8.

Mọi thứ đã dần quay trở về quỹ đạo.

Chỉ khác một điều, Yena không còn thấy chiếc máy ghi âm luôn ở cạnh Chaewon mỗi lần cô luyện hát nữa. Thay vào đó, Chaewon lại nhờ Yena trực tiếp lắng nghe và đưa ra nhận xét. Yena cảm thấy vô cùng lạ lẫm, số lần chị nghe Chaewon hát đúng là không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ thấy em họ mình nghiêm túc và đắm chìm vào việc ca hát như vậy.

Chaewon đã trở lại Aizu để làm việc. Mỗi chiều muộn, trên chiếc xe máy nhỏ cùng với Yena hay chỉ đơn giản là đi bộ đến cửa hàng thôi, Chaewon luôn mang theo cây đàn guitar của mình, dù nó nặng và cồng kềnh đến mức cơ thể gầy nhom của cô nhiều lúc phải lảo đảo theo. Sau đó, chỉ cần có chút thời gian rảnh giữa ca làm của mình, Chaewon lại lôi cây đàn ra, vừa đàn vừa hát vu vơ. Âm lượng không lớn, nhưng vì là cùng trong một cửa hàng nên khu vực chỗ ngồi của khách hàng vẫn có thể nghe thấy. Ở các cửa hàng tiện lợi vẫn luôn mở nhạc 24/7. Nhưng ở Aizu - khi vào ca làm của hai người, Yena thường chủ động tắt file nhạc có sẵn, để lại không gian yên tĩnh Chaewon có thể tự nghe rõ tiếng đàn và giọng hát của mình. Có lẽ do Chaewon được đào tạo bài bản sẵn, cùng với thiên phú chơi nhạc cụ, và chất giọng mang âm sắc trong trẻo, êm dịu như rủ xuống từ thiên đường, nên Yena chưa thấy khách hàng nào phàn nàn.

Một tuần đã trôi qua như thế từ ngày Chaewon trở lại.

Hôm đó là ngày cuối tuần, khách đông đến mức cả hai không có chút thời gian nào để nghỉ tay. Yena thì bận rộn ở quầy thanh toán, Chaewon lại ngập trong đống hóa đơn của các khách hàng gọi những loại đồ ăn và nước uống được làm ngay tại quầy. Trong lúc đang cố gắng đảo cái chảo xúc xích nhanh nhất có thể, Chaewon còn vô tình va cánh tay vào chảo nóng, chỗ đó lập tức xuất hiện vết phỏng đỏ rộp lên. Nhưng cô không còn tâm trí để quan tâm đến nó, vừa hoàn thành xong món hotdog lại phải quay đi pha cà phê.

"Chaewon, tay em sao vậy?" Yena hỏi khi cả hai vừa phục vụ xong cả hàng dài khách hàng đến vào giờ cao điểm.

"Bất cẩn chút thôi ạ. Em không sao đâu." Chaewon lúc này mới sực nhớ ra vết thương này, vội đem cánh tay đi xả nước lạnh ở bồn rửa.

"Cẩn thận đừng để nó vỡ ra nhé." Yena vừa nói vừa gỡ tạp dề trên người xuống. "Chị vào kho lấy cà phê và xúc xích đây. Ban nãy khách gọi nhiều quá hết mất rồi. Nếu được thì em đi đổ rác giúp chị nhé."

"Vâng."

Yena quay trở lại quầy đã là chuyện của năm phút sau. Nhìn thấy thùng rác trống trơn và quầy cũng không có ai nên chị đinh ninh rằng Chaewon vừa đi đổ rác thôi. Nhưng chờ thêm năm phút nữa vẫn không thấy em họ mình quay lại. Yena mang một cỗ thắc mắc trong lòng mà vòng ra phía sau, trông thấy cửa sau đang mở toang, còn Chaewon thì đứng chôn chân giữa lối đi.

"Chaewon, làm gì ở đây v-"

Câu hỏi của Yena tắt ngấm ngay khi chị cách Chaewon chỉ khoảng hai bước chân, nhưng chị nghe rất rõ tiếng khóc sụt sùi của ai đó ở bên ngoài. Chaewon không cao hơn Yena bao nhiêu, nên chỉ cần nhón chân một chút, chị liền nhìn thấy mái tóc màu nâu hạt dẻ vô cùng quen thuộc.

Là Kim Minju.

Như có tiếng chuông đánh thẳng vào đỉnh đầu, Yena đột nhiên cảm thấy thấp thỏm như rơi tõm vào hố sâu. Lưng của Chaewon đang đối diện với Yena, nên chị không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, cũng không đoán được Chaewon đang phản ứng ra sao.

