Chap 43


"Cậu bảo gì cơ?" Yuri cười hì hì truy hỏi."Mình không đến dự có được không?" Đi thì chẳng phải nàng tự tìm tổ kiến lửa mà giẫm lên ư?

"Cậu bảo gì cơ? Mình nghe không rõ lắm." Yuri dịu dàng hỏi lại.

"... mình đi." Sát khí quá nặng nên trái tim nhỏ xinh của nàng không chịu nổi.

"Thế mới là chị em tốt của mình chứ, họ hàng nhà mình vốn không nhiều, mình lại chẳng thân với ai trong đám chị em như thân với cậu, bảo cậu lên đây giúp mình giữ thể diện cậu lại còn chối đây đẩy. Yên tâm đi, vé máy bay của cậu mình chi!"

"Vụ vé viếc đó không phải vấn đề..." Nếu biết chuyện này, nhất định người nào đó còn muốn chi tiền vé máy bay cho nàng hơn ý chứ. Đợi đã, "Hai đứa cậu vẫn chưa mời Chaewon đâu nhỉ?"

"Chẳng biết Yena đã mời chưa, tụi mình tổ chức gấp quá, không phát thiệp cưới toàn gọi điện mời thôi." Yuri trả lời, sau đó, nàng tỏ vẻ cảnh giác, "Cậu hỏi cái đó làm gì?"

"Không, không có gì." Nàng định kể với bạn nhưng trong tình huống hiện tại, sao nàng có thể không biết xấu hổ mà mở miệng cho được.

"Trước mắt cứ thế đã," Yuri cũng không nghĩ nhiều, "Nếu không bận gì thì cậu lên đây với mình sớm nhé, còn nhiều việc phải lo lắm."

Minju ậm ừ hai tiếng coi như đã trả lời. Sau khi cúp điện thoại, nàng thộn ra: Bây giờ phải làm thế nào đây? Bây giờ phải làm thế nào đây?

Khi lòng nàng đang rối như mớ bòng bong thì chuông điện thoại lại vang lên. Minju vô thức liếc nhìn, quả nhiên là người nàng đang sợ gặp nhất đây mà! Nàng lườm chiếc di động, hận không thể phá hỏng di động của mình bằng những cái lườm sắc như dao luôn.

Chẳng qua, cái gì phải nghĩ cuối cùng vẫn phải nghĩ, trở về với hiện thực, chuông điện thoại réo không ngừng, nàng thoáng do dự rồi tiếp điện thoại, thầm cầu nguyện là cô đừng nhận được tin trên sớm thế.

Nào ngờ đầu dây bên kia lại mở đầu bằng một tràng cười nắc nẻ, giọng cười cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó hiện đang khoái trá đến mức nào.

Thảm rồi! Minju sởn cả gai ốc.

"Kim tiểu thư, nghe nói em sắp lên Seoul du lịch, lần này Chae nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, hết lòng báo đáp việc em từng tận tình giúp đỡ Chae, Chae tuyệt không để sự tận tụy của em uổng phí đâu nha."

Cái gì gọi là ra vẻ đứng đắn, cái gì gọi là mặt người dạ thú nào! Minju thầm gào lên trong lòng, "Này nhé... chưa chắc em đã đi đâu."

Giọng nàng không nhỏ chút nào nhưng đối phương vẫn làm như không nghe thấy, "Bao giờ em xuất phát? Chae đặt vé máy bay ngày mai cho em nhá?"

Minju xém xỉu luôn, ý của cô đã rõ đến không thể rõ hơn rồi: "Em còn công việc chưa làm xong. Mà có phải em kết hôn đâu, lên đó sớm làm gì?" Còn ép nàng nữa là nàng sẽ không đi bằng mọi giá đó!

"..." Dù nàng không ở trước mặt cô nhưng cô vẫn mường tượng ra được vẻ mặt của nàng khi này. Thôi bỏ đi, đợi lâu thế rồi còn so đo có sớm thêm được một, hai ngày không làm cái gì? "Thế bao giờ em định đi thì bảo Chae một tiếng nhá, Chae sẽ đặt vé máy bay giúp em."

"Em tự đặt vé."

"Ừ, được, em tự đặt."

