CHƯƠNG 3

CHƯƠNG 3

Ngày thứ 1

Trong giấc mơ, Vy Vy thấy mình đã chết, và cô được sứ giả thần chết ban cho ba ngày hồi sinh tại nhân gian để bù đắp những lỗi lầm mà mười tám năm trời cô đã gây ra. Tim cô như rỉ máu khi biết được sự thật là người cha mà cô căm ghét nhất, lại yêu thương cô và vĩ đại đến thế. Người mẹ dịu hiền và xinh đẹp lúc nào cũng chiều chuộng yêu thương cô bây giờ quá đỗi sốc đến mức cả ngày chỉ cười một cách điên dại bên giường trống không – nơi cô đã từng nằm khi nghe tin công bố mình đã chết.

“ Rầm!”

Tiếng cánh cửa sổ đập mạnh vào tường do cơn gió thoảng đã khiến Vy Vy bừng tỉnh. À không, phải nói là hiện tại cô không còn là Hàn Mỹ Mỹ xưa kia nữa, cô giờ đã nhập xác hoàn hồn vào một thể xác khác… mà không ai khác ngoài đứa em ruột thịt duy nhất của Mỹ Mỹ - Bối Thanh Thanh.

Đứng dậy vội khép cửa sổ lại, Vy Vy thở dài. Nhìn bóng dáng người con gái khuôn mặt tái nhợt, đôi môi tím tái kia… cô không khỏi kiềm được nước mắt. Cô đã không còn là Hàn Vy Vy xưa kia nữa, giờ đây cô chỉ là một linh hồn sống nhờ vào thể xác người khác… và niềm ao ước lúc này của cô chỉ là mong muốn Mỹ Mỹ có thể sống lại. Nhưng, sự ích kỷ duy nhất còn sót lại của cô lại mong muốn rằng ba ngày hồi sinh này của cô có thể bù đắp lại những lỗi lầm xưa kia. Nghĩ đoạn, cô bật khóc thành tiếng…

“ Em sao vậy? Em đừng lo, chị em sẽ sống lại. Đừng khóc, Thanh Thanh!”

Vy Vy giật mình khi nghe giọng nói run run của Lưu Băng – người yêu của Mỹ Mỹ.

“ Anh mới đi mua trái cây cho chị em đây nè! Em hư thật, anh chỉ đi có một chút mà em đã khóc bù lu bù loa thế này rồi. Vậy thì chị hai em sẽ rất buồn đấy. Cười tươi lên nào. Thanh Thanh!”

“ Thanh Thanh!”

Hai từ Thanh Thanh nghe thật xa lạ quá. Rõ ràng anh chàng Lưu Băng này đang nhìn cô nhưng lại kêu tên “ Thanh Thanh”… cũng phải, cô đâu còn là Vy Vy. Bây giờ dù rằng linh hồn Vy Vy ở trước mặt, cũng chẳng ai nhận ra sự tồn tại của cô. Chỉ vì, cô là một linh hồn…

Lưu Băng đặt giỏ trái cây xuống bàn, lấy khăn giấy thấm nước ra rồi bước đến bên giường Mỹ Mỹ, cúi xuống gần mặt cô – lau mặt cô một cách từ tốn, giọng anh khẽ nhẹ nhàng như cơn gió, đến mức Vy Vy phải lắng hết sức ra nghe cho rõ:

“ Anh chờ em. Dù có bao lâu anh vẫn chờ. Anh sẽ chờ cho đến khi em tỉnh lại. Chẳng phải anh đã hứa là sẽ mãi mãi ở bên cạnh em hay sao? Vì vậy, tỉnh lại mau lên em nhé!”

Nước mắt anh bắt đầu rơi, anh cười đau khổ, nụ cười thật chua chát làm sao. Vy Vy nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không khỏi bàng hoàng, tại vì sao trước đây cô lại nhẫn tâm chia cắt đôi tình nhân yêu nhau như thế, dù rằng cô đã có Hoàng Nhật.

Nghĩ đến đây, Vy Vy như vô thức chạy xộc ra khỏi phòng. Trong đầu cô giờ đây chỉ muốn kím tìm hình bóng người con trai cô đã từng yêu, và cũng là người cô đã phản bội. Lúc này cô chỉ muốn bước đến bên Hoàng Nhật để ôm anh thật chặt, hôn anh thật nồng để chứng minh cho tình yêu của cô dành cho anh mà thôi.

Đôi chân Vy Vy khẽ dừng bước tại giường bệnh của cô, nói đúng hơn là giường bệnh trước đây cô đã từng nằm. Cô đã chết rồi, vì vậy người ta chuẩn bị liệng cô vào hòm… và hai ngày nữa, đúng với thời hạn linh hồn cô vĩnh viễn tan thành cát bụi, thì thể xác cô cũng đã được mai táng.

