Ngoại truyện #2
"Ừm. Nhưng mà, rất sảng khoái!" Nụ cười nơi khóe miệng Na Jaemin càng mở rộng.
Nỗi oán hận tích tụ nhiều năm nay, trong khoảnh khắc đã biến mất không còn dấu vết! Rất tốt, sảng khoái vô cùng!
Yoo Hye Won cả kinh, giận dữ nói: "Anh! Sao có thể như vậy."
Jaemin chậm rãi dừng xe lại, trịnh trọng nhìn Hye Won, ánh mắt thâm tình khiến cô có chút sợ hãi.
"Dừng lại làm gì, mau đi đi?" Hye Won bị hắn nhìn, mất tự nhiên, xấu hổ thúc giục.
"Gấp như vậy?" Ánh mắt Na Jaemin chợt tối, mày nhíu lại, tầm mắt lại tập trung ở da thịt nơi cổ áo cô, từ từ dịch xuống dưới, rơi xuống nơi cổ áo sơ mi hé mở của cô.
"Anh, nói gì vậy!" Hye Won liền đỏ bừng mặt, ôm túi xách chắn trước ngực, ngồi thẳng người, né tránh ánh mắt hắn.
"Không phải nói là nhớ anh sao? Đêm hôm khuya khoắt anh chạy đi đón em, sao vậy? Thừa nhận nhớ anh khó mở miệng vậy sao?" Jaemin cười đến càng sâu xa, vẫn không khởi động xe.
"Không có tâm trạng ba hoa với anh, còn không đi?" Hye Won làm bộ tức giận, hất mặt qua một bên.
"Nhìn." Jaemin vươn tay chỉ về phía trước, Hye Won nhìn theo ngón tay hắn, nhất thời đỏ bừng mặt, chết thật! Là đèn đỏ! Cô thật muốn tìm chỗ nào đó mà chui xuống đất!
"Sao không nói sớm."
"Ha ha ha!" Jaemin vô cùng vui vẻ.
Vừa nãy lúc đến còn vượt hết cả đèn đỏ trên đường, là vì để bà xã thân yêu của hắn đợi ít đi vài phút, hiện giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Phải biết rằng, khi hắn vừa đến cửa Thần Vũ, nhìn thấy Park Jisung và cô gái kia đôi co, tóc trên đầu như cũng dựng đứng hết lên! Dám đánh người phụ nữ của hắn, hắn quả thật muốn phế anh ta đi!
Có điều, nhìn thấy Jisung dắt theo một người con gái giống Hye Won như đúc, khiến cho tâm tình hắn vô cùng sảng khoái!
"Cười cái gì? Đánh người rất vui vẻ phải không?" Hye Won không khỏi lườm hắn một cái.
Thấy khuôn mặt Hye Won đỏ bừng vì tức giận và quẫn bách, hơn nữa dưới ánh đèn đường, quả thật có một ý vị khác. Thân người Na Jaemin bắt đầu phản xạ có điều kiện theo thói quen.
Tầm mắt dõi theo hơi thở phập phồng của cô, tay bắt đầu trở nên không an phận. Luồn tay vào vạt áo sơ mi của cô, bắt đầu vén lên.
Hye Won cả kinh, vội vàng gạt tay hắn ra, bối rối ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy đèn xanh, liền kêu lên: "Đèn xanh rồi! Mau đi thôi!"
Jaemin nuốt nước bọt, hắng giọng thu lại nỗi xúc động muốn cô, nhìn nhìn gương chiếu hậu, phía sau có xe đi lên, vì thế, hắn khởi động xe, lái đi.
Hye Won rất ít khi cùng hắn xuất hiện ở trên đường vào giờ này, lúc này lại có một cảm xúc khác lạ lan tràn trong xe.
Tò mò và kích thích cũng bắt đầu trỗi dậy khắp cơ thể. Lúc này, làm ở trong xe, sẽ có cảm giác như thế nào? Bụng dưới Hye Won lại một trận co thắt, khiến cô giật nảy mình. Xấu hổ cúi đầu, trời ạ! Thật mất mặt, cô đang nghĩ cái gì vậy!
