117

Thiên đạo thù cần: Tôi nói tôi nhớ em.

......

Yoo Hye Won: Ha ha.

Đối phương có chút sốt ruột, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều!

Thiên đạo thù cần: Không nói gì là ý gì?

Yoo Hye Won: Hình như anh có tâm sự gì, có thể nói cho tôi biết không?

Từ lời nói của đối phương Hye Won cảm nhận được, anh ta hình như có chuyện gì đó rất buồn phiền, toàn bộ ngôn ngữ đều rất bá đạo, rất mạnh mẽ! Hình như tâm tình rất kém thì phải. Còn cô thì sao? Chẳng phải cũng như vậy sao! Nếu không, việc gì ngay cả tâm trạng viết truyện cũng không có! Ở đây ngồi nói chuyện phiếm với độc giả làm gì chứ? Có lẽ là đồng thời với việc muốn chữa lành cho người khác, tiện thể cũng liếm vết thương của chính mình chăng!

Thiên đạo thù cần: Nói với em, em có thể giải quyết?

Hye Won bị nghẹn đến chết lặng! Độc giả này tâm tình hình như rất kém! Sao cô cứ cảm thấy có mùi thuốc súng nồng nặc.

Yoo Hye Won: Anh, không sao chứ?

Na Jaemin ngồi trước máy tính trong văn phòng, nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ, so với sắc mặt tối đen của hắn, thật là tương xứng. Không sao? Cô cho rằng hắn sẽ không sao ư? Cãi nhau với hắn xong, lại có tâm tình nói chuyện với người đàn ông khác, lại còn quan tâm người đàn ông khác nghĩ gì, có tâm sự gì? Cô quả thật ung dung tự tại không phải bình thường!

Ánh mắt tối tăm của hắn nhìn chằm chằm khung đối thoại với Wonie kia, đối với những hàng chữ màu nâu đỏ kia thật là mẫn cảm, cô gái nhỏ này thật sự muốn bức hắn phát điên sao? Sự điên cuồng một giờ trước lại lần nữa cuốn vào đầu óc--.

"Chồng yêu, em đến đây!" Emy cười đến vô cùng đắc ý, cô ta cọ xát mông mình lên người hắn, nhằm thẳng nơi cứng rắn của hắn, chậm rãi ngồi xuống...

Phút chốc bừng tỉnh, khuôn mặt Emy trước mắt hiển hiện rõ ràng! Thân thể Jaemin đột nhiên chấn động, sao lại là cô ta? Hye Won đâu?

"Oành" một tiếng, Emy mắt nổ đom đóm, tình huống gì đã không còn nhớ nữa! Mà cả người mình bị đẩy ngã ở góc sô pha đã là sự thật không thể chối cãi!

"Na... Na tổng..." Emy dường như ý thức được nguy hiểm cận kề.

"Hye Won đâu?" Jaemin quát!

Emy sợ tới mức rúm lại ở sô pha, run giọng đáp lại: "Không... không biết... ngài nói... chị Ji Ha hả?"

Túm chặt lấy cằm Emy, dọa cô ta thét một tiếng chói tai, sợ tới mức ra sức xin tha: "Na tổng, tha mạng! Không liên quan đến em! Em đi tìm chị Ji Ha, em đi gọi chị ấy quay lại."

Nói xong liền định xuống khỏi sô pha, nhưng không địch nổi sức của hắn, đau đớn ở cằm nói cho cô ta biết người đàn ông này lúc này dù là đang không một mảnh vải trên người nhưng lại vô cùng nguy hiểm!

Jaemin đột nhiên nheo mắt lại, ý thức dần dần thanh tỉnh! Nơi này mẹ kiếp hóa ra là Muôn Tía Nghìn Hồng! Không phải nhà của hắn! Người con gái nhất thời làm hắn thần hồn điên đảo trước mắt này, căn bản chính là gái điếm, làm sao có bóng dáng của Hye Won!

Nhìn vẻ run rẩy của Emy, Jaemin khóe miệng khẽ nhếch, lạnh lùng nói: "Đừng có mơ tưởng cái gì! Cô nên hiểu rõ thân phận của mình, đừng tự rước lấy họa!"

"Em... em hiểu! Na tổng, ngài yên tâm! Em sẽ không mơ tưởng cái gì!" Emy gật đầu lia lịa, sợ Na Jaemin bóp nát cả xương cốt cô ta!

"Ừm, rất tốt!" Liếc mắt nhìn thân thể cô ta một cái, Jaemin đột nhiên cười giễu nói, "Lấy lòng tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô!"

"Vâng." Emy lập tức gật mạnh đầu, ánh mắt liếc xuống ngón tay trên cằm, rốt cuộc khiến Na Jaemin buông lỏng tay ra.

