11
# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 73, 74, 75, 76, 77, 78, 79 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:19 Chương 310: Anh muốn em có được không? Dịch: Benbobinhyen "Đúng! Em nói rất đúng! Anh chính là chê em làm cản trở chuyện của anh!". Hoa Bá mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói ra mấy chữ này! "Anh...". Lãnh Tử Tình nhất thời nghẹn lời, tim cũng thắt lại, anh nói... thật sao? Sao lại có một cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh?! Ánh mắt Hoa Bá đột nhiên trở nên phức tạp, khuôn mặt anh kề sát Lãnh Tử Tình, nói gằn từng tiếng: "Em coi anh là gì?! Em đã bao giờ tự hỏi mình, rốt cuộc em coi anh là gì?". Từng câu từng chữ vang lên, đánh thẳng vào trái tim vốn đã hoảng loạn của Lãnh Tử Tình Lãnh Tử Tình hoảng hốt nhìn khuôn mặt anh dường như đã kề sát mắt cô, đôi môi gợi cảm của anh mấp máy ngay trên mũi mình. Không không không! Sao cô lại có một cảm giác chờ mong chứ? Đừng! Vì sao trong tình thế hoảng loạn và phức tạp này cô lại có một cảm giác chờ mong chứ?! "Em... em... Hoa...". Lãnh Tử Tình rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, "Hoa Bá, anh đừng kích động, anh buông em ra đã!". "Buông em ra, ha ha". Trong mắt Hoa Bá tràn đầy tổn thương, "Anh ngu ngốc đến mức không hiểu phải nắm lấy em thế nào, ngốc đến mức không muốn nhân cơ hội người ta khó khăn, mới để em đến giờ vẫn không để ý đến sự tồn tại của anh!". Thân thể Hoa Bá đột nhiên áp chặt vào Lãnh Tử Tình, kéo hai cánh tay đang ôm vai của cô ra, đặt lên tường, hai thân thể dán chặt lại với nhau. "Anh... Hoa Bá, đừng như vậy! Em không hề không để ý đến sự tồn tại của anh, anh vẫn luôn là người bạn quan trọng nhất của em!". Lãnh Tử Tình cuống quýt giải thích. Mặc dù rất thân rất thân với Hoa Bá, nhưng vẫn chỉ tiếp xúc đến mặt nho nhã lịch thiệp của anh, chưa bao giờ thấy anh bá đạo như vậy. Thân thể anh xa lạ áp chặt lấy mình, cô thậm chí có thể cảm nhận được vật cứng áp chặt nơi bụng dưới. Mặt cô liền đỏ bừng! "Bạn bè? Tử Dạ? Em cảm thấy như vậy đối với anh có công bằng không?!". Ánh mắt đầy đau khổ của Hoa Bá ở ngay trước mặt cô, khiến cho tim cô từng cơn run rẩy. Đúng vậy, rốt cuộc cô coi Hoa Bá là gì? Lúc đầu, giây phút biết cô bị Lôi Tuấn Vũ lừa gạt, cô quả thật vô cùng tuyệt vọng, người duy nhất cô nghĩ đến chính là Hoa Bá! Ba năm rồi, cô không phải là chưa từng hỏi mình như vậy, cô không muốn lừa mình dối người! Cô quả thật là ỷ lại vào người đàn ông này, nói khó nghe một chút, thì là cô lợi dụng người đàn ông này! Cô ở trước mặt anh, có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, anh đều sẽ thỏa mãn cô vô điều kiện, cô ở trước mặt anh, có thể không cần nghĩ ngợi mà nói ra nỗi phiền muộn, hoang mang của mình, mặc kệ anh có để ý hay chấp nhận hay không! Chẳng lẽ cô không biết tình cảm sâu nặng của Hoa Bá đối với cô sao? Đương nhiên là biết! Cô đã từng vô số lần nghĩ đến việc phải báo đáp người đàn ông này, nhưng cô sợ ý nghĩ ghê tởm của mình sẽ xúc phạm đến chân tình của anh đối với cô! Tình yêu không phải là bố