#Chương 5
~oOo~
Màn đêm đen đặc dần dần buông xuống. Ánh trăng màu bạc nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất thứ ánh sáng nhàn nhạt. Hương thơm dịu ngọt tựa như mùi hương hoa tường vi lan toả vào trong không gian, khiến cho Cự Giải cảm thấy vô cùng đói bụng.
Huyết tộc rất ít khi cảm thấy đói, bởi vì trước khi họ cảm nhận được cơn đói thì bọn họ đã được cho ăn no. Nhưng vì lần trước Song Ngư gặp nạn, Cự Giải lại thờ ơ đứng nhìn, vì vậy, cô bị Huyết tộc Vương trừng phạt.
Huyết tộc từ trước đến nay đều rất lãnh tình, nhưng lại có một đặc tính là luôn bao che khuyết điểm cho đồng tộc. Biểu hiện thờ ơ của Cự Giải hôm đó khiến cho Huyết tộc Vương vô cùng không hài lòng, vì vậy liền cắt khẩu phần máu tươi của cô cho đến khi cô tự nhận ra lỗi lầm của mình. Cự Giải tự nhận mình không có lỗi nên không chịu khuất phục, vì vậy cô bị bỏ đói.
Đã một tuần Cự Giải không được nếm qua máu tươi, cảm giác đói khát đến cồn cào liên tục hành hạ cô, làm cho cô muốn phát điên. Cô nhìn dòng người qua đường tấp nấp qua lại tựa như đang nhìn thấy một đống mạch máu nhảy nhót trước mặt, khiến cho cô suýt chút nữa không kiềm chế được bản năng săn mồi của mình mà lao vào cắn xé những con mồi ngon đang chạy nhảy trước mắt.
Những dòng máu ngọt lành tươi ngon chảy trong động mạch chủ của con người không ngừng nhảy nhót trước mắt cô, nó làm cơn đói của cô càng cuộn trào một cách mãnh liệt hơn. Cự Giải thật sự rất muốn vơ đại một nhân loại nào đó, dùng răng nanh sắc nhọn của bản thân cắn rách da cổ của họ, cuồng loạn thưởng thức hương vị máu tươi ngọt ngào đến nỗi làm cho người ta điên loạn đấy.
Bỗng nhiên, một mùi thơm dịu ngọt tựa như hoa tường vi tràn vào trong cánh mũi của cô, hấp dẫn mọi sự chú ý của cô. Hương thơm này tựa như là hoa anh túc (*), hấp dẫn đến trí mạng.
(*) hoa anh túc: thành phần chủ yếu trong thuốc phiện.
"Học muội?" Thanh âm của thiếu niên trầm thấp lạnh nhạt, lại mang theo một cỗ mát mẻ làm cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cự Giải cố nhịn cơn đói cồn cào nhộn nhạo trong lòng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn người trước mắt. Đôi mắt đỏ tươi diễm lệ của cô vì đói khát mà trở nên cuồng dã, tràn đầy sát ý nguy hiểm.
Ma Kết bị cô dùng đôi mắt đỏ tươi kia nhìn chằm chằm thì giật mình, đôi mắt kia chứa thứ ánh sáng làm cho anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nó tựa như con mắt cuồng dã của loài thú hoang đang nhìn chằm chằm con mồi của bản thân sa vào lưới, tràn đầy sự tham lam cùng khát vọng.
"Vũ học trưởng?" Cự Giải mở miệng, thanh âm khàn khàn khô khốc vì cảm giác nóng rát thiêu đốt ở cổ họng do cơn đói gây nên. Cô nhìn chằm chằm vào động mạch chủ đang chậm rãi nhảy lên từng nhịp của Ma Kết, ánh mắt tăm tối chứa đầy hoang dại.
Đói.
Muốn ăn.
Mùi máu thật thơm.
Thức ăn ngon, muốn cắn.
