126
Sau khi sửa sang cho Hye Won xong, Jaemin nhìn khuôn mặt đang ngủ say sưa của cô.
Giây phút vừa nhìn thấy cô nằm trong bồn tắm lớn, tim hắn dường như ngừng đập! Hoảng hốt xông vào, kiểm tra hơi thở trên mũi vẫn bình thường, lại nhìn đến mặt cô, rành rành phát hiện cô gái nhỏ này hóa ra là đang ngủ!
Jaemin thiếu chút cắn đứt lưỡi mình! Cô gái nhỏ này cũng quá bừa bãi đi! Sao lại có người ngủ quên trong bồn tắm chứ?
Nhìn chằm chằm thân thể trắng nõn của cô, còn có vô số dấu hôn như đóa hoa hồng bên trên, giống như những cánh hoa hồng trong bồn tắm, vô cùng sống động. Jaemin không khỏi có chút rung động.
Cô thật sự là vô tâm vô tính nha! Lại có thể ngủ quên ở trong này! Lẽ nào cô không sợ thú tính hắn nổi lên, ăn sạch cô sao?
Nhẹ nhàng ôm lấy cô, Jaemin dùng khăn tắm bọc lấy người cô, chậm rãi đi vào phòng ngủ. Cố gắng không động cánh tay, Jaemin không muốn đánh thức cô.
Đặt Hye Won lên giường, lại đắp chăn cho cô, Jaemin phát hiện cô một chút cũng không biết. Haiz, có lẽ là mấy ngày này quá mệt mỏi rồi! Nếu không phải tại hắn, e là cô sẽ không hao tâm tổn trí như vậy!
Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo ngủ, Jaemin nhẹ nhàng mặc cho cô, giữa chừng còn không nhịn được vuốt ve trêu đùa thân thể cô. Cảm thấy cô hình như không chịu được sự đụng chạm, Jaemin vội vàng rút tay lại! Hắn phải có chừng mực! Nếu không, nếu Hye Won tỉnh dậy, biết hắn đã nhìn hết thân thể cô, thì cô e là sẽ xấu hổ đến chết mất!
Vì thế, Jaemin gọi chị Shim lên. Nhắc nhở chị ta nhất định không được để Hye Won biết là hắn phát hiện chuyện cô ngủ quên trong phòng tắm, chỉ nói là chính chị ta phát hiện ra.
Chị Shim tuy rằng vô cùng tò mò, nhưng cũng không dám nhiều lời. Tiên sinh căn dặn thế nào thì cứ làm như vậy! Đây mới chính là hành động sáng suốt.
Hye Won ngủ một giấc dài, lúc tỉnh lại, nhìn thấy chị Shim ngủ gật bên giường cô, sợ tới mức vội vàng kiểm tra quần áo của mình. Cô chợt nhớ chính mình thật sự đã ngủ quên trong phòng tắm! Vội vàng gọi chị Shim dậy: "Chị Shim, là ai ôm tôi về giường? Tôi chẳng phải đang tắm trong phòng tắm sao?"
Chị Shim liền giải thích như lời Na Jaemin dặn, nói chính mình phát hiện ra cô, vừa mới ôm cô về giường, còn giúp cô thay quần áo.
Tim Hye Won từ từ thả lỏng, lại hồ nghi nhìn chị Shim, sao chị ta lại không tò mò về những dấu hôn trên người mình nhỉ?
Chị Shim thấy Hye Won đã tỉnh, liền nói: "Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Tiên sinh chờ cô bên ngoài, nói muốn cùng cô đi làm!"
Hye Won vội vàng đứng dậy, phát hiện áo ngủ trên người mình, vội vàng bảo chị Shim tránh đi, sau đó thay một chiếc áo len cao cổ, đi ra khỏi phòng.
Jaemin thản nhiên lái xe, trêu chọc: "Sáng nay nghe chị Shim nói, người nào đó lại còn ngủ quên trong nhà tắm?"
Hye Won xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ngay cả hai tai cũng nóng bừng, cuống quýt giải thích: "Có lẽ là do quá mệt mỏi! Gần đây hơi khó ngủ."
Kỳ thật, cô biết đó không phải là mệt mỏi, mà là phản ứng do mang thai.
Jaemin đột nhiên đưa tay qua, cầm lấy tay Hye Won, đặt ở bên người mình.
"Lái xe cho tốt." Hye Won vờ giận dỗi nói.
Jaemin nở nụ cười, hắn nghiêm túc nói: "Lái không tốt sao?"
Hye Won bất đắc dĩ, đành tùy ý để hắn nắm tay mình, tay đặt trọn trong lòng bàn tay hắn, vô cùng ấm áp, vô cùng hồi hộp.
