Chap 4.1
Đã ba ngày kể từ khi Hyuna bị đẩy xuống làm công việc của nhà dưới. Nói dễ nghe thì làm việc nhà nói khó nghe thì là người ở. Minji cũng không dám nói với Hyuna 1 lời nào sau khi thấy cô trở lại với bộ dạng tả tơi hôm nọ và nhất là khi biết Hyuna bị đẩy xuống làm người giúp việc.
Những người giúp việc thì vô cùng ái ngại cho cô, họ thi thoảng vẫn xách sẵn nước cho cô giặt đồ, hay len lén để cho cô 1 chút thức ăn, vì bữa ăn của cô đã bị cắt giảm thảm hại còn ít hơn họ nữa. Nhưng điều đó chẳng làm Hyuna quá quan tâm. Bởi vì nếu bạn sống cùng nhà với 1 người chị chỉ thích đi chơi và không bao giờ đụng tay vào việc nhà thì lau nhà, giặt giũ, nấu ăn, quét dọn dĩ nhiên là công việc thường ngày của bạn.
Thật sự mà nói thì trái với vẻ bề ngoài ngang bướng và khó bảo của mình, cô là 1 người không bao giờ đòi hỏi. Dưới cái vỏ bọc mạnh mẽ của mình, Hyuna thật sự rất yếu đuối và nữ tính. Nếu như cô yêu thương 1 ai đó thì dù cho người đó có xấu thế nào, thì cô cũng sẽ im lặng ở bên cạnh quan tâm chăm sóc người đó. Có thể nói là mẫu con gái hơi cổ điển và yêu mù quáng. Chính vì thế cho nên cô đã luôn chăm sóc cho chị cô như vậy đấy. Và vào lúc này dù có bị đối xử thế nào cô nghĩ điều đó cũng tốt hơn là bị đem ra bán.
Mỗi 1 ngày Hyuna thức dậy lau nhà sau đó mang đồ ra giặt. Rồi tới trưa lại mang bữa ăn cho mấy cô gái vừa ngủ dậy. Đã 3 ngày trôi qua và cô cảm thấy dễ chịu khi làm những công việc này, mặc cho những cô gái ra sức cười nhạo cô. Nhưng cô lại thấy công việc này thoải mái hơn nhiều so với việc phải ngồi đó chờ đợi không biết tới bao giờ mình bị bán đi. Nhưng điều làm cho cô cảm thấy đau đầu và lo lắng nhất là cho tới bây giờ cô vẫn chưa tìm ra được cách để có thể trốn đi.
Một tuần rồi 2 tuần trôi qua. Mỗi ngày Hyuna vẫn chỉ có thể quanh quẩn trong nhà dưới và nhà bếp cùng với dãy phòng của người làm. Thế rồi dường như thời cơ đã tới.
Đó là 1 ngày trước ngày khi có khách hàng tới. Cả khu dành cho người làm trộn rộn cả lên vì họ phải chuẩn bị thật kĩ để đón khách. Họ dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, thay rèm cửa mới, giặt những tấm ga trải giường của các phòng khách phòng trường hợp có người khách quá giờ ngủ lại. Hơn nữa điều khó nhất là phải chuẩn bị bữa ăn.
Tuy nói là gần với buôn làng nhưng cũng không phải là gần theo nghĩa trong thành phố. Cũng là hơn 2 giờ đường bộ. Cho nên để chuẩn bị 1 bữa cơm thịnh soạn mời khách thì khá là vất vả cho việc vận chuyển thực phẩm. Vì điều này nên Kikwang và Dongwoon đã phải xuống tận dưới bản và bỏ ra 1 số tiền kha khá để những người dân mang thực phẩm tới cho họ. Và tất nhiên với những người dân cuộc sống vất vả quanh năm để kiếm được 1 số tiền như thế thì không ai lại từ chối cả. Nhưng tất nhiên họ không thể để những người dân vào trong nhà nên các thực phẩm đều được tập kết ngoài cổng, và những người làm sẽ khuôn vác vào trong.
