CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Căn phòng bệnh của Mỹ Mỹ lúc này chỉ còn Vy Vy và Lưu Thắng, nên không ai biết được sự việc kì lạ trước mắt ngoại trừ Lưu Thắng. Lúc này anh không còn tin vào đôi mắt của mình nữa, lấy tay dụi mắt mấy lần để mong rằng mình nhìn nhầm. Nhưng không, trước mắt anh là một Thanh Thanh bằng xương bằng thịt, ngoại trừ cô không có chân. Anh bắt đầu ú ớ, hoảng loạng múa tay múa chân không biết làm thế nào để diễn đạt tâm trạng lúc này của mình:
“ Chuyện gì thế này … chuyện gì đang xảy ra vậy? Thanh Thanh! Chân … chân của em?”
Cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa khắp người Vy Vy, nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm đầu óc cô. Không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh chóng đến thế, và lại vô tình để cho Lưu Thắng thấy được tình hình của mình lúc này. Thật sự bây giờ Vy Vy không còn tỉnh táo để suy nghĩ được làm thế nào để đối phó tình thế nguy cấp trước mắt nữa
“ Không thể tin được. Người không có chân! Cô … cô là người hay là ma??? Cô … cô có phải là Thanh Thanh không vậy?”
“ Lưu Thắng, em …”
“ Đừng đến gần, tránh xa tôi ra. Cô không phải là Thanh Thanh, phải không? Thật ra cô là cái gì vậy????” Lưu Thắng khiếp sợ nói
Nhìn thấy thái độ của Lưu Thắng lúc này, Vy Vy bỗng bật cười thành tiếng. Nỗi đau vò xé tim gan đến mức cô không thể khóc nỗi, đành cười vì quá đau xót. Xót cho số phận, xót cho định mệnh oan nghiệt biến cô thành ma không ra ma người không ra người, đến mức phải làm cho một con người hiền lành như Lưu Thắng phải sợ cô đến mức này. Thôi vậy, đã phóng lao thì đi theo lao, dù sao thì cô cũng sẽ biến mất thôi mà. Thở dài thật mạnh, Vy Vy nói, giọng cô khẽ thật khẽ:
“ Đúng! Tôi không phải là Bối Thanh Thanh gì cả. Tôi là Hàn Tiểu Vy ….”
Nghe nói đến đấy, Lưu Thắng như khiếp sợ tột độ, anh trợn to mắt nhìn cô, hốt hoảng mấp máy môi như sắp nói ra điều gì. Nhanh chóng, Vy Vy tiếp lời:
“ Anh đừng sợ, anh hãy nghe tôi nói tiếp … tôi sẽ không làm hại đến anh đâu”
Vy Vy lúng túng khi thấy vẻ mặt xanh mét của Lưu Thắng lúc này, anh như chết trân ra đó, không còn nhúc nhích gì nữa, có cảm tưởng như thân thể anh đã bị đông cứng.
“ Như anh thấy, tôi là Hàn Tiểu Vy, tôi thật ra chỉ là một linh hồn, và nhập vào thân xác của Thanh Thanh thôi. Ngày tôi chết đi, trước mắt tôi là cả một đống hình ảnh hỗn độn về những lỗi lầm của tôi trước đây khi tôi còn sống, lúc đó … sứ giả thần chết xuất hiện, và bảo rằng để cứu sống Mỹ Mỹ tôi cần phải hồn siêu phách tán, tan thành tro bụi. Vì chỉ khi nào một linh hồn mất đi, thì mới bảo đảm cho sự sống của một người nơi dương gian. Nên tôi chấp nhận hi sinh linh hồn mình để cứu sống cô ấy, và ông trời cũng rất tốt … đã cho tôi ba ngày hồi sinh bằng thân phận của Thanh Thanh để tôi có thể bù đắp những việc làm mà trước đây tôi phạm phải. Đương nhiên sau ba ngày, khi linh hồn tôi tan thành trăm mảnh, thì Mỹ Mỹ sẽ sống lại”
“…”
“ Anh bất ngờ lắm đúng không? Tôi biết, bất cứ ai đối mặt với hoàn cảnh hiện giờ, nhìn thấy tôi kinh khủng như lúc này … nếu là tôi thì tôi sẽ hét toáng lên và chạy khỏi nơi đây mất!”