Hye Won có lúc cảm thấy hắn kỳ thật rất cưng chiều cô. Cô không biết hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào, nhưng cô có thể cảm nhận được, hắn thường xuyên hướng ánh mắt về phía mình, là sủng nịnh là trêu đùa, hắn sẽ quan tâm cô ở văn phòng đang làm gì.
Kỳ thật, hắn đã sớm để thư ký Han tiếp quản chức vụ ban đầu của cô. Nhàn rỗi không có việc gì sẽ gọi điện thoại cho cô, gọi cô đến văn phòng tổng tài, hình như chỉ để nhìn cô, làm cho hắn chút chuyện không liên quan gì. Ví như, rót chén trà, thu dọn lại mặt bàn!
Hye Won cũng không tranh giành gì. Dù sao chính mình hiện giờ cũng rất cần nghỉ ngơi, như vậy chẳng phải càng tốt sao? Ngồi trong văn phòng, uống nước trắng, Hye Won nhìn chằm chằm màn hình máy tính kia, có một nỗi xúc động muốn ngồi trước máy tính, nhưng nghĩ đến người nào đó lập tức một hồi run sợ. Cô sợ lại gặp phải cái tên Thiên đạo thù cần kia!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Hye Won tạm thời quên mất phiền não, mỉm cười, nhất định là Na Jaemin, không biết lần này lại giở chiêu gì đây!
"A lô, lại muốn cái gì đây?" Hye Won không phát hiện ra giọng nói mình có chút nỉ non.
"Là văn phòng thư ký Na tổng phải không?" Một giọng đàn ông cứng rắn. Hye Won tương đối mẫn cảm với âm thanh liền cảm thấy đã từng nghe giọng nói này ở đâu rồi.
Cô sửng sốt, vội vàng nhẹ nhàng nói: "Vâng, xin hỏi ngài là..."
"Na tổng của các cô thật đúng là cẩn thận nha, điện thoại nghiệp vụ lại phải thông qua phòng thư ký mới nhận! Nói với Na tổng của các cô, tôi là Thiên đạo thù cần! Tôi có chuyện khiến anh ta kinh ngạc hỉ muốn cùng anh ta bàn bạc!" Người đàn ông kia khẩu khí bất thường.
Hye Won phút chốc toát mồ hôi lạnh, bốn chữ "Thiên đạo thù cần" như tiếng sấm nổ ngay bên trong người cô! Tai Hye Won lập tức ong ong, Thiên đạo thù cần, Thiên đạo thù cần... Trời ạ! Giọng nói của hắn chính là của Thiên đạo thù cần! Hắn sao có thể gọi điện thoại tới đây chứ? Hắn tìm Na Jaemin để làm gì? Liệu có phải... Hye Won vội nghĩ đến việc liệu hắn có đem chuyện của bọn họ nói với Jaemin, lấy chuyện này để đe dọa hắn không?
Không! Không được! Tuyệt đối không thể để Na Jaemin biết được! Hye Won bắt đầu hoảng hốt!
Cô vội vàng nói: "Na tổng đi công tác rồi. Xin hỏi ngài có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời lại không?"
"Ồ? Đi công tác rồi? Không đúng lúc như vậy! Khi nào thì trở về?" Đối phương hiển nhiên rất không kiên nhẫn.
Hye Won lập tức liền nghĩ đến khuôn mặt của Thiên đạo thù cần, nghĩ đến việc hắn để lại dấu vết xấu xa trên người mình, liền run rẩy toàn thân. Mà nỗi sợ hãi này lại còn kém xa nỗi sợ Jaemin biết được chuyện này!
"Ồ, còn hai ngày nữa! Ngài có thể để lại cách thức liên lạc, nếu tiện, tôi sẽ để Na tổng liên lạc với ngài!" Hye Won cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình, buộc mình phải bình tĩnh.
"Được, số điện thoại của tôi... Cô nói với Na tổng, tôi là Thiên đạo thù cần. Trong vòng hai ngày không liên lạc với tôi, tôi có thể sẽ cho anh ta một sự kinh hỉ lớn hơn nữa!" Lời nói của đối phương rất kỳ quái.
Hye Won cầm ống nghe điện thoại, nắm chặt tờ giấy kia, trừng mắt nhìn số điện thoại trên đó, trong lòng rối loạn! Cái tên Thiên đạo thù cần kia tìm Na Jaemin, có phải là muốn nói chuyện kia không? Nếu Jaemin biết được, cô phải làm thế nào?
Jaemin đẩy cửa tiến vào. Vừa mới gọi điện thoại cho cô, nhưng đường dây vẫn bận. Hắn cũng không có việc gì, nên liền đi qua xem xem, lại thấy cô đang ngơ ngẩn ngồi đó.
"Điện thoại của ai?" Jaemin quan tâm hỏi.