Cửa kính xe lập tức tối om, Hye Won ngẩng đầu, bọn họ đã không còn ở trên đoạn đường có đèn đường chiếu sáng nữa, dường như là ở trong một ngõ nhỏ, còn hơi hơi xóc. Quan trọng hơn là, không phải đường về nhà.
"Jaemin? Chúng ta đi đâu vậy?" Hye Won tò mò hỏi.
Jaemin cau mày, giống như đang đè nén cái gì đó. Nghe thấy câu hỏi của Yoo Hye Won, nói: "Đi ăn em." Giọng nói lại còn khàn khàn lạ thường.
Á? Mặt Hye Won lại nóng bừng, len lén nhìn về phía đùi hắn, liền quay ngoắt mặt đi. Nơi đó không thể rõ ràng hơn được nữa! Trời ạ, hóa ra hắn cũng giống mình... Khó trách đã khuya thế này còn đi đón cô...
Không biết hắn định đi đâu, bọn họ sẽ không đi thuê phòng khách sạn chứ! Trời ạ, thật mất mặt nha! Hye Won dùng một tay vỗ lên má, không dám nhìn hắn nữa, trái tim đã đập loạn xạ lên rồi.
Xe chạy đến một ngõ tối, Jaemin tìm một nơi yên tĩnh dừng xe lại, tắt máy, lập tức tối om.
Hye Won đột nhiên thấy trước mắt tối om. Một lúc lâu sau mới dần dần quen với bóng tối. Xung quanh không có đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu đến.
Hye Won liền định xuống xe, lại bị Na Jaemin đè người lại.
Ngón tay thon dài, thuần thục tháo đai an toàn của hắn, hỏi: "Tắm sạch sẽ rồi hả?"
"Hả? Tắm... sạch sẽ rồi." Hye Won đỏ mặt, xấu hổ vì câu hỏi của hắn, càng xấu hổ vì câu trả lời của mình. Cô bởi vì nhớ hắn, nên đã sớm tắm rửa thơm tho ở Thần Vũ rồi! Loại xúc động gấp gáp muốn hắn này, khiến chính cô cũng cảm thấy xấu hổ.
"Ha ha, là chuẩn bị tốt vì anh sao?" Ánh mắt Jaemin mang theo ý cười, "Chẳng mấy khi em chủ động nhớ anh."
Bàn tay to lớn bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô, từ từ, dường như một chút cũng không vội vàng.
Sau tai Hye Won bắt đầu khô nóng, cô đè tay Jaemin lại: "Đừng, để người ta nhìn thấy."
"Sợ cái gì? Chẳng lẽ chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?" Jaemin không cho là đúng. Hắn thân mật với vợ, thiên hoàng lão tử cũng không được xen vào!
"Em... hơi hồi hộp." Hye Won ăn ngay nói thật.
"Vì sao? Nhìn thấy người yêu cũ, trong lòng ngứa ngáy?" Jaemin thu lại nụ cười, tỏ vẻ nghiêm túc.
"Nói gì vậy? Em cũng vừa lúc đứng chờ anh mới gặp phải bọn họ! Hơn nữa, làm gì có người yêu cũ gì chứ! Nói khó nghe như vậy!" Hye Won không vui, bắt đầu cài lại cúc áo mà Na Jaemin vừa cởi.
Jaemin nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ giận dỗi đáng yêu của Yoo Hye Won, yết hầu trượt lên xuống thật sâu, gối một tay lên sườn mặt, nghiêng người nhìn chằm chằm Hye Won.
"Đi thôi, về nhà thôi." Hye Won thúc giục. Không khí trong xe ngày càng loãng, cô bất giác có chút khô nóng.
"Tách" một tiếng, xe bị khóa lại. Hye Won sửng sốt, hồ nghi nhìn hắn: "Sao lại khóa xe lại?"
"Sợ em kêu bảo vệ ở xa tới." Jaemin vẫn giữ tư thế kia, đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng, vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
"Sao em có thể..." Giật mình, hắn lại còn nói...
