Trung
Một đám thanh niên lái motor phân khối lớn gầm rú vang trời, tay cầm vũ khí liên tục chém vào những người đi ven đường. Chúng nổi cuồng thác loạn, phô trương thanh thế ở khu phía Đông thành phố.
Ngô Thế Huân ôm vết đâm ở bụng, chửi thề một câu. Cậu cố lếch người vào nơi khó có thể nhìn thấy nhất để ẩn náu. Không thù không oán đi đâm người một nhát, đúng là bọn chó má, cầm thú, bại hoại, thành phần thối nát của quốc gia. Cậu hận là không thể cởi sạch đồ rồi treo bọn chúng lên, cho bàn dân thiên hạ tùy ý ném đá đánh đập.
Càng về sau máu chảy càng nhiều, Ngô Thế Huân đau đớn ngồi bệch dưới đất chờ đợi cái chết. Thật không thể tin cậu lại chết ngay lúc này, cậu còn chưa xem xong bộ Naruto hay ho kia, chưa đi hết cái thành phố S rộng lớn, gì nữa nhỉ? À, còn chưa đập nát bộ mặt càn rỡ của Lộc Hàm. Nhớ đến nụ cười xinh đẹp đầy vẻ cô độc của người kia, cậu than thở lắc đầu. Không biết từ bao giờ cậu chú ý đến anh hơn, không biết từ bao giờ cậu vô tình nhìn thấy được dáng vẻ cô đơn đó. Đại boss trường X gì chứ, chỉ là một cậu thanh niên bị chôn vùi trong vỏ ốc đẹp đẽ của mình thôi. Tận sâu trong đôi mắt đó, một mảnh u buồn gợi lại cảm giác quen thuộc, Ngô Thế Huân không biết mình đã gặp mảnh u buồn đó ở đâu, chỉ biết nó khiến cậu thấy đau lòng.
Aizz, Lộc Hàm ơi Lộc Hàm, anh nên cảm thấy hạnh phúc khi Ngô Thế Huân này gần chết rồi mà vẫn nghĩ đến anh đấy. Anh quấy rối cậu, dồn ép cậu, chọc phá cậu rồi trưng ra nụ cười vô tội. Cậu nhớ hết rắc rối mà anh đã đã gây ra, nhưng chỉ là cậu không rõ tại sao anh phải làm vậy. Chẳng lẽ Lộc Hàm ghét cậu lắm ư?
Tuyết rơi rồi, màu trắng thanh khiết nhiễm chút tang thương. Ngô Thế Huân nở nụ cười, bàn tay máu me hứng lấy vài bông tuyết xốp mềm. Thật lạnh, lạnh đến run rẫy tâm hồn. Máu vẫn ồ ạt chảy ra, rút cạn sắc hồng hào trên gương mặt, cậu tựa lưng vào bức tường ngẩng mặt ngắm tuyết rơi. Sắp chết rồi mà trời vẫn không cho chết trong ấm áp, hay trời muốn lưu giữ lại thân xác của cậu? Ha ha, trời thật biết thương hoa tiếc ngọc nha.
Cảnh vật dần trở nên mông lung, thân thể cứng ngắc lạnh lẽo như nhiệt độ tuyết, Ngô Thế Huân nắm chặt bông tuyết trong tay, không thỏa mãn mà nhíu mày. Phải chết thật sao? Không có ai tới cứu sao? Phim truyền hình cẩu huyết đâu rồi, mau phái siêu nhân sịp đỏ tới cứu cậu đi chứ. Ngô Thế Huân gồng người, cố gắng thêm chút nữa, trong cơn mờ mịt tìm một điểm sáng. Chờ mãi, chờ mãi, cảnh sắc chỉ càng thêm tối đen.
Cậu hối lỗi khi chửi phim truyền hình lúc 8 giờ rồi, có siêu nhân sịp đỏ tới cứu vẫn tốt hơn chết trong vô vọng như thế này.
