125

Sáng sớm Hye Won vừa tỉnh giấc, rành rành phát hiện Na Jaemin vẫn ngồi ở mép giường nhìn mình bằng cặp mắt vằn tia máu. Sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng nhìn lại mình trong gương. Phù! Một phen sợ bóng sợ gió! Chiếc áo co giãn cao cổ kia vẫn còn ở trên người!

Cô hoàn hồn nhìn Jaemin, có chút áy náy xen lẫn cảm kích nói: "Anh... cả đêm không ngủ?"

Jaemin cười cười, xoay người bò lên giường của cô, ôm cả người cô vào trong ngực: "Vợ yêu, tha thứ cho anh! Anh thật sự rất yêu em!"

Lòng Hye Won lại run rẩy! Nếu là trước kia, cô nghe thấy những lời này, sẽ châm chọc hắn đến mức nào! Chế giễu hắn bụng đói ăn quàng, gặp dịp thì chơi! Thế nhưng, lúc này nghe được, lại thấy cảm động biết bao! Điều cô muốn chẳng phải là một câu nói như vậy sao? Đến nay, đã thực sự nghe được từ chính miệng hắn nói ra! Cô lại có chút không dám tiếp nhận!

"Jaemin... em..." Hye Won nghẹn ngào. Hắn muốn cô tha thứ, vậy còn cô? Hắn có tha thứ cho cô không?

"Không vội! Anh sẽ không ép em. Để anh ngủ một giấc đã. Đêm qua bị em nắm quần áo, trông em cả đêm." Jaemin vùi mặt vào vai cô, thì thầm.

Hye Won trong lòng ấm áp, thì ra là thế. Cô có chút cứng ngắc, chỉ sợ tay hắn lại tấn công thêm.

Nhưng hắn trong chốc lát đã ngủ ngay. Chỉ ôm lấy cô.

Lắng nghe hơi thở đều đều của hắn, thân thể Hye Won dần dần thả lỏng. Cúi đầu, nhìn ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn, một bàn tay xoa lên tóc hắn. Hắn nằm bên cạnh mình, đầu áp vào bên người cô, ấm áp như vậy. Cô rất muốn cứ bị hắn ôm như vậy, cứ bị hắn áp sát như vậy, cho đến lúc già chết đi...

Mặt trời lên cao, Hye Won thấy Jaemin vẫn không có ý định tỉnh giấc, vậy còn mình thì sao? Cánh tay đã sớm không còn là của mình! Tê dại đến mức đau thấu tim. Không khỏi co duỗi một chút.

Jaemin trong lòng khẽ động đậy, từ từ duỗi chân tay, tay bất giác nắm chặt lại, cảm nhận được thân thể mềm mại ở trong lòng mình, khóe miệng khẽ cong lên.

Một đôi mắt gợi cảm nhìn về phía Yoo Hye Won: "Anh ngủ bao lâu rồi?"

"Hơn hai giờ? Hôm nay không đi làm sao?" Hye Won dịu dàng nói. Hắn trở về rồi, nỗi sợ hãi của cô dường như đã giảm đi rất nhiều.

"Hôm nay vốn là phải ở Incheon. Sao vậy? Không muốn anh ở nhà cùng em?" Tay Na Jaemin trượt xuống eo cô.

"Ách!" Hye Won cuống quýt chặn tay hắn lại, rút nó ra, cánh tay trong chăn nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, chỉ sợ chỗ nào bị lộ ra ngoài.

Jaemin không nói gì, cũng không hỏi vì sao! Nếu lúc này mình còn hỏi, thì chẳng phải là quá tự kiêu sao?

Đột nhiên, cánh tay trái của Yoo Hye Won lại co giật một chút!

Jaemin vội vàng dịch chuyển, hỏi: "Sao vậy? Có phải bị tê không?"

Hye Won nhíu chặt mày, khuôn mặt nhăn nhó, cô đã tê dại rất lâu rồi! Chỉ là không muốn quấy rầy giấc ngủ của hắn, không hề cử động mà thôi.

Jaemin lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay của cô bắt đầu mát xa.

"Á! Đau quá!" Hye Won không khỏi kêu lên, hắn động một chút, cánh tay của cô như chạm phải điện, càng run rẩy mạnh. Từng dòng điện truyền thẳng đến tim cô...

"Ngốc!" Jaemin không khỏi cau mày mắng.

Hye Won đau đến nhe răng trợn mắt, nghe thấy một tiếng ngốc của hắn, đột nhiên dấy lên nỗi buồn, cộng với đau đớn nơi cánh tay, hốc mắt của cô lập tức liền ươn ướt! Đúng vậy, cô thật ngốc, nếu không sao có thể bị cái tên "Thiên đạo thù cần" kia lừa một hồi chứ? Còn suýt nữa...

Đang chìm đắm với suy nghĩ trong đầu, bỗng nhiên Jaemin vén ống tay áo của cô lên, định xoa bóp trực tiếp lên làn da của cô, lộ ra vết bầm rõ ràng trên cổ tay cô, giống như một chiếc vòng đeo tay, càng không cần nhắc đến những dấu hôn màu tím nhạt trên cánh tay!

Không khí trong nháy mắt như đông cứng lại!

......

Hye Won dường như kinh hãi giấu cánh tay mình ra sau, đôi mắt hoảng sợ bối rối nhìn Na Jaemin.

"Em..." Jaemin dường như hối hận vì hành vi của mình! Hắn vì sao lại vén tay áo của cô lên? Hắn phải giải quyết hậu quả như thế nào đây? Truy vấn hay là không hỏi han gì, hình như đều không thích hợp!

"Không phải như anh nghĩ đâu!" Hye Won kích động ngắt lời hắn.

Jaemin tỏ vẻ kinh ngạc nhìn sự hoảng sợ của cô, sau đó chậm rãi phun ra: "Anh nghĩ như thế nào?"

Hye Won vội vàng trốn tránh ánh mắt, xấu hổ nói: "Em... đó là do em không cẩn thận bị đụng vào! Không làm sao!" Hai tay phía sau kéo loạn tay áo xuống, che đi vết bầm.

Jaemin khẽ hắng giọng: "Có muốn bôi thuốc không? Hình như đụng rất nặng!"

"Hả?" Hye Won còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vội vàng nói, "Đã bôi rồi! Đừng nói về em nữa, anh không đi làm hả?"

Jaemin có chút đăm chiêu nhìn cô, đau lòng ôm cô vào trong ngực, thì thầm: "Hye Won, nếu anh làm chuyện gì đó, làm tổn thương đến em, em có tha thứ cho anh không?"

Tim Yoo Hye Won không khỏi nảy lên. Cô vội nghĩ đến chuyện của mình. Nếu hắn biết, liệu có tha thứ cho cô không? Thế là, cô vùi người thật sâu vào lòng Jaemin, nói: "Jaemin, nếu em làm chuyện gì đó, anh không thể chấp nhận, anh có tha thứ cho em không?"

Jaemin không nói gì, hắn chỉ ôm cô càng chặt hơn.

Hye Won thật sự rất cảm động. Bởi vì Na Jaemin quả thật cả ngày không ra khỏi cửa, chỉ ở nhà cùng cô. Điều này khiến cho trong lòng cô được an ủi không ít. Hắn cũng không truy vấn chuyện vết bầm trên cánh tay cô. Lòng dạ không yên của cô cũng dần dần bình ổn. Cô lúc này mới biết hóa ra hắn cũng có mặt giỏi biết ý người khác như vậy, không khỏi dâng lên nỗi xúc động ngọt ngào từ đáy lòng. Trái tim bị thương tổn dần dần hồi phục.

Buổi chiều, Jaemin thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, dường như là có chuyện gì vậy. Hye Won liền thân thiết hỏi han: "Jaemin, có chuyện gì phải không?"

Jaemin gật gật đầu, nói: "Vốn đã hứa ở cùng em cả ngày, e là phải nuốt lời rồi! Buổi tối anh hẹn cả nhà Sean ăn cơm. Em... có muốn đi cùng không?"

Hye Won lắc lắc đầu, biết điều nói: "Thôi khỏi! Mau đi đi, đừng để người ta phải chờ lâu!"

Jaemin vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như đang suy tư điều gì.

"Sao vậy? Mau đi đi! Anh ở cùng em một quãng thời gian dài như vậy, em thật sự rất thỏa mãn rồi! Công việc là quan trọng, mau đi đi!" Hye Won giục. Kỳ thật, trong lòng cô rất mâu thuẫn, không muốn để hắn đi, nhưng lại không thể không để hắn đi.

"Vậy... anh đi nhé?"

"Anh từ bao giờ lại để ý đến ý kiến của em như vậy?" Hye Won cười nói.

"Xưa nay vẫn vậy mà." Jaemin chân thành nói.

Hye Won lấy áo khoác cho hắn, lần đầu tiên giúp hắn sửa sang trang phục, giúp hắn cài khuy, thật giống như phải tiễn chồng đi xa, trong lòng còn lưu luyến không rời.

Jaemin không khỏi có chút xúc động. Hắn đột nhiên ôm lấy cô, đặt đôi môi nóng bỏng như lửa lên môi cô...

Sau một lúc lâu, hơi thở của hai người đều có chút rối loạn.

Jaemin chậm rãi buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Mặc quần áo vào, đi cùng anh!"

"Em?" Trong mắt Hye Won hiện lên một tia kinh ngạc.

"Đừng có em em nữa! Một khắc anh cũng không muốn để em rời xa khỏi người anh!" Jaemin cười đến xấu xa.

Hye Won đỏ mặt, cúi đầu, nghịch ngợm góc áo hắn, không nói lời nào.

Jaemin nhẹ nhàng hôn vành tai cô, vừa lòng nhìn thấy người trước mặt khẽ run lên, dịu dàng nói: "Chỉ ăn một bữa cơm, sẽ không lâu đâu. Em chỉ cần ngồi bên cạnh anh, để anh nắm tay em là được."

"Em..." Hye Won đột nhiên nghĩ đến những vết bầm trên cổ và cánh tay mình, nếu muốn đi dự tiệc, thì phải chú ý ăn mặc, cô có quần áo nào có thể che đi những vết này không? Trong đầu bắt đầu xoay tròn hết tốc độ như một cái máy.

"Được rồi, em còn do dự nữa, anh sẽ không đi!" Jaemin nghiêm mặt, lại nói ra một lời trẻ con như vậy.

Hye Won có chút dở khóc dở cười. Hắn đi làm việc, cô bám theo để làm gì? "Anh đừng có như trẻ con thế! Em ở nhà chờ anh, chẳng phải chỉ có hai ba tiếng đồng hồ thôi sao?"

"Thư ký Wonie!" Sắc mặt Na Jaemin ác liệt, rất có uy, "Cùng tổng tài đi dự tiệc với khách hàng, đây là công việc cơ bản nhất. Em đang cự tuyệt hả?"

Nhìn điệu bộ của hắn, đúng là ra dáng lãnh đạo! Hye Won bật cười một tiếng, nắm tay thành đấm đánh lên vai hắn. Miễn cưỡng đi lên phòng ngủ.

Thật lâu sau mới đi ra, đập vào mắt Jaemin là hình ảnh Yoo Hye Won đã thay quần áo, là một chiếc áo bó cao cổ, phần ngực thiết kế ren mỏng, rất gợi cảm. Khiến cả người cô trở nên quyến rũ! Mà vẻ mặt xấu hổ sợ sệt của cô càng khiến người nhìn không nhịn được muốn che chở.

Kỳ thật, Hye Won đã đảo lộn hết cả tủ quần áo lên! Áo cổ tròn thì có, chỉ có điều không có cái khăn nào có thể hoàn hảo che đi những dấu hôn kia. Chỉ có bộ quần áo này, coi như tàm tạm. Chỉ là thiết kế ren mỏng ở phần ngực này, khiến cô có chút ngượng ngùng. Dường như có chút quá gợi cảm. Lúc cô mua bộ quần áo này chỉ là nhất thời xúc động, sau khi mua về liền chưa từng mặc một lần!

Jaemin không khỏi huýt gió một hơi, ra vẻ giận dỗi nói: "Hye Won, em cố ý ăn mặc như vậy để quyến rũ anh hả? Hay là em nhìn trúng cái tên mũi to kia?" Hắn sớm đã biết Yoo Hye Won ăn mặc rất có phẩm chất, nhưng hôm nay nhìn cô ăn mặc như vậy, không khỏi có chút ghen tuông. Hắn còn có thể tưởng tượng được Sean nhìn thấy Hye Won sẽ kinh ngạc đến mức nào! Người phương Tây phóng khoáng, e là sẽ không tiếc lời khen ngợi. Haiz, hắn có chút hối hận vì quyết định của mình rồi!

Hye Won lập tức quên mất lo lắng, cười lườm hắn một cái. Hắn khi nào thì học được kiểu so đo như vậy? Là tự hắn muốn mình đi, cô đã rất phối hợp rồi, hắn lại còn đứng đó nói mát!

"Anh đã không muốn để em đi, em cầu còn không được! Em không..." Lời còn chưa nói hết, Jaemin cười, tiến lên kéo tay cô, đi thẳng ra bên ngoài.

Hye Won cả kinh, bàn tay hắn thật to thật dày. Tay mình bị nắm trong bàn tay ấy thật yếu đuối, thật nhỏ bé. Sau đó hắn dùng lực vừa phải không cho cô có bất kỳ cơ hội giãy dụa nào.

Hye Won cứ như vậy để cho hắn nắm tay, cho đến khi Jaemin mở cửa xe cho cô, sau đó giúp cô lên xe.

Hye Won đột nhiên trong lòng ấm áp. Lại còn có một cảm giác yêu đương...

Cô và Jaemin, cưới trước yêu sau? Ngọt ngào tới quá nhanh, như nước thủy triều, còn chưa phản ứng kịp, trầm tư một lát liền đã bị ướt gấu quần...

Vịnh Repulse. Là nhà hàng hải sản khá nổi tiếng ở Seoul. Nó nằm ở khu vực sầm uất, tiếp giáp mấy khu chung cư cao cấp, là một nhà hàng Hàn Quốc chủ yếu kinh doanh hải sản.

Jaemin sở dĩ chọn nơi này, một là vì nó rất có nét đặc sắc của Busan, đó là thành phố ven biển, hải sản chính là đặc sản ở đây. Hơn nữa nó mang hương vị Hàn Quốc, để Sean thưởng thức một chút hương vị hải sản theo kiểu Hàn Quốc.

Hye Won cùng Jaemin xuống xe, đi vào Vịnh Repulse.

Bước vào cửa xoay, đập vào mắt là thiết kế trang trí xa hoa thanh lịch, phục vụ chuyên nghiệp ân cần chu đáo, giọng nói ngọt ngào khiến người ta vô cùng dễ chịu.

Jaemin nắm tay Hye Won, gật gật đầu với nhân viên phục vụ, nói: "309, đã đặt trước."

Nhân viên phục vụ lập tức bấm thang máy, nói với nhân viên phục vụ ở lầu ba qua tai nghe. Tất cả phục vụ vô cùng chu đáo.

Hye Won tuy rằng đã từng nghe nói đến nơi này, nhưng cũng chưa từng đến. Không khỏi quan sát xung quanh.

"Hải sản ở đây không tệ." Jaemin nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng nói.

Trong dạ dày Hye Won lại một trận cuộn trào, hai chữ hải sản khiến cô chợt thấy buồn nôn.

"Sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?" Jaemin thân thiết hỏi.

Hye Won nặn ra nụ cười, lắc lắc đầu: "Không có, có thể là do đi thang máy, có chút choáng."

Na Jaemin có chút đăm chiêu nhìn cô, sau đó nắm tay cô, đi ra ngoài.

