Chương 2
Chương 2: Nhất thời nông nổi hại chết người!!!
Lộc Hàm tùy tiện khoác một cái áo lông, chải đầu vài cái để ít nhất mái tóc không giống như bị chó gặm rồi ra khỏi nhà. Vừa ra khỏi cửa thì thân hình nhỏ bé của Lộc Hàm đã bị cơn gió nhẹ mùa đông thổi cho rét run, ăn mặc kín mít, Lộc Hàm đi chậm rì rì, lúc qua cái hẻm nhỏ của khu thì cậu nhìn thấy Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân vẫn y nguyên như thế, máu trên mặt cũng không thèm lau. Anh ngồi xổm bên đống rác, cầm trong tay một hộp nhựa đựng nửa miếng bánh ngọt, hẳn là một sản phẩm của siêu thị Wal-mart trước mặt.
Lộc Hàm liếc Ngô Thế Huân một cái nhưng cũng không dừng lại, cậu đói rồi, đi mua đồ ăn trước đã.
Siêu thị Wal-mart thật đông, Lộc Hàm đi thẳng đến khu thực phẩm mua một đống đồ chín. Trứng gà ở siêu thị đang giảm giá, một đám toàn là các bà các cô không có việc gì vội, xếp hàng chờ trứng, Lộc Hàm đứng đến nửa ngày vẫn chưa lết được đến chỗ bán mì ăn liền, trên đầu đã xuất hiện mấy ngôi sao con con bay lòng vòng.
Vất vả lắm mới xuyên qua được "chiến trường", lúc qua khu bánh ngọt Lộc Hàm tiện thể nhìn, hạn sử dụng tất cả đều trên dưới một ngày.
Thanh toán xong, Lộc Hàm tay trái tay phải xách một đống thực phẩm rác rưởi, mĩ mãn rời đi. Khi đi qua ngõ hẻm kia, Ngô Thế Huân lúc nãy ngồi xổm trên đống rác bây giờ đã thực sự bới đống rác lên. Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân bới bới đống rác, lúc sau thì anh cầm trên tay chiến lợi phẩm là nửa cái hamburger KFC đã bị cắn dở.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân bình tĩnh nhét cái hamburger không biết làm từ bao giờ kia vào miệng, lại nhìn đến vết thương trên trán anh giờ đã không còn chảy máu. Lộc Hàm khống chế, Lộc Hàm cố gắng kìm nén nhưng xin lỗi, cậu lại không làm được.
Lộc Hàm đi đến, tay còn phải xách đồ nên dùng mũi chân đá đá vào chân Ngô Thế Huân:
– Nhổ ra.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân ngây ngốc phun hamberger còn chưa kịp nhai trong miệng ra, vừa lòng gật đầu:
– Đứng lên, đi theo tôi.
Trên đường về nhà, Ngô Thế Huân coi như là ngoan ngoãn, có lẽ là do tác dụng của cú đấm kia còn sót lại. Đến nơi Lộc Hàm ném đồ lên bàn trà, cho Ngô Thế Huân đứng trong góc. Chẳng còn cách nào, Ngô Thế Huân thật sự quá bẩn.
Phòng Lộc Hàm hội tụ đầy đủ đặc điểm của "ổ chó" giống như mọi nam sinh khác, không phải là quá loạn nhưng cũng chẳng tìm nổi đồ. Mãi rồi cậu mới lôi ra từ dưới giường nửa gói bông, nửa lọ cồn, cậu cảm thấy vẫn còn dùng được.
Lộc Hàm tìm dụng cụ giúp băng bó vết thương cho Ngô Thế Huân, miệng vết thương không lớn nhưng rất sâu, lúc nhỏ cồn lên miệng vết thương thì Ngô Thế Huân nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng.Băng bó xong, Lộc Hàm đưa cho Ngô Thế Huân hai viên thuốc chống viêm.
– Tôi...
Ngô Thế Huân yếu ớt mở miệng.
– Ở đây không có vợ anh.
Lộc Hàm lập tức chặn họng anh.
– Tôi đói.
Ngô Thế Huân hoàn toàn vô tội.
-...
Cuối cùng thì Lộc Hàm quyết định cho Ngô Thế Huân đi tắm, nhưng mà lúc tắm thì Ngô Thế Huân lại giở chứng, anh không chịu cởi quần áo. Lộc Hàm lại nổi gân xanh, xem đi, tôi là nam, anh cũng là đàn ông! Tại sao không chịu cởi? Chẳng lẽ anh sợ tôi làm thế này rồi làm thế kia với anh à?
– Không cởi được, cởi ra rồi vợ tôi không nhận ra tôi.
