Ngày thứ nhất - Hoàng hôn
Ngày thứ nhất – Hoàng hôn
Khi Tường An mở mắt, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu.
Cậu trai mười tám tuổi ngáp một tiếng thật dài như thiếu khí, đưa tay quờ quạng đầu giường tìm kiếm thứ đang phát ra âm thanh chói tai đã kêu được mấy hồi. Một khuôn mặt con gái vừa to vừa trắng với đôi mắt trợn trừng hiện lên trên màn hình di động khiến Tường An giật mình tỉnh cơn mê. Cậu ngồi thẳng dậy trên giường, hít một hơi thật sâu, đấy vốn là cách Tường An thường làm trước khi kéo thanh trượt trên điện thoại mỗi lúc cô nàng này gọi đến.
"Chị gái à..."
"Cậu làm cái quái gì mà giờ mới bắt máy hả? Hả? Hả?"
Lời còn chưa dứt, cái giọng the thé của cô bạn đã oang oang vang lên, xuyên qua tấm màng loa, chỉ thiếu điều muốn chọc thủng màng nhĩ của Tường An.
"Linh Linh, cậu nhỏ tiếng chút được không, con gái con đứa gì mà suốt ngày hét loạn lên như thế."
Đầu bên kia nghe xong có vẻ càng tức giận hơn, âm lượng không những không giảm mà có chiều hướng tăng lên, độ cao của các nốt cũng đặc biệt được đẩy ngang mức điếc.
"Cậu còn dám nói?! Là đứa nào mở mồm kêu muốn đi ngắm bình minh ở Hà Nội?! Cái gì mà đi hít thở không khí trong lành trên Hồ Tây?! Mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi đấy bạn tôi ạ!!!!"
Tường An đã chuyển sang chế độ loa ngoài, để nguyên điện thoại trên giường mà bắt đầu đi rửa mặt. Vừa vỗ nước lên mặt, Tường An vừa cố nhớ lại những gì vừa xảy ra với cậu.
Giống như bao thanh niên cùng lứa tuổi khác, Tường An vừa trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học. Sau đó là đến phiên nộp giấy nguyện vọng, xin vào một ngôi trường đại học ở thành phố, chờ giấy báo trúng tuyển. Ngày hôm qua là ngày cậu chào tạm biệt gia đình để lên Hà Nội, chính thức bước vào cuộc sống sinh viên. Mới lên thành phố nên gia đình gửi gắm cậu cho nhà bác bên ngoại, nhưng cũng chỉ ở nhờ mấy ngày trong lúc tìm phòng trọ mà thôi. Cô bạn thân Linh Linh cũng đỗ vào cùng một trường đại học với cậu, nhưng lên thành phố sớm hơn mấy ngày, nên khi nghe tin đã ngay lập tức bắt cậu phải đi chơi cùng. Phiền ở một chỗ, cô nàng đòi đi ngắm bình minh! Ai mà dậy được cái giờ đấy chứ!
"Này, cậu có nghe không đấy?! Cậu dám bùng hẹn với một cô gái xinh đẹp đáng yêu như tớ, chán sống rồi đúng khônggggg!"
"Rồi, rồi. Chị gái à, tội của em đúng là không thể tha thứ, tối đưa cậu đi ăn coi như đền bù nhé."
"Hừ, làm như chị đây rảnh. Tối bận, không ăn!"
"Thế ngày mai, ngày kia, nói chung cậu cứ cho một ngày, mưa gió bão bùng nắng thiêu gì cũng rước cậu đi, nhé."
"Coi như cậu biết điều..."
Tường An không biết mình đã tốn bao nhiêu nước bọt để dỗ cô bạn, lúc tắt được cái điện thoại, cậu cảm giác bản thân cứ như vừa được đại xá. Tường An và Linh Linh quen biết nhau từ khi hai đứa còn học mẫu giáo. Hồi đấy có một thằng nhóc xấu tính béo ú hay bắt nạt mọi người trong lớp, Tường An nhỏ người lại hiền lành, đương nhiên cũng trở thành đối tượng bắt nạt của nó. Có một lần, chả biết nhóc béo ú chọc gì Linh Linh, cô nàng điên lên cắn nó chảy cả máu tay, lộn xộn đến mức phải mời cả phụ huynh đến làm việc. Sau hôm đấy, thằng nhóc đó không dám đụng đến Linh Linh nữa. Mỗi lần nó định nhéo tay Tường An, Linh Linh không biết từ đâu xông ra, hất mặt lên kéo lấy tay cậu, trừng mắt với thằng nhóc béo đó. Rồi tiểu học, trung học, cao trung, chẳng biết vì sao mà hai đứa vẫn cứ chung lớp với nhau. Đến tận bây giờ, lên đại học, Tường An và Linh Linh vẫn tiếp tục vào một trường.
Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ trưa.
