cảm ơn người hầu, đứng trước cửa phòng tự động viên mình. Sau khi ổn định tâm lý, cậu đẩy cửa bước vào.

Trên chiếc giường rộng lớn, một người đàn ông cao lớn và tuấn tú đang nằm, đôi mắt nhắm chặt. Khuôn mặt của anh vẫn mang chiếc mặt nạ vàng, trên đó còn vương vài giọt máu từ khi bị thương.

Tiểu thư Arlene ngồi bên mép giường, lo lắng nhìn anh trai mình. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn ngập sự sốt ruột và bất an.

Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Arlene lập tức quay đầu lại, giận dữ quát lớn: "Tôi không cho cậu vào! Cậu làm sao dám tự tiện vào phòng công tước?"

Vân An đứng vô tội trước cửa. Nhìn thấy cậu, Arlene càng tức giận hơn, chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ. Nhưng Vân An nhanh chóng chặn lời: "Tôi có gõ cửa."

"Nhưng tôi chưa cho phép cậu vào!" Arlene tức tối nói.

"Nhưng cô cũng không nói gì." Vân An chớp mắt đáp: "Tôi tưởng rằng bên trong chỉ có công tước đang bất tỉnh."

Vân An biết Arlene đang ở trong phòng vì người hầu đã nhắc nhở cậu. Tuy nhiên, nhiệm vụ của cậu là chăm sóc Công tước Eagle, không thể cứ đứng ngoài cửa mãi mà không vào. Vì vậy, cậu giả bộ ngây ngô khiến Arlene tức đến bùng nổ.

Nhẫn nhịn để Arlene trút hết cơn giận, khi cô định đuổi cậu ra ngoài, Vân An kịp thời nhắc đến Tần Bác.@TửuHoa

"Là tân vương hậu Tần Bác bảo tôi đến chăm sóc công tước Eagle." Vân An nói. "Đây là mệnh lệnh của vương hậu, tôi không thể trái lời. Tiểu thư Arlene, cô định cãi lệnh vương hậu sao?"

Arlene cảm thấy ngực bị đè nén, gương mặt tức giận đỏ bừng. Cô gái này có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, xinh đẹp giống như một búp bê phương Tây. Vân An thầm nghĩ, nếu tính tình cô ta tốt hơn một chút thì sẽ tuyệt biết bao. Nếu không, dù là mỹ nhân tuyệt sắc, cũng chẳng ai muốn ngắm nhìn.

Vị trí của vương hậu, trên vạn người nhưng dưới một người, không phải chuyện đùa. Vân An nhắc đến tên Tần Bác khiến Arlene dù không tình nguyện cũng không dám thật sự đuổi cậu ra khỏi phòng, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng cậu hoạt động trong phòng.

Arlene chỉ yên tĩnh được một lúc rồi lại nghĩ ra cách mới.

Tuy cô không thể đuổi Vân An đi, nhưng lời nói thì luôn có thể.

"Hừ, đừng tưởng tôi không biết cậu đang suy tính gì." Arlene nheo mắt nhìn chằm chằm Vân An: "Tôi đã nhìn thấu cái tâm địa bẩn thỉu của cậu rồi."

"Ồ?" Vân An ngồi ở mép giường của công tước Eagle. Vì Arlene không cho phép cậu chạm vào anh trai của cô nên Vân An cũng thoải mái tự tại. Cậu vừa kiểm tra vết thương của công tước Eagle vừa đáp lời: "Tôi thật sự không biết tôi đang có suy nghĩ gì, cô nói xem."

Nhìn bộ trang phục người hầu trên người Vân An, Arlene càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.

"Cậu đúng là một kẻ ngu ngốc, tham lam và đê tiện. Cậu chỉ muốn thông qua hôn nhân để cải thiện cái số phận đáng thương của mình." Arlene tức giận nói: "Tôi không hiểu tại sao vị vương tử cao quý và mạnh mẽ kia lại để mắt đến cậu, còn bị cậu mê hoặc đến mức muốn kết hôn với cậu. Đó chính là vị vương tử đẹp trai nhất! Còn cậu, sau khi đính hôn lại dám bỏ trốn khiến vương tử trở thành trò cười của thiên hạ. Tội đó, dù có bị xử ngàn đao vạn quả cũng không đủ!"