Cảm ơn anh, người ta bây giờ cũng chả muốn nhìn đến anh. Lộc Hàm chẳng thèm nói chuyện vô nghĩa, lôi đám giẻ rách trên người anh xuống, đẩy người vào bồn tắm.
Ngô Thế Huân rất gầy, có lẽ là do bị đói quá lâu. Kỳ lạ nhất chính là trên người anh có nhiều vết máu ứ đọng, khuỷu tay và bụng còn vài vết thương chưa khép miệng, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh.
– Sao trên người anh lại thế này?
-?
– Vết thương ấy.
Lộc Hàm không cẩn thận đụng vào vết máu trên tay Ngô Thế Huân làm anh bị đau tránh ra, nhưng anh lại có vẻ sợ mà không dám cử động thêm.
– Đánh đập.
– Ai đánh anh? Đánh anh làm gì?
Người này không giống như phát điên liền tốc váy người khác, như vậy thì một người điên chỉ suốt ngày tìm đồ ăn trong thùng rác sẽ động đến ai? Không lẽ lục thùng rác cũng phải có giấy phép?
– Không biết, rất nhiều, họ nói tôi chắn đường của họ, tâm tình họ không tốt tìm kẻ ngốc luyện tập quyền cước, họ nói vậy.
Ngô Thế Huân gãi mặt và tay, tay, chân, tai anh đều bị lạnh đến nứt da, nước nóng đụng đến thì bắt đầu thấy ngứa.
– Anh cũng để người ta đánh sao? Anh có ngốc không? Sao không đánh chết mấy tên đó đi?
Nghe Ngô Thế Huân nói, Lộc Hàm bỗng nhớ đến chủ nhà từng nhắc qua rằng thỉnh thoảng sẽ có vài tên côn đồ xung quanh đây đi ngang qua. Điên rồi chứ có phải bị liệt đâu, bị đánh còn không biết đường đánh lại! Thật không có tiền đồ!
Ngô Thế Huân nói:
– Nhiều người lắm. Không đánh lại được. Không có sức. Tôi bảo vệ đầu, họ mệt thì đi.
Lộc Hàm trong phút chốc chẳng biết phải nói gì nên đành im lặng, yên lặng kéo Ngô Thế Huân đi sấy tóc. Ngô Thế Huân rất cao, Lộc Hàm vất vả lắm mới tìm được một bộ quần áo ở nhà mà mình mặc sẽ dài quét đất nhưng mặc trên người Ngô Thế Huân thì vẫn là ngắn ngủn.
Sấy tóc xong cho Ngô Thế Huân thì Lộc Hàm muốn khóc. Anh điên thật à? Có thật là điên không? Điên kiểu gì đây? Người điên thì phải khoa chân múa tay vui sướng, ánh mắt ngây thơ cười ngố, miệng phun nước miếng phì phì chứ. Thế mới là người điên chứ! Anh nhìn anh xem, người thì cao, mặt thì đẹp lại còn ánh mắt chính trực, giống người điên ở cái chỗ nào?
Tắm xong Ngô Thế Huân bị ra lệnh ngồi ở salon. Lộc Hàm mang đám thực phẩm chín vào lò vi sóng, hâm nóng lên rồi dùng nồi cơm điện nấu cháo. Ở đây thực sự là phải đề một bảo bối cho trạch nam, chính là nồi cơm điện tự động toàn bộ, chỉ cần cho gạo với nước vào là thành cháo hoặc thành cơm tùy ý. Đụng ngón tay là xong.
Chín rưỡi tối, nhà Lộc Hàm bắt đầu ăn cơm. Lộc Hàm ăn bánh mì với thịt bò, Ngô Thế Huân ngồi đối diện cậu ôm một bát cháo.
– Khụ, không phải tôi keo kiệt đâu. Anh nên ăn đồ ăn nhẹ thôi. Biết chưa?
Lộc Hàm ngậm thịt, nhìn Ngô Thế Huân ngồi đối diện ngoan ngoãn ăn cháo, trông có vẻ tội nhưng cậu nhớ mẹ từng nói đói quá lâu không thể ăn no cũng không thể ăn đồ dầu mỡ, nếu không sẽ hại dạ dày.
– Ừ...
Ngô Thế Huân ăn một muỗng cháo, gật gật đầu.
Anh thật sự hiểu tôi nói gì không?
Cơm nước xong Ngô Thế Huân tự giác đi rửa bát. Lộc Hàm ghé vào salon, nhìn bóng lưng anh. Người là cậu mang về, sau này phải làm thế nào? Nhất thời xúc động đúng là chết người, chết người.