Hye Won sợ tới mức đánh rơi ống nghe, lại vội vàng nhặt lên úp vào máy điện thoại, sau đó không dấu vết giấu tờ giấy vào trong túi. "Ừm... không có gì, em vừa rồi gọi đồ ăn bên ngoài." Cái khó ló cái khôn, Hye Won đỏ mặt nói dối.
Jaemin nhíu mày nhìn thần sắc cô có chút bối rối, nói: "Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn. Sao còn gọi đồ ăn bên ngoài?"
"Thôi, đừng đi nữa, làm chậm trễ công việc. Hôm nay chúng ta ở đây ăn đi." Hye Won xấu hổ cười.
Kỳ thật, công ty có nhà ăn, cô ngay cả nói dối cũng không biết! Trong chốc lát chỉ có thể nghĩ ra cái cớ này!
"Hả? Ở đây? Được..." Jaemin cũng muốn nếm trải cảm giác khác. Hắn thích cùng Yoo Hye Won nếm trải từng cảm giác mới lạ, kể cả là ăn cơm.
"Anh mau về phòng đi. Em đi pha trà cho anh." Hye Won vội vàng đẩy Jaemin ra khỏi văn phòng, đuổi thẳng đến văn phòng tổng tài. Lần này cô cũng không thèm để ý đến ánh mắt những nhân viên khác của hắn nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến Thiên đạo thù cần Thiên đạo thù cần! Sợ hắn lại gọi điện thoại đến, để Na Jaemin phát hiện ra!
Jaemin cười cười đi về văn phòng của mình, nhìn theo bóng dáng Hye Won vội vã rời đi, lắc lắc đầu. Ha ha, bất tri bất giác, hắn sao lại cảm thấy thái độ của Yoo Hye Won đối với hắn có chuyển biến lớn nha! Ha ha, cảm giác này cũng rất tuyệt so với việc cô ở bên cạnh mình, tâm tình hắn đã tốt, bắt tay vào làm việc cũng hào hứng bội phần. Một khắc không nhìn thấy cô, hắn thật giống như thiếu đi cái gì vậy.
Hye Won cầm chén trà, tâm trạng bất an đi pha trà, nghĩ đối sách. Cô đi tìm Thiên đạo thù cần? Cho hắn ta một khoản tiền, để hắn ta chấm dứt việc này? Hắn ta vì sao lại ngang nhiên gọi điện đến đây như vậy? Chẳng lẽ trong tay hắn ta có bằng chứng gì như là ảnh chụp gì đó sao?
Hye Won cả người ớn lạnh! Không thể nào! Lúc ấy cô cầu xin hắn ta dừng lại, hắn ta cũng không tiếp tục nữa, chẳng lẽ là vì hắn ta đã giấu thứ gì đó như là máy quay phim sao? Càng nghĩ càng hoảng loạn, càng nghĩ càng sợ hãi!
Không biết đã ngơ ngẩn ở phòng pha trà bao lâu, di động vang lên, Hye Won vừa nhìn là Jaemin gọi tới, mới biết được nhất định là Jaemin sốt suột, cô vội vàng bưng trà trở lại.
Jaemin nhìn chằm chằm cái chén nước trắng hoàn toàn không có lá trà kia, ngây người nhìn Hye Won, nhìn đôi môi trắng bệch và lông mi run rẩy của cô, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừm, không có việc gì, đột nhiên có chút khó chịu. Em muốn về nhà trước." Hye Won lấy tay vỗ vỗ lên trán, tỏ vẻ đau đầu. Cô có chút xấu hổ nhìn cái chén mà mình hoàn toàn không bỏ lá trà vào, thật là... Chính mình vừa nãy căn bản là tâm trí để đâu đâu.
"Hả? Có cần đi gặp bác sỹ không?" Jaemin thân thiết đi tới, dùng mu bàn tay kiểm tra trán cô.
"Không cần, em về nhà nằm một chút là được rồi. Thân thể của em, em biết rõ." Hye Won yếu ớt cười cười.
Tầm mắt Jaemin bất giác dừng trên bụng Hye Won, gật gật đầu, nói: "Vậy được, anh đưa em về."
"Không cần! Em tự bắt xe về là được rồi! Buổi chiều chẳng phải anh còn phải họp sao?" Hye Won từ chối.
Jaemin vỗ mạnh sau gáy, hắn thật sự quên mất. Nhìn nhìn Hye Won, nói: "Vậy ăn cơm trưa rồi hãy đi. Đồ ăn bên ngoài em gọi khi nào mang đến?" Jaemin nhìn nhìn đồng hồ.
"Hả? Đồ ăn bên ngoài nào?" Hye Won nhất thời không phản ứng kịp. Kỳ thật, cô hoàn toàn không gọi đồ ăn bên ngoài.