Trong lòng Jaemin vô cùng mất bình tĩnh, hắn lại coi người con gái khác là Yoo Hye Won! Sao có thể như vậy? Nhất định là cái cô gái nhỏ kia cho mình ăn phải đồ ăn gây ảo giác gì đó rồi! Chết tiệt! Hắn cũng không tin vào tà ma, hôm nay hắn muốn nhìn xem, Na Jaemin hắn ngoại trừ Yoo Hye Won, có thể vui vẻ cùng người con gái khác hay không! Giống như hắn đã từng phóng khoáng phong lưu trước đây!

Emy nhận được mệnh lệnh lập tức liền muốn ngồi lên đùi Jaemin, nhưng giây tiếp theo lại bị lời nói lạnh lùng của hắn làm đông cứng lại: "Nếu cô dám làm bẩn nó, thì tôi sẽ để nói... giết chết cô!"

Lời nói như gai nhọn, khiến cho Emy dường như chết lặng! Trời ạ! Người đàn ông này thật đáng sợ! Lòng tự trọng của cô ta không ngừng bị dẫm đạp, cô ta lúc này không biết là muốn có một người nào đó đi nhầm vào phòng đến mức nào, đi vào quấy rầy một chút! Nhưng đây là phòng bao mà! Có ai có thể đi nhầm, bước vào một phòng bao của Muôn Tía Nghìn Hồng chứ? Trừ phi đầu anh ta bị rỉ hết rồi!

Cơ hồ là cứng ngắc quỳ trước đầu gối Na Jaemin, một lần nữa dùng tay nắm lấy phân thân đã muốn ỉu xìu của hắn, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn...

Jaemin lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu lưỡi cô ta, nhìn nó khẽ liếm, mà nơi đó lại vẫn mềm rũ bất động!

Emy có chút sốt ruột, mồ hôi chảy ròng ròng tăng thêm lực đạo, ngậm toàn bộ nó vào trong miệng, bắt đầu kích thích mạnh hơn!

Jaemin nheo mắt nhìn hành động của cô ta, đột nhiên một trận buồn nôn, phẫn nộ quát: "Đủ rồi! Cút!" Trong lòng có một nỗi buồn bực vô danh, hắn sao lại cảm thấy hình ảnh này vô cùng ghê tởm nhỉ? Sao lại nhìn không vào mắt khuôn mặt này chứ? Trong lòng chỉ nghĩ đến một người con gái, liền nảy sinh chán ghét với cô gái này!

Emy kích động suýt nghẹn, cô ta vội vàng ngồi dậy, nhặt quần áo dưới đất khoác lên người. Tốt quá rồi, mặc dù không có tiền boa, cô ta cũng chấp nhận! Coi như vẫn còn sống! Chỉ chốc lát sau, áo phông và váy đã mặc lên người cô ta, có điều vẫn có chút chật vật.

Jaemin liền tức khắc hồi phục tinh thần. Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Có đàn bà ở trước mặt mình, ở ngay thiên đường mà hắn từng lui tới, thế mà hắn lại thờ ơ? Hay là hắn không phải Yoo Hye Won thì không được? Chẳng lẽ hắn thật sự cả đời chỉ có thể bị cô gái nhỏ này đùa bỡn trong lòng bàn tay sao? Không không không! Vừa nãy khi cô gái này kích thích hắn, hắn cũng không hề nghe thấy tiếng thét chói tai của Hye Won, như vậy có phải chứng tỏ, chứng bệnh của hắn đã được chữa khỏi? Hắn không bao giờ phải khốn khổ nữa sao?

Ánh mắt chợt ánh lên tia vui thích, ngăn Emy đang định mở cửa, nói: "Cô tên gì?"

"E... Emy." Lòng Emy chợt lạnh, Na tổng này sẽ không phải là muốn đuổi tận giết tuyệt chứ?

"Emy, ừm! Nếu cô có thể trong vòng ba phút làm nó cứng lên, tôi sẽ thỏa mãn cô!" Nói xong, Jaemin rút ra một tấm danh thiếp từ túi áo vest, hí hoáy viết gì đó. Sau đó mờ ám giơ danh thiếp trong tay lên nói: "Đây là 10 vạn, nếu làm được, cái này sẽ là của cô! Ngày mai cô có thể đến phòng thư ký tổng tài của Tập đoàn NJ tìm thư ký Han để lấy!"

Mười vạn? Ánh mắt Emy không khỏi sáng lên, cô ta cười duyên nhận lấy danh thiếp, nhét vào trong nội y, đây là lời nói hay nhất trong chiều nay mà cô ta nghe được!

Được! Vì mười vạn, cô ta sẽ trả bất cứ giá nào! Không thể phí hoài chứ!

