Chap 1.2
Không để cho cô kịp phản ứng, anh đã khóa chặt hai tay cô lại. Đè lên người cô. Mặt sát mặt. Đột nhiên 1 mùi hương ngọt ngào như mạch nha xộc vào mũi anh. Không phải là mùi nước hoa ngọt ngào như bao phụ nữ mà anh đã gặp. Mà là 1 mùi hương nhẹ dịu nhưng lại làm cho bản thân anh thấy mình đang nóng rực lên. Một cảm giác chưa từng có. Trước ánh mắt còn đang ngỡ ngàng của con mồi đang nằm gọn trong tay, khẽ khàng đặt mũi xuống gần hơn cái cổ trắng, mùi hương ấy lại càng mạnh hơn, làm cho bàn tay anh đột nhiên lại càng siết chặt lại. Toàn thân nóng hừng hực như đang phát sốt, một cảm giác thôi thúc khó tả. Lý trí của anh đang tự hỏi mình đang làm gì, nhưng cái miệng của anh đã gục vào cái cổ trắng ngần đó mất rồi. Một làn da mịn màng, ngọt lịm như kẹo chạm vào môi làm tất cả như nổ tung. Chạy khắp người anh là 1 cơn rung động mạnh nóng hổi đầy thúc giục. Anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Muốn chìm vào trong làn hương kẹo ngọt này.
“Đồ dê xồm !!!”. Hyuna gào lên và không quên đá chân thẳng vào mạng sườn của kẻ quấy rối. Giống như con mèo giương vuốt ra theo quán tính để tự vệ.
Bị đá bất ngờ Hyunseung ngã nhào sang phải nằm ôm lấy cái mạng sườn. Cơn rung động khó kiểm soát hình như đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại cảm giác đau tức nơi mạng sườn do con mèo phản công đang chọc bừng lên cơn tức giận trong người con sói hoang dã. “Cô làm cái gì vậy?”
“Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là dùng chân đá cho kẻ xấu bay ra xa rồi!!”. Vừa nói Hyuna vừa lồm cồm bò dậy bản năng nói với cô tốt nhất để tránh trường hợp lại bị đè xuống lần nữa nên tránh xa tên biến thái đó thì hơn.
Đã giữ lại bình tĩnh và thoát khỏi cơn rung động vừa rồi, Hyunseung ngồi thẳng dậy và nhìn thẳng vào mắt kẻ đối diện “Sao hả? Không phải là mơ chứ?”
Hyuna vẫn đề phòng ngồi ở phía cuối giường xa tên biến thái vừa suy nghĩ về những điều lúc nãy. Cảm giác đau nơi cổ tay do hắn siết chặt vẫn còn, cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng khi hắn hôn lên cổ cô và hơi nóng khi hắn đè lên cô hoàn toàn không hề giả..Lẽ nào..?!!! Tự véo vào má mình 1 cái thật mạnh. Rồi gào lên vì đau. Rõ ràng cô không hề nằm mơ.
Dường như bắt được ánh nhìn lo sợ trong đôi mắt của cô, Hyunseung khẽ nhếch mép kín đáo. Từ giờ trò mèo vờn chuột mới bắt đầu.
“Đây là đâu?”. Quay đầu lại nhìn đầy vẻ cảnh giác với kẻ đang ngồi ở đối diện, Hyuna đã bắt đầu trò chơi của kẻ săn mồi bằng câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu cô như vậy đấy.
“Một cánh rừng nằm giáp danh với biên giới. Đừng hỏi thêm nữa. Vì tôi cũng không nói rõ hơn đâu!”. Nở 1 nụ cười mãn nguyện vì anh hiểu câu nói này có thể khiến cho kẻ bị săn mồi hoang mang thế nào. Châm 1 điếu thuốc và chờ đợi đòn đáp trả hoặc chỉ đơn giản để xem trò vui của kẻ đang hoảng sợ trước mặt mình là cái thú vui của Hyunseung.
“Biên giới? Tại sao tôi lại ở đây?”. Hyuna hỏi lại ngay khi vừa nghe câu trả lời thốt ra từ khuôn mặt lạnh băng của tên đồi bại.
Có chút bất ngờ nhưng lại càng làm cho cuộc săn thêm ý nghĩa hơn trước sự phản ứng nhanh của con mồi. Hyunseung dừng lại hít 1 hơi rồi mới chậm rãi trả lời “Vì cô là món hàng của tôi!”. Thản nhiên như mặt trời luôn luôn phải mọc vậy.
Tên bại não này đang nghĩ gì vậy? “Vậy cũng là câu trả lời?”. Với ánh mắt chán chường. Tên này không bại não thì chắc cũng thiếu mất 1 vài dây thần kinh. Hyuna đang nghĩ như vậy trong đầu.
