105
"Renjun?" Định thần lại một lúc mới nhìn thấy Jaemin cùng Hye Won quần áo chỉnh tề đứng trước mặt anh, nhìn anh như nhìn quái vật....
"Anh... Anh..." Hye Won hoảng sợ chỉ vào anh ta, kêu lên kì quái.
"Hả?" Renjun theo hướng ngón tay cô chỉ, sờ sờ mặt mình, là nước mắt!
Chết thật! Sao lại kích động thế này! Cô nàng chết tiệt kia! Thật xấu mặt quá!
"À, tối qua anh không ngủ được, mắt bị khô quá!" Renjun vội vàng giải thích.
Khô quá? Khô quá mà lại chảy nước mắt sao?
Na Jaemin cũng bị anh ta dọa chết khiếp, gã này sao lại thành cái bộ dạng đó?
Hye Won cùng Jaemin về nhà bố mẹ chồng, sau khi mọi người ăn cơm tất niên xong, cô đi ngủ sớm, không xem hội đêm. Jaemin thì cùng hai ông bà trò chuyện và xem hội.
Sáng sớm ngày hôm sau, Jaemin lại đi đến nhà chú dì chúc tết. Hye Won lười biếng nằm trên giường nghĩ đến chuyện của Huang Renjun hôm qua.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên làm cô giật mình.
"Ê, Hye Won à? Sohee đây!". Nghe giọng Sohee vẫn y như ánh nắng mặt trời vậy.
Yoo Hye Won nhận lời đến hội quán. Nơi này từ đó trở đi thành đại bản doanh của các nàng.
Hye Won đi vào liền nhìn thấy Yoon Sohee đang vẫy vẫy tay với cô. Cả Im Haneul cũng đến đây. Cô vui cười nói với hai bạn "Chúc mừng năm mới!".
Nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng của Jang Eunmi.
"Eunmi đâu?" Hye Won hỏi. Mùng một Tết gặp nhau thật không dễ dàng gì. Jang Eunmi không phải thiếu may mắn thế chứ?
"Cậu ấy đi du lịch rồi, Jeju." Haneul trả lời, "cùng phi công trẻ của cậu ấy."
Nói như vậy, hôm nay tụ họp chỉ có ba người thôi sao?
"Này, hôm nay tụ tập là chủ ý của ai nhỉ? Cái này hay nha! Bọn mình sao không nghĩ ra tụ tập nhau vào mùng một Tết nhỉ? Dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì."
Hye Won cười cười nói. Quả thực, hàng năm đều như thế, cô lại không thích đi thăm họ hàng. Mùng một tết đều ở nhà, có khi còn viết truyện nữa.
"Cậu không có việc gì á? Năm nay là năm đầu tiên kết hôn, không đi chúc tết bố mẹ chồng sao?" Haneul kinh ngạc hỏi.
"Ha ha, đi rồi, hôm nay tớ lái xe từ nhà chồng đến đây mà". Hye Won vui vẻ nói.
"Lái xe? Chồng cậu đâu? Sao không đưa cậu đi?" Haneul nhìn cô một cái, không đến nỗi chứ.
Yoo Hye Won không nhịn được liền kể toạc chuyện kết hôn ra. Nhưng cô không nói cho các bạn biết những chuyện lộn xộn khác, những chuyện ấy mà để cho bạn bè cô biết, lại khiến họ nghĩ ngợi thêm.
"Anh ấy đi chúc tết họ hàng rồi! Thôi, đừng nói về tớ nữa. Ơ? Sohee? Sao cậu không nói gì vậy? Hôm nay vốn do cậu chủ trì mà!" Hye Won nhìn về phía Sohee ngồi lặng lẽ.
"Phải rồi phải rồi!" Giọng nói như ánh mặt trời của Yoon Sohee lập tức khiến mọi người vui vẻ. "Mình lo các cậu ngồi nhà đến mốc meo ý! Cậu á, chồng đi chúc tết mà không mang vợ theo, bọn mình sẽ cho hắn biết tay! Haneul à, người ta đã có gia đình rồi, mấy ngày này sao có thể không về nhà được. Hơi bị buồn cậu đấy! Như tớ có phải là tốt không?"
