100
Hye Won chạy như trốn trở về chỗ ở. Vào phòng khách mới phát hiện đồ mình mua đều không mang về. Nhưng cô đâu còn dũng khí mà quay lại lấy chứ?
Vừa mới thở dài một hơi, liền nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt.
Vội ngẩng đầu, liền phát hiện Na Jaemin đang đứng trong phòng khách, vẻ mặt u ám đang nhìn cô.
"Á! Anh sao lại trở về rồi?" Hye Won bộp chộp hỏi.
"Sao vậy? Anh không nên trở về sao?" Jaemin xem xét cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng tầm mắt trên khuôn mặt trắng bệch của cô, "Em đi đâu vậy?"
"Ồ, em đi siêu thị mua đồ!" Hye Won vội vàng giải thích.
"Đồ đâu?" Jaemin nhìn chằm chằm hai tay trống không của cô.
"Á? Đồ hả? Ồ, quên cầm!" Hai má đỏ bừng, Hye Won lúc này thật giống một đứa trẻ mắc lỗi.
"Đinh" - chuông cửa vang lên!
Yoo Hye Won bị dọa đến rùng mình một cái.
Jaemin bất an nhìn Hye Won, sau đó nhấc điện thoại ngoài cửa, màn hình hiển thị chỉ có cửa lớn trống không, không thấy bóng người.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, nhấc lên hai túi đồ lớn đặt ở trước cửa, ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy phần đuôi của một chiếc xe Jeep ở góc đường.
Khi Hye Won nhìn thấy hai túi thực phẩm kia, sắc mặt càng thêm khó coi! Là anh ta! Mang đồ tới? Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi! Cái cảm giác này, giống như mình đang có tình cảm vụng trộm vậy.
"Định làm gì?" Sắc mặt Jaemin u ám, nhưng lại không truy hỏi mà chuyển đề tài.
"Ờ, thực phẩm xanh, tươi ngon. Không biết anh có thích ăn không." Hye Won có chút lơ đãng.
"Chỉ cần là em làm, anh đều thích ăn!" Jaemin nói rất nhẹ rất nhẹ.
Yoo Hye Won kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hắn có chút khiến người khác nhìn không ra. Vì sao hắn không truy hỏi? Là ai mang đồ tới? Vì sao không hỏi?
Chẳng lẽ hắn biết đến sự tồn tại của người đàn ông kia? Chẳng lẽ hắn... Trời ạ! Đầu Hye Won không khỏi bắt đầu đau! Vì sao không hỏi? Cô rất không thích cái cảm giác bị người ta giấu giấu giếm giếm!
"Anh vì sao..."
"Nấu cơm đi! Anh đói rồi!" Jaemin đột nhiên ngắt lời cô! Hắn không phải không muốn biết, hắn chỉ là có chút lo lắng mà thôi! Có lúc không biết còn tốt hơn là biết! Huống chi, hắn vừa nhìn thấy chiếc xe kia liền biết, người Yoo Hye Won gặp phải chính là Park Jisung! Có lẽ, Jisung đã nói hoặc làm gì đó với cô, làm cô sợ! Hắn sẽ đi tìm Park Jisung, nhưng không phải là bây giờ!
"Vâng!" Hye Won ủ rũ mang hai túi đồ kia vào phòng bếp.
Na Jaemin thực sự hối hận vì đã không truy hỏi cô! Nhìn bộ dáng cô bây giờ, lại giống như là người mất hồn vậy.
Rõ ràng là đang rửa rau, nhưng nước trong bồn đã tràn ra ngoài được mấy phút rồi, cô vẫn ngây ngốc kì cọ vỏ ngoài của một quả cà, quả cà đáng thương kia đã bị chà đến mức sắp tuột hết vỏ ra rồi!
Jaemin thực sự là không nhìn tiếp được nữa, thở dài một hơi, tiến lên trước, tắt vòi nước. Sau đó, với lấy khăn tay, lau tay cho Hye Won. Sau đó, kéo tay cô, ra khỏi phòng bếp.
"Làm gì vậy?" Hye Won kinh ngạc nhìn hành động của hắn. Không hề chú ý hành vi lúc trước của mình ngây ngốc đến mức nào.
"Chúng ta ra ngoài ăn!" Jaemin vừa lấy áo khoác cho Hye Won, vừa nói.
"Vì sao lại muốn ra ngoài ăn? Em đã mua hết đồ rồi mà! Không ăn chẳng phải là rất lãng phí sao?" Hye Won cau mày, không rõ hắn vì sao đột nhiên lại muốn ra ngoài ăn.
