87

"Yoo tiểu thư? Cô không sao chứ?"

"... Ờ, tôi không sao..." Thanh âm của đối phương có chút hổn hển, điều này làm cho Ah Reum rất lo lắng.

"Thật vậy chứ? Thật sự không sao chứ?" Jang Ah Reum áp tai lắng nghe, muốn nghe ra một chút manh mối nào đó.

"Tôi không sao, xin lỗi, hướng dẫn viên Jang, hắn..." Hye Won muốn nói lại thôi, cô trừng mắt nhìn Na Jaemin đang dựa vào một bên.

"Ừ, vậy là tốt rồi tốt rồi! Này, tôi nghe Hwang tổng nói cô và Na tổng là... vợ chồng?"

"... Ừm" Hye Won nắm chặt điện thoại, chỉ sợ Jaemin nghe được điều gì.

"Hả?" Jang Ah Reum nhất thời không phản ứng kịp. Sao vậy? Là thật sao? Trời ơi! Thật đúng là nhìn không ra.

Đầu dây bên kia đột nhiên xuất hiện một giọng đàn ông: "Còn có vấn đề gì không? !" Jaemin đoạt lấy điện thoại, hỏi rất bá đạo, thực ra là đang cảnh cáo.

"Ờ, cái này, không... không có gì nữa! Các người nghỉ ngơi đi... Tôi hôm nay..."

Cập một tiếng, đối phương cúp máy trước.

Lỗ tai của Ah Reum ong ong, cô cau mày trừng mắt nhìn ống nghe! Có lầm hay không? Phải chăng hắn nên cảm kích vì cô đã để phòng lại cho hai vợ chồng hẳn chứ? Thật là! Một câu cảm ơn cũng không có!

Hơn nữa, bọn họ đã là vợ chồng, vậy mà lúc trước cũng không có ai nói cho cô biết? Lúc chia phòng, cô cũng có thể xem xét cho bọn họ! Giờ thì tốt rồi! Chính cô bây giờ lại không có phòng! Chẳng lẽ để cô ngủ ở trên đường cái sao!

"Có việc sao?" Ah Reum quay người lại, nhìn thấy Kim Jong In từ thang máy đi ra. Ah Reum chán nản lắc đầu, bỏ điện thoại xuống, xõa xõa mái tóc của mình, bộ dáng mặt mày nhăn nhó.

"Hả? Phải không?" Jong In rất rõ ràng không tin tưởng lắm, bởi vì tâm tình của cô hoàn toàn viết hết trên mặt cô, dáng vẻ như là gặp phải chuyện gì xui xẻo vậy.

"Có muốn ra ngoài đi dạo không?" Jong In cầm áo khoác trên tay, khoác lên người.

Dù sao cũng là không có chỗ trú chân, Jang Ah Reum mang theo vẻ mặt oán trách cùng Kim Jong In đi ra. Cô chỉ để ý đi theo sau anh ta, mà không phát hiện thấy nụ cười của anh ta, thật thoải mái, thật dịu dàng.

Phòng 508.

Hye Won vẫn còn tức giận đùng đùng! Hai tay cô nắm lấy vạt áo trước của mình, trừng mắt nhìn người đàn ông đang dương dương tự đắc dựa vào cánh cửa! Mà ngay vừa nãy, hắn còn cúp điện thoại của cô!

"Anh! Na Jaemin, anh quả thực không thể nói lý!" Hye Won thật sự không thể tìm được từ nào để hình dung hắn.

Jaemin chỉ cười chứ không hề giận. Hắn cứ nhìn chăm chăm vào đáy mắt cô, cười nói: "Chúng ta là vợ chồng, em còn muốn lừa mình dối người đến khi nào?"

"Được rồi! Tôi không muốn nghe! Tôi đã nói rồi – Tôi mất trí nhớ!" Hye Won không hề né tránh ánh mắt hắn, mà trừng mắt nhìn lại hắn. Cô không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của mình.

"Em mất trí nhớ?" Na Jaemin bỗng nhiên di động thân mình, chậm rãi bước về phía cô.

Nhìn thân hình cao lớn của hắn ngày càng lại gần mình, Hye Won lập tức cả người dựng đứng hết lông tơ. Khuôn mặt càng đỏ bừng lên.

Jaemin đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, ép cô càng sát vào mặt hắn, gằn từng tiếng: "Em mất trí nhớ? Lẽ nào muốn phủ nhận quan hệ của chúng ta sao? Em đành lòng để anh cũng mất trí nhớ sao?"

"Anh..." Hye Won thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, chính mình thật sự cũng đuối lý, liền muốn thoát khỏi bàn tay hắn.

"Em chẳng lẽ không muốn biết cuộc sống vợ chồng của chúng ta trước kia như thế nào sao?" Thanh âm của Na Jaemin đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng. Lòng bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve cắm cô, sau đó dần dần hướng lên trên, men theo viền môi cô.