Hye Won nghe xong liền cười, Sohee chính là vậy, nói chuyện rất thẳng thắn, cũng không sợ Haneul không thoải mái. Nếu là Eunmi, chỉ e vừa muốn quở trách nàng một chút, có khi cậu một câu tôi một câu cãi nhau ỏm tỏi lên rồi.
Im Haneul không cho là vậy, nhếch miệng nói: "Mình thấy cậu mới là người đang buồn sầu thì có! Còn không mau kể ra. Hye Won cũng đâu phải người ngoài. Có khi cô con dâu gia giáo này có thể đóng góp ý kiến gì cho cậu cũng nên".
Nghe Haneul nói vậy, Hye Won bỗng cảm thấy Yoon Sohee đúng là có tâm sự rồi. Đã xảy ra chuyện gì? Có phải lại chuyện thử thách trình độ văn học của cô không?
"Sao thế? Sohee?" Hye Won quan tâm hỏi.
"Cũng không có gì đâu." Sohee cười ha ha, ngượng ngùng nói. Cốc nước nóng trong tay bị cô xoay vòng vòng, nước sánh ra đầy bàn, cô cuống quýt lấy giấy lau.
"Còn không có cái gì nữa!" Haneul ngồi thẳng người, "Có thai còn không coi là gì, thế cái gì mới là chuyện lớn hả?"
"Gì cơ? Có... có thai?" Hye Won lập tức nhìn chằm chằm vào bụng Im Haneul.
"Haiz, không phải mình, là cậu ấy! Sohee. Mình còn lâu mới làm cái chuyện ngu xuẩn này!" Haneul chỉ tay sang phía Yoon Sohee.
"Sohee? Cậu... cậu... có thai rồi hả?" Mắt Hye Won lại chuyển hướng về phía bụng Yoon Sohee.
Sohee cười hì hì, xem như là câu trả lời.
"Của ai thế?" Hye Won cũng trở nên tò mò. Bạn trai Yoon Sohee có mà cả một đại đội. Cô ấy có người yêu cố định từ bao giờ vậy?
Sohee lắc đầu.
"Không biết ư?" Hye Won kêu lên.
"Haiz! Nhất định là lên giường nhiều quá, không nhớ được là ai rồi!" Haneul nói không chút khách khí. Trong mắt cô, để có thai đúng là đầu óc ngập nước rồi! Thế giới riêng tốt đẹp của hai người, không nên có con trước khi cưới.
Đơn thuần là tự chuốc phiền toái.
"Sao có thể như thế? Vậy cậu tính khi nào thì giải quyết? Bọn mình cùng cậu đi." Hye Won kéo tay Sohee an ủi. Việc bỏ thai là chuyện lớn, dù thế nào cũng là mạo hiểm.
"Giải quyết? Sao lại đi giải quyết?" Sohee trợn mắt nhìn Yoo Hye Won.
Hả? Hye Won sửng sốt, là ý gì? Không giải quyết? Lẽ nào cô ấy muốn...
"Cậu muốn sinh nó ra sao?" Hye Won há hốc mồm.
"Có gì mà không thể?" Sohee cụp lông mi xuống, uống chút nước lọc, làm ra vẻ tự nhiên.
"Đồ điên!" Haneul mắng mỏ. Trong từ điển của cô, chưa chồng mà có con đều là kẻ ngốc.
"Thôi thôi, đừng nói chuyện không hay này nữa. Chuyện của tớ các cậu không cần lo đâu". Sohee định lảng sang chuyện khác.
"Trời ạ! Sao bọn mình có thể không quan tâm được chứ? Sohee, cậu định làm mẹ đơn thân sao?" Trời ơi! Bạn bè cô sao toàn một lũ có quan điểm hôn nhân như vậy? Haneul á, rõ ràng là không nên làm người thứ ba, vì tải sản mà yêu nhiều người đến thế. Eunmi thì thay người yêu chóng vánh. Còn đi mê mẩn người kém mình quá nhiều tuổi. Còn Sohee, ngay cả bố đứa nhỏ trong bụng mình cũng không biết là ai. Thật là hoang đường.