Trong đầu Cự Giải hiện lên một đống suy nghĩ, tựa như ma chú liên miên không dứt điều khiển cô. Đôi đồng tử đỏ tươi diễm lệ nhìn dòng máu đang chảy trong huyết mạch kia càng trở nên mơ hồ, tràn ngập một làn sương mù cuồng dã.
Muốn cắn.
Hương vị hẳn sẽ rất ngon.
"Học muội, em ổn chứ?" Mặc dù Ma Kết cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình có gì đó khiến anh sợ hãi nhưng anh cũng không thể vứt người này ở lại đây được. Nếu như cô không gặp phải Huyết tộc thì không sao, nhưng nếu rơi vào trong tay Huyết tộc, kết cục quả thật rất khó nói... Huyết tộc đều là một đám điên loạn cuồng hoan.
"Không sao..." mới lạ.
Cự Giải nhẫn nhịn nói ra hai từ này, cảm giác đói khát hoang dại đang dần dần xâm chiếm lý trí của cô. Cô muốn máu tươi, đói đến điên loạn rồi đây này.
Mùi máu của người này thật thơm, ngọt nữa, muốn nếm thử. Cự Giải nghĩ tới đây liền áp sát vào Ma Kết, cái đầu nhỏ nhắn vùi vào cổ của anh. Cô hơi mở miệng, chiếc răng nanh sắc nhọn chậm chạp chạm đến chiếc cổ trắng ngần của Ma Kết.
Ma Kết cảm thấy cổ của bản thân bị một loại khí lạnh bao phủ lấy, tựa như băng đá áp lên, vô cùng lạnh lẽo. Anh đưa tay muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng Cự Giải như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh không thả.
"Cancer Arezil!" Có một người dùng thanh âm nam tính trầm thấp gọi tên của cô.
Giọng nói kia vô cùng quen thuộc, làm chút ý chí đang dần tan dã kia của Cự Giải dần dần khôi phục lại. Thế mà cô suýt nữa thì không khống chế được bản năng mà nhào lên cắn vào cổ của Ma Kết. Nhưng hương vị máu tươi của Ma Kết quả thực là mỹ vị, nó khiến cho cô có cảm giác điên cuồng. Rất lâu rồi cô không vì máu của ai mà trở nên điên cuồng đến như vậy, kể cả máu của thiên thần cũng không thể khiến cho cô điên cuồng đến mất lý trí như thế.
Cự Giải chậm chạm như một con ốc sên bò ra từ trong lồng ngực của Ma Kết, khuôn mặt xinh xắn với làn da trắng bệch bây giò càng trở nên trắng xanh.
"Sao anh lại ở đây..." Cự Giải nhìn người vừa xuất hiện, trong đáy mắt tràn đầy sự chán ghét không hề che giấu, nhưng cô vẫn nghiêng ngả bước về phía anh ta.
"Xin lỗi, tiểu thư nhà tôi khi uống say thường hay chạy loạn. Không biết cô ấy đã làm gì thất lễ với anh chưa?" Chàng trai kia mỉm cười để lộ ra một chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu.
Ma Kết nhíu mày nhìn anh ta. Trực giác của anh cho biết người trước mặt này là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Anh ta là một con thú hoang ẩn giấu trong vỏ bọc đơn thuần hoàn mỹ, trực chờ một khi bạn sơ sẩy sẽ không ngần ngại mà lao vào cắn xé bạn.
"Cô ấy đứng không vững nên tôi đỡ cô ấy một cái thôi." Ma Kết đáp một tiếng, trên gương mặt điển trai của anh hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc khác thường nào.
"Thật xin lỗi, đã tạo rắc rối cho anh rồi." Chàng trai mỉm cười ôn hoà, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho anh "Thế này đi, nếu mà sau này anh gặp phải rắc rối gì khó giải quyết cứ đến tìm tôi, tôi giúp anh giải quyết."
"Không... không cần đâu..." Ma Kết theo bản năng mà trả lời, anh hơi rụt người lại, từ chối nhận lấy tấm danh thiếp kia.