Thái độ sẵn sàng hợp tác trong mọi tình huống này khiến người ta không thể soi mói nổi, Minju vốn là người ăn mềm không ăn cứng nên nhất thời thấy áy náy với cô lắm, có phải nàng đã quá phóng đại rồi không? Có lẽ cô chỉ phấn khởi vì nàng sắp đến chỗ cô thôi, phải chăng nàng đã hiểu lầm cô, cho rằng cô quá mức cầm thú rồi?Còn Chaewon thì biết tỏng tính cách này của Minju, ở cách xa nàng cả ngàn dặm, cô khoe ra cặp răng sáng choang: vợ ngoan ơi, em còn trốn đi đâu được nào?Thế là Minju thì cứ dùng dà dùng dằng, Yuri thì cứ giục lên giục xuống, khó lắm Minju mới kéo dài được đến ngày 29. Ngày 29 tháng tư, cuối cùng Minju cũng lên chuyến bay đi Seoul, mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp.Lần này thì nàng nghe theo kiến nghị của Chaewon, nói dối Yuri là ngày mai nàng mới lên đó. Bởi vì nàng đột nhiên rất muốn chỉ có hai người họ bên nhau; hình như... quả thật nàng có hơi hơi... Ừm, được rồi... nàng rất nhớ cô.

Trưa nay, quán bar mở tiệc (thời gian chả hợp lý chút nào), mục đích của bữa tiệc là để chúc mừng trò chơi lớn gần đây của họ chấm dứt trong thắng lợi đồng thời giới thiệu hội viên mới của quán – người tham gia trò chơi vừa rồi khi trò chơi đang tiến hành và cũng là công thần lớn của trò chơi: Juniel.

Bởi vì các cửa tiệm quanh khu đó đều mở cửa vào buổi tối nên vào thời gian này bãi đậu xe cạnh ngách nhỏ nọ vắng tanh, chỉ có nhân viên quản lý là mắt chữ O mồm chữ A nhìn từng chiếc, từng chiếc siêu xe nổi tiếng thế giới nối đuôi nhau đi vào, sau đó là đám thanh niên cả trai lẫn gái ăn vận thời trang và trông rất sang trọng bước xuống xe, rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?

Trong quán bar nhìn từ bên ngoài thì có vẻ nhỏ hẹp nhưng bên trong lại rất rộng rãi nọ ngát hương rượu, quán rất hiếm khi đắt khách thế này, nhìn đám thanh niên con nhà giàu, con ông to bà lớn lũ lượt kéo vào mà đám nhân viên phục vụ của quán giật mình kinh hãi. Đám cậu ấm cô chiêu này chỉ hay xuất hiện trong các bản tin thôi, sao họ lại thấy mấy cô cậu ấy trông ngoài đời còn sang hơn trên báo đài vậy?

"Mày định giở trò gì, mà giữa trưa kêu tao đến quán bar?" Yujin chống tay lên quầy bar, vò mái tóc rối bù mới được nhuộm màu bạch kim của cô.

"Tối nay tao không rảnh." Ngồi sau quầy bar, Chaewon bỏ đĩa vào máy phát nhạc, khóe môi cô cong lên một nụ cười rạng rỡ. Cô cũng không ngờ là tận hai chuyện vui đến với cô cùng một lúc. Chuyện phải kể đến đầu tiên là chuyện nhà lão Park, lúc trước, lão Park quyết báo thù cho bầy chó giữ nhà của lão bằng mọi giá nên mới kéo Juniel vào phe, lão Park không ngờ hành vi đó lại là rước sói vào nhà, thậm chí còn là một con sói cái với hàm răng sắc nhọn. Juniel phối hợp với Yujin, hai người họ: một trong bóng tối, một ngoài ánh sáng đã đào ra tất cả tội lỗi của nhà lão Park. Nhà lão Park đã quá thối nát đó biến khỏi võ đài từ đây. Và Juniel cũng nổi tiếng chỉ sau một cuộc chiến. Trò chơi vừa rồi được sinh ra ở đây đương nhiên khi thành công sẽ được khánh công ở đây rồi. Còn chuyện vui thứ hai, niềm vui bất ngờ của cô thì là: hôm nay, cô bé kia sẽ đến Seoul, cô còn tưởng nàng sẽ trốn đến tận ngày cuối cùng cơ.

"Mày nói cái mẹ gì thế?" Tối nó không rảnh á? Có công to việc lớn nào quan trọng hơn là khánh công chứ!

"Tao phải đi đón người."

"Nguyên thủ quốc gia?"

"Là một người còn quan trọng hơn thế."

"Tao đi với mày." Con ranh này còn bí mật giấu chị cơ đấy!

"Miễn đi." Chaewon nhả ra một ngụm khói trắng, cô nghĩ lát nữa còn phải đi tắm một cái kẻo người ta lại ghét bỏ.