Nhân lúc Arlene đang kích động, Vân An lặng lẽ luồn tay xuống dưới chăn của công tước Eagle. Tất nhiên, cậu không định làm gì xấu mà chỉ muốn xác nhận một chuyện.

Cậu nhẹ nhàng nhéo cánh tay của công tước Eagle, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hóa ra không phải cậu ảo giác.

"Ừ, ngàn đao vạn quả." Vân An đồng ý cho có nhưng ngay sau đó lại nhận ra điều gì, trong lòng dâng lên chút ghen tuông và khó chịu.

Cậu lập tức hiểu tại sao Arlene luôn cố ý gây khó dễ cho mình. Ngoài việc cậu đã bắn bị thương anh trai cô – công tước Eagle, còn một lý do khác: cô thích Hoa Cương.

Vì vậy, cô mới đặc biệt chán ghét cậu – người từng là vị hôn thê của Hoa Cương.@TửuHoa

"Tôi bỏ trốn thì sao nào?" Dù biết đối phương chỉ là một NPC, nhưng khi bị người ta thách thức ngay trước mặt, Vân An học theo mấy vai phản diện trong phim, cố ý chớp chớp mắt, làm ra vẻ yếu đuối: "Vương tử điện hạ vẫn thích tôi đến mức không chịu nổi đó. Chỉ cần một ngày không thấy tôi, anh ấy sẽ ăn không ngon, ngủ không yên."

【Buồn nôn.】 hệ thống trong đầu Vân An phát ra âm thanh nôn khan, kinh hãi nói: 【Tiểu Vân An! Đây là lời của cậu sao? Có phải cậu bị chiếm đoạt tâm trí không vậy?】

Vân An cũng bị giọng nói và dáng vẻ điệu đà của mình làm nổi da gà, nhưng khi thấy Arlene tức đến mức hai mắt đỏ bừng, sắp khóc đến nơi, cậu lại thấy buồn cười.

Tuy tính tình của Arlene rất tệ, nhưng cô không quá thông minh. Loại ngu ngốc trong sáng này vẫn dễ chịu hơn kiểu mưu mô xảo trá.

Vân An quyết định bớt chọc tức cô, tránh để cô thật sự phát điên.

"Vương tử điện hạ bị cậu lừa gạt mới thích cậu!" Arlene không phải kiểu tiểu thư yểu điệu nhẹ nhàng, thấy Vân An cố tình giả bộ yếu đuối, cô càng tức, cảm giác như đánh vào bông mềm, có sức mà không dùng được.

"Cậu đúng là kẻ đê tiện, chỉ biết nói dối. Trời cao chắc chắn sẽ trừng phạt cậu, sẽ giáng sét đánh chết cậu." Arlene tức giận nói: "Người như cậu, chỉ mơ tưởng vinh hoa phú quý, sẽ không bao giờ có số làm hoàng hậu, cũng không thể trở thành vợ của vương tử điện hạ!"

Sau khi chọc tức Arlene một trận ra trò, Vân An không thèm để ý cô nữa, tiếp tục kiểm tra vết thương của công tước Eagle. Arlene đang giận dữ, chỉ chăm chăm tìm cách vũ nhục và mắng chửi Vân An. Cô quên luôn quy định do chính mình đặt ra rằng không cho phép Vân An chạm vào công tước Eagle.@TửuHoa

Vân An thản nhiên vén chăn của Công tước lên, chạm vào vết thương của công tước. Cảm giác da thịt ấm áp, mềm mại nhưng có chút rắn chắc giống hệt như hôm qua, khi cậu sờ vào cánh tay của Công tước sau khi bắn trúng.

Dần hiểu ra mọi chuyện, trong lòng Vân An dâng lên sóng gió. Hoa Cương sao dám làm như vậy? Hắn đúng là liều mạng.

Trong khi Vân An còn đang rối rắm, Arlene vẫn lải nhải bên tai, lặp đi lặp lại những lời cũ. Vân An không còn tâm trí đôi co với cô, thẳng thắn nói: "Tôi không có số làm hoàng hậu, Arlene tiểu thư, nhưng cô cũng chẳng có đâu."