Phục vụ ở đây cũng thật chu đáo, sớm đã có nhân viên phục vụ đón sẵn ở cửa thang máy, đưa bọn họ đến phòng 309.

Vừa bước vào phòng, thiết kế trang nhã đã cuốn hút ánh mắt Hye Won. Cả bức tường đều dán giấy màu đỏ sẫm, đều có khắc rỗng hình hoa mẫu đơn, vô cùng cao quý trang nhã.

Giữa trần nhà là một bộ đèn treo, ở giữa là chụp đèn hình vuông mô phỏng quốc họa hoa mẫu đơn, bên ngoài là chao đèn bằng tre chạm rỗng hình tròn, cảm giác thanh nhã thoát tục, vô cùng sinh động.

Hye Won vừa bước vào liền rất thích cái đèn kia, hình thức rất độc đáo, nói thật là trông giống như lồng chim. Ha ha, cô nghĩ cho dù là nhốt mấy con chim, cũng vẫn rất tuyệt.

Jaemin dặn dò nhân viên phục vụ, nếu có một đôi vợ chồng người Pháp đến, thì trực tiếp mời đến đây. Nhân viên phục vụ đỏ mặt rời đi. Hye Won dễ dàng hiểu được, cô gái này là bị vẻ bề ngoài tuấn tú của Na Jaemin hấp dẫn, cho nên mới mặt đỏ tai hồng! Tâm lý của con gái, ha ha. Cô không khỏi nghi ngờ chính mình, vì sao lúc trước khi nhìn thấy Na Jaemin lại không có phản ứng như những cô gái bình thường chứ? Mà là, hình như hắn chẳng qua chỉ giống như đại ca hàng xóm mà thôi. Có lẽ là mấy anh trai bên người mình đều rất xuất sắc, cho nên nhìn mãi thành quen? Hay là, con mắt cô có vấn đề!

"Đang nghĩ gì vậy?" Jaemin cười giúp cô cởi áo khoác, sau đó treo lên mắc áo.

Hye Won dịu dàng nói: "Không có gì. Chỉ đang nghĩ vì sao lúc trước em không bị cảm vì anh!"

Jaemin nhìn cô, nhíu mày, nói: "Nói như vậy, em hiện giờ đang bị cảm vì anh?"

"Ách?" Hye Won cả kinh, xấu hổ cười cười. Cô cũng không có ý này nha! Sắc mặt trắng bệch, cô ngượng ngùng vân vê góc áo, cố đánh trống lảng: "Ở đây có chút ngột ngạt, có phải là không có cửa sổ thông khí?"

"Phải không? Để anh xem xem." Jaemin lập tức xem xét điều hòa, hình như đã mở. Hắn nhìn Hye Won, phát hiện cô đang né tránh ánh mắt mình, vỡ lẽ cười cười.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra. Sean và phu nhân Rosa bước vào. Nhân viên phục vụ lễ phép nói: "Xin chào, tiên sinh, khách quý đã đến!"

Jaemin vội mỉm cười bắt tay với Sean, chào hỏi với Rosa, tiếp đó trịnh trọng giới thiệu Hye Won: "Thưa ngài Sean và phu nhân, đây là Yoo Hye Won, phu nhân của tôi!"

Mắt Sean mở lớn: "Na tổng, tôi còn nhớ lần trước khi tôi gặp phu nhân của ngài, cô ấy vẫn còn độc thân chứ! Không ngờ Na tổng ra tay thần tốc như vậy! Ha ha ha!"

Jaemin cũng cười theo, nói: "Xin lỗi, ngài Sean, lần trước là tôi không nói rõ ràng, nhưng tuyệt đối không phải cố ý giấu diếm!"

"Ồ, thì ra là thế!" Sean cười đến xấu xa, thân thiết ôm hôn Hye Won.