Jaemin hồ nghi nhìn cô, có chút cẩn thận hỏi: "Hye Won? Em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Ồ, đúng rồi, đồ ăn bên ngoài! Em đi giục lại một chút. Em quên mất!" Nói xong, vội vàng chạy về văn phòng để gọi điện thoại.
Jaemin nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, cô thế này là làm sao vậy? Văn phòng hắn lẽ nào không có điện thoại sao? Có lẽ, cô không nhớ số điện thoại? Jaemin chỉ có thể lý giải như vậy. Tuy nhiên, vẫn có chút lo lắng, đăm chiêu nhìn cánh cửa kia.
Đơn giản ăn cơm trưa, Hye Won rốt cuộc có thể một mình trở về nhà. Cô không về thẳng nhà, mà lập tức dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Thiên đạo thù cần, hẹn hắn ta ra ngoài gặp mặt.
Thiên đạo thù cần thật không ngờ người ngồi đối diện sẽ là cô gái tên "Wonie"! Hắn ta cảnh giác nhìn cô chằm chằm, lại nhìn ngó xung quanh quán KFC náo nhiệt, cô cố ý chọn nơi này, e là lo lắng hắn có ý đồ quấy rối cô thì phải!
"Na Jaemin đâu? Sao lại để cô đến đây?" Trong đầu Thiên đạo thù cần nhanh chóng phân tích việc này! Cô "Wonie" này rốt cuộc có quan hệ gì với Na tổng? Hắn vì sao lại dùng thân phận Thiên đạo thù cần để giao tiếp với cô?
"Anh ít nói nhảm đi! Anh tìm Na tổng để làm gì?" Hye Won lớn tiếng quát. Lúc này cô nhìn thấy Thiên đạo thù cần, vẫn toàn thân run rẩy như trước, giống như chính mình ở trước mặt hắn ta hoàn toàn không mặc quần áo vậy.
"Chuyện này cô không cần quan tâm! Cô không phải là thư ký của Na tổng đấy chứ?" Thiên đạo thù cần tò mò nhìn chằm chằm vào mặt cô.
"Tôi cảnh cáo anh! Đừng có diễn trò nữa, Na tổng anh ấy sẽ không mắc lừa anh đâu!" Hye Won ra vẻ bình thản, muốn làm hắn từ bỏ ý định đe dọa.
"Không mắc lừa cái gì? Sao tôi nghe lại không hiểu nhỉ? Không thử xem, thì làm sao biết hắn có mắc lừa tôi không?" Thiên đạo thù cần cười đến đắc ý.
"Anh!" Hye Won giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Được rồi, hôm nay tôi gặp anh, chính là vì chuyện hôm đó!" Hye Won từ trong túi rút ra một tấm thẻ, "Đây là một triệu! Tôi chỉ có một yêu cầu, cách xa Na tổng một chút! Vĩnh viễn không được để anh ấy biết hôm đó... hôm đó đã xảy ra chuyện gì! Sau này không bao giờ được quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa!"
Thiên đạo thù cần cau mày đăm chiêu nhìn tấm thẻ kia, chăm chú lắng nghe lời cô gái này nói. Cái gì mà bảo không muốn để Na Jaemin biết chuyện này? Nói như vậy, cô còn không biết người khởi xướng gây ra tai họa cho cô chính là Na Jaemin, tổng tài Tập đoàn NJ? Ha ha, thật là một chuyện thú vị! Xem ra, lúc này hắn ta thật sự vớ bở rồi!"
"Một triệu? Ha ha, cô cảm thấy tôi sẽ coi trọng một triệu này sao? Thứ trong tay tôi, e là một triệu không thể mua nổi!" Thiên đạo thù cần từ trong ngực lấy ra thứ gì đó được bọc trong giấy.
Yoo Hye Won cả kinh, lạnh toát sống lưng: "Cái gì?" Sao cô cứ có một dự cảm xấu.
Thiên đạo thù cần rút ra một tấm ảnh, nheo mắt nhìn tấm tắc khen ngợi: "Khéo thật, quá khéo đi! Không ngờ cô lại là thư ký của Na Jaemin! Ha ha ha! Thiên đạo thù cần ta đúng là có lộc ăn, cô nói có phải không?"
Dạ dày Hye Won như bốc hỏa, cố nén khó chịu, cô lạc giọng quát: "Anh thật vô sỉ!" Vội giằng lấy tấm ảnh trong tay hắn ta, định thần nhìn lại.
Trong đầu cô nổ vang một tiếng...
Không khỏi toàn thân run rẩy. Đó là cái gì? Toàn bộ đều là hình ảnh cô nằm trên giường trong khách sạn ra sức giãy dụa, Thiên đạo thù cần quay lưng về phía màn ảnh đang gặm cắn từng bộ phận trên người cô...
"Anh! Đồ khốn kiếp!" Hye Won ra sức xé vụn những tấm ảnh này, gần như điên cuồng.