Hye Won toàn thân run rẩy như có dòng điện chạy qua. Vội vàng lùi lại một bước, có chút kích động nói: "Anh không phải nói chúng ta cái gì cũng không có phát sinh sao? Là anh nói, là anh nói!"

"À! Bà xã đại nhân của anh. Hiện giờ là thời đại nào rồi? Em cảm thấy có thể như vậy sao? Hai chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Em nói chúng ta ở chung dưới một mái nhà trong một tháng, cùng ngủ trên một chiếc giường, lẽ nào cái gì cũng không làm? Em là đang cảnh báo phương diện nào đó của anh có vấn đề phải không?" Na Jaemin cố ý nói quan hệ của họ tốt đến mức nào, giống như bọn họ nếu không xảy ra chuyện gì thì thực là có lỗi với ai đó vậy! Lúc này Jaemin đột nhiên ý thức được, hành vi lúc đầu của mình thật nực cười biết bao.

Chính xác như lời hắn nói, bọn họ cùng ở chung dưới một mái nhà, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, hắn coi cô là không khí, hơn nữa còn sống với nhau được một tháng. Nếu không phải bởi vì hai lần ngoài ý muốn đó, bọn họ có lẽ ngay cả đi cùng nhau cũng không có! Hắn thật đúng là không phải người bình thường! Khó trách ông trời lại muốn trừng phạt hắn như vậy!

"Nhưng..." Hye Won lại lùi một bước, phát hiện sau lưng mình đã dựa vào cửa sổ. Cô đành phải dừng lại, đối diện với ánh mắt hắn tràn đầy xâm lược! Hơn nữa, dưới ánh mắt như muốn lột trần của hắn, Hye Won sao lại cảm thấy chính mình vẫn mặc chưa đủ nhiều!

"Nhưng cái gì? Anh đã vứt bỏ cả công ty để theo em đến đây, em còn muốn thế nào? Ngoan, Hye Won, đừng coi anh là người xa lạ" Ánh mắt Na Jaemin đột nhiên trở nên vô cùng tha thiết, hắn chỉ tiến thêm một bước, liền tới bên cạnh cô, cả người đột nhiên trở nên dịu dàng như nước.

"Tôi... tôi..." Hye Won ngây ngốc không biết nói gì. Đầu óc cô trống rỗng, nhìn thấy hắn dịu dàng như vậy mà thuyết phục mình, nhất thời không thể suy nghĩ được, chỉ cảm thấy hai má đỏ bừng, một cảm giác được cưng chiều lan ra khắp toàn thân.

"Hye Won? Đừng tàn nhẫn với anh như vậy, em là người phụ nữ của anh, cả quãng đường anh nhẫn nhịn vì em thật là vất vả. Đừng có không để ý đến tình yêu của anh..." Thanh âm khàn khàn quanh quẩn ngay chóp mũi cô, khiến cho hơi thở cô rối loạn.

Một cánh tay lướt qua eo của cô, đem thân thể cô áp sát vào hắn. Một khắc kia khi mềm mại chạm vào rắn chắc, cô liền biết chính mình đã đầu hàng rồi. Đầu hàng sự dịu dàng của hắn, đầu hàng sự chân thành của hắn, đầu hàng đòi hỏi của hắn...

Nụ hôn triền miên như đã trải qua nhiều lần rửa tội, Hye Won chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, giống như nụ hôn này đã trải qua vô số lần.

"Trời ơi! Anh rất nhớ em.." Na Jaemin khó khăn nói, nụ hôn của hắn bắt đầu chuyển hướng, thay đổi hương vị, tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy thân thể cô, áp sát vào sự rắn chắc của mình.

Cảm nhận được cô đang run rẩy và co rúm lại, trong lòng lại vui sướng không gì bằng. Cô đã không còn kháng cự, là hoàn toàn say mê hay là sự thiện lương của cô, hắn đã không thể phân rõ, hắn chỉ biết là hắn muốn có cô, muốn đến điên cuồng!

Cảm giác quen thuộc đó khiến cô có chút không biết làm sao, cảm giác giữa hai chân dường như đang chứng tỏ sự thật cô đã là vợ của người ta. Mà nhịp tim đập điên cuồng kia lại khiến cô vô cùng hoảng sợ, hắn hoàn toàn xa lạ không phải sao? Chính mình rốt cuộc muốn làm gì? Khi chưa nhớ ra hắn, thật sự phải giao mình cho hắn sao?

Trời ạ! Vì sao trí nhớ không khôi phục lại? Ông trời ơi, ông đang trêu người tôi sao? Hye Won đầu óc miên man suy nghĩ, thân thể đang co rúm vẫn còn hơi run rẩy.

"Bà xã, anh muốn có em..." Một câu bà xã giống như là chất kích tình, trong nháy mắt đã làm tan rã thành trì của Hye Won, cô kìm lòng không đậu mà phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm không rõ ràng lắm, nhưng lại giúp cho Na Jaemin có đủ sức mạnh..