Minju bấu chặt gấu áo, mặt mũi đỏ ửng hết cả, tiếng nấc thi nhau vang lên. Cả ba chìm vào khoảng không nặng nề, không một ai chủ động phá vỡ nó. Chỉ đến khi có tiếng gọi của khách hàng ở quầy, Yena mới sực tỉnh mà quay vào, trước đó không quên vỗ vai Chaewon, bảo em nhanh chóng trở lại làm việc. Thật ra Yena không có ý giục Chaewon, chỉ là phòng trường hợp Chaewon chưa biết làm thế nào thì vịn vào lý do đang trong ca làm chính là cách tốt nhất.

"Của anh chị đây ạ."

Yena cười nhẹ, niềm nở chuyền hai hộp dimsum nóng hổi qua cho hai vị khách hàng trước mặt. Đến khi hai người đó rời đi, chị vô thức quay đầu về hướng cửa sau mà nhìn, liền bắt gặp cái kéo tay Minju và đưa em vào khu vực chỗ ngồi của Chaewon. Chị còn thấy Chaewon lấy một gói giấy lau mới và một thùng mì rỗng đặt lên bàn của Minju, để che chắn cho em trước những cái nhìn hiếu kì từ các khách hàng bên cạnh.

Sau đó, Chaewon trở lại quầy với Yena, khuôn mặt lạnh tanh, không bộc lộ chút cảm xúc nào.

"Em ấy đến tìm em à?" Yena ngập ngừng hỏi trong lúc đút hai hộp dimsum khác vào lồng hấp nóng.

"Em không biết. Lúc mở cửa sau ra đã thấy Minju đứng ở đó. Em ấy đứng nhìn em một lúc rồi bật khóc." Chaewon không có cách nào từ chối trả lời, vì Yena dĩ nhiên biết cô đã nghe rõ câu hỏi.

"Hãy coi như đây là cơ hội để hai đứa nói chuyện rõ ràng với nhau."

Chaewon không đáp lại ngay, cô chỉ chăm chăm vào việc rửa chiếc ly inox cỡ lớn vừa được dùng để pha hẳn nửa lít cà phê. Tiếng chiếc ly bị đánh rơi xuống bồn rửa vang lên đến bốn lần, Yena liền biết được rằng Chaewon đang không thể tập trung vào công việc của mình. Nhưng chị chỉ lén thở dài, cũng không tìm cách giúp Chaewon bình tĩnh và phấn chấn lại. Tiếng nước chảy không ngừng từ vòi nước như muốn xối trôi hết sự căng thẳng trong cửa hàng lúc này.

Yena không áng chừng được Minju đã ngồi ở đấy trong bao lâu. Chỉ thấy lúc khu vực chỗ ngồi từ chật kín thành lác đác chỉ còn một, hai khách hàng thì Chaewon mới đi vào bên trong. Và bình thản ngồi xuống đối diện với Minju, như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng. Chaewon cũng để yên cho thùng mì vướng víu nằm trên bàn, không có ý định bỏ xuống.

Chẳng biết hai đứa nhỏ nói chuyện gì với nhau, vì chỉ đến khi dọn dẹp sạch sẽ quầy nhân viên, Yena mới nhẹ nhàng đi vào, cố gắng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Chị đứng khoanh tay, dựa vào cột tường sau lưng Chaewon. Dường như không ai nhận ra sự xuất hiện của chị ở đây. Đầu óc Yena ngột ngạt, cảm giác hơi thở cũng đã trở nên khó khăn.

"Em có muốn là khách hàng đầu tiên của chị không?"

Không nghe thấy Minju trả lời lại, sau đó lại có tiếng Chaewon nói tiếp. "Chị có bằng lái xe rồi."

"Chị muốn đi-"

"Bất kì nơi nào em thích." Chaewon ngắt lời Minju.

Đột nhiên cảm thấy có chút bức bối trong lòng, Yena không muốn nghe nữa, trực tiếp bỏ đi ra quầy. Nhưng quầy nhân viên đã được dọn dẹp từ lúc nãy, vậy nên chẳng có việc gì để làm, Yena lại chống hông đi vòng vòng. Môi dưới bị chị cắn muốn nứt ra tới nơi. Mãi đến mười lăm phút sau, chị mới nghe thấy tiếng lục đục đứng dậy từ bàn của hai đứa nhỏ.

Minju bước ra đầu tiên, vô tình chạm trúng cái nhìn của Yena. Bầu không khí giữa hai người có hơi kì quái, dường như vừa nóng vừa lạnh. Đồng tử Yena phảng phất chút tức giận, trong khi Minju dùng ánh mắt rối bời nhìn lại. Yena tự hỏi đứa nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì, có phải là đang thầm trách chị không thông báo cho em lúc Chaewon trở lại đây.

Như thể hiểu được cuộc chiến tranh lạnh âm thầm giữa hai người, Chaewon chủ động bước đến và đẩy nhẹ vai Minju về phía cửa ra vào.

"Chị sẽ tìm chỗ rồi nhắn cho em sau." Chaewon mở một bên cánh cửa cho Minju và chờ em bước ra.