Chàng trai kia mỉm cười đầy ôn hoà nhìn anh, nhưng Ma Kết lại cảm thấy sống lưng của bản thân mát lạnh. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu khi đứng chung cùng hai người này. Anh cảm giác được bản thân mình tựa như bản thân là một con mồi đang vùng vẫy trong móng vuốt của những kẻ đi săn, tràn ngập hoảng sợ cùng hoang mang.
"Vậy, tôi xin phép đưa tiểu thư nhà tôi đi trước." Chàng trai thu lại tấm danh thiếp nhét vào trong túi áo, kéo tay Cự Giải dẫn cô rời đi.
Ma Kết nhấp nhấp môi dưới, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của hai người, không biết là suy nghĩ cái gì.
"Này, khẩu phần máu tươi của cô." Sau khi dẫn Cự Giải đi được một đoạn khá xa, chàng trai kia mới buông tay cô ra, ném cho cô một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay người lớn.
Chiếc hộp hình vuông, được trang trí rất tinh xảo, phía trên còn in một đôi cánh nhỏ màu trắng rất đẹp.
Máu thiên thần thuần huyết... Đây là loại máu chỉ riêng một mình Huyết tộc Vương mới được quyền hưởng dụng. Tay cầm chiếc hộp của Cự Giải hơi siết lại, thiếu chút nữa là bóp nát nó.
"Đừng có làm đổ, Điện hạ sẽ không vui đâu." Chàng trai nghiêng đầu nhìn tay của cô, mỉm cười sâu xa.
"Ngươi rõ ràng là người sói, tại sao lại chạy theo cô ta như một con chó thế chứ?" Cự Giải thu lại lực ở tay, cười nhạt nhìn hắn.
"Có sao chứ? Dẫu sao chủ nhân của tôi cũng là Huyết tộc Vương, còn cô chỉ là một kẻ đến quyền tranh đoạt Vương vị cũng không có." Chàng trai cười, nụ cười kia tràn ngập châm biếm "Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một tên Vampire lai ghê tởm."
Cự Giải cảm thấy máu toàn thân của mình đang nóng dần lên, cảm giác bị người khác châm biếm khinh thường vô cùng khó chịu.
"Ghê tởm? Một nửa dòng máu của tôi là của tộc trưởng tộc thiên thần đấy."
"Vậy sao cô không đi tìm cha của mình đi." Chàng trai nở một nụ cười giễu cợt, thanh âm tràn ngập châm biếm "À, tôi quên mất. Ông ta là thiên thần, sao có thể có một đứa con là Vampire được chứ? Cô là nỗi ô nhục của ông ta, nếu cô mà đến tìm ông ta, ông ta sẽ giết chết cô."
Cự Giải nhìn anh ta, trong đáy mắt đỏ tươi là một mảng lạnh lẽo. Dưới đáy mắt của cô là từng tia hung quang chậm rãi lưu chuyển.
"Phải rồi, cô cách xa người lúc nãy một chút." Chàng trai không thèm để tâm tới ánh mắt đầy sát ý của cô, chỉ nhàn nhạt nói.
"Tại sao?" Cự Giải khó chịu nhíu mày, thanh âm khô khốc khàn khàn có điểm khó nghe.
"Anh ta là thợ săn quỷ hút máu, hơn nữa, còn là cấp S." Chàng trai cười nhạt, đáy mắt là băng sương kết lại thành từng tầng, cuồn cuộn như sóng tràn.
Cự Giải không nghĩ tới thế mà Ma Kết lại là thợ săn quỷ hút máu, lại còn là cấp S? Thợ săn quỷ hút máu cấp S, thực sự vô cùng khó đối phó, ngay cả cô khi giải quyết thợ săn quỷ hút máu cấp A cũng đã cảm thấy khó khăn chật vật, huống hồ anh ta là thợ săn quỷ hút máu cấp S.