Trong nhà tầm giờ này không có ai cả. Hai bác và chị họ của Tường An đều đã đi làm cả, căn nhà bốn tầng lầu ấy vậy mà chỉ có mình cậu quanh quẩn đi lại. Tường An xuống bếp úp tạm một bát mỳ, vừa ăn vừa lướt tìm trên mạng chỗ thuê trọ. Thật ra trường đại học của Tường An cũng có ký túc, nhưng cậu không thích ở chung đụng với quá nhiều người. Gia đình cũng ủng hộ việc Tường An thuê trọ bên ngoài hơn là ở ký túc xá sinh viên. Giá cả trên thành phố khá đắt đỏ, dù mẹ Tường An có bảo thích ở đâu cũng được, nhưng cậu vẫn phải xem xét nhiều mặt, không thể không nghĩ gì mà tiêu tiền bừa bãi được. Muốn ở một mình có vẻ hơi tốn kém, nếu ở chung với một người nữa thì chắc vẫn sẽ thoải mái thôi.
Sau khi thu được vài cái tên và địa chỉ tạm ưng ý, Tường An bắt đầu lướt xem những trang fanpage Hà Nội. Ở nhà mãi cũng chán, nếu đã lên thành phố rồi, Tường An cũng muốn đi ngắm nghía đây đó một chút. Hôm qua cô bạn Linh Linh đòi đi ngắm bình minh ở Hồ Tây không thành, vậy thì bây giờ ra Hồ Tây xem hoàng hôn đi!
Nghĩ là làm, Tường An đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Chị họ cậu có để cho cậu một con xe Cup, dù sao nhà cũng không ai dùng đến, Tường An có thể thoải mái sử dụng. Sau khi xem đi xem lại bản đồ, Tường An mới dắt xe khỏi nhà, hòa mình vào dòng người trên phố.
Lượn một vòng quanh hồ, Tường An bắt đầu thấy hối hận.
Mặt đường và hồ nước đều bị cái nắng nung đốt cả ngày, đến chiều bắt đầu phả ra hơi nóng khắp xung quanh. Mặc dù bầu trời đã ngả ánh vàng ruộm, nhiệt độ vẫn không thấy có khả năng hạ xuống. Có gió đấy, nhưng chỉ toàn như gió Lào. Tường An ngồi xe máy mà lưng và trán vẫn rịn ra mồ hôi, da thịt cậu đều như muốn phát hỏa cả.
Theo như chỉ dẫn của những người tự nhận mình là "kẻ đi săn ánh hoàng hôn" trên mạng xã hội, Tường An tìm đến một đoạn đường bên hồ. Cậu để xe sát với rào bao quanh hồ, đứng tựa vào một cột trụ ngay đấy. Bên trái cậu có một đôi tình nhân đang ngồi trên yên xe, xem chừng cũng đến đây để ngắm cảnh hoàng hôn giống cậu.
Bên phải cũng có một cậu thanh niên đang tỳ cả người lên rào sắt, trạc tuổi Tường An, mặc cả cây đen xì. Nhìn từ góc độ của Tường An, cậu thanh niên nom khá đẹp. Được rồi, phải công nhận là cậu ta rất đẹp trai, sống mũi cao với đường nét góc cạnh rõ rành, đạt chuẩn gu thẩm mỹ hiện thời. Chỉ có điều, trông mắt cậu thanh niên này không có lấy một tia sức sống. Chẳng biết cậu ta nhìn cái gì trên hồ mà chăm chú như vậy, giống như đang thả hồn dạo chơi trên mặt nước theo làn khói thuốc lá trên tay mình. Đột nhiên, cậu thanh niên quay sang nhìn Tường An. Tường An có chút chột dạ, vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy thật không phải phép, cậu vội vàng quay mặt nhìn về phía mặt trời đang ngả bóng.
Bầu trời lúc này đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực, hằn những vệt rạch vàng cam lẫn lộn trên mặt hồ. Không gian dường như cũng trở nên tĩnh lặng lại trước cảnh hoàng hôn cháy đỏ. Tường An nghe rõ cả tiếng lá cây cuộn trong gió rồi rơi trên nền đất, tiếng đập cánh của chú chim nào đó giật mình bay khói tán cây, tiếng bước chân đạp trên lá khô của cậu thanh niên bên cạnh... Tường An nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên là cậu thanh niên ấy đã tiến sát lại bên mình. Sắc màu đỏ ối đổ lên một bên mặt cậu thanh niên, đôi con ngươi lóe lên tia sáng của hoàng hôn. Chẳng biết vì lý do gì, hai chân Tường An bỗng trở nên cứng đờ. Cậu quên mất khái niệm né tránh, cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn chằm chằm người kế bên.
"Đi xem hoàng hôn một mình?"
Thanh âm của cậu thanh niên kéo linh hồn Tường An về lại cơ thể. Cậu luống cuống nhìn sang phía mặt trời đang dần bị các tòa nhà cao tầng kéo xuống.
"Ừ, cậu cũng đi một mình hả?"
"Ừ, trùng hợp ghê"
"Haha..."
Tường An cười mà suýt cắn phải lưỡi, ai đời lại có cuộc đối thoại kỳ cục như thế bao giờ không cơ chứ.
"Tôi hay ra đây một mình, lần đầu thấy cậu ở đây đấy."
"À, tôi vừa đỗ đại học, mới lên thành phố hôm qua thôi."