"Ngô Thế Huân, tỉnh lại"
Một bàn tay lạnh lẽo vỗ vào má cậu, Thế Huân mệt mỏi nâng mi mắt lên nhìn. Hình như có điểm sáng, hình như có siêu nhân sịp đỏ tới cứu cậu rồi.
"Không tỉnh tôi đập chết cậu"
Ha ha, không phải anh tới đây để cứu tôi sao, nói chuyện gì mà mâu thuẫn vậy?
Ngô Thế Huân mỉm cười, vươn tay ôm lấy người trước mặt. Cậu biết anh sẽ đến mà. Lộc Hàm ngẩn người nhìn Thế Huân dần siết chặt lấy mình, đáy mắt hiện lên một tia kinh hỷ nhỏ nhoi. Anh ôm lấy cậu, giọng nói êm ái thì thầm "Ngươi không sống đừng hòng ta nói cho ngươi biết sự thật". Thế Huân chùi máu lên chiếc áo trắng của Lộc Hàm, gắng gượng cười một cái thỏa mãn. Sau đó, vài người mặc áo Blouse đặc mùi thuốc khử trùng khiêng cậu lên cán y tế, tiến đến bệnh viện.
..............
"Đã giải quyết xong?" Lộc Hàm ngồi trước phòng phẫu thuật từ tốn hỏi. Bạch Hiền lạnh lùng đáp "Vâng" một tiếng rồi yên lặng, xoay người ly khai.
2h45' tối, bệnh viện chỉ còn vài bác sĩ và nhân viên điều dưỡng túc trực, đèn neon bóng dài mở sáng choang khắp các ngách, một thanh niên mặc chiếc áo trắng loang lỗ máu ngồi trên ghế bệnh viện chờ đợi, xung quang tản ra một cỗ an tĩnh đến dị người.
Kim giờ lại nhích thêm một chút, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng kín im lìm như ba tiếng trước, Lộc Hàm mở mắt ra, đôi tay siết chặt lấy sợi dây chuyền bạc. Nếu có Jully ở đây, hẳn cô nàng sẽ tức đến lồng lộn. Lộc Hàm lo lắng, phải, chính là cái biểu cảm bồn chồn, sốt ruột chưa bao giờ anh thể hiện với ai. Ba tiếng rồi, Ngô Thế Huân liệu có mệnh hệ gì không? Chưa bao giờ anh cảm thấy lòng mình nóng đến như vậy, cả trái tim cũng muốn nứt ra thành từng mảng. Ngô Thế Huân, nếu cậu có mệnh hệ gì anh sẽ san bằng cái bệnh viện này.
Đồng hồ chuyển động thật đều, đều đến mức khiến anh phát điên. Anh muốn nhìn thấy Ngô Thế Huân sau cánh cửa kia, anh muốn nhìn thấy nụ cười vô tư của cậu. Chờ 10 năm còn chưa đủ sao, phải bắt anh chờ đên bao giờ nữa?
"Chó má!" Lộc Hàm kích động dương súng bắn vào tấm kính cửa sổ. Nhân viên điều dưỡng sợ hãi, ngã bệch ra sàn nhà. Lộc Hàm không quan tâm, anh nã điên cuồng vào những khung cửa kính, khuôn mặt thoáng chốc tối sầm như màn đêm mờ mịt ngoài kia.
Ác quỷ thực sự đã hiện thân rồi.
"Đừng bắn nữa, sống rồi".
Một giọng nói kéo Lộc Hàm về với sự bình tĩnh. Anh ngừng bắn, lồng ngực phập phồng với trận thở dồn dập. Bác sĩ kia tháo khẩu trang ra, hướng anh hằn hộc mắng "Đồ phá hoại". Không quản anh có nổi giận hay không, hắn xoay người bước đi. Lộc Hàm buông khẩu súng để nó rơi trên mặt sàn, khẩn trương xoay người chạy vào phòng phẫu thuật.