"Ai da, cô kích động như vậy, tôi thấy chúng ta không cần thiết phải nói chuyện nữa! Tôi vẫn nên trực tiếp tìm Na Jaemin là hơn!" Thiên đạo thù cần giả bộ muốn đứng dậy.
"Đừng! Được! Mười triệu! Đây là giá cuối cùng của tôi! Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ... báo cảnh sát!" Hye Won trợn mắt nhìn Thiên đạo thù cần! Cô thật muốn báo cảnh sát đến bắt cái người này lại! Nhưng lại nghĩ nếu như vậy, Na Jaemin nhất định sẽ biết chuyện này, vậy thì sau này cô làm sao đối mặt với Jaemin đây?
"Được! Đồng ý!" Thiên đạo thù cần khẽ thở phào nhẹ nhõm, rút từ trong ví ra một cái USB, ném cho Yoo Hye Won, nói: "Trong này có số tài khoản và ảnh chụp. Trong vòng hai ngày chuyển tiền vào tài khoản này! Nhận được tiền, tôi sẽ xóa hết ảnh gốc!"
"Được! Anh tốt nhất hãy nhớ lời anh đã nói. Nếu anh không làm! Tôi sẽ báo cảnh sát!" Dứt lời, Hye Won tức giận trừng mắt nhìn hắn ta một cái, giống như muốn khắc ghi hình dáng của hắn ta vào trong lòng mình vậy, giận dữ rời đi.
Thiên đạo thù cần ngồi xuống, cấu mạnh lên đùi mình, kêu đau một hồi. Hắn ta mới tin đây là sự thật. Hắn ta làm lái xe bao lâu nay, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy! Hắn ta vốn chỉ nghĩ sẽ đòi mười vạn, tám vạn, không ngờ cô gái này ra tay rộng rãi như vậy, mở miệng là nói một triệu!
Lần này càng mơ hồ hơn, mười triệu! Trời đất! Hắn và vợ nửa đời sau không cần vất vả kiếm tiền nữa rồi! Cứ thế đi du lịch khắp thế giới cũng được, để con trai sau này ra nước ngoài du học! Ha ha ha! May mắn hắn kịp ra tay, nếu không phải hắn đã đặt sẵn máy quay phim, thì làm sao có được chuyện tốt này! A ha ha ha!
Đột nhiên, Thiên đạo thù cần trấn tĩnh lại! Cô gái này không biết đây là hành vi của Na Jaemin! Chứng tỏ, Jaemin cũng không muốn để cô ấy biết! Vậy thì, ha ha, có phải cũng có thể tiếp tục đánh động Jaemin một hồi không? Ông trời ơi! Hai mươi triệu! Hai mươi triệu đó! Thiên đạo thù cần dường như đã nhìn thấy đám tiền màu đỏ đó bày ra ngay trước mặt mình! Ha ha ha, Lee Seung Hyun ta sắp phát tài rồi!
Hye Won vội vàng chạy về nhà, trước tiên nghĩ ra một cớ, gọi điện thoại cho Na Jaemin, nói mình đi shopping, sau đó lập tức lấy máy tính từ trong tủ quần áo ra.
Nhanh chóng khởi động máy tính, giây phút chờ đợi tim vẫn còn đập loạn xạ. Cô dường như trúng bệnh, nhìn thấy máy tính này liền dường như có thể nhìn thấy hành vi hoang đường của chính mình, hối tiếc thì cũng đã muộn!
Cắm USB vào máy tính, tay Hye Won run rẩy bấm vào nút chiếu ảnh. Từng bức ảnh nhìn thấy ghê người kia hiện rõ ràng trên màn hình! Tim cô như rỉ máu! Cô bị trói trần truồng nằm ở đó, mà người đàn ông xấu xa kia đang vùi vào ngực cô, thậm chí cả nơi tư mật...
"Á--" Hye Won ôm đầu vùi vào chăn khóc nức nở! Sao cô lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy chứ! Sao cô có thể bị lừa như vậy chứ? Thật ngốc thật ngốc! Thật ngu thật ngu! Đừng mà, tất cả đều không cần!
Hye Won cuống quýt xóa hết những bức ảnh đó, lại xóa sạch trong thùng rác! Cô nhìn thùng rác trống trơn, lại xóa sạch thêm mấy lần nữa!
Bỗng nhiên nghĩ đến Thiên đạo thù cần còn ở trong danh sách bạn tốt của mình, lập tức lên Kakaotalk, chuyển Thiên đạo thù cần từ danh sách bạn tốt sang sổ đen!
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Hye Won dường như đã thoát khỏi bùa chú, tạm thời cảm thấy yên tâm. Thế nhưng, vẫn còn có chút không yên.