"Em hôm nay không được khỏe, không thể quá mệt mỏi, chúng ta ra bên ngoài ăn! Đi thôi!" Jaemin hướng về cô nặn ra một nụ cười mê người, sau đó mặc áo khoác vào bước ra ngoài.
Yoo Hye Won vội vàng đi theo. Cũng tốt, ra ngoài hít thở chút không khí.
Bất tri bất giác, trời đã tối rồi. Ngồi trong xe suốt dọc đường đi, có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố này. Trong bồn hoa, hai bên đường, chỗ nào cũng là đèn màu rực rỡ, có những cái đặt trên thảm cỏ, chiếu sáng lẫn nhau, lấp lánh giống như bầu trời đầy sao. Có những cái thì treo trên cây, xếp thành đủ loại hình dáng, khiến cho cảnh đêm càng thêm mê người.
"Cảnh đêm trên con đường này vẫn đẹp như thế này sao?" Hye Won không kìm được cảm thán.
"Không! Trong dịp lễ hội mới như vậy! Vài ngày nữa sẽ là tết âm lịch! Sao vậy? Em quên rồi sao?" Jaemin cười nói.
Trước kia cũng từng ngắm cảnh đêm, cũng từng lái xe trên con đường này vào thời gian này, sao lại không chú ý đến ánh đèn nê ông tuyệt đẹp này chứ. Nhưng hôm nay, đám đèn màu kia dường như cố ý tô điểm vì hai người bọn họ vậy. Trên đường xe cộ cũng ít đến kì lạ.
"Em nhớ hồi nào?" Hye Won tức giận nói. Hắn rõ ràng biết mình bị mất trí nhớ, lại còn nói như vậy!
"Ờ, xin lỗi!" Jaemin vươn một tay ra nắm lấy tay Yoo Hye Won, an ủi: "Anh quên mất! Em thường khiến anh khó kìm lòng nổi!"
"Thật không?" Hye Won nở nụ cười. Bàn tay hắn nóng bỏng, rất ấm áp.
"Mình đi ăn ở đâu?" Hye Won tò mò hỏi
"Đến rồi sẽ biết!" Jaemin biết Hye Won không thích nhà hàng xa hoa, cô xưa nay đều thích đơn giản tùy tiện. Bởi vậy, hắn liền đưa cô đến một nhà hàng ẩm thực Nhật Bản.
"Konichiwa!" Vừa vào cửa, một nữ phục vụ liền ân cần bước tới cúi người chào bọn họ.
Hye Won vội vàng gật đầu đáp lễ. "Là ẩm thực Nhật Bản, nhất định rất ngon!" Cô vô cùng háo hức!
Jaemin đưa Hye Won ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ.
"Muốn ăn gì?" Jaemin đưa thực đơn cho Hye Won.
"Anh đã từng đến đây chưa?" Hye Won vừa lật xem thực đơn vừa hỏi.
"Đây là quán mới mở, anh chỉ mới đến hai lần, đều là đi cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn. Nơi này khá yên tĩnh." Jaemin gọi phục vụ tới, rót thêm cho họ chút nước ấm. Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, bước vào một lúc họ mới cảm thấy ấm áp.
Cẩn thận giúp Hye Won cởi áo khoác. Na Jaemin đột nhiên phát hiện giờ đây hắn làm những việc này dường như đã trở thành đương nhiên! Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm những việc này.
"Chọn lâu như vậy, đã nghĩ ra muốn ăn món gì chưa?" Jaemin nhìn dáng vẻ chăm chú của cô không đành lòng quấy rầy, nếu không phải là sợ phục vụ chờ lâu quá, hắn còn thật sự sẽ không hỏi.
Hye Won ngượng ngùng đưa thực đơn cho Jaemin, cười hì hì nói: "Ông xã à, anh đã từng đến đây, vậy thì chọn vài món ngon mà em thích ăn đi!"
Hye Won sợ lại nói ra những lời khiến cho nhân viên phục vụ chê cười.
Jaemin đương nhiên biết tâm tư của cô, vì thế chọn vài món đồ ăn, hai suất sushi...
.
.
Cô thực hoài nghi hắn là mở công ty ma, sao có thể suốt ngày ở nhà như vậy. Có điều, hắn ở nhà, thật sự rất ấm áp rất hạnh phúc! Yoo Hye Won cảm thấy chính mình càng ngày càng thật đúng là phụ nữ, càng ngày càng giống một chú mèo Ba Tư. Nhưng trong đầu cô lại vẫn ẩn giấu một chuyện. Khó khăn lắm mới trải qua ba ngày! Cuối cùng cũng đợi đến lúc Jaemin đi làm.