thí, cô nhớ anh đã từng nói qua! "Hoa Bá, xin lỗi. Em... Có phải em rất đáng ghét không?". Lãnh Tử Tình mắt ngập nước nhìn vào ánh mắt đầy đau đớn của Hoa Bá. Anh chỉ nhìn thẳng vào cô, không nói không rằng, sau đó cô liền cảm thấy thứ trước người mình càng thêm cứng rắn bá đạo! Bóng đêm buông xuống, bao phủ lấy sự mờ ám giữa hai người họ, càng tăng thêm vài phần khả năng! Từng có người nói, hai người bạn nam nữ thân thiết, nếu ở trong không gian thích hợp, địa điểm thích hợp, hoàn cảnh thích hợp, xảy ra chuyện gì cũng là chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa! Mà bọn họ, chính là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy... Hoa Bá thở hổn hển, nhẹ nhàng cúi người xuống, hôn lên đôi mắt rưng rưng lệ của cô, thì thào nói: "Em có biết anh yêu em nhiều thế nào không?". Anh hôn đi nước mắt sắp rơi xuống của cô, sau đó khẽ chạm vào đôi môi run rẩy của cô: "Em có biết anh khao khát đôi môi em, khao khát thân thể em đến mức nào không?". Mặt Lãnh Tử Tình phút chốc trắng bệch, cô muốn trốn tránh nụ hôn của anh, lại bị anh gắt gao ngậm lấy cánh môi, thân hình cao lớn giam cầm cô trước người mình, mà tứ chi xa lạ kia của anh cũng bắt đầu động đậy không ngừng, khiến cho Lãnh Tử Tình từ chân đến đầu từng cơn tê dại. Trời ạ! Cô đang làm gì thế này? Lòng cô hoảng loạn cực độ! Cô sắp cùng Hoa Bá làm chuyện đó sao? Khát vọng của anh vô cùng nóng bỏng, sao cô có thể không biết chứ. Nhưng muốn cô phơi bày trước mặt anh, lòng bàn chân của cô liền lạnh toát! Không! Đừng, Hoa Bá, dừng lại đi! Cô chỉ có thể kêu dừng lại ở trong lòng, mà đầu lưỡi đã mất ý thức kia vẫn đang cùng anh dây dưa chặt chẽ. Hoa Bá hôn Lãnh Tử Tình thật sâu, dường như muốn đòi lại tất cả nụ hôn của mấy năm qua! Anh từng ngụm từng ngụm chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào miệng cô, ra sức trêu đùa đầu lưỡi co rúm của cô. Nhắm chặt hai mắt, Hoa Bá vô cùng hưởng thụ khát vọng đó, hưởng thụ sự thỏa mãn đó. Dán sát vào thân mình mềm mại của cô, tim Hoa Bá đập kịch liệt, khát vọng nam tính lại lần nữa đặt giữa hai chân cô, cảm nhận sự run rẩy của cô, càng thêm kích thích dục vọng của anh. Thân thể này anh đã khao khát bao lâu, nhẫn nhịn bao lâu, ngay cả anh cũng phải bội phục chính mình! Sống dưới một mái nhà với người phụ nữ mình yêu, mà anh lại có thể làm hòa thượng lâu như vậy?! "Ưm, Tử Dạ! Anh rất muốn em!". Giọng Hoa Bá khàn khàn vang lên bên tai cô, một bàn tay run run đặt lên ngực cô, bối rối khó khăn lắm mới cởi bỏ cúc áo và khóa áo ngực của cô, kinh ngạc nhìn thấy bộ ngực tuyệt vời đầy đặn sau sinh của cô, ánh mắt Hoa Bá lập tức lóe sáng. "Ông trời ơi! Tử Dạ, em sẽ lấy mạng của anh mất!". Đè nén sự điên cuồng trong tim, Hoa Bá nâng đầu cô lên, nói: "Tử Dạ, anh muốn em, có được không?". Ánh mắt này là khao khát, thậm chí là cầu xin! Lãnh Tử Tình đột nhiên nghĩ tới Lôi Tuấn Vũ, dáng vẻ tuấn tú của hắn lập tức trùng khít với Hoa Bá. Tim cô đột nhiên cảm thấy rất đau! Cô phải giao mình cho Hoa Bá sao? Một bên là người đàn ông đã phụ bạc mình, đùa giỡn mình trong lòng bàn