Thanh niên thời nay sao lại đều có tư tưởng kiểu này. Mà chính mình cũng vậy, còn nói bọn họ nữa. Cũng chẳng tránh đi đâu được. Còn làm hợp đồng hôn nhân, thật là khờ khạo! Xem ra đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Yoon Sohee thấy cô mặt chau mày ủ thì cười: "Thôi mà! Xem bộ dạng của cậu kìa! Mình sao có thể để đứa nhỏ tủi thân được? Lúc nào đó cùng bạn trai kết hôn không phải được rồi sao?"
Nghe cách nói ung dung, Hye Won vẫn cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.
"Sohee, cậu thật sự không sao chứ?" Hye Won cẩn thận hỏi.
"Không sao đâu! Xem cậu kìa! Bọn mình năm mới họp mặt, cậu đừng dài dòng nữa có được không? Mình thích cậu ngồi một bên yên lặng lắng nghe hơn đó Hye Won. Cậu á, kết hôn xong liền biến thành bà cụ già rồi!" Sohee tỏ ý giận khiến Yoo Hye Won cười ngượng ngịu.
Bỗng chốc, ba cô nàng cười đùa ồ lên, gạt chuyện của Yoon Sohee sang một bên...
-----------
Lễ mừng năm mới thật là vô cùng vất vả! Nhà anh nhà tôi, Yoo Hye Won liên tục không được yên. Cuối cùng cũng được về nhà mình!
Đột nhiên, Hye Won cảm thấy nhận thức của mình dường như đã có sự thay đổi. Lại còn coi nhà của Na Jaemin là nhà của chính mình!
Ở nhà bố mẹ chồng ăn cơm tối xong mới trở về. Trên đường về cảnh đêm vẫn vậy, tâm tình Hye Won bất giác trở nên vô cùng tốt.
Về đến nhà, lại phát hiện cái tên Huang Renjun kia đang ngủ. Jaemin cũng cảm thấy kỳ quái, cái người này hình như mấy ngày nay không hề ra khỏi cửa. Trong phòng bếp có vết tích nấu nướng, có điều may mà vẫn thu dọn khá sạch sẽ.
Nhiều năm như vậy, cái tên Renjun này sinh sống ở nước ngoài, sống một mình đã quen rồi.
Jaemin từ phòng Renjun đi ra, liền phát hiện không thấy bóng dáng Hye Won đâu, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Hye Won vội vàng cởi quần áo, tắm nước nóng, cọ rửa đi sự căng thẳng mấy ngày qua, cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm lại. Ở nhà bố mẹ chồng, mặc dù mọi người đều không coi cô là người ngoài, nhưng cô vẫn không được tự nhiên. Dù sao cũng phải giả bộ vô cùng ân ái với Na Jaemin, giả bộ ngoan ngoãn nhu thuận. Haiz! Mệt quá đi!
Ra khỏi phòng tắm mới phát hiện! Hóa ra cô quên mất, ở đây rõ ràng còn có một ông chủ nhà, lúc này đang khoác áo choàng tắm chằm chằm nhìn mình như hổ đói rình mồi.
Đầu tóc chỉnh tề hướng tới người phía trước, Hye Won xấu hổ nói: "Haiz, tôi muốn lên mạng một lát, anh ngủ trước đi."
Chính mình ở nhà chồng vẫn luôn trốn tránh hắn, mỗi ngày đều là chưa đợi hắn lên giường, cô đã ngủ trước rồi!
Jaemin lên tiếng đáp lại, tiến lên phía trước, nắm tay Yoo Hye Won, đi vào phòng ngủ lấy ra máy tính xách tay của cô, đặt ở thư phòng. Còn hắn? Từ giá sách rút ra một quyển sách, ngồi trên ghế nghiêm trang giở sách ra xem.
Hắn đương nhiên biết là cô đang trốn tránh hắn. Nhưng, tối hôm nay! Hắn là tình thế bắt buộc! Cho dù cô gái nhỏ này giở chiêu trò gì, hắn đều sẽ phá bỏ! Hye Won đêm nay, phải ở dưới thân hắn mà yêu kiều nỉ non!
