18

# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 82, 83, 84, 85, 86, 87, 88 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 20:07 Chương 337: Từ chối phẫu thuật Dịch: Benbobinhyen     Thật nhanh... Cô đã nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, hình như rất mệt mỏi.     Lãnh Tử Tình ngước mắt nhìn vào mặt hắn, sống mũi thẳng như vậy, khuôn mặt tuấn tú như vậy lúc này đang yên bình ở ngay trước mặt mình.     Cô nhẹ nhàng lấy tay chạm vào mặt Lôi Tuấn Vũ, ấm ấm nóng nóng. Cô biết cô yêu mê muội người đàn ông này, mặc dù hắn đã làm ra chuyện tổn thương đến mình như vậy, mặc dù hắn đã động lòng với người khác...     Nhìn hắn hồi lâu, Lãnh Tử Tình cảm thấy cả người khô nóng, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, lại phát hiện chính mình vẫn bị hắn đang ngủ say ôm quá chặt, như sợ sẽ mất đi cô vậy.     Khẽ thở dài một hơi, Lãnh Tử Tình vùi đầu vào ngực hắn, một bàn tay len lén lần vào trong áo hắn, tìm một nơi ấm áp, cũng nặng nề ngủ thiếp đi.     Ngày tháng ở chung của hai người là như vậy, cô trốn tránh hắn, còn hắn thì lại quấn lấy cô. Mặc cho Lãnh Tử Tình cực lực tránh tiếp xúc thân thể với hắn, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận "hầu ngủ" hàng đêm. Hắn luôn luôn tìm được đủ loại cớ, "ép" cô đi vào khuôn khổ. Còn cô? Càng thêm quyến luyến vòm ngực của hắn, giống như để bù lại ba năm qua đã mất đi vậy.     Lôi lão gia và phu nhân đến nơi ở của bọn họ. Phá vỡ sự ấm áp và yên tĩnh vốn có.     Tình trạng của Lôi Tuấn Vũ khiến ông bà Lôi rất hài lòng, một mực khen ngợi "Hàn tiểu thư" chăm sóc chu đáo.     "Ba, con nghi ngờ con có phải là do ba mẹ sinh ra hay không!". Lôi Tuấn Vũ lời nói kinh người.     Lôi lão gia và Tiêu Duệ nhìn nhau, ngờ nghệch hỏi: "Con... nói cái gì vậy?!".     Lôi Tuấn Vũ không cho là đúng, cau mày tiếp tục lên án: "Từ khi con xuất viện đến giờ, "Hàn tiểu thư" có phải là đã hơn nửa tháng rồi không? Ba mẹ có từng đến lúc con đang ngủ không?".     Tiêu Duệ vẫn không hiểu gì: "Chúng ta việc gì phải đến lúc con đang ngủ?".     "Ha ha, đúng vậy! Nói cách khác, ba mẹ lâu như vậy mới nghĩ đến phải quan tâm đến con trai của ba mẹ, con có phải là nên tỏ ra nghi ngờ hay không?". Lôi Tuấn Vũ nghiêm túc nói.     Lãnh Tử Tình nghe thấy lời hắn nói, vội vàng từ phòng bếp bưng hoa quả ra, trách móc: "Tuấn... Lôi tiên sinh! Anh sao có thể...".     Lôi Tuấn Vũ thuận thế vươn tay ra chỗ có tiếng nói, kéo Lãnh Tử Tình ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu không phải là "Hàn tiểu thư" cả ngày cả đêm ở bên cạnh con, e là con đã tự buông xuôi rồi!".     "Anh...". Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt! Hắn... cái gì mà ban ngày ban đêm, để người ta hiểu lầm... Trời! Quả thực là vô cùng xấu hổ!     "Có... Hàn tiểu thư chăm sóc con, chúng ta mới yên tâm chứ! Con là trách mẹ không tới sớm một chút sao?". Tiêu Duệ vẫn có chút lo lắng. Nói thật, mấy ngày này, bọn họ ngày nào cũng xoay quanh cháu đích tôn, nói là không nhớ hắn là giả, chỉ là cảm thấy Tử Tình ở đó bọn họ khá yên tâm mà thôi! Hơn nữa, bọn họ còn bận liên lạc với bên Mỹ. Hôm nay đến chính là vì chuyện này!     "Ồ? Thế nào rồi? Xem biểu hiện của ba mẹ, là có hy vọng rồi?". Thái độ của Lôi Tuấn Vũ khiến người ta không thể nắm bắt.     "Đúng vậy!". Tiêu Duệ lập tức trở nên kích động, bà cũng đi đến ngồi xuống cạnh Lôi Tuấn Vũ, nắm tay hắn nói, "Tuấn Vũ à, chẳng lẽ con không vui sao? Chuyên gia bậc nhất về mắt ngày mai sẽ tới, ông ấy nói nếu kiểm tra xong xuôi, có thể làm phẫu thuật ngay trong ngày. Trường hợp như của con, ông ấy có thể nắm chắc 9 phần!". Tiêu Duệ kích động đến có chút nghẹn ngào.     Lôi Tuấn Vũ thản nhiên cười nói: "Mẹ, để mẹ phải lo lắng rồi! Con muốn đợi thêm đã...".     Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn hắn, vội vã nói xen vào: "Chờ cái gì?! Vì sao phải chờ?!".     Lôi Tuấn Vũ lặng lẽ nắm tay cô, bất giác lắc thật mạnh, dường như đang trách cô nhiều lời.     "Ba, mẹ, chuyện phẫu thuật, con thấy nên đợi thêm một thời gian nữa. Con bây giờ khá quen với cuộc sống như thế này!".     "Hả? Nói gì vậy? Cái gì mà bảo khá quen với cuộc sống như thế này?!". Lôi Đình cũng vô cùng kinh ngạc. Ông ngàn vạn lần không ngờ Lôi Tuấn Vũ sẽ nói ra những lời như vậy!     "Được rồi, ba, mẹ, ba mẹ đều mệt rồi, trở về đi! Chờ đến lúc con muốn làm phẫu thuật, con sẽ báo cho ba mẹ biết". Lôi Tuấn Vũ cười cười, đứng dậy, hiển nhiên là có ý muốn lên lầu, Lãnh Tử Tình đành phải cùng hắn đi lên, đỡ hắn, sợ hắn đụng vào cầu thang.     Cô nháy nháy mắt với vợ chồng Lôi Đình, ý bảo sẽ quay lại ngay.     Lãnh Tử Tình quay lại, ba người ngồi ở sô pha mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.     "Tử Tình à, Tuấn Vũ đang ở thư phòng?". Giọng Tiêu Duệ như đang đi ăn trộm.     Lãnh Tử Tình gật gật đầu, có chút lo lắng nhìn lên thư phòng. Cửa khép hờ.     "Tử Tình à", Lôi lão gia cũng không giả bộ nữa, "Con nói tiểu tử này làm sao vậy? Theo lý mà nói, nó hẳn phải gấp gáp muốn chữa khỏi mắt hơn chúng ta chứ! Sao hôm nay lại nói ra những lời như vậy?".     "Chuyện này...". Đừng nói hai vị tiền bối, ngay cả cô cũng không ngờ Lôi Tuấn Vũ lại từ chối nha!     Tiêu Duệ vẻ mặt buồn bã nói: "Tử Tình à, con nói có phải nó trách chúng ta thời gian này không đến thăm nó không? Mẹ chỉ là nghĩ hai đứa con khó khăn lắm mới đoàn tụ, ba mẹ mới không đến quấy rầy. Không ngờ lại thành có lỗi".     Lãnh Tử Tình vội vàng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Tuấn Vũ không phải loại người như vậy, có lẽ anh ấy chưa chuẩn bị tốt. Mẹ đừng lo lắng, con sẽ nói chuyện lại với anh ấy, ba mẹ cứ yên tâm về chuẩn bị đi! Ngày mai nhất định con sẽ nghĩ cách để anh ấy đến bệnh viện!".     "Được được được, Tử Tình à, mẹ thấy Tuấn Vũ rất thích con đó! Con nhất định phải nghĩ cách nhé!". Tiêu Duệ nắm tay cô không buông, một mực dặn dò.     "Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm!".     "... Nhưng mà, Tử Tình, Tuấn Vũ sao lại đối với con... Chẳng lẽ nó biết thân phận của con?". Lôi lão gia cũng trở nên hiếu kỳ.     "Không không không! Anh ấy không biết thân phận của con. Chỉ là...".     Tiêu Duệ mở to mắt: "Con là nói...".     Đây là tình huống gì, Tuấn Vũ không biết Hàn tiểu thư chính là Lãnh Tử Tình, lại vẫn đối tốt với cô như vậy, thời gian ngắn như vậy, đây là cái tình huống gì?!     "Các con... các con... có hay không...?". Tiêu Duệ tò mò hỏi.     Mặt Lãnh Tử Tình lập tức nóng bừng tới tận mang tai, thẹn thùng đưa mắt liếc bố chồng một cái, cúi đầu không nói gì.     "Trời ạ! Vậy phải làm thế nào đây?!". Tiêu Duệ một tay vỗ ngực, kinh ngạc không biết phải làm sao.     Vẫn là Lôi Đình có vẻ bình tĩnh, ông lập tức trả lời: "Chuyện này có cái gì mà phải làm thế nào?! Hai đứa vốn là vợ chồng, trong hoàn cảnh không nhìn thấy mặt mũi Tử Tình mà Tuấn Vũ có thể thích nó, chứng minh chúng nó có duyên, trời sinh đã là một đôi! Bà hẳn phải vui mới phải!".     "À! Đúng đúng đúng! Tử Tình à, con tha thứ cho Tuấn Vũ nhà chúng ta đi! Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, có chuyện gì mà không giải quyết được đâu?! Con cái cũng đã có rồi không phải sao?! Con sẽ không phải là chê mắt của Tuấn Vũ nhà chúng ta không nhìn thấy chứ?".     "Nói bừa gì vậy?!". Lôi Đình lại phản bác thay cho Lãnh Tử Tình.     Tiễn bước ba mẹ chồng, tâm tình Lãnh Tử Tình vô cùng u ám.     Một mặt cô gấp gáp hy vọng mắt Lôi Tuấn Vũ mau chóng được chữa khỏi, nhưng, mặt khác, lại không biết nên đối diện với hắn như thế nào!     Hoặc là nói, khi mắt của hắn hồi phục chính là lúc cô rời đi lần nữa sao? Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 20:08 Chương 338: Lấy lòng anh! Dịch: Benbobinhyen     Đi vào thư phòng, phá lệ, hắn lại đang đứng trước cửa sổ, mặt hướng ra bên ngoài. Nếu không biết mắt hắn không nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ hắn đang nhìn ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.     Khi Lãnh Tử Tình bước vào, hắn cũng không xoay người lại. Nhưng nhất định có thể nghe thấy tiếng bước chân cô cố tình bước mạnh.     "Tuấn Vũ, vì sao không phẫu thuật?". Lãnh Tử Tình không đến gần hắn, mà đứng dựa vào bàn, từ xa nhìn hắn. Cô đã thành thói quen nhìn hắn từ xa rồi. Hắn sẽ không nhìn thấy tình cảm tràn đầy trong mắt cô.     Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ thản nhiên nhếch lên, không trả lời.     Cô cũng vĩnh viễn không thể biết, tâm tình lúc này của hắn.     Cô có thể lấy thân phận "Hàn tiểu thư" để ở bên hắn bao lâu, hắn rõ ràng hơn ai hết. Một người gặp phải khó khăn liền bỏ trốn như cô, hắn không thể hiểu hơn được nữa! Hắn không thể chịu đựng nỗi đau khổ nhớ nhung mất đi cô lần nữa! Lần này cô chủ động quay về bên hắn, khiến cho hắn thụ sủng nhược kinh! Còn thường xuyên nằm mơ thấy hắn đang nằm mơ, cô không hề trở về! Khi hắn tỉnh lại việc đầu tiên hắn làm là vuốt ve thân thể cô trước người mình, đặc biệt là nốt ruồi phía trong đùi cô! Giống như chỉ có như vậy mới có thể xác định cô đang ở bên người hắn, chỉ có nốt ruồi kia mới khiến hắn thực sự cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh hắn là cô!     Cho nên, ngày nào hắn cũng yêu cầu cô phải ngủ cùng hắn. Mặc dù cô cực lực ngăn cản, nhưng hắn sẽ nghĩ ra đủ mọi cách!     Nhưng hắn rất không xác định được ý tứ của cô! Nếu, thị lực của hắn được khôi phục, cô sẽ lập tức rời xa hắn sao? Cô vẫn lấy danh nghĩa là Hàn tiểu thư, nhất định là có khúc mắc! Hắn sợ là có thể nắm chắc 90% , xác định cô sẽ bỏ đi!     