133
"Biết nói chuyện không?"
"Có."
"Nói với cô ấy, gần đây tôi có việc, sẽ rất lâu không lên mạng, khỏi nhớ." Giọng Na Jaemin có chút khác thường, dường như không còn ác liệt như lúc nãy, hình như có chút dịu dàng.
Hắn là có ý gì? Đây xem như sự đãi ngộ riêng của hắn đối với cô sao? Như hắn mong muốn, cô viết cho mình đúng như vậy. Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Cô hiện giờ đang nói chuyện với chính mình sao?
"Cô ấy là?" Hye Won đột nhiên tò mò hỏi. Muốn xác nhận cái gì...
"Hong tiểu thư! Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm hộ lý của cô, chẳng lẽ không biết chuyện không nên hỏi thì không thể hỏi sao?" Jaemin lập tức thay đổi sắc mặt.
"Vâng, xin lỗi." Hye Won vội vàng đứng dậy, lùi sang một bên. Ở trước mặt hắn, cô có một nỗi hoảng sợ, giống như hắn lúc nào cũng có thể áp sát lại vậy. Lông tơ khắp người đều dựng đứng hết lên.
Jaemin sửng sốt, nói: "Cô rất sợ tôi?"
Hye Won vội vàng đáp lại: "Không, thưa Na tiên sinh!"
Hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là vậy! Tôi không hy vọng ở chung nhà với một người nhát như thỏ đế! Pha cho tôi một chén trà, đưa qua đây."
Jaemin lại ngồi lên ghế. Hye Won vì thế kính cẩn xuống dưới lầu. Thành thạo pha một chén trà cho Na Jaemin. Điều làm cô kinh ngạc là, trong nhà hắn vẫn y như cũ. Đồ đạc vẫn đâu ra đấy. Lá trà vẫn ở chỗ cũ. Trong tủ lạnh, dùng hai lớp nilon bọc kín. Vừa nhìn, thì thế nào cũng không thể biết đó là lá trà.
Nghe thấy tiếng bước chân, Jaemin rất kinh ngạc. Cô không hề hỏi hắn lá trà ở đâu, đã pha xong rồi?
Jaemin yên lặng nếm thử một ngụm, là lá trà của hắn. Cô thế mà lại biết! Hộ lý chăm sóc đặc biệt này...
"Sao cô tìm được lá trà?"
"Hả?" Hye Won sửng sốt, thế mà cô lại xem nhẹ vấn đề này. Cô đối với cái nhà này dường như quá quen thuộc, khó tránh khỏi khiến Na Jaemin hoài nghi.
"Ừm, tôi đã từng chăm sóc một vị tướng về hưu, lá trà nhà ông ấy cũng bảo quản như vậy. Tôi nghĩ ngài nhất định cũng rất cẩn thận..."
Jaemin khẽ hắng giọng. Khó trách, mẹ một mực tiến cử cô ta, quả là rất có kinh nghiệm! Điều này khiến hắn rất không thoải mái. Có phải là chứng tỏ, hắn hiện giờ chẳng khác nào một kẻ tàn phế?
Hye Won âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hong tiểu thư tạm thời hãy ngủ ở phòng dành cho khách! Cô cũng thấy đấy, công việc ở chỗ tôi hẳn là không phiền phức lắm. Cô làm việc cô phải làm. Nếu có yêu cầu, tôi sẽ gọi cô..." Jaemin dặn dò máy móc, có chút mất kiên nhẫn.
"Xin lỗi, Na tiên sinh, buổi tối tôi không ở đây..."
"Rầm" một tiếng, chén trà nện xuống mặt bàn, dọa Yoo Hye Won lập tức im bặt. Ông trời ơi! Hắn sao lại trở nên nóng nảy như vậy.
"Cô nói buổi tối cô không ở đây?" Khẩu khí Na Jaemin âm trầm đáng sợ.
"Là... tôi... có nỗi khổ riêng..."
"Hong tiểu thư, tôi trả cô tiền, chẳng lẽ không thể giải quyết nỗi khổ của cô sao? Nếu công việc này cô không đảm đương nổi, vậy thì rất đáng tiếc, tôi phải đổi người!" Jaemin vẫn gay gắt như vậy, hắn sẽ không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.
"Không! Xin lỗi, ý tôi là... tôi ở đây sẽ thêm phiền phức cho ngài." Hye Won cắn răng nói dối.
Jaemin nửa ngày không nói gì, uống hết trà, nói: "Hong tiểu thư, tư duy của cô rất đặc biệt. Mạo muội hỏi một câu, tuổi của cô."
"Hả? Tôi... tôi ba mươi tám tuổi!" Mặt Hye Won lập tức đỏ lên. Nếu Na Jaemin có thể nhìn thấy, cô đã sớm bởi vì nói dối càn rỡ trước mặt hắn như vậy mà chết đến hàng trăm nghìn lần rồi!