"Bạn đời của Hoa Cương chỉ có thể là tôi, điều đó cô có thể yên tâm." Vân An nói: "Nếu cô không tin, tôi có thể tìm Hoa Cương để anh ấy tự mình nói rõ với cô."

Arlene tức đến mức không thở nổi, làn da trắng nõn như tuyết trở nên đỏ bừng, suýt nữa thì ngất xỉu. Cô chỉ tay vào Vân An, tức giận đến mức nửa ngày không thốt nên lời.

"Hơn nữa, tôi không phải kẻ đê tiện." Trước thái độ không chịu buông tha của Arlene, Vân An nghiêm túc nói: "Điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và cô là cô có một xuất thân tốt hơn, có một người anh là công tước, còn tôi tuy là thanh mai trúc mã của Hoa Cương nhưng gia tộc tôi không bằng cô. Ngoài điều đó ra, tôi chẳng thua kém cô ở điểm nào."

"Tôi biết cưỡi ngựa bắn cung, biết đi săn, đã được phần lớn người hầu trong lâu đài cổ kính trọng và yêu quý. Tin tôi đi, họ thích tôi hơn thích cô." Vân An nói: "Thay vì công kích bất cứ ai tiếp cận Hoa Cương, cô nên tự hỏi liệu mình có đủ phẩm chất để đứng bên cạnh anh ấy hay không."

"Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi nói những điều này với cô. Tôi không có nghĩa vụ phải dạy dỗ cô. Hy vọng cô có thể học được cách cư xử xứng đáng với thân phận của mình, đừng tiếp tục gào thét như vậy, vì điều đó thực sự rất thất lễ." Vân An gỡ một chiếc cung treo trên tường xuống. Trong lâu đài cổ, cung tên là biểu tượng của lòng dũng cảm, vì vậy từ đại sảnh đến các phòng đều treo cung, nhưng không có mũi tên, mang tính tượng trưng.

"Nếu cô cứ nhất quyết muốn tiếp tục làm một người thiếu giáo dưỡng thì tôi không ngại khiến cô chịu chút đau khổ." Vân An giương cung, kéo dây cung thật căng, đến mức để lại dấu vết trên ngón tay. Dù không có mũi tên trong tay, nhưng khi anh nhắm cây cung vào Arlene, cô sợ hãi lùi nửa bước, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn. "Cô cứ thử xem, xem thử miệng lưỡi của cô lợi hại, hay cung tên trong tay tôi nhanh hơn."

Arlene dường như bị uy hiếp, im lặng một lúc, cô ta căm hận nhìn chằm chằm Vân An, không nói thêm những lời sỉ nhục, chỉ đầy căm hận thốt ra một câu độc ác: "Sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi lâu đài cổ hoặc khiến cậu phải trả giá đắt!"

Vân An không để lời đe dọa này vào lòng, cảm thấy Arlene như một cô gái nhỏ đang giận dỗi. Cô ta chỉ có thân phận quý tộc, không có nền tảng hay tước vị. Ở trong lâu đài cổ, chỗ dựa duy nhất của cô ta là anh trai, công tước Eagle, mà người này, theo suy đoán của Vân An, hẳn đã chết từ lâu.

Ngay từ khi Eagle bị thương trong khu vực săn bắn, Vân An đã cảm thấy có điều không ổn khi xuống ngựa kiểm tra vết thương của anh.@TửuHoa

Hoa Cương bắn trúng phần vai của Eagle, nhưng lượng máu chảy ra lại quá nhiều. Khi kiểm tra vết thương, Vân An từng chạm vào cánh tay của Eagle, cảm giác chạm vào lúc đó giống hệt với lúc này.

Làn da ấm áp, mềm mại nhưng lại có chút cứng rắn, khi chạm vào cứ như da người, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ về cảm giác ấy, chắc chắn đó không phải là da người.

Da người mềm mại, dưới da là lớp mỡ và cơ bắp. Cơ bắp thì cứng rắn nhưng vẫn có tính đàn hồi. Nhưng cơ bắp dưới làn da của công tước Eagle lại giống như thân cây cứng đơ. Vì vậy, khi Vân An kiểm tra miệng vết thương, cậu nhận thấy da của vết thương chuyển sang màu trắng, còn máu thì có màu sắc rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống màu máu tươi.

