Introduce

Tên truyện: Hồi Gia

→"Hồi" là trở về, "Gia" là nhà. Một cuộc hồi gia của sáu linh hồn từng lạc nhau, từng lớn lên khác biệt, giờ chung lòng dưới một mái.

Lời Ngỏ:

Mỗi năm Tết về, có một căn nhà cũ ở miền Nam sáng đèn trở lại.
Không đèn chớp, không loa to, chỉ có tiếng lách cách nồi niêu, tiếng chổi quét sân, và tiếng mấy đứa con trai gọi nhau như hồi còn nhỏ.

Nhà có sáu người con, mỗi đứa một má, một họ, một cuộc đời.
Nhưng khi về đây, tụi nó không cần gọi nhau bằng vai vế — chỉ cần gọi:
"Anh Hai, chú Sáu, anh Ba, thằng Tư, nhỏ Năm, thằng Út."
Vậy là đủ.

Căn nhà này từng có má, từng có cha.
Mà giờ chỉ còn hương nhang, bậc thềm cũ và những ký ức nằm trong ngăn gỗ tủ thờ.

Mỗi đứa có thể đi khắp thiên hạ, sống giữa đèn máy lạnh hay ánh đèn sân khấu,
nhưng về đây, là vẫn ngủ đất, ăn bánh tét, nghe hàng xóm gọi: "thằng nhỏ nhà ông Cảnh về rồi kìa!"

"Hồi Gia" không chỉ là về quê.
Mà là về những điều cũ kỹ nhất, thương nhất, thật nhất.

Là khi sáu cái bóng khác nhau cùng ngồi chung một chiếu.
Là khi giữa mâm cơm có tiếng cười của má.
Là khi không ai nói ra, nhưng ai cũng biết:
"Tụi mình có nhau."

꧁༺__________________༻꧂

《Lục Công Tử Truyện – Lưu Ảnh Nhân Gian》

(Sáu Công Tử – Bóng Người Còn Lại Giữa Trần Gian)

"Một người thắp bếp đỏ, một người dắt ánh trăng.
Một người giữ hơi thở nhạc, một người cười giữa lửa than.
Một người như ngọn gió ngược, một người như bóng nước trôi."

Lời truyền trên mái ngói phủ xưa

. . . .

Võ Vũ Trường Giang
Huynh trưởng  Võ công tử
– Ngọn lửa âm thầm trong bếp cũ –
Tinh thiện nghệ. Trụ Nha Trang.
[Giang huynh – trưởng giả chi phong, tựa tùng giữa sương]
Tĩnh tại – Cẩn ngôn
|Trụ lửa của gia môn – người giữ ấm không cần lời|
"Cháy không cao, nhưng chưa từng tắt – dẫu nhà vắng hay lòng người lạnh."

→ "Trụ mà không phô, ấm mà không lộ – chính là người giữ bếp, giữ nhà."

. . . .

Kiều Minh Tuấn
Nhị ca – Kiều công tử
– Cơn gió đầu hiên lúc trưa vắng –
Hành hí nghệ. Trụ Đà Nẵng
[Tuấn nhị ca – tiếng cười xua mỏi mệt]
Tiếu đàm – Thâm chí
|Gió hòa nhà – người giữ mọi khoảng cách sát lại bằng tiếng cười|
"Thổi qua nhẹ tênh, rồi ở lại trong tiếng cười của người khác."

→ "Kẻ khiến người cười, thường là kẻ từng khóc một mình lâu nhất."

. . . .

Lê Thành Dương
Tam huynh – Dương công tử
– Bóng trăng nghiêng trên giếng cổ –
Hành xướng – thương – diễn. Trụ Hà Nội.
[Dương tam lang – ánh trăng trong lòng huynh đệ]
Ôn hòa – Khả kính
|Tâm soi lặng – người nâng đỡ không ai hay|
"Không nói, chỉ soi – và vẫn còn đó dù mây có phủ đầy trời."

→ "Người soi lòng thiên hạ, chưa từng đòi ai soi lại chính mình."

. . . .

Lê Dương Bảo Lâm
Tứ ca – Lâm công tử
– Tiếng sấm rền phía sau núi –
Hành hí kịch. Trụ Đồng Nai.
[Lâm tứ ca – cái rộn ràng che giông tố]
Liệt khí – Chân tâm
|Tiếng vang giữ lưng – kẻ ồn ào để người khác được yên|
"Chẳng phải dọa ai, chỉ để che tiếng thở dài của những kẻ yếu lòng hơn."

→"Gầm để dọa đời, nhưng che giấu trong đó là tiếng thở dài không ai hay."

. . . .

Phan Lê Vy Thanh
Ngũ đệ – Phan công tử
– Tiếng chuông gió lắc nơi cuối hiên –
Hành truyền thị. Trụ Đà Lạt.
[Thanh ngũ đệ – kẻ khua vui từ ngón tay nhẹ]
Mẫn tiệp – Trầm tĩnh
|Kẻ giữ nắng – người khiến mọi điều im lặng trở nên dịu dàng hơn|
"Nghe như giỡn, nhưng chạm đúng nỗi buồn chưa dám gọi tên."

→"Kẻ tung hứng lời chơi, là người giấu nỗi thật sâu nhất."

. . . .

Trần Minh Hiếu
Lục đệ – Trần công tử
– Phiến đá phủ rêu dưới gốc cổ thụ –
Hành tân xướng. Trụ Cà Mau.
[Hiếu lục đệ – hòn đá câm biết nhớ]
Tĩnh mạc – Kiên tâm
|Kẻ giữ lối – người không lên tiếng nhưng luôn đợi mọi bước chân về|
"Không cần lên tiếng – ai thương nhau sẽ biết đường tìm về."

→"Không lên tiếng, không chen hàng – mà luôn là điểm tựa cuối cùng khi mọi thứ ngã."

꧁༺__________________༻꧂

Tự Truyện

Giang phong chử hỏa hương, trưởng huynh quy dạ tĩnh.
Gió sông nấu hương bếp, anh cả về trong đêm tĩnh.

Tiếu ngữ phù đăng ảnh, lục đệ hoán quân quy.
Tiếng cười lơ lửng dưới đèn, em út gọi chú Sáu hồi gia.

Xuân sắc huyền y tụ, tam lang niệm cựu đồ.
Sắc xuân vướng vạt áo, anh ba nghĩ về đường xưa.

Phong nguyệt xâm bôi tửu, tứ tử hí thanh huy.
Gió trăng chen vào chén rượu, anh tư trêu ánh sáng trong.

Tàn tuyết áp song kiên, ngũ nam hành bất ngữ.
Tuyết muộn đè đôi vai, anh năm bước đi không lời.

Mộng quy thiên lý ngoại, mạt tử lữ yên hà.
Mộng trở về từ nghìn dặm, em út bước giữa khói sương.

「風過舊門扉,影還舊夢歸。」
Gió qua cánh cổng xưa, bóng người xưa cũng trở về cùng mộng cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top