Lộc Hàm cân nhắc xem có thể nói với Ngô Thế Huân: "Anh có thể đi rồi" hay không. Nhưng mà làm như thế đúng là mình cũng thành đứa thần kinh, tự nhiên mang người về tắm rửa cho ăn rồi lại quẳng người ta ra.
Người này là kẻ điên đúng không? Cho dù không điên thì cũng không bình thường đúng không? Nếu quăng anh ta ra ngoài chắc cũng không sao nhỉ?
Ngô Thế Huân rửa bát xong thì đi ra, đôi tay đỏ đỏ như cà rốt. Lộc Hàm thở dài:
-Anh đến đây.
Lộc Hàm chỉ ở siêu thị tiện tay mua một lọ kem trị nứt da đại hạ giá, đừng nghĩ là cậu "ủ mưu" từ trước đấy nhé.
Ngô Thế Huân ngồi trên salon, đưa tay cho Lộc Hàm bôi thuốc. Ngón tay anh thật dài, từng đốt đều đặn, nếu không phải bây giờ nhìn thật giống cà rốt thối thì hẳn là rất đẹp.
Vết thương trên tay Ngô Thế Huân thậm chí còn lộ cả thịt ra ngoài, Lộc Hàm chỉ vừa chạm nhẹ đã thấy rất đau rồi. Thuốc mỡ đã được bôi loạn kín tay Ngô Thế Huân, Lộc Hàm nhìn rất vừa lòng:
– Không được sờ lung tung đâu đấy.
– Ừ.
– Đưa chân đây.
Cuối cùng Ngô Thế Huân bị trát đầy mặt mũi, tay chân toàn là thuốc trị nứt da, hai tay giơ giơ trên salon không dám lộn xộn. Lộc Hàm vỗ vỗ đầu anh:
– Ngày mai bôi thêm lần nữa, biết không?
– Ừ.
Tóc Ngô Thế Huân dài sắp ngang vai, nhìn rất mềm. Lộc Hàm từng nghe nói người tóc mềm tính tình rất tốt, không kìm lòng được đưa tay làm loạn tóc Ngô Thế Huân, rối tinh rối mù hết lên.
Ngô Thế Huân giơ hai tay trước ngực, ngẩng đầu như là tùy ý cho cậu muốn làm gì thì làm, nhìn thật giống một con chó bự. Ngô Thế Huân có một đôi mắt đẹp, màu đồng tử hơi nhạt, nhìn có chút giống người ngoại quốc. Lộc Hàm không nhịn được xoa xoa thêm vài cái, tóc Ngô Thế Huân lại bị làm loạn thêm một ít.
– Khụ, hôm nay anh ngủ trên giường đi, tôi còn bài tập chưa xong, sẽ không đi ngủ. Nhưng mà buổi sáng anh phải ngủ sofa, biết chưa?
Mắt Ngô Thế Huân hơi cộm, anh lấy tay dụi dụi. Lộc Hàm nhanh tay chặn lại:
– Đừng có động vào! Đừng có động vào! Định đem mặt anh biến thành cái gì hả?
– Mắt đau, khó chịu.
– Để tôi xem, tôi xem. Đừng có dụi, đừng có dụi. Làm sao?
– Bên trong...
Lộc Hàm giữ đầu Ngô Thế Huân một lúc lâu, nhìn mãi mới phát hiện phía dưới mắt Ngô Thế Huân, ở bên trong có lông mi vướng vào. Lộc Hàm thổi một chút, không rơi ra. Lộc Hàm nổi giận, thổi thổi thổi thổi thổi ~ ~ ~ ~ ~ ~
– Càng khó chịu hơn...
– Im!
Sợi lông mi đáng thương cuối cùng cũng theo cây tăm bông dính nước đi ra, Ngô Thế Huân mang theo đôi mắt đỏ rực giống con thỏ mà trèo lên giường. Máy tính của Lộc Hàm đặt ngay bên giường, mặc dù là có thư phòng ngay bên cạnh, nhưng Lộc Hàm vì lười nên vẫn cứ thích để máy tính bên giường.
Hệ thống sưởi trong phòng ngủ khá tốt, Lộc Hàm chỉ vắt cái chăn nhỏ lên đùi rồi làm bài tập. Lộc Hàm học vẽ, ở đại học thì cậu học chuyên ngành thiết kế nội thất.
Ngô Thế Huân ôm chăn lên giường, ngủ rất nhanh. Tư thế ngủ của anh thật tội nghiệp, cuộn tròn người nằm trong góc giường, một người đàn ông cao mét tám tám mà lại chỉ nằm một góc nhỏ xíu trên giường đôi, làm người ta xót xa.