Thế là, Emy nhìn xung quanh phòng bao, ngúng nguẩy đi tắt đèn, không biết từ đâu lấy ra một cái điều khiển từ xa, bật ti vi trong phòng lên, bấm bấm một lúc, liền xuất hiện một cảnh xuân sắc...

Ánh sáng ti vi khiến cả căn phòng càng thêm mông lung, tiếng rên rỉ của đàn ông và đàn bà lại càng làm cho nơi này trở nên mờ ám.

Tầm mắt Jaemin bất giác hướng về phía đôi nam nữ trên màn hình, bọn họ đang trần như nhộng biểu diễn một màn tình tứ cổ xưa.

Cô ta cho rằng như vậy là có thể kích thích đến đầu mút dây thần kinh của hắn sao?

Emy lấy hết dũng khí bắt đầu màn thoát y vũ, điêu luyện múa may qua lại trước màn hình, ước chừng thời gian một phút đồng hồ mới cởi hết hoàn toàn.

Tiếp đó, cô ta đi đến trước mặt Jaemin, cọ xát bên tai hắn, thử thăm dò nơi mẫn cảm của hắn. Cuối cùng vẫn mò đến mục tiêu cuối cùng của hắn. Biết hắn chán ghét mình, Emy liền dùng bộ ngực đầy đặn dị thường của mình vuốt ve hắn...

Jaemin nhìn chằm chằm đôi nam nữ trên màn hình, lúc người nam gần đến thời điểm điên cuồng, tiến vào cơ thể người nữ, mà để tăng thêm hiệu quả kích thích, nơi tư mật liền được phóng đại trên màn hình phải đến 50 inch kia...

Na Jaemin dường như nhìn thấy Hye Won đang hầu hạ dưới thân người đàn ông nào đó, hắn muốn nhìn mặt của người đàn ông kia, nhưng vẫn không thấy anh ta quay người lại! Sự phẫn nộ trong lồng ngực làm cho hắn có chút hít thở không thông.

Phẫn nộ lại cộng thêm sự khiêu khích thần bí kia, và thủ pháp rất thành thạo của cô gái kia dưới thân, phân thân của Jaemin dần dần cứng lên, hắn bắt đầu thở hổn hển.

"A--" Emy cười đến đắc ý hết mức! Cô ta thành công rồi! Mười vạn đồng đã vào tay! Không chịu thua kém tiếp tục hành động của tay và miệng, cảm nhận được cơn run rẩy nhẹ của hắn.

"SHIT! Chết tiệt!" Jaemin mắng, giằng lấy điều khiển từ xa tắt hình ảnh kia đi! Giận dữ trừng mắt nhìn cái đầu đang ra sức hoạt động dưới thân, Jaemin liền túm lấy tóc cô ta, đứng dậy, để đầu của cô ta ngửa lên cao.

Tóc bị Na Jaemin túm, Emy đau đến chảy nước mắt, hoảng sợ nhìn thân hình mạnh mẽ của hắn, hắn sẽ không muốn nuốt lời chứ?

Nhưng thấy Jaemin chậm rãi đưa phân thân vào miệng cô ta, tiến thẳng vào, đưa vào thật sâu.

"Ọe!" Emy bị dị vật nghẹn tắc đầy miệng, lập tức liền muốn nôn ra, lại bị hắn giữ chặt, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Khóe miệng Jaemin lạnh lùng nhếch lên, lại chậm rãi rút ra, cảm nhận được khoái cảm từ sự va chạm của đầu lưỡi cô ta để lại, không khỏi gầm nhẹ một tiếng. Tiếp đó, hắn lại tiến thẳng vào, tiến sâu vào cổ họng cô ta.

"Ô--" Emy bị đâm đến ngả người ra sau, lại bị hắn túm tóc tê dại, chỉ đành ôm lấy eo hắn, đẩy mạnh ra bên ngoài, giảm bớt lực đạo của hắn.

"Cô gái chết tiệt! Lại dám nằm dưới thân người đàn ông khác, hả! Tôi thật sự vẫn xem nhẹ em! Hả?" Nói xong, tăng nhanh tốc độ cử động, tăng tốc ra vào trong miệng cô ta.

Emy máy móc tùy ý hắn ra ra vào vào, không chút chống cự, đầu lưỡi bị đâm đau đớn khó chịu, chỉ đành trốn quanh...

Lúc này, tiếng thét chói tai lại vang lên bên tai hắn, Jaemin ra sức lắc mạnh đầu! Yoo Hye Won! Không phải chỉ có một cô gái là em! Tôi không thể thua được, trong trò chơi của tôi, tôi vĩnh viễn là người thắng cuộc!

"Nói! Em còn dám nữa không? Hả? Sao không nói? Nói không nên lời phải không? Em tưởng giả câm giả điếc là tôi có thể tha cho em sao?" Giọng Jaemin ngày càng lạnh, động tác thì ngày càng mạnh.

