83
"Ồ?" Hwang Sunwoo biết rằng Jung Jaehyun không phải là người tranh giành công lao về mình: "Sao lại nói vậy?"
"Tiểu thư Yoo Hye Won hôm kia mới đến làm việc cho khách sạn chúng ta. Còn chưa kịp ký hợp đồng chính thức" Jung Jaehyun có sao nói vậy.
"Ồ? Thật sao? Nhưng đã tới tham dự cuộc thi thì chúng ta phải làm theo quy củ mới được. Xin lỗi MC, tôi có thể tuyên bố thí sinh thắng trận đấu đầu tiên được không?" Hwang Sunwoo nhìn về phía người dẫn chương trình.
MC lập tức gật đầu nói: "Sau đây xin kính mời chủ tịch Hwang tuyên bố thí sinh thắng trận đấu đầu tiên!"
Hwang Sunwoo tiếp đó liền đọc tên Yoo Hye Won và Jung Eunbi. Chaehee và cô béo ngồi dưới khán đài vỗ tay rầm rầm, như thế này phòng tạp vụ bọn họ thật là hãnh diện quá đi! Chaehee thích nhất là vẻ mặt kinh ngạc kia của Kim Min Young. Thật là quá tuyệt! Yoo Hye Won, cô nhóc này đúng là cũng có tài lẻ nha! Tiếng Pháp nói lưu loát vậy khiến toàn bộ mọi người đều ngây ngốc ra!
Hye Won lại càng vô cùng vui mừng, cô chỉ có vậy thôi mà đã chiến thắng rồi sao? Cũng quá là bất ngờ đi!
Hwang Sunwoo cười với Hye Won: "Không biết Yoo tiểu thư có hộ chiếu hay không? Thí sinh chiến thắng có cơ hội xuất ngoại du lịch. Chúc mừng cô, Yoo tiểu thư! Giám đốc Jung, ngày mai các anh xuất phát đúng không?"
Jung Jaehyun gật gật đầu. Lần này Sunwoo cho anh dẫn đoàn đi, anh vốn không muốn đi. Nhưng Hwang Sunwoo căn bản không muốn buông tha anh, nói rằng nếu anh từ chối thì sẽ bắt anh làm tổng giám đốc! Jung Jaehyun không dễ gì tìm được một công việc thoải mái này, anh sẽ không mắc lừa Hwang Sunwoo đâu.
Giám đốc Bae vừa nghe nói lần đi du lịch này đã được điều động nội bộ từ trước thì cực kỳ không phục. Bình thường ông ta làm việc có chỗ nào kém với Jung Jaehyun đâu, tại sao việc gì tốt cũng không đến phiên ông ta chứ? Thật là tức chết mà! Ánh mắt muốn giết người trừng trộ hướng về phía Jaehyun. Tên gia hỏa này đóng kịch cũng quá hay đi! Sáng nay hắn còn ra vẻ mù mờ hỏi ông ta, chủ tịch sẽ phái ai dẫn đoàn đi, tên gia hoả này lại không nói chính là hắn. Hại ông ta còn ba hoa một hồi, nói mình là lựa chọn tốt nhất! Giờ xem ra bản thân ông ta lại giống như đồ ngốc vậy.
Kỳ thực, giám đốc Bae căn bản không biết, rằng Jung Jaehyun và Hwang Sunwoo là anh em họ. Jaehyun là anh họ của Sunwoo. Chỉ là bình thường anh làm việc rất khiêm tốn, không thích diễu võ dương oai. Làm việc trong khách sạn này chẳng qua là muốn giúp đỡ Hwang Sunwoo, ngoài ra tìm một việc nào đó nhàn hạ mà thôi, bản thân anh cũng cảm thấy vui vẻ, thoải mái. Những điều này giám đốc Bae nào có hay biết đâu!
Hye Won cả kinh, cái gì? Đúng rồi, tại sao cô lại quên được việc chiến thắng thì sẽ phải xuất ngoại du lịch chứ? Không được, không thể trì hoãn được nữa! Cô phải đi khỏi đây mau thôi, cái tên kia đã tìm được nơi cô làm việc rồi, chỉ e là sẽ nhanh chóng tìm được chỗ ở của cô thôi!