So với nhìn căn phòng trống trơn, cái giường trống trơn, hắn lại càng hy vọng có thể chạm vào tai cô, vào tóc mai cô giống như bây giờ. Cô không thể biết niềm vui sướng của hắn trong khoảng thời gian này, đều là vì cô đang ở bên cạnh hắn. Thậm chí hắn hiện giờ không để tâm mắt có nhìn thấy hay không. Nếu là vì không nhìn thấy, có thể ở bên cô cả đời, thì cũng đáng!     "Tuấn Vũ?". Lãnh Tử Tình thấy hắn không nói lời nào, có chút lo lắng. Cô vĩnh viễn không đoán được hắn đang nghĩ gì.     "Chúng ta không nói chuyện này nữa".     "Sao lại không nói chuyện này nữa? Chẳng lẽ anh muốn cả đời sẽ như vậy sao? Tôi thật sự không hiểu...".     "Cả đời như vậy không tốt sao? Em ghét bỏ?". Lôi Tuấn Vũ xoay người lại, đứng ngược nắng, cả khuôn mặt âm u trong bóng tối! Lãnh Tử Tình không nhìn rõ vẻ mặt hắn.     "Anh! Ấu trĩ! Anh đang giận dỗi với ai vậy?". Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ đi lên trước, mặt đối mặt nhìn hắn trong khoảng cách gần. Trên khuôn mặt này lại còn mang theo nụ cười.     Cánh tay cứng rắn tự nhiên ôm người trước mặt vào lòng, giọng nói êm tai đầy từ tính vang lên bên tai cô: "Muốn anh đi phẫu thuật sao?".     Lãnh Tử Tình không khỏi lườm hắn một cái, quả là thừa lời. Đương nhiên!     "Anh có chút lo lắng...". Trong thanh âm của hắn lại có chút do dự.     "Lo lắng? Lo lắng cái gì?". Không hiểu gì cả!     "Ngay giây tiếp theo em sẽ biến mất trước mặt anh!". Ngữ khí chắc chắn.     Lãnh Tử Tình không khỏi chấn động! Sao hắn lại có ý nghĩ như vậy?! Mà ý tưởng này lại chính là ý tưởng của cô! Trời ạ! Tâm tư của hắn cũng... thật là đáng sợ! Cô chán ghét cảm giác bị nhìn thấu.     Môi dán lấy vành tai cô, chạm nhẹ, khiến cô run rẩy.     "Anh đang nói gì vậy?! Tôi sao có thể...". Tay Lãnh Tử Tình đẩy trước ngực hắn, né tránh sự quấy nhiễu của đôi môi hắn.     "Anh đã không thể chấp nhận mất đi... Hàn tiểu thư nữa, hy vọng em đừng cười nhạo anh. Anh thật sự đã yêu hương vị của em mất rồi!". Giọng Lôi Tuấn Vũ có chút run rẩy, môi cũng bắt đầu tăng thêm lực đạo.     Lãnh Tử Tình cảm thấy cổ và tai mình hoàn toàn rơi vào phạm vi tấn công của đôi môi hắn, thân thể cô cũng trở thành đối tượng để bàn tay to lớn của hắn du ngoạn không chút e dè.     Cả người lập tức bắt đầu khô nóng, nhiệt tình của hắn cô không thể quen thuộc hơn được nữa. Châm lửa trên người cô, luôn khiến tim cô đập tăng tốc trước cả hắn. Có lúc cô cũng cười nhạo chính mình, có phải duyên cớ là vì mình đã ba năm không "được ăn", lại có thể giống như thiếu nữ yêu lần đầu, chờ mong nụ hôn của hắn, chờ mong sự âu yếm của hắn.     Còn hắn, chân thành bộc lộ như vậy, khiến cho Lãnh Tử Tình đau lòng lại càng đau thêm! Cô hiểu hắn! Hắn đã chấp nhận thân thể của cô rồi, sẽ giống như con nghiện thèm thuốc, trở nên mê đắm.     Cô có chút dở khóc dở cười. Lúc trước cô vô tình hại hắn, khiến hắn chỉ có thể chấp nhận thân thể của cô, nỗi áy náy và mê đắm này khiến cô vô cùng xấu hổ. Còn lúc này thì sao? Tim cô lại còn đập nhanh hơn, giống như một cô học trò nhỏ, toàn thân bị vây quanh bởi tình yêu tràn ngập. Hắn nói hắn đã yêu hương vị của cô mất rồi, cô có một cảm giác được sủng nịnh.     Có chút gấp gáp, lại giống như vô cùng trân trọng cô, tay hắn thật kiềm chế vuốt ve thân thể cô.     