Tinh thần Hye Won bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng được giải tỏa. Cô vội vàng chạy tới thư phòng, mở máy tính ra.
Quả nhiên, biểu tượng của Park Jisung lại một lần nữa nhảy lên.
Cô cẩn thận nhấn chuột, một hàng chữ liền hiện ra.
Jisung: Wonie, xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thời gian gửi đi của dòng tin này, chính là ngày đó không lâu sau khi bọn họ gặp mặt.
Hye Won theo thói quen đặt ngón trỏ lên môi, nghịch ngợm môi dưới của chính mình. Cô rất muốn biết quan hệ của bọn họ, mà điều cô muốn biết hơn nữa là chuyện hợp đồng hôn nhân mà chính miệng anh ta nói ra là như thế nào?
Suy nghĩ một chút, Hye Won đột nhiên phát hiện biểu tượng của Park Jisung đã sáng lên! Tiếng cốc cốc nói cho cô biết, anh ta đã lên mạng rồi!
Tim đập tăng tốc. Hye Won vừa định điều chỉnh trạng thái lên mạng của mình, nhưng lại có chút lo lắng. Vì thế liền chần chừ do dự.
Lập tức, biểu tượng của Jisung nhảy lên mấy lần.
Jisung: Wonie, có đó không? Có thể nói chuyện được không?
Run run tay gõ nhẹ một chữ: Có.
Jisung: Wonie, anh là Park Jisung! Người hôm qua anh gặp có phải là em không?
Hye Won suy nghĩ một lát, nói thẳng: Phải.
Jisung: Vậy vì sao em...
Hye Won: Thực xin lỗi. Tôi muốn hỏi anh một chuyện.
Jisung: Nói!
Hye Won: Anh thấy cuộc hôn nhân của tôi thế nào.
Cô khéo léo lựa chọn phương thức như vậy để hỏi. Đây là kiệt tác mà cô vắt óc suy nghĩ mất mấy buổi tối.
Jisung: Muốn nghe lời nói thật không?
Hye Won: Đương nhiên!
Jisung dường như suy nghĩ rất lâu. Khuôn chữ màu nâu đỏ chầm chậm tuôn chảy...
Jisung: Nếu em có thái độ chơi đùa, thì anh có thể nói với em, hôn nhân không phải là trò chơi, nó là một đích đến. Là bến đỗ cho sự thăng hoa tình yêu của hai người yêu nhau, muốn hoàn toàn có được nhau. Nếu em là bất đắc dĩ, thì anh chỉ có thể âm thầm ủng hộ em! Anh không biết hai người vì sao phải giao ước thời hạn một năm. Có đánh cược gì! Nhưng một năm rất nhanh sẽ trôi qua. Em có thể là chính em. Vẻ đẹp của em không phải ở bề ngoài, nó sẽ bộc lộ ra một cách vô thức. Sẽ có người coi trọng em, yêu mến em! Ví như... Em còn trẻ, em có sự nghiệp của em, em có lý tưởng của em. Đừng phí hoài tuổi thanh xuân ở bên một người không xứng đáng... Còn nghe không?
Hye Won gửi đi một biểu tượng đang gật đầu suy nghĩ.
Hye Won hỏi: Anh cảm thấy tôi là thái độ gì?
Jisung: Anh cảm thấy em không có thái độ!
Hye Won: Là ý gì?
Jisung: Bởi vì em... không có tâm!
Hye Won: Không có tâm? Là ý gì?
Đột nhiên, biểu tượng của Park Jisung lập tức xám xịt. Yoo Hye Won vội vàng gửi tin nhắn: Này? Jisung? Anh thoát mạng rồi sao?
Park Jisung đập mạnh bàn làm việc! Tim anh đau thắt. Vì sao anh phải làm khó Hye Won chứ? Thật là! Lý trí cuối cùng vẫn không thắng nổi tình cảm! Anh đang làm gì vậy? Nói với Hye Won nhiều như vậy, là đang cưỡng cầu điều gì? Hay là cho cô thêm áp lực?
Anh xưa nay vẫn tự nhận là chính nhân quân tử, lúc này sao lại hồ đồ như vậy chứ.
Kiên quyết đứng dậy, Jisung biết mình cần yên tĩnh.
Tới phòng thư giãn, Jisung ra sức chạy trên máy chạy bộ, mồ hôi đầm đìa! Bước chân cũng dần dần nặng nề đi rất nhiều!
"Sao vậy? Thất tình hả?" Một giọng đàn ông vang lên, đưa cho anh một cái khăn mặt.
"Đã về rồi?" Jisung cúi đầu tiếp tục chạy.
"Về hôm qua!" Người đàn ông vươn vai, thư giãn gân cốt.
