108

" A lô? Cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Jaemin nâng cao âm lượng,

"Được, tôi biết rồi! Mười phút nữa tôi đến. Mời chủ tịch Han đến phòng họp chờ một chút."

Na Jaemin nhìn nhìn đồng hồ, chết tiệt, hôm nay đều rối loạn hết rồi! Vốn đã hẹn với chủ tịch Han người ta đến bàn ý tưởng hợp tác, chủ tịch Han hiện giờ từ Mỹ bay qua, vậy mà hắn lại quên mất!

Buồn bực thở hắt ra, không để ý đến xung quanh đang nghển cổ, xem xét mấy thứ Huang Renjun gọi trên bàn, Jaemin vứt lại mấy tờ tiền, rồi vội vàng rời đi.

Renjun ngang ngạnh nhét Yoon Sohee lên xe, sau đó lái thẳng đến căn hộ của cô.

Đến cửa khu nhà, Sohee không chịu xuống xe.

"Xuống xe!"

"Tôi không có chuyện gì để nói!"

Từ lúc Huang Renjun hẹn Yoon Sohee ra ngoài đến giờ, lời cô nói ít đến đáng thương. Renjun độc diễn cũng đủ rồi!

"Xuống xe!" Renjun quát.

Sohee giận dữ trừng mắt lườm anh, rầm một cái đẩy cửa xe ra, hậm hực bước xuống. Sau đó, rầm rầm đi lên nhà, hận không thể dẫm nát gạch dưới chân.

Renjun cũng xuống xe, đuổi sát theo sau.

Sohee quay đầu dừng lại, giận dữ nhìn anh, nói: "Tôi nói rồi! Đứa bé không phải của anh, anh còn muốn thế nào nữa?"

Huang Renjun không nói không rằng, tiến lên trước, nhìn thẳng vào đáy mắt cô: "Là của ai?"

Yoon Sohee chột dạ tránh ánh mắt anh, bất cần nói: "Là của ai, liên quan gì đến anh? Tôi sắp kết hôn rồi, anh tốt nhất đừng có dây dưa với tôi nữa! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Dứt lời, bấm nút đi lên của thang máy, rồi chờ trước cửa.

"Đinh" cửa thang máy mở ra, Sohee nhấc chân bước vào, bấm tầng mười sáu, liếc mắt nhìn Renjun đang đứng bất động ở đại sảnh, bấm nút đóng cửa.

Ai ngờ, trong thời gian một giây, một dáng người liền vọt tới, ngay khi cửa thang máy còn chưa kịp đóng liền lao vào, dọa Yoon Sohee sợ tới mức giấu túi xách ra sau người. Còn chưa hiểu rõ tình hình, cho rằng đó là cướp!

Đợi khi nhìn lại, hóa ra là Huang Renjun! Anh ta vừa rồi còn ở đại sảnh, hiện giờ... thật là thần tốc!

Mặc dù chỉ có hai người, Sohee vẫn cảm thấy không gian thang máy quá nhỏ! Anh ta ở trước mặt mình thật quá là áp lực.

"Anh... anh muốn làm gì?" Sohee có chút lắp bắp.

Hôm nay, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Renjun, nghĩ rằng anh ta nhất định là muốn dùng tiền giải quyết chuyện này. Vì thế, trước khi ra khỏi nhà, cô liền vũ trang thật tốt cho mình! Sẽ nói đứa bé không phải của anh ta! Người đàn ông như vậy, căn bản là sẽ không từng nghĩ đến việc chịu trách nhiệm, chẳng qua đều là anh tình tôi nguyện, chơi đùa mà thôi! Việc gì phải rước lấy nhục làm gì? Chính mình cũng không phải là không nuôi nổi con nhỏ!

Vì thế, ở Thiên Phủ, Renjun vừa nhắc tới chuyện đứa bé, Yoon Sohee liền ra vẻ phóng khoáng nói đứa bé không phải của anh, cô chỉ đùa mà thôi!

Huang Renjun bị bất ngờ đến không nói được câu nào. Hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ ở đó âm thầm đánh giá. Thế rồi, Na Jaemin liền xuất hiện!