"Mặc kệ anh!" Hye Won xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cũng may bên ngoài tối đen, mặt cô e là đã đỏ như quả cà chua chín rồi.
"Không phải em nói nhớ anh sao? Để anh xem em nhớ anh nhiều bao nhiêu?" Nụ cười lưu manh của Na Jaemin nở trên mặt, lại còn buông ghế xuống, gợi cảm nằm đó, hai chân tách ra, nơi đó cao ngất dưới quần, không chút che giấu dục vọng của hắn.
"Bạn... của anh bị bệnh hả? Là ai?" Hye Won không dám nhìn hắn, khô nóng đến mức lấy tay không ngừng quạt gió, hỏi.
"Em không quen đâu. Đừng nói người khác nữa, lại đây, vào chủ đề chính đi. Cởi quần áo ra, yên tâm, ở đây không có người đến đâu." Jaemin tiếp tục dụ dỗ, giọng nói lộ ra chút vội vàng.
Hye Won vừa nghe, tiến gần mặt hắn, chất vấn: "Sao anh biết sẽ không có người đến, chẳng lẽ anh thường xuyên ở chỗ này..." Hye Won nghĩ đến khoảng thời gian hắn hay về muộn, lẽ nào...
"Nghĩ gì vậy!" Jaemin nhéo nhéo mũi cô, bất đắc dĩ thở dài, "Hye Won à, có thể để ông xã của em hưởng thụ một chút cảm giác bị động được không. Để anh biết em yêu anh nhiều bao nhiêu?"
Bất đắc dĩ, bàn tay to lớn lại một lần nữa cởi bỏ từng cúc áo trước ngực cô, sau đó là áo ngực, rất nhanh liền cởi bỏ khỏi người cô...
Dưới ánh trăng mờ ảo, dáng người như ẩn như hiện, nhìn đến mức hắn nỉ non ra tiếng: "Trời ơi! Em thật đẹp!"
Vươn đầu tới, hai tay Jaemin đỡ lấy eo cô, kéo cô lại gần, ngậm lấy ngực cô, bắt đầu nhấm nháp...
Hye Won mơ mơ màng màng màng về đến nhà, lên đến giường, vẫn tiếp tục tình nồng ý đượm. Cô từng đợt thở hổn hển, buông thả nhiệt tình của mình, phối hợp với Jaemin, khiến hắn kìm lòng không đậu mà gầm lên, còn cô cũng chưa bao giờ thỏa mãn đến vậy...
Quả nhiên, phụ nữ cũng giống đàn ông, cũng có nhu cầu, cũng có lúc muốn không ngừng...
Jaemin sức cùng lực kiệt, dường như là xụi lơ ở bên sườn cô, thanh âm khàn khàn vang lên: "Thế nào? Đã no chưa?"
Hye Won lấy tay che mắt, không nhìn hắn, xoay tấm lưng trơn mịn về phía hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Anh cũng mệt rồi, mau ngủ đi."
Nhấc cánh tay mềm mại lên, Jaemin kéo chăn mỏng, đắp lên thắt lưng Hye Won, sau đó mỉm cười rất nhanh chìm vào giấc ngủ!
Hye Won chậm rãi ngồi dậy, nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm hắn, hắn ngủ mơ nỉ non một hồi, giống như cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia là đến từ cô, tiếp tục ngủ say.
Hắn yêu cô, cô biết. Chỉ bằng một hồi yêu đương cuồng nhiệt vừa nãy của hắn, cô biết nỗi lo lắng trong thời gian ngắn ngủi này của cô đều là dư thừa! Hơn mười ngày nay, có lẽ hắn "đói" không nhẹ, nếu không đã ngần này tuổi, sao có thể cuồng nhiệt đến mức này?
Kỳ thật, hắn đã rất mệt rồi, nhưng vì để cô có thể lên đến cao trào, hắn cố nén dục vọng từng đợt tiến công, Hye Won lúc này thật sự vô cùng xấu hổ. Từng tế bào trong cơ thể lúc này đều rất thích thú, nói cho cô biết, cô rất thỏa mãn.