Nếu là trước kia, mười Thợ săn quỷ hút máu cấp S cũng chẳng là gì đối với cô cả, nhưng hiện tại... Từ khi cuộc Huyết chiến kia xảy ra, Huyết tộc Vương bị chìm sâu vào giấc ngủ say, Huyết tộc trở nên càng ngày càng suy yếu, đã không còn hưng thịnh như lúc đầu nữa rồi.
"Biết rồi." Cự Giải vô lực trả lời, cô hoàn toàn không muốn đối đầu với thợ săn quỷ hút máu.
Đó tựa như là một loại bản năng của cô vậy. Bởi vì dòng máu đang chảy trong người cô một nửa là của thiên thần. Nếu không phải tình huống quá mức khẩn cấp, cô sẽ không bao giờ ra tay với bọn họ.
"Còn nữa, không thể hút máu nhân loại lung tung, rất dễ bị đám thợ săn đó truy ra." Chàng trai cười nhạt, nhắc nhở xong liền rời đi.
Cự Giải nhìn chiếc hộp trong tay, rồi lại nhìn về hướng chàng trai rời đi. Bỗng, cô nắm chặt tay lại, chiếc hộp trong lòng bàn tay bị bóp nát, máu tươi dọc theo kẽ tay chảy xuống, vỡ tan khi chạm vào mặt đất. Hương vị máu tươi ngọt ngào lan toả, tựa như mùi hoa tường vi, luẩn quẩn phảng phất khiến người ta mê muội.
"Báo cáo, đã phát hiện mục tiêu." Ma Kết đứng sâu trong hẻm tối, nơi ánh đèn đường không thể nào chiếu tới. Đôi mắt màu lục đẹp tựa như khảm nạm ánh nên tia nhìn hứng thú, mái tóc màu lam che khuất khuôn mặt bị ẩn giấu trong chiếc áo choàng màu đen.
Cự Giải lơ đãng đưa mắt nhìn vào trong hẻm tối, hờ hững bước đi dường như không hề nhìn thấy người đang đứng trong hẻm tối kia.
Hương vị máu thật ngọt ngào, quả thực là mĩ vị. Cô nàng đưa chiếc lưỡi mềm mại liếm qua đôi môi đỏ tươi khô khốc, ý cười trong đáy mắt càng trở nên sâu thăm thẳm.
~oOo~
Kim Ngưu chậm chạp di chuyển vào khu cổ mộ phía sau trường học. Đôi mắt màu tím tử la lan của anh dừng lại trên cái xác bị hút cạn máu được vứt bên ngoài cổ mộ, máu đỏ tươi sẫm màu văng trên đất, nhuộm đỏ một vùng cỏ non xanh mướt. Từng ngọn cỏ xanh mướt nhuốm đẫm máu tươi, tựa như nhiễm phải sương sớm, trở nên cực kỳ tươi non.
"Huyết tộc cấp E?" Kim Ngưu đưa tay xoa cằm nhìn chằm chằm vào cái xác trước mặt, ngón tay thon dài chạm vào vết cắn trên cổ nạn nhân, nơi vết cắn máu đã hoen ố màu nâu xỉn.
Huyết tộc cấp E chính là Huyết bộc của Huyết tộc, là những con người sau khi bị cắn biến thành. Huyết tộc cấp E là những Huyết tộc không bao giờ có thể kiểm chế bản năng thèm khát máu tươi của bản thân, nó là những Huyết tộc hạ đẳng nhất, thấp kém nhất, là sự tồn tại mà Huyết tộc xem thường.
Rất ít Huyết tộc mong muốn con mồi của mình trở thành một Huyết bộc, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến dòng máu thuần huyết cao quý của họ. Nhưng họ có thể sơ ủng con người trở thành người thừa kế của họ, có nghĩa là họ nhận định con người đó làm người truyền thừa, sau khi sơ ủng, con người đó sẽ trở thành một Huyết tộc mới sinh, cực kỳ yếu ớt.