Renjun trừng mắt nhìn dáng vẻ kích động của Sohee, chợt đưa tay giữ chặt lấy sau người cô, từ trên cao nhìn xuống cô, nhân thể nhìn không bỏ sót chút nào cảnh xuân trước ngực cô. Lập tức liền bùng lên tức giận!

"Em thật sự không có tiền mua quần áo phải không?" Khẩu khí ghê gớm như là cô là con gái của anh vậy!

Sohee bị một câu bất ngờ của anh làm cho mơ hồ, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở căn hộ anh cũng nói như vậy. Thuận theo tầm mắt từ từ cúi xuống, hừ! Từ góc độ của anh vừa nhìn thì không bỏ sót chỗ nào!

Chết thật! Anh đứng cao hơn cô một cái đầu, đương nhiên có thể thấy được! Quần áo của cô hôm nay là không thể bình thường hơn được nữa! Nhìn từ phía trước căn bản là không nhìn thấy gì cả! Cô vốn dĩ đã đầy đặn, chẳng lẽ lại phải đi làm nữa sao?

Hơn nữa, cô ăn mặc kiểu gì, liên quan gì đến anh? Cho rằng cùng cô lên giường một lần, tạo ra một người liền có quyền hô to gọi nhỏ với cô sao? Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Mẹ kiếp ngay cả đứa bé cũng không dám thừa nhận, còn ở đây ra vẻ để ý đến cô!

Tôi khinh! Yoon Sohee tôi khinh bỉ nhất chính là cái loại đàn ông thối bề ngoài thì đẹp đẽ, trong lòng thì còn hung ác hơn cả rắn độc!

"Anh không cần phải được lợi rồi còn ra vẻ thanh cao có được không? Chẳng lẽ anh không muốn nhìn sao? Còn giả bộ!" Sohee bất giác ưỡn ngực, cố ý ra vẻ lẳng lơ.

Cô gái chết tiệt! Một ngày không lẳng lơ dường như là không sống nổi vậy. Đời này anh khinh bỉ nhất chính là cái loại đàn bà ỷ vào mình có chút da thịt mà đi khoe khoang khắp nơi!

"Ha ha ha! Muốn nhìn, đương nhiên muốn nhìn! Miễn phí đưa đến cửa, không nhìn rất đáng tiếc! Liền được như em muốn!" Huang Renjun lập tức đem thân mình áp vào Yoon Sohee, bàn tay to lớn cách một lớp quần áo sờ vào ngực cô.

"Á!" Sohee không ngờ anh lại có thể làm như vậy! Đang ở trong thang máy, lúc nào cũng có thể có người bước vào, anh ta đây là... Lo lắng lẫn hối hận vừa nãy mình không nên ương bướng với anh.

"Buông tay!" Sohee ra sức đẩy tay anh.

Renjun thân thủ có đẳng cấp, anh chỉ dùng một bàn tay liền bắt lấy hai tay Yoon Sohee đang giãy dụa, đưa ra sau người, tay kia thì càng không kiêng nể gì mà thăm dò vào trong cổ áo cô.

"Anh! Huang Renjun! Anh là cái đồ lưu manh!" Sohee dùng chân đá, chân cũng bị anh dùng đầu gối chặn lại. Trong vòng mấy giây, cô liền thành thịt cá, anh chính là dao thớt.

"Tôi là một người đàn ông bình thường, em ăn mặc thành cái dạng này quyến rũ tôi, em nói tôi không mắc câu, chẳng phải là lãng phí tài nguyên của em sao!" Tay Renjun thuận thế nhéo nhéo bộ ngực, cảm giác mềm mại thật tuyệt vời! Khó trách Na Jaemin trước đây toàn thích phụ nữ ngực lớn! Hiện giờ nghĩ lại, cũng thật là hay!

"Huang Renjun! Anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi mặc thành cái dạng gì? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Sohee giận đến run người.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy lại mở ra. Một đôi nam nữ trẻ tuổi định bước vào, liền giật nảy mình.

Renjun nhanh chóng dùng thân mình chắn Sohee, quát: "Đóng cửa, đi thang máy khác! Cút!"

Hai người sợ tới mức vội vàng lùi ra ngoài. Cửa thang máy đóng lại, Sohee nghe thấy người ngoài cửa khôi phục tinh thần mắng: "Bệnh thần kinh! Muốn làm thì lên giường đi, lại ở trong thang máy làm cái chuyện mờ ám kia? Đói khát thành cái dạng này! Đúng là bệnh thần kinh!"