"Na tổng của các cậu đối xử với cậu không tệ nha! Nhiều người cạnh tranh như vậy, cậu vẫn có thể được chọn?" Jisung nói chuyện có chút mệt mỏi. Anh chạy đã đủ lâu rồi, thật sự sắp kiệt sức. Lấy khăn mặt lau khắp đầu, cổ.
"Ha ha!" Người đàn ông cười cười, nói, "Đừng nói tôi nữa! Hôm nay sao cậu lại rãnh rỗi mà đến đây vậy?"
"Jong In à! Cậu nói xem con người tôi thế nào?" Jisung từ máy chạy bộ nhảy xuống, chăm chú nhìn Kim Jong In đang đứng bên cạnh. Đúng vậy, người đàn ông này không phải ai khác, chính là huấn luyện viên thể hình Kim Jong In đã xuất hành cùng với Hye Won.
"Cậu? Cái gì thế nào? Phương diện nào?" Jong In uống một ngụm nước khoáng, chán nản nhìn Park Jisung. Anh ta sao lại cảm thấy Jisung hôm nay có chút mất hồn.
"Các phương diện!"
"Các phương diện? Cậu có phải là bị cái gì kích động không? Lại đây! Park Jisung, nói câu này không giống cậu chút nào. Sự tự tin của cậu biến đâu mất rồi? Cái gì thế nào? Park Jisung cậu muốn tiền có tiền, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn diện mạo có diện mạo, cậu còn muốn làm gì?"
Jong In hồ nghi nhìn Jisung, hoài nghi người này có phải đã bị bệnh rồi hay không.
"Nếu cậu là con gái, cậu có gả cho tôi không?" Jisung đột nhiên hỏi.
"Phụt", miệng Jong In phụt nước ra ngoài! SHIT! Thuần thục đi lấy chổi lau nhà, lau sạch sẽ mặt đất. Jong In kéo Park Jisung đến một chiếc ghế bên cạnh.
"Này! Ông à! Cậu không phải là bị thất tình đấy chứ? Bị con gái bỏ hả?"
Jong In bắt đầu chăm chú xem xét Jisung, "Có một khoảng thời gian không thấy cậu tới, còn cho rằng cậu đang bận yêu! Thế nào, nhanh như vậy đã để người ta bỏ sao?"
Kim Jong In xưa nay không thích tán chuyện, hiện tại cái bộ dạng này của Park Jisung thật sự khiến anh lo lắng.
"Tôi thích một cô gái, nhưng cô ấy đã có chồng!" Jisung dường như đang nói chuyện của người khác, ngữ khí bình thản, nhưng nỗi chua xót kia dường như đã bị anh nuốt xuống cổ.
Jong In không khỏi nhíu mày, bối rối gãi đầu. Là phụ nữ đã có chồng sao? Cái này khó xử rồi...
Bỗng nhiên, anh nghĩ tới Jang Ah Reum. Cô ấy, có phải cũng cho rằng mình đã thích một người đàn ông đã có vợ? Ha ha. Jong In vẫn không hề nói cho Jang Ah Reum chuyện vợ anh đã qua đời, là muốn để cho Ah Reum có thể thoải mái lựa chọn.
Mặc dù mình độc thân nhưng lại còn đang nuôi một đứa con năm tuổi, đối với cô ấy thật là không công bằng!
Nếu để anh quay trở lại chuyến du lịch, gặp lại Jang Ah Reum, có lẽ anh sẽ nói cho cô ấy! Nhưng anh không hối hận! Cô ấy có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình!
Hoặc là, trong lòng anh vẫn còn đang khủng hoảng! Anh sợ, sợ lại mất đi một lần nữa!
"Cậu không muốn nói gì sao?" Jisung nhìn Kim Jong In thần trí đang ở đâu đâu...
"Tôi cũng không phải là chuyên gia tình yêu!" Kim Jong In nói qua loa, "Cô ấy đối với cậu thế nào?"
"Không rõ ràng! Không nắm rõ được!" Jisung chán nản hai tay ôm mặt, gục hẳn xuống!
"Cậu cảm thấy cậu có chắc chắn để cô ấy ly hôn không? Hay là cậu muốn cùng cô ấy quan hệ lén lút?"
"Tôi cái gì cũng không biết! Tôi chỉ biết tôi mẹ kiếp sắp bị cô ấy dày vò đến phát điên rồi!" Jisung như tê liệt ngồi trên ghế.