"Kết hôn chưa?" Jaemin dường như ngửi thấy mùi gì đó trong không khí.
Hye Won "ừm" một tiếng, thay cho câu trả lời.
"Rất tốt. Người nhà cô có phản đối công việc của cô không?" Jaemin đột nhiên hỏi.
Hye Won thật sự đoán không ra rốt cuộc hắn muốn hỏi gì, tim thót lên một cái nói: "Chồng tôi đã mất, tôi sống cùng con gái."
Jaemin dường như không ngờ, sửng sốt. Khóe miệng hơi nhếch lên: "Có bạn trai không?"
"Không... không có." Hye Won mặt nóng bừng.
"Hong tiểu thư, chăm sóc người như tôi, cô hẳn là rất có kinh nghiệm, cho nên, có một số việc tôi nghĩ không cần tôi lặp lại nhỉ?"
"Hả? Vâng, tôi hiểu." Kỳ thật, cô một chút cũng không hiểu hắn định nói gì. Hắn xem ra khá ổn, hoàn toàn không cần hộ lý.
"Vậy được rồi. Đỡ tôi vào phòng vệ sinh!" Nói xong, Jaemin liền đứng dậy.
Phòng vệ sinh? Vào phòng vệ sinh? Hye Won lập tức hiểu được ý tứ mấy câu hỏi kia của Na Jaemin!
Mắt hắn đã không nhìn thấy, vậy thì cô phải chăm sóc ăn ở đi lại của hắn, đương nhiên bao gồm cả chuyện đi vệ sinh! Chết thật! Nhìn thân hình cao lớn của hắn đứng trước mặt mình, tim Yoo Hye Won đột nhiên đập điên cuồng.
"Còn không mau lại đây!" Jaemin dựa vào sự quen thuộc đối với thư phòng, tay quờ quạng, từ ghế ngồi đi ra.
Hye Won vội vàng tiến lên trước, đỡ lấy cánh tay hắn.
Cánh tay mạnh mẽ cứng rắn khiến cô cả người run rẩy. Ba năm rồi, cô vẫn không thể xem nhẹ sức ảnh hưởng của thân thể này đối với cô! Ở bên cạnh hắn, có một áp lực vô hình khiến cho cô tự nhiên thấy trong lòng hoảng hốt.
Có cô dìu đỡ, Jaemin dường như bước đi tự tin hơn. Mặc kệ phía trước là cái gì, cứ thế đi thẳng.
Hye Won thật cẩn thận đỡ cánh tay hắn, tiến vào phòng vệ sinh.
"Xin hỏi, ngài muốn..." Hye Won ngập ngừng hỏi.
Ở cùng hắn nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng gần gũi như vậy ở trong phòng vệ sinh.
Jaemin sa sầm mặt, dùng chân đá khẽ trên mặt đất, tìm được vị trí bồn cầu.
Lạnh lùng nói: "Mở nắp bồn cầu!"
Hye Won vội vàng mở nắp bồn cầu. Vừa đứng thẳng lên, đã nhìn thấy hắn đang cởi thắt lưng!
"Á! Anh...Anh muốn làm gì?" Hye Won thốt lên, khẩn trương nép sát người vào vách tường.
Jaemin không hề ngừng động tác của tay, mà châm chọc nói: "Hong tiểu thư! Không, hẳn phải gọi cô là bà Hong! Bệnh nhân cô chăm sóc đều không cần đi vệ sinh sao?"
Nói xong, Hye Won liền nhìn thấy hắn đã điềm nhiên lấy ra "cái đó" của hắn! Vội vàng giơ tay che mặt, Hye Won chạy ra khỏi phòng vệ sinh, cũng mặc kệ hắn có nhìn thấy hay không!
Dựa vào lan can thở dốc! Hắn lại còn có động tác như vậy ở trước mặt một người phụ nữ xa lạ? Không thấy xấu hổ sao? Ông trời ơi! Bỗng nhiên lại nghĩ đến hình ảnh vừa nãy, mặt của cô liền đỏ bừng lên!
Tiếng "rào rào" vang lên, là tiếng xả nước bồn cầu. Hye Won vội vàng xoay người thấy Na Jaemin đang sờ soạng cửa, đi ra. Lại đột nhiên vấp chân vào tấm thảm trải sàn, liền ngã nghiêng người về phía trước.
"Á!" Hye Won vội vàng tiến đến, định đỡ lấy hắn, không ngờ hắn quá nặng, đè ngã Hye Won xuống dưới sàn.
Hye Won lập tức choáng váng. Tế bào trong cơ thể giống như bị điện giật, bắt đầu tê dại.