tay, một bên là người đàn ông ở bên cạnh mình âm thầm lặng lẽ bầu bạn với mình, đây là phiên bản giữa người yêu mình và người mình yêu sao, cô phải lựa chọn như thế nào đây?! Cô vẫn còn yêu hắn sao? Lãnh Tử Tình tự hỏi mình, trời ạ! Tim thật đau! Có lẽ là vết thương chưa khép miệng đi! Nhưng, còn Hoa Bá thì sao?! Cô có yêu anh không? Lãnh Tử Tình đặt tay lên ngực tự hỏi, trong tim mình hình như có một góc đã thuộc về người đàn ông này rồi! Nếu không, sau khi nghe thấy chuyện Hoa Bá và vị nữ cấp trên kia lên giường, cô sẽ không tức giận vô cớ. Mình là một phụ nữ đa đoan sao? Hay là cô vẫn bá đạo hy vọng tất cả đàn ông thích mình đều không được thích người khác nữa?! Trời ạ! Tình cảm này thật là phức tạp! "Tử Dạ? Anh... có thể muốn em không?". Hoa Bá như tên đã giương cung. Anh kịch liệt thở hổn hển, dùng thân thể của mình không ngừng cọ xát vào thân thể cô, dục vọng mãnh liệt khiến cho Lãnh Tử Tình cũng lâm vào không khí khẩn trương. Lãnh Tử Tình đột nhiên ra quyết định, cô không trả lời, nhưng cô kiễng mũi chân lên, kéo đầu Hoa Bá xuống, hiến dâng nụ hôn của mình! Một nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình... Hoa Bá dường như ngay giây thứ hai liền biến bị động thành chủ động, vội vàng cởi bỏ quần áo đã cởi xuống một nửa của Lãnh Tử Tình... Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:20 Chương 311: Cách yêu cô Dịch: Benbobinhyen Sáng sớm, Lãnh Tử Tình áo mỏng manh đứng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài, trầm tư suy nghĩ. Một đôi tay từ phía sau ôm lấy người cô, cô chấn động, cả người cứng ngắc, sau đó dần dần thả lỏng, cô biết là Hoa Bá, trong nhà này không thể xuất hiện một đôi tay khác được. "Đang nghĩ gì vậy?". Hoa Bá vùi đầu vào vai Lãnh Tử Tình, hít thật sâu hương vị của cô, thỏa mãn nhắm mắt lại. "Vì sao anh...". Lãnh Tử Tình không có dũng khí xoay người lại. "Không vì sao cả, Tử Dạ. Anh nhớ anh đã từng nói, tình yêu không phải bố thí, trong lòng em có anh, anh đã thỏa mãn rồi!". Hoa Bá thì thầm. "Xin lỗi". Lãnh Tử Tình xoay người lại, ngẩng đầu cảm kích nhìn Hoa Bá, có chút xúc động nói, "Có phải em rất kém cỏi không?". Hoa Bá lại thở dài, thẳng thắn nói: "Tử Dạ, hãy nhớ, đừng có bày ra dáng vẻ đáng yêu như vậy trước mặt đàn ông! Nếu không, sẽ bị ăn sạch đó!". "Vậy vì sao anh không ăn?". Lãnh Tử Tình chân thành nhìn vào mắt anh. Bọn họ hôm qua lăn lộn trên giường của anh, ngay khi cô tưởng rằng anh sắp tiến vào cô, anh lại đột nhiên dừng lại, chống đẩy mười mấy cái, kết thúc khúc nhạc triền miên này. Hoa Bá nhìn nhìn Lãnh Tử Tình, đột nhiên ghé sát tai cô nói: "Thân thể em chưa sẵn sàng cho anh". Nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng. Lãnh Tử Tình nhìn thấy tai anh đã đỏ bừng. Kinh ngạc há to miệng, tim cô bắt đầu đập điên cuồng. Cô đương nhiên biết ý anh nói là gì? Hôm qua ở trên giường, bọn họ động tác tư mật gì cũng đã làm rồi! Cô nhớ môi anh đã hôn lên nụ hoa của mình, hôn lên bụng mình, còn có... Cô dường như muốn chạy trốn, nhưng lại không chống cự nổi sự cuồng dã và tình cảm của anh. Cô nhớ khi ngón tay anh tiến vào thân thể cô, cô dường như đã thét chói tai ra tiếng! Cảm giác đau đớn khiến toàn thân cô run rẩy! Khuôn mặt quẫn bách đến biến dạng! Cảm giác nhục nhã khiến cô hối tiếc cũng không kịp nữa! Cô muốn kêu dừng lại, nhưng cô rất lý trí biết rằng, lúc này, anh sao có thể dừng lại chứ. Nhưng ngay tại giây phút đó, anh đã dừng lại... Lãnh Tử Tình không biết vì sao anh dừng lại, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cô lại được buông xuống. Tuy nhiên, mặc dù như vậy, ở trước mặt anh, cô vẫn cảm thấy vô cùng quẫn bách, giống như mình trở nên trong suốt, không mặc quần áo gì vậy. Tâm trạng nặng nề đi vào phòng vệ sinh định rửa mặt, lại kinh ngạc thấy Hoa Bá trong phòng vệ sinh, anh hình như mới gội đầu xong, trên tóc vẫn còn rỏ nước, mà anh lại còn không mặc áo, vòm ngực trần ở ngay trước mặt cô. Lãnh Tử Tình đột nhiên đỏ mặt tía tai, vội vàng nói xin lỗi, định rời khỏi phòng vệ sinh. Bất chợt, tay bị Hoa Bá nắm lấy, Lãnh Tử Tình kinh hãi ngước mắt lên, chỉ sợ anh làm ra hành động gì không đúng lúc, giống như đêm qua... Nhìn cô giống như một chú thỏ hoảng hốt, Hoa Bá không khỏi thở dài, nói: "Tử Dạ, anh xong rồi, đến lượt em". Nói xong, vắt khăn bông lên vai, bước ra ngoài. Lãnh Tử Tình vội vàng vỗ về trái tim yếu ớt, khóa cửa lại, dựa lưng vào cửa, thở dốc. Sao thế này, sao mình lại không làm được như anh ấy, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Hoa Bá ra khỏi phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng khóa cửa, quay đầu nhìn bóng dáng mờ mờ qua cửa kính, không khỏi lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm! Sự ngụy trang bình tĩnh của anh thật khó khăn! Trời ạ! Cô cả ngày lượn lờ như vậy trước mặt anh, anh sao có thể chịu được chứ?! SHIT? Còn anh thì sao! Có thể chịu được ngày nào hay ngày đó, anh không thể để Tử Dạ sống trong tự trách và hối hận. Anh yêu cô, chưa bao giờ ép buộc tình yêu của cô, không phải sao? Anh thích cô được tự do, anh không muốn khiến cô vì báo đáp anh mà hiến thân! Anh biết, khi đã có được cô, cũng là lúc hoàn toàn tổn thương cô! Cô gái trong trắng lương thiện như cô, nếu phải chịu áp lực lớn như vậy, e là sẽ bị khủng hoảng! Trong tư tưởng bảo thủ của cô, sao có thể chấp nhận thân thể của hai người đàn ông?! Ông trời ơi! Trên thế giới này có phải sẽ không có người đàn ông nào vĩ đại như anh không?! E là đúng như vậy?! Có người đàn ông nào không muốn có được người phụ nữ mà mình yêu? Anh là trường hợp đặc biệt, hơn nữa anh còn tự hào vì điều đó. Anh dùng cách của anh để yêu cô. Phải làm thế nào đây? Khao khát của mình đối với cô, ngay cả chính anh cũng phải kinh ngạc. Đêm qua, anh cả đêm không ngủ! Trong đầu đầy ắp hình ảnh thẹn thùng của cô, đầy ắp thân thể xinh đẹp của cô. Hiện giờ, mặc dù cô đã mặc quần áo, anh dường như cũng có thể nhìn thấy thân thể trắng nõn của cô, anh liền có một nỗi xúc động muốn hôn khắp thân thể cô! Làm thế nào đây? Anh dùng khăn bông ra sức lau tóc mình, cảm thấy có lẽ nên rời đi mấy ngày! Giảm bớt độ nóng này đi, có lẽ có thể khôi phục trạng thái ở chung trước kia của hai người. Được rồi, về nước một chuyến! Vừa lúc Ada hai ngày nữa phải đi công tác, anh sẽ đi cùng vậy. Tránh để mình có lúc nào đó không kiềm chế được xúc động, thực sự trở thành con sói háo sắc, e là ngay cả chính mình cũng sẽ không tha thứ cho mình! Đang suy nghĩ miên man, Lãnh Tử Tình từ trong phòng vệ sinh đi ra. Nhìn thấy Hoa Bá ở trước cửa, liền sửng sốt! Cô không ngờ Hoa Bá vẫn còn đứng trước cửa phòng vệ sinh. Xấu hổ nói: "Ơ, anh... vẫn còn ở đây à". Câu hỏi này nói ra thật ngốc! Hoa Bá khẽ hắng giọng, ừm một tiếng, vội đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng. Hoa Bá dường như đã thành thói quen, kỳ thật vốn là Lãnh Tử Tình có thể làm, nhưng chỉ cần có Hoa Bá ở nhà, anh đều sẽ chủ động xuống bếp, hơn nữa không cho Lãnh Tử Tình nhúng tay vào. Việc này bắt đầu từ khi Lãnh Tử Tình sau khi mang thai nương tựa vào anh, đã trở thành thói quen. Hoa Bá từ phòng bếp đi ra, trên đầu còn dính lá rau, Lãnh Tử Tình sửng sốt, muốn cười lại ngượng không dám cười. Sau đó, khoát tay với Hoa Bá, ý bảo anh lại gần. Hoa Bá hồ nghi nhìn cô chằm chằm, chỉ thấy cô cười tươi rói tiến lại gần mình, đưa tay lấy lá rau trên tóc anh, một mùi hương tươi mát phả vào mặt, khiến cho Hoa Bá cả người chấn động. Anh vội vàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Làm gì vậy?". Lãnh Tử Tình cứng đờ, lập tức đưa ra lá rau trong tay mình, nói: "Ừm, lá rau". Hoa Bá hoàn toàn không cảm kích, nói: "Về sau chuyện như vậy, để anh tự làm là được". "Hả?". Lãnh Tử Tình không hiểu, cô lại có chỗ nào đắc tội anh rồi? Hoa Bá nhìn dáng vẻ Lãnh Tử Tình, lại thấy mềm lòng, ăn ngay nói thật: "Là nói em không nên quá gần gũi anh, nếu không anh sẽ càng muốn nhiều hơn, hiểu chưa?". Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm. "Mấy ngày nữa, anh đi công tác với Ada, về nước một chuyến". "Về nước?". Lãnh Tử Tình kêu lên sợ hãi, không dám tin nhìn Hoa Bá. "Yên tâm đi, chỉ là một số việc về nghiệp vụ. Đã nhiều năm như vậy, không cần lo lắng nữa!". Hoa Bá an ủi. Lãnh Tử Tình trầm tư một lát, không nói năng gì, tâm sự nặng nề không muốn ăn một chút nào. Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:22 Chương 312: Kinh hoàng Dịch: Benbobinhyen Lãnh Tử Tình bởi vì phải chăm sóc con trai, nên cũng không đến sân bay tiễn Hoa Bá, có lẽ chính mình cũng muốn cho Ada chút niềm tin đi! Có điều Lãnh Tử Tình phải thừa nhận, không có Hoa Bá chăm sóc, cô thật sự là không quen nha! Những lúc tĩnh tâm lại, khó tránh khỏi có thời gian nghĩ đến một người. Thời gian quả thật là liều thuốc tiêu tán rất tốt rất tốt. Nó sẽ từ từ làm phai nhạt một số dấu vết, có lúc sẽ mơ hồ đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác. Nỗi nhớ nhung như ngọn lửa vô tình, đã cháy lên, thì rất khó dập tắt. Lãnh Tử Tình cố gắng không để mình có vẻ quá cô đơn, cô nghe nhạc, lên mạng, làm việc nhà! Nhưng, vẫn sẽ có một khoảng thời gian rất ngắn lâm vào trạng thái đó. Trên đùi đã có đến bốn vết bầm, là do cô tự nhéo mình. Mấy ngày nay, "Cá cô đơn" dường như cũng về nước với Hoa Bá