Emy chỉ cảm thấy trong miệng ngày càng nghẹn, muốn nói nhưng hoàn toàn không có cơ hội, chỉ tranh thủ trong vòng một phần hai giây khi hắn rời ra để hít thở!

Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, Emy chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, đầu đã muốn mê man, nhưng lại không thể thoát khỏi sự xâm nhập của dị vật kia.

Trong đầu đầy ắp hình ảnh hoan ái cùng Hye Won, dục vọng của Na Jaemin không ngừng tăng lên.

"Uh, a--" Jaemin rốt cuộc gắt gao ôm lấy đầu cô ta, vùi gốc rễ của mình vào cổ họng cô ta, rùng mình một cái, phóng thích ra tất cả...

"Ọe.. ọe!" Emy cố gắng chịu đựng đến cùng, giây phút hắn rút ra khỏi miệng cô ta, lập tức liền nằm lên bàn trà nôn hết ra, càng ngày càng ghê hơn, càng ngày càng tắc nghẹn...

Jaemin dùng khăn lau thân thể, nhìn Emy vẫn đang nôn mửa, sau đó điềm nhiên mặc quần áo vào, ném lại một câu: "Ngày mai đến NJ, tự khắc có người cho cô chi phiếu! Chuyện hôm nay, nếu cô dám tiết lộ nửa lời, tôi sẽ lấy mạng cô!"

Emy không ngừng nôn mửa ra sức gật đầu, xụi lơ trên bàn trà mà run rẩy.

Jaemin nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, liền xoay người rời đi.

Trong phút chốc, Emy liền vọt tới khóa cửa lại, sau đó ngã người lên sô pha, ngửa mặt lên trời. Trời ạ! Cô ta còn sống sao? Người đàn ông này quả thật không phải là người! Hắn ta là một con quỷ! Đúng! Nhất định là một con quỷ!

Jaemin trở lại công ty hủy bỏ tất cả các cuộc họp, vùi người trên ghế trong văn phòng nhắm chặt hai mắt, đầu mày nhíu chặt cho thấy sự mất bình tĩnh trong lòng!

Hắn từ khi nào lại cần giải quyết dục vọng của mình như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng bị cô gái nhỏ Hye Won này lây bệnh rồi, ở phương diện này cũng sinh ra ưa sạch sẽ? Mà lúc này, cho dù đã phóng thích, nhưng chính mình vẫn vô cùng không thoải mái y như trước. Giống như dẫm phải một cái đinh, lúc nào cũng như có như không một vật cứng sắc nhọn ghim ở lòng bàn chân mình!

Vươn tay bấm điện thoại nội tuyến, thư ký Han liền lập tức xuất hiện, cung kính đứng trước mặt hắn.

Thanh âm lười biếng thậm chí mắt cũng không mở ra: "Nếu có một cô gái tên Emy đến, cho cô ta mười vạn, đuổi ngay đi!"

"Vâng, thưa Na tổng!" Thư ký Han sửng sốt, vội vàng đáp lời. Loại chuyện này mặc dù cô ta không thường xuyên làm, nhưng cũng có kinh nghiệm mấy lần, trong lòng khẽ cười, Na tổng có lẽ đã làm gì người ta rồi! Haiz! Thư ký Han vô cùng ngưỡng mộ nhìn người đàn ông trước mặt này, vì sao mình không lọt vào mắt hắn chứ? Nếu mình trẻ hơn vài tuổi, có lẽ việc tốt này không đến phiên người khác! Quên đi quên đi, không phải đã có Baek phó tổng sao! Đúng là không có cá thì tôm cũng được! Baek phó tổng này đối với mình cũng không bạc! Tuy rằng tuổi tác hơi lớn, vẫn coi là một người đàn ông có sức hấp dẫn! Phụ nữ phải biết thế nào là đủ, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến miếng thịt trong bát người khác!

Nghĩ ngợi một lát, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Địa vị của mình ở công ty này bất kỳ người phụ nữ nào cũng mơ ước! Còn có cái gì không thỏa mãn chứ? Ha ha...

Jaemin chợt mở mắt, ánh mắt sắc bén phóng tới.

"Á! Xin lỗi, Na tổng, tôi vừa mới thất thần! Ngài còn gì dặn dò không?" Thư ký Han sợ tới mức vội vàng nhận tội, cô ta lại còn nhịn không được mà cười ra tiếng! Thật là ngốc!

Jaemin nhìn cô ta một lúc lâu, nói: "Thư ký Han, cô ở công ty bao lâu rồi?"

Thư ký Han lập tức mềm nhũn chân, Na tổng đây là? "Na tổng, ngài đừng đuổi tôi đi! Tôi thật sự không cố ý! Đều tại tôi vừa mới thất thần! Nghĩ tới..."