"Ê, quên mất, đi mặc đồ vô khuẩn ngay" bác sĩ kia hét lên, chặn bước chân nóng vội của anh. Lộc Hàm khựng lại, vô thức chuyển tầm mắt nhìn lại chính mình. Quần áo đều là máu và bụi đất, nếu đi vào thế này sẽ khiến vết thương của Thế Huân bị nhiễm trùng mất. Anh sờ sờ mũi, ái ngại hướng bác sĩ cảm ơn một tiếng , bàn chân nhanh nhẹn chuyển hướng sang phòng thay đồ. Bác sĩ kia gãi gãi mặt sau đó nở nụ cười kinh dị dọa sợ y tá.
"Lộc Hàm nóng vội, tin sốt dẻo a, phải báo cho Miên Miên mới được". Vậy là hắn mang tâm trạng cực kì phấn khích chạy đi tìm Kim Tuấn Miên kể này kể nọ.
Chắc ai cũng biết, bác sĩ kia chính là Trương Nghệ Hưng.
Mặc quần áo sát khuẩn tiến vào phòng VIP của bệnh viện, Lộc Hàm đau lòng nhìn mặt mũi trắng bệch của người kia. Ngô Thế Huân nằm hôn mê trên giường, tay phải cắm van tiêm chuyền nước sưng to, bụng nhô lên một vòng băng trắng dày cộm.
Chạm vào con mồi của ác quỷ tức là chạm vào cái chết.
........
Tại nhà kho ZX bỏ hoang ở Đông khu, một đám thanh niên bị lột trần treo lên trần nhà. Bọn chúng gào thét, dãy dụa loạn thất bát tao. Biện Bạch Hiền vắt chân ngồi trên ghế, đôi mắt kẻ eyeline khép hờ.
"Thả tao xuống, thằng đồng tính dị hợm kia, thả tao xuống".
Đủ âm thanh vang vọng trong khu nhà kho tối tăm ẩm thấp. Bạch Hiền nhếch môi thâm hiểm, những ngón tay xinh đẹp bọc sau lớp găng tay đen khe khẽ búng một cái.
"AAAA"
Tiếng hét thê lương của những cô gái cất lên trong đêm, chọc ngoáy vào trái tim của một số kẻ bị treo lơ lửng trên kia. Họ là người yêu của chúng, hoặc là thân nhân, số ít là bạn thân thiết, họ được đem đến đây để... làm nhục, làm nhục ngay trước mặt những tên nam nhân họ thân thiết. Bạch Hiền cười đến xán lạn, búng tay liền mấy cái. Mấy gã đàn ông thèm khát nhục dục, điên cuồng ra vào, dày xé những thân thể yếu ớt. Một số "tội nhân" không chịu được nữa, bắt đầu la hét, gào khóc xin tha thứ cho người phụ nữ của họ. Bạch Hiền day day thái dương, uống một ngụm nước.
"Bọn "cẩu huyết" các ngươi thật là nhiều lưỡi a, lúc thì kêu không cần sự tha thứ, lúc thì xin tha thứ. Các ngươi làm ta nhức đầu quá" Bạch Hiền giả vờ đau khổ, nhíu nhíu mi tâm. Một số tội nhân chưa chịu đả kích nhếch môi hừ lạnh, không sợ chết nói "Bọn ta là Quả cầu tuyết!".
"Ân ân, "cẩu huyết". Các ngươi hạ mấy tên đằng sau kia xuống, dùng miệng nếm thử có ngon hay không".
Bạch Hiền vừa nói dứt, những tên còn cứng miệng lúc nãy lập tức kinh hãi đến xanh mặt. Thuộc hạ đằng sau lưng Bạch Hiền uống thuốc kích dục xong liền tiến lên, đem những tên trai thẳng làm tình đến ngất xỉu. Sau đó, bọn chúng chỉ có một kết cục: thiêu sống.