Lee Seung Hyun không ngờ cô gái này chuyển tiền nhanh như vậy, hắn ta vừa mới ăn xong ở quán KFC, còn chưa kịp tiêu hóa, di động liền có tin nhắn đến, báo cho hắn ta biết mười triệu đã vào tài khoản! Ha ha ha, Seung Hyun dường như đắc ý cực độ! Hắn ta ngồi đó vắt chéo chân, trong đầu thảo ra một kế hoạch khác.
Liền đứng dậy, việc này không thể chậm trễ, tránh đêm dài lắm mộng nha! Nói xong, hắn ta nhanh chóng rời khỏi quán KFC, tiếp tục kế hoạch tiếp theo của mình.
Jaemin nhận được điện thoại biết Yoo Hye Won đã về nhà, liền cũng không lo lắng nữa.
Vừa mới họp xong, nhìn nhìn đồng hồ, gần bốn giờ, hắn quyết định về sớm một chút, muốn mau chóng về nhà, nhìn thấy Hye Won. Nghĩ đến bộ dạng ngốc của mình lúc này, Jaemin liền muốn cười. Có phải là đang yêu đều như vậy không? Lúc trước, khi hắn theo đuổi Jung Seyoon, hoàn toàn không có cảm nhận như vậy. Khi đó tuổi trẻ bồng bột, hình như tìm một người con gái là để khoe mẽ, để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Hắn có thể bay tới bay lui các nơi, một cuộc điện thoại, Jung Seyoon liền bay đến bên cạnh mình, triền miên một hồi. Còn hắn chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của cô ta.
Còn bây giờ? Hắn mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến Hye Won, kể cả việc gì cũng không làm, chỉ ở cạnh cô nhìn cô đọc sách viết lách, nhìn cô mỉm cười trầm tư, hắn liền cảm thấy rất thỏa mãn! Hắn cảm thấy hắn đã mắc chứng dính chặt Hye Won! Có điều, hắn thích!
Đang định thu dọn đồ đạc, thư ký Han gõ cửa, đưa đến một gói bưu kiện, nói: "Na tổng, bưu kiện của ngài! Xem ngày tháng, là chiều nay vừa gửi, chắc là ở trong vùng!"
"Ừm, được, để đó đi!" Jaemin nhận lấy bưu kiện, hồ nghi xem địa chỉ, quả nhiên là Goyang! Lại nhìn người gửi! Bên trên rõ ràng viết "Thiên đạo thù cần!" Jaemin không khỏi nheo nheo ánh mắt...
Mở bưu kiện đó ra, quả nhiên thấy được mấy tấm ảnh khiếm nhã, có thể so với "Ảnh khiêu dâm"! Chỉ có hơn chứ không có kém!
SHIT! Jaemin đấm tay xuống mặt bàn, hắn sao lại xem nhẹ tên tiểu nhân này! Nhìn số điện thoại bên trên, Jaemin lập tức bấm gọi!
"A lô?" Đối phương nhìn thấy dãy số xa lạ, rất cẩn thận truy hỏi.
"Lee Seung Hyun! Mày muốn thế nào?" Ngữ khí Jaemin u ám như trước cơn bão.
"Ai da, Na tổng. Đã lâu không nghe thấy giọng của ngài, Hyunie rất là nhớ nha!" Seung Hyun đột nhiên cười đắc ý, hắn ta không khỏi hoài nghi kiếp trước đã làm ra chuyện tốt nào đó, nên đời này được báo đáp.
"Ít nói nhảm đi! Lee Seung Hyun, tao khuyên mày chớ đùa với lửa!" Giọng Na Jaemin có chút đe dọa.
Seung Hyun không khỏi sửng sốt một lát, hắn ta cũng có chút lo lắng, dù sao Na Jaemin này cũng là một nhân vật lợi hại, không dễ lừa như cô gái kia! Hắn hơi run giọng nói: "Na Jaemin, anh đừng làm tôi sợ! Chuyện thất đức anh làm không ít hơn tôi đâu! Tôi chẳng qua chỉ muốn chút tiền, sống cho qua ngày thôi! Một... ba mươi triệu, tôi cũng không tham lam!" Cứ đòi nhiều một chút, dù sao qua được ải này thì sẽ không còn cơ hội nữa!
"Lee Seung Hyun, mày đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi thì phải?" Trán Na Jaemin nổi đầy gân xanh, ngón tay khẽ gõ lên ảnh chụp trên bàn, trong mỗi tấm ảnh đó Hye Won đều đang đau đớn giãy dụa, trên mặt ràn rụa nước mắt. Tim Jaemin không khỏi thắt lại, hắn lúc đó đầu óc có phải là đã u mê hết rồi không!