Ách! Cứ như vậy? Hắn muốn ở cùng cô? Sao cứ có cảm giác như hắn đang đợi cô vậy, vì cái đó. Hye Won cũng không phải kẻ ngốc. Tư duy đang tăng tốc hoạt động, tìm ra lối thoát.
Hai người mặc áo choàng tắm ngồi đối diện nhau. Trong thư phòng lập tức bao trùm một bầu không khí mờ ám.
Hye Won mất tự nhiên mà ngồi xuống, mở máy tính ra. Len lén xem xét người đàn ông đang đọc sách trước mặt. Hắn thật sự đang đọc sách sao? Có thể đọc vào mới là lạ!
Căng da đầu mà lên mạng, kiểm tra thông tin về tác phẩm, không gì khác chỉ là những chuyện thúc giục làm nhanh. Muốn viết tiếp bộ "Hợp đồng hôn nhân 365 ngày", lại ngại hắn ở trước mặt, liền không có cảm giác! Một chữ cũng không gõ được.
Haiz! Hắn không thể đi ngủ trước sao? Hye Won thầm than thở.
Bỗng nhiên, khóe mắt Hye Won bắt gặp Na Jaemin cầm sách đứng lên, nghiêng người về phía trước, nói: "Anh ra phòng khách, em lên mạng xong kêu anh một tiếng."
Hye Won mặt mũi đỏ bừng, hắn cúi xuống trước mặt cô, lại làm lộ ra vòm ngực rộng lớn, dường như là cố ý mê hoặc cô, làm cho cô không kìm được nóng bừng hai tai.
"Nhanh lên, anh chờ em!" Cái lưỡi gợi cảm khẽ chạm vào tai cô, khiến cô một trận run rẩy, liền sợ ngây người.
Jaemin khẽ nhếch miệng cười mê người, cưng chiều xoa xoa tóc cô, đi ra ngoài.
Hye Won ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn rời đi, sao hắn biết hắn ở đây cô sẽ không yên được? Trong lòng lại nảy sinh một sự cảm kích. Nhưng lại nghĩ đến lời hắn vừa nói, lập tức cả người liền trở nên khô nóng. Thân mình vừa mới tắm xong liền ướt đẫm. Chính mình toát mồ hôi rồi sao? Chỉ bởi vì hắn vừa mới trêu chọc?
Trời ạ! Xem ra chính mình thật là sa đọa!
Lắc lắc đầu, thật muốn chết! Mặc kệ, chuyện chính quan trọng hơn! Line như cũ liền đăng nhập.
Hye Won liền vội vàng kiểm tra tin tức của Park Jisung, quả nhiên, Jisung có nhắn lại.
Ngày ấy gặp được Jisung, hành động của Yoo Hye Won nhất định đã tổn thương đến anh. Cô phải giải thích với anh ta.
Quả nhiên, Park Jisung để lại lời nhắn: Wonie, có đó không? Lên mạng thì trả lời.
Hye Won vội vàng trả lời: Có đó không?
Không có hồi âm, anh ta nhất định là không lên mạng.
Hye Won liền bắt đầu hạ quyết tâm viết truyện. Viết được vài chương, liền có chút buồn ngủ. Thời gian qua thực mau, bất tri bất giác đã sắp 10 rưỡi. Hye Won liền định đóng máy tính lại.
Đúng lúc này, biểu tượng của Jisung đột nhiên nhảy lên. Hiện giờ vào lúc này, anh ta lại còn lên mạng? Sẽ không phải là làm chủ biên cho những tác giả tự do như cô chứ! Đang suy nghĩ, liền nhìn thấy biểu tượng của Jisung lại nhảy lên, vội vàng mở ra kiểm tra.
Park Jisung: Em đang ở đâu?
Hye Won vội vàng đáp lại: Ở nhà! Ngày đó thật xin lỗi!
Park Jisung: Chuyện gì vậy?
Yoo Hye Won: Em... trước đó xảy ra chút chuyện, có một số việc không nhớ rõ.
Hiện giờ đều đã nhớ ra rồi.
Jisung trầm mặc không nói.
Chốc lát sau, nói: Anh tưởng rằng em không muốn nhìn thấy anh.