Một đêm triền miên.

Lúc tỉnh dậy, bên người trống trơn, nhưng vẫn còn chút hơi ấm.

Hye Won dùng chăn trùm kín toàn thân, mặt đỏ tía tai ngây ngốc ngồi ở trên giường. Cô không cố ý hồi tưởng lại, nhưng hình ảnh triền miên đó lại cứ không ngừng hiện ra. May mà hắn không ở bên cạnh, có lẽ cũng sợ cô thẹn thùng.

Thật là, rõ ràng đã nói sẽ đợi đến khi cô khôi phục trí nhớ! Hoàn toàn là tên lừa đảo! Đàn ông thật là... vậy còn mình thì sao? Còn không phải là cam tâm tình nguyện? Chẳng lẽ người ta dùng sức mạnh sao? Hye Won xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu.

Cắn môi dưới, Hye Won nhẹ nhàng hoạt động chân tay, mỏi quá! Hắn yêu mình sao! Ít ra từ sự dịu dàng đêm qua, cô có thể cảm nhận được. Hắn dẫn dắt sự dè dặt của cô, trấn an sự sợ hãi của cô, dùng nụ hôn hóa giải sự cứng ngắc và ngây ngô của cô. Giây phút hai người hợp làm một, Hye Won phát hiện hóa ra lại tốt đẹp như vậy. Mà sự hòa hợp của hắn trong thân thể cô, giống như là chính mình hoàn toàn vì hắn mà tồn tại.

Trời ạ! Trời ạ! Làm sao bây giờ? Bản thân phải đối diện với hắn như thế này đây? Đúng rồi, bọn họ là vợ chồng, vốn dĩ làm chuyện này chính là đường đường chính chính mà. Nhưng mà, cô... Hye Won ra sức lắc đầu, len lén nhìn trước ngực mình, cũng được, dáng người không đến nỗi khó coi. Hắn không chán ghét mình chứ?

Trời ạ! Điên rồi điên rồi! Đang nghĩ gì vậy? Hye Won trùm chăn kín đầu, không muốn gặp người ta đâu!

Vội vàng mở mắt, nhìn thấy mình lõa thể dưới chăn, sợ đến mức lại chui ra. Giống như là dưới chăn có hai người vậy! Thôi rồi! Cô quả thực sắp điên mất rồi!

"Bang bang bang" Tiếng đập cửa dữ dội, dọa Hye Won giật nảy người.

"Chờ một chút!" Hye Won từ trên giường nhảy xuống, mặt đỏ tía tai cuống quýt khoác quần áo vào, chạy đến cửa thận trọng hỏi: "Ai?"

"Này! Yoo tiểu thư? Là cô hả? Đã quá thời gian tập hợp 10 phút rồi, cô còn muốn bao lâu nữa? Mọi người đều đang đợi cô đấy!" Hướng dẫn viên Jang ở bên ngoài gấp gáp kêu lên.

Hye Won phút chốc đỏ bừng mặt, cô nhìn đồng hồ, quả nhiên, đã tám giờ rồi! Na Jaemin, thật là, tại sao không gọi cô? Hại mọi người phải đợi cô! Hại cả hành lang đều biết Hye Won cô ngủ quá thời gian tập hợp!

"Thực xin lỗi! Lập tức lập tức xong ngay!" Hye Won kêu vọng ra ngoài cửa.

Nhanh chóng, Yoo Hye Won bắt đầu mặc quần áo, tùy ý túm lấy tóc, buộc thành cái đuôi ngựa. Tiện tay cầm lấy di động trên bàn, phát hiện lại hết pin! Khó trách cô đến muộn, ngay cả điện thoại di động cũng không giúp cô! Còn không phải là Na Jaemin, nếu không cô sao có thể quên nạp điện chứ! Đêm nay, việc chính lại không làm! Nhưng mà, hắn vì sao không đến gọi cô? Lại để hướng dẫn viên Jang đến? Hừ!

Sau khi có đêm qua, Hye Won nghĩ đương nhiên bắt đầu oán trách Na Jaemin! Mặc kệ có phải lỗi của hắn hay không, phụ nữ mà! Luôn cho cô một số lý do để gây sự một cách vô lý, nếu không sao có thể có cảm giác được yêu được chiều chứ?

Vội vàng chạy xuống dưới lầu. Hướng dẫn viên Jang mặc áo phông, quanh eo quần một bộ đồ thể thao, đang vẫy tay với cô.

Hye Won lập tức chạy qua. Nhìn đến ánh mắt mờ ám của hướng dẫn viên Jang, cô vội vàng cúi đầu. Nhỏ giọng ghé vào bên tai Jang Ah Reum: "Đừng cho mọi người biết nha!"

Hướng dẫn viên Jang lắc đầu, bĩu môi, không tình nguyện nói: "Trọng sắc khinh bạn! Cô có biết tối hôm qua... thật là! Đều tại cô đó!"