Lãnh Tử Tình bị lời nói của hắn làm cho cảm động cũng được, bị tay của hắn trêu đùa cũng được, dù sao cô lúc này chỉ có một suy nghĩ. Cô muốn người đàn ông này! Nhưng, cô phải thật lý trí làm một việc, đó chính là phải khiến hắn chấp nhận phẫu thuật!     Thế là, cô liền nắm lấy tay hắn, hít sâu mấy lần, nói: "Nếu anh không chấp nhận phẫu thuật, bây giờ tôi sẽ bỏ đi!". Lãnh Tử Tình thật không ngờ giọng của mình lại chẳng khác nào một chú mèo con, trong veo như đang làm nũng.     Cô quả thật muốn tìm một miếng đậu hũ mà đâm đầu vào!     Lôi Tuấn Vũ chấn động rõ ràng, động tác của hắn dừng lại. Lẳng lặng "nhìn chằm chằm" cô!     Cô không xác định rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không, khẽ hắng giọng, nói lại lần nữa: "Tuấn Vũ, tôi nói nếu anh không chấp nhận phẫu thuật, tôi sẽ lập tức bỏ đi!".     "Nếu anh nói không thì sao?". Từ đôi môi mỏng của Lôi Tuấn Vũ phun ra câu này.     Anh! Máu toàn thân Lãnh Tử Tình như đông cứng lại, anh...     Đùa giỡn với cô? Vừa nãy còn nói yêu hương vị của cô, hiện giờ lại không để ý đến việc cô bỏ đi?! Quả thực khiến cô xấu hổ đến không biết chui vào đâu!     Liền xoay người, định rời đi, lại bị hắn giữ chặt, từ sau lưng ôm lấy cô, bên tai vang lên giọng nói trêu đùa: "Tức giận? Anh có thể chấp nhận phẫu thuật, nhưng... nếu em dám rời đi...".     Vành tai Lãnh Tử Tình nóng bừng, hắn đang chọc cô vui sao? Lại tò mò nếu cô bỏ đi, hắn sẽ trừng phạt cô như thế nào? Bởi vì, trong đáy lòng cô quả thật đang tính xem phải trốn khỏi tầm mắt như báo săn mồi của hắn như thế nào.     Cách thức này đừng nói là hắn, cô cũng thấy rất thích hợp. Có thể nhìn hắn mà không bị hắn phát hiện, có thể thể hiện bất kỳ thái độ nào trước mặt hắn, có thể hết mình hưởng thụ dưới thân hắn, cũng không thẹn thùng... Có thể cả ngày ở một chỗ với hắn, không cần để ý đến công việc, có thể chăm sóc hắn ngày ba bữa cơm, giống như một đôi vợ chồng bình thường...     Trong khoảng thời gian này Lãnh Tử Tình dường như đã bị những điều tốt đẹp đó hòa tan! Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức quên cả bệnh tật của mắt hắn. Hạnh phúc đến mức có chút ích kỷ! Hạnh phúc đến mức quên mất cả Tử Tử!     "Thế nào?". Ngữ khí khiêu khích.     "Nếu em có can đảm bỏ đi, anh đảm bảo, ngay giây phút anh bắt lại được "Hàn tiểu thư", sẽ muốn liền ba ngày ba đêm! Hơn nữa còn không loại trừ ở trước mặt bàn dân thiên hạ!".     Hắn điên rồi chắc! Lãnh Tử Tình nghĩ đến liền thấy run rẩy. Thật biến thái! Trước mặt bàn dân thiên hạ? Mệt hắn nói được ra miệng?! Cô là Lãnh Tử Tình, không phải là Hàn tiểu thư, hắn muốn đi đâu tìm bắt đây? Nhưng, lời nói của hắn vẫn khiến cô nghe xong gặp gió, lạnh buốt! Hắn tuyệt đối có thể làm được!     "Sao tôi có thể rời bỏ anh chứ? Chỉ cần anh không chê tôi là được!". Giọng Lãnh Tử Tình run run. Trong thâm tâm cô vẫn thấy lo lắng. Cái tên đáng ghét này! Nếu có can đảm làm như vậy, cô... cô liền... Vẫn không nghĩ ra cách gì để đối phó cho tốt! Đàn ông thối! Chỉ biết dùng hành động ghê gớm đó, quả thực đúng là một sắc lang!     "Anh còn có một điều kiện!". Hắn lại còn được voi đòi tiên!     "Sao anh nhiều điều kiện như vậy, nói một lèo cho xong đi!". Lãnh Tử Tình tức giận nói.     Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười, cười tính khí trẻ con của cô. Hắn đương nhiên biết cô đang giận dỗi.     "Lấy lòng anh". Giống như một đứa trẻ đòi kẹo que, hắn lại còn dùng giọng điệu cầu khẩn nói ra.     "Anh nói cái gì?!". Khi cô cất cao giọng đến quãng tám quay đầu lại, đúng lúc ở sát bên tai hắn, khiến hắn chấn động đến nhíu chặt mày.     Lôi Tuấn Vũ buông người cô ra, nói: "Anh nói là lấy lòng anh, nếu không ngày mai trong người anh không thoải mái, chuyên gia gì đó kia phải đợi bao lâu, anh không dám đảm bảo!".     "Anh!". Quả đúng là một kẻ vô lại! Hắn rõ ràng vừa mới đồng ý với cô, bây giờ lại còn kèm thêm điều kiện?! Thật là ghê gớm!     "Thế nào, không đồng ý? Vậy được...". Lôi Tuấn Vũ hai tay khoanh trước ngực, bày ra dáng vẻ tùy ý em. Mà dáng vẻ uể oải kia lại khiến cho người ta nhìn có chút không đành lòng!     Lãnh Tử Tình tức giận đến ngứa ngáy chân răng! Hắn lúc nào cũng là người nắm hết mọi thứ trong tay, sao lại trở nên như vậy?! Dáng vẻ cô con dâu nhỏ bày ra cho ai xem đây? Rõ ràng là cố ý mà!     Được, hắn muốn cô lấy lòng hắn phải không?! Được lắm! Chết tiệt, cho anh biết thế nào là "Hàn tiểu thư", cô không phải là cô của ba năm trước nữa! Hừ! Lôi Tuấn Vũ, tiếp chiêu đi!     "Đồng ý, sao tôi có thể không đồng ý chứ? Lôi tổng đẹp trai ngời ngời như vậy, nhiều tiền lại dịu dàng, sao tôi có thể không đồng ý chứ?!". Lãnh Tử Tình không chú ý đến giọng nói của mình gần như đang nghiến răng nghiến lợi!     Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ từ từ cong lên, rất tốt, mèo hoang nhỏ! Hắn chỉ biết cô xưa nay chưa bao giờ đóng vai phục tùng! Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 20:10 Chương 339: Tình huống lặp lại Dịch: Benbobinhyen     Lãnh Tử Tình đã quên hai người vào phòng tắm như thế nào, cũng quên hai người nằm lên giường như thế nào, dù sao hiện giờ ban ngày ban mặt hắn vẫn đang ngủ. Còn cô, cả người mệt mỏi, một chút cũng không muốn nhúc nhích.     Tiếng bước chân rầm rầm, khiến Lãnh Tử Tình còn tưởng rằng mình nghe nhầm!     Tinh thần của cô lập tức căng thẳng, lại nghiêng tai lần nữa, thật sự có tiếng bước chân rầm rầm!     Trời ạ! Có người!     Cô lập tức tỉnh táo hơn nhiều, đẩy Lôi Tuấn Vũ một cái, thấp giọng gọi: "Tuấn Vũ, tỉnh dậy, hình như có người đến!".     Nhưng Lôi Tuấn Vũ ngủ quá say, hoàn toàn không có phản ứng!     Lãnh Tử Tình lập tức nghĩ đến Lôi Tuấn Vũ hoàn toàn không nhìn thấy gì, cho dù là gặp phải kẻ cướp, cũng sẽ bị thua thiệt!     Cùng với tiếng bước chân, từng bậc từng bậc cầu thang đi lên, Lãnh Tử Tình cũng dựng đứng hết tóc gáy!     Cô liền xuống giường, mặc bừa áo ngủ vào! Vớ lấy một lọ hoa trên tủ âm trong tường, cầm trong tay làm vũ khí!     Gần rồi, gần nữa rồi! Tim Lãnh Tử Tình đập thình thịch, cô quay đầu nhìn Lôi Tuấn Vũ đang ngủ say. Lặng lẽ mở hé cửa.     Quả nhiên, thoáng thấy có một bóng người! Chết thật!     Không biết lấy sức lực từ đâu, Lãnh Tử Tình cầm lọ hoa nhắm mắt đập tới!     "Á!". một tiếng kêu rên, cùng với tiếng chửi thề "SHIT", Lãnh Tử Tình liền mở mắt, định làm thế nào để vớ đồ vật khác đập tiếp, nhưng không thể ngừng lại, kinh hãi nhìn người vừa mới tới!     