(ii)

"Đức. Phan Văn Đức."

Tôi cắm mặt xuống bát mì tôm, húp sột soạt để tránh phải ngẩng lên. Dù vậy, giọng nói của anh ta vẫn văng vẳng bên tai không sót chữ nào.

Cả bọn ngủ dậy đã là quá trưa, nhưng tôi đã xuống dưới nhà từ sáng sớm. Tôi không thể ngủ lại với một cái đũng quần dựng cao như cái lều, và cũng không có đủ không gian riêng để có thể nhanh chóng xử lý nó. Anh ta bước xuống sau, mặc một cái áo phông trắng hơi rộng so với người, trùm lên cái quần ngố ống rộng che mất cái thân người hơi gầy khiến anh ta trông như một đứa trẻ con.

Mọi người bắt đầu chào hỏi nhau rôm rả làm đầu tôi lại lên cơn đau nhức.

"Anh là bạn anh Dũng à? Sao tối qua không thấy anh nhỉ?"

"Ừ anh đến muộn nên mệt quá ngủ luôn, không ra biển với mọi người được."

Không thể cứ mãi cúi xuống, tôi ngẩng lên nhìn đúng lúc anh ta đang cười. Một cái lúm nữa hõm xuống gò má, không tròn hẳn nhưng in hằn xuống, như thể đó là một vết sẹo để lại của thời nghịch ngợm hơn là một thiếu sót của bộ gen. Tôi không nhận ra mình cứ nhìn chằm chằm vào vết lõm ấy, cho đến tận khi nó biến mất, chỉ còn lại ánh mắt anh ta nhìn tôi tò mò.

Chúng tôi nhìn nhau không ai nói câu gì. Anh ta chắc hẳn không nhớ đêm qua chúng tôi còn cùng giường với nhau.

Rồi đột ngột ánh mắt ấy sáng lên làm tôi ngỡ ngàng.

"Anh Dũng!"

"Ah, Cọt! Dậy rồi hả?"

Anh Dũng tiến về phía tủ bếp với bát mì tôm đã ăn xong. Má lõm bước nhanh đến bên bồn rửa, đứng song song với anh. Trước khi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng, ánh mắt ấy vẫn không ngừng lấp lánh.

Tôi đã quá quen với những ánh mắt nhìn anh Dũng như vậy. Ánh mắt của những cô gái gọi anh là "tình đầu quốc dân", hai tay vặn xoắn vào nhau lúc đưa cho anh những túi quà. Ánh mắt của những cổ động viên nữ xuýt xoa mỗi lúc chân anh chạm bóng. Thỉnh thoảng những lúc anh nghiêm mặt nhắc nhở đồng đội trên sân, ánh mắt của người khác không thể không vô tình dịu lại.

Tôi thích thú nhìn bóng lưng hai người cúi xuống, tự hỏi liệu anh ta có dám cầm tay anh Dũng khi hai người cùng nhau rửa bát hay không.

"Anh Đại nhìn cái gì mà ghê vậy?"

Thằng ranh Hoàng Đức vỗ bộp lên vai tôi, ngồi xuống bên cạnh. Cái mặt te tởn của nó che mất tầm nhìn của tôi. Tôi nhăn mặt.

"Buồn ngủ quá," Tôi lảng đi. "Tối qua mày ngủ đâu vậy?"

"Hôm qua anh say nôn oẹ hết ra phòng ngủ cho khách. Anh Dũng sai bọn em vác anh sang phòng anh ấy ngủ. Anh nặng như con lợn ấy."

"Đấy là phòng anh Dũng à?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Ừ. Lúc đấy có anh Đức Nghệ An đang ngủ rồi. Anh hôi như cú nên tụi em định kêu anh Đức kia dậy qua phòng khác, nhưng anh Dũng bảo ảnh quen phòng rồi nên thôi."

Hoá ra là vậy. Hoá ra anh ta đã quen ngủ ở đây như tôi và anh Dũng quen ở cùng phòng với nhau trên đội. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến anh Dũng như tôi nghĩ đến tấm thân trần bên dưới lớp chăn màu xanh.

Đã bao nhiêu lần anh Dũng nhìn thấy hình ảnh ấy nhỉ? Liệu anh ấy có cứng lên như tôi hay không?

Tôi đứng dậy.

"Tao đi rửa bát đã."

"Lát nữa anh có ra biển không?"

Tôi nhìn ra ngoài trời nắng, rồi nhìn thằng Đức như thể nó bị điên.