Bạch Hiền gật gù hài lòng, mở điện thoại bấm số của Xán Liệt "Mau đến làm ta a, ta không chịu nổi nữa rồi".
...................
9h00' sáng, Ngô Thế Huân nặng nề tỉnh dậy. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, lòng rất tỉnh táo mà khẳng định: mình nhất định đang ở thiên đường. Cậu định mở miệng kêu tên một cô tiên nữ, ai ngờ cổ họng đau đến nổi không phát ra thanh âm gì, cậu đành dùng sức xoay đầu tìm kiếm tiên nữ xinh đẹp.
Lộc Hàm? Thì ra Lộc Hàm là tiên nữ xinh đẹp a.
Đầu bỗng nhiên đau dữ dội, cậu nhíu mày, hít sâu vài hơi. Hình ảnh tối hôm qua mờ nhạt tua lại, đến cảnh cậu được siêu nhân sịp đỏ cứu thì không còn gì nữa.
Ai nha, thì ra anh là siêu nhân sịp đỏ, không phải tiên nữ xinh đẹp. Mà so với tiên nữ xinh đẹp, Lộc Hàm hẳn xinh đẹp hơn đi. Vậy xinh đẹp hơn xinh đẹp thì gọi là gì?
Trong lúc Ngô Thế Huân đang suy nghĩ một từ thật đúng cho vẻ ngoài của Lộc Hàm thì anh cũng lơ mơ tỉnh dậy. Ngủ ngồi cả đêm khiến thắt lưng anh đau mỏi, anh trở người, nắm chặt lấy bàn tay Thế Huân.
Cử động...
Anh vội đứng bất dậy, mở lớn mắt nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của Ngô Thế Huân. "Cuối cùng em cũng chịu tỉnh" anh thấp giọng thì thào. Không biết có phải ảo giác hay không mà Thế Huân nghe ra phần nức nở của anh. Cậu chớp mắt vài cái, bàn tay nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của Lộc Hàm. Đến giờ phút này cậu mới biết trên mặt mình là cái máy thở phiền hà và vỡ lẽ ra mình còn sống.
Ngô Thế Huân vẫn còn sống.
Cậu muốn cười thật lớn, cười vì mình còn sống và cười cho cả bộ dạng lo lắng của Lộc Hàm. Anh lãnh cảm như vậy mà cũng có ngày nôn nóng thế này sao? Thật là buồn cười!
Lộc Hàm vuốt ve khuôn mặt hốc hác của Thế Huân, bàn tay bất giác run rẫy đến lợi hại. Bác sĩ, ân, chính là Trương Nghệ Hưng thình lình từ cửa xông vào, hắn không nói không rằng đẩy Lộc Hàm ra, bắt đầu khám xét cho Ngô Thế Huân. Lộc Hàm trầm tĩnh đứng một bên quan sát, Ngô Thế Huân thộn mặt nhìn vị bác sĩ gan trời. Sau một hồi lâu thật lâu, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng thu lại đồ nghề, hùng hổ tông cửa đi ra như lúc vào. Ngô Thế Huân đã được lấy mặt nạ thở ra nên thoải mái cười một tiếng, cười xong liền ho khù khụ. Lộc Hàm nâng cậu dậy, chu đáo rót cho cậu ly nước, Thế Huân nghi ngại nhìn ly nước thủy tinh trong suốt vừa rót ra từ cái bình thủy tinh cũng trong suốt đằng kia.
"Tôi cứu cậu đấy" Lộc Hàm lên tiếng nhắc nhở. Ngô Thế Huân xụ mặt, uống ly nước anh đưa. Vừa uống xong, Lộc Hàm liền ngơ ngẩn nói "Thôi rồi, hôm qua tôi lỡ đánh rơi thuốc kích dục vào bình nước". Ngô Thế Huân đen mặt đem ngụm nước cuối cùng phun ra, Lộc Hàm ôm bụng cười nghiêng ngã.
Thật tốt, đã trở về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top