Xác định công tước Eagle trước mắt không phải người thật, mà thân thể của anh chỉ là thứ gì đó giả mạo để ngụy trang thành cơ thể người, Vân An lập tức hiểu ra vấn đề.

Hoa Cương đã biến mất hai ngày một đêm, sau đó quay lại với dáng vẻ phong trần mệt mỏi và trên người đầy máu. Hắn còn cố ý kéo Vân An đi cùng vào khu vực săn bắn, nắm lấy tay Vân An rồi nhắm bắn một mũi tên vào Eagle.

Từng bước một đều nằm trong kế hoạch "săn giết" của Hoa Cương.

Hoa Cương mới thực sự là thợ săn, còn Eagle chính là con mồi của hắn.@TửuHoa

Dù NPC trong phó bản không phải con người thật, nhưng mỗi phó bản đều là một thế giới nhỏ, nơi các NPC có máu có thịt, không thể nào có trường hợp như của Eagle.

Vân An suy đoán rằng rất có thể Hoa Cương đã giết người thật. Nhưng vì Eagle là một NPC quan trọng trong phó bản nên anh không thể vắng mặt. Vì vậy, Hoa Cương đã dùng cách nào đó để tạo ra một cơ thể giả, điều khiển nó hành động, thậm chí còn qua mắt được cả hệ thống và cả cô em gái luôn ở bên Eagle.

Không khó hiểu khi trước đó, khi Vân An hỏi Hoa Cương về việc hắn đã làm gì trong hai ngày biến mất, hắn chỉ đáp: "Em sẽ sớm biết thôi."

Quả nhiên, không lâu sau, Eagle đã bị Vân An bắn trúng.

Nghĩ đến tiền căn hậu quả, Vân An trong lòng như sóng dữ trào dâng, hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu. Cậu không dám thể hiện ra ngoài, cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, không chỉ khiến Arlene chú ý mà còn làm hệ thống nghi ngờ.

Việc giết NPC rồi qua mặt được hệ thống thoạt nhìn không có gì to tát. Với một tà thần mạnh mẽ như Hoa Cương, việc thao túng phó bản thế giới là chuyện bình thường. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, sức ảnh hưởng của việc này tuyệt đối không dừng lại ở đây.

Nếu Hoa Cương muốn, liệu hắn có thể giết hết tất cả NPC trong phó bản không? Sau đó tạo ra một thế giới phó bản hoàn toàn do hắn điều khiển?

Vân An nghĩ rằng Hoa Cương chắc chắn không có sức mạnh đến mức ấy. Nhưng nếu hệ thống phát hiện ra chuyện này, để đảm bảo không còn nguy cơ nào, liệu hệ thống chính có ra tay không?

Mọi chuyện đều không rõ ràng. Hiện tại, điều Vân An có thể làm là giữ kín bí mật.

Ngồi ở mép giường, Vân An nhìn chiếc mặt nạ vàng trên mặt Eagle, nhíu mày suy tư. Tại sao Hoa Cương nhất định phải giết anh ta? Có phải vì Eagle là người mà bản thân mình thầm mến theo thiết lập cốt truyện không? Hay còn có lý do nào khác mà mình không biết?

Như bị ma xui quỷ khiến, Vân An nghiêng đầu nhìn chiếc mặt nạ trên mặt Eagle. Người đã nửa sống nửa chết, vì sao vẫn còn đeo mặt nạ? Rốt cuộc gương mặt của Eagle trông như thế nào?

Chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mặt nạ lạnh băng, Vân An hơi dùng sức muốn gỡ nó xuống. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay khác vươn ra nắm chặt lấy tay cậu, giữ lại giữa không trung.

Vân An quay đầu lại, phát hiện Hoa Cương không biết đã vào phòng từ khi nào mà bản thân hoàn toàn không nhận ra.

Hoa Cương giữ chặt tay Vân An, kéo xuống, chiếc mặt nạ vàng trên mặt Eagle vẫn y nguyên. Vân An chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt sâu thẳm của Eagle, mang theo một cảm giác quen thuộc mơ hồ.@TửuHoa

"Đừng tháo mặt nạ." Hoa Cương trầm giọng nói. Vân An hoảng sợ, rút tay lại, cảm thấy mình đã làm gì đó sai. "Có nguy hiểm gì không?"