"Buông tay đi! Người anh em! Có đôi khi buông tay có lẽ đối với cậu và cô ấy đều là chuyện tốt! Chân trời góc bể chỗ nào chả có cỏ thơm, hà tất phải yêu đơn phương một cành hoa!" Jong In đứng dậy, vắt khăn mặt lên cổ, đi về phía mấy nam nữ đang tập thể hình.
"Này! Jong In! Huấn luyện viên Kim Jong In!" Anh vừa gọi một tiếng đã gọi được Jong In đứng lại, "Cậu nói gì vậy? Chúng ta chẳng phải vẫn là bạn bè sao? Cậu làm huấn luyện viên kiểu gì vậy? Cậu chẳng phải là nên nói 'kiên trì đến cùng nhất định sẽ thắng lợi' sao?"
Jong In cười nhạo một hồi, quay đầu ném lại một câu: "Tôi là huấn luyện viên thể hình, không phải bác sỹ tâm lý. Bệnh này của cậu, đi tìm người họ Kim (Baek Kyu) đi, không chừng sẽ giới thiệu cho cậu một tiêu chuẩn quốc tế đấy!"
Nói xong, quay đầu ung dung rời đi!
"Này! Jong In? Kim Jong In! SHIT!" Park Jisung tức đến xì khói! Tiểu tử chết tiệt này! Hôm nào để hắn ta cũng thất tình một lần, xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa không!
"Haiz! Buông tay? Buông tay?" Jisung lắc lắc đầu, lại thẫn thờ ở đó, phiền muộn vô cùng! Vốn là tới đây để điều chỉnh tâm trạng, không ngờ càng điều chỉnh càng loạn!
Hye Won đóng máy tính lại, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn! Hợp đồng hôn nhân mà Park Jisung nói là thế nào? Chẳng lẽ giữa cô và Jaemin đều là giả sao? Giữa bọn họ còn có giao ước gì sao?
Hắn tốt với mình như vậy, đều là giả sao? Trong đầu phút chốc thoáng hiện lên một bản hợp đồng hôn nhân.
Jaemin và cô ngồi đối diện nhau. Jaemin lấy ra một bản hợp đồng hôn nhân, cô đang ghi ghi chép chép trên đó! Hai người không có sự ngọt ngào của tân hôn, mà giống như đang đàm phán!
"Á!" Đầu Hye Won vô cùng đau đớn, lập tức liền hiện ra hình ảnh Na Jaemin triền miên cùng phụ nữ. Người phụ nữ đó không phải cô! Đúng, nhất định không phải cô! Dáng người cô không đẹp như vậy!
--"Ô, ưm... Jaemin, nữa đi..." Thâm âm kiều mị dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Yoo Hye Won! Cô kêu to một tiếng "Á". Con chuột bị cô đẩy mạnh rơi xuống đất.
Trời ạ! Người phụ nữ này là ai? Từng hình ảnh xen kẽ nhau xuất hiện trong đầu cô.
-- Cô tận mắt nhìn thấy Jaemin lên giường với những phụ nữ khác nhau, không để ý đến sự tồn tại của cô! Đúng rồi, căn phòng kia! Căn phòng kia hình như có một cánh cửa!
Hye Won nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng ngủ, cô tìm kiếm xung quanh, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Bỗng nhiên cô nhìn lớp giấy dán tường mới tinh, thở một hơi, xé rách hết giấy dán tường xuống! Trời ạ! Một cánh cửa đã bị khóa, quả nhiên, quả nhiên là đúng!
Trời ạ! Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy?
Hye Won suy sụp dựa vào cánh cửa từ từ ngồi xuống đất. Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh hai người triền miên ở Quảng Tây, ở Vịnh Hạ Long và hình ảnh Jaemin tốt với mình mấy ngày này! Rốt cuộc cái nào mới thực sự là hắn? Rốt cuộc hắn là người như thế nào?
"Hắn thích mỹ nữ ngực lớn!" Hắn chẳng qua chỉ là đùa giỡn với tình cảm của mày mà thôi!" "Hắn là vì công ty của hắn mới cùng mày kết hôn!" "Hắn vì thực hiện lời hẹn ước của ba mẹ mới kết hôn với mày!" "Hai người ai muốn làm gì thì làm, không nợ nần gì nhau". Trong đầu Hye Won bỗng nhiên xuất hiện vô số lời nói lảm nhảm, dường như muốn làm cô sụp đổ! Cô muốn ngăn cản những lời nói này, nhưng lại không thể thoát ra được!
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện hình ảnh Jaemin, thân thể cường tráng còn đè lên người cô...
"Trong đầu toàn là ý nghĩ về tình dục? Một ngày không kiếm phụ nữ sẽ giống như con nghiện thiếu thuốc? Người đàn ông giống như con chó phát dục là làm bất kể tình huống địa điểm? Bây giờ tôi sẽ cho cô hiểu biết một chút!" Na Jaemin không chút thương tiếc đè lên người cô, điên cuồng gào thét.