Hít một hơi thật sâu, Tường An đã lấy lại được tinh thần, ít ra thì cậu cũng không nói mấy câu ngớ ngẩn nữa.
"Chậc, lại thêm một cái trùng hợp nữa rồi. Tôi cũng mới tốt nghiệp, chuẩn bị thành sinh viên năm nhất rồi. Tôi đậu trường Đại học Quốc gia."
Tường An nghe vậy hơi giật mình, đáp: "Tôi cũng vào Đại học Quốc gia, đến ngày nhập học khéo lại gặp nhau nũa ấy nhỉ."
Lời ra khỏi miệng rồi, Tường An mới thấy không đúng, Đại học Quốc gia còn chia ra làm các trường khác nhau, rồi bao nhiêu khóa ngành, ai biết được cậu ta học cái nào.
Còn chưa nghĩ ra phải tiếp lời thế nào, cậu thanh niên đã lên tiếng trước: "Yên lặng chút nào, cảnh đẹp nhất đến rồi."
Tường An nhìn theo ánh mắt cậu trai, mặt trời gần như đã mất dạng sau những tòa nhà nhấp nhô phía bên kia hồ. Màn trời đêm xâm lấn dần dần, bao bọc xung quanh những tia sáng cuối cùng le lói. Ánh đỏ tía xẻ rọc ngang mặt hồ cũng dần bị thay thế bởi màu xanh thẫm lặng ngắt. Khung cảnh chỉ ngắn ngủi vài phút là biến mất, đôi tình nhân bên trái cũng kết thúc nụ hôn sâu dài mà chuyển sang trao nhau ánh mắt thay lời tình tự.
"Lần nào cũng thật nhanh." Cậu thanh niên cảm thán, vẫn giữ nguyên tư thế tỳ cả người trên rào sắt, cậu ta nghiêng cả người nhìn Tường An, "Khánh Nam, còn cậu?"
"Tường An."
"Tên cậu nghe như con gái ý."
Tường An có chút xấu hổ. Từ nhỏ cậu đã luôn bị cười vì cái tên có phần nữ tính này. Sau ngày ngày phải nghe Linh Linh lải nhải rằng tên cậu đẹp thế nào, Tường An mới hết tự ti về tên của mình.
"Nhưng nghe rất hay. Tường An, Tường An, gọi lên thôi cũng thấy an yên rồi."
Không ngờ Khánh Nam sẽ nói vậy, vòng cảnh giác cùng xấu hổ bao bọc quanh cậu tạm được nới lỏng. Tường An với Khánh Nam trò chuyện thêm đôi ba câu, mùi thuốc lá hương bạc hà lởn vởn quanh hai người.
"Cậu ở trọ à hay gì?"
"Tôi đang ở nhờ nhà bác trong lúc tìm trọ. Cậu có biết chỗ nào thì chỉ cho tôi với, ở chung một hai người thì vẫn được."
"Nhìn là biết cậu ấm rồi, thêm một cái trùng hợp nữa nhé." Khánh Nam cười rộ lên, nói: "Tôi có một ông anh họ, năm nay vừa mới bắt đầu kinh doanh mô hình phòng trọ kiểu mới cho sinh viên, chắc sẽ hợp với kiểu của cậu."
Tường An hơi bất ngờ, cậu chỉ tiện hỏi vui thôi, nhưng cứ nghe thử xem sao: "Nhà trọ sinh viên kiểu mới? Thế ra cậu làm quen với tôi là môi giới nhà đất đó hả."
"Chắc tại trên trán cậu ghi chữ cần tìm trọ đấy." Khánh Nam nhìn cậu nháy mắt một cái, "Nói ngắn gọn thì là một nhà bốn người, nhưng mỗi người một phòng ngủ riêng."
Nghe qua có vẻ thật sự tốt hơn Tường An nghĩ. Trong nhà có phòng sinh hoạt chung, phòng bếp, các thiết bị thiết yếu đều đầy đủ. Phòng ngủ cũng có sẵn giường, tủ và bàn học. Điều khiến Tường An thấy tốt nhất là mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, Tường An không thích ngủ chung, cũng không thích dùng chung nhà vệ sinh với người khác.
"Vì mới kinh doanh nên đồ đạc mới nguyên, với giá như thế thì được phải không?"
"Ừ, cũng không tệ. Cậu cho tôi cách thức liên hệ nhé."
Hai người trao đổi số điện thoại với nhau, tiện thể cũng kết bạn trên mạng xã hội cho dễ liên lạc. Thời buổi công nghệ, người ta quen nhau không nhất thiết phải có số điện thoại, chỉ cần một cái tên, kết nối điện thoại với internet, thì dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể trò chuyện được với nhau.
Hôm đấy, trên đường về nhà, trong đầu Tường An vẫn còn lưu mãi hình ảnh chiều Hồ Tây có mặt nước và lòng đường phả hơi nóng, có mùi thuốc lá vị bạc hà lơ lửng trong không khí, có cậu thanh niên mang tên Khánh Nam, với nửa bên mặt nhuộm ánh chiều tà, và đôi mắt của ánh hoàng hôn.
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top