---

Dù vậy, cuối cùng tôi vẫn lết ra biển, giữa cái nắng chiều chói chang phát ngốt, chủ yếu là vì không muốn khiến cho mọi người mất vui. Tôi cứ mải miết cúi đầu tránh nắng, không nhận ra mình đi theo cái lúm đồng tiền ấy như một con cún cho đến khi tôi nhảy lên vì cát bỏng dưới chân, và cái vết lõm ấy xuất hiện rạng rỡ như mặt trời – dù là cười với người khác.

Được một lúc, tôi bò lên bờ, ngồi xuống dưới bóng cây phi lao nhìn một lũ dở hơi nhảy xuống dưới nước như những con tôm tự muốn luộc mình. Rồi thì thằng nào thằng nấy sẽ đen thui như cái tiền đồ của chúng nó vậy.

Dựa đầu vào gốc cây, tôi nhắm mắt lại để thôi không còn cố tình tìm kiếm bóng dáng má lõm. Cơ thể tôi vừa mệt mỏi lại vừa không thể ngừng nghĩ đến chuyện nó chưa thoả mãn, nên tôi cứ bấu víu lấy hình ảnh ấy mãi.

Đức. Phan Văn Đức.

"Sao vậy?"

Có tiếng người hỏi làm tôi giật mình. Tim tôi đập thình thịch khi nhận ra đấy là ai.

"Sao cơ?" Tôi hỏi lại.

"Anh thấy em gọi tên anh mà?"

Tôi bối rối nhận ra mình đã nói ra cái tên ấy chứ không còn là suy nghĩ trong đầu. Không biết phải trả lời thế nào, tôi chọn cách im lặng. Tay tôi vỗ vỗ xuống mặt cát bên cạnh, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.

"Em không xuống nước à?"

"Nắng lắm."

"Vậy thì đi biển làm gì vậy ông trẻ?"

"Em được mời về ăn hải sản thôi."

Anh ta cười nhưng không ngồi xuống, lắc lắc đầu để nước trên mái tóc ngắn rơi xuống. Nước biển thấm đẫm trên làn da màu đồng, nhìn thấy rõ đến từng giọt đọng lại lên vai và trên cổ. Tôi nuốt nước bọt, nhìn nó trôi từ từ xuống. Trong dạ dày quặn lên một cảm giác không thể diễn tả được.

"Sao anh lại ở đây?"

Tôi buột miệng hỏi. Ý của tôi không phải như cách câu hỏi bật ra. Ý của tôi là tại sao anh ta cứ lởn vởn trong đầu óc tôi.

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nhún vai.

"Như em thôi."

Tôi bỗng nhiên thấy khó chịu trước cái nhún vai ra vẻ người lớn ấy. Cái bộ mặt đầy những đường nét bướng bỉnh không phù hợp với cách xưng hô ngoan ngoãn. Đôi mắt quá sáng, màu môi quá đậm, khuôn mặt quá trẻ con so với một thằng con trai cần sự góc cạnh, nụ cười quá rộng, sống mũi quá thẳng – mọi thứ đều không phù hợp với nhau và không phù hợp với cái vẻ hiền lành mà anh ta vẽ ra trước mặt tôi.

Tôi muốn ấn tay xuống hai vết lõm trên lưng anh ta, giữ chặt nó dưới thân tôi. Tôi muốn bộ mặt này không còn bướng bỉnh nữa.

"Em lại nghĩ là khác đấy."

"Sao cơ?" Anh ta trông có vẻ bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt tôi. Đồng tử anh ta giãn ra như muốn nhìn tôi thật kỹ.

Tôi nhìn về phía mọi người đang hô hào nhau dưới mặt nước biển gợn sóng. Đúng hơn là nhìn về phía anh Dũng đang bá vai bá cổ một lũ trẻ trâu nghịch nước xung quanh.

"Không có gì đâu."

Anh ta mỉm cười, một nụ cười hiền lành giả tạo như thể được nặn ra chỉ dành cho những tình huống như thế này rồi bước về phía mọi người.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta bỏ đi. Vết lõm hoà với ánh sáng tôi không thể thấy được.

---

Đêm hôm ấy tôi phải ngủ trong phòng cho khách cùng với Hoàng Đức.

Chúng tôi đã có cả một ngày quần thảo ngoài biển. Bữa tối ăn quá no khiến tôi khó ngủ, cộng thêm thằng ranh nằm vật ra choán hết cái giường, tay chân gác loạn xạ. Quẳng cái chân đầy lông của nó xuống khỏi bụng mình, tôi ngồi dậy đi xuống nhà lấy nước uống.