Yoon Sohee cũng mắng theo: "Tránh ra! Mọi người đều nói anh bị bệnh thần kinh! Anh còn không chịu buông tay?"

Huang Renjun nhìn chằm chằm thân thể đang run rẩy của cô, cười nói: "Con cũng có rồi, em còn mẫn cảm như vậy!"

Sohee vừa nghe liền bực tức! Đây là ai với ai, nói ra giống như bọn họ là vợ chồng già không bằng!

Vì thế, cô liền bắt đầu kêu la ầm ĩ: "Buông tay anh ra! Nếu không, tôi kêu lên đấy!"

Renjun nhìn khuôn mặt cô ửng hồng, liền buông tay, giơ hai tay lên đỉnh đầu, cười nói: "Như em mong muốn, buông ra rồi, đi thôi, vào nhà rồi nói!"

Nói xong, bấm nút mở cửa, kéo Sohee bước ra khỏi thang máy. Yoon Sohee vẫn bực bội, thang máy sao lại không chuyển động, hóa ra đã sớm đến tầng mười sáu.

Này này này, anh ta muốn làm gì vậy? Đến căn hộ của cô? Anh ta dựa vào cái gì?

Sohee vung mạnh tay anh ra, quát: "Này! Anh đứng lại! Không được vào nhà của tôi!"

Nói xong, quay đầu lại bước vào thang máy...

-----------------

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt! Là ngày kỷ niệm "Học tập đồng chí Yu Gwan-sun", cũng là kỷ niệm mười lăm ngày Yoo Hye Won và Park Jisung ở chung, cũng là kỷ niệm mười lăm ngày Hye Won thoát khỏi bàn tay của Na Jaemin, Hye Won khoanh một vòng tròn trên lịch, viết lên đó con số "15", sau đó vẽ một khuôn mặt cười.

Lại nhìn quyển lịch này, mỗi năm ngày lại có một khuôn mặt cười, cái này đã là cái thứ ba.

Jisung trước sau như một, cải trang đi ra ngoài mua đồ, còn Hye Won thì như trước vẫn làm việc trên mạng. Cuốn "365 ngày hợp đồng hôn nhân" của cô đã viết được không ít! Mà từ khi mở đầu đến nay, đã xảy ra không ít chuyện, cô cũng buông bút một đoạn thời gian. Hiện giờ vừa lúc bù lại.

Nhưng mỗi khi cô ghi lại từng chút từng chút cuộc sống của cô, lại không thể không nhắc đến Jaemin. Cô cảm thấy trong những ngày tháng trước đây, cuộc sống của cô dường như mỗi ngày đều chuyển động xung quanh hắn. Cho dù, hiện giờ hắn không ở bên cạnh mình, nhưng mỗi khi cô làm việc gì là lại nhớ đến hắn, mỗi khi nói một câu là lại nghĩ đến hắn sẽ châm chọc nói móc như thế nào.

Hắn dường như là cái bóng của cô vậy, âm hồn bất tán! Haiz! Hye Won nghĩ, việc này nhất định là do mình sợ hắn tìm được, trong tiềm thức luôn đề phòng.

Nếu qua một thời gian nữa, nhất định sẽ không như vậy!

Jisung dường như là chặt đứt hết tất cả việc làm ăn và quan hệ có liên quan đến trước đây, chỉ ở nhà giống như cô, thỉnh thoảng cải trang đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, thi thoảng ở nhà chơi trò chơi, ngày tháng như vậy cũng rất kích thích.

Yoo Hye Won không biết mình như vậy có coi là bắt nạt Park Jisung hay không, dù sao chính mình cũng không cho người ta một lời hứa hẹn nào, cứ như vậy mà làm rối loạn cuộc sống của người ta lên! Ngay cả công việc cũng vứt bỏ! Haiz! Nếu mình có thể kết hôn lại, cô thật sự muốn gả cho anh, để biểu thị lòng biết ơn.

Đang suy nghĩ miên man, Jisung đã mua đồ trở về.

Hye Won vừa nhìn thấy hai túi lớn đầy đồ, kinh ngạc hỏi: "Anh đi cướp của ai vậy? Mua nhiều đồ như vậy để làm gì?"