Hye Won nhìn thấy chính cô đang sợ hãi! Cô ra sức giãy giụa, cúc áo trên người đều bị bung ra hết! Bộ dạng thảm thương vô cùng!
"Á"
"Na Jaemin! Anh buông tay! Anh làm gì vậy?" Hye Won ra sức kêu gào.
Jaemin lại giống như con sư tử nổi giận, căn bản là không nghe thấy kiếng kêu của cô, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, nắm chặt hai tay của cô, đưa ra sau lưng, trong đôi mắt tà ác bắn ra tia nhìn trừng phạt, tràn đầy châm chọc.
"Anh--khốn kiếp! Anh không thể đối với tôi như vậy! Na Jaemin! Anh nhìn kỹ đi, tôi là Yoo Hye Won! Chúng ta có thỏa thuận!" "Anh buông tôi ra! Jaemin!
Jaemin căn bản là không để ý đến sự giãy giụa của cô, lật người cô lại, ép xuống sô pha, dễ dàng dùng một tay giữ chặt hai tay cô. Cười gian ác, hắn dùng tay kia nhanh chóng cởi thắt lưng của mình, tiện tay trói tay cô lại.
"Na Jaemin! Anh điên rồi! Sao anh có thể vi phạm hợp đồng chứ! Anh là tên ngụy quân tử! Anh là cái đồ cuồng sắc! Anh là tên khốn kiếp!"
Hye Won suy sụp ngồi dưới đất, trời ạ! Đừng mà! Đừng để cô nhớ lại! Cô lại bị hắn cường bạo! Hắn lại cường bạo cô! Không có tình cảm vì sao lại làm tổn thương cô. Vì sao?
Khuôn mặt đẫm nước mắt. Hye Won không biết hình ảnh kinh hãi này còn kéo dài bao lâu. Trong đầu giống như một cái máy quay đĩa đã khởi động, dừng cũng không dừng lại được.
--Jaemin đột nhiên nheo mắt, nghiến răng phun ra lời nói: "Cô nói lại lần nữa xem! Không phải đàn ông? Chết tiệt! Là ai hại hả? Tôi bây giờ thành cái dạng này là ai hại hả? Người đàn bà chết tiệt!"
Hye Won nhìn thấy mình vừa la hét vừa thất tha thất thểu từ trên sô pha bò dậy, bỏ chạy về hướng cửa.
Jaemin từ phía sau ôm lấy cô đang chạy trốn, hung tợn quát: "Tiện nhân! Cô phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình!"
"Người đàn bà chết tiệt! Tôi muốn cho cô biết tôi bị cô hại thê thảm đến mức nào!" Jaemin hung tợn xé rách quần lót của cô, trong tiếng kêu khàn đặc của cô, mạnh mẽ tiến vào...
Yoo Hye Won giống như con búp bê vải bị xé rách, ánh mắt trống rỗng ngồi ngẩn dưới đất, mắt hoa lên, hai tai chỉ thấy tiếng ù ù. Thật lâu sau, cô nhìn thấy cửa mở ra, một người đàn ông tiến vào! Là hắn! Na Jaemin!
Hye Won phẫn uất trừng mắt nhìn hắn, trong mắt là ngọn lửa hừng hực!
"Hye Won? Em... Em làm sao vậy?" Người đàn ông nhanh chóng bước tới.
"Á-" Hye Won như phát điên xông tới, dùng hết sức lực lao vào Jaemin, tiện tay nắm lấy bình hoa, "choang" một tiếng liền nện vào đầu hắn.
Giây phút máu tươi chảy xuống, Hye Won cũng tê liệt ngã xuống mặt đất...
Yoo Hye Won được đưa đến bệnh viện, bác sỹ chụp phim não bộ cho cô. Nói là vết đen đã hoàn toàn biến mất, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Huang Renjun giống như một oán phụ ngồi ở băng ghế dài ngoài hành lang. Trên đầu quấn tầng tầng băng gạc! Thật sự là gặp quỷ! Anh quả thực chính là một thằng ngốc! Lại bị cùng một người phụ nữ đánh hai lần! Hơn nữa, lần trước chẳng qua chỉ là một vết thương ngoài da, lần này lại phải vào bệnh viện băng bó. Có phải là kiếp trước anh thiếu nợ hai người bọn họ chăng?
Nếu không phải là tự trách mình tham ăn, nghe nói Hye Won đã trở về, muốn đi xin chút bố thí, thì đâu có gặp phải "độc chiêu" này? Ai da! Thật đúng là người chết vì tiền chim chết vì ăn!