Vì vậy nên hầu như có bao nhiêu người hầu có thể dùng được thì đều phải tới làm việc cả. Hyuna đã nhanh chóng tận dụng cơ hội này lẩn vào cùng với mấy cô hầu gái để ra chuyển thức ăn. Điều may mắn cho cái kế hoạch đầy sơ hở này của cô là vì quá bận rộn với những cuộc điện thoại nhắc nhở từ ông trùm mà Seung cũng chẳng có thời gian kiểm tra cô còn có trong nhà hay không nữa. Tranh thủ lúc mọi người đang bận rộn vác những tảng thịt thú rừng to, Hyuna lẩn ra sau đống đồ ăn chất trên những chiếc xe đẩy bằng gỗ ngồn ngộn và chạy bán mạng vào cánh rừng trước mặt.
“Con phải ngồi chơi ngoan đó”, 1 người mẹ nói với đứa trẻ nhỏ đang ngồi trên tảng đá cạnh bờ suối dưới chân thác nước trong khi chị đang bỏ những con cá chị bắt được vào giỏ. Chị nghe nói hôm nay căn nhà của người giàu sẽ thu mua đồ ăn số lượng lớn. Lần nào họ cũng trả giá cao nhất chỉ mất chút công sức mang tới cho họ là có thể kiếm được tiền cho cả nhà ăn mấy tháng rồi. Thế nên dù sao thì chị cũng cố thêm 1 chút. Đeo cái giỏ lên vai chị tiến lại xoa đầu con trai nhỏ đang ngồi cầm miềng khoai cắn cắn. Chị cười “Con ngồi đây ngoan đợi mẹ. Mẹ sẽ trở lại ngay.”. Rồi chị rời đi.
Thằng bé nhỏ gầy gò vẫn ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá, da nói đen sạm và những ngón tay đầy những đất, mũi nó chảy nước làm nó thi thoảng lại khụt khịt cho nước mũi không nhỏ xuống bữa sáng của nó, nó mặc 1 chiếc áo rách lung tung và đi chân trần. Lấy 1 tay chùi nước mũi chẳng may làm củ khoai của nó rơi tõm xuống dòng suối. Thằng bé nhào người theo để cố lấy lại củ khoai nhưng nó nhoài người quá sâu. Nó ngã nhào xuống dòng suối sâu lạnh buốt.
“Mẹ..Mẹ..Cứu con với..Mẹ!!”, nó gào lên với cái giọng ngọng líu ngọng lô của đứa nhỏ. Cố với lên với không khí nhưng nó dần bị dòng nước cuốn đi.
Hyuna đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó. Cô nghe tiếng dòng suối. Cô vui mừng khôn siết vì theo dòng nước cô có thể tìm được người sống. Nhưng ngoài tiếng suối ngày càng gần cô còn nghe thấy 1 tiếng kêu non nớt gào thét nữa. Hyuna chạy vội ra dòng suối, chỉ nhìn thấy 1 cánh tay nhỏ nhô lên. Đắn đo 1 chút, Hyuna siết chặt hơn tay mình. Cô tiến tới bờ suối, rồi từ từ tiến tới giữa dòng chỗ thằng nhỏ. Cô với tay ra. Cố gắng túm lấy tay thằng nhỏ. Nước cứ đẩy bay đi nhưng cuối cùng Hyuna cũng tóm được thằng nhỏ. Cô kéo thằng nhỏ lại…
Nhưng dòng nước lốc xoáy chân cô như bị trượt đi cô không thế nào chạm tới đáy sông được nữa. Cố gằng dùng mọi sức lực mà mình có. Cô kéo thằng bé lại. Tay tóm lấy 1 tảng đá đang nhô lên “Chị bắt được em rồi!”, cô khẽ cười, cố gắng tỏ ra bình tĩnh để thằng nhỏ yên tâm. Rồi bằng tất cả sức lực cô dùng hòn đá làm giá đỡ và cô cố ném thằng bé về phía bờ. Thằng nhỏ lao về bờ nó cố bám lấy 1 hòn đá rồi trèo dần vào bờ. Nó quay lại nhìn cô gái vừa cứu mình. Nó giơ tay ra nói bằng cái giọng ngọng ngọng lại hơi run vì bị lạnh. Nhưng Hyuna không thể nào với tới cô gần như kiệt sức và sức nước quá mạnh. Cô chỉ biết nhắm chặt mắt lại và hy vọng dòng suối có thể dừng lại. Vì cô không biết bơi..