"Ha ha, mấy thứ này đều là nhu yếu phẩm! Hôm nay chẳng phải là ngày kỷ niệm chúng ta ở chung sao? Nên chúc mừng một chút! Hôm nay, anh xuống bếp, em chỉ việc chờ mà ăn thôi!" Jisung vẻ mặt hạnh phúc, giống như một người chồng đang vì người phụ nữ yêu thương mà xuống bếp vậy.

Hye Won nhất thời choáng váng, anh thật đúng là rất thích ứng với cuộc sống như vậy! Rất vui thích nha! Lại còn kỷ niệm ngày ở chung, ngày nào anh cũng nói là ngày kỷ niệm.

"Đỡ này!" Jisung ném cho Hye Won một túi đồ, Yoo Hye Won vội vàng đón lấy.

"Cái gì vậy?"

"Whisper!" Jisung nghiêm túc nói.

Đỏ bừng từ mặt đến tận cổ. Hye Won kêu lên: "Park Jisung! Anh có thể giữ thể diện một chút không! Đồ của phụ nữ anh cũng mua sao?"

Lời vừa nói xong, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng. Có một người đàn ông chẳng phải cũng từng mua băng vệ sinh cho cô sao? Còn mua rất nhiều rất nhiều, dõng dạc nói để cô dùng một năm cũng không hết!

"Anh không mua sao? Đến lúc đó em máu me khắp nơi, để anh xử lý cho em sao?" Jisung hợp tình hợp lý cười nói.

Anh biết cô là một cô gái sống rất vô tâm, căn bản là sẽ không nghĩ đến những việc vặt này.

Ông trời ơi! Nói cái gì vậy? Máu me khắp nơi? Anh... nói hơi quá thì phải!

"Sách của em viết thế nào rồi? Liệu có thể để nhà xuất bản bí mật là anh kiểm tra một chút không!" Jisung một bụng tò mò ghé vào máy tính của cô.

"Cốp" một tiếng, đóng lại máy tính, Hye Won vội vàng ngăn lại: "Còn chưa viết xong đâu! Anh đừng xem, đợi viết xong rồi hãy xem!" Hye Won cười gượng, cô hiện giờ đang viết đến đoạn kích tình của nam nữ chính, làm gì có mặt mũi để anh xem?

"Ha ha, em đang sợ cái gì? Có phải là đang nói xấu anh không?" Jisung cố ý giận dỗi, "Nói! Cô nương! Chết đi chết đi!"

Jisung vươn ngón tay ra, làm ra vẻ sẽ ra tay với Yoo Hye Won.

"Á -- á -- ", vội vàng buông máy tính trốn ra sau ghế sô pha.

Park Jisung đuổi theo sau, Hye Won trốn khắp nơi ở phòng khách.

Ở phòng khách trốn không thoát, liền chạy vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa phòng, lạch cạch khóa chặt lại.

Haiz! Mệt chết đi, có lẽ là hơn mười ngày trốn trong nhà, không ra khỏi cửa mất!

Sao vừa chạy một cái đã mệt đến thở không ra hơi rồi! Cái người này, thật đúng là hóa thân của lang sói!

Ha ha, nụ cười trên mặt Yoo Hye Won còn chưa tắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng bên ngoài, cứng đờ người, xong rồi! Người này có chìa khóa!

Hye Won vội vàng dùng toàn bộ thân mình giữ chặt cửa, nhưng còn chưa kịp giữ, thì cả người lẫn cửa đã bị đẩy ra.

Sợ tới mức liên tục thét chói tai, liền bị ngã xuống giường.

Jisung cũng thở hổn hển, nhanh chóng tóm được Hye Won, hai tay liền bắt đầu cù.

"Ha ha ha, a ha ha ha!" Hye Won ra sức trốn tránh, lắc qua lắc lại người để tránh né Jisung tấn công, cô sợ nhất là bị cù!

Sau đó Jisung lại cù dưới nách cô, rồi lại cù bên hông cô.

Yoo Hye Won càng không ngừng thét chói tai, cười đến chảy nước mắt.

Chỉ cảm thấy bụng mình như sắp vỡ ra, Hye Won vội vàng cầu xin: "Được rồi, em đầu hàng! Em không chịu nổi nữa... xin anh đó..."