Chẳng hạn như tháo mặt nạ xong, Eagle giả sẽ mở mắt và tấn công tất cả mọi người sao?

"Không có gì nguy hiểm cả." Hoa Cương lúc này có vẻ rất thành thật, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Vân An, mang theo sự dịu dàng chết người. "Ta chỉ không muốn em nhìn thấy mặt anh ta mà thôi."

Vì trong cốt truyện của phó bản, mình được thiết lập là người thầm mến Eagle nên ngay cả gương mặt anh cũng không được nhìn sao? Chỉ vì một gương mặt mà hắn để ý đến thế, Vân An bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Hoa Cương thực sự ghen tuông đến mức mới lén lút giết người như vậy không.

Dường như cũng không phải là không có khả năng. Hoa Cương thật sự có thể ghen sao?

"Được rồi, vậy em không nhìn." Vân An gật đầu, dù vẫn có chút tò mò muốn biết mặt của Công tước Eagle, nhưng Hoa Cương không muốn cậu xem thì cậu cũng không nhìn nữa. Cũng nên tôn trọng cảm xúc của nửa kia chứ. Mình thật là một người bạn đời biết quan tâm, Vân An tự nghĩ thầm khen mình.

Hoa Cương cẩn thận quan sát sắc mặt của Vân An một hồi, sau đó mới nói: "Em có giận không? Vì ta không cho em xem."

Vân An lắc đầu: "Chuyện này có gì để giận chứ."

Xác định Vân An không nói dối, cũng không chơi trò "bảo là không giận nhưng thật ra là giận", Hoa Cương mới yên tâm, xoa xoa đầu Vân An. Giữa hai người lúc này có một bầu không khí thân mật khó tả, không ai có thể xen vào. Điều này khiến Arlene - người đứng một bên, chỉ biết im lặng, không dám nói một lời vì sợ làm họ không vui, tức giận đến rơi nước mắt.@TửuHoa

Arlene thực sự rất tức giận. Nhưng khi nhìn thấy Hoa Cương dịu dàng nhẹ giọng với Vân An, yêu chiều đến mức độ đó, cô cảm thấy như mình rơi vào lưới tình. Rồi cô lại tỉnh táo, nhìn về phía Vân An, lập tức tức đến mức phồng má.

Sau khi nghĩ ngợi, Vân An mới nhớ ra rằng trong phòng, ngoài Eagle đang nằm bất tỉnh trên giường, còn có một người khác – Arlene.

Vân An ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, rời khỏi vòng tay của Hoa Cương. Mặc dù cậu cảm thấy đôi lúc Arlene rất khó ưa, nhưng cậu cũng không muốn kích thích cô ta thêm nữa.

Còn Hoa Cương thì hoàn toàn không thèm để ý đến sự hiện diện của Arlene. Hắn gọi người hầu tới, giao phó toàn bộ công việc chăm sóc Eagle cho họ.

Vân An ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, cảm thấy hơi áy náy: "Như thế này được chứ? Tần Bác nói là em phải tự mình chăm sóc Eagle mà."

Liệu đây có tính là gian lận không?

Hoa Cương chẳng mảy may bận tâm đến lời của Tần Bác, dù trên danh nghĩa, hắn là "con riêng" của Tần Bác. "Vừa nãy em có chăm sóc anh ta không?"

Vân An suy nghĩ một chút. Cậu đã kiểm tra vết thương của Eagle, thậm chí còn thay băng mới cho anh, chắc cũng được coi là chăm sóc chứ?

Nghĩ vậy, Vân An gật đầu. Hoa Cương kết luận một cách đơn giản: "Vậy thì không tính là vi phạm lời hắn ta nói. Dù gì hắn ta cũng không yêu cầu em phải chăm sóc suốt."

Lời kết luận thẳng thừng của Hoa Cương khiến không ai dám phản đối.

Dù Eagle không cần chính Vân An tự tay chăm sóc, nhưng Vân An vẫn không tiện rời khỏi phòng của anh. Và vì Vân An không đi, Hoa Cương cũng ở lại bầu bạn cùng cậu.