Trời ạ!     Cổ Dương một tay ôm trán, mắt trợn trừng to như mắt trâu, dữ tợn nhìn Lãnh Tử Tình! Hắn lại còn bị cùng một người phụ nữ đánh ở cùng một chỗ đến hai lần!     "Tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích!". Cổ Dương nhe răng trợn mắt, ân oán đối với Lãnh Tử Tình khiến anh quên mất phải chất vấn cô vì sao lại xuất hiện ở đây!     "Xin lỗi xin lỗi!". Lãnh Tử Tình vội vàng than thở, "Em không biết là anh! Còn tưởng là...".     "Em tưởng là?! Anh nói Lãnh đại tiểu thư, em tưởng em là vợ của Vũ, thì em có thể tùy ý chà đạp thân thể của anh sao?!".     "Chà đạp? Cổ Dương! Anh nói gì vậy? Nói giống như...". Lãnh Tử Tình cau mày nhìn hắn, "Rõ ràng là anh đột nhập vào nhà bọn em! Vì sao anh không gõ cửa, không gọi điện thoại trước, cứ thế mà đột nhập vào nhà dân?!".     Từng lời chất vấn khiến cho Cổ Dương càng thêm chán nản!     "Anh nói đại tiểu thư à! Anh đã bấm chuông cửa đến một trăm lẻ tám lượt rồi được chưa?! Anh là lo lắng cho Vũ nên mới vào! Em tưởng nhà bọn em có đồ gì đáng tiền, đáng để anh đi ăn trộm?".     Cổ Dương bỏ tay xuống, cũng may, anh đã có kinh nghiệm một lần, phòng bị đúng lúc, nên không bị thương.     "Hả! Anh! Cổ Dương, anh hoàn toàn không bị thương, còn ở đó kêu la cái gì. Anh cố ý để em áy náy có phải không?".     "Hả, đã đánh người lại còn ngang nhiên như vậy? Lãnh tiểu thư, anh thấy anh phải tìm Vũ đến phân xử rồi! Lôi Tuấn Vũ, cậu ở đâu, đi ra cho tôi!" Cổ Dương nghển cổ gọi!     "Suỵt!". Lãnh Tử Tình nhảy dựng lên, bịt miệng Cổ Dương lại.     Cổ Dương bị cô lôi kéo xuống phòng khách dưới lầu, vội gạt tay cô ra, chết thật! Anh sắp ngạt thở rồi! Tay của người phụ nữ này mềm mại, giống như một miếng kẹo cao su dính ở trên mũi anh! Mấu chốt là còn có một hương vị gì đó, anh cũng không nói rõ được. Đúng là chết thật!     "Em lén lén lút lút làm gì vậy?!". Cổ Dương hồ nghi nhìn cô!     "Xin lỗi, Cổ Dương, em nhận lỗi với anh được không? Anh đừng gọi loạn lên nữa, Tuấn Vũ đang ngủ, anh đừng quấy rầy anh ấy!". Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói.     "Miễn! Anh nói vì sao bấm chuông cửa nhiều lần như vậy, không ai để ý! Chắc hẳn vừa nãy bọn em đang chiến đấu ra trò nhỉ!".     "Anh! Nói gì vậy!". Lãnh Tử Tình hận không thể chui xuống đất trốn luôn đi. Cổ Dương này đúng là mồm miệng không ngăn được!     Cổ Dương nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đã làm cái chuyện tốt gì. Đột nhiên, anh sửng sốt, cả kinh, vội nắm chặt tay Lãnh Tử Tình, nói: "Em! Trời ạ! Em là Lãnh Tử Tình? Sao em lại ở đây? Em trở về khi nào?".     Biểu tình trên mặt rất phong phú, lúc thì kinh ngạc, lúc thì lo lắng!     Lãnh Tử Tình không khỏi đảo trắng mắt, anh thật đúng là nhận thức muộn màng nha! Hai người tranh cãi nửa ngày, anh mới nhớ tới phải hỏi! Cô còn đang băn khoăn, vì sao anh nhìn thấy cô một chút cũng không kinh ngạc!     "Suỵt, nhỏ tiếng một chút! Cổ Dương, em có thể phiền anh một việc được không! Em bây giờ là hộ lý chăm sóc đặc biệt của Lôi Tuấn Vũ, gọi là Hàn tiểu thư, anh đừng nói cho anh ấy biết em là Lãnh Tử Tình có được không?". Lãnh Tử Tình đáng thương cầu xin.     "Cái gì? Hàn... tiểu thư? Hộ lý chăm sóc đặc biệt? Hai người đang làm cái trò gì vậy?". Cổ Dương ghé sát mặt Lãnh Tử Tình, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rõ ràng vẫn là Lãnh Tử Tình mà!     "Ai da, rốt cuộc anh có hiểu hay không, em nói, em là Lãnh Tử Tình, nhưng em không muốn để Tuấn Vũ biết, anh hiểu chưa?".     Lãnh Tử Tình quả thật bị Cổ Dương bức đến phát điên rồi, anh lại còn dùng tay chọc chọc vào mặt cô! Anh tưởng cô là búp bê bơm hơi hay là thế nào?!     Cổ Dương ngồi lại sô pha, từ cự ly xa quan sát Lãnh Tử Tình, thật lâu sau, mờ ám nói: "Hàn tiểu thư, em muốn anh giúp em, phải không?".     Lãnh Tử Tình thành khẩn gật gật đầu.     "Vậy được".     Lãnh Tử Tình kinh ngạc mở to mắt: "Anh nhận lời rồi?".     "Phải!".     "Nhưng sao anh...".     "Sao không hỏi em vì sao phải không?". Cổ Dương cười cười nói, "Ân ân oán oán của hai người anh không muốn biết quá nhiều! Quan thanh cũng khó dứt được việc nhà! Anh cũng không muốn nhảy vào rắc rối của hai người! Có điều, anh có một điều kiện!".     Cô biết mà, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí!     Thận trọng nhìn nụ cười mờ ám của anh, Lãnh Tử Tình đề phòng hỏi: "Điều kiện gì?".     "Chỉ cần em có thể thuyết phục vợ của anh đi đăng ký với anh, anh sẽ suy nghĩ không nói ra chuyện này!".     Cổ Dương cười gian xảo.     "Vợ của anh, đăng ký? Vợ của anh là ai? Vì sao cô ấy không đăng ký với anh?". Đây là cái điều kiện gì?! Vợ của anh không đăng ký với anh, cô có thể có biện pháp gì?!     Lãnh Tử Tình không khỏi có chút nản lòng, chẳng lẽ anh cố ý làm khó cô?     "Yên tâm đi, em có biết! Tát Bối Nhi!".     "Tát... Bối Nhi?! Hai người thật sự cùng với nhau?". Lãnh Tử Tình có chút kích động, giọng nói bất giác cao lên đến quãng tám.     "Nói thế là thế nào? Cổ Dương anh giống người lợi dụng tình cảm sao?". Cổ Dương đang dương dương tự đắc, đột nhiên chuyển sang bất đắc dĩ, "Em cũng biết chuyện của bọn anh lúc trước chứ? Nhưng cô ấy lại cố chấp đến bây giờ vẫn chưa tha thứ cho anh! Em có biết con gái của bọn anh cũng đã hai tuổi rồi! Nhưng mà, cô ấy vẫn không đồng ý lấy anh! Tử Tình, em giúp anh nhé! Em có biết khi anh nhìn thấy cô ấy trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác, trong tim anh đau đến thế nào không?".     Lãnh Tử Tình giật mình nhìn vẻ đau khổ quá mức của Cổ Dương, không khỏi bật cười!     "Ha ha ha!".     Cổ Dương lập tức giận dỗi: "Lãnh Tử Tình! Rốt cuộc em có còn tính người hay không? Sự thiện lương của em đi đâu mất rồi? Anh đau khổ như vậy, em lại còn cười được?".     "Ồ, xin lỗi, chờ chút, để em cười xong đã!". Lãnh Tử Tình trong lòng thầm nghĩ, Cổ Dương ơi Cổ Dương, anh cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!     "Có chuyện gì, buồn cười như vậy?!". Giọng nói giận dữ của người thứ ba khiến cho Lãnh Tử Tình suýt chút nữa bị sặc... Gửi thanks Chuyển đến trang 1 ... 82, 83, 84, 85, 86, 87, 88 ... 100 Gởi bài trả lời         365 Ngày Hôn Nhân - Guai Wu Chuyển đến: Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC 
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=314355

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #365