4 con trai xã trưởng

Mẫn Châu càng lớn càng trổ mã xinh đẹp, mái tóc đen nhánh được nàng nuôi kĩ lưỡng, mướt như suối, da thịt mịn màn như bông, cha má có một mình nàng là con gái nên cũng rất cưng, tuy không khá giả nhưng cũng không để nàng vất vả.

                             

Cha nàng mướn đất của Kim gia trồng ngô, trồng lúa, má nàng nuôi một đàn vịt, Mẫn Châu thì giúp cha má nấu cơm, giặt đồ, rửa chén, trông coi nhà cửa, tỉ mỉ vô cùng, ngôi nhà lá lụp xụp nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp.

                             

Nghe tiếng bước chân, Mẫn Châu quay ra ngoài trước, Thái Nguyên đứng trước cửa nhìn vào, đáy mắt trộm ý cười, bọn họ cũng chơi với nhau gần ba năm trời rồi. Thái Nguyên tuy nhỏ tuổi hơn nhưng nay đã nhảy giò cao hơn nàng một cái đầu. Mới 13 tuổi nhưng đã chững chạc thấy rõ, chỉ là cô quá ít nói, cứng nhắc, hầu hết thời gian bên cạnh nhau đều là nàng làm trò cho cô cười, còn cô chỉ im ỉm ngồi bên cạnh.

                             

- Cô út.... - Mẫn Châu giơ cây chổi lên ý bảo đang quét nhà dở dang .

                             

- Ừm. - Thái Nguyên thấy nàng đang dọn dẹp nhà nên cũng không hối thúc gì, chỉ loanh quanh trước cửa xem mấy chậu bông.

                             

Thái Nguyên bình thường buổi sáng sẽ theo cha hoặc Huệ Nguyên đi coi đồn điền, hoặc đến xưởng coi công nhân làm gỗ, chiều đến rảnh rỗi thì cùng nàng ngồi ở gốc cây, bình yên trôi qua những ngày tháng này như thế.

                             

Thái Nguyên cảm thấy nếu Mẫn Châu không xuất hiện, chắc hẳn cuộc sống của cô sẽ rất vô vị đi, xung quanh chả ai dám đến gần chơi với cô cả.

                             

Hôm nay thằng Tí và thằng Tèo ở nhà sửa sang nhà cửa chuẩn bị đón tết nên không cùng cô sang đây, cho nên cô đi có một mình. Dù gì cũng đã lớn, cô mới không thèm để hai thằng nhóc đó lẽo đẽo theo, phiền chết được.

                             

Mẫn Châu rửa tay chân sạch sẽ bước ra ngoài trước, liền được Thái Nguyên quăng cho túi bánh táo.

                             

Mẫn Châu cười khì khì, mỗi lần ông hội đi tỉnh về đều có bánh táo, Thái Nguyên lúc nào cũng đem qua cho nàng một phần, riết thành quen. Nàng ăn nhóp nhép đi bên cạnh cô.

                             
Thái Nguyên đúng là có chút khó gần, tính tình lại quá ư cục súc, nói năng lại cọc cằn, nhưng trước giờ cũng chưa đánh mắng nàng lần nào, ngược lại, Mẫn Châu cảm thấy cô có phần dung túng mình. Không biết có phải là do nàng ảo tưởng không nữa.
                     

Cả hai vẫn như thường lệ nằm dưới gốc cây, Thái Nguyên lấy tay che lấy mắt mình rồi mơ màng, Mẫn Châuhái đám hoa cúc dại bên đường đan thành một vòng hoa thật đẹp rồi kì kèo cô :
                             

- Cô út, con đeo cho cô út.
                             

- Trẻ con. - Thái Nguyên mắng một câu nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi dậy cho nàng đeo lên.

                             

Mẫn Châu cẩn thận đeo lên đầu cho cô, nhìn thấy cô trông như vị công chúa, Mẫn Châu cười tít mắt. Nhưng nghe cô mắng mình trẻ con liền phồng má :                     

- Con 16 tuổi rồi, má con còn đang tính gả con đi, con đâu còn nhỏ chớ.
                             
Thái Nguyên nghe tới đây liền cắn chặt môi dưới nhìn nàng u uất.- Gả....gả đi đâu ?                          

Mẫn Châu nhún vai.- Con hỏng biết, mà con đâu có được phép xen vô, cha má chọn thì con ưng thôi. - Con gái trong nhà sớm muộn cũng trở thành con người ta, nàng đâu được lựa chọn chứ, cha mẹ đặt đâu nàng phải ngồi đó, đây là quy định từ xưa đến nay rồi.                                                                 

- Cho dù là người mình không yêu cũng ưng ? - Thái Nguyên biết rõ nàng không thể cãi lại, nhưng cũng muốn nghe chính kiến của nàng.

- Con cũng đâu có cách. - Mẫn Châu buồn bã, con gái lớn phải gả đi, có lẽ cha mẹ nàng sẽ tìm một anh nông dân nào gần đây để gả  nàng đi, giúp gia đình đỡ đần vài khoản phí. Nàng gả đi rồi, gia đình không còn phải lo cho nàng cơm ăn áo mặc, nàng xem đây là nghĩa vụ của mình.

- Ngu. - Thái Nguyên cuộn tay lại rồi đem vòng hoa quăng xuống.

- Tự nhiên chửi con.

Mẫn Châu không biết vì sao cô lại tức giận, nàng nhặt vòng hoa lên phủi bụi rồi đem đặt lên đầu mình, cười ngây ngốc.

Thái Nguyên bất giác cảm thấy rung động vì nụ cười ngây thơ hồn nhiên đó. Tuy nàng lớn hơn cô vài tuổi nhưng nàng vẫn vô lo vô nghĩ, không phải như cô suốt ngày phải giúp cha tính toán chuyện làm ăn.

Cô nhìn nàng, cũng phải, con gái lớn phải gả đi, Mẫn Châu cũng đâu còn nhỏ nhắn gì. Nhưng mỗi khi tưởng tượng ra cảnh Mẫn Châu thành thân cùng người khác, hằng đêm bên cạnh họ, gọi nhau chồng chồng vợ vợ, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.

- Má chị mà gả chị, tôi nói cha tôi lấy đất lại. - Thái Nguyên nói một câu rồi nằm xuống nhắm tịt mắt lại.

- Kì dạ. - Mẫn Châu gãi đầu, hai chuyện đó thì liên quan gì nhau ?

- Con nít con nôi bày đặt lấy chồng.

Cô nói xong liền im lặng. Mẫn Châu  cũng thôi không dây dưa mà nằm xuống bên cạnh cô.

Gió mát thổi nhè nhẹ qua cánh đồng lúa, mùi mạ non thơm lừng, Thái Nguyên nghe tiếng thở đều đều bên cạnh liền quay sang hỏi nhỏ :

- Mẫn Châu...ngủ rồi sao ?

Không có ai trả lời, Thái Nguyên thôi không hỏi, an ổn nằm đó. Cô đối với nàng là gì ? Là muốn bảo vệ, muốn yêu thương, đùm bọc.

Đó là thể loại tình cảm gì ? Giống của chị hai và chị dâu không ? Cô lơ ngơ, làm sao cô có thể yêu Mẫn Châu được, chắc do chơi chung vơi nhau lâu nên mới cảm thấy bực khi Mẫn Châu nói muốn lấy chồng, cô sợ mình lại bơ vơ một mình. Có lẽ vậy.

Trời nhá nhem tối, Mẫn Châu tỉnh giấc, xung quanh tối đen, nàng giật mình :

- Trời đất, muộn vậy nè. Về cô út ơi.

Thái Nguyên đang ngủ ngon, nghe nàng gọi liền cáu kỉnh, gãi gãi mũi rồi đứng dậy ngáp một cái.

Cả hai đi dọc trên đường làng, đột nhiên một đám thanh niên say xỉn xiêu vẹo đi về hướng họ. Đi đầu là một thanh niên cao lớn ăn mặc sang trọng.

Anh ta đâm thẳng vào người Mẫn Châu rồi ngước lên lèm bèm :

- A, cô Mẫn Châu đây mà, mỹ nữ đẹp nhất xóm này, nghe danh đã lâu, nay mới được gặp.

Cô nhìn anh ta, trông quen lắm, Thái Nguyên hình như đã từng thấy, nhưng nhất thời không nhớ ra. Cô thấy bàn tay anh ta đang có ý định nắm lấy bàn tay nàng liền lôi Mẫn Châu ra sau lưng mình rồi bắt lấy cánh tay anh ta vặn ngược, làm anh ta la oai oái :
             
- Buông tao ra, con nhóc này là ai vậy ?

Nói xong liền đạp cho Thái Nguyên một cái, Thái Nguyên không vừa, đấm vào mặt anh ta lại một cái, rồi nắm tay Mẫn Châu :

- Chạy đi.

Phía sau anh ta còn ba bốn người nữa, dây dưa vào thì không có kết quả tốt, đành chạy thoát thân trước đã.

Nhưng anh ta nào buông tha, bị đánh nên mất mặt nên liền rượt theo muốn trả đũa.

Mẫn Châu bị cô lôi đi, chạy được một chút liền vấp ngã.

Thái Nguyên hoảng hồn ngừng lại đỡ nàng lên. Anh chàng kia đã ở sau lưng, tay còn cầm cây giơ ra.

Anh ta lừ đừ nhìn hai người họ, đánh bừa.

Thái Nguyên liều mạng, cầm cục đá gần đó, ném vào đầu anh ta làm anh ta quỵ xuống ôm lấy đầu máu.

Thái Nguyên kéo Mẫn Châu đứng dậy, chạy thục mạng về nhà.

Cả hai thở hồng hộc đứng trước cửa nhà Mẫn Châu, Thái Nguyên vuốt ngực mình, hôm nay có thằng Tí với thằng Tèo thì cô chơi khô máu với thằng khốn đó.

Thấy vẻ mặt trắng bệt của nàng, cô đẩy vai nàng trấn an :

- Vô nhà đi, đừng sợ.

..

Xui xẻo thay, anh ta lại là con xã trưởng, được gia nhân đem về băng bó, đến sáng hôm sau tỉnh rượu liền cay cú, mách cha mình.

Ông xã trưởng có mỗi một đứa con, lại bị một người con gái đánh đương nhiên tức giận, sáng ra đã cho người đi tới nhà Mẫn Châu.

Bởi vì anh ta hôm qua say rượu, chỉ nhớ mỗi mặt Mẫn Châu nên ông đành đi tim nàng trước vậy.

- Con Mẫn Châu đâu ? - Ông xã trưởng tay cầm gậy gỗ, đầu đội nón cối, bộ bà ba bằng lụa trắng đắt tiền, ông hét lớn. Phía sau còn có năm sáu tên gia nhân cầm gậy theo, con trai ông ta đứng bên cạnh, đầu vẫn còn băng bó.

Vợ chồng hai Phương bước ra, Mẫn Châu cũng theo sau, vừa nhìn thấy anh ta, nàng đã kinh hãi nấp sau lưng cha mình, cơ thể run rẩy.

- Gông cổ nó đi cho tao. - Ông xã trưởng hét lên, mấy tên gia nhân xông tới hung hăng lôi nàng ra, lấy dây trói tay lại.

Hai Phương thấy người bắt con gái mình đi, còn trói lại liền quỳ rạp xuống khóc :

- Xã trưởng, có chuyện gì vậy, con gái con đã làm gì nên tội vậy ?

- Nó đập con trai tao lỗ đầu. - Ông xã trưởng đạp cho anh một cái rồi ra lệnh cho dẫn người đi.

Mẫn Châu bị lôi sền sệt dưới đất, nàng rướm nước mắt đứng dậy, bị họ kéo đi như tội phạm.

Đến nhà xã trưởng, ông quăng nàng ra giữa sân, trời nắng đốt da đốt thịt, Mẫn Châu đau rát liền cựa quậy, mồ hôi đổ dọc thái dương.

- Hôm qua mày đi với một đứa nữa, là ai ?

Mẫn Châu im lặng, không nhìn họ, chỉ cắn răng chịu đựng, Thái Nguyên là vì cứu nàng nên mới đánh anh ta, nàng không muốn liên lụy cô
                   

Hỏi thêm mấy lần, Mẫn Châu  vẫn giữ thái độ ngoan cố không hợp tác, ông quát :

- Đem nó vô trong đập, xong rồi nhốt nó lại. Lần này tao cho mày nhừ đòn, dám đụng tới con trai tao.

Mẫn Châu  bị hai tên thanh niên đem vào trong. Họ dùng dây thừng mà quất vào tay vào lưng nàng, đến khi da thịt đã rướm máu mới ngưng một chút.

Mẫn Châu bị nhốt trong một căn chòi nhỏ, không đèn đóm, không được cho ăn, vừa đói, vừa đau vừa lạnh.

Cách hai canh giờ họ lại đem Mẫn Châu ra tra hỏi rồi đánh đập, tới khi nàng ngất đi mới buông tha, cả người đều là vết thương, máu dính đầy quần áo, khô lại đau rát vô cùng.

Cha mẹ nàng lòng như lửa đốt, không biết phải làm sau, họ chạy đến nhà xã trưởng mấy lần, nhưng đều không được cho vào. Cuối cùng cha nàng quyết định đến nhà ông Kim mượn tiền để chuộc nàng về.