--Một tiếng trước--
Huang Renjun nghe nói Hye Won đã trở về, trong bụng liền cuồn cuộn từng cơn, nhớ tay nghề của cô nhớ đến càng ngày càng khó chịu. Không suy nghĩ nhiều, anh liền đi đến. Dù sao, bọn họ thân thiết như vậy, Yoo Hye Won sao có thể không cho anh chút thể diện chứ? Cho dù cái tên Na Jaemin kia có bày ra bản mặt thối đi nữa, cũng sẽ không có tác dụng lắm!
Đã bấm chuông cửa đến lần thứ mười, nhưng thật sự vẫn không có người ra mở cửa. Renjun cảm thấy mình trong ngày trời rét như thế này đứng ở đây liên tục bấm chuông cửa cũng quá là ngốc đi! Jaemin rõ ràng nói trong nhà có người, lúc này lại đang diễn kế phòng không nhà trống!
Vì thế, anh liền chuyển sang đường cũ -- chiêu thức cũ "trèo tường trộm cướp".
Vừa vào phòng khách, anh liền kêu: "Có người không? Có người ở nhà không?" Kêu mấy tiếng đều không có người trả lời.
Đột nhiên, tiếng thét chói tai trên lầu làm anh giật nảy mình, anh vội vàng xoay người vọt lên cầu thang.
Kế tiếp liền xảy ra một màn lúc trước. Anh còn không biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đã bị Hye Won dùng bình hoa một lần nữa đập vào đầu!
Renjun hiện tại đầy một bụng oán trách, đang chờ tìm Na Jaemin tính sổ!
Jaemin lúc này đang cùng với bác sỹ điều trị chính của Hye Won nói chuyện về bệnh tình của cô. Một lát sau, bác sỹ điều trị rời đi, Jaemin vẻ mặt âm trầm đi về hướng Renjun! Hắn mạnh mẽ túm chặt cổ áo Huang Renjun, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu rốt cuộc đã làm gì cô ấy?"
Lúc vừa vội vàng tới bệnh viện, thì bệnh tình của Hye Won là quan trọng nhất, căn bản không có thời gian tìm hiểu tình hình với tiểu tử này!
Renjun tức đến tái mặt! "Này! Jaemin! Nói chuyện có đạo lý một chút được không? Đâu có chuyện tôi làm gì cô ấy? Tôi bị thương nặng như vậy cậu chẳng lẽ không nhìn thấy sao?" Renjun tức giận chỉ vào cái đầu quấn băng của mình, trên lớp băng gạc vẫn còn thấm chút máu!
"Cậu mẹ kiếp mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?" Jaemin tức giận đẩy anh ta sang một bên, rút từ trong túi ra một điếu thuốc, bực bội hút.
"Tắt thuốc đi, đây là bệnh viện!" Renjun tốt bụng nhắc nhở.
"Mẹ kiếp bớt mấy lời vô nghĩa đi!" Jaemin tức giận vứt điếu thuốc vừa hút một hơi xuống đất, lấy chân di nát, "Cậu rốt cuộc có nói hay không?"
"Này? Kỳ quái vậy? Cậu từ khi nào quan tâm Yoo Hye Won như vậy? Tiểu tử cậu..." Renjun hoài nghi xem xét hắn, "Không phải là chuyển giới rồi chứ?"
Ánh mắt Na Jaemin nếu có thể giết người, Huang Renjun e là đã chết đến mấy trăm lần rồi!
"Được được được! Cậu nghe đi. Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chờ Hye Won tỉnh lại mới có thể biết được. Tôi bấm chuông cửa không biết bao nhiêu lần đều không có người..." Renjun tỉ mỉ kể lại tình hình anh nhìn thấy Hye Won, cho đến khi gọi điện thoại cho Jaemin, đưa cô đến bệnh viện, từ đầu chí cuối nói hết một mạch.
Jaemin cau mày, sắc mặt trắng bệch. Chẳng lẽ cô... nhớ ra điều gì...
"Sao vậy? Có phải là cậu lại làm ra cái chuyện xấu xa gì, làm Hye Won đau lòng phải không? Cậu không nhìn thấy dáng vẻ cô ấy lúc đó, hồn xiêu phách lạc, tôi nhìn thấy cũng đau lòng!" Renjun nói lời này là thật lòng, lúc đó anh nhìn thấy dáng vẻ Yoo Hye Won, thực sự là giật nảy mình!
"Được rồi, cậu có thể biến đi rồi!" Jaemin nói xong, liền đi vào phòng bệnh.