rồi vậy, không thấy tăm hơi. Lãnh Tử Tình bắt đầu nhàm chán xem tin tức. Ma xui quỷ khiến liền nhập vào cái tên Lôi Tuấn Vũ Tập đoàn Kiêu Dương. Hàng loạt tin tức xuất hiện. Có chính thức, có đồn thổi, có sự nghiệp, có gia đình... Những thứ này từ khi cô bỏ đi chưa bao giờ dám đụng đến. Nhưng hôm nay, tìm thế nào cũng không tìm thấy tin tức mình đào hôn. Chỉ có mấy tin, nói trong ngày cưới của Lôi Tuấn Vũ, cô dâu vì sự cố nên không gặp mặt người thân bạn bè. Lãnh Tử Tình không khỏi cảm khái, thực lực của Lôi Tuấn Vũ đúng là không nhỏ, ngay cả tin tức nóng hổi như vậy cũng có thể phong tỏa. Ngây ngẩn ngồi đó, Lãnh Tử Tình đang nghĩ, vì sao Lôi Tuấn Vũ không thể đối với cô lương thiện một chút? Di động đột nhiên rung lên, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy mình, nhìn thấy là Hoa Bá, vết nhăn trên mặt cô mới từ từ giãn ra. Mấy ngày nay, ngày nào Hoa Bá cũng gọi điện về vài lần, ân cần hỏi han. Làm một ông chồng tốt đến mức thật khiến cô hổ thẹn nha! "A lô, Hoa Bá, chẳng phải nói ngày mai sẽ trở về sao? Sao lại còn gọi điện thoại?". Lãnh Tử Tình không khỏi thầm oán. Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy thiệt thòi cho anh quá nhiều. "Tử Dạ, Tử Tử đã ngủ chưa?". "Ngủ rồi". "Bao giờ sẽ dậy?". "Chắc cũng sắp dậy rồi". Vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng khóc gọi mẹ mơ hồ vì không nhìn thấy Lãnh Tử Tình của Tử Tử trong phòng trẻ. "Dậy rồi dậy rồi". Lãnh Tử Tình vội vàng chạy qua, miệng còn không ngừng nói, "Mẹ đến đây, mẹ đến đây!". Tiểu tử kia nghe thấy tiếng Lãnh Tử Tình, lập tức nín khóc. "Được, em lập tức sắp xếp một chút đồ của em và Tử Tử, chuẩn bị cho chuyến đi khoảng nửa tháng, nửa giờ nữa anh về đến nhà". Ngữ điệu bình tĩnh của Hoa Bá dường như dự báo chuyện gì đó sắp xảy ra. Không đợi Lãnh Tử Tình nói xong, Hoa Bá đã cúp máy. Lãnh Tử Tình vừa dỗ dành Tử Tử, vừa bắt đầu lo lắng. Hoa Bá vội vã trở về trước như vậy, lại bảo cô chuẩn bị đồ, sẽ không phải là Lôi Tuấn Vũ tìm đến rồi chứ?! Trái tim ngủ yên hai năm đột nhiên đập gấp gáp. Sao đến lúc này hắn lại bắt đầu truy tìm cô chứ?! Làm sao bây giờ? Lãnh Tử Tình nhất thời có chút không hiểu ra làm sao. Đi tới đi lui mấy lượt giữa hai gian phòng, vẫn quên mất mình phải lấy thứ gì. Hoa Bá mệt mỏi trở về, Lãnh Tử Tình liền hỏi phủ đầu: "Đã xảy ra chuyện gì? Trong nước anh đã gặp anh ta? Có phải anh ta tìm đến rồi không?". "Không phải, em đừng lo lắng!". Hoa Bá hai tay khoanh trước ngực, nhìn thần thái Lãnh Tử Tình có chút lo lắng, sau đó ngửa đầu nhìn đèn thật lâu, đi thẳng vào phòng vệ sinh, rửa tay rửa mặt. "Vậy vì sao anh lại bảo em chuẩn bị hành lý? Anh mau nói đi!". Lãnh Tử Tình gấp đến độ dậm mạnh chân, đi theo vào phòng vệ sinh. Tử Tử nhìn thấy Hoa Bá trở về thì lại rất vui, cười vui vẻ, ngồi trong xe tập đi ê a hướng về phía phòng vệ sinh nói chuyện. Hoa Bá ra khỏi phòng vệ sinh, yên lặng nhìn Lãnh Tử Tình, nói: "Có một chuyện, anh cảm thấy phải cho em biết. Nếu không, anh cũng sẽ không an tâm". "Chuyện gì?". Lãnh Tử Tình nín thở, nhìn ánh mắt dè dặt của Hoa