Arlene nhìn Vân An với ánh mắt đầy ghen ghét, ghen đến mức nghiến răng ken két. Nhưng cô ta cũng không dám rời đi, chỉ đứng chịu trận. Vân An thấy cô động một chút là tức giận đến ứa nước mắt, nhưng lại không dám bật khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi. Đến giữa trưa, đôi mắt của cô đã sưng húp cả lên.@TửuHoa

Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Vân An vội kéo Hoa Cương rời khỏi phòng của Eagle.

Ra khỏi phòng, hai người tạm thời tách ra. Vân An đi lên nhà ăn trên tầng hai để dùng bữa.

Sáng nay cậu không ăn uống gì, giờ bụng đói đến mức sắp réo ầm ĩ.

Khi đến nhà ăn, ngoài Tần Bác, tất cả năm người chơi khác đã có mặt đầy đủ. Người hầu mang thức ăn lên, nhưng chất lượng món ăn so với trước đây thì tệ hơn hẳn. Dù vậy, ai cũng đói đến hoa mắt chóng mặt, chẳng ai bận tâm món ăn ngon hay dở, chỉ cố ăn cho đầy bụng.

Tuy nhiên, khẩu phần ăn thật sự quá ít. Ăn xong một phần, ngay cả nữ cũng chỉ mới no được nửa bụng, huống chi là hai chàng trai như Từ Xuyên Bạc và Vân An.

Mọi người nhìn nhau ngập ngừng, muốn gọi người hầu để xin thêm đồ ăn, nhưng đồng thời nhận ra trong nhóm năm người, chỉ có mỗi Vân An là trông còn ổn nhất.

Quần áo trên người cậu vẫn sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt không biểu hiện chút mệt mỏi nào. Dù mặc trang phục người hầu, cậu vẫn trông như một tiểu thiếu gia.

"Chăm sóc người chắc là nhàn nhã lắm nhỉ?" Tô Chi vừa cắn dĩa vừa nhìn Vân An với ánh mắt hâm mộ. "Ước gì tôi cũng được chăm sóc người sống."

Tần Bác đã phân công Tô Chi làm việc cùng người làm vườn để xử lý hoa viên. Ban đầu, cô cứ tưởng chỉ cần cầm kéo cắt mấy nhành hoa là xong, ai ngờ còn phải tỉa cả những cành cây lớn.

Dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, mỗi tấc đất đều như đang bị thiêu đốt. Tô Chi làm việc dưới trời nắng, cảm giác như mình đang bị quay trong lò lửa, vừa mệt vừa nóng, cả người kiệt sức.

Từ Xuyên Bạc thì ngồi dựa vào ghế, không nói lời nào. Sắc mặt anh ta trông rất khó coi, vì nhiệm vụ của anh là phải đi quét dọn nhà vệ sinh. Lúc này tâm trạng đang rất tệ, chẳng ai dám đến chọc giận anh ta.

Vân An quay sang nhìn tiểu K, người ngồi cạnh mình, an tĩnh ăn cơm. Cô không oán than câu nào, nhưng bàn tay run rẩy khi dùng dao nĩa đã nói lên tất cả. Công việc khuân vác của cô chắc chắn rất vất vả, đến mức tay run lên vì dùng sức quá độ.

Mọi người đều mệt mỏi đến mức không còn muốn nói chuyện, giống như một mặt nước lặng yên.@TửuHoa

Cửa nhà ăn bị người hầu đẩy ra. Tần Bác từ tốn bước vào, phía sau là Reuel với thái độ vô cùng cung kính.

Những người chơi bắt đầu cảnh giác, nhưng Tần Bác chẳng hề để ý đến ánh mắt của họ, thong thả đi tới chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Động tác của hắn ta có vẻ hơi chậm chạp.

Vừa ngồi xuống, người hầu liền mang lên một mâm thịt thơm phức, hương thơm khiến mọi người không tự giác nuốt nước miếng.

Đây chính là loại thịt mà họ đã ăn lúc mới vào phó bản – mềm mại, thơm ngon, tan ngay trong miệng, và quan trọng nhất là sau khi ăn xong, cơ thể lập tức tràn đầy sức mạnh.

Nhưng tiếc rằng, họ chỉ được ăn một lần duy nhất vào lúc đầu.