"Miễn gì cơ?" Nhân vật chính của tiệc khánh công hôm nay – Juniel cầm một ly Margaret đi đến, "Chaewon, ly này không ngon, nể mặt tôi là nhân vật chính của hôm nay, Chae pha chế cho tôi một ly đi?" Nàng chớp chớp đôi mắt quyến rũ.

"Vụ này hơi phiền rồi," Chaewon ngoắc bartender, "Đại tiểu thư ghét cậu rồi đó, hôm nay mà cậu không làm vừa lòng cô ấy thì từ mai khỏi đi làm luôn."

"Hừ." Chuyện này đã nằm trong dự kiến của Juniel rồi nên cô cũng không quá thất vọng, bực bội liếc xéo Chaewon một cái rồi dán người vào Yujin, "Chuyện các chị vừa nói là chuyện gì thế?"

"Không có gì," Chaewon đáp một câu cụt lủn, ngay sau đó, cô dập điếu thuốc, "Mọi người đã đến khá đông đủ rồi, bắt đầu thôi."

"Này!"

"Hây! Hây! Hây!" Chaewon bỗng gõ lên mấy chiếc ly trước mặt, cao giọng: "Juniel, sếp, nữ tướng quân tương lai!"

Ngay lập tức, ngọn đèn rọi vào Juniel, trong chiếc đầm dài màu bạc, trông cực kỳ quyến rũ, khác hẳn vẻ sắc sảo, mạnh mẽ nơi tòa án. Đám đàn ông hét rầm lên.

"Vì công thần lớn nhất trong trò chơi "Truy tìm kho báu" của chúng ta, các vị, nâng ly, CHEER–S." Chaewon nâng ly rượu lên, bắt nhịp cho mọi người và một hơi uống cạn ly rượu.

"CHEERS." Các hội viên cùng đồng thanh, nâng ly rồi một hơi uống cạn ly rượu.Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, không khí càng lúc càng náo nhiệt, có tốp ba, tốp năm hội viên đi đến nói chuyện với Juniel, cũng có một vài người vây quanh Chaewon và Yujin cười, đùa, chọc ghẹo nhau. Nhưng đông nhất vẫn là đám người tò mò về lý do cô mở tiệc khánh công vào buổi trưa. Chaewon chỉ cười cười, ậm ừ mấy câu rồi lảng sang chuyện khác.

"Nó bây giờ á, hừ, ai biết nó đang làm cái quỷ gì ta thưởng cho vài triệu won luôn!" Đã vấp phải quá nhiều trắc trở nên An đại tiểu thư bắt đầu không vui rồi.

"Thật hả?" Có người hai mắt sáng lên, "Nhà tao buôn bán tin tức, rất nhiều người muốn khiêu chiến với bí mật, tao sẽ thả tin này cho bọn đó, nhất định sẽ 'sốt' lắm đây!"

"Nè, ngành báo chí của tụi tao đưa tin mới là hợp pháp nhá, sứ mệnh của tụi tao là phục vụ nhân dân. Mày đừng có lấy trò chơi của thế giới ngầm nhà mày ra so với tin tức của truyền thông chúng tao."

"Thôi đi, cái đồ chuyên viết tiểu thuyết nhà mày thì biết cái gì." Tin tức của nó còn không đáng tin cậy bằng tin tức nhà mình tự điều tra.

"Giỏi thì ra tay đi, đừng có nổ nữa." Đám người 'chỉ lo thiên hạ không đủ loạn' quanh đó vội châm ngòi, ai bảo nhân phẩm của người ta tốt quá cơ, lâu lắm rồi họ có được xem người ta đánh nhau đâu.

Còn Chaewon khi nghe đến ba từ: "viết tiểu thuyết" thì vui lắm, bé nhà cô cũng viết tiểu thuyết nha, hôm nào cô phải tìm đọc mới được.

"Cô Kim, nhớ ai mà nhớ đến ngẩn người vậy ta?" Một anh chàng lực lưỡng, đen đến mức gần như không thể nhìn ra anh ta là người da vàng vừa ngậm thuốc vừa rót rượu cho Chaewon hỏi.

Chaewon nhìn sang cái gã thuộc trường phái dã thú, nếu đấu khoản lăng nhăng với Yujin thì sẽ là một cuộc chiến sống còn nọ, cô cụng ly với gã, "So với chúng mày, tao trong sáng như chú cừu non lạc đường." Tính từ khi biết Minju.

Yujin phụt luôn ngụm rượu trong miệng ra, oh his god, tai chị có vấn đề rồi chăng?