Jisung cuối cùng cũng ngừng lại, một phen trêu đùa khiến anh cũng vui vẻ đến mức tiêu hao quá nhiều sức lực, liền ghé vào người cô thở hổn hển.

"A ha ha, ha ha..." Hye Won vẫn còn cười theo quán tính.

Bỗng nhiên, tất cả đều yên lặng. Chỉ còn lại tiếng thở dốc dày đặc của hai người.

Hye Won có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trên người mình, yết hầu của anh khẽ động, lồng ngực dán trên ngực mình trái tim đập nhanh lạ thường.

Bầu không khí mờ ám nhanh chóng nảy sinh giữa hai người.

Jisung nâng tay lên, nhấc người mình ra khỏi người cô, đồng thời kéo cô từ trên giường ngồi dậy.

Ngón tay thon dài thuận thế đưa ra sau đầu cô, sau đó áp vào mình, nụ hôn đè nén rất lâu cuối cùng rơi trên môi cô. Trằn trọc hôn, hút lấy sự ngọt ngào của cô, dường như muốn nắm cô trong lòng bàn tay. Anh ở cùng cô mười lăm ngày, ngay cả chạm cũng chưa chạm vào cô, người con gái chỉ có thể nhìn từ xa không thể chạm đến này, lúc này trông thật hấp dẫn. Nếu anh không ăn, thì anh chính là một thằng ngốc!

Hye Won dựng đứng hết tóc gáy, vừa nãy còn cười đến kích động, bây giờ chỉ còn lại kinh hãi.

Nhiều ngày như vậy anh đều không hề vượt quá, hôm nay nếu không phải chính mình chạy vào cái nơi mờ ám này, e là anh sẽ không làm như vậy!

Nụ hôn của anh luôn dịu dàng như vậy, so với Na Jaemin, vĩnh viễn không thể giống với sự rung động và run rẩy mà hắn mang lại cho cô.

Trời ạ! Sao lúc nào cũng so sánh anh với Na Jaemin vậy? Đầu Yoo Hye Won như xoay vòng vòng.

Nếu Park Jisung hiện giờ muốn cô, cô nên làm gì bây giờ? Nếu Jisung làm cái chuyện giống như Jaemin làm trên người cô, cô nên làm thế nào? Trong đầu cô liền xuất hiện hình ảnh Park Jisung trần như nhộng ở trên người mình hôn nụ hoa của mình!

Á -- không! Đừng! Hye Won đẩy mạnh Jisung ra, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng ngủ!

Jisung bị đẩy đến sửng sốt! Ngây ngốc nhìn bóng dáng cô chạy đi... Cô đúng là vẫn không chấp nhận, phải không?

Xấu hổ ho khan hai tiếng, Jisung điều chỉnh cảm xúc của mình, bất an kẹp chặt hai chân, cái chỗ sưng lên rõ rệt kia phải chịu tội rồi!

Nằm vật xuống giường của cô, hít hà hương vị của cô, hít thở thật sâu...

---------------

Hye Won khoanh tiếp một vòng tròn trên lịch để bàn, sau đó là một khuôn mặt cười của ngày kỷ niệm cũng được, sinh nhật cũng được.

Nhưng, cô vô cùng ảo não, bởi vì nguyệt sự của cô vẫn chưa đến.

Nếu Park Jisung không nhắc nhở cô, thì cô có lẽ đã sớm quên mất tiêu rồi! Nhưng cái thứ Whisper Jisung mua cho cô ngày ngày ở trong ngăn tủ nhà vệ sinh cười nhạo cô, nỗi lo lắng của cô ngày một tăng lên! Nguyệt sự của cô xưa nay đều rất chuẩn, nếu có cũng chỉ trước một hai ngày, đều rất bình thường! Xưa nay chưa bao giờ chậm đến mấy ngày như lần này!

Kỳ thật, chậm vài ngày cũng là bình thường, nhưng sao cô cứ có một dự cảm chẳng lành vậy? Lần trước bọn họ làm hình như không phải là thời kỳ an toàn thì phải? Hình như là qua rồi...

"Sao vậy? Mặt nhăn mày nhó gì vậy?" Jisung cắn một miếng táo, bước vào phòng khách, nhìn Yoo Hye Won đang ngẩn người trên ghế sô pha.