Giờ đây, Tần Bác đang ăn loại thịt thần kỳ này, hơn nữa còn vô cùng xa xỉ, chỉ ăn mỗi phần thịt mềm nhất, ngon nhất. Người hầu lần lượt đưa từng mâm thịt lên, nhưng mỗi mâm hắn ta chỉ ăn một chút rồi bảo dọn đi.

"Đây là đãi ngộ của vương hậu sao?" Tô Chi lẩm bẩm, vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Thật sự quá lãng phí."

Trong khi họ muốn ăn mà không được, Tần Bác lại ăn như đang dự một bữa tiệc linh đình.

Những người chơi chỉ dám gắt gao nhìn vào mâm thịt trước mặt Tần Bác, nhưng Vân An thì nhìn chằm chằm vào bụng của hắn ta.@TửuHoa

Cậu không nhìn nhầm chứ? Tần Bác vừa bước vào, Vân An đã cảm thấy hình như hắn béo lên một chút. Khuôn mặt hắn ta trông mũm mĩm hơn, bụng cũng phồng ra, nhưng vì mặc váy dài rộng nên phần bụng không rõ ràng lắm. Đến khi hắn ta ngồi xuống và ăn hết từng mâm thịt, bụng hắn ta mới lộ ra chút hình dáng.

Một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu Vân An. Không bận tâm điều gì khác, cậu vội kéo tiểu K rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Từ Xuyên Bạc và những người khác để họ chú ý đến bụng của Tần Bác.

Ý định muốn ăn của mọi người lập tức tan biến. Gương mặt họ tràn đầy vẻ ngưng trọng. Đây không phải là ảo giác của Vân An. Bụng của Tần Bác thực sự đang phồng lên.

Dùng khăn lau miệng một cách tao nhã, Tần Bác ngừng ăn và nói: "Tôi ăn no rồi."

Reuel vỗ tay, nhận được lệnh, các người hầu không mang thêm đồ ăn lên nữa mà nhanh nhẹn rời khỏi nhà ăn.

"Mọi người cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Tần Bác không kiên nhẫn hỏi.

Vân An nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của chính mình vang lên: "Anh...bụng anh..."

Cơ thể Tần Bác hơi cứng lại, cúi đầu không nói gì, còn Reuel thì trông cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt hớn hở, thần thái rạng rỡ. Các người chơi chưa từng thấy ông ta lộ vẻ như vậy, như thể thật sự phát ra từ tận đáy lòng sự vui sướng.

"Vương hậu điện hạ mang thai." Reuel vui mừng thông báo: "Đây là tin tức vô cùng tốt lành."

Các người chơi như thể bị một cú đòn mạnh giáng xuống, sững sờ tại chỗ, biểu lộ vẻ không thể tin nổi.

Họ không nghe nhầm chứ? Tần Bác... mang thai?@TửuHoa

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng Reuel xác nhận tin tức này, ánh mắt Vân An đầy phức tạp nhìn Tần Bác. Đây là điều Tần Bác tự nguyện sao?

Dù biết thế giới trong phó bản khác với thực tại, nhưng chuyện một người đàn ông mang thai lại còn ngay sau khi mới được chọn làm vương hậu tối qua, hôm nay đã mang thai, tiến độ này quá nhanh.

Giống như vừa bị một loạt đòn nặng nề liên tiếp, các người chơi đầu óc choáng váng, như thể CPU sắp quá tải.

"Chúc mừng." Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Kiều Cấm đột nhiên lên tiếng chúc mừng Tần Bác. "Mang thai thực sự rất vất vả."

Tần Bác không tỏ ra vui vẻ trước lời chúc của Kiều Cấm. Gương mặt hắn ta cứng đờ, miễn cưỡng nhếch lên một chút nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, không thấy chút vui sướng nào của người mang thai.

"Vương hậu mang thai, quốc vương điện hạ vô cùng vui mừng, hơn nữa đã dự định sẽ lập đứa bé trong bụng vương hậu làm người thừa kế." Reuel vui sướng nói, thần thái như thể đứa bé không phải con của quốc vương, mà là của ông ta.