Đứa nhỏ thấy sự nhợt nhạt ngày càng rõ trên gương mặt cô. Nó hoảng sợ. Nó đứng dậy chạy thẳng về hướng ngôi nhà cao sau lùm rừng. Miệng la lớn gọi mẹ..
Lúc này giữa dòng suối chảy siết. Hyuna nhắm chặt mắt lại. Bàn tay cô bám vào đá cứng đờ, chân cô tê buốt giữa dòng nước không có đáy. Hyuna không biết bơi cũng giống như giống mèo thường chết đuối. Cô nghĩ rằng có lẽ mình sẽ thật sự chết ở đây mất rồi.
Rồi bỗng.. Tùm..
Trước mặt cô là 1 hình bóng quen thuộc, hình bóng mà cô luôn muốn chạy trốn khỏi nó. Hyunseung lao ùm xuống dòng suối, bơi nhanh tới gỡ tay cô ra khỏi tảng đá và kéo vào bờ. Tiếp sau anh là cả 1 lũ tay sai chạy theo, mặt kẻ nào kẻ đó hiện vẻ hoảng hốt.
Nằm trên bờ suối ướt sũng Hyuna thở hổn hển không tin rằng mình đã thoát nạn. Nhưng cô còn chưa hoàn hồn thì cô đã thấy thân thể mình bị bốc lên. Hyunseung tức giận sốc cô lên vắt trên vai anh như vắt 1 chiếc khăn tắm ướt, 2 tay anh giữ chặt chân cô. Tức giận và khó chịu anh bế cô về vứt mạnh xuống giường. Người cô ướt sũng và giờ cô hoàn toàn không có chút sức lực nào để kháng cự nữa.
Lao lên giường quì xuống cạnh cô, anh túm chặt lấy 2 tay cô, tháo chiếc thắt lưng ở quần ra trói chặt cô lại. “Cô nghĩ cô có thể thoát được ư? Tôi đã quá dễ dãi với cô rồi phải không?”, hơi thở của anh gấp gáp nóng hổi như cơn giận dữ của anh lúc này, phả vào gương mặt tái nhợt đang thở khó nhọc của cô. Những vết bùn đất bám đầy trên tóc và trên người cô để lộ ra toàn bộ thân hình của cô.
“Đi” kéo 2 bàn tay đang bị trói của cô, anh dữ tợn kéo cô vào nhà tắm. Buộc chặt dây trói vào chiếc vòi nước dưới vòi hoa sen. Hyuna khẽ rên lên khi anh thít chặt đầu sợi dây nhưng đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền mệt mỏi. “Cô tưởng cô có thể thoát sao? Cô nghĩ tôi sẽ không thể bắt cô lại sao? Cô là của tôi! Cô nghe cho rõ đây cô là của tôi, mãi mãi cô là món hàng của tôi!”
Từ vòi sen 1 dòng nước ấm phụt ra, tưới vào người Hyuna đang bị trói và ngồi bệt dưới nền phòng tắm. Quì xuống bên cạnh cô, ánh mắt giận dữ nhìn vào cái gương mặt mệt mỏi suýt chút nữa thì có thể tiêu đời của con bé bướng bỉnh “Cô tính chạy trốn còn đi lo cứu người sao?”, anh nói giọng đầy châm biến. “vậy để xem ai sẽ cứu cô!”, dùng bàn tay to lớn của mình. Anh túm chặt lấy bộ đồ đang ướt nhoẹt dính chặt vào người của cô.