Bá, trực giác mách bảo chuyện này hẳn là có liên quan đến Lôi Tuấn Vũ. Nhưng cô thật sự không muốn suy đoán lung tung. "Lôi Tuấn Vũ bị tai nạn xe, hai mắt bị mù rồi". Hoa Bá khẽ nói, ánh mắt không chớp chằm chằm nhìn Lãnh Tử Tình. "...". Trong đầu Lãnh Tử Tình nổ vang một tiếng, sau đó liền trống rỗng, hai mắt mờ mịt nhìn Hoa Bá, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Hồi lâu, mới phun ra một chữ: "Ừm". Hoa Bá nhìn Tử Tử trên xe tập đi đã lê đến cạnh chân Lãnh Tử Tình, không ngừng kéo kéo quần cô, mà cô lại không hề phát giác, vì thế chân thành nói: "Cho nên, chúng ta về nước đi". Lãnh Tử Tình cuống quýt cúi đầu, vừa định nhấc chân chạy lấy người, phát hiện Tử Tử dưới đất, vội vàng xấu hổ ôm lấy bé, đi vào phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại. Hoa Bá biết, Lãnh Tử Tình muốn nhân cơ hội cho Tử Tử bú để cho bản thân yên tĩnh suy nghĩ một chút. Nhìn thấy phản ứng của cô, anh cũng không dễ chịu gì. Anh biết, cô yêu Lôi Tuấn Vũ, nhưng, thực sự nhìn thấy sắc mặt cô, thật đúng là khiến anh đau lòng. Dù anh có làm tốt hơn nữa, cũng không thể so với Lôi Tuấn Vũ được! Đây có lẽ chính là yêu! Giống như Ada dù có tốt với mình hơn nữa, cũng không thể so với tình cảm của anh đối với Lãnh Tử Tình! Lãnh Tử Tình ôm Tử Tử đi ra, Hoa Bá liền nói: "Không phải em nói muốn cai sữa cho Tử Tử sao?". "Không cai nữa". Lãnh Tử Tình xấu hổ nói, "Bú nhiều sữa mẹ bé sẽ khỏe mạnh". "Ừm. Nghĩ kỹ rồi hả?". Hoa Bá cười điềm đạm. Lãnh Tử Tình yên lặng nhìn anh, nói: "Nghĩ kỹ rồi. Anh ta thế nào, không có liên quan đến em". Trong mắt Hoa Bá lóe lên một tia khác thường, sau đó lại gật gật đầu, nói: "Em không cần vội trả lời. Suy nghĩ thêm vài ngày". Nói xong, liền bắt đầu để đồ của Tử Tử về chỗ cũ. Còn đồ đạc của cô lại không hề động đến. "Này, Hoa Bá, sao anh chỉ thu dọn đồ của Tử Tử, còn của em thì sao?". Lãnh Tử Tình ôm Tử Tử, cau mày nhìn anh. Tử Tử hiện giờ càng ngày càng nặng, cánh tay cô đã có chút mỏi. "Hả? Chẳng phải anh để em suy nghĩ thêm vài ngày nữa sao?". Tâm tư của Hoa Bá liền bị Lãnh Tử Tình nhìn thấu! Cô tức giận đặt Tử Tử vào trong lòng Hoa Bá, sau đó tiến về phía va ly của chính mình, không lâu sau, liền phục hồi nguyên trạng! Như một nữ bá vương, Lãnh Tử Tình ra khỏi phòng ngủ: "Hoa Bá! Anh lại muốn làm gì phải không?". Hoa Bá nhíu mày, giả ngốc, đùa với Tử Tử: "Tử Tử, con xem mẹ kìa, có giống cọp mẹ không? Gào...". "Anh! Hoa Bá, anh mới là cọp mẹ ý!". Lãnh Tử Tình không khỏi bật cười. "Cọp mẹ? Tử Tử, con xem ba có giống cọp mẹ không? Nếu ba là cọp, cũng phải là cọp cha chứ!". Nói xong câu này, Lãnh Tử Tình và Hoa Bá cùng lúc ngây người. Cả phòng khách chỉ còn lại tiếng cười khanh khách của Tử Tử. Tiếng "ba" này thật chói tai như đánh vào miệng vết thương của Lãnh Tử Tình, xé rách sự ngụy trang mà cô vừa mới dựng lên... Gửi thanks Chuyển đến trang 1 ... 73, 74, 75, 76, 77, 78, 79 ... 100 Gởi bài trả lời 365 Ngày Hôn Nhân - Guai Wu Chuyển đến: Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=314355
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top