“Tại sao không? Đó là sự thật. Tôi bỏ tiền ra mua cô. Vậy cô là món hàng của tôi. Đợi khi tôi bán cô đi rồi cô sẽ hiểu!”. Tiếp tục hút điếu thuốc và tận hưởng dư vị của cuộc vờn bắt, Hyunseung ngước lên nhìn cô gái trước mặt xem bước tiếp theo liệu cô ta còn có thể làm gì.
“Mua? Anh mua tôi bao giờ?”. Hyuna không thể tin được vào tai mình. Tại sao lại có thể có chuyện cổ tích này xảy ra với cô được chứ?
“Phải! Người nhà cô bán cô đi giống như bao món hàng khác tôi mua thôi. Cô cũng chỉ là 1 trong số đó có gì mà ngạc nhiên. Tiền có thể mua được tất cả nhất là đàn bà!”. Nhoẻn miệng cười sau khi nói câu nói quen thuộc của cha anh, tiền là tất cả và đàn bà chỉ là hàng hóa. Cái tư tưởng này nó ngấm vào máu của anh mất rồi.
“Các người buôn bán phụ nữ ư?”. Hyuna hỏi với cái giọng không còn bình tĩnh được nữa. Cô đang rơi vào nơi nào thế này. Căn phòng sang trọng đến mấy thì cũng là 1 động mại dâm trá hình thôi.
“Không cần nói huỵch toẹt vậy đâu nhóc!”. Hyunseung mỉm cười, xem ra con nhỏ này cũng khá thông minh, tôi xem cô còn không biết sợ?!! Trong đầu anh nghĩ nhưng với bộ mặt không biến sắc anh từ từ bình thản tiếp “Cô được vào đây là phúc phận của cô. Ở đây chỉ bán hàng cao cấp thôi! Nhưng xem ra cô thì không phải cao cấp gì. Muốn thành cao cấp chắc cũng phải tốn nhiều thời gian đây.”
“Nói gì..”. Tức nghẹn lời nhưng không thể làm gì được vì cô biết cô không phải đối thủ của hắn, nếu cứ liều mình xông lên thì chỉ có đường bị hắn đè ra mà thôi. Cách duy nhất bây giờ là chạy trốn. Không phải đây là khả năng cô giỏi nhất sao. Mọi người trong nhà cô đều nói kể cả cô có bị vứt sang sa mạc thế nào cô cũng có thể tìm được đường về. Đúng!! Cô phải tìm mọi cách về nhà.
Nhìn quanh nhìn quất cũng chỉ thấy bên ngoài vài tán lá và 1 khoảng không tối đen như mực. Cô nên làm gì đây? Còn đang chăm chú tìm tòi 1 con đường sống cho bản thân, người ta vẫn nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, như mấy phim hành động Mỹ không phải lúc nào cũng phải xem xét địa hình trước khi hành động sao? Cứ mải nhìn quanh quất cô hoàn toàn quên bẵng mất cuộc đối thoại còn đang dang dở với kẻ đối diện. Và hoàn toàn không hay hắn đang nộ khí xung thiên. Lần thứ 2 trong 2 ngày hắn bị lờ đi xem như không tồn tại vì cùng 1 người. Con sói bực tức như muốn nuốt chửng con mồi đối diện. “Cứ chờ xem tôi xử cô thế nào!”
“Cô lại dám lờ tôi đi lần nữa?”. Vừa nói Hyunseung nhanh như chớp đã chộp lấy bàn tay của Hyuna kéo lại phía mình, mạnh bạo và tức giận là những gì đang có trong đầu anh. Bị bất ngờ theo quán tính Hyuna ngã nhào vào tấm ngực to lớn của anh, nhăn mặt vì đau. Thì đột nhiên Hyunseung khựng lại.
“Làm gì vậy đồ dê xồm?”. Hyuna hỏi đang đưa tay còn lại lên xoa xoa trán.
Cơn nóng lại bừng lên khắp cơ thể của Hyunseung. Bàn tay anh đang nắm nhỏ bé và mềm mại đến lạ lùng. Đột nhiên chạy dọc sống lưng anh là 1 cảm giác tê cứng như điện giật làm cả người anh nóng bừng lên khi người con gái này nằm trọn trong lòng bàn tay anh. Bờ vai cô ta khẽ chạm vào ngực anh cũng làm cho trái tim anh nhói lên 1 cơn lạ lùng và thôi thúc đầy khó hiểu. Bản năng thì nói với anh rằng gần hơn nữa còn lý trí thì đang tự hỏi “wtf?!”