Jaemin bởi vì không nhìn thấy, nhất thời bị té ngã cũng khiến hắn sửng sốt một chút. Cảm nhận được dưới thân là thân thể ấm áp, mềm mại, đầu mày không khỏi nhíu chặt lại.
"Cô chết tiệt chạy đi đâu vậy?" Tiếng quát giận dữ hiển nhiên là trách móc Yoo Hye Won vừa nãy bỏ chạy, hại hắn bị ngã.
"Na... tiên sinh, tôi ở ngay ngoài cửa đợi ngài!" Ngực Hye Won phập phồng kịch liệt, toàn bộ sức nặng của hắn đè trên người cô, không giống lúc bọn họ..., hắn sẽ để ý đến sức nặng cơ thể, lấy tay chống đỡ. Hiện giờ, hắn thật sự rất nặng. Phủi phui phủi phui, nghĩ cái gì vậy! Mặt Hye Won nóng bừng, lúc này sao cô lại có thể nghĩ đến chuyện đó được, thật là!
"Khụ khụ khụ" Hye Won nhịn không được bắt đầu ho. Thân thể hắn chèn ép cô đến không thở nổi.
Jaemin từ trên người cô đứng lên, ngữ khí ác liệt quát: "Còn không đứng dậy! Đỡ tôi vào thư phòng!"
Hye Won vội vàng hấp tấp bò dậy, đỡ Na Jaemin đi vào thư phòng. Hắn lại một lần nữa ngồi trước máy tính.
"Không có việc gì nữa, cô đi xuống đi!"
Trong giọng nói có bực bội, có buồn phiền! Trong lòng hắn nhất định là khó chịu cực độ!
Hye Won đáp lời, vẫn đứng ở đó ngơ ngẩn nhìn hắn!
Giây phút hắn bị ngã, cô càng thêm nhận thức được hắn là không nhìn thấy! Còn hắn thì sao? Nhất định là càng đau khổ hơn?
Nhìn đầu mày hắn nhíu chặt, còn có nét mặt âm trầm, cô lại nảy sinh một nỗi thương cảm. Cô có thể cảm nhận được cảm giác quẫn bách của hắn. Ngay cả vào phòng vệ sinh cũng bị ngã. Người đàn ông giỏi giang tài cán như hắn, sao có thể không bị tổn thương đến lòng tự tôn chứ?
Lẳng lặng ngắm nhìn sườn mặt hắn, Hye Won trong lòng chua xót. Nhẹ nhàng đi ra khỏi thư phòng, cô đi thẳng xuống phòng bếp.
Giống như chưa từng bỏ đi, cô vẫn tự nhiên quen thuộc như vậy, tìm lại cảm giác trước đây. Tất cả chuyện này thật là thần kỳ. Giống như chính mình chưa từng bỏ đi vậy.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không ít, nhưng cô vẫn muốn đi mua một chút đồ tốt hơn.
"Na tiên sinh, tôi muốn đi mua chút đồ ăn, ngài có gì cần mua không?" Hye Won gõ nhẹ cửa thư phòng.
Hắn vẫn duy trì tư thế lúc cô rời đi. Ánh mắt không có tiêu cự, nhưng cô biết hắn nhất định là đang suy nghĩ.
Jaemin không nóng không lạnh nói: "Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hẳn là đủ cho một tuần rồi!"
Rất hiển nhiên, hắn không muốn cô đi.
Cô có thể tưởng tượng, một người đột nhiên không nhìn được thế giới, trong lòng anh ta hẳn phải có khủng hoảng!
"Ừm, phải. Nhưng tôi muốn làm mấy món tốt cho mắt. Sẽ không lâu lắm đâu, nửa giờ, tôi đảm bảo nửa giờ sẽ trở về." Hye Won gấp gáp chứng tỏ thành ý của mình. Mặc dù cô càng không muốn rời hắn nửa bước, nhưng cô vẫn muốn làm mấy món ăn tốt cho mắt của hắn.
Nghe nói là muốn mua nguyên liệu nấu ăn tốt cho mắt, trong lòng Na Jaemin cũng dao động. Hộ lý chăm sóc đặc biệt này không biết là thật sự có lòng hay là giả bộ. Theo lý thường, trong tủ lạnh có cái gì thì ăn cái đó, đỡ phiền phức.
Chẳng lẽ mẹ đã đặc biệt dặn dò cô ta cái gì? Được người ta quan tâm cố nhiên là ấm lòng, nhưng càng thêm chứng tỏ sự bất lực của hắn! Hắn thế nào cũng không thích ứng được với sự chăm sóc này!
Vừa mới bị ngã, ngay cả chính hắn cũng bị dọa sợ! Chẳng lẽ nửa đời sau của hắn sẽ phải sống trong bóng tối sao? Ngay cả những việc cơ bản trong cuộc sống cá nhân cũng không tự làm được? Trong lòng không khỏi cảm thấy chán chường!