Anh kỳ thật cũng không phải là thật sự tin lời Hye Won. Nhưng thật ra phán đoán của chính mình dường như là tuyên án tử hình anh vậy.
Yoo Hye Won: Sao có thể chứ?
Park Jisung: Không phải là tốt rồi!
Yoo Hye Won: Gần đây bận gì vậy!
Park Jisung: Chờ em trở về!
Hye Won chấn động toàn thân, anh ta nói gì vậy! Hàng chữ từ từ xuất hiện này dường như là cái đinh ghim vào lòng mình. Cô làm sao có thể chấp nhận. Nếu nói, chính mình trước đây thật sự có ảo tưởng với anh ta, vậy còn hiện tại, cô thật sự không dám có ý nghĩ như vậy nữa! Hoặc là nói, là cái gì đã thay đổi cô!
Yoo Hye Won: Ha ha, đừng đùa nữa!
Jisung không nói tiếp, anh biết cô hiểu lời anh nói là thật lòng. Chỉ có điều cô là đà điểu không chịu thừa nhận!
Yoo Hye Won: Anh... vẫn ổn chứ!
Park Jisung: Không ổn!
Hye Won không nói gì. Cô bỗng nhiên có chút bất an, chính mình sao lại có cảm giác vụng trộm như vậy. Na Jaemin ở ngay phòng khách, cô lại ở đây cũng người đàn ông khác tán chuyện.
Hơn nữa người đàn ông này lại còn là người đàn ông chính mình có cảm tình nhưng lại không giữ lại chút gì với mình! Cuộc nói chuyện của bọn họ thật sự là không trong sáng. Bỗng nhiên có cảm giác phản bội, trong lòng đột nhiên có một nỗi phiền muộn kỳ lạ.
Park Jisung: Anh muốn gặp em!
Hye Won lại run lên!
Jisung lại viết: Chín giờ sáng mai, quán cà phê Bungari. Anh chờ em!
Hye Won vừa định viết "Em không đi được", liền phát hiện biểu tượng của Park Jisung đã tối đi! Anh ta... sao cũng trở nên bá đạo như vậy chứ?
Như vừa làm chuyện vụng trộm, vội vàng tắt máy tính, ra khỏi thư phòng. Rành rành nhìn thấy người đàn ông kia ở dưới lầu còn đang xem quyển sách dày cộp, hẳn là sách triết học. Cô không thể không bội phục hắn, đọc liền hai tiếng đồng hồ, thế mà vẫn thật sự có thể đọc vào!
Cô rón ra rón rén đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, len lén chui vào phòng ngủ, vội vàng rúc vào ổ chăn định ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp trên cầu thang. Chết thật! Sao hắn lại biết cô muốn đi ngủ?
Lông mi run run tiết lộ tâm trạng rối loạn của cô.
Jaemin bước vào, xốc chăn lên chui vào.
Hye Won cố gắng điều chỉnh hô hấp, gắng để cho hô hấp của mình đều đặn thành nhịp.
Nhưng bất đắc dĩ, một bàn tay xấu xa đã đặt lên người mình. Yoo Hye Won muốn nhẫn nhịn đã không thể nữa rồi. Động tác giật giật kia đã để lộ trạng thái vờ ngủ của chính mình.
Tiếng cười khẽ trên đầu lại khiến cô buộc phải mở mắt.
Đẩy bàn tay gây chuyện của Na Jaemin ra, Hye Won bất an nói: "Tôi mệt rồi."
"Làm xong ngủ càng ngon!" Jaemin mồm mép giảo hoạt, bàn tay to lớn lập tức lại trở lại người Hye Won. Mấy ngày nay ngủ chung một giường, nhưng lại không làm cái chuyện nên làm, hắn đã chịu đựng đủ rồi!
"Anh! Buông tay!" Hye Won không khỏi vênh mặt lên. Cô lần nào cũng cự tuyệt, nhưng cuối cùng lần nào cũng không chống nổi sự tấn công của hắn. Rõ ràng cảm thấy chính mình quá yếu đuối rồi thì phải!
"Ngoan, nghe lời! Bà xã, anh muốn em!"
Một câu nói khiến cho chân Yoo Hye Won có chút mềm nhũn. Lời nói tình tứ như vậy hắn nói trăm lần không ngượng có phải không? Sao có thể vô liêm sỉ mà nói ra chứ?