Nhưng với đàn ông thì bản năng bao giờ chẳng thắng cái gọi là lý trí. Không biết từ lúc nào bàn tay anh đã siết chặt hơn, kéo cô lại gần sát hơn nữa. Cái cảm giác mềm mại của bàn tay cô làm cho anh muốn nắm chặt hơn, mùi hương trên người cô dần dần lan tỏa, mùi hương của cô thiếu nữ 19 tuổi thơm ngọt như viên kẹo sữa ngọt ngào và thuần khiết như ôm trọn lấy người anh. Lần đầu tiên toàn thân anh bỗng run lên cương cứng lại cảm giác muốn nuốt trọn tất cả mùi hương lẫn cô gái đang ở trước mặt. Cơn nóng bừng hầm hập chiếm trọn người anh làm cho anh không còn đủ tỉnh táo để giữ được dáng vẻ lạnh băng thường ngày. Hình như tảng băng đã bị cô gái này làm tan chảy hoàn toàn. Lý trí mách bảo là nguy hiểm nếu vùi mình vào mùi hương đó nhưng bản năng lại không cho phép anh dừng lại. Nếu dừng lại thì chắc chắn là chết cũng không yên. Khẽ khàng từ từ nhích lại cái cổ ngọt ngào đó. Để rồi..
Bốp!!!
“Làm gì vậy??”. Vừa ôm ngực anh vừa nói.
“Tên dê xồm kia muốn làm gì?”. Cô nhướn mắt nhìn anh bằng ánh mắt của con mèo giận dữ đang xù hết lông ra để phản kháng.
“Tối qua thì phớt lờ ta. Tối nay thì đánh ta tới 2 cái. Đừng tưởng là con gái thì muốn làm gì thì làm!!”. Lần này anh lại càng tức giận hơn. Rũ bỏ hết vẻ oai phong thường ngày anh cũng không rõ anh tức giận vì bị đánh hay tức giận vì cái hôn còn đang dang dở chưa đặt trọn vào cái cổ trắng ngần kia.
“Tối qua?..”. Hyuna đang tự hỏi mình đã gặp gã này ở đâu nhỉ? Tại sao không nhớ gì cà?
“…”. Gân xanh nổi chằng chịt trên mặt. Anh tự nói với mình tịnh tâm tịnh tâm. Không nên vì 1 con nhãi mà làm mất đi bao năm công lực. Anh không nghĩ cô ta lại có thể quên anh dễ dàng đến thế. Vì vốn những người đã từng gặp anh chưa có kẻ nào quen được anh cả.
“Chúng ta từng gặp sao?”. Nhìn anh bằng ánh mắt dành cho sinh vật nguy hiểm cấp độ 1 cô đã thực sự châm ngòi cho cơn giận của anh bùng nổ.
“Con nhóc ranh, hôm qua thì phớt lờ coi ta không có kí lô nào. Hôm nay lại vờ như không nhớ!!”. Anh đã thực sự bị đả kích, không biết nói cô ta ngốc hay là không biết thế nào gọi là mặt tối của xã hội nên không biết sợ xã hội đen là gì.
Ngẫm nghĩ 1 lúc. Lục tìm trong cái trí óc đang lộn xộn hỗn mang của mình cô “ah” lên 1 tiếng “Tên bại não!!”
Câu nói này như 1 đòn knock out đối với sói đầu đàn. Đường đường là thiếu gia của cả 1 bang hội. Đi đâu cũng có người kính nể và sợ hãi, lại bị cái con nhóc hỷ mũi chưa sạch còn không biết thế nào là mặt tối của xã hội gọi là bại não. Cũng không biết nên khóc hay nên cười vào lúc này. Hình như bao nhiêu danh vọng của anh vừa bị trừ xuống còn âm hết.
Lần này không phải là do mùi hương kẹo ngọt trên người cô thôi thúc nữa, mà tự tôn trong anh bảo rằng không dạy cho con nít ranh này 1 bài học thì còn gì là thanh danh xã hội đen nữa. Và 1 lần nữa trong vòng 1 tiếng đồng hồ từ khi Hyuna tỉnh dậy. Con mèo nhỏ lại nằm gọn trong vòng tay của con sói gian ác. Đè mạnh cô xuống anh bắt đầu hôn lên chiếc cổ trắng mịn, mùi hương kẹo ngọt ngào xộc thẳng vào mũi xuyên thẳng lên đại não giống như 1 cơn xung trấn kích thích toàn bộ cơ thể anh. 1 luồng điện nhỏ khẽ chạy dọc sống lưng từng cơn làm cho anh không thể tự chủ. Cái hôn càng ngày càng sâu, con mèo nhỏ cố giẫy đạp để thoát khỏi cái cảm giác mơn trớn sởn da gà này. Nhưng cô không biết càng giẫy giụa thì lại càng kích thích bản năng chiến đấu của con sói gian ác đang tì đè chặt cả 2 tay lẫn 2 chân cô kia. Chìm đắm trong mùi hương của làn da trắng ngần mơn man với cái cổ dường như là không đủ. Sói già muốn nhiều hơn, sâu hơn. Nghĩ là phải hành động.