"Vậy nếu sinh ra là con gái thì sao?" Từ Xuyên Bạc theo bản năng hỏi. Trong đầu anh ta hỗn loạn, tối qua mọi người còn lo lắng ai sẽ đi gặp mặt quốc vương, hôm nay đã chọn ra vương hậu, giờ lại còn mang thai. Nếu đứa bé sinh ra là con trai thì nó sẽ kế thừa ngai vàng, còn Tần Bác sẽ trở thành... thái hậu? Nhưng gọi thái hậu nghe không đúng, vì đó là cách gọi trong thế giới của họ. Tất cả những suy nghĩ rối loạn này làm Từ Xuyên Bạc phải nhéo mũi mình, cố gắng đuổi hết những ý tưởng lung tung ra khỏi đầu.@TửuHoa

"Con trai hay con gái đều không khác biệt." Reuel chế nhạo nhìn Từ Xuyên Bạc: "Chúng ta không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Dù là hoàng tử hay công chúa, quốc vương bệ hạ đều yêu thương như nhau. Nếu vương hậu sinh ra một công chúa đáng yêu, tương lai công chúa sẽ trở thành nữ vương cao quý tối thượng."

Bị chế nhạo, sắc mặt Từ Xuyên Bạc trắng bệch, há miệng muốn giải thích: "Tôi... tôi không phải trọng nam khinh nữ..." Nhưng lời giải thích yếu ớt đó không ai để ý đến.

"Được rồi, Reuel, ông lui xuống đi. Hiện tại tôi không cần ông hầu hạ." Tần Bác đột nhiên lên tiếng.

Reuel gật đầu: "Vâng, vương hậu điện hạ. Tôi sẽ ở ngoài cửa, ngài có phân phó gì cứ gọi tôi. Tôi sẽ luôn bảo vệ ngài và đứa bé trong bụng ngài."

Reuel liếc nhìn bụng Tần Bác, sau đó nhìn chằm chằm hắn ta, như thể nhắc nhở rằng Tần Bác tốt nhất nên bảo vệ thật tốt đứa bé trong bụng.

Khi Reuel rời đi, trong nhà ăn chỉ còn lại các người chơi. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tần Bác vẫn ở đó. Theo lý thuyết, đây là thời điểm tốt nhất để hỏi chuyện, nhưng vì thái độ buổi sáng của Tần Bác, ai cũng không dám chắc nên mở lời hay không.

Người mở lời trước là Vân An. "Tần Bác, tối qua đã xảy ra chuyện gì?"@TửuHoa

Cậu nhận ra rằng Tần Bác đã không còn hung hăng như buổi sáng. Reuel không chỉ là chỗ dựa của hắn ta mà còn là người giám sát.

Điều này có nghĩa là, chỉ sau một buổi sáng, quyền chủ động đã quay trở lại tay họ.

Nếu không phải vậy, Tần Bác sẽ không tự ý bảo Reuel rời đi, để mình ở lại một mình với các người chơi.

Vân An hỏi ra câu mà mọi người đều muốn biết nhất. Tất cả đều nhìn chằm chằm Tần Bác với ánh mắt đầy chờ đợi.

Tần Bác một tay đặt lên bụng, tay kia chống eo, hạ ánh mắt xuống, như thể chìm vào hồi ức.

"Tối hôm qua." Tần Bác tuy đã mất quyền chủ động, nhưng sự oán hận vẫn còn. Giọng nói của hắn ta lạnh lùng: "Còn có thể xảy ra chuyện gì? Tôi trốn trong phòng, Reuel mở cửa đưa tôi tới chỗ cầu thang thông lên tầng 4."

"Chỉ cần bước lên cầu thang đó, tôi chắc chắn phải chết." Mặc dù nói rằng đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng khi nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng tối qua, Tần Bác vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. "Tôi tránh khỏi sự khống chế của ông ta, chạy về tầng 3, gõ cửa phòng từng người, khẩn cầu, van xin các người cứu tôi."

"Nhưng các người thì sao? Không ai trả lời tôi. Không cứu tôi thì thôi, các cậu thậm chí không nói một câu." Tần Bác trừng mắt nhìn từng người chơi với ánh mắt đầy oán hận. "Biết vì sao hôm nay tôi muốn hành hạ các người không? Đây chính là cái giá cho sự im lặng của các người."

"Tôi nghĩ có lẽ anh đã hiểu lầm. Tối qua chúng tôi không nghe thấy tiếng anh gõ cửa."@TửuHoa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top