Ngày tháng hiện giờ anh đã có thể thích ứng được rồi. Mỗi ngày chính là thi thoảng ra ngoài mua đồ ăn, trở về nấu ăn cho Hye Won. Một ngày ba bữa, cảm giác giống như người một nhà! Những ngày tháng này từ lâu anh đã mơ ước.

Thông thường, anh an vị ở trong phòng khách chơi điện tử, còn cô thì ngồi ở đó viết truyện. Cô không biết là đã bao nhiêu lần, anh đều nhìn chằm chằm sườn mặt cô đến ngây ngẩn! Dáng vẻ lúc đang làm việc của cô thật sự rất mê người.

Đôi khi, mái tóc dài của cô buông xuống, trông gợi cảm đến vậy, Park Jisung cảm thấy cuộc sống hiện tại quả thực hạnh phúc đến muốn chết.

Mỗi ngày cô đều sẽ viết truyện đúng giờ, thời gian sẽ không quá dài, bởi vì Jisung sẽ sắp xếp để cô nghỉ ngơi, cũng cấm cô viết truyện buổi tối. Sáng nay vừa dậy, Hye Won lại không viết truyện, ngồi ở đó ngẩn ngơ vì chuyện gì vậy?

"Ồ, không có gì! Jisung, hôm nay em muốn ra ngoài một chút, có được không?" Hye Won đột nhiên bày ra bộ dáng xun xoe nịnh nọt.

Bởi vì Park Jisung đã quy định rõ ràng, cô phải cấm cung ở nhà đủ một tháng. Chờ đến khi mệnh lệnh của anh được giải trừ, anh sẽ cho cô tự do, đưa cô ra nước ngoài. Kỳ thật, nếu không phải hiện giờ trong lòng cô quá lo lắng, cô cũng sẽ không có yêu cầu như vậy.

"Không được!" Jisung cự tuyệt, để tăng thêm mức độ, còn cố ý cắn hết nửa quả táo, biểu thị trừng phạt!

"Này! Park Jisung, anh nói có đạo lý không vậy! Anh đây là giam lỏng đó!" Hye Won nóng nảy. Cô sợ nếu đợi vài ngày nữa, giả cũng có thể biến thành thật mất!

"Được rồi, em đi ra ngoài đi! Đi đi để Na Jaemin bắt được em, mang về lột da rút gân em!" Jisung khoa tay múa chân rất hình tượng, dọa Hye Won sợ đến mức rụt cổ lại.

"Không thể nào! Khủng khiếp như vậy sao?" Hye Won có chút nhụt chí.

"Ông chồng yêu quý của em hiện giờ đã truy nã em khắp toàn cầu rồi! Riêng anh ta đã bay đi Nhật Bản hai lần, chỉ thiếu thuê sát thủ nhổ cỏ tận gốc thôi!" Jisung nói không chút khoa trương. Những lời này đều là sự thực! Ngoại trừ việc thuê sát thủ, Jaemin thật sự đã đi Nhật Bản hai lần. Hắn dường như đã vận dụng tất cả quan hệ ở Nhật Bản, lật từng viên gạch để tìm kiếm tung tích hai người.

"Thật hay giả vậy? Jisung? Đừng có dọa người ta như vậy chứ?" Hye Won bất giác rùng mình.

Jisung ra sức gật đầu với cô, nói: "Anh cũng không muốn dọa em, nhưng đích thực là như vậy! Cho nên, em muốn làm gì, cứ khai thật ra! Chúng ta hiện giờ là cùng hội cùng thuyền, tốt xấu gì cũng coi là đồng phạm ngoại tình..."

"Ai ngoại tình với anh?" Hye Won ném một cái gối ôm lại, Park Jisung lập tức bắt được, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.

"Này! Hye Won! Em và anh đã ở chung..." Anh giơ đầu ngón tay đếm, nói, "ở chung hai mươi ngày rồi! Cho dù là Hoàng Hoa đại cô nương (chỉ cô gái chưa chồng) cũng trở thành hoa tàn liễu lụi rồi! Huống chi là thiếu phụ mới kết hôn như em chứ!"