Hye Won len lén trốn sau lưng Na Jaemin, thò tay luồn vào nhéo thắt lưng Jaemin một cái, tỏ ý kháng nghị! Jaemin không ngờ cô sẽ có hành vi như vậy, kinh ngạc nhìn cô một cái, thấy cô làm bộ như cái gì cũng không biết, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bốn người an vị, Jaemin đưa thực đơn cho Sean, để anh ta tùy ý chọn vài món. Sean khéo léo nói lời từ chối. Vì thế, Jaemin liền chủ động gọi vài món đặc sắc ở đây.

Hải sâm công phu, bào ngư cực phẩm, rau trộn tứ bảo, sò điệp nướng nấm... Jaemin gọi một lèo mười món ăn, Sean ngồi nghe liên tục xua tay, nói Na Jaemin không cần quá phô trương. Mà Yoo Hye Won vừa nghe thấy từng món từng món "hải sản", sắc mặt cũng càng ngày càng trắng.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình bưng trà rót nước cho bọn họ. Rosa là một người đẹp phương Tây điển hình, tóc màu hạt dẻ chải ra sau đầu, dáng vẻ rất năng động. Người này xem ra rất hòa nhã, trên mặt luôn mang theo nụ cười, khuôn miệng rộng lộ ra hàm răng trắng bóng.

Tiếng Hàn của Sean thực ra rất lưu loát, có lẽ là do ở lại Hàn Quốc khá lâu rồi, công tác qua lại cũng khá nhiều. Nhưng Rosa thì khác, cô ta chỉ biết mấy câu đơn giản đại loại như "xin chào", "cám ơn".

Hye Won ngay từ lúc đầu đã phát hiện ra tình huống này, khi bọn họ đang nói chuyện, Sean còn thỉnh thoảng cúi đầu giải thích gì đó cho Rosa. Rosa thì chỉ mỉm cười gật đầu.

Vì thế, Hye Won lập tức liền dùng tiếng Pháp nói chuyện với Rosa, chân thành nói những câu như: "Cô rất xinh đẹp! Cười lên rất đẹp!" Nghe thấy Hye Won có thể nói tiếng Pháp lưu loát, Rosa rất kinh ngạc, và cũng rất hứng thú. Cứ kéo tay Hye Won nói chuyện không ngừng.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn bước vào, bày lên trên bàn.

Jaemin lịch sự cười nói: "Ngài Sean, hôm nay chỉ là một bữa cơm đạm bạc, ngài có thể nể mặt, tôi và phu nhân rất lấy làm vinh hạnh!" Khách sáo một hồi, bắt đầu vào tiệc.

Hye Won trừng mắt nhìn một bàn đầy hải sản nóng hổi kia, trong dạ dày lại cuộn trào mãnh liệt.

Jaemin thấy cô không động đũa, cẩn thận đảo một hồi cơm trộn hải sâm trước mặt cô, lại làm cô cau mày nhăn mặt.

Rosa lẳng lặng ghé sát Sean, cười nói: "Anh xem, Na tổng nhà người ta đối với phu nhân thật tốt?"

Sean cũng giơ ngón tay cái lên.

Hye Won xấu hổ cười cười, không muốn làm mọi người mất hứng, liền cố nén khó chịu, cúi đầu ăn một miếng cơm, một mùi tanh đột nhiên từ mũi truyền đến sau đầu! Hye Won dường như là phản xạ có điều kiện, trong dạ dày liền bắt đầu cuộn trào dịch vị!

Hye Won hoàn toàn không thể khống chế, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, nôn ọe một hồi!

Jaemin sửng sốt, vội định đứng lên đi xem, Rosa lại đứng dậy trước, nói: "Na tổng, hay là để tôi đi cho!"

Jaemin cau mày nhìn bóng lưng khó chịu cực độ của Yoo Hye Won trong phòng vệ sinh, có chút không yên tâm. Rosa bước vào, còn đóng cửa lại!

"Na tổng, phu nhân của ngài không khỏe phải không?" Sean thân thiết hỏi.