"Cảm ơn chị." Minju hơi ấp úng. "Vì đã đối xử tốt với em như thế."

"Không cần cảm ơn. Đó là tự chị muốn vậy."

Minju cúi gập người thay cho câu chào tạm biệt, Chaewon liền vỗ vỗ nhẹ vào tóc em rồi ra hiệu em nên về sớm. Cuối cùng, gương mặt hãy còn đỏ ửng với bọng mặt sưng húp của Minju cũng trở nên tươi tỉnh hơn, cánh môi em vô thức cong lên thành nụ cười nhẹ nhõm.

Đứng nhìn bóng lưng Minju khuất hẳn sau ngã rẽ của con hẻm nhỏ, Chaewon mới quay người lại, đúng như dự đoán liền đụng trúng nét mặt vô cùng khó coi của Yena.

"Kim Chaewon, em không nghe lời khuyên của chị?" Giọng của Yena trầm xuống hẳn, xen lẫn sự bất mãn, thất vọng và giận dữ chồng chéo lên nhau.

"Unnie." Chaewon kiên định nhìn thẳng vào mắt chị. "Đây là quyết định của em."

Hai người lập tức chìm vào căng thẳng. Đến khi mất kiên nhẫn hoàn toàn, Yena mới đảo đôi đồng tử của mình sang hướng khác. Một cái thở dài khẽ cất lên, chị không đoái hoài đến đứa em vẫn đang đứng trước cửa ra vào nữa, chỉ biết ngồi xuống và kiểm tra lại sổ sách cuối ngày một lần nữa.

Lúc ra về sau khi kết thúc ca làm, hai người đi bộ song song cạnh nhau, nhưng dường như tâm trí đang thả trôi ở nơi nào đó cách nhau cả nghìn cây số.

"Minju nói chuyện gì với em vậy?" Vẫn là Yena chủ động phá bức tường vô hình giữa hai người họ trước. Dù sao cả hai cũng sống chung nhà với nhau, không thể giữ mãi hiềm khích thế này được. Nếu không, mỗi sáng thức dậy Yena sẽ ngứa ngáy đến phát điên mất.

"Trái Đất lại chia đôi rồi."

Chaewon lơ đễnh trả lời trong lúc không rời ánh mắt khỏi bầu trời tối mịt trên cao. Tháng năm - khoảng thời gian chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hạ, đã đi qua một nửa rồi. Chaewon cảm thấy thời gian sao mà trôi nhanh quá. Ngày đầu gặp Minju, trời lạnh đến nỗi mặc chiếc áo khoác dáng dài vẫn không cảm thấy đủ, vậy mà sáng sớm hôm nay đã có nắng ấm rủ xuống, trải dài khắp các nẻo đường của Seoul hoa lệ.

"Không sợ sao?"

"Sợ?" Đột nhiên Yena hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến Chaewon nhất thời khó hiểu.

"Em biết mà."

Chaewon im lặng hồi lâu, hai tay đang buông thõng vô thức lồng vào trong túi áo khoác. Một cái rít dài từ cuống họng. "Em không nghĩ được xa đến đó. Chỉ biết ngay lúc này, điều em thật sự muốn làm chính là bắt đầu lại lần nữa."

Yena mím môi, không nghĩ ra lời nào hay ho để nói nữa. Vậy nên, sự trầm ngâm lại trùm lên từng bước chân mà họ đặt xuống. Con đường yên tĩnh đến mức nghe được tiếng dây đàn guitar cọ xát với bao đàn đang nằm trên lưng Chaewon.

Đến khi yên ổn đứng trong căn hộ quen thuộc của mình, Chaewon lập tức đi thẳng vào phòng riêng. Yena chỉ nhìn theo tầm vài giây rồi lại thôi.

Tối đó, Chaewon dành cả đêm thức trắng để tìm kiếm và chọc lọc các địa điểm du lịch của Seoul. Cô không chọn các khu nghỉ dưỡng đắt tiền vì cảm thấy nó ngột ngạt không khác gì Gangnam này, cũng không chọn các bãi biển hút khách du lịch vì không khí ở đấy quá náo nhiệt và ồn ã. Rốt cuộc, sau mấy tiếng đồng hồ liệt kê hàng chục lựa chọn ra giấy, rồi thẳng tay gạch hết những nơi không phù hợp, Chaewon cuối cùng cũng tìm ra được điểm đến lý tưởng nhất cho mình và Minju.

Với lấy chiếc điện thoại nằm trên chiếc bàn cạnh đầu giường, mơ hồ nhìn thấy con số '1:21' trong lúc mở khóa, ngón tay Chaewon lướt vội trên bàn phím.



Điện thoại của người nhận bất chợt rung lên trong một thoáng.

'Tin nhắn đến :

Chaewon unnie : Khu cắm trại Seoul Grand Park nhé '.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top