“ Vy Vy!”

Tim Vy Vy như ngừng đập.

“ Vy Vy! Vy Vy!”

Tiếng ai đó gọi tên mình tha thiết, Vy Vy lại khóc thêm lần nữa… cô nhận ra rồi, cô nhận ra giọng nói của người đã yêu cô tha thiết, yêu bằng cả trái tim – Đinh Hoàng Nhật.

Cô bước đến bên, nhìn anh một cách đau khổ. giờ đây anh như người điên, cứ nhìn mãi bên chiếc giường trống không người, đưa tay sờ nhẹ nhàng xuống chiếc ra giường trắng tinh như để cảm nhận được hơi ấm còn sót lại. Bất giác, Vy Vy không kiềm được lòng mình mà đưa tay lên sờ khuôn mặt hốc hác và xương xương của anh.

“ Cô làm gì vậy?” Đang miên man nhớ về người yêu đã lìa đời, Hoàng Nhật ngạc nhiên và hốt hoảng khi thấy có một người con gái lạ mặt đưa tay lên sờ mặt anh một cách âu yếm đến lạ lùng, anh rùng mình trợn mắt nhìn Vy Vy

“ Xin … xin lỗi”

Giật mình vì thái độ quá lộ liễu của mình, Vy Vy nhanh chóng rút tay lại, cúi gằm mặt xuống đất xấu hổ. Cô lúc này bỗng trông như một con ngốc, vì thân phận hiện giờ của cô là Thanh Thanh, không phải Vy Vy. Vậy mà cô lại hành động như thế, ắt hẳn Hoàng Nhật sẽ xem cô là loại con gái không ra gì.

Hít một hơi thật sâu, Vy Vy lập tức lấy lại bình tĩnh. Cô nói:

“ Anh đừng quá đau buồn… người đã chết rồi. Tôi chắc rằng người yêu anh nơi chín suối sẽ không muốn nhìn thấy anh đau khổ như vậy.”

“ Cô là…?” Anh khẽ nhíu mày

“ Tôi là Bối Thanh Thanh – em của Bối Mỹ Mỹ”

Nếu đem so sánh với mắt của con ếch ộp thì chắc rằng mắt của nó sẽ không to bằng mắt của Hoàng Nhật lúc này. Anh trợn tròn đôi mắt thật to đến kỳ dị, như sự việc trước mắt là xảy ra quá sức tưởng tượng vậy.

“ Cô là Thanh Thanh…” Hoàng Nhật run run nói “ Cô … tôi xin lỗi… ngàn lần xin lỗi. Chúng tôi đã nợ hai chị em cô quá nhiều … tôi nhất định …”

“ Anh đừng cảm thấy ray rứt. Người nợ chúng tôi là Hàn Tiểu Vy. Hoàn toàn không lien quan đến anh!!!”

Vy Vy vội cắt ngang lời Hoàng Nhật, trái tim cô như rỉ máu, đau đớn nghẹt thở cứ như bị ai đó bóp nghẹn. Cô không muốn nghe tiếp lời nói của anh nữa, vì nhất định anh sẽ luôn nhận những điều thiệt thòi về mình… Tại sao chứ, rõ ràng là cô… là chính cô đã hại Mỹ Mỹ… vốn dĩ chỉ một mình cô gây ra, anh không cần thiết phải nhận lấy thêm tội về mình. Anh thật ngu ngốc!!!

“ Vy Vy không cố ý. Chỉ vì gia đình nuông chiều cô ấy từ nhỏ, nên cô ấy…”

“ Anh đừng nói tốt cho cô ấy nữa.”

“ Vy Vy rất trẻ con, cho dù chỉ là một niềm  vui nho nhỏ… cô ấy cũng lập tức quên mất luôn những việc xảy ra xung quanh”

“ Vì vậy nên cô ấy đã hại chết một người…” Vy Vy nhăn nhó mặt mày, khuôn mặt tái đi vì xót xa khi nghĩ đến Mỹ Mỹ.

“ Vy Vy không hề như vẻ bề ngoài đâu, cô ấy rất yếu đuối, chỉ là vỏ bọc bên ngoài của cô ấy được bọc rất kỹ lưỡng…”

“ Tại sao anh cứ nói tốt với cô ấy, tại sao anh cứ luôn nói sai sự thật? Rằng Hàn Tiểu Vy là một phù thủy! “

“ Phù thủy?” Hoàng Nhật nhướn mày, bất giác anh mỉm cười lạnh lùng “ Không bao giờ tôi coi cô ấy là phù thủy. Trong mắt tôi, cô ấy là người đẹp nhất trên đời!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cho#linh