Ha ha, nhẹ nhàng vuốt ve đầu mày hắn, giúp hắn giảm bớt mệt nhọc trong giấc ngủ.
"Reng" một tiếng, di động của hắn vang lên.
Hye Won nhìn hắn đang ngủ say, nhoài người qua, cầm lấy di động, là một dãy số xa lạ, không lưu tên.
Nhìn từng tiếng chuông vang lên, Hye Won mâu thuẫn một hồi, thay hắn nghe máy, hay là mặc kệ? Cô không khỏi nhíu mày nhìn di động của Na Jaemin.
Đột nhiên, ma xui quỷ khiến thế nào cô liền bấm nút nghe, nín thở, thần bí không nói câu nào.
Đối phương vừa mở miệng, tim Hye Won như lạnh đi một nửa.
"Alo? Na? Là tôi, anh có thể đến với tôi không? Tôi sợ..." Giọng nói dịu dàng này khiến cho tâm tình tốt của Yoo Hye Won tan biến thành mây khói!
Cô vội nhìn về phía Na Jaemin, là ai đã khuya thế này còn gọi điện thoại cho hắn? Là ai muốn hắn đến ở cùng?
Không không không, phải bình tĩnh! Có lẽ có cô gái nào đó cố ý, cô phải tin tưởng hắn, không phải sao?
Đè nén sóng cuộn trong lòng, Hye Won bình tĩnh xuống giường, ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tiểu thư, chồng tôi ngủ rồi. Có chuyện gì, ban ngày cô gọi lại nhé!"
Không hề vội vàng cúp điện thoại, Hye Won biết đối phương nghe thấy giọng cô nhất định rất hoảng sợ. Nhưng, trong đầu cô cũng xoay vòng vòng nhanh chóng. Đã khuya thế này, một cô gái gọi điện thoại cho một người đàn ông đã kết hôn, chẳng lẽ không tính đến kịch bản có thể sẽ bị phu nhân nhà người ta nghe được sao? Có, hẳn là có chứ!
"Ồ... cô là..." Đối phương ngập ngừng một chút, lập tức lịch sự hỏi.
Kẻ ngốc cũng biết cô là ai.
"Tôi là vợ anh ấy, xin hỏi tiểu thư là?" Hye Won lẳng lặng chờ. Lúc này, cô cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng, hoàn toàn tương phản với tâm trạng đè nén của cô.
"Ồ, chào cô. Xin lỗi, đã muộn thế này còn quấy rầy cô. Tôi là bạn của anh ấy. Hôm nay tôi nằm viện, Na... tổng đưa tôi đến bệnh viện. Cô có thể giúp tôi nhắn với anh ấy một tiếng không?" Giọng đối phương hoảng hốt như một chú cừu vô tội.
Hye Won đột nhiên cảm thấy mình nên nói gì đó, vì thế cô cười vô cùng dịu dàng, nói: "Nhắn gì? Nhắn với người đàn ông của tôi, có một tiểu thư ba giờ sáng gọi điện thoại cho anh ấy, nói nhớ anh ấy, muốn anh ấy đến ở cùng?"
Đối phương vừa nghe, trầm mặc thật lâu, yếu ớt nói: "Không phải là ý này. Cô chỉ cần nói với anh ấy là tôi sợ hãi là được."
Hye Won lạnh lùng nói: "Cô cho rằng tôi sẽ nhắn lại giúp cô sao?"
Ngữ khí của đối phương cũng không yếu ớt như trước nữa, dường như kèm theo tức giận nói: "Cô có nhắn lại hay không cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến quan hệ của chúng tôi. Hy vọng cuộc điện thoại này không mang lại tâm trạng xấu cho cô. Hẹn gặp lại."
Hye Won nhìn chằm chằm di động của Na Jaemin, không khỏi cười nhạo ra tiếng.
Ngang nhiên khiêu khích phải không? Con gái bây giờ đều điên hết rồi!
Có điều, nghĩ đến cô ta nói hôm nay Jaemin đưa cô ta đi bệnh viện, Hye Won trong lòng lại hoang mang. Nỗi nghi ngờ lại một lần nữa nổi lên. Cô gái này là ai? Mặc dù đã tự nhắc nhở mình không được để cô ta làm ảnh hưởng đến cảm xúc, nhưng vẫn không nhịn được tò mò.