Hye Won cũng không có tâm trí hỏi tiếp, vội vàng lên xe. Trên xe đã kín người ngồi, Hye Won nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô vội vàng xin lỗi, nhanh chóng tìm chỗ ngồi ở phía sau yên vị.

Kim Min Young rốt cục vẫn không bỏ qua cơ hội tốt này: "Tôi nói giám đốc Jung này, người đủ rồi nên xuất phát đi thôi! Khách sạn không phải có "gọi sớm" sao, tám giờ tập hợp mà vẫn có thể đến sao, muộn. Thật là ra khỏi cửa không trừ tiền thưởng nha!"

Hướng dẫn viên Tiểu Văn lập tức hòa giải: "Em gái hôm nay đến muộn e là có nguyên nhân. Quế Lâm của chúng tôi không có điều kiện tốt như chỗ các bạn, có thể là điện thoại trong phòng không gọi được, em gái không nghe được. Nhưng không sao, chúng ta hiện tại đi vẫn còn kịp. Thời tiết hôm nay không tồi, mọi người đừng vì chuyện nhỏ này làm mất hứng. Tôi nghe nói tối hôm qua trong đoàn chúng ta có người đi sông Đào Hoa? Mà lại còn là một nam một nữ! Có phải không vậy?"

Ánh mắt thần bí, miệng lưỡi nghi ngờ, hướng dẫn viên Tiểu Văn một câu đã chuyển đi mũi nhọn của vấn đề.

"Ai vậy?" 

"Thật hay giả vậy?" Trong xe lập tức trở nên sôi nổi. Nói đến sông Đào Hoa này, hướng dẫn viên Tiểu Văn hôm qua ở trên đường đi đã giới thiệu. Nó là một nhánh của Li Giang, chảy vào nội thành Quế Lâm. Truyền thuyết nói ngọn nguồn của sông có hang Hoa Nham, thường xuyên có cánh hoa đào từ trong hang chảy ra, vì vậy mới gọi là sông Đào Hoa. Cũng có người nói bởi vì bên bờ sông rực rỡ trúc đào, cho nên mới có tên này.

Mọi người đều rất phấn khởi, không phải bởi vì nó nổi tiếng, mà vì hướng dẫn viên hôm qua nhắc đến đoạn 'đi sông Đào Hoa, đổi vận đào hoa'.

"Tôi! Là tôi! Tôi đi rồi, cái sông Đào Hoa đó! Xác thực là đẹp! Đặc biệt là lúc đêm sâu người tĩnh..." Han đẹp trai nói oang oang cứ như là anh ta thực sự đã đi rồi vậy.

"Anh đi với ai? Sẽ không phải là với Kim Min..." Yerim ám muội kêu to, hưng phấn lạ thường.

"Kim Yerim! Cô nói bậy bạ gì đó? Tối hôm qua tôi rõ ràng ngủ cùng phòng với cô mà?" Min Young vội vàng ngắt lời Yerim, có chút tức giận trừng mắt với cô ta.

Yerim lập tức cười xấu xa: "Chúng ta đương nhiên là ở cùng một phòng! Nhưng tôi ngủ trước mà, ai biết nửa đêm cô có..."

"Cô muốn chết hả!" Kim Min Young lập tức xông tới, tóm cổ Kim Yerim, dáng vẻ như một con hổ cái. Yerim sợ đến mức vội vàng bật dậy khỏi chỗ ngồi, trốn đến phía sau Han đẹp trai, còn không ngừng hét chói tai.

Han đẹp trai hớn hở, vội vàng hòa giải: "Được rồi được rồi! Kim tiểu thư, không ngờ người đẹp đó hóa ra thật sự là cô nha! Đèn đường quá mờ, tôi nhất thời nhìn không rõ, tôi nói sao lại làm tôi hồn phách điên đảo như vậy chứ!"

Ha ha ha! Cả xe đều cười nghiêng ngả. Mọi người đều đang xem Han đẹp trai đùa giỡn.

Hye Won không nhịn được trước trò đùa của bọn họ, cũng cười theo. So ra, cô tuy rằng không đi sông Đào Hoa, nhưng e là cô là người phạm luật lớn nhất nha! Bọn họ đang cười đùa, còn cô? Hye Won nóng bừng mặt, len lén nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Na Jaemin.

Á? Quái lạ? Sao lại không thấy Na Jaemin? Cả Hwang Sunwoo cũng không ở đây!

Đúng lúc này, Tiểu Văn cười hớn hở nói: "Được rồi được rồi, xem ra mọi người đến Quế Lâm đều rất thích ứng nha! Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, tôi cũng rất vui vẻ! Tiếp theo chúng ta sẽ ngồi thuyền du ngoạn Li Giang, đi vào cảnh sơn thủy Quế Lâm đệ nhất thiên hạ... Chúng ta một đoàn 13 người, sáng nay hai người đã đi rồi, hiện tại còn lại 11 người..."