"Na... Jaemin! Tao nói cho mày biết! Nếu ngày mai mày không chuyển tiền vào tài khoản của tao, tao sẽ phát tán những bức ảnh đó lên mạng! Dù sao tao cũng không có tổn thất gì! Nhưng uy danh của Na tổng tài mày thì có thể... Ha ha ha! Đến lúc đó, e là cả Goyang, thậm chí cả thế giới đều sẽ biết đến 'kẻ cường bạo'!" Seung Hyun dữ tợn buông lời ác độc.
Na Jaemin nhìn những tấm ảnh này thật lâu, không nói năng gì. Hắn đang nghĩ, loại người này nếu đem xử lý, thì dễ như trở bàn tay! Nhưng nếu trước khi tìm được tên đàn ông này, hắn ta chó cùng rứt giậu, để Hye Won biết được chuyện này! Vậy thì hình tượng của hắn ở trước mặt Yoo Hye Won chẳng phải sẽ hoàn toàn bị hủy diệt sao? Dựa theo hiểu biết của hắn về Hye Won, cô không chỉ bị đả kích nghiêm trọng, mà e là cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! Từ nay về sau trở thành hai người xa lạ! Mà nguyên nhân của chuyện này, đều là do mình. Dùng ba mươi triệu để bù đắp một tổn thất, cũng không đáng là bao! Hắn cũng nên bị báo ứng như vậy!
"Này, mày... sao mày không nói gì vậy?" Seung Hyun không khỏi có chút lo sợ.
"Được, chúng ta gặp mặt đi!" Jaemin yêu cầu. Hắn phải xác định tên đàn ông này sẽ không giở trò nữa!
"Gặp cái rắm! Mày đừng có giở trò! Tao nói cho mày biết, Na Jaemin! Nếu tao xảy ra chuyện, hành vi của mày sẽ lập tức bị phơi bày! Mày cứ chuyển tiền vào tài khoản của tao, tao cam đoan từ nay về sau vĩnh viễn biến mất. Ở Goyang, địa bàn của Na Jaemin mày sẽ không bao giờ nhìn thấy một người tên là Lee Seung Hyun nữa!" Seung Hyun dường như đang vỗ ngực cam đoan.
Jaemin suy nghĩ, nói: "Ngày mai! Tao muốn ảnh gốc! Seung Hyun, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng! Mày hẳn phải biết, Na Jaemin tao không phải là người lương thiện!"
Tay cầm di động của Seung Hyun sợ tới mức run rẩy. Đương nhiên biết! Hắn ta sao lại không biết, lần này bí quá hóa liều, không ngờ lại thuận lợi như vậy! Yên tâm đi, hắn sẽ không xuất hiện nữa! Mục đích của hắn đã đạt được! Ha ha ha, bốn mươi triệu, bà xã, mau mau sắp xếp hành lý, chúng ta đi xuất ngoại!
Jaemin cau mày nhìn chằm chằm điện thoại, tâm tình muốn về nhà gặp Hye Won hoàn toàn biến mất.
Cầm lấy ảnh chụp trên bàn, Jaemin xem xét từng cái một, những bức ảnh này đều rất không rõ ràng, nhưng mặt của Hye Won vẫn có thể nhận ra, hơn nữa còn có bóng lưng mình vùi trên người cô, nếu Yoo Hye Won nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra! Jaemin không khỏi nheo mắt lại, ảnh chụp này nhất định là cắt từ máy quay phim ra? Nói như vậy, cái tên kia là dùng máy quay phim?
Không được! Loại người như tên đó hắn gặp nhiều rồi! Hắn không thể nương tay nhân từ, hắn phải đảm bảo không còn một kẽ hở! Trong mắt Jaemin ánh ra tia sắc bén...
Phá lệ, hai buổi tối Jaemin không hề về nhà! Đến công ty cũng không thấy bóng dáng! Thư ký Han nói, chiều ngày mùng 6 Na tổng dặn lại sẽ đi liền mấy ngày không trở về, nói là có chuyện quan trọng phải làm.
Hye Won trong lòng cả kinh, chỉ sợ Thiên đạo thù cần đi tìm hắn! Cứ thấp thỏm không yên, gọi điện thoại cho Thiên đạo thù cần, đối phương sớm đã đổi số! Hye Won vẫn lo lắng không yên. Cô gọi điện thoại cho Na Jaemin, đối phương tắt máy!
Trời ạ! Sẽ không đi tìm Thiên đạo thù cần thật chứ? Chẳng lẽ hắn đã biết, cho nên không để ý đến cô nữa?
Hôm nay gọi điện thoại đến công ty, biết Na Jaemin vẫn chưa trở về, vì thế cô cũng không đi nữa!