Đúng rồi, cô không có hộ chiếu, vậy chẳng phải là xong rồi sao. Không phải nói ngày mai xuất phát sao? Giờ cô có làm cũng không kịp nữa. Thật tốt quá, cứ thoái thác vậy đi!
"Cảm ơn chủ tịch Hwang! Tôi không có hộ chiếu, lần này chỉ e là không có phúc khi đó thôi ạ! Cảm ơn ý tốt của ngài." Hye Won thành khẩn biểu lộ lòng biết ơn, lại lén liếc nhìn người đàn ông đang đứng phía sau kia.
Na Jaemin lập tức nhìn về phía Hye Won, giống như muốn nhìn thấu đáy lòng cô vậy, làm Hye Won một phen kinh hãi.
Xuất ngoại du lịch à? Trong mắt Na Jaemin loé lên một tia sáng...
"Không có hộ chiếu à? Tại sao? Giám đốc Bae, chẳng phải tất cả những thí sinh tham dự thi đều phải làm hộ chiếu trước rồi sao?" Hwang Sunwoo hiển nhiên là rất không thích tin tức này.
Giám đốc Bae cúi thấp đầu xuống, lúc trước hắn để đám tạp vụ tham gia chính là vì chắc chắn bọn họ không thể nào thắng được, ai dè nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim thế này chứ!
"Ừm, Hwang chủ tịch! Cái này... cái này hôm nay nhân viên tạp vụ tới sát giờ mới báo danh, cho nên không kịp làm hộ chiếu..."
"Sao lại có chuyện như vậy?" Sunwoo ngữ khí trở nên nghiêm khắc.
Hye Won thấy vậy vội nói: "Chủ tịch Hwang, ngài đừng trách giám đốc Bae, là do tôi ạ. Tôi đêm qua mới quyết định tham gia thi đấu, tôi còn muốn cảm ơn giám đốc Bae đã cho nhân viên tạp vụ chúng tôi một cơ hội này!" Hye Won liếc nhìn giám đốc Bae một cái.
Đối phương gật gật đầu nhìn cô, Hye Won có thể nhìn ra trong ánh mắt kia cơ hồ có vài tia tán thưởng. Ha ha, là cô thay hắn chịu tội nên hắn cảm kích sao?
Cô nói tiếp: "Nếu chưa làm hộ chiếu thì tôi sẽ không làm mọi người mất hứng nữa! Cảm ơn ngài đã coi trọng phòng tạp vụ chúng tôi, cảm ơn ngài!"
Sự hào sảng của Hye Won lúc này đã làm cho Hwang Sunwoo không khỏi chăm chú dán mắt vào người cô. Chẳng lẽ cô không muốn đi du lịch hay sao? Người làm tạp vụ gia cảnh hẳn là không tốt lắm, cơ hội này chẳng phải rất khó cầu hay sao?
Lúc này chợt nghe Na Jaemin nói chắc như đinh đóng cột: "Cô ấy ngày mai sẽ đi!"
Sunwoo hiếu kỳ nhìn bạn tốt, anh ta sao lại cảm thấy tên gia hoả này dường như ăn nhầm thuốc rồi cũng nên. Không nén được lại nhìn nhìn Hye Won, vẫn không nhìn ra người con gái này có gì hấp dẫn cả? Chẳng qua chỉ có chút thanh tú mà thôi.
Quả nhiên... Sân bay Quốc tế Incheon.
Hye Won trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông bá đạo này, trong tay hắn lại cầm một quyển hộ chiếu. Người trong hộ chiếu rõ ràng chính là cô! Sao hắn làm được? Chỉ dùng thời gian một ngày! Không, chỉ nửa ngày mà thôi!
Hye Won giật mình nhìn hắn, vốn cô bị áp tải đến đây. Bọn họ nói cho dù không đi được thì cũng phải đến tiễn những thí sinh thắng cuộc. Chủ tịch Hwang đã mời thì cô sao từ chối được chứ! Dù sao hôm nay cô cũng phải rời khỏi đây! Hoá ra, chủ tịch Hwang đã thông đồng trước với tên kia! Giờ thì hay rồi, đã có lý do để không thể không đi rồi!
"Anh... anh sao lại làm được thế?" Hye Won giật mình nhìn quyển hộ chiếu.