“ Cô đang nói thật chứ? Cô là Hàn Tiểu Vy???”
Như không thể tin vào tai mình, Lưu Thắng thất thần lặp lại câu hỏi như để khẳng định thêm rằng mình không phải mơ. Anh lại tiếp tục hỏi:
“ Người hiện giờ đang nói chuyện với tôi là Hàn Tiểu Vy - là một linh hồn ….?”
Vy Vy nhẹ nhàng gật đầu
Im lặng một hồi lâu, Lưu Thắng có vẻ như đang cố gắng bình tĩnh, đối mặt với Vy Vy, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tiến đến gần hùng hổ nói:
“ Tại sao? Tại sao khi chết đi cô lại bám theo Thanh Thanh vậy. Tại sao cô không nhập vào một người khác mà lại nhập vào Thanh Thanh???”
“ Tôi đã gây quá nhiều mất mát cho Mỹ Mỹ và xém nữa là khiến Thanh Thanh mất luôn một người chị, và anh thì mất người yêu. Nên tôi chỉ có thể nhập vào Thanh Thanh để ở gần các người, bù đắp cho những sai lầm của tôi trước kia!”
“ Cô nghĩ rằng chỉ ba ngày cô có thể bù đắp hết những sai lầm mà gây ra sao?” Lưu Thắng bật cười khinh miệt
Đôi mắt Vy Vy lúc này đã ngấn nước, cô cắn môi, nói:
“ Tôi biết, bản thân tôi không thể nào chỉ trong ba ngày bù đắp hết những lỗi lầm của tôi, tôi đã tạo nghiệt, nên dù rằng chỉ là ba ngày, hay thậm chí là một ngày … tôi cũng sẽ cố gắng bù đắp tội lỗi của mình.” – Vy Vy nhìn thẳng vào mắt Lưu Thắng , cô tiếp “ Anh nhìn đi, tôi sắp biến mất rồi. Hôm nay tôi đến thăm người mẹ của mình, bà đã quá đau vì cái chết của tôi mà đã trở nên điên dại. Tôi cũng vì một phút không kiềm chế được bản thân mà tiết lộ thân phận cho người khác biết…. dù rằng họ không tin, nhưng một khi tôi đã nói ra bí mật này … thì nhất định linh hồn tôi sẽ biến mất ngay lập tức.”
Lưu Thắng nhìn Vy Vy ngạc nhiên, anh ngó xuống chân cô rồi hỏi:
“ Nếu như vậy, thì cô giải thích thế nào về việc đôi chân của Thanh Thanh biến mất. Đáng lý ra linh hồn của cô biến mất chứ đâu phải là thể xác của Thanh Thanh”
“ Điều này anh có thể yên tâm. Tôi quả thật đã nhập vào xác của Thanh Thanh. Nhưng thật sự mà nói thì đối với một linh hồn nhập vào xác của một con người còn sống thì quả thật hơi nguy hiểm, rất có thể khí âm của người chết sẽ gây hại đến người được nhập xác. Nên vào trường hợp của tôi, thì thân xác của Thanh Thanh sẽ được phân thân như tôi lúc này, và phân thân đó sẽ theo tôi suốt ba ngày này. Nếu như linh hồn tôi có chuyện gì, thì phân thân này cũng sẽ tan biến. Nhưng tôi có thể bảo đảm với anh, thể xác và linh hồn của em gái người yêu anh vẫn an toàn. Hiện giờ thể xác Thanh Thanh lúc này chỉ là một phân thân của cô ấy mà thôi. Sẽ không gây tổn hại gì đến Thanh Thanh đâu”
Vy Vy nói thật nhanh và gấp rút, cô không biết rằng sau lời nói này cô sẽ lãnh hậu quả như thế nào, sẽ tan biến trong tức khắc và có thể sẽ gây liên lụy đến Mỹ Mỹ… nhưng vào thời khắc Mỹ Mỹ chết đi sống lại, cô biết rằng dù nói ra sự thật lần nữa, cũng sẽ chỉ có cô bị trừng phạt, Mỹ Mỹ vốn dĩ sẽ không sao. Cô nhất định sẽ sống lại…
“ Cô ở đây!”