Căn nhà có 5 phòng ngủ, tôi chưa từng ở ngôi nhà nào chia thành nhiều phòng như thế, anh Dũng bảo do nhà có 4 anh em nên vậy. Bố mẹ anh đã sang nhà họ hàng để nhường lại cho cả lũ. 10 thằng chia đều cho 5 phòng, nhưng Đức đến muộn lại thành 11. Tôi đoán anh ta ở cùng với anh Dũng – có chia cho chỗ khác chắc anh ta cũng không chịu. Căn phòng ở đầu hành lang tầng 2, ngay cạnh phòng tôi.

Tôi chỉ bật điện cầu thang mà không mở điện phòng bếp vì sợ có người ngủ ở ngoài phòng khách. Ánh sáng hắt vào đủ để tôi trông thấy cái tủ lạnh. Tôi lấy ra chai nước, tu một hơi dài.

"Hmmm?"

Tiếng động phía sau lưng làm tôi suýt thì bị sặc. Ngoảnh lại đằng sau, một bóng đen thù lù ở bàn ăn làm tim tôi nhảy cả ra ngoài.

"Con mẹ nó,"

Tôi chửi thành tiếng, tiện tay đóng sập cái cửa tủ lạnh. Bóng đen đang ngồi trên ghế, đầu gục lên hai tay khoanh tròn, hình như đang ngủ. Tôi nheo mắt lại định hình xem là ai nhưng thật ra tôi cũng không quen hết mọi người ở đây.

Tôi tiến lại gần, vỗ vỗ vai để gọi người ta dậy lên giường mà ngủ.

"Này, này, gió lạnh đấy." Tôi tiếp tục vỗ lên vai anh ta lần nữa.

"hmmm~"

Không nghĩ được cách nào khá khẩm hơn, tôi kéo mạnh hai bên vai khiến người kia đập mạnh vào thành ghế. Hắn ngồi thẳng dậy theo lực đẩy của tôi, nhưng vẫn không tỉnh. Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, nâng khuôn mặt kia dậy, định sẽ tát cho hắn tỉnh. Nhưng đến khi tay chạm đến gò má, chính tôi lại dừng lại.

Má lõm? Đức?

Tiếng rên rỉ lặp lại. Tôi nhìn lên bàn, lúc này mới để ý bên cạnh có 2 lon bia uống dở. Tôi cầm lon vẫn còn đứng lên, lắc lắc. Có lẽ anh ta đã uống hết cả hai.

Tại sao nhỉ?

"Dậy về giường đi," Tôi lắc mạnh hơn.

Không có phản ứng gì.

Tôi quàng hai tay anh ta lên cổ, để anh ta gục lên vai. Tôi đã định xốc anh ta lên trở về giường – dù chính tôi cũng không hiểu sẽ làm thế kiểu gì. Khoảng cách giữa khuôn mặt tôi và Đức gần đến độ tôi thấy hơi thở của anh ta ngay trên vành tai mình. Mùi bia xộc vào mũi, tai tôi nóng lên – quân phản chủ, rồi ngứa ngáy, rồi làm tôi rùng mình đến tận ngón chân.

Cái tư thế này bỗng nhiên đẩy tôi vào thế bí. Toàn thân anh ta mềm oặt.

"tch,"

Anh ta tặc lưỡi, rồi liếm môi, vô tình lưỡi chạm vào tai tôi. Như thể được đà, anh ta liếm láp vành tai tôi như một con mèo ngoan ngoãn.

Toàn thân tôi bỗng nhiên muốn phát sốt. Tôi gần như phát điên với suy nghĩ anh ta có thể làm thế với bất kỳ ai ở đây vào lúc này.

"Mẹ kiếp, tất cả là do anh."

Tôi ngửa đầu Đức lên ghế, chặn những liếm láp ẩm ướt bằng một nụ hôn đầy vị bia.

***

Hôm nay hơi b bun, bun kiu man mác không biết có nên vui hay không. Bias thì chn thương nhưng Đc ct thì ghi bàn. Đi nhà mình giành li được đim t nhà Ct nhưng mình không thy vui lm vì nhà bn cn đim hơn mi chết ch =)) Chinh đen mà biết chc hn gõ vào đu =))

Thế là đành lôi cái chap đã viết xong này ra bôi ra cho đ 2000 t đ bt bun =))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top