Na Jaemin nhìn dáng vẻ kinh ngạc ngốc nghếch của cô thì thở dài, nhìn về phía đoàn người đang chờ ở cửa số sáu, người không nhiều, tính cả hắn tổng cộng là mười hai người. Hắn phất tay chào hỏi với Hwang Sunwoo, nhìn thấy đối phương mỉm cười đáp lại, gật gật đầu rồi nói: "Vốn dĩ nó là của em mà!"
Thời gian kiểm tra an ninh còn sớm, hắn có thể nhỏ to tâm sự với cô vợ bé nhỏ của mình. Hai ngày nay muốn tìm cô nói chuyện, nhưng cô tựa hồ giống một con nhím gai rất sắc nhọn, nếu không phải hắn nhờ Sunwoo để cho tất cả các thí sinh thắng cuộc tối qua đều ở lại trong khách sạn, chỉ sợ hôm nay sẽ không nhìn thấy cô nhóc này nữa thôi!
Hắn rất đáng sợ hay sao? Mặc dù đã coi hắn là người xa lạ, nhưng vẫn sợ hắn vậy sao? Rốt cuộc hắn không thể chờ được nữa! Mặc kệ cô mất trí nhớ hay không, hôm nay hắn muốn nói với cô, cô là vợ hắn, hắn còn sống! Cô là người phụ nữ của hắn!
"Cái... gì?" Hye Won vội vàng nhìn vào thời gian cấp hộ chiếu, quả nhiên... hơn nữa còn ghi lại vài lần xuất cảnh.
Sao lại thế này? Quyển hộ chiếu này chắc chắn là của cô không sai! Tại sao lại ở chỗ Na Jaesung vậy?
"Đi theo tôi!" Na Jaemin nằm lấy cổ tay Hye Won kéo cô đi đến đầu kia hành lang...
"Ái... Anh định làm gì? Anh buông tay ra! Buông tôi ra! Na Jaesung! Anh buông tay ra! Tôi sẽ kêu ầm lên đó!" Hye Won nhất thời hoảng hốt! Tên gia hoả này định làm gì? Bẻ gãy cổ cô hay sao? Trời ơi, cứu tôi với! Trên hành lang dài, người đến người đi nườm nượp, nhưng không ai để ý đến dáng vẻ giãy giụa của cô.
Cái gì? Sao hắn lại nghe thấy tên Na Jaesung nhỉ? Cô ấy đang nói gì vậy? Cô đổi tên cho hắn từ khi nào? Jaemin nắm lấy cánh tay cô giật nhẹ, đè cô lên một góc tường. Vừa hay chỗ đó cũng có một cái cột, hoàn toàn che khuất thân hình của cô và Jaemin.
Hye Won thoáng chốc toát mồ hôi lạnh đầy mình, cái này... Cô sắp bị giết người diệt khẩu hay sao? Dưới tình thế cấp bách, Hye Won ấn mở nút ghi âm trên điện thoại di động. Cô không thể cứ chết một cách không minh bạch như vậy được, chỉ mong khi mọi người tìm thấy thi thể của cô thì chiếc di động này vẫn còn đây.
"Em vừa gọi tôi là gì?" Jaemin gắt gao nhìn cô chăm chăm, cô khôi phục lại trí nhớ rồi sao? Vừa nãy có phải đang gọi tên hắn hay không? Gọi nhầm à?
"Cầm thú! Quân giết người! Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ kêu cứu ầm lên đấy!" Hye Won lòng dạ nào để ý hắn gọi là gì, đôi mắt mở to nhìn dáo dác xung quanh, mong có người nào đi qua đây, trùng hợp đi đến chỗ này thắt lại dây giày hay gì đó!
"Quân giết người?! Hye Won! Anh thật xin lỗi về việc em bị tai nạn xe. Là anh sail Tha thứ cho anh!" Jaemin vẻ mặt áy náy, cô nhóc này nhất định là đã nhớ ra được mọi chuyện rồi. Vì vậy mới đối xử với hắn như vậy! Cô đẩy toàn bộ trách nhiệm về tai nạn lên người hắn cũng không phải không có đạo lý. Nếu hắn không vội vàng đi gặp Jung Seyoon thì e rằng lúc này hắn đã đang cùng cô ngao du thắng cảnh rồi!