"Cô Kim , kể cả khi giả nai, Chae cũng rất đẹp ." Một nàng gái ăn vận theo phong cách thời trang Lolita nháy mắt mấy cái liền với cô, nàng rất muốn có một 'cuộc tình trong sáng' với cô nha.

Kết luận duy nhất mà Chaewon rút ra là: không thể để Minju tiếp xúc với đám người này.

"Yujin, lửa gần rơm lâu thế rồi mà mày còn chưa cưa được người đẹp Juniel à?" Nhắc đến phụ nữ, chàng trai lực lưỡng chuyển luôn sang đề tài hứng thú của anh.

"Mày muốn gây hả?" Bị chọc đúng vết thương lòng, Yujin lườm lại anh chàng. Thế nó tưởng chị nhuộm tóc màu bạc làm gì? Tóc trắng đã ba trượng dài; Sầu thu dằng dặc bao ngày riêng mang chắc!

"Đến lượt tao rồi." Chàng trai lực lưỡng rất lịch sự, thông báo trước một tiếng.

"Đến cả tao cũng chưa cưa được đâu nhé, nếu mà mày cưa được cô nàng, tao sẽ tự tay viết ngược tên mình treo lên đây!" Nhìn bộ dạng vênh váo của anh chàng, Yujin nói cứng. Không phải vì chị trúng phép khích tướng của anh chàng đâu, mà là chị nhìn ra: trái tim của người đẹp Juniel đã trao cho cái tên ngồi đối diện chị này, chẳng qua cô nàng kiêu quá, cố đợi người ta tán đến mình.

"Chanwoo, mau 'ngủ' cô nàng đi, cô An cứ như gà mắc tóc ý, để gã triển lãm sự bác đại tinh thâm của nhân dân cả nước đi nào."

"Tốt, ông thích câu này của mày!" Chàng trai lực lưỡng Chanwoo nhấp một ngụm Whisky trong ly, anh đang tràn ngập tự tin.

Đám người lắm chuyện bắt đầu rộn rã bàn tán."Hứ." Một cô tiểu thư nhà giàu ăn vận theo phong cách thời trang Lolita liếc xéo mấy người họ một cái. Sau đó, cô ngó sang Chaewon ít lời và luôn điềm tĩnh, nhìn đi, không bị mê hoặc bởi sắc đẹp mới là một người chân chính.

Kỳ thật, cô đã sai hoàn toàn. Dù trên phương diện nào và ở thời điểm nào, thì người này cũng luôn trầm mê nữ sắc, trầm mê hơn ai hết. Chỉ có điều cô không phải người con gái đó mà thôi.

Khi này, tâm trí của Chaewon chả bay đến tận đẩu tận đâu rồi ý. Cô tán phét với đám người một lát, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ thì cầm áo khoác đứng dậy, "Tôi đi trước đây, mọi người ở chơi vui vẻ."

"Ố?" Đám người ngỡ ngàng, "Lủi nhanh vậy ư?"

"Ừ." Cô uống cạn ly rượu của mình, khóe môi cứ cong cong như đang cười rồi cô rảo bước đi ra ngoài: Còn phải tắm trước khi đi đón nàng nữa."Chaewon, Chae đi đâu đấy?" Juniel vội gọi.

"Đón vợ tôi." Khi này, trong đầu Chaewon chỉ có mỗi một suy nghĩ là Minju sắp đến nơi rồi, tâm trạng cô đang rất tốt nên người ta hỏi gì cô đáp nấy luôn. Trả lời xong cô không khỏi ngẩn ra, cô luôn là người trầm tính, giỏi về kiểm soát thái độ cũng như lời ăn tiếng nói của mình, bật thốt ra câu trả lời trước khi kịp suy nghĩ là chuyện cực hiếm gặp ở cô. Thử nghĩ xem, nếu khi làm nhiệm vụ mà cô cũng hỏi gì đáp nấy thế này thì chẳng phải cô đã xong đời lâu rồi ư?

Hóa ra mình vui đến cỡ đó cơ à? Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười vẻ bất đắc dĩ, đút hai tay và túi rồi nhanh bước rời khỏi quán bar tối mờ.

"Hả?" Đám người nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cùng phá ra cười, hóa ra cô Kim hóm hỉnh tới vậy?

"Chậc!" Juniel khẽ nhíu mày, không muốn nói thì khỏi nói luôn đi, sao phải viện cái cớ này chứ.

Chỉ có Yujin – bạn nối khố của cô là nhạy cảm phát hiện ra rằng: nó nói phét quá thuận miệng, nó lấy tư liệu sống ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top