Quay trở lại giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Na Jaemin, Hye Won vẫn từ bỏ ý tưởng gọi hắn dậy để chất vấn.
Giữa vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau không phải sao? Vì thế, cô liền xóa ghi chép cuộc gọi của cô gái này đi! Chui vào trong lòng hắn, đi ngủ.
Buổi sáng Jaemin tỉnh dậy rất muộn, chuyện công ty, Hye Won đã thay hắn gọi điện thoại, để thư ký Han đi thu xếp. Còn cô, đã sớm làm xong bữa sáng, chỉ chờ hắn ngủ dậy.
Tám giờ rưỡi sáng, di động của hắn lại vang lên.
Hye Won vừa nhìn, cái đuôi số kia đã ghi sâu ở trong lòng cô. Mặc dù đã xóa đi, nhưng cô vẫn rất dễ dàng nhớ ra.
Thuần thục nghe máy, lần này cô không hề do dự.
"Na? Anh đang ở đâu? Có thể đến với tôi không?" Vẫn là cô gái kia, giọng nói dịu dàng, như giọt sương trên lá sen tháng sáu, mềm như tơ.
Hye Won hừ lạnh một tiếng, nói: "Xin lỗi, tiểu thư, chồng tôi vẫn chưa ngủ dậy. Có cần tôi gọi anh ấy dậy không?"
Đối phương nhất thời ngây ra. Giống như rất không muốn nghe được những lời mờ ám này.
"Vậy tôi chờ anh ấy tỉnh dậy sẽ gọi lại!" Ngữ khí rất mất mát, nhưng rất kiên quyết.
Hye Won không khỏi đảo trắng mắt, thật sự còn có kiểu không biết liêm sỉ như vậy. Chợt cúi đầu nhìn vào mắt Jaemin, lạnh lùng nói: "Không cần đâu! Anh ấy tỉnh rồi."
Sau đó, dường như giận dỗi, Hye Won chuyển di động cho Jaemin, dịu dàng cười: "Ông xã, cô gái của anh gọi tới, hình như có việc gì gấp, đây là lần thứ hai rồi!"
Jaemin vừa nghe, liền nhíu mày. Vừa mới ngủ dậy, chưa kịp duỗi thắt lưng, đã được trình diễn một màn này! Hơn nữa, bà xã của hắn còn đầy ghen tuông, chắc là hiểu lầm cái gì rồi.
Dè dặt nhận lấy di động, Jaemin nói: "Alo?"
Vừa nghe thấy giọng đối phương, mặt Na Jaemin lập tức biến sắc, dường như là nghiến răng nghiến lợi quát: "Ai cho cô gọi điện thoại tới?"
Hye Won cũng không khỏi ngây người sửng sốt...
Jaemin nhanh chóng cúp điện thoại, nhíu chặt mày tỏ ra không kiên nhẫn, dường như chút tâm tình tốt lúc mới ngủ dậy đã hoàn toàn biến mất.
"Jaemin, sao lại nói năng với người ta như vậy?"
Jaemin vội ngước mắt nhìn cô, ánh mắt tìm kiếm sâu xa nhìn cô mấy giây, nói: "Là em cố ý?"
"Cái gì?" Hye Won có chút xấu hổ, quẫn bách cúi đầu, né tránh ánh mắt hắn.
Jaemin liền nâng cằm cô lên, để cô có thể nhìn vào mắt hắn: "Em thông minh băng tuyết như vậy, chẳng lẽ sẽ không biết? Cô ấy đã nói gì với em?"
Hye Won muốn gạt tay hắn ra, lại bất đắc dĩ bị hắn nắm càng chặt, cô vội vàng ứng phó: "Cô ấy ... có thể nói gì chứ, chỉ nói là muốn tìm anh."
Trong lòng đã hoàn toàn rối loạn. Từ ngữ khí vừa nãy của Na Jaemin, cô dường như có thể nghe ra chút gì đó. Cô gái có thể khiến hắn tức giận, chắc là có quan hệ không tầm thường với hắn. Cái từ "cô ấy" hắn nói thật thân thiết, trong lòng cô không khỏi trầm xuống.