"A?" Hye Won trợn to mắt giật nảy mình, tóc tai dựng đứng lên kinh hoàng, quả nhiên... là hắn! Hắn lại chính mồm thừa nhận! Thật là khủng khiếp! Ngón tay đang ấn di động không kìm được run lẩy bẩy, chứng cớ, chứng cớ đều ở trong này!
"Anh... Anh... anh định làm gì? Tôi bị mất trí nhớ! Tôi không biết gì hết! Anh buông tha cho tôi đi!" Hye Won sợ đến mức người run lập cập. Cái người giống chồng cô như đúc này quả nhiên là hung thủ! Trời ạ! Hung thủ! Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện cảnh tượng Na Jaesung phá hỏng hệ thống động lực xe của Jaemin, lại xuất hiện cảnh tượng hắn chỉ đạo xe tải đâm vào cô, trời ơi trời! Thật là máu me quá! Thật sự... Seyoon nói quả nhiên là thật! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
"Hye Won, tha thứ cho anh! Anh thừa nhận anh sai rồi! Anh không nên đối xử với em như vậy! Tha thứ cho anh, quay về bên cạnh anh đi! Để cho anh được chăm sóc em!" Na Jaemin nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô mà đau lòng. Cô lại sợ hãi hắn sâu sắc như vậy. Hắn đè chặt hai vai cô, ngăn cô giãy giụa.
"Không! Không cần! Anh buông tay ra! Buông ra! Á...!" Dưới tình thế cấp bách, Hye Won hung hằng cắn lên cánh tay Jaemin.
Đau! Jaemin nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chăm vào cái đầu nhỏ của Hye Won đang cúi xuống liều mạng cắn chặt không chịu nhả ra, hắn mặc áo da, cô ra sức vậy nhưng cũng chưa hề cắn được vào da thịt của hắn. Nhìn bộ dáng cố sống cố chết của cô, hắn thật muốn cởi áo ra cho cô cắn đã đời. Răng của cô chắc không sắc lắm nhỉ?!
Hye Won cơ hồ có cảm giác răng mình đều muốn rụng ra rồi nhưng hắn vẫn chưa chịu buông tay! Lông tơ cô dựng đứng lên, người này không phải là mình đồng da sắt đó chứ? Cánh tay này không phải là tay giả đó chứ? Bên trong không biết có phải trùng hợp có máy móc vũ khí gì gì đó không nhỉ?
Hye Won càng nghĩ càng sợ hãi. Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn hắn, chợt nghe thấy giọng nói quỷ mị của Jaemin vang lên: "Răng của em không sao chứ?"
Vốn là một lời nói rất quan tâm, nhưng đến tại Hye Won lại giống như sứ giả thần chết đến lấy mạng cô vậy!
"Á! Tên hung thủ giết người chết tiệt này!" Bất cứ giá nào Hye Won cũng phải giở võ phòng thân của con gái ra! Đầu gối cô liều mạng thúc lên trên, chân cô cũng theo đó mà đạp mạnh.
Na Jaemin không ngờ cô còn có một chiêu như vậy, còn hướng thẳng vào chỗ hiểm của hắn nữa chứ! Đáng chết! Hắn vội buông cô ra, né tránh đòn công kích của cô. Cô điên rồi! Chỗ đó là hạnh phúc nửa đời sau của cô đó! Nếu thân thủ hắn không đủ nhanh nhẹn thì cô nhóc này đã suýt phế bỏ hắn! Chết tiệt! Lúc trước cô đã phế một nửa của hắn, lần này định phế triệt để hơn nữa có phải không?
Hye Won nhân cơ hội đó đẩy Jaemin ra, chạy thục mạng về phía mấy nhân viên đang làm việc cách đó không xa.
Cô hoảng loạn túm chặt lấy một nhân viên bảo vệ, cuống quýt hét lên: "Cứu tôi với! Có tên giết người muốn giết tôi! Mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!"
Mà Na Jaemin lúc này đã bắt đầu cất bước đuổi theo Hye Won.
Người đàn ông kia vừa nghe cô nói thế thì vội khẩn trương nói: "Tiểu thư, đừng hoảng hốt! Tên giết người mà cô nói đang ở đâu?"
"Chính là người đàn ông kia, chính là người đàn ông đang chạy về phía chúng ta! Hắn là tên sát nhân! Tôi có chứng cớ! Báo cảnh sát mau lên!" Hye Won gắt gao nắm chặt lấy di động, căng thẳng đến nỗi tựa hồ không cầm nổi nữa.
Người đàn ông nọ sắc mặt lập tức nghiêm trọng hẳn lên, anh ta cuống quít dùng bộ đàm nói gì đó... Thế là, không đến năm giây sau, mấy người bảo vệ xung quanh liền lập tức vọt tới cạnh Na Jaemin, bao vây hắn lại...
Phòng cảnh vụ sân bay.
Hwang Sunwoo ngồi một bên ôm bụng, cười đến rút gân, anh ta rất muốn xác nhận một chút, nếu do cười mà bị nội thương thì có thể đòi Na Jaemin tiền trợ cấp thương bệnh binh được hay không?! Tên này, hoá ra lại phải trải qua một chuyện tức cười như vậy, ha ha...
Lúc nãy khi nhận được điện thoại của Na Jaemin, anh ta còn tưởng rằng trái tim của hắn đã được phục hồi nhân phẩm, thấy việc nghĩa thì hăng hái giơ tay nhấc chân, bắt được hung thủ giết người hay gì đó. Đến lúc tới đây mới rõ ràng, hắn bị người ta coi là thủ phạm giết người dẫn đến bị bắt.
Mà việc khiến anh càng kinh ngạc hơn nữa, đó là nhân viên tạp vụ, Yoo Hye Won tiểu thư, luôn mồm nói hắn là kẻ sát nhân kia lại chính là vợ của tên bạn tốt mình! Người đã cùng hắn đường đường chính chính kết hôn! Chậc chậc! Bị chính vợ mình nhầm lẫn thành kẻ giết người, tố cáo với cảnh sát, chuyện này đúng là lần đầu tiên anh ta mới gặp trên đời!
Bị kéo vào cùng ở trong này hơn một tiếng đồng hồ, Hwang Sunwoo càng nghe càng không nhịn được cười.
Hye Won mặt đỏ tía tai ngồi trên ghế, quyền hộ chiếu trong tay cơ hồ sắp bị cô xé rách! Cô làm sao mà biết được chứ?! Người ta bị mất trí nhớ mà!!!
Na Jaemin mặt đầy hắc tuyến, hắn vừa nãy có một sự kích động muốn bóp chết cô nhóc này. Thủ phạm giết người? Vậy mà cô cũng nghĩ ra được, thật phục cô quá mà! Na Jaemin, Na Jaesung??? Đem trả người anh trai sinh đôi nguyên vẹn về cho hắn đi! Trời biết, nếu hắn có anh trai sinh đôi thì sao có thể có cuộc hôn nhân ước định này với cô ấy chứ?! Jung Seyoon, đừng để tôi gặp lại cô! Hắn hối hận đã trừng phạt cô ta quá nhẹ! Hiện giờ, hắn thật có ước muốn băm văm cô ta ra làm trăm nghìn mảnh!
"Yoo tiểu thư, chúng tôi đã điều tra rồi, Na tiên sinh cơ bản là không hề có anh trai song sinh. Hơn nữa nguyên nhân gây ra tai nạn xe cho cô, đồn cảnh sát bên đó cũng đã bắt được tài xế gây tai nạn rồi, hoàn toàn là do lái xe quá mệt mỏi thôi. Tôi nghĩ hai người nhất định là có hiểu lầm gì đó! Cô và Na tiên sinh về luật pháp mà nói vẫn là vợ chồng. Nếu vì nguyên nhân vợ chồng son cãi nhau. Một vị cảnh sát vừa lau mồ hôi vừa nói. Hiển nhiên là do bị hành hạ đủ thảm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cả bộ đồng phục cũng ướt đẫm. Mùa đông lạnh căm, cho dù chỗ này ấm thế nào đi chăng nữa, nếu không có một màn kinh hồn động phách kia thì cũng không đến nỗi toát nhiều mồ hôi như vậy! Trời biết, mấy câu này anh ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi.
Na Jaemin rốt cuộc cũng hảo tâm đứng dậy, khá là lịch sự nói với người cảnh sát kia: "Thật xin lỗi, làm phiền các anh quá rồi! Vợ tôi vừa mới bị tai nạn xe cộ nên tinh thần hoảng loạn. Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi!"