Hai người đã đi rồi? Là Na Jaemin sao? Hye Won đột nhiên máu như đông lại, hắn đi rồi? Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp trong xe, quả nhiên chỉ thiếu Na Jaemin và Hwang Sunwoo! Hắn... hắn sao có thể? Tâm tình của Hye Won như rơi xuống vực sâu. Vì sao hắn không chào cô một tiếng đã đi rồi? Coi cô là cái gì?

"Làm sao vậy? Hye Won?" Jung Eunbi từ đám người đang cười đùa ầm ĩ bước ra, ngồi xuống bên cạnh Hye Won, nhìn thấy dáng vẻ cô hồn xiêu phách lạc, kinh ngạc hỏi.

"Ờ, không sao. Cái kia... Hwang tổng... bọn họ đi rồi?" Hye Won nào dám nói ra chuyện của mình, lúc này cô đột nhiên ngây ngốc, giống như chính mình lần đầu tiên bị người ta lừa vậy, hoảng sợ không biết làm thế nào. Lúc này, vẫn nhịn không được mà hỏi.

"Ừ, đúng vậy. Mình nghe nói sáng sớm đã đi rồi, hình như là ở nhà xảy ra chuyện gì đó. Na tổng cũng đi cùng rồi. Ha ha, lãnh đạo không ở đây không phải càng tốt sao? Chúng ta có thể thoải mái một chút. Nhìn bọn họ xem, Hwang tổng vừa mới đi, cái đuôi của bọn họ đã lộ ra rồi!" Eunbi hất hàm về phía mấy người trẻ tuổi đang cười đùa ở phía trước.

Hye Won gật gật đầu, cô nhìn Eunbi đang cố tỏ ra thản nhiên, dường như tâm tình của bọn họ giống nhau. Nhưng, Jung Eunbi e là chỉ có thất vọng mà thôi. Còn cô? Hye Won nhẹ nhàng đặt hai tay trước ngực, sao lại có cảm giác trống rỗng. Không biết có phải chính mình nghĩ quá nhiều, hay là sự thực quá tàn khốc. Hắn rốt cuộc là có tôn trọng mình hay không? Chẳng lẽ hắn bỏ đi rồi, không cần cô biết sao?

Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Văn vẫn đang nói: "Quế Lâm sơn thủy nhất thiên hạ, Dương Sóc sơn thủy nhất Quế Lâm" gì gì đó, cô một câu cũng không nghe vào. Sau khi lên thuyền, mọi người lại được chiêm ngưỡng no mắt. Hye Won lại nhìn lơ đãng. Ánh mặt trời tràn ngập, nơi đây quả thực là non xanh nước biếc. Đều nói nước Li Giang trong, Hye Won nhìn vệt nước du thuyền đi qua, quả thật trong suốt nhìn thấy đáy. Lại nhìn tầng tầng núi sát mép nước, quả thật là tuyệt đẹp.

Nhưng tâm tình tốt của Hye Won lại không biết đã chạy đi đâu mất rồi? Miên man suy nghĩ, không biết bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật mong thật mong thời gian có thể quay lại mấy tiếng trước, như vậy có lẽ cô có thể hỏi Na Jaemin, tại sao sau khi bọn họ như vậy lại bỏ đi mất? Hắn không muốn biết tâm tình của cô như thế nào sao? Hay là hắn căn bản không để ý đến cô!

Những người đi cùng nhấn nhấn nháo nháo, lúc này đều đã lên hết trên boong, chỉ còn lại hướng dẫn viên Tiểu Văn đang tám chuyện với người trên thuyền, dáng vẻ dường như rất quen thuộc. Hye Won ngồi trong khoang thuyền, một chút tâm tình giải trí cũng không có.

"Yoo tiểu thư, sao không cùng với mọi người lên bên trên ngắm phong cảnh?" Jung Jaehyun nhìn cô còn lại một mình, liền đi tới.

"Ừm. Thấy hơi nóng, chờ lát nữa sẽ lên." Yoo Hye Won đáp bừa một câu.

Jaehyun không muốn làm cô khó xử, bây giờ mà nóng? Chẳng qua mới có 10 giờ, mặt trời còn chưa lên hết, còn chưa tới mức nóng chứ.

Anh ta cười cười, nhìn Hye Won, đột nhiên nói: "Trong nhà Hwang tổng xảy ra chút chuyện, Na tổng cùng anh ấy bay về rồi. Sự việc khá gấp, chưa kịp nói cho cô. Na tổng nói anh ấy đến sân bay có gọi di động cho cô, nhưng cô không nghe. Liền gọi điện cho tôi, bảo tôi nhất định phải nói với cô, muốn cô ở đây chơi vui vẻ, sau khi trở về anh ấy nói... anh ấy sẽ đến sân bay đón cô."