Hye Won liền ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Đừng náo loạn! Tối nay tôi không có hứng thú, nếu anh muốn, thì đi ra ngoài tìm đi!"
Jaemin tò mò nhìn cô: "Có người phụ nữ nào lại để chồng mình ra bên ngoài tìm gái chứ? Bà xã, em nói thật sao?"
"Đừng có nói ngọt như vậy! Na Jaemin, quan hệ của chúng ta anh rõ hơn ai hết! Không cần tôi phải lặp lại chứ! Hợp đồng của chúng ta..."
"Đừng có nhắc đến hợp đồng! Trên pháp luật chúng ta đã là vợ chồng, em còn muốn chống chế sao? Muốn xem giấy đăng ký kết hôn không?" Jaemin tỏ vẻ bất cần đời.
"Na Jaemin, tôi thật không ngờ anh lại là người nhàm chán như vậy! Anh luôn miệng nói phải có một cuộc hôn nhân hoàn toàn tự do. Hai chúng ta giao kèo một năm, đến lúc đó tôi muốn rời đi, thì sẽ cho tôi tự do! Hiện giờ thì sao? Anh không cảm thấy hai người chúng ta ở trên giường làm những chuyện này thật quá nực cười sao?" Hye Won nói rõ ràng đạo lý.
Xem ra bản lĩnh lật mặt của cô vẫn thật sự ngày một tăng lên nha! Na Jaemin hoài nghi cô có phải đã bị tẩy não rồi không! Cả ngày chỉ nghĩ đến bản hợp đồng kia, vui buồn bất chợt, chẳng lẽ không nhìn thấy gần đây hắn đối với cô vô cùng tốt sao?
"Yoo Hye Won, nói chút đạo lý có được không? Là ai gây họa khiến anh thành ra thế này? Nếu không phải là em, anh hiện giờ việc gì phải khư khư chiếm giữ em như vậy? Em có biết, anh ở trên người những phụ nữ khác là dáng vẻ gì không? Anh vừa tiến vào thân thể của bọn họ, liền có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của em, lập tức liền như quả bóng xì hơi! Có phải là em rất vui không? Na Jaemin anh hiện giờ chỉ chấp nhận thân thể của Yoo Hye Won! Cho nên! Em nhất định phải đáp ứng anh, mọi lúc mọi nơi!" Jaemin cũng không chút yếu thế! Cô lật mặt, hắn cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu!
Phi phi phi! Ghê tởm chết đi! Hắn cái đồ ngựa giống! Còn có mặt mũi nói ở trên người phụ nữ khác! Sao hắn không cam chịu làm phế nhân luôn đi!
"Dựa vào cái gì mà anh cần là tôi phải đáp ứng anh? Tôi hiện giờ không được khỏe!" Hye Won ôm chăn quấn lấy mình, tỏ vẻ phải cùng hắn chiến đấu đến cùng!
Jaemin trừng mắt nhìn cô thật lâu, đột nhiên ý vị sâu xa nói: "Em cho rằng anh không biết vì sao em biến thành cái dạng này sao? Có phải là vì Park Jisung không? Em vội vàng lên mạng, có phải là để nói chuyện với người đàn ông đó không?"
Hye Won đột nhiên cả kinh, sao hắn lại...
"Anh xem trộm máy tính của tôi? Na Jaemin! Anh..." Hye Won đột nhiên ý thức được, máy tính của mình là do hắn đưa cho, vậy thì liệu hắn có...
Jaemin cười giễu, ánh mắt sắc bén hướng về phía cô: "Anh muốn điều tra em, cần gì phải xem mấy cái đó của em?" Hắn kỳ thật là thuận miệng nói ra, nhưng nghe cô nói vậy, trong lòng có chút kỳ lạ.
Hye Won máu nóng xông lên đầu, bực tức nói: "Anh... anh điều tra tôi? Na Jaemin! Anh dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào việc anh là chồng em! Em cho rằng anh không biết ngày đó người em gặp ở siêu thị là ai sao? Là Park Jisung! Em đã thu hút tên đàn ông đó về nhà rồi!" Jaemin càng nói càng hăng, hận không thể đoạt đi chăn của Yoo Hye Won, cứ như vậy mà phơi bày tôn nghiêm của cô.