Dưới làn nước nóng với những hơi nước mờ ảo toàn bộ cơ thể con gái của cô được phơi bày ra trước mắt anh. Những đường cong với những giọt nước lăn dài ôm lấy cơ thể cô. Hyuna cố gắng giẫy giụa nhưng vô hiệu. Bàn tay cô đã bị trói chặt. Cô thậm trí còn không đủ sức để đứng dậy. Cô chỉ biết khép chặt 2 chân lại làm tấm khiên để che chắn cho cơ thể đang lộ thiên của mình. Nhưng ngay cả điều đó cũng hoàn toàn không tác dụng. Hyunseung đã túm chặt lấy 2 chân cô. Và giờ Hyunseung cũng không thể nào bình tĩnh nổi nữa. Anh chỉ có thể tiếp tục và không điều gì có thể dừng anh lại.
Ngồi dựa vào tường phòng tắm, đầu anh gục xuống khi ngước lên nhìn cô gái đang bị trói phía đối diện. 2 cổ tay cô đỏ lựng lên nơi chiếc thắt lưng trói chặt. Khuôn mặt cô gục xuống mệt mỏi dù cho thân thể cô ướt đẫm nước nhưng anh vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô. Cặp lông mày trĩu xuống nặng nề của cô làm anh cúi đầu xuống và thở dài. Trên sàn nhà vương vãi những vệt màu đỏ chưa được nước rửa trôi.
Đôi mắt anh sẫm lại 1 cảm giác tội lỗi ngập tràn trong lòng. Khẽ đứng dậy vớ lấy chiếc khăn tắm cuốn vào người. Anh tiến tới vòi nước, tháo mối buộc và cúi xuống nhẹ nhàng đỡ lấy cô. Trong cơn mơ mệt mỏi của cô, vẫn có những giọt nước mắt lăn dài trên má. Đặt cô nhẹ nhàng xuống chiếc giường rồi kéo chiếc chăn đắp ngang người cho cô, anh chui mình vô chăn nằm bên cạnh, gối đầu lên 1 tay còn tay kia anh khẽ khàng lau những giọt nước mắt của cô. Rồi khẽ vuốt mái tóc còn ẩm của cô. Không rõ là tại chiếc chăn ấm áp hay tại vì hơi ấm phả ra từ người cô mà anh cảm thấy dễ chịu lạ thường. Khẽ luồn tay qua vai cô. Anh kéo cô vào lòng. Ôm thật chặt. Từ giây phút này cô là của anh. Thuộc quyền sở hữu của anh!
Anh đang chìm đắm trong giấc mơ mình đã sở hữu cô, dù cho có là cô tự nguyện hay anh cưỡng ép. Nhưng cuối cùng thì cô cũng là của anh. Và từ giờ chắc chắn anh sẽ không để cho cô trốn thoát nữa. Nhưng đột nhiên anh bị đánh thức dậy vì 1 cú đẩy trời gián đẩy anh ra khỏi hơi ấm mà anh đang chìm đắm trong đó. Nó kéo anh về hiện tại. Anh mở mắt..
“Dậy rồi sao?”, anh nói vừa đưa tay lên dụi mắt.
Cô đang túm chặt lấy chiếc chăn để che cơ thể với khuôn mặt tức giận, đầy oán trách. Cô lùi lại làm cô rơi bịch xuống sàn. Anh giơ tay kéo cô lên “Có sao không?”
Nhưng cô lùi lại, tránh xa bàn tay giơ ra của anh, với khuôn mặt nhợt nhạt vô cảm. Anh càng cố tiến gần cô lại càng lùi lại. “Lại đây”, anh nói giọng nghiêm trang như ra lệnh khi thấy điều bất thường trong ánh mắt của cô.
Quấn chặt chiếc chăn quanh người. Cô cố gắng tránh xa anh càng tốt, nhưng cô thấy người mình lả đi. Cảm giác hơi đau rát mỗi bước chân cô cử động. Rồi tất cả dần tối lại. Cô ngã xuống.
Lao nhanh ra khỏi giường chạy về phía cô. Anh đỡ cô lên, truyền qua tay anh là 1 cơ thể nóng rực, và chiếc chăn ướt đẫm máu. Lo lắng và hoảng hốt tột cùng. Anh gọi người vú già tới. Và yêu cầu tất cả ra ngoài. Người vú già bước vào nhìn cơ thể yếu ớt của Hyuna rồi lại liếc sang bên Hyunseung đang lo lắng hỏi “Cô ta làm sao vậy?”
Bà chậm rãi quay lại nói với anh “Cậu chủ đừng lo có lẽ tại vì lần đầu tiên lại phải hoạt động hơi mạnh nên mới vậy thôi. Chúng ta chỉ cần lau sạch rồi giúp cô ấy mặc đồ bảo hiểm là được!”
Hyunseung đỏ mặt rồi quay đi khi nghe tới từ hoạt động mạnh. Quả thật là hôm qua anh đã không thể kìm chế được nên có chút hơi thô bạo với cô. Nhưng nghĩ tới việc cô ta suýt nữa chạy mất thì anh lại hoàn toàn không thể nào chịu đựng được.
“Ah..Để tôi làm cho!”, Hyunseung nói khi thấy bà vú muốn mặc đồ cho Hyuna.
“Cậu làm?”, bà vú già hơi ngạc nhiên quay người lại nhìn cậu chủ. Bà biết ông chủ nuôi dạy cậu với tư tưởng thế nào về phụ nữ nhưng hôm nay cậu lại để lộ ra 1 bộ mặt hoàn toàn khác thường ngày. Bà lùi lại. Đưa cho cậu chiếc áo của Hyuna rồi lặng lẽ bê chậu nước ra ngoài đóng cửa. Bà khẽ nhoẻn một nụ cười hiền từ. Có lẽ cậu chủ của bà đã lớn thật rồi.
Tiếng đồng hồ vẫn tích tắc đều đều như đếm ngược từng giây. Cô nằm trong chiếc chăn ấm mềm mại ngủ thiếp đi trong cơn hoảng loạn, khuôn mặt có phần tái nhợt và hơi mệt mỏi. Khẽ chui vào chiếc chăn nằm bên cạnh cô. Nhìn sang người con gái đang thiêm thiếp giấc mộng bên mình, anh khẽ mỉm cười. Cô ta là món hàng của anh và giờ anh đã chính thức đóng dấu quyền sở hữu. Xem cô còn chạy đi đâu được.
Hyuna đang nằm cuộn tròn lại, trong chiếc chăn ấm áp như 1 con mèo con nhỏ bé, cô cảm thấy mệt mỏi và nhức nhối, cơ thể cô cứ như không thuộc về cô nữa. Dù trong bộ quần áo khô ráo và ấm cúng cũng không làm cho cô thấy khá hơn chút nào. Khẽ nhíu đôi mày, và kêu hơi khẽ. Sự ngọ nguậy của cô làm anh thức dậy, dựa vào lưng cô vòng bàn tay ôm từ phía sau cái dải bông cuộn tròn ấy và cũng ngủ quên lúc nào không rõ.
Hyunseung hoàn toàn quên bẵng đi công việc của mình, cho đến khi cô ngọ nguậy. Anh mở mắt nhìn cô xem có chuyện gì xảy ra. Hình như cô đã tỉnh dậy. Mở con mắt ra nhìn anh ở bên cạnh, cô thấy đôi mắt cô mờ đi. Trong lòng chỉ tràn ngập 1 sự căm ghét và bực bội. Trống trải và sợ hãi, đau đớn nhưng lại không thể khóc thành tiếng. Tất cả làm cho cô trở nên vô cảm lúc này. Cô im lặng.
“Sao vậy? Thấy sao rồi?”, anh hỏi, khuôn mặt hơi có chút lo lắng. Nhưng cô không đáp vẫn với khuôn mặt vô cảm của mình ,cô quay đi. Đôi mắt mờ đục không còn sáng long lanh nữa mà chìm hoàn toàn vào bóng tối. Tiếng thở của cô cũng trở nên mờ đi, nhạt nhòa như sự sống đang nhòe đi trong mắt cô. Cô giống như 1 cây cỏ khô hoàn toàn kiệt sức. Chẳng còn gì đáng để quan tâm, chẳng còn gì đáng để hy vọng. Không còn gì nữa rồi.
Anh cũng im lặng, cố giữ cho những tiếng thở dài của mình không trượt ra khỏi lồng ngực đang nặng trĩu. Nhìn vào khuôn mặt cô lúc này làm cho tim anh nhói đau. Nhẹ nhàng và từ từ như sợ cô sẽ phản kháng, anh miết nhẹ chiếc khăn ấm lên bàn tay cô, lau từ khủy tay xuống bàn tay. Làn hơi ấm từ chiếc khăn chuyền sang cơ thể nguội lạnh của cô, khiến cho trái tim cô bỏng rát. Giờ cô quá lạnh, chỉ 1 chút hơi ấm thôi cũng có thể làm cho cô bỏng rồi. Cô không kháng cự, cũng không hề phản ứng. Chỉ nằm đó nhắm mắt lại. Đầu óc cô trống rỗng.
Giờ những cơn đau rát nơi sâu cơ thể không còn làm cô bận tâm nữa. Tất cả mờ nhạt và tăm tối, giống như rơi xuống 1 hố đen khổng lồ. Và cô chỉ có thể nằm yên ở đó. Sự tuyệt vọng ập đến nhanh hơn cô nghĩ. Và nỗi buồn hình như không đủ sức mạnh để níu giữ chút cảm giác đau thương nào lại. Tất cả chỉ là 1 màu đen dù có là ban ngày hay đêm, giờ cô hoàn toàn chìm vào vũng bùn và không còn muốn đứng dậy nữa. Giờ Hyuna mới chợt nhận ra thì ra mặt trái của xã hội nó ghê gớm tới thế nào, và đây mới chính là câu chuyện cổ tích của thế giới hiện đại. Không phải là hoàng tử sẽ tới cứu công chúa, mà là bạn có thể rơi xuống hố đen vào 1 ngày bình thường như bao ngày khác, mà chính bạn không hay. So với chuyện cổ tích thì nó còn tàn khốc hơn nhiều.
Buổi sáng hôm đó bắt đầu với anh ảm đạm như vậy đó, nhưng ít ra trong tận sâu trong trái tim anh hiểu rằng, chí ít cô cũng không thể chạy đi đâu được nữa. Đóng cửa căn phòng thật chặt, anh bước ra ngoài hành lang trong bộ comple chỉnh tề. Kikwang và Dongwoon nhìn anh có thể dò xét rồi quay đi, họ biết tốt nhất là không nên hỏi gì hết.
Hôm nay là ngày khách tới nên tạm thời anh phải tạm cất con mèo nhỏ đến 1 nơi an toàn. Tốt nhất cô ta đừng nghĩ tới việc chạy lung tung vào hôm nay, vì ngoài cánh cửa phòng anh giờ này chỉ có 1 bầy sói đang đói mồi mà thôi. Cho nên cách tốt nhất là nên giam cô lại trong phòng. Nhét chìa khóa vào túi áo trong bên trái chiếc áo comple, tạm thời an tâm rằng anh đang giữ chìa khóa duy nhất mở cửa căn phòng nơi cô đang ở, nhưng liệu có thể mở được cửa để bước vào không thì anh lại hoàn toàn không dám chắc chắn.
Đúng là 1 ngày bận rộn với ngôi nhà, người vào người ra tấp nập. Các cô gái ngồi trong căn phòng lớn trên những chiếc ghế bành lớn bọc nhung chờ đợi. Họ ngồi khúm núm và dường như có chút sợ hãi. Cô nào cô nấy đều im lặng, có những cô nhìn chăm chăm xuống sàn nhà lo âu, có cô thì chốc chốc lại lấy tay lau mồ hôi trên trán, thỉnh thoảng lại nhắm mắt lại cố thở đều, có cô cứ thi thoảng lại nhìn sang bên cạnh rồi lại quay xuống nhìn vào chân mình, thi thoảng lại đảo ánh mắt nhìn vào cánh cửa gỗ đang đóng chặt.