Na Jaemin bất động, hắn lạnh lùng nói: "Tôi lại cảm thấy cô làm thư ký cho Baek phó tổng càng thích hợp hơn! Cô nói xem?"

"Na tổng! Anh... tôi..." Thư ký Han khiếp sợ nói không nên lời! Chuyện của bọn họ, chẳng lẽ Na tổng đã biết rồi? Sao có thể như vậy? Bọn họ đã rất cẩn thận rồi! Nhất thời đầu óc trống rỗng, thư ký Han không phản ứng kịp!

Lời nói mờ ám của Jaemin lại vang lên: "Bắt đầu từ hôm nay, cô sang văn phòng của Baek phó tổng! Công việc bên này, sẽ có người đến tiếp quản!"

"Na tổng! Na tổng -- " Tim thư ký Han dường như đã nhảy ra ngoài! Cô ta cứ như vậy mà bị cách chức? Trời ạ! Tiếp theo thế nào? Sau đó mọi chuyện bại lộ, vợ của Baek phó tổng đến công ty tạt axit vào mặt cô ta, sau đó thi thể của cô ta được đưa ra khỏi công ty...

"Na tổng, tôi sai rồi! Ngài cứu tôi với, tôi không muốn đến văn phòng của Baek phó tổng! Tất cả chuyện này không phải do tôi tự nguyện! Thật vậy, Na tổng, xin ngài đại nhân đại lượng!" Thư ký Han liền quỳ xuống, nắm lấy chân Na Jaemin mà cầu xin.

Jaemin nhíu chặt mày nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch vì sợ của cô ta, thản nhiên nói: "Thư ký Han, đời sống riêng của các người, tôi không có hứng thú! Tôi xưa nay công tư rõ ràng! Sắp xếp như vậy, chỉ là do yêu cầu công việc. Vài ngày nữa, sẽ tuyển một thư ký mới, cô chỉ cần làm tốt công việc của cô là được!"

Thư ký Han ngậm nước mắt khẽ gật đầu, trong lòng cô ta liên tục gõ trống, cô ta không biết lời Na Jaemin có bao nhiêu phần là thật, thật sự muốn tuyển thư ký mới sao? Là cô gái tên Emy kia sao? Na tổng chưa bao giờ lẫn lộn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với công việc, đúng như lời hắn nói, hắn xưa nay công tư rõ ràng!

"Được rồi, ra ngoài đi! Phía Baek phó tổng, cô đi truyền đạt lại. Không có chuyện khẩn cấp đừng quấy rầy tôi!" Jaemin nhắm mắt lại, dựa sâu người vào trong ghế, dường như có chút mệt mỏi.

Thư ký Han thấy tình cảnh như vậy, không dám nói gì thêm, đáp lời, khóc thút thít từ từ đứng dậy. Đi đến cửa, lưu luyến liếc mắt nhìn Na Jaemin một cái, sửa sang lại quần áo của mình, xoa xoa khóe mắt, ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài, đi thẳng đến văn phòng của Baek phó tổng.

Jaemin một giờ sau mới chậm chạp mở mắt ra, day day huyệt thái dương. Xung quanh im ắng, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh. Có lẽ người đều đã đi hết rồi thì phải!

Chậm chạp đứng dậy, Jaemin phát hiện mình đã ngồi quá lâu rồi, cả người có chút tê dại! Rút thuốc ra, châm một điếu, từ từ nhả khói.

Hiện giờ cô đang làm gì? Ăn cơm? Hay là ngủ? Hay là đang nhớ hắn? Ha ha, nhớ hắn, sao có thể chứ? Hận hắn là chắc chắn! Nghĩ đến hành vi của mình lúc chiều, hắn đột nhiên có chút bối rối, mình làm cái gì vậy? Đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lại dùng phương thức này để trả thù cô một cách trẻ con? Cả người bắt đầu không được tự nhiên. Nếu Hye Won biết chuyện này, sẽ có phản ứng gì? Thờ ơ?

Jaemin nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì bên ngoài u ám, mặt kính liền giống một tấm gương chiếu rọi dáng người mạnh mẽ của hắn. Không thể chỉ đơn giản là thờ ơ! E là cô sẽ dùng ánh mắt giễu cợt giết chết hắn! Cô sẽ giương cao lòng tự tôn kiêu hãnh của cô, đem hành vi của hắn dẫm nát dưới chân, sau đó viết sách lưu truyền về hắn.

Hắn đột nhiên ý thức được, hắn rất để ý đến cảm nhận của cô! Bất tri bất giác cô đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình! Thậm chí bao vây ý thức của hắn, quấy rầy cuộc sống của hắn, ảnh hưởng đến công việc của hắn!