Lưu Thắng vội bước nhanh ra cửa, chỉ nói một câu một rồi khuất nhanh đằng sau tấm rèm che cửa, để lại đằng sau lưng Vy Vy với một đống thắc mắc khó hiểu không thể giải bày.
Gần 10’ sau, Lưu Thắng mới xuất hiện trước cửa phòng, lúc này trên tay anh đang cầm một chiếc đầm dài đi biển, dài phủ xuống đất, che luôn cả đôi chân. Giờ Vy Vy mới phát giác ra rằng ban nãy anh chạy đi mua chiếc đầm dài phủ chân để che đi đôi chân của cô. Mỉm cười xúc động nhìn anh, cô lên tiếng:
“ Cám ơn anh!” Vy Vy cười buồn, đưa tay nhận lấy chiếc đầm
“ Cô đừng cám ơn tôi. Thanh Thanh là em gái của Mỹ Mỹ. Tôi chỉ không muốn người ta không nhìn thấy đôi chân của Thanh Thanh lại khiếp sợ thôi. Lúc đó em ấy bị mang tiếng là ma quỷ thì tôi biết tính sao?”
Lưu Thắng vẫn lạnh nhạt nói, đôi mắt sắc lẹm, anh tiếp lời:
“ Cô còn không mau mặc vào!”
“ À … ừ!” Vy Vy lúng túng chạy vội tới giường bệnh, kéo rèm cửa giường xung quanh che lại, cô bắt đầu mặc đầm vào, ấp úng nói:
“ Tôi thay đấy! Anh canh cửa giùm tôi đi!”
“ Biết rồi!”
….
“ Mặc xong chưa. Xong rồi thì đi đi!” Lưu Thắng bất chợt lên tiếng
“ …”
“ Bây giờ cô không biết đến khi nào mình biến mất thật sự, vậy thì sao cô không tranh thủ giây phút sống còn lúc này để ở bên cạnh người thương yêu nhất của cô lần cuối chứ?”
“ Lưu Thắng!” Vy Vy không tin nỗi vào tai mình, cô xúc động thật sự. Nghẹn ngào, nói “ Tôi còn phải … Mỹ Mỹ!”
“ Cô ấy hiện giờ an toàn rồi, tôi biết chắc là vậy. Chỉ có cô, cô nên đi đi, có tôi ở đây. Mỹ Mỹ sẽ không sao hết!”
Vy Vy khóc, nước mắt nước mũi từ lúc nào đã thay phiên nhau chảy xuống hai bên gò má cô. Cô cúi đầu xuống cám ơn anh liên tục, rồi nhanh chóng chạy đi, khuất dần đằng sau cánh cửa phòng bệnh.
“ Nhất định phải một linh hồn mất đi thì một sự sống khác mới được sống còn sao? Luật sinh tử của thế giới này là thế sao?”
Lưu Thắng thở dài, nhìn theo bóng dáng của Vy Vy, nhăn mặt xót thương cho số phận nghiệt ngã của cô. Chợt nghĩ đến Hoàng Nhật, anh tò mò không biết anh chàng tuấn tú si tình này sẽ có phản ứng như thế nào khi biết được sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top