Hai Phương cùng vợ quỳ rạp dưới đất, ông Kim ngồi hút thuốc ở trên. Vợ hai Phương khóc muốn ngất đi, hai mắt sưng vù, tay chân run lẩy bẩy, dập đầu lia lịa :

- Ông cả, ông cho con vay ít tiền đi chuộc Mẫn Châu về, con lạy ông....

- Nó bị cái gì ? - Ông Kim nhíu mày lại không hiểu mô tê gì.

Hai Phương khuôn mặt thất thiểu, tròng mắt đỏ hoe, tay chân anh chai sần chắp lại :

- Con nghe nói nó đánh con trai xã trưởng, nhưng mà con bé trước giờ hiền lành...

Anh không biết đã có chuyện xảy ra nhưng con gái anh trước giờ nhu mì hiền hoà, chưa từng mắng chửi ai, tại sao lại đánh người ?

Ông Kim đem trong túi ra bao tiền, quăng xuống đất :

- Nè, cầm tiền đi đi.

- Đội ơn ông, con đội ơn ông.

Hai vợ chồng rời đi, ông Kimkhông hài lòng nhớ tới con gái út của mình. Cô hay đi chơi với Mẫn Châu, ông sợ cô sẽ lây tính xấu kia, ông quyết định sẽ ngăn không cho Thái Nguyên chơi cùng Mẫn Châu nữa.

Nghĩ tới cô, cô liền xuất hiện, cô gật đầu chào ông.

Ông Kim gõ gõ xuống bàn.

- Lại đây ăn cơm đi.

- Dạ cha. - cô ngồi xuống bên cạnh cha mình, ngóng ra ngoài.

Mấy bà vợ ông cũng vừa lúc đi ra.

Huệ Nguyên, Ân Phi , vợ chồng cậu mợ ba cũng đúng giờ xuất hiện để dùng cơm.

Ai nấy ổn định chỗ ngồi, gia nhân đứng hai bên chờ sai bảo.

Ông Kim gắp cho Thái Nguyên miếng thịt rồi ngay lập tức lên tiếng :

- Con đó, mai mốt không có được béng mảng tới gần con Mẫn Châu nữa.

- Sao vậy cha ? - Cô nhăn nhó, nghe tới tên nàng liền khẩn trương, cô bỏ đũa, cảm thấy không muốn ăn nữa. Mẫn Châu  thì sao chứ, rất xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiền lành. Cha có cấm cô cũng không thèm nghe.

Ông Kim cũng buông đũa, nhẹ giọng bảo ban con gái cưng mình :

- Cha má nó mới qua mượn tiền đi lên nhà xã trưởng chuộc nó về, nghe đâu đánh con người ta, lần này nó nhừ xương với thằng xã trưởng, thằng đó có một thằng con trai độc nhất, cưng như trứng.

- CÁI GÌ ? - Thái Nguyên hét lên, Mẫn Châu bị bắt ? Con xã trưởng ? Là thằng khốn hôm qua bị cô đánh ? Hèn gì cô trông mặt nó quen như thế. Vậy là Mẫn Châu đã nhận tội thay cô ? Đúng là điên khùng hết sức. Cô lo lắng bồn chồn, liếc qua liếc lại, tay liên tục gõ xuống bàn.

Mợ ba bực mình bỏ đũa nhìn cô chất vấn :

- Cô út có tính cho ai ăn cơm không ? Đó, thấy chị nói có sai không ? Chơi với mấy đứa thất học đó rồi có ngày nó đập cô út bể đầu.

- Tôi đang nói chuyện với cha, tới lượt mợ xen vào sao ? - Cô trừng mắt nhìn mợ ba.

Cô quay sang níu lấy tay ông Kim cầu xin :

- Cha, cứu Mẫn Châu , cứu....thằng đó....là con đánh.

- Cái gì ? - Ông Kim mờ mịt nhìn cô. Ông suy xét lại, ông từng gặp Mẫn Châu vài lần, con bé quả nhiên rất hiền lành, không lí nào lại đánh người. Nhưng con gái ông thì khác, ông ngờ ngợ nhìn cô.

Cô tức tối kể lại :

- Nó chọc ghẹo bọn con, còn đánh con, con tức quá mới lấy đá đập cho nó một cái.

Bà cả nghe xong cầm chuỗi hạt, vừa lần vừa nói. - Nam mô a di đà phật, sao đập có một cái vậy ?

--------------------------------------------------
End chap

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top