"Đúng! Là Park Jisung! Ngày mai chúng tôi còn hẹn gặp! Sao nào? Còn tốt hơn cái loại tội phạm cưỡng đoạt đạo mạo nhà anh!" Hye Won tức giận lớn tiếng mắng chửi.
"Ồ, anh là tội phạm cưỡng đoạt? Hye Won, nói chuyện phải có lương tâm. Anh là tội phạm cưỡng đoạt, em lại còn rên rỉ nỉ non như vậy?" Trong mắt Na Jaemin tràn đầy lửa giận. Hôm nay không dạy dỗ người phụ nữ này một chút, thì cô thật sự không biết trời cao đất dày là gì rồi!
"Na Jaemin, anh là cái đồ khốn kiếp!" Hye Won ra sức mắng chửi.
"Tốt lắm, anh chính là đồ khốn kiếp! Anh chính là tội phạm cưỡng đoạt! Tiếp đi, gọi điện thoại, báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt anh đi!" Jaemin với lấy điện thoại của Yoo Hye Won trên tủ đầu giường ném xuống giường, tiếp đó liền nhào tới.
"Á--anh khốn kiếp! Na Jaemin, anh là cái đồ khốn kiếp!" Hye Won ra sức giãy dụa.
Nhưng cô sao có thể là đối thủ của Na Jaemin!
Chỉ sau một hồi vật lộn, Jaemin đã lột sạch cô, thân thể cường tráng liền tiến vào nơi chật hẹp của cô, khiến cô đau đớn kêu rên.
"Đúng, kêu đi! Không phải em nói anh cưỡng đoạt em sao!" Jaemin bắt đầu mạnh mẽ ra vào, chỉ chốc lát sau thân thể Hye Won liền bắt đầu thích ứng!
Jaemin bắt lấy hai cánh tay Hye Won, đặt lên trên đỉnh đầu, ánh mắt xấu xa chằm chằm nhìn thân thể cô.
Thân thể Hye Won hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn, thẹn đến mức không biết trốn vào đâu. Mà dục vọng của hắn lại càng không ngừng va chạm vào nơi tư mật của cô, cô hận chính mình nhanh như vậy liền thích ứng! Sự sỉ nhục này thật giống như chính mình vừa nãy nói ra hoàn toàn là dối trá!
Jaemin cười giễu, dùng một tay nắm lấy hai tay Hye Won, tay kia thì nhặt lấy di động của Hye Won, tìm kiếm một chút, liền tìm được số điện thoại của Park Jisung, bấm gọi...
Yoo Hye Won còn đang kinh ngạc không biết hắn định làm gì, hắn lại càng gia tăng tốc độ, tiến sâu hơn nữa vào thân thể cô.
"Á! Ưm... ưm..." Hye Won không nhịn nổi bị hắn va chạm mà phát ra tiếng.
Lại nghe thấy trong điện thoại xuất hiện giọng nói của Jisung: "A lô? Wonie?"
Phút chốc cứng đờ, hắn sao lại? Ánh mắt hung tợn trừng trừng nhìn Na Jaemin...
Người kia cười xấu xa, ghé vào tai cô, tà ác nói: "Chúng ta tiếp tục..." Tiếp đó, liền ngậm lấy một nụ hoa của cô, cắn mạnh.
"Á!" Hye Won kinh ngạc kêu thành tiếng, tiếp đó lực cắn càng tăng thêm.
"Ưm!" Hye Won cắn môi, rên rỉ ra tiếng.
Mà Jaemin rất nhanh liền tìm được điểm mẫn cảm của Hye Won, bàn tay to lớn điên cuồng xoa nắn, thân thể càng mãnh liệt tiến vào. Hye Won kìm lòng không đậu mà rên rỉ ra tiếng.
Đầu kia điện thoại lập tức im bặt, không một tiếng động...
Yoo Hye Won bị hắn đưa lên đỉnh, lại ở trong lòng hò hét: Na Jaemin! Mẹ kiếp, anh không phải người!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top