Cô không ở bên cạnh mình, hắn luôn không an tâm. Vì thế, hắn hít sâu một hơi thuốc, hắn có một ý tưởng...

Một dây thần kinh nhảy lên mấy cái, Jaemin lập tức dập tắt tàn thuốc, đi đến trước bàn làm việc, lập tức lại ngồi xuống, di chuột trên bàn, màn hình máy tính dần dần hiện lên.

Hắn lập tức đăng nhập Kakaotalk, quả nhiên nhìn thấy "Wonie" đang online. Dường như là vội vàng kích chuột vào biểu tượng kia...

Lấy tên trên mạng là Thiên đạo thù cần để nói chuyện với Hye Won, lại phát hiện cô hình như không khổ sở như hắn tưởng tượng.

Nhìn khung đối thoại với Hye Won, Na Jaemin cảm xúc hỗn độn. Cô lại quan tâm một người xa lạ như vậy! Chẳng lẽ cô không nhớ đến hắn sao? Không muốn biết sau khi hắn giận dữ bỏ đi đã làm chuyện hoang đường đến mức nào? Vì cô, hắn dường như đã rối loạn hết lên.

Âm thầm hít một hơi, lòng tự tôn của đàn ông khiến hắn một lần nữa trở về chỗ cao, quan sát tình cảm bác ái của cô gái nhỏ tốt bụng này.

Ý tưởng lóe lên, hắn gõ vào: Tôi mắc bệnh nan y.

Đối phương dường như sửng sốt hồi lâu mới trả lời một cách thăm dò: Có tiện nói ra không?

Jaemin khóe miệng thản nhiên nhếch lên: Bệnh nan y của đàn ông!

Hye Won lập tức nổi da gà. Người đàn ông này nói chuyện bệnh nan y của đàn ông với cô? Sao lại cảm thấy kỳ quái, người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất lỗ mãng! Không khỏi nhăn mặt nhíu mày, loại người như vậy hay là không nên dây vào, tránh đến lúc dây dưa không rõ, nếu là một kẻ lừa tiền lừa sắc, cô cũng lười xử lý những phiền phức đó.

Vì thế liền thêm biểu tượng nhỏ trên Kakaotalk của mình, thể hiện trạng thái "Rời đi"!

Jaemin nheo mắt nhìn biểu tượng nhỏ kia, tiếp tục viết: Nói với em em cũng sẽ không hiểu! Thế giới này không có người nào hiểu tôi, tôi sống đã không còn giá trị gì nữa.

Tít tít tít, tự động trả lời, tin nhắn hiển thị cô không ở cạnh máy tính lập tức chuyển trả lại phía hắn.

Khóe miệng Na Jaemin ung dung nhếch lên, nhìn chằm chằm biểu tượng của Yoo Hye Won, chậm rãi châm một điếu thuốc, tâm trạng vui vẻ chờ đợi. Giống như một con

Quả nhiên, Hye Won lập tức liền trả lời.

Yoo Hye Won: Anh đừng nghĩ như vậy!

Ha ha, hắn thắng! Hắn biết Hye Won là một cô gái lương thiện đến mức ngốc nghếch! Một câu liền khiến cô nảy sinh lòng thương hại! Hắn đắc ý nhả một ngụm khói, cố ý không nói không rằng nhìn chằm chằm màn hình, chờ tin nhắn lại của cô vợ bé nhỏ của hắn.

Hye Won không khỏi có chút lo lắng, người đàn ông này lại có ý nghĩ muốn tìm cái chết, trong lòng không khỏi lo sợ. Chẳng lẽ hắn thật sự có bệnh nan y? Sao có thể chán sống như vậy chứ? Không được! Cho dù không phải là độc giả của cô, cô cũng không thể ngồi yên bỏ mặc được!

Hye Won vội vàng: Chúng ta có thể nói chuyện không? Cuộc sống mặc dù có rất nhiều gian khổ, nhưng ý nghĩa và giá trị sống không thể chỉ nhìn bề ngoài! Tuy không biết anh mắc bệnh nan y gì, nhưng bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách giải quyết! Nếu anh tin tưởng Wonie, thì hãy tâm sự cùng Wonie được không? Wonie với mỗi độc giả đều là bạn bè, tôi giúp anh giải quyết khó khăn của anh có được không?

Yoo Hye Won: Thiên đạo thù cần! Anh có đó không?

Yoo Hye Won: Anh đừng có nghĩ quẩn, nói chuyện đi!

Jaemin cười càng sáng lạn, cô gái của hắn quả nhiên là một người con gái có lòng nhiệt tình! Hắn không khỏi có chút tự hào!

Yên lặng mấy giây, Jaemin viết: Em không giúp được tôi!

Yoo Hye Won: Sao có thể? Là vì tiền sao? Nếu quả thực anh mắc bệnh nan y, cần có tiền, tôi có thể huy động độc giả quyên tiền! Chút khả năng này Wonie có thể! Anh nhất định không được nản lòng thoái chí, phải vững vàng!