"Đâu cần phiền phức như vậy!"
"Không! Không phiền phức! Na tiên sinh, tôi có thể đi không?"
Jaemin không nói gì, tỏ vẻ cam chịu. Hye Won vội vàng chạy đi.
Nửa giờ, cô nói với mình chỉ có thời gian nửa giờ đồng hồ. Cô không thể để Na Jaemin ở nhà một mình quá lâu.
Quả óc chó, gan lợn, trà hoa cúc... Cô mua rất nhiều, đầy hai túi lớn đồ ăn. Vừa nhìn đồng hồ, trời ạ! Bất tri bất giác vậy mà đã quá một giờ đồng hồ!
Jaemin! Trời ạ! Hắn hẳn là sốt ruột rồi!
Hye Won vội vã chạy về nhà, vừa vào cửa liền lớn tiếng gọi: "Na tiên sinh! Na tiên sinh!"
Thế nhưng không có ai trả lời!
Hye Won buông nguyên liệu nấu ăn xuống xông lên thư phòng, không có người. Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh lại nghe thấy tiếng nước chảy rào rào bên trong. Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khẽ dựa vào cửa phòng vệ sinh, khuôn mặt nóng bừng dựa vào cửa. Hắn thật đúng là tự phụ, lúc này đi tắm rửa? Ha ha, chắc là không muốn cô giúp đây mà!
Nghĩ ngợi, nếu hắn cần cô giúp, vậy thì cô sẽ xấu hổ đến mức nào!
Đỏ mặt dán vào cửa, nghĩ đến dáng vẻ hắn lúc này, không khỏi từng đợt khô nóng! Trong lòng cả kinh, cô dạo này làm sao vậy? Ba năm không có đời sống tình dục đói khát hay sao? Mới chưa đến nửa ngày, trong đầu cô đã hiện lên những hình ảnh giới hạn lứa tuổi đến mấy lần rồi? Chết thật! Tát bôm bốp vào má mình, Hye Won hít sâu một hơi.
Hye Won khẽ gõ cửa: "Này? Na tiên sinh, ngài đang ở bên trong hả?"
"Cô chết tiệt chạy đi đâu hả?" Tiếng Jaemin lại vang lên từ phòng ngủ.
Hye Won vội quay đầu, rành rành phát hiện Na Jaemin thân trên để trần, tóc ướt sũng, mặt quần ngủ, lại còn mặc ngược!
"Na tiên sinh, xin lỗi, tôi về muộn!" Trong đầu lập tức nghĩ đến, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
"Ít nói nhảm! Mau đi thu dọn phòng tắm!"
Hye Won vội vàng mở cửa phòng tắm, ông trời ơi! Một đám hỗn độn! Vòi hoa sen vẫn còn đang phun nước rào rào, nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra, chai lọ linh tinh rơi đầy đất. Cô có thể tưởng tượng được, biểu hiện cáu giận của hắn ở bên trong.
Ông trời ơi! Sao có thể như vậy? Dù là muốn tắm một cái, cũng sẽ không
khoa trương như vậy chứ? Chẳng lẽ là bị ngã?
Tắt vòi nước, Hye Won vội vàng chạy ra gõ cửa phòng ngủ, được lời cho phép mới bước vào, kiểm tra xem Na Jaemin có bị thương hay không.
"Làm gì vậy?" Ngữ khí vô cùng ác liệt.
"Na tiên sinh, ngài có khó chịu chỗ nào không? Xin lỗi, tôi đã về muộn!" Hye Won tinh mắt phát hiện trán Jaemin có chút sưng đỏ, dường như là bị va vào.
Jaemin ném điện thoại di động về phía Yoo Hye Won, dọa cô giật nảy mình, vội vàng đón lấy.
"Lưu số điện thoại của cô vào! Phím số một."
"Vâng." Đồ ngốc, sao cô không nghĩ ra sớm một chút. Có lẽ, có thể, hắn bị ngã từ rất sớm, cứ ở đó bất lực chờ cô trở về.
Trong lòng không khỏi đau nhói! Xét từ góc độ hộ lý chăm sóc đặc biệt, cô hoàn toàn không đủ tư cách, mà làm một người vợ, cô lại càng vô trách nhiệm! Rất muốn rất muốn ôm hắn vào trong lòng an ủi, nhưng cô cái gì cũng không làm được!
Hye Won lấy ra một cục đá trong tủ lạnh, quay lại, dịu dàng nói: "Na tiên sinh, ngài dùng đá chườm một chút, tôi đi nấu cơm."
Nhét cục đá vào trong tay hắn, lại định nói hắn mặc ngược quần ngủ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quên đi. Dù sao trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, sẽ không ai để ý!