Ở trong nhà thực ra càng sợ hãi, cô liền muốn đi gặp mẹ, như vậy chính mình cũng có thể phân tâm đi một chút. Trải qua nhiều ngày, vết bầm trên cổ đã nhạt đi, dần dần nhìn không rõ nữa, chỉ còn lại mấy dấu vết nhàn nhạt trên người. Trong lòng Yoo Hye Won cũng không luẩn quẩn về chuyện này nữa! Chỉ có điều, cô rất lo sợ tên Thiên đạo thù cần kia sẽ đổi ý! Nếu đối phương tìm được Na Jaemin, vậy thì cô nên làm thế nào? Có phải cô đã quá dễ tin người không?
Shim Yoon Ha nồng nhiệt đón tiếp Hye Won, bà đã lâu không gặp cô con gái này rồi! Mặc dù mình thích du lịch bốn phương, trước khi Hye Won kết hôn bà cũng không quan tâm lắm đến cô con gái này, nhưng những lúc rảnh rỗi, vẫn thường nhớ đến Hye Won, không biết nó sống có tốt không. Có lẽ là bây giờ tuổi tác đã lớn rồi.
"Mẹ, mẹ đừng bận bịu nữa! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!" Hye Won nhìn mẹ đang bận rộn chuẩn bị hoa quả, trong lòng ấm áp vô cùng!
"Không bận không bận. Hye Won à! Thế nào rồi? Sống cùng Jaemin vẫn tốt chứ?" Yoon Ha chuyển hoa quả sang, còn cố ý bóc cả sầu riêng mà Hye Won trước đây thích ăn nhất!
Hye Won còn chưa kịp trả lời, vừa nhìn thấy sầu riêng liền nhíu nhíu mày, cũng không khách khí bịt mũi lại nói: "Ai da, mẹ, mau mang sầu riêng đi, con ngửi thấy liền buồn nôn!"
Shim Yoon Ha sửng sốt, vội vàng mang sầu riêng vào phòng bếp.
Nhanh chóng quay lại hồ nghi nhìn chằm chằm bụng Hye Won, Yoon Ha cười cười: "Mau khai thật ra, đã có rồi phải không?"
Hye Won sửng sốt, vội vàng buông tay, cười lấp liếm, nói: "Đâu có, mẹ nói bừa gì vậy!"
Shim Yoon Ha nghiêm mặt, nói: "Hứ! Còn giả bộ với mẹ! Khi mẹ con mang thai con, thì ngay cả sầu riêng thích ăn nhất cũng không muốn ngửi chút nào! Hải sản gì cũng không thể ăn một miếng! Ăn vào liền nôn! Lại đây, nói cho mẹ biết, con mang thai rồi phải không?"
"Mẹ!" Hye Won ngượng ngùng mím môi không nói lời nào.
"Ai da, với mẹ mà còn khách sáo cái gì? Rốt cuộc có phải con mang thai hay không? Mẹ và ông bà thông gia đều đang trông ngóng đó! Con mau nói, có phải hay không hả?" Yoon Ha nóng nảy.
Hye Won bất đắc dĩ, đành phải gật đầu! Không ngờ lần này chỉ muốn đến đây để giải tỏa tâm tư, lại quên mất mình có chuyện này!
"Ai da! Tốt quá rồi! Hye Won, con đúng là không chịu thua kém nha! Mau lên, mẹ phải gọi điện thoại cho Kim Joohyeon! Nói với bà ấy tin tốt này. Đúng rồi! Hye Won, con được mấy tháng rồi? Sao lại không nói gì? Jaemin cũng thật là, chuyện tốt như vậy cũng không mau chóng để chúng ta biết mà vui một chút sao?" Shim Yoon Ha nhìn chằm chằm vào bụng của Hye Won nhìn trái nhìn phải.
"Ai da mẹ à, bây giờ mới có hơn hai tháng, còn chưa nhìn thấy mà! Con đã kịp nói với bố mẹ chồng đâu!" Hye Won không nói lại được bà.
"Cái gì? Đã hơn hai tháng? Lớn như vậy rồi? Hye Won à Hye Won, sao con lại không nói cho chúng ta biết thế! Con bé ngốc này!" Yoon Ha nói xong liền đứng dậy đi gọi điện thoại, trong điện thoại thật là vui vẻ nha! Tiếng cười khanh khách không ngừng.
Hye Won cũng có thể tưởng tượng được phản ứng của mẹ chồng ở bên kia điện thoại, nhất định là tương xứng với mẹ mình!
Hye Won tự mình ăn hoa quả, tâm tình cũng tốt hơn nhiều! Không hề nghĩ đến chuyện về Thiên đạo thù cần. Cô cũng biết, sau chuyện này, mẹ đẻ và mẹ chồng không biết lại sắp nghĩ ra chiêu gì, bảo vệ cô là nhất định rồi. Sau này, e là ngay cả cơ hội đi làm cùng Jaemin cũng sẽ bị cắt hết!
Đang ăn, chuông cửa vang lên, Hye Won vội ra mở cửa, người đến hóa ra là...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top