Thiên đạo thù cần: Bệnh của tôi không phải tiền có thể chữa được!

Yoo Hye Won: Có tiện nói xem là bệnh gì không? Anh có biết y học bây giờ rất...

Thiên đạo thù cần: ED *(yếu sinh lý)

Hye Won phút chốc trợn trừng mắt, suýt cắn đứt đầu lưỡi của mình! Hắn đang đùa giỡn cô có phải không? ED? Mệt hắn nói ra miệng được! Cảm xúc lo lắng lập tức buông lỏng. Người đàn ông này là cố ý! Cô giận dữ trừng mắt lườm biểu tượng kia một cái! Lại còn lấy tình cảm của cô ra để nói đùa!

Thấy Hye Won nửa ngày không có động tĩnh, Jaemin cảnh giác gõ vào: Ngay cả em cũng coi thường tôi phải không? Tôi không phải là đàn ông!

Tim Hye Won lập tức nảy lên, hắn... chẳng lẽ... là thật? Cô hình như cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng đó của hắn.

Vội bấm mở khung đối thoại, gửi đi lời mời! Cô muốn nghe thấy giọng của đối phương, để xác định tính chân thực!

Jaemin quyết đoán tắt đi. Hắn sao có thể để Hye Won nghe thấy giọng hắn chứ? Như thế thì còn chơi được nữa sao? Hắn bỗng nhiên phát hiện mình có chút biến thái, thích dùng cách này để thăm dò nội tâm cô, muốn biết toàn bộ ý nghĩ của cô, muốn tiến vào toàn bộ cuộc sống của cô.

Hye Won thúc giục: Giọng nói!

Thiên đạo thù cần: Tôi đang làm việc, không tiện nói chuyện, tôi không muốn để người khác nghe được.

Đang làm việc? Nói như vậy hắn là đang vụng trộm nói chuyện với cô!

Hye Won liền muốn dùng cách chuyển đề tài để điều chỉnh tâm tình của hắn, vì thế viết: Anh làm công việc gì? Vì sao đã muộn thế này vẫn chưa tan làm?

Thiên đạo thù cần: Trên mạng, làm buổi tối.

Jaemin chọn bừa một công việc. Hắn không khỏi cười nhạo sự nhiệt tình của Hye Won. Cô lại dễ dàng tin tưởng hắn như vậy! Bỗng nhiên nghĩ đến việc cô có thể bị người khác lừa gạt, trong lòng liền có chút không thoải mái! Cô gái nhỏ này có phải quá đơn thuần rồi không! Nói mấy câu như vậy liền khiến cô quan tâm, cô có kinh nghiệm nhiều năm sáng tác như vậy, đủ mọi loại người dưới ngòi bút của cô, cô làm thế nào mà viết ra vậy?

Hye Won hiểu rõ, nói như vậy nghĩa là buổi tối hắn đi làm, ban ngày ngủ.

Yoo Hye Won: Anh... cái kia đã đi bệnh viện kiểm tra kỹ chưa?

Thiên đạo thù cần: Đối với mỗi người bạn trên mạng em đều rất quan tâm phải không?

Một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, khiến cho Hye Won sửng sốt! Đây là... đề phòng sao? Có phải Thiên đạo thù cần đề phòng cô không? Có phải cô đã hỏi quá thẳng thừng rồi không!

Yoo Hye Won: Ồ, ha ha, tôi tôn trọng từng độc giả của tôi. Nhưng, bạn bè của tôi không nhiều lắm. Hy vọng có thể trở thành bạn bè với anh.

Vừa nhìn liền thấy đó là những lời hòa hoãn, Jaemin biết cô xuất phát từ mục đích muốn giúp đỡ hắn, muốn gần với hắn hơn.

Thiên đạo thù cần: Tôi đã đến bệnh viện rồi, trường hợp của tôi có vẻ nghiêm trọng. Em sẽ không... nói với người khác chứ?

Yoo Hye Won: Yên tâm đi! Anh có thể tin tưởng tôi!

Thiên đạo thù cần: Tôi thấy rất áp lực, cứ cảm thấy có người đứng phía sau chọc vào sống lưng tôi.

Tim Hye Won đau nhói, thương cảm viết: Người nhà của anh có biết không?

Thiên đạo thù cần: Không biết! Ngoại trừ bác sỹ, tôi chỉ nói cho một mình em...

Hai vai Hye Won lập tức như bị vật nặng đè lên, áp lực vô hình khiến cho cô cảm thấy mỗi câu nói của mình đều bắt đầu trở nên quan trọng!

Yoo Hye Won: Vì sao lại nói với tôi?