“Dừng lại!”. Giọng nói đanh thép như thức tỉnh tri giác hoàn toàn bị chìm đắm trong dục vọng của sói già.
“Cô là món hàng của tôi! Tôi muốn làm gì là quyền của tôi! Nếu cô ngoan ngoãn có lẽ tôi sẽ tìm cho cô 1 ông chồng chỉ bằng tuổi bố cô!”. Ngừng lại 1 chút trong hơi thở gấp gáp, anh cố nói 1 cách bình thường rồi lại tiếp tục vùi vào mùi hương mê hoặc đó.
“Tên khốn!!”. Dùng toàn sức lực còn lại cô cố rút chân ra khỏi gọng kìm của gã đê tiện và sút….. VÀOOOOOO!!
Chỉ còn biết câm nín và ôm lấy “bảo vật quốc gia” của mình. Sói già đã bị mèo chơi đòn hiểm. Giờ chỉ còn biết gạt nước mắt và thầm nguyền rủa đứa con gái đang đứng trước mặt mình.
Tức giận và khó chịu. Anh quát to gọi 2 lão đệ. 2 người đang cố nín cười sau màn đối thoại hay vừa rồi và nhất là bộ dạng thất thủ trăm năm mới có 1 lần của đại ca họ. Nhưng họ biết cười bây giờ thì đừng mong toàn mạng mà thoái lui. Nên đành ngậm họng mà bước vào phòng khúm núm không dám ngước lên nhìn vì chỉ sợ không nén nổi cười.
“Giam cô ta vào phòng cấm 3 ngày. Đừng cho ăn hay uống bất cứ thứ gì!!”. Anh nói giọng đầy tức giận giống như con sư tử gầm lên trong cơn thịnh nộ. Dù đang trong tình trạng thất thủ nhưng thần thái của anh vẫn làm cho người khác phải quên ngay rằng anh vừa bị thua 1 đứa con gái.
2 người vội vã lôi Hyuna ra khỏi giường mặc cho cô giẫy đạp thế nào cũng không thể thoát nổi bàn tay của 2 gã huynh đệ của tên khốn. Vừa bị lôi ra ngoài cô vừa thét lên chửi liên hồi. Làm cho 2 huynh đệ Kikwang và Dongwoon tuy không nói nhưng cũng có chút thán phục “cô ta thật sự không biết sợ là gì. Chắc chắn cô ta không biết điều gì đang đợi cô ta trước mặt đâu”. Họ khẽ trao nhau cái nhìn đầy thương cảm rồi lôi cô đi tới phòng CẤM.
Còn lại 1 mình trên chiếc giường với chăn gối lộn xộn sau cuộc hỗn chiến. Hyunseung chậc lưỡi tiếc rẻ vị ngọt nơi đầu lưỡi, vừa thấy bực bội khó tả. Cảm giác nóng nực bức bách không được giải tỏa. Giam cô ta như vậy hình như chẳng làm cho anh bớt nóng được chút nào “Đứa con gái chết tiệt. Cô ta dùng loại nước hoa gì lại làm cho người ta khó chịu đến thế?”. Anh cần đi tắm. Đúng thế. Tốt nhất là tắm nước lạnh.
Gục đầu trong làn nước mát lạnh hình như có chút tác dụng, người anh đã không còn thấy nóng như lúc đó. Ngước mắt nhìn vào lớp gạch lát nhà tắm trắng mịn màu kem làm cho anh lại nhớ lại cái làn da trắng mịn mềm mềm khẽ run lên mỗi khi lưỡi của anh di chuyển, ngọt ngào và .. Cơ thể anh lại nóng bừng lên. Chết tiệt! Con nhỏ đó làm gì anh thế này. Chắc chắn phải cho cô ta nếm mùi lợi hại. Bực tức tắt phụt vòi hoa sen. Anh vớ lấy chiếc khăn tắm cuốn quanh người đi ra khỏi phòng. Đặt người phịch lên chiếc giường êm ái. Rồi đột nhiên như còn chút mùi hương vương lại của kẹo ngọt. Anh bực bội gắt gỏng “Giặt!! Giặt ngay toàn bộ chăn ra gối!!!!”
Đêm nay chắc chắn là 1 đêm không ngủ của sói già.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top