"Này! Na Jaemin, cậu đây là qua cầu rút ván đó! Cái gì mà bảo 'Tôi có thể biến đi rồi'? Nếu không phải hôm nay trùng hợp tôi muốn nếm thử tay nghề của Hye Won, cậu hiện giờ e là ngay cả khóc cũng không kịp ấy chứ!" Renjun tức giận đến nỗi ăn nói không nể nang gì nữa.
"Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!" Jaemin hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên phun ra một câu, "Cậu thật thích quản chuyện riêng của tôi đó?"
Ý tứ những lời này, Huang Renjun sao có thể không biết, cũng không dám nói gì nữa. Anh biết Jaemin không thật sự muốn ra tay với anh, nếu không, anh đã phải chịu rồi. "Ha ha, chúng ta là huynh đệ mà! Chuyện của tôi, cậu cũng đâu có ít quản!"
"Tôi cảnh cáo cậu! Nếu Hye Won xảy ra chuyện gì không hay, cậu và cái người đàn bà tiện nhân kia ai cũng đừng mong dễ sống!"
"Cậu cho là cậu đưa cô ta ra nước ngoài, thì tôi sẽ không có cách gì sao?" Jaemin đưa ra lời cảnh cáo. Hắn là nói đến Jung Seyoon. Nếu không phải là Huang Renjun, cô ta chỉ e là đã sớm cùng đường rồi!
Renjun đột nhiên có chút chân thành nói: "Jaemin, đối với phụ nữ có nên không? Dù sao... chẳng phải là đã từng yêu sao?"
Jaemin lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, không nói không rằng, xoay người đi vào phòng bệnh.
Yoo Hye Won ngủ rất không yên giấc, lông mày nhíu chặt không ngừng chuyển động. Jaemin vội vàng gọi bác sỹ, bác sỹ quan sát một lát, nói Jaemin không cần lo lắng, cô có thể là đã gặp ác mộng!
Na Jaemin vội nắm chặt tay cô, không ngừng giúp cô thư giãn lông mày, còn liên tục nói: "Hye Won, đừng sợ, có anh ở đây! Hye Won..."
Trong đầu Yoo Hye Won, ký ức lộn xộn từng hình ảnh hiện ra, phá tan giấc mộng của cô—
--"Tôi muốn đơn ly hôn!" Hye Won mặc lễ phục nằm trên một chiếc giường lớn, quần áo xộc xệch!
--Na Jaemin quần áo cũng xộc xệch như vậy ngồi bên cạnh cô, châm một điếu thuốc. Lời nói lạnh như băng từ miệng hắn phun ra: "Theo thỏa thuận, thời hạn kết hôn của chúng ta là một năm."
--"Tôi có thể trả tiền vi phạm hợp đồng." Hye Won nghiến răng nghiến lợi nói.
--"Tôi không chấp nhận!" Jaemin phun ra một ngụm khói, dáng vẻ ung dung cao ngạo như một bậc vương giả.
--"Tôi có thể bỏ đi!" Hye Won vội ngồi dậy, hung tợn trừng mắt nhìn hắn!
--Jaemin tà ác nhíu mày, chậm rãi nói: "Cho dù em chạy đến hang chuột ở nam cực, tôi cũng sẽ tìm ra em, hãy tin vào khả năng của tôi!"
--"Anh không thiếu đàn bà!"
--Jaemin lại gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Đúng vậy! Nhưng hiện tại cơ thể tôi chỉ tiếp nhận Yoo Hye Won!" Jaemin mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, cúi xuống hôn vào môi cô, một ngụm khói tràn đầy miệng cô, Hye Won không kịp đề phòng bị sặc ho đến chảy nước mắt.
--Sau đó, hắn liền cười, cười đến thực dịu dàng, dịu dàng đến kỳ dị...
--''Đoàng' một tiếng sét vang lên! Cô rốt cuộc là đã gả cho một người như thế nào? Cô sao có thể rơi vào một cái hang quỷ như vậy?
"Đừng! Đừng! Áhhhh--Thả tôi đi! Buông tôi ra! Buông tôi ra--" Hye Won giãy dụa từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi đầy đầu đầy cổ!
"Hye Won? Em tỉnh rồi? Có phải gặp ác mộng không?" Jaemin thân thiết hỏi.
Hye Won mở trừng mắt nhìn khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, trong nháy mắt có chút hoảng sợ. Nhưng nhìn con ngươi tràn đầy lo lắng kia, lại có một giây hoang mang. Hình như lâu lắm cô mới nghe thấy tiếng hắn gọi, cô khẽ động đôi môi khô khốc nói: "Em muốn uống nước."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top