"Đang nghĩ cái gì?" Jaemin nheo mắt áp sát mặt cô.
Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt phóng đại, Hye Won giật nảy mình, cô vội vàng đẩy hắn ra, giận dỗi nói: "Không nghĩ gì cả, dậy ăn cơm thôi! Nguội hết rồi."
Bàn tay nâng cằm cô vẫn không buông ra, tay kia thì nắm chặt lấy bả vai cô, giọng nói có chút không vui: "Em muốn biết cái gì, bây giờ hỏi đi, anh có thể giải thích."
Câu nói này của hắn một chút lo lắng cũng không có. Hye Won đột nhiên có chút phiền toái, cô đẩy mạnh tay hắn ra: "Em không muốn nghe." Lách qua hắn, đứng dậy xuống giường.
Đi chưa được mấy bước, cánh tay liền bị hắn nắm chặt.
"Buông tay!" Giận dỗi rõ ràng.
"Giận rồi?" Trong giọng nói của Na Jaemin dường như có chút vui thích.
Hye Won liền cảm thấy càng thêm tức giận, nhịn không được nâng cao âm lượng: "Na Jaemin, xin anh buông tay!"
Thân thể ấm nóng áp sát sống lưng cô, bao bọc lấy thân thể cô. Hắn đang trần như nhộng, nhưng lại không hề thô tục, mà là rất gợi cảm.
Đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa vành tai cô, còn chân thành mang theo ý cười nói: "Ghen rồi?"
Hắn càng trêu chọc như vậy cô càng cảm thấy bực bội! Hắn không giải thích, chẳng lẽ cũng không cho phép cô nghi ngờ sao?
"Vì sao em phải ghen? Em có gì cần phải ghen? Anh chẳng qua chỉ là cùng người ta đi bệnh viện, người ta chẳng qua chỉ là buổi tối gọi điện thoại nói nhớ anh, sợ hãi, muốn anh đến ở bên cạnh! Nếu là ban ngày gọi tới, có lẽ em cũng không nhận được. Đó đều là chuyện của anh, không liên quan đến em!"
"Xì", Jaemin lại còn bật cười, thân thể rung rung khiến thân thể cô cũng rung lên theo. "Em rốt cục cũng có chút để ý đến anh rồi!" Jaemin cười đến đắc ý, giống như hành động này của Yoo Hye Won là vô cùng ngây thơ.
"Ăn cơm thôi!" Dứt lời, Hye Won đẩy người hắn ra, đi ra ngoài.
"Won Won đâu?" Jaemin cùng đi xuống lầu về phía nhà ăn, cũng không giải thích thêm, mà là hỏi con trai ở đâu.
Hye Won lạnh mặt, nói với hắn Won Won sáng sớm đã đến trường rồi.
"Hôm nay có dự định gì?" Lúc đang ăn cơm, hắn thân thiết hỏi.
"Mời bọn Eunmi ăn cơm. Tối qua đi vội quá, cũng không nể mặt. Vừa nãy em gọi điện thoại rồi, ở Thiên Phủ, em mời." Hye Won thuật lại.
Phải biết rằng ba người chị em vừa thấy Hye Won biến mất, còn tìm khắp nơi một hồi, cũng may Yoon Sohee tinh mắt, nhìn thấy tờ giấy nhớ của Yoo Hye Won. Trách móc thậm tệ. Hye Won trong điện thoại cũng cảm thấy lỗ tai ù lên rồi.
"Cũng tốt, buổi trưa anh chủ trì." Jaemin cúi đầu, giống như chuyện này vô cùng quan trọng, không thể nghi ngờ.
"Anh? Anh không đi công ty?" Hye Won kinh ngạc nói. Hắn quan tâm đến bạn bè của cô từ khi nào? Bốn cô nàng tụ tập, hắn xen vào làm cái gì? Hơn nữa, cô cũng không có ý tưởng này, thật mất tự nhiên!