Jaemin lo lắng nói: "Có lẽ vậy. Lúc đến vẫn còn khỏe mà. Có lẽ là do đồ ăn không hợp khẩu vị." Jaemin nhìn chằm chằm một bàn đầy hải sản, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Trong phòng vệ sinh, Rosa giúp Hye Won vỗ lưng, vừa an ủi vừa nhẹ nhàng hỏi: "Na phu nhân, cô mang thai phải không?"

Hye Won nôn xong, ngẩng đầu yếu ớt cười cười, không có phủ nhận.

Phòng vệ sinh này diện tích không lớn, hai người cùng đứng bên trong có chút chật chội. Hơn nữa vì trận nôn vừa rồi, Hye Won vội vàng nới bớt cổ áo.

Rosa nở nụ cười: "Hóa ra là vậy, chúc mừng hai người nha!"

Hye Won khẽ suỵt, lại che che miệng, nói: "Sean phu nhân, tôi muốn xin cô đừng nói với anh ấy vội, anh ấy vẫn chưa biết."

"Ồ? Vì sao? Tin vui lớn như vậy, vì sao cô không nói cho chồng cô biết?" Rosa kinh ngạc hỏi.

"Đâu có, chỉ là muốn tìm một thời cơ tương đối thích hợp thôi." Hye Won giải thích.

"Ồ. Ha ha, vậy được!" Rosa lại vỗ vỗ lưng cho Hye Won. Bỗng nhiên, tầm mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cổ Hye Won, sau đó cau mày khẽ nói: "Này, Na phu nhân, xem dáng người cô bây giờ, cũng chưa có thay đổi rõ lắm, là giai đoạn đầu mang thai. Nếu cô không nói với Na tổng, vậy hai người... Tôi là nói, cô không nghĩ đến việc bảo vệ đứa bé sao?"

Rosa nói rất khéo léo, nhưng có thể nhìn ra cô ta là một người phóng khoáng.

Hye Won cười ngượng: "Tôi biết, cám ơn cô Sean phu nhân. Tôi sẽ giữ gìn!"

Rosa cau mày lắc đầu. Nhìn thấy những dấu hôn trên cổ Hye Won, đó là do Hye Won khi bị nôn vì muốn dễ thở một chút, nên quên mất phải dựng lại cổ áo như cũ, để lộ ra hai chỗ dấu hôn trên cổ.

Hye Won hoàn toàn không chú ý, cứ như vậy để lộ dấu hôn đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Jaemin nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Yoo Hye Won, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hye Won thản nhiên lắc lắc đầu, cười cười, nói: "Khẩu vị không tốt, không ăn được mỹ vị. Hôm nay xem ra không có lộc ăn rồi!"

Sean cũng hỏi Rosa, Rosa thản nhiên lắc đầu, không nói không rằng.

Khi Na Jaemin nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ cô, định thần lại một chút, sau đó làm bộ như không nhìn thấy.

Rosa mở miệng nói: "Na tổng, có cần gọi cho Na phu nhân chút đồ ăn thanh đạm không?"

Jaemin hỏi Hye Won, người kia cảm kích gật gật đầu với Rosa.

Vì thế, Jaemin gọi thêm hai món rau còn đặc biệt gọi cho cô món bánh ngọt hoàng kim. Lần này trong mắt Hye Won không còn khó chịu, ăn rất ngon lành.

Bữa ăn này, khiến cho Yoo Hye Won rất ngại ngùng, một mực xin lỗi vợ chồng Sean. Cho đến khi tiễn họ về khách sạn, Hye Won mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm nay có phải em biểu hiện rất kém không?" Hye Won ủ dột nói. Cô sợ chuyện hôm nay sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Na Jaemin.

"Chẳng qua chỉ là một bữa cơm thường. Em không cần để ý." Jaemin vừa lái xe vừa an ủi.

"Xin lỗi, em không cố ý!" Hye Won vẫn cảm thấy rất áy náy.

"Ha ha, vợ chồng với nhau, có cái gì mà xin lỗi với không xin lỗi chứ? Là anh không chăm sóc em chu đáo. Em... có phải là không thích ăn hải sản phải không?" Jaemin đột nhiên hỏi. Hắn kỳ thật đã quan sát cô rất lâu, chuyện này không phải là lần một lần hai.