Jung Jaehyun nói thật bình thản, nhưng Yoo Hye Won nghe lại thấy cảm xúc cuộn trào. Trời a! Hóa ra là vì di động của cô hết pin! Thật là... xấu hổ chết đi! Cô hiểu lầm hắn rồi! Đều tại mình quá nhỏ nhen! Đã thế... Trời ơi! Giám đốc Jung sẽ không biết cái gì chứ?

Cô ngượng ngùng nhìn Jaehyun, nói: "Cảm ơn anh, giám đốc Jung! Tôi... tôi lên trên đây!" Chạy như trốn đến chỗ cầu thang, cô thật sự không có dũng khí nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Jung Jaehyun.

Jaehyun có chút đăm chiêu nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hye Won, lắc lắc đầu đi theo cô. Người phụ nữ nhỏ này thật là đặc biệt! Đã có quan hệ thân mật như vậy với Na Jaemin, vậy thì vì sao lại còn đến khách sạn của bọn họ làm nhân viên vệ sinh chứ? Ha ha, có điều cô trèo cành cao cũng không hề khoe khoang, điểm này lại rất hợp ý của anh! Nếu chuyện tốt này mà vào tay Kim Min Young, thì không biết phải vẫy đuôi cao đến tận đâu! Ha ha!

Cầu thang này rất hẹp, Hye Won dựa vào tay vịn cầu thang, đi lên trên. Bên trên chỉ có người trong đoàn bọn họ. Mọi người tốp năm tốp ba không ngừng chụp ảnh. Bởi vì thuyền đang đi, núi non xung quanh từng dãy từng dãy biến đổi không ngừng, mọi người đều không muốn bỏ lỡ những cảnh đẹp này. Trai đẹp gái xinh, anh cùng tôi chụp, tôi cùng anh chụp, chụp riêng, chụp chung, thật là chụp không hết sơn thủy, ghi không hết tình ý.

Ngẩng mặt cảm nhận cơn gió khẽ vuốt ve, ánh mặt trời chiếu trên mặt, thật là ấm áp. Mang theo chút ẩm ướt của nước sông, khiến lòng người như tươi mới. Tâm tình của Yoo Hye Won dần dần thư thái, cô quay nhìn bốn phía xung quanh.

Cảnh sắc nơi này thực là đẹp! Êm đềm thưởng ngoạn, không giống với sự ồn ào của thành phố và sự thô tục của miền quê, một sự dịu dàng tinh tế, nhẹ nhàng kể cho bạn về muôn núi nghìn sông.

Du thuyền chạy trên Li Giang, hai bên bờ những ngọn núi cao ngất chậm rãi lướt qua, dường như là vô vàn cảnh sắc do họa sĩ vẽ nên, từng bức từng bức lọt vào tầm mắt của du khách. Bên bờ đều là những bụi trúc đuôi phượng xanh um, quả nhiên là giống đuôi của phượng hoàng đang vươn lên.

"Hye Won, đừng nhúc nhích! Đúng rồi, cứ như vậy, một hai ba!" Jung Eunbi không biết từ khi nào đã lấy máy ảnh ngắm đúng cô đang mỉm cười mông lung. Cô rất phối hợp giơ tay làm cử chỉ chiến thắng, ghi lại bức hình đầu tiên của mình ở Quế Lâm.

"Đó là cây gì?" Eunbi chỉ vào cây trúc đuôi phượng trước mắt Hye Won tò mò hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy, đó là cây gì? Tiểu Văn đâu?" Kim Yerim cũng cao giọng hòa theo, quay xung quanh tìm bóng dáng hướng dẫn viên. Nhưng lại không thấy bóng dáng cô ta đâu.

Hye Won thuận miệng trả lời: "Đó là trúc đuôi phượng, còn gọi là trúc Quan Âm."

Thanh âm của Hye Won không lớn, nhưng đúng vào lúc mọi người đều không ai nói chuyện, câu trả lời của cô liền lọt vào tai thật rõ ràng.

Vài người đứng gần không khỏi hướng ánh mắt về phía Hye Won, cô có chút mất tự nhiên, cười nói: "Nó là một loại trúc, vùng Quảng Tây Quảng Đông này tương đối thường gặp" Nói xong, chính mình cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bản thân thậm chí không cần suy nghĩ, giống như mình rất hiểu biết về cảnh vật này vậy.

Eunbi ghé sát lại: "Hye Won? Cậu thật là hiểu biết nha, cái này mà cậu cũng biết! Này? Trước kia cậu từng đến đây rồi sao?"

"Ừm..." Vấn đề này thực sự làm khó cho Yoo Hye Won! Cô đâu có nhớ được! "Không... không biết!"

Kim Min Young vênh váo tiến đến, cười nhạo nói: "Hơ, cô cho là cô ta làm cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một nhân viên vệ sinh! Này, tôi nói cho mấy người nha! Không biết thì đừng có nói bừa, lỡ mà nói sai, để mọi người chê cười cho!"