Trong lòng buồn bã, hắn là người kiêu ngạo đến mức nào. Nếu biết chính mình mặc ngược quần ngủ, sẽ có cảm tưởng gì?
Người phụ nữ này ở bên cạnh mình, giống như không tồn tại vậy. Nỗi phiền muộn bất an lúc trước của Na Jaemin, dường như ngay lúc cô xuất hiện liền tiêu tan hết.
Hắn không biết là cảm giác gì. Thật giống như vô hình có thêm một sự tin tưởng!
Nhẹ nhàng áp cục đá lên đầu, Jaemin không khỏi nhíu nhíu đầu mày! Thế giới của hắn lẽ nào lại là như vậy sao?
Trong đầu lập tức hồi tưởng lại chuyện lúc trước khi xảy ra tai nạn xe.
Lee Seung Hyun, cái tên này hắn dường như đã muốn quên! Lại là kẻ vĩnh viễn không thể nào quên được!
Hắn ta mê cờ bạc, sa sút đến mức vợ cũng bỏ đi. Mà lúc hắn ta túng quẫn, lại nghĩ tới Na Jaemin, hắn ta đòi tiền Jaemin, Jaemin sao có thể cho chứ? Giao dịch của bọn họ sớm đã kết thúc vào cái đêm hoang đường kia rồi!
Thế nhưng, một câu nói của Seung Hyun lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ của Na Jaemin, hắn ta nói: "Na tổng, chẳng lẽ anh không muốn biết vợ anh vì sao lại đào hôn sao?"
Tin tức này, ngay cả giới truyền thông đều bị phong tỏa rồi! Sao hắn ta lại biết được?
Vết sẹo kia của Jaemin lập tức bị khơi dậy! Vì thế hắn nhận lời với Lee Seung Hyun, dùng năm mươi triệu để đổi lấy bí mật này!
Lee Seung Hyun, mặc dù cũng ra vẻ ta đây, nhưng lại tỏ ra vô cùng hám tiền! Bởi vì hắn ta rất cần tiền.
Jaemin rất nhanh đã biết được, Seung Hyun từ sau lần đó có tiền, liền mang vợ con đi di dân sang Canada! Nhưng hắn ta ham ăn biếng làm, ham mê cờ bạc! Thường xuyên bay qua bay lại Macao, có lúc đánh bạc đến một tháng không về nhà!
Đánh bạc, mười lần thua chín! Hắn ta đương nhiên cũng không may mắn đến đâu!
Vợ hắn ta tức giận quá đỗi, ly hôn với hắn ta, đuổi hắn ta ra khỏi nhà.
Ba năm trước, hắn ta đã nghèo túng chẳng khác một kẻ ăn mày đầu đường! Nhưng không biết từ đâu lại kiếm được một khoản tiền, vì thế hắn ta lại bắt đầu đánh bạc!
Người đã nghiện cờ bạc, mãi mãi sẽ không bao giờ dừng lại. Jaemin đúng hẹn chuyển vào tài khoản của Lee Seung Hyun năm mươi triệu.
Seung Hyun ở trước mặt Na Jaemin, dùng điện thoại kiểm tra tài khoản. Jaemin quả nhiên biết giữ lời! Trong hai con mắt của hắn ta liền lóe ra tia sáng.
Hắn ta cười hì hì nói: "Na tổng, vợ anh trong ngày cưới đó... hà hà, vì sao lại đào hôn, chính là bỏ đi cùng với người đàn ông khác!"
Jaemin chợt nheo mắt, mờ ám nói: "Lee Seung Hyun! Mày giỡn tao? Mày cảm thấy tin tức này là một bí mật sao? Nó đáng giá năm mươi triệu sao?"
Lee Seung Hyun run rẩy, lập tức cười theo nói: "Đây chẳng phải cũng là sự thật sao? Na tổng?"
Jaemin liền túm cổ áo hắn ta, dữ tợn nói: "Đừng có giở trò với tao! Nếu không, một xu mày cũng không lấy được!"
"Đừng đừng đừng, Na tổng. Chúng ta đã thương lượng rồi mà! Xin bớt giận!" Lee Seung Hyun vội vàng châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, có chút khó xử mở miệng, "Kỳ thật, vợ anh ngày đó đào hôn là có nguyên nhân khác!"
Một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh. Chẳng lẽ Hye Won đào hôn, không phải bởi vì cùng Park Jisung bỏ trốn, mà thật sự có ẩn tình khác. Na Jaemin bỗng nhiên cảm thấy có chút hít thở không thông. Chuyện mình trăn trở nhiều năm như vậy, lại có ẩn tình khác? Ẩn tình gì? Là chuyện gì? Jaemin nhìn chằm chằm Seung Hyun!