Chẳng lẽ... vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo! Chết tiệt, Hye Won không khỏi run rẩy cả người.
"Chuyện công ty có lớn hơn nữa cũng là chuyện nhỏ, chuyện của bà xã có nhỏ hơn nữa cũng là chuyện lớn!" Jaemin lời nói kinh người. Khiến Hye Won than trời. Một người đàn ông như vậy, lại có thể nói ra câu triết lý sống như thế này.
"Muốn đi cũng được, có điều kiện!" Hye Won thật sự không nhịn được nữa, vẫn muốn biết chuyện về cô gái kia.
"Nói!"
"Cô gái kia là ai?" Mắt Hye Won nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của Na Jaemin, muốn nhìn ra chút dấu vết nào đó.
"Một người không có gì quan trọng!" Tránh nặng tìm nhẹ.
"Anh biết em muốn nghe không phải là kiểu nói cho có lệ này mà. Anh và cô ta có quan hệ gì?" Hye Won có chút mất kiên nhẫn. Cô không muốn nghe Jaemin lại kiếm cớ một lần nữa.
"Nếu anh nói không có quan hệ gì, em có tin không?" Jaemin ăn cơm xong, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm cô vợ bé nhỏ. Nhìn hai má cô đỏ hồng, ánh mắt hắn lóe lên tia hoảng hốt.
"Nếu một người đàn ông đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại đến, nói nhớ em, muốn em ở bên cạnh. Em nói em và anh ta không có quan hệ, anh có tin không?" Hye Won hỏi ngược lại, ngữ khí chất vấn gay gắt.
"Anh tin!" Jaemin trả lời chắc chắn.
Hye Won liền đứng dậy, trợn mắt giận dữ nhìn hắn: "Na Jaemin, không có thành ý, chuyện hợp tác gì cũng không làm được!"
Giận dữ đi lên lầu.
Không đến mấy phút sau, lại rầm rầm xuống lầu, đã trang điểm xong. Sải bước lướt qua hắn, ném lại một câu: "Anh nghĩ kỹ rồi chúng ta lại nói chuyện nhé!"
Na Jaemin ngồi trước bàn ăn, không đứng dậy đuổi theo, thậm chí cũng không có bất kỳ động tác gì. Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa Hye Won vừa đóng, một lúc lâu vẫn duy trì một tư thế, không nói năng gì.
Thái độ này của Yoo Hye Won, hắn đã sớm đoán trước được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Hai mắt không khỏi nheo lại. Hình ảnh cô gái kia lập tức hiện lên trong đầu, hắn không khỏi nhíu mày.
Nếu bảo hắn nói hắn và cô gái này có quan hệ gì, hắn sẽ không chút do dự mà nói, không có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng, cô gái này đã phá vỡ huyền thoại về lòng thủy chung của hắn đối với Hye Won!
Hắn từng cho rằng, trước khi biết Hye Won, sau Jung Seyoon, đầu óc hắn mơ hồ, hắn chơi đùa vô số phụ nữ, hoàn toàn không biết phụ nữ có thể dùng để yêu, dùng để che chở.
Sự xuất hiện của Yoo Hye Won, giống như một đóa hoa thuốc phiện, làm tê liệt dây thần kinh tình cảm của hắn. Hắn giống như đã hút phải thuốc phiện, mắc nghiện rồi.
Bao nhiêu năm trôi qua, cảm giác này chỉ có tăng chứ không giảm. Đến nay hắn đã là người đàn ông bước vào tuổi bốn mươi! Thành thục cuốn hút, là một nhân vật "đẹp trai giàu có" điển hình khá là được ưa chuộng! Lại chung tình duy nhất với một mình Hye Won.
Lúc phải đi xã giao tiếp khách, những tổng tài bên cạnh thường sẽ trêu chọc hắn, nói hắn là kiểu mẫu người đàn ông của gia đình. Hắn lại không cho là như vậy.
Cô gái kia, không! Phải nói là sự xuất hiện của cô gái kia, chính là giây phút một Jaemin như vậy tự cho rằng mình có thể kiểm soát được.
Đó là một đêm mưa...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top