Kim Yerim cũng cười khinh bỉ, nụ cười của cô ta vừa vặn phối hợp với Kim Min Young, đủ để gọi là quần anh hội tụ.

Jung Eunbi vừa nghe, lập tức biến thành một con nhím, cô nhanh mồm nhanh miệng nói: "Ôi! Là ai ngu dốt thế nhỉ? Hye Won, đừng để ý đến cô ta! Có một số người, không biết lại còn không khiêm tốn! Lại đây, Hye Won, cậu kể cho mình nghe về trúc đuôi phượng đi, có câu chuyện gì không?"

Eunbi cố ý nói lớn, lại thu hút được ánh mắt của mọi người. Kim Jong In không biết từ khi nào đã đứng cạnh hướng dẫn viên Jang, hai người nói chuyện thật là vui vẻ, lúc này cũng ngừng lại. Han đẹp trai, Lee Taeyong, Moon Hee Kyung đều hướng ánh mắt về phía bọn họ. Kim Baek Kyu vốn đang ở mũi thuyền khoanh tay ngắm phong cảnh, cũng lại hướng ánh mắt tò mò đến.

Hye Won có một loại xúc động muốn chứng minh bản thân mình, cô tuy rằng khinh không thèm tranh giành với Kim Min Young, nhưng nhìn thấy Jung Eunbi vì mình mà đòi lại công bằng, chính mình cũng không thể thờ ơ được! Vừa hay, trong đầu cô thật sự còn nhớ một câu chuyện về trúc đuôi phượng, rõ ràng như nước cuộn trào, nếu không tuôn ra thì thực có lỗi với bản thân!

Cô cười thản nhiên, nói: "Về trúc đuôi phượng, thật sự là có một câu chuyện!"

Nhìn Min Young ở một bên không phục nhưng lại nghiêng tai lắng nghe, Hye Won ý cười càng đậm. Cô nhẹ nhàng kể: "Truyền thuyết kể rằng mùa hè một năm thời cổ đại, nơi này bị khủng long tàn sát. Lũ lụt lan tràn, bao phủ đồng ruộng và thôn xóm, người và vật đều bị chết chìm. Mọi người không biết làm thế nào, chỉ biết hướng lên trời cầu xin giúp đỡ, cứu dân khỏi tai họa."

Thanh âm của Hye Won lúc trầm lúc bổng, khiến cho mọi người không khỏi yên lặng dừng chân lắng nghe. Ngay cả Han đẹp trai bất cần đời cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt.

Hye Won giống như một sứ giả dịu dàng, chỉ vào những khóm trúc um tùm ở bờ bên kia: "Con người thiện lương, đã cảm động đến Quan Thế Âm Bồ Tát, người cưỡi mây đến, trước tiên từ trên trời thả xuống một cái chuông lớn, nhốt khủng long vào trong chuông, ném xuống hồ sâu, để nó vĩnh viễn không thể làm loạn được nữa. Tiếp đó lại rút ra một cành trúc, dùng cành trúc để quét đi lũ lụt. Từ đó về sau cành trúc gặp đất mọc rễ, dần dần mọc thành khóm, trở thành rừng trúc. Rừng trúc giữ đất giữ nước, bảo vệ bờ đê, điều tiết khí hậu, giúp người dân khỏi bị nguy hại. Để ghi nhớ ơn đức của Quan Thế Âm Bồ Tát, mọi người liền gọi loại trúc này là trúc Quan Âm. Mà hình dáng của nó lại giống với đuôi phượng hoàng, mà phượng hoàng thời cổ là tượng trưng cho sự may mắn, bởi vậy mọi người còn gọi nó là trúc đuôi phượng"

"Đẹp quá đi!" Jung Eunbi kìm lòng không đậu, cô nhìn theo hướng ngón tay Hye Won chỉ, nói, "Hye Won, cậu không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát tái thế chứ!"

"Ha ha ha, xem cậu nói kìa." Hye Won cười rạng rỡ, lại trong lúc vô tình nhận ra rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, cô không khỏi có chút ngượng ngùng, vội vàng trốn tránh.

Kim Yerim đột nhiên vỗ tay một cách khoa trương: "Thật là đẹp! Trúc đuôi phượng, khi về tôi cũng sẽ trồng hai cây"

"Ha ha," Hye Won vội ngăn lại ý tưởng của cô ta, "Vậy có phải chú ý, chúng đều sinh trưởng ở trong môi trường trên 0 độ mới được đấy!"

"Á? Như vậy hả! Thế thì thôi vậy!" Yerim lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi.

"Được rồi được rồi, chụp ảnh đi! Trúc đuôi phượng cái gì chứ!" Kim Min Young tức giận vỗ Kim Yerim, nhìn thấy người phe mình cũng bị Yoo Hye Won lay động, cảm thấy sượng mặt. Liền kéo Yerim đi đến phía mũi thuyền.