"Này! Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ! Anh như vậy, tôi không dám nói đâu!" Lee Seung Hyun có chút hoảng sợ nhìn Na Jaemin. Hắn ta lần này nếu không phải là không còn cách nào khác, đánh chết cũng sẽ không đến tìm Jaemin!
Còn không phải là vì không tìm thấy Yoo Hye Won! Người phụ nữ đó có vẻ dễ lừa! Dùng chuyện năm đó để kiếm thêm mười tám triệu, hoàn toàn không thành vấn đề!
Nghĩ tới cả đời này sẽ không phải lo đến cơm áo gạo tiền, hắn ta liền vô cùng vui vẻ!
"Lee Seung Hyun! Sự kiên nhẫn của tao rất có hạn!" Lời Jaemin lạnh như băng.
"Khụ khụ, Na tổng. Vì năm mươi triệu, tôi sẽ nói cho anh! Chuyện... đó của anh, bị vợ anh biết rồi! Vì thế cô ấy liền bỏ đi!" Seung Hyun nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Là mày nói?" Jaemin mặc dù trong lòng chấn động, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Nói... nói đùa! Sao có thể là tôi?" Seung Hyun cười hì hì phủ nhận. Trên trán không khỏi toát mồ hôi lạnh!
Trong xe liền xuất hiện một không khí chết chóc. Dường như ý thức được có gì không đúng, Lee Seung Hyun lập tức lái xe chuồn đi!
Jaemin đè nén giận dữ trong lòng, gọi một cuộc điện thoại, đóng băng tài khoản của Lee Seung Hyun! Đồng thời báo cảnh sát, cung cấp chứng cứ, nói Seung Hyun lừa đảo chiếm đoạt tài sản của hắn!
Seung Hyun đến sân bay, vẫn không yên tâm, kiểm tra lại tài khoản! Lại phát hiện tài khoản bị đóng băng! Ngay lúc hắn đang khủng hoảng, nhìn thấy cảnh sát ở sân bay hình như đang tìm ai đó! Lập tức ý thức được mình đã bị Na Jaemin giở trò!
Vì thế, hắn ta giận dữ trốn đi, lái xe nhân cơ hội đâm vào xe của Na Jaemin. Thế là xảy ra tai nạn, trong lúc quẫn bách cùng cực, hắn ta muốn Jaemin cùng chết! Kết cục lại là hắn ta rơi đến chết không toàn thây!
Oán hận ba năm trong nháy mắt biến thành tự trách và áy náy! Jaemin trợn trừng đôi mắt trống rỗng, nhìn thế giới tối đen như mực trước mắt. Đây có lẽ là báo ứng! Là ông trời thay cô trừng phạt hắn!
"Na tiên sinh, ăn cơm thôi!"
Jaemin giật nảy mình, sao lại giống như tiếng của Yoo Hye Won!
Hye Won phát hiện thân mình hắn chấn động, hồ nghi nhìn về phía hắn, bỗng nhiên ý thức được mình hình như nói quá tự nhiên! Vội vàng bóc một cái kẹo cao su cho vào miệng.
Hơi thở tươi mát lập tức lan tới lỗ mũi Na Jaemin, là vị bạc hà.
Hắn không nói gì. Chính mình quá nhớ nhung cô rồi. Thản nhiên đứng dậy, tự nhiên đưa tay ra cho hộ lý chăm sóc đặc biệt của hắn, sau đó hai người đi ra.
Chăm sóc hắn gần gũi như vậy, Hye Won trong lòng thật ấm áp. Thời gian ba năm,
đủ để nỗi nhớ nhung của cô càng thêm cấp bách, khiến cho nỗi hận của cô biến mất không còn dấu vết.
"Na tiên sinh, tôi làm món trứng gà táo tầu hầm quả óc chó, thịt lợn sơn tra, gan lợn xào, còn có canh rong biển nấu nấm, những món này đều rất tốt cho mắt, nếm thử xem?" Hye Won đặt bát đũa vào tay Jaemin, không ngừng gắp thức ăn cho hắn.
Nhấm nháp mỹ vị thực sự, Jaemin không khỏi cảm thán, xem ra mẹ lựa chọn hộ lý chăm sóc đặc biệt, quả thật là rất cẩn thận nha!
"Mùi vị thế nào?" Hye Won có chút mong chờ hắn khen ngợi, ngây ngốc gắp thức ăn cho hắn, còn mình lại chưa ăn miếng nào.
"Tôi không kén ăn!"
Lời nói lạnh lùng, lại không hề có khen ngợi. Hye Won không khỏi thở dài. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, dáng vẻ chậm rãi nhai nuốt, Hye Won không khỏi mỉm cười. Cô còn muốn mong cầu gì xa xôi chứ? Cô đến để chăm sóc hắn, chẳng lẽ còn muốn có được sự yêu chiều của hắn sao?