Hye Won thật muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống. Cô nhớ lại một màn giống như phim hành động kia, đến giờ vẫn thấy kinh hoàng. Tại sao chỉ trong nháy mắt đã phát sinh biến hoá kinh thiên động địa như vậy chứ?
Vậy... Seyoon tại sao lại muốn lừa cô? Cô vừa mới gọi điện cho Jung Seyoon, nhưng cơ bản là tắt máy. Số điện thoại đó không còn tồn tại nữa! Làm cho đám bảo vệ và cảnh sát trong phòng cảnh vụ náo loạn lên, sau đó chỉ còn lại một vị cảnh sát tốt bụng này ở lại "giáo dục" cô mà thôi, những người khác đã sớm tức xì khói lỗ tai rồi. Bận long sòng sọc lên một hồi, chỉ thiếu rút còi cảnh sát lên mà thôi! Nếu như Na Jaemin không trấn tĩnh, tương đối phối hợp như vậy, thì chỉ e là sẽ xảy ra một hồi huyết chiến cũng nên!
"Được rồi được rồi! Nếu không có việc gì thì tốt rồi! Mọi hiểu lầm đã được giải toả. Hai người mau chóng đến cửa hải quan làm thủ tục đi, máy bay sắp bay rồi đó! Tiểu thư à, về sau muốn báo cảnh sát nhất định phải thận trọng hơn nhé, cô kêu ầm ĩ lên là kẻ sát nhân, kẻ sát nhân một hồi, cô thì vui vẻ, nhưng chúng tôi bận rộn suốt một tiếng đồng hồ đó nha! Nếu cặp vợ chồng nào cũng giống hai người thì tôi chắc bị nhồi máu cơ tim mất thôi!" Viên cảnh sát kia còn khoa trương vỗ vỗ vào ngực mình mấy cái.
Hye Won vội đứng lên xin lỗi. Trời ơi! Mất mặt chết thôi! Cô cúi gằm xuống đi theo sau Jaemin.
Hwang Sunwoo rốt cuộc cũng đứng được thẳng người lên, theo hai người nọ đi ra khỏi phòng cảnh vụ.
Hye Won tuy rằng không mang theo đồ đạc gì, nhưng Na Jaemin giống như ảo thuật gia, biến ra một chiếc va-li, còn có một chiếc túi xắc tay. Hắn đưa túi cho cô, một câu cũng không nói không rằng. Hye Won kéo khoá túi ra, nhìn thấy chứng minh thư, ví tiền, di động của cô, tất cả đều ở bên trong. Cái túi này... là của cô sao?
Người đàn ông kia mặt mũi vẫn sầm sì. Hye Won ngoan ngoãn đi theo sau Na Jaemin, không dám hó hé nửa lời. Cô giờ đầu óc đang rối bời. Mỗi bước đi lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn một chút! Người đàn ông kia vậy mà lại chính là Na Jaemin, là người chồng trong tờ chứng nhận kết hôn của cô! Trời làm sao bây giờ? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý a! Cô phải đối mặt với người chồng còn sống này ra sao đây? Nếu Jung Seyoon lừa cô, vậy rốt cuộc cô là ai? Chồng cô là người như thế nào? Cuộc hôn nhân của họ ra sao?
"Ừm, chuyện đó..." Hye Won thật sự có rất nhiều lời muốn nói.
"Có gì thì lên máy bay rồi nói sau" Jaemin lạnh lùng nói, ngữ điệu hoàn toàn là trách móc. Hắn chưa truy cứu chuyện cô coi hắn là kẻ sát nhân đã là rộng lượng lắm rồi.
Đến cửa hải quan, Jaemin kéo Hye Won, để cô đi lên phía trước, giống như sợ cô trốn mất vậy. Còn hắn thì kéo va-li đứng đợi ngay sau cô.
"Sao vậy? Anh..." Hye Won đột nhiên phát hiện trong tay Na Jaemin cũng cầm vé máy bay và hộ chiếu. Sao, anh ấy cũng phải đi công tác ư?!
"Đến lượt em kìa!" Jaemin giục cô.
"Đợi tôi với, Na, ông thật đúng là qua sông đoạn cầu mà!" Hwang Sunwoo lấy vé lên máy bay, vội vàng chạy tới.
"Ông làm cái gì vậy?" Jaemin tức giận hỏi.