Chỉ chốc lát sau, mọi người lại tự ai nấy trò chuyện, ngắm cảnh. Eunbi vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện về trúc đuôi phượng chưa thoát ra được.

Chính mình không muốn tỏ vẻ, nhưng thực sự là bất đắc dĩ. Lén thè lưỡi, nhưng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp một ánh mắt nóng rực từ phía mũi thuyền, đang nhìn mình chăm chăm. Là Kim Baek Kyu! Cô xấu hổ cười, đối phương cũng cười với cô, cuối cùng, còn thè lưỡi với cô. Hye Won căng thẳng toàn thân, trời ạ! Đây rõ ràng là hành động nghịch ngợm của cô vừa nãy, chẳng lẽ anh ta cũng nhìn thấy?

Mặt đỏ bừng. Hye Won vội vàng tìm ghế, ngồi xuống, trốn tránh ánh mắt ở mũi thuyền.

Làm gì vậy chứ? Chính mình năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi? Sao lại giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy. Na Jaemin ơi là Na Jaemin, chúng ta lúc đầu yêu nhau như thế nào vậy? Sao cô cảm giác mình non nớt như mới yêu lần đầu, ánh mắt của đàn ông vừa chiếu tới, liền cả người không được thoải mái. Chết thật! Chính mình có phải có bệnh gì không?

Trốn trên ghế ở một góc thuyền, Hye Won bắt đầu đưa ánh mắt đến những ngọn núi hai bên bờ Li Giang. Núi non ở nơi này giống như một bức tranh thủy mặc vậy. Trên núi đặc biệt còn có vết đường đi thường khiến người ta có một loại ảo giác, như là vừa được vẽ lên. Điều này có lẽ có liên quan đến đặc điểm địa hình núi đá vôi ở nơi đây.

"Trăm dặm Li Giang, trăm dặm họa đồ", quả thật như thế. Khi du thuyền lướt đi, thật sự là mỗi góc độ là một phong cảnh. Nếu không cẩn thận thất thần một chút, thì không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu là cảnh đẹp. Đáng yêu nhất chính là bóng của ngọn núi, chiếu vào trong nước Li Giang, càng mông lung hơn, càng mờ ảo hơn. Có khi làm cho người ta có ảo giác, không phân biệt rõ đầu là cảnh thật, đâu là hình bóng. Thật sự là tĩnh lặng như gương, đẹp như một bức tranh, khiến con người thỏa lòng mãn nhãn, thoát tục trần gian.

"Yoo tiểu thư, có thể may mắn chụp chung với cô một kiểu ảnh không?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô.

Hye Won lập tức quay người lại, hóa ra là Kim Baek Kyu. Bởi vì ánh mặt trời rất chói chang, anh ta đeo kính râm, mắt kính lại phản chiếu bóng núi non đang chuyển động, phối hợp với nụ cười của anh ta, khiến cho Hye Won không thể mở miệng cự tuyệt.

Hye Won gật gật đầu, đứng dậy, không biết anh ta chọn chỗ nào để chụp ảnh chung. Nhưng vì để phối hợp với cách ăn mặc của anh ta, Hye Won cũng lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào. Cảm giác phóng khoáng, nhưng thật sự là rất xứng đôi.

Baek Kyu gọi Han đẹp trai ở bên cạnh đang không ngừng chụp ảnh, đương nhiên ống kính của Han đẹp trai đều là ngắm vào Kim Min Young. "Han đẹp trai, giúp một chút, chụp cho tôi và Yoo tiểu thư một kiểu."

"Được." Han đẹp trai chụp ảnh rất hưng phấn, lúc chạy tới miệng còn huýt sáo. Vừa đứng lại, anh ta liền hướng ống kính ngắm vào Yoo Hye Won đang vai kề vai với Kim Baek Kyu

"Ấy, chờ một chút!" Baek Kyu đột nhiên giơ tay ra, chắn trước ống kính.

Han đẹp trai vừa mới bày ra tư thế chuyên nghiệp thì bị anh ta ngăn lại, thiếu chút nữa không kịp dừng lại. Hắn tức giận nói: "Làm cái gì vậy? Suýt nữa thì hỏng mất một kiểu! Tay của anh có thể bỏ xuống được không?"

"Ha ha," Baek Kyu căn bản là không để ý đến cái gọi là nhiếp ảnh chuyên nghiệp của hắn, mà đưa cho hắn máy ảnh trong tay mình, "Dùng máy ảnh của tôi!"

"Này! Có lầm không vậy? Máy ảnh này của tôi là máy chuyên nghiệp đấy!" Nhìn thấy Kim Baek Kyu cười thản nhiên, Han đẹp trai lắc lắc đầu, nhận lấy máy ảnh của anh ta, nói: "Được, đừng có lôi kéo đấy!"

Baek Kyu cười, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Yoo Hye Won, sau đó một cánh tay không chút do dự khoác lên vai cô...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top