Mỗi cô gái đều trở nên rụt rè hơn ngày thường. Họ không chắc ai sẽ là người được đi, ai sẽ phải ở lại, và dù có bước ra khỏi cánh cửa kia, họ cũng không chắc họ sẽ thế nào. Minji lo lắng dựa người vào khung cửa kính đóng chặt, cô khẽ thở dài. Cô cũng không biết nên làm gì vào lúc này. Đột nhiên cô lại cảm thấy có chút hối hận. Có phải cô làm sai hay đúng đây. Hoàn toàn trái ngược với không khí căng thẳng đang bao trùm căn phòng lúc này. Bên ngoài cánh cửa gỗ là 1 thế giới hoàn toàn rộn rã.
Ngôi nhà chuyển mình rộn ràng theo những bước chân của mấy chị giúp việc. Họ chạy dọc hành lang mang theo những ấm trà thơm nóng ngọt ngào tỏa hương thơm nhẹ dịu, và bương theo những khay bánh qui vẫn còn âm ấm thơm phức mùi bơ sữa, những bình hoa được đặt khắp căn phòng khách lớn đón nhận hương nắng ấm tràn ngập trong căn phòng. Những tấm rèm thường ngày vẫn rủ hờ hững nay được kéo lên hứng ánh nắng của ngày mới trải mình lên tấm thảm mịn màng dưới sàn. Căn phòng sáng bừng lên đầy sức sống của ngày mới. Nhưng mặc cho những tiếng ồn ã của những chị người làm đi dọc qua hành lang, Hyuna vẫn không buồn nhúc nhích trên chiếc giường mềm mại.
Đôi môi cô khô cứng, đôi mắt hờ hững không động đậy, 1 bàn tay cô buông thõng xuống giường, những âm thanh của ngày mới kia không làm cô chút quan tâm. Ở trong căn phòng khóa trái cửa ngoài cũng không còn khiến cô bận tâm nữa. Mệt mỏi và kiệt sức, cô hoàn toàn không muốn làm gì hết nữa. Trái tim cô khô cứng lại, như 1 quả hạnh bị rút hết nước, co quắp, cứng queo. Thờ ơ với cuộc sống là cô của bây giờ. Như 1 con mèo lười nhác nằm phơi nắng không màng tới những con chuột đang đi ngang trước mặt. Hoàn toàn vô cảm. Thế giới bên ngoài không liên quan tới cô, và cô cũng không còn đủ sức để nghĩ tới những gì đang diễn ra nữa.
Công việc khiến cho Hyunseung không còn thời gian để ghé qua căn phòng kể từ khi rời khỏi chiếc giường với con mèo nhỏ trong đó nữa. Đôi khi anh khẽ sờ tay lên ngực áo, có 1 vật nhỏ nhỏ với đầu tròn và thân nhỏ thuân dài cộm cộm nơi ngực áo, điều đó làm cho anh cảm thấy an tâm chút ít. Đôi khi anh đưa mắt nhìn đồng hồ thoáng trong đôi mắt vẻ lo lắng và mất tập trung. Thời gian hôm nay có chút đủng đỉnh với anh. Những khách hàng lần lượt tới trong những bộ vét chỉnh tề, gã nào gã nấy đều nở 1 nụ cười đầy phấn khích, họ đang chờ đợi được thấy những món hàng trong lần này.
Anh không nói gì vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng thường nhật, lại đưa tay 1 lần nữa sờ nơi ngực áo, cảm giác cồm cộm của vật kim loại khiến anh an tâm 1 chút khi nghĩ rằng, mọi việc đang an toàn. Những cuộc nói chuyện xã giao thật sự làm cho anh mệt mỏi, khuôn mặt lạnh băng của anh làm cho những ông chủ lớn có phần vừa nể sợ lại có chút khó chịu khi tiếp xúc, thấy được điều đó nên Kikwang và Dongwoon thường là người tiếp chuyện với họ, để mặc anh đôi khi lơ đễnh nghĩ tới điều gì đó không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top