Hwang Sunwoo cười tủm tỉm: "Sao nào? Tôi làm gì ông không nhìn ra được sao? Na tổng của tập đoàn NJ đã ra mặt rồi, tôi là chủ nhà không thể không đi phụng bồi nha!"
"Hừ!" Jaemin xì một tiếng, trừng mắt lườm Sunwoo. Đúng là sợ thiên hạ không loạn mà! Hắn đến để xem trò vui thì có!
"Tiểu thư, trong túi có máy tính xách tay không ạ?" Nhân viên ở bộ phận kiểm an nhắc nhở Hye Won.
"A? Không..." Hye Won theo phản xạ có điều kiện bật trả lời. Cái túi này Na Jaemin vừa đưa cho cô, cô đúng là chưa xem kỹ, chỉ thấy bên trong có gì đó hơi nặng mà thôi.
"Có!" Jaemin thay cô trả lời, trực tiếp mở khoá kéo túi, lấy ra một chiếc laptop.
Trời ạ! Mất mặt quá! Trong túi mình có gì không mình cũng không biết! Cô lén liếc sang nhìn cô nhân viên kiểm soát kia, cô gái nọ cũng ngơ ngác nhìn cô. Chẳng qua chỉ là cái máy tính thôi, sao phải che che đậy đậy thế?
Hye Won không khỏi thở dài, haizzz! Cô hôm nay đúng là không ngóc đầu lên được.
Cô đi vào bên trong, Na Jaemin cũng theo sau cô.
Hye Won nhìn hắn kéo va-li đi về phía mình, lại tiện tay cầm lấy túi xách của cô sải bước đi về cửa lên máy bay số chín. Mà cô thì chỉ đành rào bước đuổi theo. Trên loa không ngừng nhắc nhở mọi người, máy bay của họ sắp cất cánh, nhắc khách hàng đến cửa lên máy bay để xếp hàng.
Cũng may không phải là xa lắm. Giám đốc Jung đứng ở cửa sổ chín, đang ngó nghiêng, vừa nhìn thấy họ lập tức vẫy tay, ý bảo họ mau lên một chút.
Hye Won cũng chạy theo Jaemin, cô nhìn thấy đoàn của họ rồi. Đoàn của họ đang bắt đầu xếp hàng lên máy bay. Không biết bọn họ có biết màn trình diễn nực cười của cô ngoài kia không. Haizzz! Mấy ngày du lịch này cô làm sao dám ngẩng mặt lên nhìn người ta đây?
"Này! Na Jaemin!" Dưới tình thế cấp bách, Hye Won không quản được nhiều như vậy! Cô kéo kéo áo của Jaemin đang đi phía trước.
Hắn đi chậm lại quay đầu nhìn cô.
"Liệu có thể đừng nói với bọn họ chuyện vừa rồi được không?... Còn có... còn có mối quan hệ của chúng ta... tôi..." Hye Won ấp úng, xấu hổ quá đi!
Jaemin nhìn thẳng cô chăm chú, không nói năng gì, đi về phía nhân viên ở cửa lên máy bay, đưa vé máy bay cho người ta.
Ánh mắt hắn là sao vậy nhỉ? Rốt cuộc là có được hay là không, cũng phải nói một câu đi chứ! Sắp lên máy bay rồi, nếu mọi người hỏi thì cô phải trả lời sao đây?
"Này! Na Jaemin! Na tiên sinh... Na tổng tài..."
"Gọi Jaemin đi!"
"Hả?"
"Gọi Jaemin đi!" Na Jaemin đi rất nhanh trong hành lang dẫn ra máy bay, chiếc va-li bị kéo lê trên hành lang phát ra tiếng bánh xe cồm cộp, làm cho giọng nói của hắn không được rõ ràng lắm.
"A, vậy... Jaemin! Lời tôi nói lúc nãy, anh có nghe được không?"
"Ừ!"
"Hả, cái gì cơ? Anh nói cái gì?" Hye Won sốt ruột muốn đuổi theo Jaemin, lại vấp vào chiếc va-li suýt ngã.
•
•
hôm nay gắng cập nhật để kịp sinh nhật anh bồ :>> cậu bé đầu nấm năm nào bây giờ đã 21 chủi rồi. xúc động quá điiiii ~~ 🙈🙈
nana sinh nhật vui vẻ 🎊🎊🎉
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top