Hye Won, rốt cuộc tim mày để ở đâu?
"Hết rồi à?" Jaemin dùng đũa gõ gõ bát, Hye Won mới đột nhiên phát hiện, trong bát hắn trống không.
"Ồ, còn, còn rất nhiều! Anh muốn ăn gì?"
"Tùy!"
Hye Won cười, vội gắp cho hắn chút thức ăn. Nhìn hắn ăn đồ ăn mình làm, thật là một sự hưởng thụ! Hắn ăn rất nhiều! Ha ha, cô nhớ trước đây, khi mình làm đồ ăn cho hắn, hắn cũng ăn rất nhiều. Điều này sẽ khiến cô có một cảm giác thỏa mãn.
Ăn cơm tối xong, Jaemin trở về phòng ngủ.
Cô có thể hiểu, suốt cả một ngày, mặc dù hắn cũng không làm gì, nhưng cũng đủ mệt mỏi đi!
Bảy giờ. Cô đang nghĩ nên về nhà cho Won Won bú. Nhưng, sao cô có thể bỏ hắn đi chứ? Nếu hắn lại tìm cô, lại bị ngã, thì làm thế nào?
Gọi một cuộc điện thoại, cô nói với mẹ, định cai sữa cho con. Tối nay sẽ để Won Won uống sữa bột đã. Ngày mai sẽ đi mua chút bột gạo!
Có điều, cô không ở bên cạnh Won Won, không biết tiểu tử kia có ngủ được không. Từ khi sinh bé ra, cô chưa bao giờ rời bé một tối!
Nghĩ đến Won Won, ngực không khỏi căng tức. Mẹ con liền khúc ruột, tiểu tử kia nhất định là đang đòi bú sữa! Cảm giác một luồng nhiệt từ ngực xông lên, cô vội vàng day day ngực, để cảm giác kia dịu bớt. Haiz, cô nên đi tắm một cái vậy.
Sợ Jaemin sẽ vào phòng vệ sinh, Hye Won liền dùng phòng vệ sinh dưới lầu. Hôm nay đi chợ, vận động khiến ngực cô căng tức ghê gớm, rất muốn cho tiểu tử kia mau chóng bú một chút. Lơ đãng đụng phải, lại có chút đau đớn. Làm mẹ mới biết, thân thể phụ nữ rất kỳ diệu!
Lát nữa có nên vắt ra không? Đồ hút sữa cô cũng không mang theo! Hye Won mang tâm trạng thất bại bất an đi tắm.
"Rầm" một tiếng, kèm theo tiếng quát tháo của Na Jaemin. Hye Won cuống lên, vội lấy khăn tắm quấn quanh người, sau đó chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Rành rành nhìn thấy Jaemin lại ngã ở dưới bậc cầu thang, chán chường nằm trên mặt đất chửi mắng.
"Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh không gọi tôi?" Hye Won thầm oán, lại không chú ý đến sự trách cứ trong ngữ khí của mình.
"Chẳng qua chỉ là muốn uống ly nước! Chệt tiệt! Đồ bỏ đi!" Jaemin mắng.
Cô vội vàng lao xuống lầu, định nâng Na Jaemin dậy, nhưng lúc gấp gáp chạy đến hai bậc thang cuối cùng lại giẫm phải vạt khăn tắm, kêu "á" một tiếng liền ngã chúi xuống lầu, vừa khéo bổ nhào lên người Jaemin.
Dưới thân một tiếng kêu rên, là Na Jaemin, hắn không hề phòng bị bị Yoo Hye Won ngã đè lên người. Nếu không phải là có cánh tay hắn ở trên người, e là đã bị thương lần nữa rồi!
Người phụ nữ này định mưu sát sao? Jaemin quát: "Cô chết tiệt cũng mù rồi sao?"
"Á!" Hye Won nằm trên người hắn, lập tức ý thức được khăn tắm đã tuột xuống, mình lúc này đang trần như nhộng, sợ tới mức tay chân rối loạn. Càng muốn đứng lên, càng không đứng lên nổi.
Mà Jaemin trong nháy mắt cũng phát hiện sự khác thường của người phụ nữ trên người! Cô ta chết tiệt lại còn không mặc quần áo! Bắt nạt hắn là một người mù, cô ta có thể trần như nhộng trong nhà hắn sao?
"Hong tiểu thư! Cô chết tiệt là muốn có tình ý hay sao?" Lời nói thâm sâu của Na Jaemin vang lên bên tai cô.
Hye Won cả kinh, không phải, tuyệt đối không phải! Cô là quá lo lắng, không kịp để ý đến phải mặc quần áo. Lại...
Trời ạ! Hye Won cả người cứng đờ, cánh tay của Jaemin lại vòng quanh eo cô, gắt gao giam cầm cô trên người, không thể động đậy.