Thiên đạo thù cần dừng một chút, viết: Bởi vì em là một người xa lạ quen thuộc.

Một câu khiến cho Hye Won nhẹ nhõm! Đúng vậy, nguyên nhân là vì xa lạ, cho nên không có kiêng kị không có áp lực, lại bởi vì sự quen thuộc nào đó mà sinh ra dựa dẫm! Lúc trước cô và Park Jisung chẳng phải cũng bắt đầu như vậy sao? Trở thành bạn bè xa lạ! Sự tin tưởng qua không gian này khiến cô thậm chí ngay cả giới tính của đối phương cũng hiểu lầm! Hoang đường như vậy, lại khiến người ta lưu luyến đến vậy!

Yoo Hye Won: Thiên đạo thù cần! Cám ơn sự tin tưởng của anh. Tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè không giấu nhau chuyện gì, hy vọng tôi có thể giúp anh.

Thiên đạo thù cần: Em thật sự muốn trở thành bạn bè với tôi sao? Thật sự không chê tôi chứ?

Hye Won vội vàng viết: Sao có thể?

Thiên đạo thù cần: Cám ơn em! Ông chủ gọi tôi rồi! Tôi phải làm việc đây... thật sự cám ơn em!

Jaemin quyết đoán kết thúc cuộc nói chuyện với Hye Won. Khóe miệng thâm sâu nhếch lên, nụ cười tươi rói dường như chính mình đã nắm chắc thắng lợi trong trò chơi này! Cô gái nhỏ, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!

Hye Won nhìn thấy biểu tượng u ám kia, vội vàng gõ thêm vài chữ: Có khó khăn gì cứ tìm Wonie! Bye bye!

Na Jaemin không kìm được mà huýt sáo, cô gái của hắn, trong lòng em, thế giới của em chỉ có thể có một người đàn ông là anh tồn tại! Loại ham muốn chiếm hữu này lại khiến cho hắn bắt đầu hưng phấn.

Nhanh chóng tắt máy tính, vớ lấy chìa khóa xe, liền tông cửa ra ngoài. Bà xã cứng đầu của anh, ông xã đến đây, tiếp tục tiếp chiêu đi!

Hye Won ngồi ở sô pha, buồn bực nhìn người đàn ông thái độ lạnh nhạt ngồi đối diện! Hắn lại còn muốn cô...

"Tôi nói, tôi sẽ không đi!" Hye Won cứng đầu nói.

"Đây là hợp đồng mới, em xem qua một chút. Nếu không có ý kiến gì khác, thì ký tên vào!" Jaemin ngữ khí thản nhiên, giống như đang trao đổi công việc với thư ký vậy.

"Na Jaemin, cuộc hôn nhân của chúng ta vốn dĩ là một sai lầm! Bây giờ anh muốn tôi làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?" Hye Won đưa ánh mắt lên án nhìn hắn, muốn biết đáy lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

"Mặc kệ cuộc hôn nhân của chúng ta có phải là sai lầm hay không, đều phải duy trì thời gian một năm! Điểm này, em và anh đều rõ ràng! Hơn nữa, chúng ta còn phải cử hành hôn lễ long trọng vào tháng năm. Có điều cái đó chỉ là hình thức! Một năm sau, anh cho phép em rời đi! Hai ta không nợ nần gì nhau! Nhưng, hiện giờ anh không thể lãng phí tài nguyên của em được!" Jaemin nói đạo lý rõ ràng, giống như luật sư đang đàm phán trên tòa án vậy!

Nghe thấy hắn nói một năm sau rời đi, bụng Hye Won lại một trận co thắt. Hắn đây là muốn làm gì? Muốn cô làm thư ký của hắn? Đầu hắn không phải bị cái gì kích thích chứ? Hay là hắn muốn dùng phương thức này để tra tấn cô, không cho cô dễ chịu? Một cô gái nhỏ bé như cô, có đức hạnh gì có thể khiến cho một đại tổng tài như hắn để tâm chứ?

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không đi! Đường đường một Tập đoàn NJ của anh sẽ không thiếu một người bình thường như tôi chứ?" Ánh mắt tìm kiếm của Hye Won liếc nhìn hắn, muốn biết chiêu bài của hắn rốt cuộc là gì.

"Công ty gần đây muốn tiến vào thị trường châu Âu, giao dịch với bên Pháp khá nhiều, khả năng ngôn ngữ của em không tận dụng, lẽ nào chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao? Về phần công việc khác của thư ký thì em có thể học, cũng có thể không làm, văn phòng của anh không thiếu nhất chính là thư ký, nhất là nữ thư ký! Công việc chủ yếu của em chính là giúp anh khai thác thị trường châu Âu!" Na Jaemin giống như đã vạch sẵn âm mưu, tỏ vẻ nắm chắc phần thắng lợi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top