Trong lòng Hye Won khẽ cười, cô đâu có kén ăn như vậy? Đều là người Seoul, người nào lại không thích ăn hải sản chứ! Chỉ có điều, cô đang mang thai, nên khẩu vị cũng thay đổi!

"Ừm, coi như vậy đi!" Hye Won đáp lại.

Jaemin kinh ngạc nhìn cô, gật gật đầu: "Xem ra anh vẫn chưa đủ hiểu em!"

Hye Won cả kinh, ý của hắn là hắn bây giờ rất coi trọng cô sao? Không khỏi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Về đến nhà đã là chín giờ tối.

Hye Won đánh răng rửa mặt, định đi ngủ. Rửa xong mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, đột nhiên phát hiện trên cổ mình lại lộ ra hai dấu hôn rất rõ ràng, khiến cô giật nảy mình.

Đúng lúc này Jaemin đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Hye Won vội xoay người kinh ngạc nhìn hắn, hoảng hốt đến mức suýt ngã nhào.

Jaemin nhanh tay nhanh mắt, lập tức đỡ lấy thắt lưng cô, từ phía sau ôm cô vào lòng, cau mày nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, không rõ vì sao cô vừa nhìn thấy hắn liền lập tức hoảng sợ như vậy.

Hye Won cuống quýt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong gương trước mặt, đó là một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, thế nhưng người phụ nữ trước ngực hắn, trên cổ hiện rõ ràng hai dấu hôn nhìn thấy ghê người. Cô lưu ý đến ánh mắt lo lắng kia đang nhìn đến nơi nào đó.

"Á!" Hye Won vội vàng che cổ lại, tay chân luống cuống sửa sang cổ áo, nói năng có chút lộn xộn, "Anh... sao anh lại vào đây?"

"Anh sợ em vẫn khó chịu, em làm sao vậy?" Jaemin cau mày nhìn đôi mắt hoảng sợ trong gương.

"Không có, em không sao. Em muốn tắm, anh có thể đi ra ngoài một lát không?" Hye Won có chút mệt mỏi nói.

"Để anh giúp em..."

"Không cần!" Hye Won như bị kim châm, vội vàng kêu lên.

Jaemin yên lặng nhìn cô, nói: "Được rồi. Vậy anh xuống phòng vệ sinh dưới lầu, đừng lâu quá!" Dứt lời, Jaemin hôn lên tóc Hye Won, buông cô ra, đi ra ngoài.

Hye Won thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng khóa cửa phòng vệ sinh lại.

Dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống...

Jaemin sớm đã tắm rửa xong xuôi, nhưng lại vẫn không nhìn thấy Hye Won ra khỏi phòng vệ sinh. Hắn đi đi lại lại rất lâu trước cửa, đấu tranh có nên gõ cửa hay không, bất tri bất giác đã hút hết hai điếu thuốc!

Mặc kệ, ngộ nhỡ Hye Won ở bên trong xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Nhẹ nhàng gõ cửa phòng vệ sinh, Jaemin gọi: "Hye Won? Tắm xong chưa? Hye Won?"

Bên trong phòng vệ sinh một chút động tĩnh cũng không có.

Na Jaemin không khỏi có chút hoảng hốt, hắn vội vàng gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không thấy đáp lại. Jaemin vội vàng mở cửa, phát hiện cửa bị khóa từ bên trong! Trong lòng hắn lập tức có chút bối rối, cô sẽ không nghĩ quẩn chứ? Nỗi lo lắng rối loạn lan tràn trong tim.

Hắn vội vàng chạy vào phòng, tìm chìa khóa phòng vệ sinh, nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh, rành rành phát hiện Yoo Hye Won trên người không quần áo nằm trong bồn tắm lớn, hai mắt nhắm chặt, mặt hướng lên trời. Trên da thịt trắng nõn đầy những dấu hôn lớn nhỏ, nhìn thấy ghê người...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top