"Na tiên sinh, Na tiên sinh, không phải như ngài nghĩ đâu! Tôi vừa nãy đang tắm..." Hye Won cuống quýt giải thích.
Jaemin khóe miệng nhếch lên: "Hả, đang tắm? Tắm xong sao không mặc quần áo?"
Bàn tay to lớn du ngoạn trên lưng cô như trừng phạt, nơi bàn tay đi qua đều cứng ngắc và run rẩy, điều này khiến Jaemin ý thức được, cô dường như không nói dối.
Vừa định dừng tay, trong lúc vô tình lại chạm vào chỗ da thịt nơi eo cô! Jaemin nhất thời cả người chấn động!
Sao có thể? Trên người cô sao lại có thể có nốt ruồi như vậy?
Hye Won không để ý đến động tác trên người, một mực giải thích: "Na tiên sinh, tôi thật sự không cố ý, xin buông tay, tôi đỡ ngài dậy!"
Cứ xấu hổ như vậy mà nằm trên người hắn, Yoo Hye Won cả người khô nóng, chỉ sợ hắn nhất thời không kiềm chế được, muốn mình! Nếu vậy thì cô phải đối diện với sự nhiệt tình của hắn như thế nào, cô sợ chính mình trong lúc nhất thời cũng không kiềm chế được, đánh mất chính mình!
Jaemin ôm chặt lấy cô, trong lồng ngực sóng ngầm cuộn trào!
Hye Won thấy hắn không nói năng gì, vẫn không có ý định buông tay, thử xê dịch người, định trượt khỏi vòng tay hắn. Chẳng ngờ phát hiện nơi nào đó trên người hắn, từ từ lớn lên.
Trời ạ! Cả người cô cứng đờ! Đừng! Jaemin, anh đang đói bụng ăn quàng sao? Sao có thể có hứng thú đối với hộ lý của mình chứ? Hoảng hốt nói: "Na tiên sinh, xin anh buông tôi ra!"
Dường như là mệnh lệnh, Hye Won đã có chút căng thẳng rồi!
Jaemin trấn định một lúc lâu, đột nhiên đưa một tay tiến vào phía trong đùi Hye Won, dọa Hye Won sợ tới mức thét chói tai!
"Anh làm gì vậy, buông tôi ra!"
Sau khi chạm đến một nốt ruồi nổi lên giống y như vậy, Jaemin thu tay lại. Ôm chặt cô vào trong ngực, xoay người đè lên trên người cô. Sau đó nói: "Hong tiểu thư, đã bao lâu không có đàn ông rồi?"
"Á! Anh... anh... tôi..." Hye Won nhất thời trợn mắt há mồm, sao hắn có thể hỏi một câu như vậy chứ?
Ông trời ơi! Lời hắn nói là có ý gì? Chẳng lẽ hiện giờ hắn đang muốn cô sao?
Trên người một trận khô nóng, tế bào toàn thân đều sợ hãi đến cực độ! Cô bối rối nhìn vào mặt hắn, trên mặt hắn lại còn có thâm tình. Không thể nào! Sao hắn có thể với một hộ lý mới gặp một ngày... Ông trời ơi! Hắn sẽ không với mỗi hộ lý đều như vậy chứ?
Hắn lại có thể mặc kệ mặt mũi cô thế nào, mặc kệ cô đã ba mươi tám tuổi, mặc kệ cô có sạch sẽ hay không?
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, nụ hôn của Jaemin đã rơi xuống, không phải xuống môi cô, mà là vành tai cô.
Sự khiêu khích đã lâu không có này khiến cô run rẩy! Hắn lại dùng cùng một chiêu này với mỗi một người phụ nữ!
"Không! Đừng! Anh làm gì vậy?" Hye Won bắt đầu ra sức giãy dụa, muốn đẩy hắn ra khỏi người mình, còn hắn lại nhất quyết muốn cô, phân thân cách một lớp quần ngủ áp sát nơi tư mật của cô.
"Na tiên sinh, tôi là hộ lý của anh! Phạm vi chăm sóc của tôi không bao gồm lên giường! Anh mau bỏ tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Hye Won muốn thức tỉnh lý trí của Na Jaemin! Cô còn chưa chuẩn bị tốt, cô không muốn trong tình huống như vậy bị hắn ăn mất! Jaemin, anh tỉnh táo lại, sao anh có thể tùy tiện như vậy?
"Suỵt! Hong tiểu thư!" Cái tên này nghe thật châm chọc làm sao, "Người đàn ông của em đã qua đời rồi, em lại không có bạn trai, vậy tôi nghĩ tôi phải có nghĩa vụ để em hưởng thụ sự yêu chiều của đàn ông!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top