"Nhóc, hình như cậu có thể phân biệt cấp bậc của một huyết tộc thông qua vết cắn?" Nhân Mã không biết xuất hiện từ nơi nào, đang ngồi trên một ngôi mộ cổ rong rêu xanh sẫm lan tràn, trên tay là một chiếc đồng hồ làm bằng vàng trắng đang chậm rãi rung lắc.
Tiếng kim đồng hồ nhẹ nhàng dịch chuyển, âm thanh tích tắc vang lên trong đêm tối, tựa như từng hồi chuông câu hồn của Tử thần.
Kim Ngưu không trả lời câu hỏi của Nhân Mã mà chỉ gật đầu một cái, lại tiếp tục quan sát cái xác chết trước mặt.
Mới có mấy tiếng trôi qua mà lại có thêm người chết, tốc độ nhanh chóng y hệt thời kỳ Huyết tộc vẫn còn hưng thịnh. Huyết tộc Vương tỉnh dậy sau giấc ngủ say 300 năm, khiến cho Huyết tộc tưởng chừng như lụi tàn lại một lần nữa sống dậy, tựa như trở về thời kỳ hoàng kim của Huyết tộc vậy.
"Nhóc, cậu có thể phân biệt được giữa con người và Huyết tộc không?" Thiên Yết ngồi bên cạnh Nhân Mã, tò mò hỏi Kim Ngưu.
"Vậy anh có nhìn thấy em bị bệnh gì hay không?" Kim Ngưu không trả lời ngay mà hỏi ngược lại một câu như vậy.
"Anh còn chưa có kỹ năng nhìn mặt đoán bệnh." Thiên Yết co giật khoé môi một hồi, mới trầm mặc trả lời.
"Vậy thì vì cái gì mà anh nghĩ em có kỹ năng nhìn mặt đoán mệnh?" Kim Ngưu quay đầu nhìn sang, khoé môi nâng lên một chút, mang theo ý tứ cười nhạo không một chút che giấu.
Thiên Yết: "..."
Không biết nói luôn là không biết, còn vòng vo chửi người ta như vậy. Rốt cuộc là con trai của nhà nào đây không biết?
"Là Huyết tộc cấp E, mới sinh, vô cùng yếu ớt..." Kim Ngưu còn chưa nói xong đã lập tức biến mất trước mặt bọn họ.
"Này, còn chưa nói xong mà..." Nhân Mã đang ghi chép hét lên một câu phía sau lưng Kim Ngưu, nhằm mong cậu trở lại nói nốt kết luận.
Nhưng Kim Ngưu không để tâm tới, cậu dừng chân trước một vùng đất trống không phía sau bức tường bao quanh học viện, nghiêng đầu nhìn về phía cây hoa tường vi nở rộ rực rỡ phía đối diện, từng bông từng bông, đỏ tươi yêu diễm nở rộ dưới ánh trăng màu bạc như nhuộm thêm thêm một vòng sáng, cực kỳ câu nhân.
Bỗng, cằm của cậu bị một bàn tay mềm mại với những ngón tay tinh xảo, khớp xương rõ ràng nâng lên. Mái tóc đỏ rực tựa như lửa theo gió mà khẽ mơn man trên khuôn mặt điển trai của cậu, thanh âm thiếu nữ mềm mại, dịu dàng mà còn mang theo sự cuồng dại khát máu:
"Chàng trai, cậu theo dõi tôi?"
Kim Ngưu mở to đôi mắt màu thạch anh tím, nhìn người vừa mới xuất hiện trước mắt. Mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại khẽ xoăn xoắn quyện vào mái tóc màu vàng nắng của cậu, đôi mắt màu huyết dụ ánh lên tia cười nhàn nhạt.
Cậu cảm thấy trái tim trong lồng ngực của bản thân không tự chủ mà mất đi khống chế, tựa như khốn thú bị vây hãm đã lâu, cuối cùng cũng có thể tìm cách thoát ra khỏi chiếc lồng giam...
—to be continued—
•••
#Huyết Nguyệt#
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top