"Nói vớ vẩn! Park Jisung! Anh đừng có nói khó nghe như vậy! Cái gì mà ở chung chứ? Chúng ta là bạn cùng phòng! Bạn cùng phòng có hiểu không? Chúng ta hiện giờ gọi là thuê chung! Xấu hổ cho một người hiện đại như anh! Nói khó nghe như vậy!"

Yoo Hye Won cố đấu lý, vừa nghe thấy hai chữ ở chung cô liền cả người nổi da gà.

"Thuê chung, vậy được! Tiền thuê đâu? Sao anh không nhìn thấy nhỉ? Đây là nhà của anh, tiền thuê của em đâu? Đưa đây!" Jisung chìa tay ra với cô, ra vẻ cho cô biết tay.

"Này! Jisung, anh có còn là đàn ông không? Anh đòi em tiền thuê hả? Tiền của em hiện giờ còn dám đụng đến, vạn nhất bị hắn tra ra em chẳng phải là tốn công vô ích sao? Anh đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đó!" Hye Won trợn mắt không dám tin nhìn Jisung, cái người này không phải là hối hận rồi chứ?

Park Jisung nghiêm túc tiến đến trước mặt cô, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó cười xấu xa nói: "Không có tiền phải không? Rất tốt, không có tiền... lấy "hỉ" gán nợ!"

Nói xong, liền túm tay cô kéo về phòng ngủ...

"Á -- chủ nhà thiếu gia, tha cho tôi đi! Chủ nhà thiếu gia..." Hye Won kêu la ầm ĩ, làm ra vẻ ra sức giãy dụa, phối hợp diễn y như thật.

Bỗng nhiên, Jisung dừng lại, trừng mắt liếc Hye Won, ném cô xuống đất, tức giận nói: "Em còn diễn thật! Mất hứng!"

Chán nản ngồi ở sô pha, tiếp đó cắn tiếp quả táo đang cắn dở...

Hye Won phủi phủi mông, cười cười nói: "Vậy anh là chủ nhà thiếu gia, em không phối hợp với anh, anh vứt em ra ngoài, thì em phải làm sao?"

"Hừ!" Jisung tức giận ngồi ở đó, tâm trạng anh đều bị cô làm rối tinh rối mù lên!

Cô không coi anh là đàn ông có phải không?

"Này, giận thật rồi hả! Xem anh kìa, nhỏ nhen như vậy!" Hye Won ngồi đối diện anh, đẩy đẩy chân anh.

Park Jisung hừ lạnh một tiếng giống như một cô gái nhỏ, dịch chân ra.

Hye Won lại tiến thêm một bước, lại đẩy đẩy chân anh! Anh lại dịch ra!

Cuối cùng, đẩy đi dịch lại, khiến hai người không khỏi phì cười!

Yoo Hye Won lúc này mới nghiêm túc nói: "Em thật sự phải ra ngoài mua đồ, rất cần thiết."

"Muốn mua cái gì, anh mua cho em. Băng vệ sinh cũng mua được, còn có cái gì anh không thể mua chứ." Jisung xem xét ánh mắt cô.

"Ai da, anh đừng có hỏi!" Hye Won ngượng ngùng nói.

"Không phải là em muốn quay về gặp anh ta chứ?" Jisung đột nhiên nâng cao âm lượng.

"Này! Anh nói gì vậy? Em ngốc à? Gặp anh ta? Như thế chẳng phải là tự thú... chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?" Hye Won vội vàng giải thích, "Em thật sự có thứ rất quan trọng rất quan trọng cần phải mua, chỉ ra ngoài một lát thôi, sẽ quay về ngay!"

"Không được!" Jisung nói dứt khoát, chuyện này căn bản là không thể thương lượng. Vài ngày nữa, sóng gió tạm yên, bên kia anh sắp xếp ổn thỏa, bọn họ sẽ ra nước ngoài! Lần này sẽ đi đường biển. Nếu còn không đi, e là cái tên Na Jaemin kia thật sự có thể tìm ra bọn họ mất!

"Haiz! Thôi được, anh giúp em mua..." Hye Won nhượng bộ. Giọng cô nhỏ đến mức ngay cả cô cũng không nghe được.

"Mua cái gì?" Jisung nghiêng người ghé sát cô, chăm chú lắng nghe.

"Que thử thai! Que thử thai--" Hye Won hét toáng lên.

Nhất thời, nét mặt Park Jisung cứng đờ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top