Ba rưỡi, Lộc Hàm không học nổi nữa. Đứng lên vặn thắt lưng, tí nữa trẹo luôn. Xoay đầu thấy Ngô Thế Huân ngủ say, bạn Lộc Hàm bất bình, tại sao tôi mệt muốn chết mà anh ngủ ngon như cún con no sữa thế kia?
Lộc Hàm nổi lên ý đồ xấu. Lấy ít giấy vệ sinh, xoắn xoắn lại, đến bên Ngô Thế Huân cù cù vào mặt anh. Ngô Thế Huân bị cù thì khó chịu, với tay bắt lấy cái thứ đang đùa giỡn mình, có lẽ là lại đụng đến vết tổn thương do giá rét kia, bị đau, nhỏ giọng kêu.
Lộc Hàm xấu hổ, thấy mình thật nhàm chán nhưng cậu lại không nhịn được mà xoa xoa đầu Ngô Thế Huân. Đùa giỡn Ngô Thế Huân xong, Lộc Hàm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cầm lon coca đi chiến đấu trên mấy chiến trường trò chơi.
Máy bay nhỏ: Trang bị!!! Trang bị này là của tao!!!
Chết dưới mẫu đơn: Cho mày, cho mày tất ~~~
Chít chít chít chít chít chít: Tao muốn cái này! Tao muốn bảo thạch!
Vô cùng đơn giản: Của tao! Là của tao! ~~~
Phong lưu không phải hạ lưu: Biến! Biến hết! Của tao!
Vô cùng đơn giản: Con gà nhà mày còn chơi trò xác chết vùng dậy lúc nửa đêm nữa! Cút ngay ~~~!!!
Chít chít chít chít chít chít: A a a a! Bảo thạch là của tao! Của tao, của tao!
Chết dưới mẫu đơn: A ~ bảo thạch!
Vô cùng đơn giản: Mày dùng vô ích thôi! Cho tao!
Chít chít chít chít chít chít: Đội trưởng! Là của tao, của tao!
Phong lưu không phải hạ lưu: Cút ngay! Tất cả đều là của tao! Chắn đường tao là chết!
Vô cùng đơn giản: ồ, giao dịch thành công! hahaha~~~
QUẢNG CÁO
Chết dưới mẫu đơn: a, đám trang bị này! Anh yêu em, Lộc vú em ~!
Chít chít chít chít chít chít: Đội trưởng kia! Tại sao lại có thể như thế?
Vô cùng đơn giản: A ha ha ha...! Của tao! Cuối cùng là của tao!
Máy bay nhỏ: Hahaha... Trang bị của tao cuối cùng cũng đến tay! Tao muốn biến thân!
Vô cùng đơn giản: Cái gì? Mày phải biến thân? Thành con gái à?
Chết dưới mẫu đơn: Được được được! Đến đây đi! Máy bay nhỏ để anh giúp em!
Chít chít chít chít chít chít: Chàng không cần ta sao? Máy bay nhỏ? Chàng không cần kê kê của ta sao?
Máy bay nhỏ: Chúng mày cút hết cho tao! Biến!
Vô cùng đơn giản: ôi, tao đi. Mệt quá ~
Máy bay nhỏ: Không thể nào! Giờ mới bốn rưỡi! Giản vú em, mày không thể như thế được!
Chít chít chít chít chít chít: Tao cũng mệt ~~~!
Vô cùng đơn giản: Tao buồn bực!
Chết dưới mẫu đơn: chít chít ~ Giản vú em, mày sao thế?
Vô cùng đơn giản: Bỗng nhiên tao nhớ hôm qua tao đã tha một con vật to đùng về nhà. Là tao nhặt, đầu óc tao làm sao không biết nữa.
Chết dưới mẫu đơn: Ồ, là chó hay mèo? Giản vú em thật nhân ái...
Máy bay nhỏ: Ờ, Lộc vú em chính là đại sứ tình yêu. Là giống gì?
Vô cùng đơn giản: tao nhặt...chó. Không biết giống gì, rất to, hơi ngốc một chút. Rốt cuộc là tao làm sao thế này?
Phong lưu không phải hạ lưu: Cũng tốt mà. Nuôi đi ~ Ai cha! Phó bản! Phó bản này được! Mau đi! Mở đường cướp ngựa đi!
Vô cùng đơn giản: Thôi đi, chẳng nói với chúng mày nữa. Tao buồn bực aaaa...
Máy bay nhỏ: Bắt đầu rồi!
Chết dưới mẫu đơn: Vú em! Thêm máu nhanh! Tao sắp teo rồi!
Chít chít chít chít chít chít: Vú em! Vú em, mày ở nơi đâu?
Máy bay nhỏ: Không thấy vú em! Aaaaaa!
Phong lưu không phải hạ lưu: Vú em, mày đâm đầu vào bồn cầu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top